Bao Chửng đáp: "Vâng, thần xin vạn tuế hạ chỉ, ngay lập tức điều tra phủ Thái sư."
Nhân Tông vỗ tay xuống mặt bàn, nhìn chung quanh một chút, cũng chỉ có một đại thần là Trần Nguyên, lúc này liền nói: "Trần Thế Mỹ, dẫn cấm quân của trẫm đi Bàng phủ, hỗ trợ Bộ khoái Đại Lý Tự điều tra, truyền Bàng quý phi tiến cung, người liên can Bàng phủ không cho rời đi."
Trần Nguyên liền ôm quyền nói: "Vi thần tuân chỉ."
Bao Chửng liếc nhìn Trần Nguyên, nói: "Triển hộ vệ, ngươi đi cùng Trần đại nhân."
Cửa phủ Thái sư đã phủ lên vải màu đỏ, cửa lớn mở rộng ra, không ngừng có quan viên đến đây bái phỏng từ sớm, trên đầu tường treo hơn mười ngọn đèn gió, chiếu con đường hai bên phủ Thái sư sáng ngời dị thường, để cho những quan viên kia có thể ra vào thập phần thuận tiện.
Bàng Hỉ là phụ trách nghênh đón khách đến chúc mừng, một buổi tối này, bước chân của hắn không hề dừng lại, vừa mới cất bước một vị khách nhân tại cửa ra vào, lập tức lại có khách nhân đến, vừa mới nghênh đón một vị đi vào, bên trong lại có người muốn rời đi.
Trên mặt của hắn luôn luôn treo dáng vẻ mỉm cười khách khí, vấn an mỗi một vị vào cửa, thi lễ với mỗi một vị rời đi.
Thật vất vả đến phiên Nhâm Phú, hắn tranh thủ thời gian đi tới cửa, gia đinh sau lưng vừa mới đặt những lễ vật kia lên, chuẩn bị hiến cho Bàng Thái sư, chợt nghe sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân ầm ĩ .
Nhâm Phú trông thấy một đội cấm quân chạy tới cực kỳ nhanh, ngừng lại ở trước cửa.
Hắn và Bàng Hỉ đều không có bao nhiêu kinh ngạc, bởi vì nơi này là phủ Thái sư, địa phương hoàng thượng thường xuyên đến, cấm quân tới không có gì đáng để kỳ lạ quý hiếm.
Thời điểm Bàng Hỉ đang nghĩ hoàng thượng đến, có nên lập tức thông báo cho Bàng Cát hay không, lại trông thấy hai người Trần Nguyên cùng Triển Chiêu sóng vai ngồi trên lưng ngựa, đi tới bên cạnh mình.
Ngọn đèn rất sáng, Bàng Hỉ có thể chứng kiến dáng tươi cười đắc ý trên mặt Trần Nguyên, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc: "Trần Thế Mỹ? Không phải hắn đang ở trong đại lao sao?"
Trần Nguyên dừng lại trước cửa phủ Thái sư, nhìn cửa lớn giăng đèn kết hoa trước mặt, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười, nói: "Bàng tổng quản, phủ Thái sư thật náo nhiệt đó."
Bàng Hỉ ý thức được sự tình không đúng, cảnh giác nhìn Trần Nguyên, nói: "Trần huynh, ra khi nào vậy?"
Trần Nguyên nện bước khoan thai đi tới cửa, nói: "Ta nói rồi, thời điểm Thái sư đại thọ, ta nhất định sẽ đưa cho hắn một phần đại lễ, Bàng huynh biết rõ, huynh đệ là người nói lời giữ lời, khá tốt, vẫn tới kịp, ha ha ha."
Triển Chiêu liếc nhìn Trần Nguyên, nói: "Trần đại nhân, có lẽ là làm chính sự quan trọng hơn, Bàng tổng quản, phiền toái đi thông báo cho Thái sư và Bàng nương nương một tiếng, nói chúng ta đến truyền chỉ."
Bàng Hỉ vẫn không nói gì, Trần Nguyên la lớn: "Tất cả cấm quân vây kín phủ Thái sư cho ta, bất kể là người bên trong ra, hay là người bên ngoài đi vào, bắt lấy toàn bộ!"
"Tuân lệnh!"
Tiếng la của mấy ngàn quân sĩ làm cho sắc mặt Bàng Hỉ biến đổi, hắn quá quen thuộc tràng cảnh này, đi theo Bàng Cát nhiều năm như vậy, bắt giữ bao nhiêu người, trước kia đều là nói một câu này, lần này đến phiên người khác nói mình rồi.
