Nhạc Ân nhìn Jen trên giường, ánh mắt Jen có vẻ đầy đau đớn, nhưng khuôn mặt anh vẫn cười, chắc có lẽ, có một người vẫn còn quan tâm anh. Lam Anh không thể lên tiếng được vì vừa trải qua một việc vô cùng kinh khủng, Lam Anh chỉ biết nhìn Nhạc Ân mà an ủi, không thể nói gì. '' yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu '' Nhạc Ân lạnh lùng lên tiếng, Nhạc Ân chỉ có 2 người bạn thân này thôi, 2 người cô quen nhưng nơi ở họ khác nhau, nhưng cô cũng xem 2 người thật sự là bạn. Lam Anh cười nhẹ để trấn an mình và Nhạc Ân.
- 2 cô đã bình tĩnh chưa ? nếu bĩnh tĩnh hãy chia nhau ra đi tìm. Phong Vân lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lùng chứa sự bi thương. Thế là 4 người chia ra tìm khắp tất cả các ngỏ ngách, tất cả mọi người đều đi tìm, tất cả các phòng, tác hại cho việc Nhạc Ân thuê căn Viila quá rộng lớn. Sau hơn nữa giờ tìm kiếm, một tiếng hét thất thanh ở vang lên từ vườn sau, có lẽ là nhân viên còn sót lại ở căn Viila. Cả 4 người bước vội ra đằng sau, không khí thanh bình áp đảo cả 4 người không phù hợp với tâm trạng bây giờ của cả tư. Đứng bên cạnh hồ bơi là Lam Anh đang tựa vào người Nhạc Ân mà khóc, Nhạc Ân cũng chỉ biết đẩy đầu Lam Anh vào lòng để cô bớt sợ và nhìn xuống hồ bơi, một cảnh tượng thật sự kinh khủng. Phong Vân bước lại gần hồ bơi, nhìn trên mặt hồ bơi, một cô gái phục vụ ở Villa, chiếc váy xanh xòe ra trong nước,mái tóc đen nhánh búi dài thanh lịch, một nữ phục vụ xinh đẹp và đầy quyến rũ. Khuôn mặt cô yên bình như trong giấc ngủ, chỉ trừ làn da đã chuyễn sang màu xám ngoét. Lam Anh bây giờ mở mắt, khuôn mặt đờ đẫn nhìn cô phục vụ xinh đẹp đôi mắt mở rộng ra sợ hãi. Đình Phong làm nhiệm vụ của mình khi Phong Vân ra hiệu vớt cái xác trôi nỗi đó lên.
- Hình như cô ấy chết rồi ? Nhạc Ân bây giờ lên tiếng nhìn cái xác được Đình Phong vớt lên, Lam Anh khuôn mặt sợ hãi nhìn thẳng vào cô gái, Phong Vân nhìn Lam Anh rồi cất tiếng : Cô nên tránh xa và định thần lại đi. '' không ! tôi ổn mà, tôi sẽ ở lại với Nhạc Ân '' Lam Anh lên tiếng, giọng nói có vẻ run run nhưng cô kịp trấn tĩnh mình rồi nhìn Phong Vân và Đình Phong làm việc.
Đình Phong lật ngang lật ngửa cái xác ra, để rồi nhìn thấy những vết móng tay cào cấu nơi cổ,và một đường hằn dài trên chiếc cổ thanh tú, Đình Phong nói :
- Bị siếc cổ.
- Sau đỏ đẩy xuống nước. Phong Vân tiếp lời khi lời nói Đình Phong vừa dứt, Phong Vân vẫn lạnh lùng quan sát cái xác không hồn đó. Có vẻ nó chết rất đau đớn.
