“Được rồi, anh ta còn nhắn lại gì nữa, cứ nói nốt đi.” Giọng của Diệp Kính Huy bình thản đến mức mất hẳn độ ấm.A Tề xoa xoa mắt: “Ông chủ, chi bằng chúng ta về tìm khách sạn nghỉ ngơi trước đi, rồi em sẽ nói tiếp.”
Tiếc thay với cá tính cố chấp vốn có, hắn quyết định bỏ lơ ý tốt của cậu: “Nói ngay đi, để lát nữa anh cũng hết hứng nghe.”
A Tề im lặng một hồi lâu mới khẽ đáp: “Tư Minh nói, lúc anh tìm thi thể dày công bố trí vụ tai nạn để lừa anh ta, anh ta rất thống khổ, hiện tại cũng nên cho anh nếm thử loại thống khổ này.”
Hàng mi của hắn run lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh: “Còn gì nữa?”
A Tề bước lên phía trước để hắn dựa vào người mình, gỡ những ngón tay đang bấu mạnh vào tường của hắn ra, xót xa nắm chặt trong lòng bàn tay, nghẹn ngào kể —
“Lúc anh lén lút tìm nhược điểm muốn hạ bệ anh ta, anh nên dự đoán được kết cuộc ngày hôm nay. Nếu trước đây là anh trêu cợt anh ta, hiện giờ anh ta trả lại nguyên vẹn cho anh, như thế mới công bằng.”
Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại, ý cười ở khóe môi càng ngày càng đậm, chẳng khác nào đang nghe hí kịch: “Tiếp tục. Nói.”
Nhận ra ngón tay hắn đang ấn sâu vào lòng bàn tay, A Tề lo lắng nhìn hắn: “Ông chủ, có lẽ chúng ta nên lái xe đến vùng lân cận Yên Đài tìm khách sạn trước, để anh. . . . . .” Giương mắt thấy chuỗi dấu hôn và dấu răng đáng sợ quanh cổ hắn, đầu A Tề cúi thấp hơn, “Chí ít nên tắm rửa cái đã.”
Diệp Kính Huy lạnh lùng đáp: “Nói cho xong lời nhắn của anh ta đi.”
“Ưm. . . . .Anh ta nói nếu người thương đã bị anh giết chết, anh ta cũng không còn chút tình cảm nào với anh, anh muốn hận thì cứ việc.”
Khóe miệng hắn nhếch lên nét cười nhạt, khoanh hai tay trước ngực, tựa vào vách tường: “Hết?”
“Vâng. . . . . .”
“Tối qua cậu cũng bị giam?”
“Vâng, sáng nay mới được thả.”
“Quan Thiên Trạch có làm gì cậu không?”
“Không có. . . . . .”
“Thế thì tốt rồi. Cậu đỡ anh xuống lầu trước, lái xe chở anh đến khách sạn nghỉ ngơi vài ngày đi. Anh. . . . .mệt quá.”
“Dạ.”
Trên xe chỉ còn vẻn vẹn hai người, Trần Nhiên vốn ngồi ở ghế phó lái nay đã biệt tích.
Ý cười trên môi Diệp Kính Huy ngày càng lan rộng, sờ túi quần, quả nhiên di động đã không cánh mà bay.
Biết Trần Nhiên mất tích chắc chắn có có quan hệ với sự xuất hiện của Quan Thiên Trạch, nếu A Tề không nhắc đến, hắn cũng thức thời không đề cập tới.
Tựa nhẹ lưng vào băng ghế sau, thân thể hắn càng lúc càng khó chịu.
Mấy ngày nay là thời điểm nóng nhất trong mùa hạ, hôm qua bị giày vò đến tận khuya, hắn vã mồ hôi ướt rượt cả người, hơn nữa thứ ô uế anh ta để lại trong cơ thể còn chưa được rửa sạch, Diệp Kính Huy cảm thấy ngứa ngáy khắp toàn thân, hai chân đến giờ vẫn còn run rẩy, bị xích sắt khóa suốt đêm nên cơ hồ đã mất hết cảm giác. Nơi riêng tư phía sau lại vô cùng đau đớn, dẫu A Tề đã chu đáo lót một cái đệm mềm ở dưới, chỗ ấy vẫn nhức nhối như thể bị kim đâm, từng cơn buốt ập đến cứ như xát muối vào vết thương. Nhất là khi xe giảm tốc độ để vào đường cao tốc, chỉ giật nhẹ vài cái đã làm tấm thân rệu rã muốn nát ra thành từng mảnh.
Diệp Kính Huy cố chịu đựng cơn xót, mượn di động của A Tề gọi điện thoại.
“Chú Chung, huy động bảo vệ trong quán lập tức ra sân bay ngăn Tư Minh lại.”
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây: “Ý ông chủ là. . .”
“Bắt anh ta nhốt lại trong quán, nhắn rằng chờ tôi trở về, tôi nhất định sẽ khiến anh ta sống không bằng chết!”
Đối phương nhẹ giọng đáp: “Vâng, ông chủ.”
Không khí trong xe có phần ngột ngạt hẳn lên, Diệp Kính Huy đột nhiên cười nửa miệng.
“A Tề, cậu biết muốn đối phó với người kiêu ngạo, biện pháp tốt nhất là gì không?”
“Ông chủ. . . . .” A Tề băn khoăn quay sang nhìn hắn.
Diệp Kính Huy ngừng một lát, mới cười khẽ: “Thủ đoạn của Tư Minh quả nhiên độc ác hơn cả anh, anh không thể không khen ngợi anh ta.”
Một chốc sau, di động lại vang lên, là cuộc gọi đến từ chú Chung.