Bàng Hỉ hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên, nói: "Tốt, ta đi thông báo với Thái sư."
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, nhưng trong lòng những quan viên bên ngoài chờ đợi Bàng Cát gặp mình kia nhưng thì đã dồn nén tận đến cổ, bọn họ đều biết, xem ra mình đã đến lộn chỗ rồi, khá tốt, chính mình còn chưa tiến vào, thừa dịp lúc này nhanh rời đi mới được.
Lúc Nhâm Phú cũng muốn xoay người, Trần Nguyên bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía hắn, nói: "Nhâm Tướng quân, vào đi thôi, vừa rồi ngài đã vào cửa, vạn tuế nói, người đã vào bên trong, một người cũng không cho phép ra."
Trên mặt Nhâm Phú thay đổi một bộ mặt vô tội, nói: "Phò mã gia, người xem ta và Thái sư cũng không phải quá quen thuộc, hôm nay chỉ ngẫu nhiên đi qua nơi đây, muốn nói hai ba câu, không phải ta vẫn chưa mở miệng sao?"
Trần Nguyên cười một chút rồi nói: "Cái này thì tại hạ mặc kệ, tóm lại, xin Nhâm Tướng quân đừng làm cho ta khó xử mới được."
Nhâm Phú vẫn muốn đi ra ngoài, thẳng đến khi hai binh sĩ cấm quân cầm trường thương chặn ngang ở trước mặt hắn, hắn mới ý thức được, mình thật sự không ra nổi.
"Trần Thế Mỹ!"
Một tiếng gọi to duyên dáng Bàng quý phi từ trong sân truyền đến, Trần Nguyên nhìn sang, chỉ thấy Bàng Cát mang theo một đám gia đinh, đi theo sau lưng Bàng quý phi, đang dùng tốc độ nhanh nhất của bọn hắn đi đến hướng mình.
Hiện tại nàng vẫn là quý phi, Bàng Cát vẫn là Thái sư, nhà có thể bao vây, bởi vì có thánh chỉ của Nhân Tông, nhưng trước khi Bao Chửng kết án, cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.
Trần Nguyên ôm quyền hành lễ: "Hạ quan bái kiến quý phi nương nương, bái kiến Bàng Thái sư."
Vẻ mặt Bàng quý phi đầy sương lạnh, nói: "Trần Thế Mỹ, vì sao mang theo cấm quân vây quanh phủ Thái sư?"
Trần Nguyên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt của người thắng nhìn nàng, nói: "Nương nương thứ tội, vi thần cho dù có gan lớn như trời cũng không dám đến phủ Thái sư giương oai. Hạ quan cũng là phụng mệnh làm việc, hoàng thượng bảo chúng ta mời quý phi hồi cung giải thích một việc, cũng để cho Triển đại nhân đến tìm một ít gì đó ở phủ Thái sư."
Bàng Cát từ phía sau nhảy lên trên nói: "Trần Thế Mỹ, hoàng thượng muốn quý phi trở về nói cái gì? Muốn tìm cái gì tại phủ Thái sư của ta?" Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Trần Nguyên mở thánh chỉ Nhân Tông ra, nhìn nhìn một chút rồi nói: "Ai nha, trên thánh chỉ vạn tuế chưa nói. Chỉ là, nếu như Thái sư muốn biết, ta có thể nói cho ngươi biết, khuya hôm nay, Tô quý nhân ăn một loại điểm tâm gọi bánh ngọt hành thái, không ngừng chảy máu, long tử trong bụng chết non, cái bánh ngọt hành thái này, hình như là từ phủ Thái sư đưa ra phải không?"
Sắc mặt Bàng quý phi và Bàng Cát lập tức biến đổi, mấy quan viên bị Trần Nguyên ngăn ở phủ Bàng Cát không thể đi ra ngoài cũng là mặt không còn chút máu, việc này quá lớn, bị liên quan đến sẽ có nguy hiểm diệt tộc.
Một lát yên lặng qua đi, Bàng quý phi bỗng nhiên thì thào nói: "Ta không làm, ta không làm, Trần Thế Mỹ, là ngươi hãm hại ta!"
Trần Nguyên hất đầu lên, nói: "Quý phi nương nương có lẽ là nên trở về giải thích cùng vạn tuế thì hơn, người đâu, mời quý phi nương nương hồi cung."
