Lúc hai người rời khỏi quán trà, đột nhiên Tư Minh cất lời: “Cậu không ghét những thứ truyền thống chứ?”
Diệp Kính Huy chợt nhớ mình từng nói chỉ vừa học xong tiểu học, thế nên hắn đành cười trả lời: “Đối với người không trình độ văn hóa như tôi thì uống ngon là được rồi, những khía cạnh khác không quan trọng.”
Tư Minh đáp: “Không ghét là tốt rồi.”, anh khựng lại, “Lúc bố mẹ tôi còn sống rất thích những thứ đó, vì mưa dầm thấm đất nên tôi cũng hứng thú.”
Diệp Kính Huy thật muốn nổi điên.
Bố mẹ anh thích, anh cũng thích nên muốn MB anh chọn phải thích theo? Đây là loại lôgic gì thế hử?
Dù sao cũng không phải quan hệ giữa người yêu, bất quá chỉ là mối giao dịch bằng tiền tài và trò đi săn mà thôi, có cần thiết ngay cả sở thích cũng phải thẳng thắn với đối phương hay không?
Anh ta đang làm trò khỉ gì vậy?
Gió đêm rất lạnh nhưng Tư Minh không vào bãi đỗ lấy xe mà đi thẳng đến bờ sông.
Diệp Kính Huy đương nhiên phải đi theo cùng hưởng gió lạnh với anh.
Cả hai cứ thế sóng vai đi lên cầu, rồi chợt dừng chân.
Nước sông được ánh đèn trên bờ nhuộm thành thứ sắc màu đẹp lung linh, nương theo làn gió mà gợn lên từng cơn sóng nhỏ lăn tăn, mặt nước hệt như được rắc một lớp bột ngọc trai mỏng. Con thuyền rực rỡ đèn hoa đang chậm rãi trôi trên mặt sông, thỉnh thoảng lại nghe tiếng hò reo hưng phấn của những du khách đang thưởng lãm cảnh đêm. Xa xa, cao ốc mọc lên san sát nhau, đèn màu hoa lệ tô điểm thêm cho cảnh đêm lộng lẫy nơi thị thành.
Tư Minh lẳng lặng ngắm nhìn quang cảnh phía xa: “Đứng từ nơi này có thể nhìn thấy gian phòng tôi ở, là căn thứ ba đếm từ trái qua trên tầng cao nhất của cao ốc Tinh Vân. Năm ngoái vì thích thú nhất thời nên tôi mới mua nó, bây giờ thấy hối hận nên định bán đi, sau đó đến vùng ngoại thành có cảnh đẹp mua một căn nhỏ hơn. Cậu thích khu nào, hôm nào tôi dẫn cậu đi xem, chịu không?”
Diệp Kính Huy thản nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Sao lại muốn bán, đứng trên đấy ngắm cảnh đêm chẳng phải tuyệt vời lắm ư?”
“Ngắm cảnh đêm thì quả thật rất tuyệt. Thế nhưng vì cao quá nên lúc bão quét qua tựa như muốn thổi bay cả căn phòng, mưa to thì chẳng khác nào đang đập lên đỉnh đầu, loại cảm giác này không dễ chịu tí nào.” Anh cười với Diệp Kính Huy: “Tôi muốn mua một căn nhỏ hơn, cùng sống với cậu.”Hắn không trả lời.
Thợ săn đi săn không cần bất kì lí do nào, giống như mèo cứ tóm lấy chuột hết trêu cợt từ lần này đến lần khác căn bản cũng không cần nguyên cớ.
Lúc đầu đùa giỡn anh ta là do hắn rảnh rỗi nên nhàm chán, thấy người đàn ông này có vẻ khá kiệt xuất nên mới đi trêu chọc. Hiện giờ thì chính hắn lại trở thành con mồi, hiển nhiên không có sự thú vị như lúc đầu, cả ngày chỉ biết nghe anh ta kể về thứ mình thích, rồi sống chung với nhau ư. . . . . Hắn cảm thấy áp lực tăng gấp bội, sởn hết cả tóc gáy.