“Ông chủ, cậu đang ở đâu? Mau trở về đi.”
Hắn giật mình: “Sao vậy?”
“Vừa rồi chúng tôi đến sân bay nhưng không thấy ngài Tư, trái lại gặp anh trai và em cậu, họ nói bảo cậu dùng tốc độ nhanh nhất quay về đây, có việc gấp!”
Hắn im lặng trong chốc lát rồi nói với A Tề: “Mấy giờ có chuyến bay về thành phố B vào hôm nay?”
“Đã cất cánh rồi, không kịp đâu, anh chỉ có thể mua vé xe lửa.”
“Xe lửa đi trong bao lâu?”
“Mười tiếng.”
Diệp Kính Huy gọi điện đến nhà ga đặt vé ngay tức thì, bởi vì bây giờ đang vào mùa cao điểm du lịch, giường nằm lẫn ghế ngồi đều đã hết suất, trong vòng ba ngày chỉ có vé đứng, hắn không nói hai lời liền đặt vé đứng. Nhờ A Tề lái xe đến nhà ga, đúng lúc bắt kịp chuyến xe lửa khởi hành vào mười giờ sáng.
“Ông chủ, em đưa anh đi.”
Hắn cười: “Thôi được rồi, cậu ở lại tìm Trần Nhiên đi, cậu ta mất tích mà cậu không định cứu sao.”
Thấy vẻ mặt ngoan cố không cho cự tuyệt của Diệp Kính Huy, A Tề đành phải nắm tay hắn, thật chặt: “Anh đi cẩn thận.”
“Ừ, tìm được Trần Nhiên rồi thì cứ yên tâm sống ở đây.”
-
Diệp Kính Huy đứng lẻ loi bên cạnh dãy ghế cứng trong toa xe, do chưa được tẩy rửa nên cảm giác khó ở trong người khiến hắn nhíu tít hàng chân mày.
Dường như ai đi ngang qua cũng hiếu kì vì sao người đàn ông tuấn mỹ kia lại đi một mình, không hành lý xách theo, tuy sắc mặt trắng bệch như mắc bệnh nặng nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự cao ngạo lạnh lẽo cấm tiếp cận, quả thực là quái nhân.
Hôm qua làm tình cuồng nhiệt giằng co cả một đêm, đến bây giờ hai chân hắn đã hoàn toàn tê liệt, mỗi một bước đi đau âm ỉ. Vì chưa được rửa sạch chỗ phía sau, chất lỏng nhớp nhúa khô lại bám trên đùi, làm hắn vẫn chưa quét sạch cơn buồn nôn.Diệp Kính Huy dựa vào vách xe lạnh lẽo, siết chặt nắm tay, dùng những cái hít sâu che giấu nỗi khổ tâm trong lòng.
Đứng suốt mười giờ trên xe lửa, thời điểm về đến hộp đêm, cả người hắn phả khí lạnh như vừa chui ra khỏi hầm băng, tứ chi cũng đông lạnh cóng đến tận xương tủy, cơ hồ ngay cả máu cũng sắp đặc lại, bước đi khốn khổ không sao tả xiết.
Diệp Kính Huy kiên trì bước vào thang máy lên tầng ba, chú Chung đang chờ hắn ở đó.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Ông chủ, vào phòng cậu xem thử đi.”
Hắn mở cửa ra, đập vào mắt là tấm drap giường trắng tinh được phủ kín bởi ảnh chụp, hắn bị rất nhiều gã thanh niên đè dưới thân, trên giường, sô pha, bồn tắm, thậm chí cả thảm trải trên sàn nhà, bày ra đủ loại tư thế không thể tưởng nổi, mỗi bức đều chụp cực kỳ chân thật, hoặc trần truồng hoặc nửa kín nửa hở, trên mặt đều là vẻ đê mê y hệt nhau.
Quan Thiên Trạch, cuối cùng anh cũng đã ra tay, mớ ảnh chụp này có ngày được dùng rồi ư?
Diệp Kính Huy cười khẩy, bộ ảnh này bất quá là vì từ chối hôn nhân mà chụp để lừa người, photoshop hiện giờ phát triển như vậy, anh nghĩ nó thực sự dọa được tôi sao?
Đương muốn xoay người đi, bỗng dưng màn hình lớn trước mặt hắn sáng lên.
Toàn thân Diệp Kính Huy cứng đờ —
Tựa như trong tích tắc vừa bị dội một gáo nước lạnh từ trên đỉnh đầu, thẩm thấu qua tay chân vốn đã lạnh ngắt, bị nhét một khối băng lớn vào tim, khuấy, nhồi, rồi từ từ nghiền nát thành bột.
Trên màn hình lớn là cảnh tượng tứ chi hắn bị tách ra cột vào đầu giường, áo sơ mi hở rộng để lộ mảng ngực trắng nõn, đôi chân quấn quýt lấy người phía trên, cơ thể ửng màu hồng nhạt, hai mắt phủ mờ sương, môi hơi hé mở, tiếng thở hổn hển vuột ra theo từng động tác của anh ta. Nhìn từ góc quay, chỉ có thể trông thấy thân thể trần như nhộng và gương mặt đỏ au ngây ngất trong men tình của hắn, mà người còn lại áo quần vẫn chỉnh tề.
Quan Thiên Trạch, quả nhiên tôi đã coi thường anh, kỹ thuật hiệu quả nhất của nói dối chính là nói dối xen lẫn vào sự thật.
Có đoạn phim y như thật này thì nói ảnh chụp cũng thật là điều quá dễ dàng, mọi người đương nhiên sẽ tin gã, suy cho cùng ảnh tạo giả được nhưng người trong đoạn phim lại được quay rõ mặt. . . . . .