- Có phải chúng ta sẽ vậy không ? tớ sợ quá !. Lam Anh run run nhìn về phía cái xác sao đó nhìn Nhạc Ân, ánh mắt cô có vẻ bồn chồn. '' không đâu, có tớ đây '' Nhạc Ân nhìn Lam Anh rồi xoa đầu cô, trong Lam Anh bây giờ như một đứa con nít đôi ba tuổi. Phong Vân bỗng thấy một chiếc hộp vuông ở sát vách hồ bơi, nó đã được đặt ở đây từ lúc nào. Nhạc Ân, Đình Phong, Lam Anh, cảnh giác về cái hộp đó, Phong Vân không nghĩ gì, mở bật ra. Tiếng hét của Lam Anh cùng với nụ cười man rợ của con hề tạo nên âm thanh phứt tạp, Nhạc Ân cũng sợ hãi không kém nhưng không hét lớn bật cảm xúc ra ngoài. Lam Anh bỗng rụt xuống bên lòng ngực Phong Vân, không để ý đến chuyện này, Phong Vân vẫn tiếp tục nhìn vào con hề. Sau khi tiếng cười man rợ tắt, con hề lại cất tiếng nói :
- ONE DOWN, ELEVEN TO GO...ONE DOWN..ELEVEN TO GO..
Những tiếng nói ma quái phát ra từ nó làm 5 người bất động, bây giờ chỉ còn lại tiếng gió kêu và bầu không khí phứt tạp đến đáng sợ, Phong Vân lên tiếng :
- Không một ai được tách ra, phải ở lại cùng nhau. Rồi Phong Vân đi từ từ vào trong, Phong Vân có lẽ đang rối vì vụ việc bất ngờ này.
- MAU ĐƯA MÁY BAY TỚI ĐÓN BỌN TÔI NHANH LÊN, NƠI NÀY KHÔNG AN TOÀN. Tiếng Đình Phong hét thất thanh trong điện thoại vang vọng khắp căn Villa, '' nhưng thời tiết quá xấu, phải đợi trong 2 ngày nữa, xin lỗi '' Người ở đầu dây bên kia ào ạt xin lỗi Đình Phong, Đình Phong chỉ biết cáu. '' làm việc kiểu gì.. thế... cái gì ??... '' Đình Phong chợt ngạc nhiên khi điện thoại của anh nằm ngoài vùng phủ sóng, Đình Phong xoa đầu rồi tức tối nhìn con hề, Đình Phong không tin cả bọn lại chết ở cái hòn đảo này, một cái hòn đảo kinh tởm, ghê sợ nhưng mang trong mình một cái vẻ đẹp của thiên thần. Nói rồi Đình Phong nắm chặt điện thoại rồi đi vào trong cùng với Lam Anh và Nhạc Ân.
- 2 cô đã bình tĩnh chưa ? nếu bĩnh tĩnh hãy chia nhau ra đi tìm. Phong Vân lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lùng chứa sự bi thương. Thế là 4 người chia ra tìm khắp tất cả các ngỏ ngách, tất cả mọi người đều đi tìm, tất cả các phòng, tác hại cho việc Nhạc Ân thuê căn Viila quá rộng lớn. Sau hơn nữa giờ tìm kiếm, một tiếng hét thất thanh ở vang lên từ vườn sau, có lẽ là nhân viên còn sót lại ở căn Viila. Cả 4 người bước vội ra đằng sau, không khí thanh bình áp đảo cả 4 người không phù hợp với tâm trạng bây giờ của cả tư. Đứng bên cạnh hồ bơi là Lam Anh đang tựa vào người Nhạc Ân mà khóc, Nhạc Ân cũng chỉ biết đẩy đầu Lam Anh vào lòng để cô bớt sợ và nhìn xuống hồ bơi, một cảnh tượng thật sự kinh khủng. Phong Vân bước lại gần hồ bơi, nhìn trên mặt hồ bơi, một cô gái phục vụ ở Villa, chiếc váy xanh xòe ra trong nước,mái tóc đen nhánh búi dài thanh lịch, một nữ phục vụ xinh đẹp và đầy quyến rũ. Khuôn mặt cô yên bình như trong giấc ngủ, chỉ trừ làn da đã chuyễn sang màu xám ngoét. Lam Anh bây giờ mở mắt, khuôn mặt đờ đẫn nhìn cô phục vụ xinh đẹp đôi mắt mở rộng ra sợ hãi. Đình Phong làm nhiệm vụ của mình khi Phong Vân ra hiệu vớt cái xác trôi nỗi đó lên.