Lúc này đây, Diệp Kính Huy thầm nghĩ muốn trốn thoát, đồng thời chấm dứt đoạn nghiệt duyên khó hiểu này.
Tư Minh quay đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đen thẫm hệt như nước sông sâu không thấy đáy, nhưng cũng chẳng yên ả không một tia sóng gợn, mà giống như muốn khoan cả một cái động trên mặt người đối diện.
Đối mặt thật lâu sau, anh bất ngờ cúi người xuống, ngay khi thời điểm hai đôi môi sắp tiếp xúc thì đột ngột dừng lại.
Hô hấp nóng hực nhẹ nhàng vương vất trên mặt, đôi mắt anh tối đen như bóng đêm, đôi môi đầy đặn vẫn dừng ngay ở vị trí kia, như là muốn chờ đợi một lời hồi đáp của đối phương.
Diệp Kính Huy đương nhiên không biết ngượng ngùng là gì, hắn trực tiếp áp môi vào luôn.
Trò chơi này sớm đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hắn cũng không muốn tự chuốc lấy họa, cứ như thế chấm dứt là ổn rồi.
Nụ hôn ấy cũng không ghê tởm như trong tưởng tượng.
Khoang miệng của Tư Minh cực kì ấm nóng, không có mùi thuốc lá khó ngửi mà tràn đầy hơi thở thuần túy rất nam tính. Tuy rằng hắn chủ động nhưng cũng không làm người bị cưỡng ép thấy phản cảm, trái lại anh vô cùng cẩn thận lo lắng đến cảm nhận của hắn. Nụ hôn rất tinh tế, cứ mút nhẹ rồi mặc cho đầu lưỡi khẽ liếm qua mỗi một tấc khoang miệng, giữa sự bá đạo lại lộ ra dịu dàng và bao dung vô hạn.
Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, anh rất nhanh đã lùi ra, đáy mắt vẫn luôn lạnh lùng giờ đây lóe lên một chút ánh sáng ôn hòa: “Thích không?”
Vẻ mặt Diệp Kính Huy cứng ngắc.
Giỡn hoài, ông đây là “hôn vĩnh biệt”, đừng nói anh “hôn hẹn ước” đó nha?
Thấy hắn không đáp, Tư Minh cười khẽ, “Không cần vội.” Rồi anh lấy ra một cái hộp nhung trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay Diệp Kính Huy, “Cái này tặng cậu.”
Hắn cầm lấy rồi mở ra, ngoài dự tính không phải mấy thứ nhẫn linh tinh mà là một chiếc cốc. Chiếc cốc bé giống hệt như đồ chơi của trẻ con, chỉ lớn cỡ ngón cái, trên bề mặt có viết một chữ “Minh”.
Diệp Kính Huy kiềm chế xúc động muốn cầm cốc đập vô mặt anh, hắn cố nặn ra một nụ cười ám muội “Quà có giá trị như vậy ư.” Thấy anh không nói lời nào, hắn bỏ cốc vào túi rồi bình thản ướm lời: “Cám ơn.”
Tư Minh yên lặng một lát rồi bảo: “Nếu cậu không thích thì trả lại cho tôi, tôi không muốn cậu vứt nó sau lưng tôi.”Diệp Kính Huy vờ vịt đáp: “Tôi rất thích.”
Nét cười của Tư Minh hiếm khi có chút dịu dàng, anh bóp nhẹ vào vai hắn: “Vậy cứ giữ nó đi.”
“Ừm, tôi mệt rồi.”
“Được, về thôi.”
Nén nỗi khó chịu vì bị anh nắm tay, chậm rãi thả bộ hết cây cầu lớn thật dài, dù cho phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, Diệp Kính Huy cũng chả có lòng dạ nào thưởng thức, bởi hắn đang liều mạng đè ép xúc động muốn quẳng người đang ôm vai mình xuống sông.
Loại động tác khiến người ta cảm thấy giữa hai người dường như có tình cảm như vậy thật sự khiến hắn ghét kinh khủng.