“Ai đưa cho chú?” Tuy đã cố gắng khống chế cảm xúc, ngón tay hắn cũng không kìm được bắt đầu run rẩy, hắn siết chặt nắm tay.
“Là. . . .”
Chú Chung còn chưa nói xong, phía sau thình lình vang lên thanh âm quen thuộc.
“Là em.” Người vừa cất tiếng là Diệp Kính Văn, cậu ta sầm mặt đứng ngoài cửa, bên cạnh có cả Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Huy sững người, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn em trai: “Chẳng phải cậu đi du lịch rồi sao?”
Diệp Kính Hy thản nhiên đáp: “Kính Văn định đi Châu Âu chơi, buổi sáng khi anh tiễn nó ra sân bay thì nhận được một món quà, nói rằng cậu gặp sự cố. Vì cho là sự việc hẳn phải nghiêm trọng lắm nên anh vội vàng trở về, bỏ vào máy tính xem, kết quả. . . .”“Kết quả là một đoạn phim thật sự rất rung động lòng người.” Diệp Kính Văn bổ sung cho trọn câu.
“Ai đưa cho cậu?” Diệp Kính Huy hỏi một cách trấn tĩnh.
Diệp Kính Văn không trả lời, chỉ lấy điều khiển từ xa ấn nhẹ nút dừng hình ảnh.
“Đó là Tư Minh đúng không?” Cậu ta hỏi.
“Chuyện này cậu đừng xen vào, quay về Mĩ tiếp tục học đi.” Diệp Kính Huy giật lấy điều khiển trong tay em trai ném lên giường, “Anh sẽ xử lý.”
“Nếu anh có thể xử lý được thì đã không quấy rầy đến anh cả.” Diệp Kính Văn hừ lạnh.
“Anh và Kính Văn còn nhận được quà này, cậu nghĩ bên bố mẹ có khả năng không bị động đến sao?” Sắc mặt Diệp Kính Hy cũng rất u ám.
“. . . . .Anh nói đoạn phim này cũng có thể được gửi cho bố mẹ?”
Diệp Kính Hy nhún vai: “Không phải có thể, mẹ đã nhận được rồi, may mắn hôm nay bố vắng nhà nên chưa xem qua, bất quá anh không đảm bảo có gửi thêm phần nữa hay không.”
Diệp Kính Huy bắt đầu lẩy bẩy, xoay mặt sang nhìn hình ảnh khiến người ta trào dâng cảm giác căm ghét đến nôn mửa ấy.
Đó là hắn sao? Sít chặt lấy anh ta không rời nửa tấc, nằm dưới thân anh ta liên tục kêu thét, bị khoái cảm bức đến đỏ hồng mắt, trên mặt toàn là vẻ say mê khi chìm đắm trong tình dục. . . . . .
Là hắn thật sao?
Tại sao hắn không nhận ra?
Rõ ràng là trường hợp bị ngược đãi, tay chân bị xích sắt trói vào đầu giường, quần áo anh ta chỉnh tề, còn hắn lại khỏa thân nằm dưới thân anh ta lay động cơ thể hầu hạ, phối hợp với vẻ mặt cuồng si hưởng thụ là những tràng thở dốc liên miên, nhìn thoáng qua phải chăng rất giống một đoạn GV hạ lưu nhất?
Một kẻ vốn tự cao tự đại như Diệp Kính Huy chủ động cởi hết quần áo, ai cũng chỉ thấy như thế, không thấy gì khác như thế.
Bộ dạng ấy lại bị người thân mình xem trọng nhất trông thấy.
Da mặt hắn dẫu có dày đến đâu thì ít nhất trong mấy năm phong lưu trước kia, vẫn còn danh dự khi đứng trước mặt người nhà, vậy mà bây giờ. . . . . .tất cả đều đã mất sạch.
“Cậu cũng tự hiểu nếu không được đương sự cho phép, rất khó quay được đoạn phim thật thế này. Là cậu muốn quay lại làm kỷ niệm nhưng lại rơi vào tay người khác, trở thành nhược điểm ư?” Giọng nói của Diệp Kính Hy không hàm chứa bất kì cảm xúc nào, lạnh căm, “Còn một đoạn của cậu và Tiêu Dật nữa, cậu cầm roi hành hạ cậu ta, anh nghĩ chắc đã xem đi xem lại nhiều rồi nên cậu không hứng nhìn thêm lần nữa đâu.”
Diệp Kính Văn than thở: “Ngay cả bạn nối khố cũng bị anh chơi xỏ. Lần này anh ta bị anh hủy hoại thật rồi, đoạn phim đó đã được công bố. Còn đoạn về anh cùng mớ ảnh chụp thì trước mắt chỉ có gia đình chúng ta nhận được, còn đang chờ đối phương ra điều kiện.”Thấy Diệp Kính Huy lặng thinh, Diệp Kính Hy chán nản: “Anh vốn không quan tâm tới chuyện yêu đương của cậu, nhưng trò hề đã bị phơi bày trước mặt các bậc trưởng bối, cậu đã thấy xấu hổ chưa? Sớm biết hậu quả thì lúc trước vì sao lại chụp mấy thứ này? Cả xấp ảnh chưa đủ mà còn dùng cả phim, rốt cuộc cậu biết nhục nhã là gì không?”
Hắn bật cười, xoay người đến ngồi bên giường, cầm lấy cốc nước đá uống một hớp, hơi lạnh xộc thẳng vào đáy lòng.
