Nằm suy nghĩ trong căn phòng gần 15 tiếng, Nhạc Ân mỏi mệt nhìn xung quanh khi đầu mình đang nhứt nhói. Nhìn đồng hồ cũng đã tối rồi, Nhạc Ân nhớ lại lời Lam Anh nói nên cô đã chuẩn bị đồ cho mình. Cô cẩn thận khoog phát ra một chút tiếng động để đề phòng Phong Vân phát hiện, nhưng Nhạc Ân lại không ngờ được Phong Vân đã đi một bước trước cả cô. Bước tới cái tủ thuốc gần nhà bếp, cô lấy vài viên thuốc nhứt đầu cho vào miệng rồi lẳng lặng bước dần ra ngoài.
Chiếc xe moto phân khối lớn do Nhạc Ân tự tay chuyễn về phóng thẳng trong màn đêm, chiếc xe tiến thẳng đến con đường XyX, còn đường của định mệnh là nơi tình bạn sẽ sụp đổ hay dần bắt đầu lại ?.
Chiếc moto được đậu ở bãi đất trống đầy cỏ cây um tùm trước một căn nhà hoang sơ, heo lánh. Nhạc Ân từ từ bước vào nhưng cô đột ngột khụy xuống khi sau lưng một tên cầm gậy đập mạnh vào lưng cô, tên này từ từ lôi Nhạc Ân vào, trói 2 tay và 2 chân Nhạc Ân theo thế đứng, Nhạc Ân nghiến răng ken két mà nhìn quanh, chỉ có mình tên này, còn những tên còn lại không thấy đâu. Trong lòng bỗng thốt lên một câu, trong đó có sự tuyệt vọng '' là cậu sao ? ''
Một tên khác lại đi vào, hắn cầm một cây roi dài bằng dây, thiết kế rất độc đáo, đường nét tinh xảo điêu khắc xung quanh, Nhạc Ân chợt khựng lại khi thấy cây roi độc đáo đó chỉ có ở Lam Anh, đôi mắt Nhạc Ân nhìn về xa xăm phía tên đó vừa đi vào.
- Chát,chát. Tiếng roi vút trên không trung rồi lao thẳng xuống cơ thể bé nhỏ kia của Nhạc Ân. Nhạc Ân không la hét, hay cầu xin những đòn roi đó ngừng cấu xé vào da thịt, cô chỉ để đó. Miệng hét lên một câu, dường như cơn đau đầu cô bỗng lại vang lên vì những suy nghĩ dài dòng của mình : ĐÁNH ĐI, CẬU ĐÁNH TỚ ĐI. ĐÁNH ĐẾN KHI NÀO CẬU HÃ GIẬN RỒI LÀM HÒA NHÉ :) CHÚNG TA LÀ BẠN BÈ MÀ ? PHẢI KHÔNG LAM ANH ? ( TG : chị Lam Anh, ngừng lại đi mà..tội nghiệp chị Nhạc Ân lắm )
Nhạc Ân vẫn không ngừng thốt lên câu nói của mình, dường như đã khiến ai đó khó chịu, đi từ từ vào nhà, Nhạc Ân lại ngạc nhiên một lần nữa vì thấy kẻ thù không đội trời chung của mình ngay trước mắt, một người đàn ông đã nhẫn tâm sát hại con gái của mình và ruồng bỏ người mẹ kia.
- ÔNG.. ÔNG ĐÃ NÓI GÌ VỚI LAM ANH, NÓI ĐI. ĐỒ NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẨN THỈU. Nhạc Ân hét lên từng đợt khi thấy ông, khuôn mặt có vẻ càng không còn một giọt máu nào khi thấy Lam Anh từ từ bước vào, người bạn bằng xương bằng thịt của cô đang nhìn cô không thương tiếc. Trên người Nhạc Ân bây giờ, từng đòn roi quất vào làm cho quần áo bị rách ra từng chỗ, máu trên những chỗ đó cũng rỉ ra càng nhiều làm thấm chiếc áo trắng kia. '' Lam Anh, tại sao ? '' Nhạc Ân thở hồng hộc nhìn Lam Anh, có vẻ những vết thương đã làm cho cô thêm mệt mỏi.
- Cậu lẽ ra không nên tồn tại, nếu cậu không tồn tại tôi và Phong Vân đã có thể bên nhau. Lam Anh nhìn Nhạc Ân rồi hét, giọng nói có phần đáng sợ.
- Cậu thích Phong Vân ?.. khoang đã..hãy nghe tớ giải thích
- Chát chát ! Lam Anh ra hiệu cho tên đàn em đánh tiếp cô không xuống tay, có lẽ trong trái tim thù hận đó, vẫn còn chỗ trống cho tình bạn, một góc thôi, dù là rất nhỏ.