Cả người Bàng quý phi đều ngốc ở đó, bước chân nàng hoạt động đầy tính máy móc, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên, trong miệng nhỏ giọng nói: "Trần Thế Mỹ, là ngươi và tiện nhân kia hãm hại ta, hoàng thượng sẽ tra rõ ràng, nhất định sẽ tra rõ ràng."
Trần Nguyên cũng không nói chuyện, hai cung nữ đi tới, nâng Bàng quý phi lên xe ngựa, một đội binh sĩ hộ tống nàng về hoàng cung để giải thích.
Đến hiện tại, Bàng Cát đã trấn định không ít, ngồi xuống một cái ghế ngoài cửa, mở miệng hỏi: "Trần Thế Mỹ, ngươi muốn điều tra cái gì đây?"
Trần Nguyên nhìn Triển Chiêu, nói: "Triển đại nhân, cái sự tình điều tra này, tại hạ là người thường, có lẽ là mời Triển đại nhân dẫn đội vào đi thôi, tại hạ xin phép ở chỗ này trò chuyện cùng Thái sư."
Con mắt Triển Chiêu nhìn Trần Nguyên, chậm rãi bước đi đến trước mặt Trần Nguyên, hạ thấp giọng nói: "Trần huynh, ta bắt trộm nhiều năm, nhìn ra được vừa rồi quý phi không nói sai, nàng thật sự không biết gì."
Trần Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào con mắt Triển Chiêu, hỏi: "Triển đại nhân không nghĩ đến mấy Bộ khoái kia sao?"
Triển Chiêu biết rõ, Trần Nguyên có ý tứ là, hiện tại mình nên đi vào phủ Thái sư điều tra, về phần Bàng quý phi có phải là oan uổng hay không, một Bộ khoái nói không thể tính toán.
Triển Chiêu chậm rãi lui ra phía sau hai bước, gật gật đầu về hướng Trần Nguyên, nhưng sau đó xoay người ôm quyền nói với Bàng Cát: "Thái sư, đắc tội."
Trần Nguyên an vị bên người Bàng Cát, nói: "Thái sư à, lễ vật tại hạ cho ngươi tặng, đã thoả mãn chưa?"
Trong miệng Bàng Cát phát ra một tiếng hừ lạnh, nói: "Trần Thế Mỹ, chớ nên đắc ý quá sớm, giống như ngươi nói vậy, bây giờ vẫn chưa phân ra thắng bại, ván này lão phu tạm thời rơi xuống hạ phong, nhưng chỉ cần hoàng thượng phục hồi tinh thần lại, chúng ta sẽ đùa giỡn tiếp."
Trần Nguyên thở dài một tiếng, nói: "Thái sư, cái này bằng chứng như núi, ngươi còn muốn nói xạo sao?"
Bàng Cát buông chén trà trên tay mình xuống, nói: "Ta muốn biết, bằng chứng như núi của ngươi là từ nơi nào đến!"
Trần Nguyên cười một tiếng với hắn, cũng không nói gì, chợt nghe một Bộ khoái hô: "Triển đại nhân, nơi này có một bao tam thất!"
"Triển đại nhân, tại hậu viện phát hiện rau sam."
Bàng Cát nghe đến đó, cả ngay khuôn mặt trắng bệch, lại có một người hô: "Đại nhân, phát hiện hai miếng điểm tâm giống trong hoàng cung, vẫn chưa ăn xong."
Triển Chiêu xoay đầu lại nhìn Bàng Cát, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Thái sư, còn có cái gì giải thích không?"
Bàng Cát đã rối loạn suy nghĩ, miệng cố gắng thanh minh: "Không có khả năng, tam thất ta có, nhưng rau sam, phủ chúng ta căn bản không có vật này, còn cả những điểm tâm kia, buổi sáng rõ ràng đều đã mang đi, đều mang đi hết rồi, Triển hộ vệ, đây là có người cố ý hại ta, là có người hại ta!"
Triển Chiêu nhìn bộ dạng hiện tại của Bàng Cát, trong lòng quả thực có chút đồng tình, nhưng chuyện như vậy hắn thấy nhiều rồi, trước kia Bàng Cát cũng dùng nhiều rồi, lúc này đây đến phiên chính hắn bị người ta dùng phương pháp này hãm hại, Bàng Cát hiển nhiên vô pháp tiếp nhận.
Triển Chiêu lắc đầu, nói với cấm quân binh sĩ: "Mang về, để cho hoàng thượng và Bao đại nhân xem qua, mời người khám nghiệm tử thi đến kiểm nghiệm."