Thầm siết chặt nắm tay, hắn điềm nhiên đáp: “Đúng, em là người như vậy đấy, chả phải mọi người nhận ra từ lâu rồi ư? Một khi đã vậy còn chạy đến hộp đêm của em làm gì, không sợ không khí ở đây vấy bẩn sao?”
Diệp Kính Hy cả giận: “Đây là thái độ gì hả? Nếu không phải vì lo đoạn phim này gây nhiều phiền toái hơn, cậu cho rằng anh nhàn rỗi đến độ tới hộp đêm tìm cậu?”
“Được rồi anh hai, phiền toái em gây ra em sẽ tự giải quyết, anh còn nhiều công việc cần làm lắm, đừng lãng phí thời gian vì em.” Hắn ngừng một chốc rồi tiếp lời, “Còn Kính Văn nữa, dẫu người cậu thích là thiên sứ thuần khiết rất đỗi hoàn mỹ, cậu cũng không có quyền yêu cầu anh phải giống vậy, anh vốn vô sỉ sẵn rồi, làm chuyện gì cũng không liên quan đến cậu.” Hắn híp mắt lại, cười, “Chú Chung, tiễn khách.”
Chờ đến khi hai anh em sập cửa rời khỏi phòng, Diệp Kính Huy mới chui vào ổ chăn, chôn đầu thật sâu vô gối.
Thứ chất lỏng nóng hổi chợt trào ra trong hốc mắt, là lệ ư? Đã nhiều năm qua chưa từng khóc, hóa ra bản thân cũng có lúc đau đến mức rơi lệ.
Có lẽ do hô hấp bị nghẽn, cảm giác đau nhói dần dần biến thành tê dại.
Đây là điều hắn mong muốn sao? Hắn bị người ta chuốc thuốc, giăng bẫy rồi quay phim gửi cho gia đình bạn bè xem thì hắn vui sướng lắm chắc? Tại sao trong mắt mọi người hắn luôn là kẻ chủ mưu hết thảy mọi việc, đừng nói thông cảm và an ủi, tất cả chỉ toàn là những lời chỉ trích và châm chọc?
Đến tận bây giờ, Diệp Kính Huy vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hắn trồng ba gốc liễu ở nhà cũ của Diệp gia, khi ấy còn nhỏ nên từng ngây ngô bảo, ba anh em hắn sẽ luôn sáng vai chung bước, sau này có con cháu sẽ cùng ngồi uống rượu hóng mát dưới tán cây. Gốc cây ấy giờ đây quả nhiên đã xum xuê lá cành, nhưng khoảng cách giữa ba anh em cứ lớn dần theo năm tháng.
Thì ra người quan tâm họ nhất đến giờ chỉ có mỗi mình hắn.
Thì ra dẫu là Diệp Kính Văn hay Diệp Kính Hy, lúc rời đi chưa khi nào tạm biệt hắn, là vì họ thật sự không muốn gặp lại.
Dù thời điểm biết bố bị ung thư dạ dày hắn vẫn cố giấu giếm, là do sợ công việc của anh cả quá vất vả còn phải cố gắng trở về, sợ em trai bị ảnh hưởng học tập, kín đáo kế thừa gia nghiệp nhà họ Diệp, mấy năm gần đây dùng hết mọi thủ đoạn đê tiện, âm thầm giúp đỡ Thiên Vũ đang trên bờ hấp hối lần lươt vượt qua biết bao cửa ải khó khăn, hằng năm cứ đến sinh nhật Kính Văn đều gửi tin nhắn chúc mừng, mỗi lần gặp Kính Hy trên QQ luôn cầm lòng không đặng mà gõ hai ba câu tán dóc. . . . .Hóa ra ở trong lòng họ, hắn lại là kẻ không có tiền đồ, một gã hư hỏng chỉ biết ăn chơi trác táng. Bây giờ thì trình độ biến thái lại tăng thêm một bậc, tìm người đến ân ái với mình, chụp ảnh, quay phim, nằm dưới thân đàn ông mà sướng đến bật khóc. . . . .
Hóa ra cho tới tận giờ phút này, ở trong lòng họ, Diệp Kính Huy là một kẻ bất trị đến nhường ấy.
Dẫu bị người ta bỏ thuốc hãm hại thì xem như trời sinh phóng đãng.
Dẫu hắn từng kháng cự kịch liệt đến đâu, vết trói hằn sâu trên cổ tay tới giờ vẫn chưa phai cũng chẳng có ai buồn để ý.
Dẫu hiện tại khắp người đều là vết thương, nơi riêng tư phía sau xót như bị kim chích, cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Dẫu ảnh chụp chỉ dùng để chối từ việc hôn nhân bố sắp xếp, đoạn phim kia là do kẻ khác quay để uy hiếp hắn, nói ra nào có ai tin.
Ngay thời khắc chật vật đến nỗi muốn tìm người tâm sự thì nhìn quanh cũng chẳng thấy bất kì ai, chỉ có thể dốc sức vùi đầu vào gối, vì sợ sẽ bị người ta trông thấy cảnh mình sợ hãi bật khóc lại càng khinh rẻ hơn.
Nhiều năm qua vẫn luôn ra vẻ trăng hoa đa tình nhằm tránh bố sắp đặt việc hôn nhân, nấp trong bóng tối giúp đỡ tập đoàn Thiên Vũ, hiện giờ việc lớn đã thành, thế nhưng hình tượng truỵ lạc vô liêm sỉ trong lúc bất tri bất giác đã in sâu trong tâm trí mọi người. Chỉ có mình hắn còn khờ khạo nghĩ rằng tối thiểu trong mắt người thân, Diệp Kính Huy không ghê tởm đến vậy đâu.
Thì ra hắn sai rồi, trong mắt họ, Diệp Kính Huy còn ghê tởm hơn so với tưởng tượng.