Ngay từ đầu chỉ là trò chơi mà thôi, chẳng lẽ anh ta không hiểu sao?
. . . . . . . . .
Sau khi trở về, Diệp Kính Huy nằm trên chiếc giường king size to tổ bố cầm cái cốc tỉ mỉ nghiên cứu, giơ lên chỗ sáng nhìn thật lâu, dù ngắm thế nào cũng chỉ là một cái cốc nát làm từ bùn, hình dáng còn hết sức méo mó, hình trụ không ra hình trụ, tứ giác lại không có góc cạnh, ấy nhưng chữ “Minh” kia lại được viết cực kì tinh xảo.
Diệp Kính Huy nhịn không được bật cười.
Tư Minh ơi Tư Minh, anh đùa giỡn tôi phải chăng có chút quá đáng rồi, lấy bùn con nít chơi đặt trong hộp đựng nhẫn tặng tôi, tuy rằng anh có thể khiêu chiến sự chịu đựng của tôi, nhưng làm ơn đừng khích chỉ số thông minh tôi có.
Anh không thích bị người ta nắm trong tay, tôi cũng không thích bị kẻ khác bỡn cợt.
“Đông” một tiếng, Diệp Kính Huy ném cái chén vào đống rác.
Ngày thứ ba, Tư Minh không đến.
Liên tục vài ngày đều không gặp lại bóng dáng anh.
Diệp Kính Huy cảm thấy hứng thú của mình đối với anh đã biến thành sự chán ghét “ôn dịch”, anh ta không đến thật sự là quá tốt.
Buổi tối hắn hẹn Tiêu Dật cùng nhau uống rượu, đột nhiên di động vang lên, là tin nhắn của Tư Minh.
“Cậu nghĩ tôi tìm cậu chỉ là vì tiêu khiển?”
Diệp Kính Huy nhướng mày trả lời: “Không phải ư?”
Bên kia im lặng một chốc, “Vậy kết thúc thôi.”
Diệp Kính Huy điềm nhiên như không cất di động vào túi, hệt như chấm dứt một lần quan hệ giữa bạn giường trước đây, chẳng có bất kì sức ảnh hưởng nào đến tâm tình của hắn.
Tiêu Dật nhăn mặt: “Nhìn dáng vẻ ngang ngược trơ trơ của cậu, không lẽ là tình nhân nào nữa?”
Diệp Kính Huy cười đê tiện: “Là đối thủ cậu quan tâm nhất ấy, mấy ngày nay tôi có tiếp xúc thân thiết với anh ta, tôi nhận ra người này rất thú vị.”
Tiêu Dật cười sâu xa: “Ngay cả anh ta cậu cũng dám trêu chọc?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Lúc đầu là tôi trêu anh ta, bất quá chỉ là dụ dỗ thôi, vậy mà lúc sau anh ta đến quán tìm tôi cả ngày. Chú Chung cũng nói đùa chẳng lẽ ông chủ với ngài Tư đang quen nhau, cả ngày đều ra ngoài với ngài Tư.” Hắn làm như nhớ đến việc gì rất khoái chí, nét cười ngày càng đậm, “Tên đó thật thú vị, lúc chia tay còn tặng tôi cái cốc như muốn đùa bỡn, hình dạng méo mó kinh dị, tôi vứt rồi.”Cơ mặt của Tiêu Dật hầu như muốn vặn vẹo toàn bộ, thật lâu sau đó y mới bất đắc dĩ thở dài: “Cậu biết tặng cốc có ý nghĩa gì không, hở Diệp Kính Huy!”
Diệp Kính Huy hất mi: “Hử?”
“Ý nghĩa là cả đời.”
Hai người liếc nhìn lẫn nhau, mặt đối mặt, cuối cùng đều run rẩy hàng mi.
Diệp Kính Huy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng khóe miệng hắn vẫn run run: “Đừng nói với tôi anh ta chân thành.”