Đầu Bàng Cát chậm rãi chuyển hướng Trần Nguyên, nói: "Trần Thế Mỹ, ngươi nói cho ta biết, ngươi đang ở trong đại lao, làm sao có thể để những vật này vào trong phủ ta được? Ngươi mau nói cho ta biết!"
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ tại sao Trần Nguyên có thể làm được.
Bàng Cát giám thị Đại Lý Tự vô cùng nghiêm, hắn biết rõ căn bản không có người Tân Nguyệt sơn trang tiếp xúc với Trần Nguyên, hơn nữa, đoạn thời gian này, công tác bảo vệ phủ cũng cực kỳ kỹ càng, không có khả năng có người lẫn lộn vào trong.
Trần Nguyên chậm rãi uống nước trà nói: "Thái sư không cần phải vu hãm hạ quan, tựa như Thái sư nói, tại hạ đang ở trong đại lao, há có thể để những vật này hiện ra trong phủ ngươi?"
Cả thân thể Bàng Cát bỗng nhiên mềm nhũn, thoáng một tý đã ngã ngồi dưới đất, Bàng Hỉ đứng một bên vội vàng đi lên nâng người hắn dậy, nói: "Lão gia, lão gia, ngài ổn định đã…"
Hoàng cung.
Bàng quý phi cũng gặp phải tuyệt cảnh rồi, tại thời điểm nàng gặp phải tuyệt cảnh, vẫn không muốn buông tha bất kỳ một cơ hội nào, quỳ rạp xuống trước mặt Nhân Tông, đau khổ cầu khẩn: "Vạn tuế, vạn tuế, nô tì thật sự không làm, xin vạn tuế tra ra, xin vạn tuế tin tưởng nô tì!"
Nhân Tông cưỡng ép ngăn chận phẫn nộ của mình, miệng hỏi: "Ngươi không có làm? Tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, là ai làm chuyện này?"
Bao Chửng ho khan một tiếng, nhanh chóng tiến lên hỏi: "Quý phi nương nương, thần xin hỏi một tiếng, điểm tâm này có phải là do quý phủ làm không?"
Bàng quý phi đã sớm xem qua những điểm tâm Tô Hiểu Du ăn kia, nghe Bao Chửng hỏi, nàng vội vàng lắc đầu: "Không phải, Bao đại nhân, những thứ này thật sự không phải là phủ chúng ta làm, ta nhớ rất rõ ràng, bên trong điểm tâm đưa tới cho hoàng hậu là mứt táo, không phải những vật này!"
Bao Chửng thoáng trầm tư một tý, quay đầu nói với Nhân Tông: "Vạn tuế, trên đường này bị người đánh tráo, cũng không phải là chuyện không thể, thần muốn đề ra nghi vấn với những hộ vệ lúc ấy đi phủ Thái sư."
Con mắt Nhân Tông gắt gao nhìn chằm chằm vào Bàng quý phi, người hắn yêu sâu đậm, hận sâu đậm.
Hắn làm một hoàng đế, sủng ái Bàng quý phi hơn mười năm, có thể tưởng tượng hắn trút xuống bao nhiêu cảm tình trên người Bàng quý phi, hiện tại, khi hắn đột nhiên cảm giác được, những cảm tình này đều bị phản bội, những cử chỉ kia tin tưởng nàng dĩ vãng kia, khả năng là một kẻ đáng thương, là đồ ngốc trong mắt nàng, Nhân Tông hận không thể lập tức giết nữ nhân này.
"Còn cần hỏi sao?"
Bao Chửng không muốn để cho Bàng Cát rơi xuống một cái kết cục như vậy, trong lòng của hắn hiểu đây là chuyện gì xảy ra, ở trong mắt Bao Chửng, Bàng Cát đáng chết, nhưng không đến mức chết thảm hại như vậy, tội danh này, một khi được định ra, Lão Bàng ngay cả thi cốt cũng không lưu được.
"Thần cho rằng, vô luận bản án gì, đều phải cẩn thận kiểm tra đối chiếu sự thật, không để quỷ hồn chết oan."
Nhân Tông gật gật đầu, nói: "Tốt, ngươi hỏi đi."
Những thị vệ khác đều dễ nói, bọn hắn một mực ở cùng một chỗ, nhiều lắm chính là một tội lười biếng, chỉ có Dương Nghĩa, những thứ gì đó là hắn đưa về, một mình đưa về.