- Giải thích ? tôi không muốn nghe, tại sao chứ ? nếu định mệnh không đổi ngược, tôi là cậu là một bang chủ, còn cậu, cậu là tôi, thì Phong Vân sẽ có tình cảm với tôi trước. Lam Anh hét một tràng về phía Nhạc Ân
- Cậu.. NẾU VẬY ? CẬU THẤY VUI KHI GIA ĐÌNH MÌNH KHÔNG CÓ MẸ ? BỊ NGƯỜI CHA RUỒNG BỎ, VÀ BỊ ÔNG TA GIẾT CẬU SẼ VUI VÌ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ SAO ? ĐỒ NGỐC. HÃY TRỞ LẠI ĐI. Lam Anh mà tớ biết không như vậy..ahhh. Nhạc Ân nói nửa câu bỗng dưng cô đau điếng, sợi dây roi đánh cô lúc nãy bỗng có những đường gai trên sợi dây, bằng sắt, nó nhọn đến nỗi đâm thẳng vào người cô như muốn thấu xương.
- Đau lắm đúng không ? đây là sợi dây mà tôi chế tạo mà, nó có 2 ngăn đấy. Phong Vân của cậu vẫn không thể vào đây đâu, CHỈ HAI CHÚNG TA. Lam Anh nói rồi ra hiệu cho tên đàn em đổ xăng trãi dài khắp căn nhà hoang, ông ta chỉ biết nhìn Nhạc Ân đau đớn rồi cười, mọi thứ như đang sụp đổ trước mắt Nhạc Ân.
Lam Anh và ông đi khuất để lại một mình Nhạc Ân trong căn nhà hoang sơ với những đám lửa cháy rực trong điên cuồng, cơ thể yếu ớt vẫn còn động đậy nhưng không thể lay những sợi dây đang thắt chặt trong cánh tay, Nhạc Ân chỉ biết đứng im nhìn Lam Anh đi khuất.
~~o0o~~
Ở bên ngoài..
- Xử nó. Baba Nhạc Ân liền lên tiếng nhìn những tên đàn em rồi ra hiệu lao vào đánh Lam Anh. Lam Anh bị vài tên đá vào bụng vài cái rồi khụy xuống, miệng rớm máu nhìn ông :
- Ông sao vậy ? chuyện gì thế ?
- Mày vẫn chưa hiểu à ? tao giết nó rồi thì mày vẫn không còn giá trị lợi dụng, mà mày ngu thấy đấy, mày có thể đánh đổi tình yêu mà giết chết đi tình bạn. Những tên đàn em tha sức mà đánh Lam Anh, riêng ông ta đứng cười. Lam Anh bỗng phun ra vài ngụm máu. Bỗng kí ức lại hiện về :
~~Kí Ức ~~
- Lam Anh.. '' Nhạc Ân '' Hai bé gái đang ngồi trên dây xích đu mà gọi tên nhau, miệng vẫn cười, nụ cười trong sáng hơn cả ánh năng ban ngày, phải đó chính là Lam Anh và Nhạc Ân..
Một luồng kí ức vẫn hiện về :
- Này Nhạc Ân, chúng ta chạy đua xem, xem ai sẽ đến trường trước ?. Lam Anh cười nhìn Nhạc Ân, nụ cười trong sáng làm xua tan mọi nỗi sợ xung quanh Nhạc Ân.
- Được, cậu thua chắc. Nhạc Ân cười nửa miệng rồi nhìn Lam Anh, ánh mắt có vẻ hài lòng. '' Mồ.. cậu kì thế, chưa chạy mà, 1 2 3 chạy nào '' Lam Anh tự đếm rồi chạy trước, Nhạc Ân lắc đầu nhìn cô bạn đang chơi ăn gian với mình rồi từ từ chạy theo, hai bóng hình vẫn cười nói với nhau làm đẹp cả con đường.
~~o0o~~
- Ông lừa tôi. Đồ lừa gạt, tôi cũng không tin ông được nữa, tôi sẽ cứu Nhạc Ân. Lam Anh nói rồi đứng dậy, một tay hạ hết những tên này mặc dù cô đang bị thương. Lam Anh rất tức giận nên đấm cho ông vài cái làm ông ta xỉu lăn, Lam Anh chạy hết tốc lực của mình vào căn nhà, miệng vẫn thầm nói lời xin lỗi đến Nhạc Ân.
- Nhạc Ân, mình xin lỗi, mình xin lỗi. Lam Anh chợt đi đến bên Nhạc Ân cởi trói nhưng không ngờ do lửa quá lớn cháy sập một cây cột xuống trúng người Lam Anh làm Lam Anh ngả quỵ cô không tài nào đứng lên được mà cứu Nhạc Ân.