Cho nên vào thời điểm xảy ra sự cố, ngay cả cơ hội để giải thích hắn cũng không có mà đã bị phán tội.
Tiếc thay với cá tính cố chấp vốn có, hắn quyết định bỏ lơ ý tốt của cậu: “Nói ngay đi, để lát nữa anh cũng hết hứng nghe.”
A Tề im lặng một hồi lâu mới khẽ đáp: “Tư Minh nói, lúc anh tìm thi thể dày công bố trí vụ tai nạn để lừa anh ta, anh ta rất thống khổ, hiện tại cũng nên cho anh nếm thử loại thống khổ này.”
Hàng mi của hắn run lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh: “Còn gì nữa?”
A Tề bước lên phía trước để hắn dựa vào người mình, gỡ những ngón tay đang bấu mạnh vào tường của hắn ra, xót xa nắm chặt trong lòng bàn tay, nghẹn ngào kể —
“Lúc anh lén lút tìm nhược điểm muốn hạ bệ anh ta, anh nên dự đoán được kết cuộc ngày hôm nay. Nếu trước đây là anh trêu cợt anh ta, hiện giờ anh ta trả lại nguyên vẹn cho anh, như thế mới công bằng.”
Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại, ý cười ở khóe môi càng ngày càng đậm, chẳng khác nào đang nghe hí kịch: “Tiếp tục. Nói.”
Nhận ra ngón tay hắn đang ấn sâu vào lòng bàn tay, A Tề lo lắng nhìn hắn: “Ông chủ, có lẽ chúng ta nên lái xe đến vùng lân cận Yên Đài tìm khách sạn trước, để anh. . . . . .” Giương mắt thấy chuỗi dấu hôn và dấu răng đáng sợ quanh cổ hắn, đầu A Tề cúi thấp hơn, “Chí ít nên tắm rửa cái đã.”
Diệp Kính Huy lạnh lùng đáp: “Nói cho xong lời nhắn của anh ta đi.”
“Ưm. . . . .Anh ta nói nếu người thương đã bị anh giết chết, anh ta cũng không còn chút tình cảm nào với anh, anh muốn hận thì cứ việc.”
Khóe miệng hắn nhếch lên nét cười nhạt, khoanh hai tay trước ngực, tựa vào vách tường: “Hết?”
“Vâng. . . . . .”
“Tối qua cậu cũng bị giam?”
“Vâng, sáng nay mới được thả.”
“Quan Thiên Trạch có làm gì cậu không?”
“Không có. . . . . .”
“Thế thì tốt rồi. Cậu đỡ anh xuống lầu trước, lái xe chở anh đến khách sạn nghỉ ngơi vài ngày đi. Anh. . . . .mệt quá.”
“Dạ.”
Trên xe chỉ còn vẻn vẹn hai người, Trần Nhiên vốn ngồi ở ghế phó lái nay đã biệt tích.
Ý cười trên môi Diệp Kính Huy ngày càng lan rộng, sờ túi quần, quả nhiên di động đã không cánh mà bay.
Biết Trần Nhiên mất tích chắc chắn có có quan hệ với sự xuất hiện của Quan Thiên Trạch, nếu A Tề không nhắc đến, hắn cũng thức thời không đề cập tới.
Tựa nhẹ lưng vào băng ghế sau, thân thể hắn càng lúc càng khó chịu.
Mấy ngày nay là thời điểm nóng nhất trong mùa hạ, hôm qua bị giày vò đến tận khuya, hắn vã mồ hôi ướt rượt cả người, hơn nữa thứ ô uế anh ta để lại trong cơ thể còn chưa được rửa sạch, Diệp Kính Huy cảm thấy ngứa ngáy khắp toàn thân, hai chân đến giờ vẫn còn run rẩy, bị xích sắt khóa suốt đêm nên cơ hồ đã mất hết cảm giác. Nơi riêng tư phía sau lại vô cùng đau đớn, dẫu A Tề đã chu đáo lót một cái đệm mềm ở dưới, chỗ ấy vẫn nhức nhối như thể bị kim đâm, từng cơn buốt ập đến cứ như xát muối vào vết thương. Nhất là khi xe giảm tốc độ để vào đường cao tốc, chỉ giật nhẹ vài cái đã làm tấm thân rệu rã muốn nát ra thành từng mảnh.
Diệp Kính Huy cố chịu đựng cơn xót, mượn di động của A Tề gọi điện thoại.
“Chú Chung, huy động bảo vệ trong quán lập tức ra sân bay ngăn Tư Minh lại.”
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây: “Ý ông chủ là. . .”
“Bắt anh ta nhốt lại trong quán, nhắn rằng chờ tôi trở về, tôi nhất định sẽ khiến anh ta sống không bằng chết!”
Đối phương nhẹ giọng đáp: “Vâng, ông chủ.”
Không khí trong xe có phần ngột ngạt hẳn lên, Diệp Kính Huy đột nhiên cười nửa miệng.
“A Tề, cậu biết muốn đối phó với người kiêu ngạo, biện pháp tốt nhất là gì không?”
“Ông chủ. . . . .” A Tề băn khoăn quay sang nhìn hắn.
Diệp Kính Huy ngừng một lát, mới cười khẽ: “Thủ đoạn của Tư Minh quả nhiên độc ác hơn cả anh, anh không thể không khen ngợi anh ta.”
Một chốc sau, di động lại vang lên, là cuộc gọi đến từ chú Chung.
“Ông chủ, cậu đang ở đâu? Mau trở về đi.”
Hắn giật mình: “Sao vậy?”