Dương Nghĩa là người không nói láo, Bao Chửng nhìn con mắt Dương Nghĩa, hắn từ trong ánh mắt Dương Nghĩa thấy được điều gì xảy ra, Bao Chửng biết rõ, nếu như mình muốn thay đổi vận mạng Bàng Cát, cần phải làm ở trên người Dương Nghĩa.
Chỉ là, làm như thế nào để cứu Bàng Cát? Bàng Cát đi ra, Trần Thế Mỹ sẽ đi vào, chuyện sẽ bết bát hơn.
Bao Chửng do dự một chút, đầu óc cấp tốc xoay tròn, cuối cùng chậm mới rãi nói: "Dương hộ vệ, trên đường đi là một mình ngươi mang theo đồ trở về sao? Có đi qua hẻm nhỏ, hoặc là có người khác tiếp cận hay không."
Dương Nghĩa nhìn miệng Bao Chửng, đợi sau khi Bao Chửng nói xong, hắn rõ ràng không tỏ vẻ gì, trong đầu đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Bao Chửng cũng không thúc giục hắn, chỉ dùng một loại ánh mắt nhu hòa nhìn các loại biểu lộ đang biến hóa trên mặt hắn, trong chốc lát, Dương Nghĩa vẫn chưa có bất luận động tác gì, lúc này, không riêng gì Bao Chửng, ngay cả Bàng quý phi cũng nhìn ra, Dương Nghĩa này khẳng định biết rõ nội tình.
Nàng vội vàng quỳ đi tới, cũng không để ý thân phận gì lễ nghi rồi, kéo chân Dương Nghĩa khóc lóc cầu khẩn, nói: "Dương hộ vệ, ta cầu van ngươi, Bàng gia chúng ta trên dưới mấy trăm nhân khẩu, tánh mạng hiện tại cũng đang nằm trong tay ngươi rồi, xin ngươi từ bi….."
Khóe miệng Dương Nghĩa bỗng nhúc nhích, lúc này Tô Hiểu Du nằm ở trên giường vạn phần khẩn trương, ánh mắt của nàng cũng nhìn chằm chằm vào Dương Nghĩa, rất sợ Dương Nghĩa thật sự nói toàn bộ mọi chuyện ra.
Dương Nghĩa rất thống khổ, hắn phát hiện mình ở trước mặt Nhân Tông căn bản không thể nói lời nói dối, phần kiên trì vài thập niên ở sâu trong lòng hắn không cho phép hắn nói dối với Nhân Tông.
Nhưng nếu như mình nói thật, tất cả đều xong rồi, hắn không sợ, nhưng những huynh đệ kia làm sao bây giờ? Thật sự để cho bọn họ rời khỏi Tân Nguyệt sơn trang, đi lang thang đầu đường sao?
Còn có, nếu như nói ra, Trần Nguyên nhất định phải chết, Trần Nguyên hứa hẹn ở mỗi cái địa phương đều thành lập một cơ cấu phúc lợi, chuyên môn an bài bọn hắn, những người không làm được người bình thường cũng không thể thực hiện.
Nổi thống khổ của hắn hiện ra ở trên mặt, một lúc sau, hắn mới hạ quyết định, cầm giấy bút trên bàn qua, viết cái gì đó.
Cả cái gian phòng lập tức trở thành một mảnh im ắng, con mắt mỗi người đều đang nhìn Dương Nghĩa, muốn biết cuối cùng hắn sẽ nói cái gì.
Sau một lát, Dương Nghĩa viết xong rồi, hắn cầm tờ giấy kia ở trong tay, đi đến trước mặt Nhân Tông, quỳ xuống đẩy tới.
Nhân Tông tiếp nhận, vừa mới nhìn câu đầu tiên, bỗng nhiên thấy Dương Nghĩa rút đao bên hông ra, thoáng một tý đã đưa lên trên cổ của mình, một hàng máu tươi phun ra dưới chân Nhân Tông, Dương Nghĩa cả người ngã lên trên mặt đất, lập tức tuyệt khí, gục tại bên chân Nhân Tông.
Nhân Tông lại càng hoảng sợ, cả người từ trên ghế nhảy lên, nhanh chóng lui hai bước về phía sau, tất cả mọi người trong phòng bị một màn biến hóa ngoài ý muốn này dọa cho sợ ngây người, Nhân Tông bị hù đến mức giấy trên tay rơi xuống mặt đất, Bao Chửng tranh thủ thời gian cầm lên, đặt ở trước mắt xem xét.
/685
|