- Lam Anh ?. Nhạc Ân có vẻ khó hiểu nhìn về phía Lam Anh, ánh mắt ngạc nhiên vô cùng. '' xin lỗi cậu, tớ sai rồi.. '' Lam Anh khóc nhìn về phía Nhạc Ân, miệng cô vẫn thốt lên : Vì tình yêu mà tớ đã mù quáng..
- Rầm ! một bên vách nhà của căn nhà hoang được Phong Vân đá ngả toang xuống, Nhạc Ân thấy thế liền mở miệng cười nhẹ vì biết cả 2 đã được cứu. Phong Vân đi lại gần nắm cổ áo Lam Anh lên, miệng thốt lên giọng lạnh lùng và đáng sợ :
- Là cô ?
- Chỉ vì..tôi thích anh..xin lỗi.. Lam Anh nhìn Phong Vân nói. Một bạt tay từ tay Phong Vân giáng mạnh xuống mặt Lam Anh, ánh mắt có vẻ giận dữ.
- Người như cô, cho tôi, tôi cũng không lấy. Phong Vân nhìn Lam Anh lạnh lùng nói, Lam Anh cũng biết tội nên không nói gì thêm, Phong Vân cởi trói cho Nhạc Ân rồi dần dần lôi Nhạc Ân ra ngoài, Lam Anh cũng đi từng bước châm theo sau. Phong Vân đã tính bỏ Lam Anh một mình ở ngôi nhà hoang này nhưng vì Nhạc Ân bảo là đưa Lam Anh đến bệnh viện Phong Vân mới thương tình mà làm theo, nếu không anh không tài nào cho cái người phụ bạc này theo cùng.
Chiếc xe từ từ phóng thẳng đi đến bệnh viện, Nhạc Ân có vẻ khỏe hơn sau khi lên xe vì có máy lạnh, cô chỉ nhắm mắt ngủ cho đến khi nào tới bệnh viện, cô vẫn không quan tâm đến Phong Vân mà có vẻ trốn tránh anh, Phong Vân khẽ nói đủ để Nhạc Ân nghe :
- Em có biết tôi đã rất lo cho em ? nên tôi đã đi theo em ?
Màng đêm giá lạnh không khí có vẻ êm đềm, Phong Vân từ từ xoay người Nhạc Ân cho cô có tư thế dễ chịu hơn, riêng Lam Anh nhìn Nhạc Ân mà hối hận, chữ tình có lẽ thật sự lấn chữ bạn, Lam Anh không thể nào ở cùng Nhạc Ân được nữa, một ý định trong đầu cô nghĩ ra là sẽ về Mĩ.
Chiếc xe moto phân khối lớn do Nhạc Ân tự tay chuyễn về phóng thẳng trong màn đêm, chiếc xe tiến thẳng đến con đường XyX, còn đường của định mệnh là nơi tình bạn sẽ sụp đổ hay dần bắt đầu lại ?.
Chiếc moto được đậu ở bãi đất trống đầy cỏ cây um tùm trước một căn nhà hoang sơ, heo lánh. Nhạc Ân từ từ bước vào nhưng cô đột ngột khụy xuống khi sau lưng một tên cầm gậy đập mạnh vào lưng cô, tên này từ từ lôi Nhạc Ân vào, trói 2 tay và 2 chân Nhạc Ân theo thế đứng, Nhạc Ân nghiến răng ken két mà nhìn quanh, chỉ có mình tên này, còn những tên còn lại không thấy đâu. Trong lòng bỗng thốt lên một câu, trong đó có sự tuyệt vọng '' là cậu sao ? ''
Một tên khác lại đi vào, hắn cầm một cây roi dài bằng dây, thiết kế rất độc đáo, đường nét tinh xảo điêu khắc xung quanh, Nhạc Ân chợt khựng lại khi thấy cây roi độc đáo đó chỉ có ở Lam Anh, đôi mắt Nhạc Ân nhìn về xa xăm phía tên đó vừa đi vào.
- Chát,chát. Tiếng roi vút trên không trung rồi lao thẳng xuống cơ thể bé nhỏ kia của Nhạc Ân. Nhạc Ân không la hét, hay cầu xin những đòn roi đó ngừng cấu xé vào da thịt, cô chỉ để đó. Miệng hét lên một câu, dường như cơn đau đầu cô bỗng lại vang lên vì những suy nghĩ dài dòng của mình : ĐÁNH ĐI, CẬU ĐÁNH TỚ ĐI. ĐÁNH ĐẾN KHI NÀO CẬU HÃ GIẬN RỒI LÀM HÒA NHÉ :) CHÚNG TA LÀ BẠN BÈ MÀ ? PHẢI KHÔNG LAM ANH ? ( TG : chị Lam Anh, ngừng lại đi mà..tội nghiệp chị Nhạc Ân lắm )
Nhạc Ân vẫn không ngừng thốt lên câu nói của mình, dường như đã khiến ai đó khó chịu, đi từ từ vào nhà, Nhạc Ân lại ngạc nhiên một lần nữa vì thấy kẻ thù không đội trời chung của mình ngay trước mắt, một người đàn ông đã nhẫn tâm sát hại con gái của mình và ruồng bỏ người mẹ kia.