“Vừa rồi chúng tôi đến sân bay nhưng không thấy ngài Tư, trái lại gặp anh trai và em cậu, họ nói bảo cậu dùng tốc độ nhanh nhất quay về đây, có việc gấp!”
Hắn im lặng trong chốc lát rồi nói với A Tề: “Mấy giờ có chuyến bay về thành phố B vào hôm nay?”
“Đã cất cánh rồi, không kịp đâu, anh chỉ có thể mua vé xe lửa.”
“Xe lửa đi trong bao lâu?”
“Mười tiếng.”
Diệp Kính Huy gọi điện đến nhà ga đặt vé ngay tức thì, bởi vì bây giờ đang vào mùa cao điểm du lịch, giường nằm lẫn ghế ngồi đều đã hết suất, trong vòng ba ngày chỉ có vé đứng, hắn không nói hai lời liền đặt vé đứng. Nhờ A Tề lái xe đến nhà ga, đúng lúc bắt kịp chuyến xe lửa khởi hành vào mười giờ sáng.
“Ông chủ, em đưa anh đi.”
Hắn cười: “Thôi được rồi, cậu ở lại tìm Trần Nhiên đi, cậu ta mất tích mà cậu không định cứu sao.”
Thấy vẻ mặt ngoan cố không cho cự tuyệt của Diệp Kính Huy, A Tề đành phải nắm tay hắn, thật chặt: “Anh đi cẩn thận.”
“Ừ, tìm được Trần Nhiên rồi thì cứ yên tâm sống ở đây.”
-
Diệp Kính Huy đứng lẻ loi bên cạnh dãy ghế cứng trong toa xe, do chưa được tẩy rửa nên cảm giác khó ở trong người khiến hắn nhíu tít hàng chân mày.
Dường như ai đi ngang qua cũng hiếu kì vì sao người đàn ông tuấn mỹ kia lại đi một mình, không hành lý xách theo, tuy sắc mặt trắng bệch như mắc bệnh nặng nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự cao ngạo lạnh lẽo cấm tiếp cận, quả thực là quái nhân.
Hôm qua làm tình cuồng nhiệt giằng co cả một đêm, đến bây giờ hai chân hắn đã hoàn toàn tê liệt, mỗi một bước đi đau âm ỉ. Vì chưa được rửa sạch chỗ phía sau, chất lỏng nhớp nhúa khô lại bám trên đùi, làm hắn vẫn chưa quét sạch cơn buồn nôn.Diệp Kính Huy dựa vào vách xe lạnh lẽo, siết chặt nắm tay, dùng những cái hít sâu che giấu nỗi khổ tâm trong lòng.
Đứng suốt mười giờ trên xe lửa, thời điểm về đến hộp đêm, cả người hắn phả khí lạnh như vừa chui ra khỏi hầm băng, tứ chi cũng đông lạnh cóng đến tận xương tủy, cơ hồ ngay cả máu cũng sắp đặc lại, bước đi khốn khổ không sao tả xiết.
Diệp Kính Huy kiên trì bước vào thang máy lên tầng ba, chú Chung đang chờ hắn ở đó.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Ông chủ, vào phòng cậu xem thử đi.”
Hắn mở cửa ra, đập vào mắt là tấm drap giường trắng tinh được phủ kín bởi ảnh chụp, hắn bị rất nhiều gã thanh niên đè dưới thân, trên giường, sô pha, bồn tắm, thậm chí cả thảm trải trên sàn nhà, bày ra đủ loại tư thế không thể tưởng nổi, mỗi bức đều chụp cực kỳ chân thật, hoặc trần truồng hoặc nửa kín nửa hở, trên mặt đều là vẻ đê mê y hệt nhau.
Quan Thiên Trạch, cuối cùng anh cũng đã ra tay, mớ ảnh chụp này có ngày được dùng rồi ư?
Diệp Kính Huy cười khẩy, bộ ảnh này bất quá là vì từ chối hôn nhân mà chụp để lừa người, photoshop hiện giờ phát triển như vậy, anh nghĩ nó thực sự dọa được tôi sao?
Đương muốn xoay người đi, bỗng dưng màn hình lớn trước mặt hắn sáng lên.
Toàn thân Diệp Kính Huy cứng đờ —
Tựa như trong tích tắc vừa bị dội một gáo nước lạnh từ trên đỉnh đầu, thẩm thấu qua tay chân vốn đã lạnh ngắt, bị nhét một khối băng lớn vào tim, khuấy, nhồi, rồi từ từ nghiền nát thành bột.
Trên màn hình lớn là cảnh tượng tứ chi hắn bị tách ra cột vào đầu giường, áo sơ mi hở rộng để lộ mảng ngực trắng nõn, đôi chân quấn quýt lấy người phía trên, cơ thể ửng màu hồng nhạt, hai mắt phủ mờ sương, môi hơi hé mở, tiếng thở hổn hển vuột ra theo từng động tác của anh ta. Nhìn từ góc quay, chỉ có thể trông thấy thân thể trần như nhộng và gương mặt đỏ au ngây ngất trong men tình của hắn, mà người còn lại áo quần vẫn chỉnh tề.
Quan Thiên Trạch, quả nhiên tôi đã coi thường anh, kỹ thuật hiệu quả nhất của nói dối chính là nói dối xen lẫn vào sự thật.
Có đoạn phim y như thật này thì nói ảnh chụp cũng thật là điều quá dễ dàng, mọi người đương nhiên sẽ tin gã, suy cho cùng ảnh tạo giả được nhưng người trong đoạn phim lại được quay rõ mặt. . . . . .
“Ai đưa cho chú?” Tuy đã cố gắng khống chế cảm xúc, ngón tay hắn cũng không kìm được bắt đầu run rẩy, hắn siết chặt nắm tay.
“Là. . . .”
Chú Chung còn chưa nói xong, phía sau thình lình vang lên thanh âm quen thuộc.
“Là em.” Người vừa cất tiếng là Diệp Kính Văn, cậu ta sầm mặt đứng ngoài cửa, bên cạnh có cả Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Huy sững người, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn em trai: “Chẳng phải cậu đi du lịch rồi sao?”
Diệp Kính Hy thản nhiên đáp: “Kính Văn định đi Châu Âu chơi, buổi sáng khi anh tiễn nó ra sân bay thì nhận được một món quà, nói rằng cậu gặp sự cố. Vì cho là sự việc hẳn phải nghiêm trọng lắm nên anh vội vàng trở về, bỏ vào máy tính xem, kết quả. . . .”“Kết quả là một đoạn phim thật sự rất rung động lòng người.” Diệp Kính Văn bổ sung cho trọn câu.
“Ai đưa cho cậu?” Diệp Kính Huy hỏi một cách trấn tĩnh.
Diệp Kính Văn không trả lời, chỉ lấy điều khiển từ xa ấn nhẹ nút dừng hình ảnh.
“Đó là Tư Minh đúng không?” Cậu ta hỏi.
“Chuyện này cậu đừng xen vào, quay về Mĩ tiếp tục học đi.” Diệp Kính Huy giật lấy điều khiển trong tay em trai ném lên giường, “Anh sẽ xử lý.”
“Nếu anh có thể xử lý được thì đã không quấy rầy đến anh cả.” Diệp Kính Văn hừ lạnh.
“Anh và Kính Văn còn nhận được quà này, cậu nghĩ bên bố mẹ có khả năng không bị động đến sao?” Sắc mặt Diệp Kính Hy cũng rất u ám.
“. . . . .Anh nói đoạn phim này cũng có thể được gửi cho bố mẹ?”
Diệp Kính Hy nhún vai: “Không phải có thể, mẹ đã nhận được rồi, may mắn hôm nay bố vắng nhà nên chưa xem qua, bất quá anh không đảm bảo có gửi thêm phần nữa hay không.”
Diệp Kính Huy bắt đầu lẩy bẩy, xoay mặt sang nhìn hình ảnh khiến người ta trào dâng cảm giác căm ghét đến nôn mửa ấy.
Đó là hắn sao? Sít chặt lấy anh ta không rời nửa tấc, nằm dưới thân anh ta liên tục kêu thét, bị khoái cảm bức đến đỏ hồng mắt, trên mặt toàn là vẻ say mê khi chìm đắm trong tình dục. . . . . .
Là hắn thật sao?
Tại sao hắn không nhận ra?
Rõ ràng là trường hợp bị ngược đãi, tay chân bị xích sắt trói vào đầu giường, quần áo anh ta chỉnh tề, còn hắn lại khỏa thân nằm dưới thân anh ta lay động cơ thể hầu hạ, phối hợp với vẻ mặt cuồng si hưởng thụ là những tràng thở dốc liên miên, nhìn thoáng qua phải chăng rất giống một đoạn GV hạ lưu nhất?
Một kẻ vốn tự cao tự đại như Diệp Kính Huy chủ động cởi hết quần áo, ai cũng chỉ thấy như thế, không thấy gì khác như thế.
Bộ dạng ấy lại bị người thân mình xem trọng nhất trông thấy.
Da mặt hắn dẫu có dày đến đâu thì ít nhất trong mấy năm phong lưu trước kia, vẫn còn danh dự khi đứng trước mặt người nhà, vậy mà bây giờ. . . . . .tất cả đều đã mất sạch.
“Cậu cũng tự hiểu nếu không được đương sự cho phép, rất khó quay được đoạn phim thật thế này. Là cậu muốn quay lại làm kỷ niệm nhưng lại rơi vào tay người khác, trở thành nhược điểm ư?” Giọng nói của Diệp Kính Hy không hàm chứa bất kì cảm xúc nào, lạnh căm, “Còn một đoạn của cậu và Tiêu Dật nữa, cậu cầm roi hành hạ cậu ta, anh nghĩ chắc đã xem đi xem lại nhiều rồi nên cậu không hứng nhìn thêm lần nữa đâu.”
Diệp Kính Văn than thở: “Ngay cả bạn nối khố cũng bị anh chơi xỏ. Lần này anh ta bị anh hủy hoại thật rồi, đoạn phim đó đã được công bố. Còn đoạn về anh cùng mớ ảnh chụp thì trước mắt chỉ có gia đình chúng ta nhận được, còn đang chờ đối phương ra điều kiện.”Thấy Diệp Kính Huy lặng thinh, Diệp Kính Hy chán nản: “Anh vốn không quan tâm tới chuyện yêu đương của cậu, nhưng trò hề đã bị phơi bày trước mặt các bậc trưởng bối, cậu đã thấy xấu hổ chưa? Sớm biết hậu quả thì lúc trước vì sao lại chụp mấy thứ này? Cả xấp ảnh chưa đủ mà còn dùng cả phim, rốt cuộc cậu biết nhục nhã là gì không?”
Hắn bật cười, xoay người đến ngồi bên giường, cầm lấy cốc nước đá uống một hớp, hơi lạnh xộc thẳng vào đáy lòng.
Thầm siết chặt nắm tay, hắn điềm nhiên đáp: “Đúng, em là người như vậy đấy, chả phải mọi người nhận ra từ lâu rồi ư? Một khi đã vậy còn chạy đến hộp đêm của em làm gì, không sợ không khí ở đây vấy bẩn sao?”