- Hình như cô ấy chết rồi ? Nhạc Ân bây giờ lên tiếng nhìn cái xác được Đình Phong vớt lên, Lam Anh khuôn mặt sợ hãi nhìn thẳng vào cô gái, Phong Vân nhìn Lam Anh rồi cất tiếng : Cô nên tránh xa và định thần lại đi. '' không ! tôi ổn mà, tôi sẽ ở lại với Nhạc Ân '' Lam Anh lên tiếng, giọng nói có vẻ run run nhưng cô kịp trấn tĩnh mình rồi nhìn Phong Vân và Đình Phong làm việc.
Đình Phong lật ngang lật ngửa cái xác ra, để rồi nhìn thấy những vết móng tay cào cấu nơi cổ,và một đường hằn dài trên chiếc cổ thanh tú, Đình Phong nói :
- Bị siếc cổ.
- Sau đỏ đẩy xuống nước. Phong Vân tiếp lời khi lời nói Đình Phong vừa dứt, Phong Vân vẫn lạnh lùng quan sát cái xác không hồn đó. Có vẻ nó chết rất đau đớn.
- Có phải chúng ta sẽ vậy không ? tớ sợ quá !. Lam Anh run run nhìn về phía cái xác sao đó nhìn Nhạc Ân, ánh mắt cô có vẻ bồn chồn. '' không đâu, có tớ đây '' Nhạc Ân nhìn Lam Anh rồi xoa đầu cô, trong Lam Anh bây giờ như một đứa con nít đôi ba tuổi. Phong Vân bỗng thấy một chiếc hộp vuông ở sát vách hồ bơi, nó đã được đặt ở đây từ lúc nào. Nhạc Ân, Đình Phong, Lam Anh, cảnh giác về cái hộp đó, Phong Vân không nghĩ gì, mở bật ra. Tiếng hét của Lam Anh cùng với nụ cười man rợ của con hề tạo nên âm thanh phứt tạp, Nhạc Ân cũng sợ hãi không kém nhưng không hét lớn bật cảm xúc ra ngoài. Lam Anh bỗng rụt xuống bên lòng ngực Phong Vân, không để ý đến chuyện này, Phong Vân vẫn tiếp tục nhìn vào con hề. Sau khi tiếng cười man rợ tắt, con hề lại cất tiếng nói :
- ONE DOWN, ELEVEN TO GO...ONE DOWN..ELEVEN TO GO..
Những tiếng nói ma quái phát ra từ nó làm 5 người bất động, bây giờ chỉ còn lại tiếng gió kêu và bầu không khí phứt tạp đến đáng sợ, Phong Vân lên tiếng :
- Không một ai được tách ra, phải ở lại cùng nhau. Rồi Phong Vân đi từ từ vào trong, Phong Vân có lẽ đang rối vì vụ việc bất ngờ này.
- MAU ĐƯA MÁY BAY TỚI ĐÓN BỌN TÔI NHANH LÊN, NƠI NÀY KHÔNG AN TOÀN. Tiếng Đình Phong hét thất thanh trong điện thoại vang vọng khắp căn Villa, '' nhưng thời tiết quá xấu, phải đợi trong 2 ngày nữa, xin lỗi '' Người ở đầu dây bên kia ào ạt xin lỗi Đình Phong, Đình Phong chỉ biết cáu. '' làm việc kiểu gì.. thế... cái gì ??... '' Đình Phong chợt ngạc nhiên khi điện thoại của anh nằm ngoài vùng phủ sóng, Đình Phong xoa đầu rồi tức tối nhìn con hề, Đình Phong không tin cả bọn lại chết ở cái hòn đảo này, một cái hòn đảo kinh tởm, ghê sợ nhưng mang trong mình một cái vẻ đẹp của thiên thần. Nói rồi Đình Phong nắm chặt điện thoại rồi đi vào trong cùng với Lam Anh và Nhạc Ân.
/48
|