“Tư Minh lạnh lùng có tiếng, từ trước tới giờ chưa từng tặng quà cho bất kì kẻ nào. Tôi nghĩ anh ta có lẽ thật sự vừa ý cậu.” Tiêu Dật ngừng một chút rồi cười xấu xa: “Cậu xong đời rồi.”
. . . . . . .
Chuyện này thật sự là một vở diễn ngang tài ngang sức.
Diệp Kính Huy nghĩ rằng Tư Minh vốn là “trai thẳng” thuộc phái “cấm dục”, dáng vẻ lạnh nhạt bất quá cũng là đeo mặt nạ giả nghiêm chỉnh, trêu chọc anh, dụ dỗ anh, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh là chuyện vô cùng vui vẻ, cho nên hắn mới ra tay, chẳng qua là trò tiêu khiển khi buồn chán mà thôi. Thế nhưng hắn không ngờ rằng vì tiêu cự mắt tên kia đặt sai chỗ, mới có thể động lòng chân thật với một “MB giả”.
Thực sự là nhổ râu bên mép hổ dữ mà không cẩn trọng đụng tới răng nanh.
Diệp Kính Huy nhìn roi da trên tường mà bất đắc dĩ thở dài.
Những năm gần đây tuy là quan hệ với không ít tình nhân, lại đều là người tình ta nguyện, giống như kí hiệp ước mà thôi, lúc tịch mịch thì làm bạn với nhau, không muốn tiếp tục thì cắt đứt trong hoà bình, ai cũng không liên quan đến ai, không bao giờ động lòng với người mình trêu đùa là nguyên tắc của Diệp Kính Huy. Mỗi lần hắn ra tay, hắn sẽ tìm hiểu xem tính cách đối phương có hợp khẩu vị mình không, có thể chơi đùa thế nào. Ai ngờ được lần này là nỗi xúc động thoáng chốc, bị đôi mắt sâu thẳm của anh chàng họ Tư kia hấp dẫn, còn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng đã nhảy vô, hiện giờ leo vào nhưng không có cách nào toàn thân trở ra như mọi khi.
Thậm chí ngay đến trong mơ cũng trông thấy anh ta đang chăm chú nhìn vào mắt mình, còn cả nụ hôn trên cầu lần ấy, đôi môi đầy hơi mím, đáy mắt lạnh lùng hiện lên chút ý cười dịu dàng, nét cười kia thật sự khiến người ta không khỏi rung động.
Tuy rằng chỉ là rung động, nhưng đối với kẻ chưa khi nào nếm thử cảm giác ấy như Diệp Kính Huy mà nói. . . . . . rất khó xảy ra.
Diệp Kính Huy cáu kỉnh đứng dậy, vừa rồi nằm mơ thấy người nào đó cứ chăm chăm ngắm hắn làm toàn thân đổ cả một lớp mồ hôi lạnh, giống y như hắn vừa làm sai điều gì, thiếu nợ anh ta thứ gì đó, loại cảm giác này khiến toàn thân không thoải mái tí nào. Lúc này máy lạnh đang hoạt động, mồ hôi trên người dính nhớp thật khó chịu. Hắn bật dậy từ trên giường, chui vào phòng tắm kì cọ rửa ráy, sau khi tắm xong thì ra sô pha ngồi hong tóc, khoé mắt lại lơ đãng lia qua chỗ thùng rác.
Thùng rác trống trơn chỉ còn mỗi chiếc hộp nhỏ, lẻ loi nằm một mình ở đó.
Diệp Kính Huy cau mày với lấy chiếc hộp.Tuy cái cốc kia xấu kinh khủng, nhưng dù sao cũng là “món quà kì quái” đầu tiên từ nhỏ đến lớn hắn được tặng, ném như vậy tiếc lắm. Diệp Kính Huy lại lấy cái cốc ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía đôi chút, để ở đầu giường, khóe miệng cong lên ý cười với chữ “Minh” trên bề mặt.
“Tư Minh, vậy làm cho tôi xem thử xem, rốt cuộc anh dùng trò bịp bợm gì để đùa giỡn tôi.”