- ÔNG.. ÔNG ĐÃ NÓI GÌ VỚI LAM ANH, NÓI ĐI. ĐỒ NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẨN THỈU. Nhạc Ân hét lên từng đợt khi thấy ông, khuôn mặt có vẻ càng không còn một giọt máu nào khi thấy Lam Anh từ từ bước vào, người bạn bằng xương bằng thịt của cô đang nhìn cô không thương tiếc. Trên người Nhạc Ân bây giờ, từng đòn roi quất vào làm cho quần áo bị rách ra từng chỗ, máu trên những chỗ đó cũng rỉ ra càng nhiều làm thấm chiếc áo trắng kia. '' Lam Anh, tại sao ? '' Nhạc Ân thở hồng hộc nhìn Lam Anh, có vẻ những vết thương đã làm cho cô thêm mệt mỏi.
- Cậu lẽ ra không nên tồn tại, nếu cậu không tồn tại tôi và Phong Vân đã có thể bên nhau. Lam Anh nhìn Nhạc Ân rồi hét, giọng nói có phần đáng sợ.
- Cậu thích Phong Vân ?.. khoang đã..hãy nghe tớ giải thích
- Chát chát ! Lam Anh ra hiệu cho tên đàn em đánh tiếp cô không xuống tay, có lẽ trong trái tim thù hận đó, vẫn còn chỗ trống cho tình bạn, một góc thôi, dù là rất nhỏ.
- Giải thích ? tôi không muốn nghe, tại sao chứ ? nếu định mệnh không đổi ngược, tôi là cậu là một bang chủ, còn cậu, cậu là tôi, thì Phong Vân sẽ có tình cảm với tôi trước. Lam Anh hét một tràng về phía Nhạc Ân
- Cậu.. NẾU VẬY ? CẬU THẤY VUI KHI GIA ĐÌNH MÌNH KHÔNG CÓ MẸ ? BỊ NGƯỜI CHA RUỒNG BỎ, VÀ BỊ ÔNG TA GIẾT CẬU SẼ VUI VÌ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ SAO ? ĐỒ NGỐC. HÃY TRỞ LẠI ĐI. Lam Anh mà tớ biết không như vậy..ahhh. Nhạc Ân nói nửa câu bỗng dưng cô đau điếng, sợi dây roi đánh cô lúc nãy bỗng có những đường gai trên sợi dây, bằng sắt, nó nhọn đến nỗi đâm thẳng vào người cô như muốn thấu xương.
- Đau lắm đúng không ? đây là sợi dây mà tôi chế tạo mà, nó có 2 ngăn đấy. Phong Vân của cậu vẫn không thể vào đây đâu, CHỈ HAI CHÚNG TA. Lam Anh nói rồi ra hiệu cho tên đàn em đổ xăng trãi dài khắp căn nhà hoang, ông ta chỉ biết nhìn Nhạc Ân đau đớn rồi cười, mọi thứ như đang sụp đổ trước mắt Nhạc Ân.
Lam Anh và ông đi khuất để lại một mình Nhạc Ân trong căn nhà hoang sơ với những đám lửa cháy rực trong điên cuồng, cơ thể yếu ớt vẫn còn động đậy nhưng không thể lay những sợi dây đang thắt chặt trong cánh tay, Nhạc Ân chỉ biết đứng im nhìn Lam Anh đi khuất.
~~o0o~~
Ở bên ngoài..
- Xử nó. Baba Nhạc Ân liền lên tiếng nhìn những tên đàn em rồi ra hiệu lao vào đánh Lam Anh. Lam Anh bị vài tên đá vào bụng vài cái rồi khụy xuống, miệng rớm máu nhìn ông :
- Ông sao vậy ? chuyện gì thế ?
- Mày vẫn chưa hiểu à ? tao giết nó rồi thì mày vẫn không còn giá trị lợi dụng, mà mày ngu thấy đấy, mày có thể đánh đổi tình yêu mà giết chết đi tình bạn. Những tên đàn em tha sức mà đánh Lam Anh, riêng ông ta đứng cười. Lam Anh bỗng phun ra vài ngụm máu. Bