Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 321: Muốn chức gì(1)

/685


Ngày hôm sau, những thương nhân kia đưa tiền tới cực kỳ đúng giờ, Trần Nguyên viết hoá đơn và biên lai, sau đó Sài Dương cùng Trần Thăng liền lập tức bước chân vào con đường tiến đến Liêu quốc.

Kế tiếp cần phải làm là chờ đợi, đợi Sài Dương cùng Trần Thăng đưa tin tức Liêu quốc tới, đợi một thời cơ thích hợp, để cho mình tham gia xây dựng bên trong quân đội Tống triều, đợi khoa kiểm tra mùa xuân sang năm.

Cứ ngồi chờ là không thể, thời điểm đang chờ đợi, phải chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón những chuyện này.

Sự tình Liêu quốc gió thổi cỏ lay thế nào, mình cũng phải có kế hoạch ứng đối sung túc, nếu như Nhân Tông thật sự đáp ứng để cho mình tài trợ sản xuất quân giới, chính mình càng phải biết nên bắt đầu từ chỗ nào mới được.

Coi như là khoa kiểm tra cũng như thế, tuy bản thân Trần Thế Mỹ có tài trạng nguyên, nhưng ôn tập có lẽ vẫn là việc cần phải làm thường xuyên.

Cho nên, trong thời gian kế tiếp, mỗi ngày Trần Nguyên đều phải rút ra ba canh giờ để xem sách.

Thời gian chờ đợi chầm chậm đi qua, đoạn thời gian này, Liêu quốc và người Đảng Hạng đàm phán đã tiếp cận khâu cuối cùng, Lý Nguyên Hạo tỏ vẻ chính mình nguyện ý hướng tới Liêu quốc xưng thần, Đảng Hạng chính là phiên thuộc quốc của Liêu quốc, lại không có bất cứ quan hệ nào cùng Đại Tống.

Để tỏ lòng thành ý của mình, hắn đi trước một bước, bắt đầu rút quân khỏi Hạ Lan Sơn.

Cái này ở trong mắt một số người, là Lý Nguyên Hạo biểu hiện thành ý, kỳ thật, người sáng suốt cũng biết, Đảng Hạng đã không có năng lực duy trì khẩu phần lương thực cho hơn hai mươi vạn quân đội ở tiền tuyến.

Mặc kệ nói như vậy, Lý Nguyên Hạo triệt binh đầu tiên, cũng xác thực cho Liêu Hứng Tông mặt mũi, lại rõ ràng nhìn ra, Đảng Hạng cũng không phải một con cừu non, tiếp tục đánh xuống, tất nhiên là một hồi chiến tranh gian khổ.

Sau khi Liêu Hứng Tông tiếp nhận Lý Nguyên Hạo cầu hoà, thu Hạ Lan Sơn và một mảnh thổ địa phía đông, Liêu quốc cũng rút quân.

Về phần bộ phận thổ địa phía nam Ngói Kiều quan kia, người Liêu quốc và Đảng Hạng người đều không muốn, theo quân đội của bọn hắn bỏ chạy khỏi nơi ấy, biên quan Đại Tống lại chạy trở về, chiếm lấy hết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Không cần phải cho rằng, đây là hai con sói bỗng nhiên phát ra thiện tâm, hiện tại bọn hắn không cần, chỉ là bởi vì hiện tại bọn hắn quá mệt mỏi, đều tạm thời không có khí lực đi đến trêu chọc Tống triều.

Hiện tại, bọn hắn đang ngồi cùng một chỗ, thương nghị làm sao để rút một ít huyết từ trên người Tống triều, dùng để đền bù miệng vết thương bọn hắn bị tổn thương trong chiến tranh, vậy thì, mảnh thổ địa kia, cũng bị bọn hắn cho rằng là "thẻ đánh bạc".

Liêu Hứng Tông đưa ra điều kiện cho Tống triều, là 30 vạn quan, cái đó gọi là "quân lộ phí", còn có yêu cầu nữa, bởi vì lúc trước thế cục khẩn trương, Tống triều đóng cửa các thành phố bên cạnh biên giới, bây giờ lại mở ra lần nữa.

30 vạn quân lộ phí là một cái yêu cầu không hề có đạo lý, thực tế, Liêu Hứng Tông ôm thái độ muốn tới thương lượng, cứ báo giá trên trời trước đã.

Nhưng các thành phố bên cạnh biên giới, nhất định phải mở ra, người Liêu quốc trên mặt sinh hoạt không ly khai khỏi Tống triều, vật tư bọn hắn sản xuất cần bán được tại Tống triều, sau đó từ Tống triều mua được lương thực, lá trà, rượu bọn hắn cần.

Tống triều năm nay, bởi vì tai hoạ châu chấu mà làm cho giá cả lương thực hơi cao, tăng thêm đoạn thời gian này, bởi vì chiến tranh mà bị phong tỏa, đã khiến cho người Liêu quốc có chút không chịu đựng được.

Cho nên, Liêu Hứng Tông còn nói, yêu cầu Tống triều, thời điểm bán lương thực, giảm bớt thu thuế đối với đội ngũ những người bán lương thực kia, để cho người Liêu quốc có thể tiếp nhận giá cả lương thực năm nay.

Điểm này, Tống Nhân Tông sẽ không đáp ứng, mặc kệ nguyên nhân gì, đáp ứng lúc này đây, sẽ còn có lần nữa, đáp ứng Liêu quốc rồi, sẽ phải đáp ứng dân tộc Hồi Hột cùng Thổ Phồn, còn có cả Đại Lý.

Lương thực là thủ đoạn kinh tế chủ yếu của Tống triều đối với mấy phiên bang này, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhường bước.

Lại để cho Liêu Hứng Tông có cảm giác vui mừng chính là, tuy giá lương thực Tống triều cao, nhưng năm nay, giá tiền lông dê Liêu quốc cũng xuất hiện không giống với những năm qua.

Thời điểm chiến tranh, có lẽ là cứ hai cân một quan tiền, ngắn ngủn hơn mười ngày, đã muốn tăng tới mỗi cân một quan tiền rồi, hơn nữa, nghe nói biên quan mở ra một trận, lộ phí để người Tống vận chuyển lông dê giảm mạnh, giá cả lông dê còn muốn dâng lên thêm một ít.

Những người chăn nuôi kia hiện tại cũng cực kỳ cao hứng, bọn hắn hiện tại, nguyên một đám trong túi đeo ở eo đều phình to, Tống triều luôn luôn nói, năm nay mùa hè rất nóng, mùa đông tất nhiên sẽ rất lạnh.

Cho nên, nhu cầu của các quán bán quần áo Tống triều đối với lông dê cũng tăng lên kịch liệt, tuy giá tiền lông dê đã rất cao rồi, những người Tống kia lại thu mua rất nhiều như cũ.

Cái này trong mắt Liêu Hứng Tông là một tin tức tốt, những người chăn nuôi kia cũng như thế, hiện tại bọn hắn hận không thể rút lông trên người dê sang năm ra bán.

Giá cả lông dê Liêu quốc dâng lên, đã biểu hiện ra xu thế rất mạnh mẽ, nó không riêng gì kéo giá cả các vật phẩm Liêu quốc khác tăng lên, tại biên độ tăng, cũng xuất hiện tình huống khác biệt, còn ảnh hưởng đến Đảng Hạng, dân tộc Hồi Hột, Mông Cổ, cả một đóng diện tích to như vậy.

Thậm chí, bởi vì lông dê Liêu quốc tăng giá, vải vóc Đại Tống cũng xuất hiện cục diện tăng giá.

Người Liêu quốc căn bản không ý thức được, đằng sau vấn đề này có một đôi tay đang thôi động, nâng giá lông dê lên.