Diệp Kính Huy chợt nhớ mình từng nói chỉ vừa học xong tiểu học, thế nên hắn đành cười trả lời: “Đối với người không trình độ văn hóa như tôi thì uống ngon là được rồi, những khía cạnh khác không quan trọng.”
Tư Minh đáp: “Không ghét là tốt rồi.”, anh khựng lại, “Lúc bố mẹ tôi còn sống rất thích những thứ đó, vì mưa dầm thấm đất nên tôi cũng hứng thú.”
Diệp Kính Huy thật muốn nổi điên.
Bố mẹ anh thích, anh cũng thích nên muốn MB anh chọn phải thích theo? Đây là loại lôgic gì thế hử?
Dù sao cũng không phải quan hệ giữa người yêu, bất quá chỉ là mối giao dịch bằng tiền tài và trò đi săn mà thôi, có cần thiết ngay cả sở thích cũng phải thẳng thắn với đối phương hay không?
Anh ta đang làm trò khỉ gì vậy?
Gió đêm rất lạnh nhưng Tư Minh không vào bãi đỗ lấy xe mà đi thẳng đến bờ sông.
Diệp Kính Huy đương nhiên phải đi theo cùng hưởng gió lạnh với anh.
Cả hai cứ thế sóng vai đi lên cầu, rồi chợt dừng chân.
Nước sông được ánh đèn trên bờ nhuộm thành thứ sắc màu đẹp lung linh, nương theo làn gió mà gợn lên từng cơn sóng nhỏ lăn tăn, mặt nước hệt như được rắc một lớp bột ngọc trai mỏng. Con thuyền rực rỡ đèn hoa đang chậm rãi trôi trên mặt sông, thỉnh thoảng lại nghe tiếng hò reo hưng phấn của những du khách đang thưởng lãm cảnh đêm. Xa xa, cao ốc mọc lên san sát nhau, đèn màu hoa lệ tô điểm thêm cho cảnh đêm lộng lẫy nơi thị thành.
Tư Minh lẳng lặng ngắm nhìn quang cảnh phía xa: “Đứng từ nơi này có thể nhìn thấy gian phòng tôi ở, là căn thứ ba đếm từ trái qua trên tầng cao nhất của cao ốc Tinh Vân. Năm ngoái vì thích thú nhất thời nên tôi mới mua nó, bây giờ thấy hối hận nên định bán đi, sau đó đến vùng ngoại thành có cảnh đẹp mua một căn nhỏ hơn. Cậu thích khu nào, hôm nào tôi dẫn cậu đi xem, chịu không?”
Diệp Kính Huy thản nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Sao lại muốn bán, đứng trên đấy ngắm cảnh đêm chẳng phải tuyệt vời lắm ư?”
“Ngắm cảnh đêm thì quả thật rất tuyệt. Thế nhưng vì cao quá nên lúc bão quét qua tựa như muốn thổi bay cả căn phòng, mưa to thì chẳng khác nào đang đập lên đỉnh đầu, loại cảm giác này không dễ chịu tí nào.” Anh cười với Diệp Kính Huy: “Tôi muốn mua một căn nhỏ hơn, cùng sống với cậu.”Hắn không trả lời.
Thợ săn đi săn không cần bất kì lí do nào, giống như mèo cứ tóm lấy chuột hết trêu cợt từ lần này đến lần khác căn bản cũng không cần nguyên cớ.
Lúc đầu đùa giỡn anh ta là do hắn rảnh rỗi nên nhàm chán, thấy người đàn ông này có vẻ khá kiệt xuất nên mới đi trêu chọc. Hiện giờ thì chính hắn lại trở thành con mồi, hiển nhiên không có sự thú vị như lúc đầu, cả ngày chỉ biết nghe anh ta kể về thứ mình thích, rồi sống chung với nhau ư. . . . . Hắn cảm thấy áp lực tăng gấp bội, sởn hết cả tóc gáy.
Lúc này đây, Diệp Kính Huy thầm nghĩ muốn trốn thoát, đồng thời chấm dứt đoạn nghiệt duyên khó hiểu này.
Tư Minh quay đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đen thẫm hệt như nước sông sâu không thấy đáy, nhưng cũng chẳng yên ả không một tia sóng gợn, mà giống như muốn khoan cả một cái động trên mặt người đối diện.
Đối mặt thật lâu sau, anh bất ngờ cúi người xuống, ngay khi thời điểm hai đôi môi sắp tiếp xúc thì đột ngột dừng lại.
Hô hấp nóng hực nhẹ nhàng vương vất trên mặt, đôi mắt anh tối đen như bóng đêm, đôi môi đầy đặn vẫn dừng ngay ở vị trí kia, như là muốn chờ đợi một lời hồi đáp của đối phương.
Diệp Kính Huy đương nhiên không biết ngượng ngùng là gì, hắn trực tiếp áp môi vào luôn.
Trò chơi này sớm đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hắn cũng không muốn tự chuốc lấy họa, cứ như thế chấm dứt là ổn rồi.
Nụ hôn ấy cũng không ghê tởm như trong tưởng tượng.
Khoang miệng của Tư Minh cực kì ấm nóng, không có mùi thuốc lá khó ngửi mà tràn đầy hơi thở thuần túy rất nam tính. Tuy rằng hắn chủ động nhưng cũng không làm người bị cưỡng ép thấy phản cảm, trái lại anh vô cùng cẩn thận lo lắng đến cảm nhận của hắn. Nụ hôn rất tinh tế, cứ mút nhẹ rồi mặc cho đầu lưỡi khẽ liếm qua mỗi một tấc khoang miệng, giữa sự bá đạo lại lộ ra dịu dàng và bao dung vô hạn.
Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, anh rất nhanh đã lùi ra, đáy mắt vẫn luôn lạnh lùng giờ đây lóe lên một chút ánh sáng ôn hòa: “Thích không?”
Vẻ mặt Diệp Kính Huy cứng ngắc.
Giỡn hoài, ông đây là “hôn vĩnh biệt”, đừng nói anh “hôn hẹn ước” đó nha?
Thấy hắn không đáp, Tư Minh cười khẽ, “Không cần vội.” Rồi anh lấy ra một cái hộp nhung trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay Diệp Kính Huy, “Cái này tặng cậu.”
Hắn cầm lấy rồi mở ra, ngoài dự tính không phải mấy thứ nhẫn linh tinh mà là một chiếc cốc. Chiếc cốc bé giống hệt như đồ chơi của trẻ con, chỉ lớn cỡ ngón cái, trên bề mặt có viết một chữ “Minh”.
Diệp Kính Huy kiềm chế xúc động muốn cầm cốc đập vô mặt anh, hắn cố nặn ra một nụ cười ám muội “Quà có giá trị như vậy ư.” Thấy anh không nói lời nào, hắn bỏ cốc vào túi rồi bình thản ướm lời: “Cám ơn.”
Tư Minh yên lặng một lát rồi bảo: “Nếu cậu không thích thì trả lại cho tôi, tôi không muốn cậu vứt nó sau lưng tôi.”Diệp Kính Huy vờ vịt đáp: “Tôi rất thích.”
Nét cười của Tư Minh hiếm khi có chút dịu dàng, anh bóp nhẹ vào vai hắn: “Vậy cứ giữ nó đi.”
“Ừm, tôi mệt rồi.”
“Được, về thôi.”
Nén nỗi khó chịu vì bị anh nắm tay, chậm rãi thả bộ hết cây cầu lớn thật dài, dù cho phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, Diệp Kính Huy cũng chả có lòng dạ nào thưởng thức, bởi hắn đang liều mạng đè ép xúc động muốn quẳng người đang ôm vai mình xuống sông.
Loại động tác khiến người ta cảm thấy giữa hai người dường như có tình cảm như vậy thật sự khiến hắn ghét kinh khủng.