Diệp Kính Hy cả giận: “Đây là thái độ gì hả? Nếu không phải vì lo đoạn phim này gây nhiều phiền toái hơn, cậu cho rằng anh nhàn rỗi đến độ tới hộp đêm tìm cậu?”
“Được rồi anh hai, phiền toái em gây ra em sẽ tự giải quyết, anh còn nhiều công việc cần làm lắm, đừng lãng phí thời gian vì em.” Hắn ngừng một chốc rồi tiếp lời, “Còn Kính Văn nữa, dẫu người cậu thích là thiên sứ thuần khiết rất đỗi hoàn mỹ, cậu cũng không có quyền yêu cầu anh phải giống vậy, anh vốn vô sỉ sẵn rồi, làm chuyện gì cũng không liên quan đến cậu.” Hắn híp mắt lại, cười, “Chú Chung, tiễn khách.”
Chờ đến khi hai anh em sập cửa rời khỏi phòng, Diệp Kính Huy mới chui vào ổ chăn, chôn đầu thật sâu vô gối.
Thứ chất lỏng nóng hổi chợt trào ra trong hốc mắt, là lệ ư? Đã nhiều năm qua chưa từng khóc, hóa ra bản thân cũng có lúc đau đến mức rơi lệ.
Có lẽ do hô hấp bị nghẽn, cảm giác đau nhói dần dần biến thành tê dại.
Đây là điều hắn mong muốn sao? Hắn bị người ta chuốc thuốc, giăng bẫy rồi quay phim gửi cho gia đình bạn bè xem thì hắn vui sướng lắm chắc? Tại sao trong mắt mọi người hắn luôn là kẻ chủ mưu hết thảy mọi việc, đừng nói thông cảm và an ủi, tất cả chỉ toàn là những lời chỉ trích và châm chọc?
Đến tận bây giờ, Diệp Kính Huy vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hắn trồng ba gốc liễu ở nhà cũ của Diệp gia, khi ấy còn nhỏ nên từng ngây ngô bảo, ba anh em hắn sẽ luôn sáng vai chung bước, sau này có con cháu sẽ cùng ngồi uống rượu hóng mát dưới tán cây. Gốc cây ấy giờ đây quả nhiên đã xum xuê lá cành, nhưng khoảng cách giữa ba anh em cứ lớn dần theo năm tháng.
Thì ra người quan tâm họ nhất đến giờ chỉ có mỗi mình hắn.
Thì ra dẫu là Diệp Kính Văn hay Diệp Kính Hy, lúc rời đi chưa khi nào tạm biệt hắn, là vì họ thật sự không muốn gặp lại.
Dù thời điểm biết bố bị ung thư dạ dày hắn vẫn cố giấu giếm, là do sợ công việc của anh cả quá vất vả còn phải cố gắng trở về, sợ em trai bị ảnh hưởng học tập, kín đáo kế thừa gia nghiệp nhà họ Diệp, mấy năm gần đây dùng hết mọi thủ đoạn đê tiện, âm thầm giúp đỡ Thiên Vũ đang trên bờ hấp hối lần lươt vượt qua biết bao cửa ải khó khăn, hằng năm cứ đến sinh nhật Kính Văn đều gửi tin nhắn chúc mừng, mỗi lần gặp Kính Hy trên QQ luôn cầm lòng không đặng mà gõ hai ba câu tán dóc. . . . .Hóa ra ở trong lòng họ, hắn lại là kẻ không có tiền đồ, một gã hư hỏng chỉ biết ăn chơi trác táng. Bây giờ thì trình độ biến thái lại tăng thêm một bậc, tìm người đến ân ái với mình, chụp ảnh, quay phim, nằm dưới thân đàn ông mà sướng đến bật khóc. . . . .
Hóa ra cho tới tận giờ phút này, ở trong lòng họ, Diệp Kính Huy là một kẻ bất trị đến nhường ấy.
Dẫu bị người ta bỏ thuốc hãm hại thì xem như trời sinh phóng đãng.
Dẫu hắn từng kháng cự kịch liệt đến đâu, vết trói hằn sâu trên cổ tay tới giờ vẫn chưa phai cũng chẳng có ai buồn để ý.
Dẫu hiện tại khắp người đều là vết thương, nơi riêng tư phía sau xót như bị kim chích, cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Dẫu ảnh chụp chỉ dùng để chối từ việc hôn nhân bố sắp xếp, đoạn phim kia là do kẻ khác quay để uy hiếp hắn, nói ra nào có ai tin.
Ngay thời khắc chật vật đến nỗi muốn tìm người tâm sự thì nhìn quanh cũng chẳng thấy bất kì ai, chỉ có thể dốc sức vùi đầu vào gối, vì sợ sẽ bị người ta trông thấy cảnh mình sợ hãi bật khóc lại càng khinh rẻ hơn.
Nhiều năm qua vẫn luôn ra vẻ trăng hoa đa tình nhằm tránh bố sắp đặt việc hôn nhân, nấp trong bóng tối giúp đỡ tập đoàn Thiên Vũ, hiện giờ việc lớn đã thành, thế nhưng hình tượng truỵ lạc vô liêm sỉ trong lúc bất tri bất giác đã in sâu trong tâm trí mọi người. Chỉ có mình hắn còn khờ khạo nghĩ rằng tối thiểu trong mắt người thân, Diệp Kính Huy không ghê tởm đến vậy đâu.
Thì ra hắn sai rồi, trong mắt họ, Diệp Kính Huy còn ghê tởm hơn so với tưởng tượng.
Cho nên vào thời điểm xảy ra sự cố, ngay cả cơ hội để giải thích hắn cũng không có mà đã bị phán tội.
/61
|