Trần Nguyên đối với việc Đại Tống bị ảnh hưởng, cũng là cực kỳ rõ ràng, quán bán quần áo của Trương chưởng quỹ đã tới nói qua này vấn đề cùng Trần Nguyên.

Giết địch ba nghìn, tự tổn tám trăm, đạo lý này, là vĩnh viễn không thay đổi, mấu chốt ở chỗ, thu hoạch của ngươi có thể đền bù ngươi hao tổn trong chiến đấu hay không, từ tình hình trước mắt để xem xét, tình thế đang rất tốt.

Rất nhiều thương nhân Mông Cổ cùng Đảng Hạng đều mang theo hàng hóa của bọn hắn đến Liêu quốc giao dịch, cứ có hàng, trực tiếp bán cho những người chăn nuôi Liêu quốc kia, hàng hóa nhiều một chútm chính là đi xa hơn một ít, đến Yên kinh, tìm kiếm người Tống triều mua.

Thương đội Tống triều đến Liêu quốc cũng nhiều hẳn lên, bọn hắn không phải đến xào lông dê, chỉ là những người hàng năm đều đến mua một lần mà thôi.

Những này thương đội Tống triều vốn cho rằng năm nay lông dê Liêu quốc sẽ ế hàng, có thể để cho mình lợi nhuận một số tiền lớn, ai biết giá tiền lông dê Liêu quốc lại xa xa vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.

Chỉ là, dù quý cũng muốn mua, hơn nữa còn phải nhanh mua một chút mới được, bởi vì theo tình thế, giá tiền này cơ hồ chính là mỗi ngày một cái giá tiền.

Bọn hắn, ở một mức độ nào đó mà nói, đang mang tư cách cổ vũ tốc độ tăng giá, trong thời gian ngắn ngủn hơn mười ngày, khi các thành phố bên cạnh biên giới được khai thông, lông dê đã từ lúc ban đầu cứ hai cân một quan tiền, dâng lên đến mức mỗi cân một quan tiền rưỡi.

Ông trời giống như cũng đang giúp Trần Nguyên, mùa hè đi qua, cái trời thu này có vẻ đặc biệt ngắn.

Vậy thì, đồn đại một mùa đông lạnh sắp xảy ra càng mạnh hơn, cũng làm cho càng nhiều người tin, vì vậy, tình huống trữ hàng biến thành vô cùng nghiêm trọng, lông dê càng ngày càng khó thu, giá cả cũng càng ngày càng quý.

Trần Nguyên để quyển sách trên tay xuống bàn, hả một hơi nhiệt khí lên trên tay, làm cho mình ấm áp một ít, sau đó mới đứng lên, dậm chân một cái, tuy dựa theo mùa mà nói, còn chưa tiến vào mùa đông, nhưng nhiệt độ bây giờ, đã làm cho người ta cảm thấy hàn ý.

Ngồi ở chỗ nầy đọc sách một canh giờ, hắn rõ ràng cảm giác được, tay chân mình đều có chút lạnh, chỉ có thể bắt đầu đứng dậy, hoạt động thân thể.

Liễu Vĩnh bưng tới một chén trà nóng cho hắn, nói: "Chưởng quầy, ta xem ngươi đây là tự mình tìm tội, có sẵn gian phòng, mỗi cái trong phòng đều có bếp lò, ngươi không nên ở trong phòng đọc sách lạnh như băng này, thật sự không nên."

Trần Nguyên cười nói: "Ta phát hiện, ta thật sự không phải là người đọc sách, cái lạnh này tác động, ta còn có thể xem tiếp, nếu đi vào gian phòng có lò sưởi, đọc được nửa canh giờ, ta liền muốn ngủ."

Liễu Vĩnh cười một tiếng, lắc đầu: "Ta tự hào tài mình không thua bất luận kẻ nào, nhưng đọc sách cùng ngươi hai tháng này, thật sự rất bội phục ngươi."


/685

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status