Ngay từ đầu chỉ là trò chơi mà thôi, chẳng lẽ anh ta không hiểu sao?
. . . . . . . . .
Sau khi trở về, Diệp Kính Huy nằm trên chiếc giường king size to tổ bố cầm cái cốc tỉ mỉ nghiên cứu, giơ lên chỗ sáng nhìn thật lâu, dù ngắm thế nào cũng chỉ là một cái cốc nát làm từ bùn, hình dáng còn hết sức méo mó, hình trụ không ra hình trụ, tứ giác lại không có góc cạnh, ấy nhưng chữ “Minh” kia lại được viết cực kì tinh xảo.
Diệp Kính Huy nhịn không được bật cười.
Tư Minh ơi Tư Minh, anh đùa giỡn tôi phải chăng có chút quá đáng rồi, lấy bùn con nít chơi đặt trong hộp đựng nhẫn tặng tôi, tuy rằng anh có thể khiêu chiến sự chịu đựng của tôi, nhưng làm ơn đừng khích chỉ số thông minh tôi có.
Anh không thích bị người ta nắm trong tay, tôi cũng không thích bị kẻ khác bỡn cợt.
“Đông” một tiếng, Diệp Kính Huy ném cái chén vào đống rác.
Ngày thứ ba, Tư Minh không đến.
Liên tục vài ngày đều không gặp lại bóng dáng anh.
Diệp Kính Huy cảm thấy hứng thú của mình đối với anh đã biến thành sự chán ghét “ôn dịch”, anh ta không đến thật sự là quá tốt.
Buổi tối hắn hẹn Tiêu Dật cùng nhau uống rượu, đột nhiên di động vang lên, là tin nhắn của Tư Minh.
“Cậu nghĩ tôi tìm cậu chỉ là vì tiêu khiển?”
Diệp Kính Huy nhướng mày trả lời: “Không phải ư?”
Bên kia im lặng một chốc, “Vậy kết thúc thôi.”
Diệp Kính Huy điềm nhiên như không cất di động vào túi, hệt như chấm dứt một lần quan hệ giữa bạn giường trước đây, chẳng có bất kì sức ảnh hưởng nào đến tâm tình của hắn.
Tiêu Dật nhăn mặt: “Nhìn dáng vẻ ngang ngược trơ trơ của cậu, không lẽ là tình nhân nào nữa?”
Diệp Kính Huy cười đê tiện: “Là đối thủ cậu quan tâm nhất ấy, mấy ngày nay tôi có tiếp xúc thân thiết với anh ta, tôi nhận ra người này rất thú vị.”
Tiêu Dật cười sâu xa: “Ngay cả anh ta cậu cũng dám trêu chọc?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Lúc đầu là tôi trêu anh ta, bất quá chỉ là dụ dỗ thôi, vậy mà lúc sau anh ta đến quán tìm tôi cả ngày. Chú Chung cũng nói đùa chẳng lẽ ông chủ với ngài Tư đang quen nhau, cả ngày đều ra ngoài với ngài Tư.” Hắn làm như nhớ đến việc gì rất khoái chí, nét cười ngày càng đậm, “Tên đó thật thú vị, lúc chia tay còn tặng tôi cái cốc như muốn đùa bỡn, hình dạng méo mó kinh dị, tôi vứt rồi.”Cơ mặt của Tiêu Dật hầu như muốn vặn vẹo toàn bộ, thật lâu sau đó y mới bất đắc dĩ thở dài: “Cậu biết tặng cốc có ý nghĩa gì không, hở Diệp Kính Huy!”
Diệp Kính Huy hất mi: “Hử?”
“Ý nghĩa là cả đời.”
Hai người liếc nhìn lẫn nhau, mặt đối mặt, cuối cùng đều run rẩy hàng mi.
Diệp Kính Huy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng khóe miệng hắn vẫn run run: “Đừng nói với tôi anh ta chân thành.”
“Tư Minh lạnh lùng có tiếng, từ trước tới giờ chưa từng tặng quà cho bất kì kẻ nào. Tôi nghĩ anh ta có lẽ thật sự vừa ý cậu.” Tiêu Dật ngừng một chút rồi cười xấu xa: “Cậu xong đời rồi.”
. . . . . . .
Chuyện này thật sự là một vở diễn ngang tài ngang sức.
Diệp Kính Huy nghĩ rằng Tư Minh vốn là “trai thẳng” thuộc phái “cấm dục”, dáng vẻ lạnh nhạt bất quá cũng là đeo mặt nạ giả nghiêm chỉnh, trêu chọc anh, dụ dỗ anh, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh là chuyện vô cùng vui vẻ, cho nên hắn mới ra tay, chẳng qua là trò tiêu khiển khi buồn chán mà thôi. Thế nhưng hắn không ngờ rằng vì tiêu cự mắt tên kia đặt sai chỗ, mới có thể động lòng chân thật với một “MB giả”.
Thực sự là nhổ râu bên mép hổ dữ mà không cẩn trọng đụng tới răng nanh.
Diệp Kính Huy nhìn roi da trên tường mà bất đắc dĩ thở dài.
Những năm gần đây tuy là quan hệ với không ít tình nhân, lại đều là người tình ta nguyện, giống như kí hiệp ước mà thôi, lúc tịch mịch thì làm bạn với nhau, không muốn tiếp tục thì cắt đứt trong hoà bình, ai cũng không liên quan đến ai, không bao giờ động lòng với người mình trêu đùa là nguyên tắc của Diệp Kính Huy. Mỗi lần hắn ra tay, hắn sẽ tìm hiểu xem tính cách đối phương có hợp khẩu vị mình không, có thể chơi đùa thế nào. Ai ngờ được lần này là nỗi xúc động thoáng chốc, bị đôi mắt sâu thẳm của anh chàng họ Tư kia hấp dẫn, còn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng đã nhảy vô, hiện giờ leo vào nhưng không có cách nào toàn thân trở ra như mọi khi.
Thậm chí ngay đến trong mơ cũng trông thấy anh ta đang chăm chú nhìn vào mắt mình, còn cả nụ hôn trên cầu lần ấy, đôi môi đầy hơi mím, đáy mắt lạnh lùng hiện lên chút ý cười dịu dàng, nét cười kia thật sự khiến người ta không khỏi rung động.
Tuy rằng chỉ là rung động, nhưng đối với kẻ chưa khi nào nếm thử cảm giác ấy như Diệp Kính Huy mà nói. . . . . . rất khó xảy ra.
Diệp Kính Huy cáu kỉnh đứng dậy, vừa rồi nằm mơ thấy người nào đó cứ chăm chăm ngắm hắn làm toàn thân đổ cả một lớp mồ hôi lạnh, giống y như hắn vừa làm sai điều gì, thiếu nợ anh ta thứ gì đó, loại cảm giác này khiến toàn thân không thoải mái tí nào. Lúc này máy lạnh đang hoạt động, mồ hôi trên người dính nhớp thật khó chịu. Hắn bật dậy từ trên giường, chui vào phòng tắm kì cọ rửa ráy, sau khi tắm xong thì ra sô pha ngồi hong tóc, khoé mắt lại lơ đãng lia qua chỗ thùng rác.
Thùng rác trống trơn chỉ còn mỗi chiếc hộp nhỏ, lẻ loi nằm một mình ở đó.
Diệp Kính Huy cau mày với lấy chiếc hộp.Tuy cái cốc kia xấu kinh khủng, nhưng dù sao cũng là “món quà kì quái” đầu tiên từ nhỏ đến lớn hắn được tặng, ném như vậy tiếc lắm. Diệp Kính Huy lại lấy cái cốc ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía đôi chút, để ở đầu giường, khóe miệng cong lên ý cười với chữ “Minh” trên bề mặt.
“Tư Minh, vậy làm cho tôi xem thử xem, rốt cuộc anh dùng trò bịp bợm gì để đùa giỡn tôi.”
/61
|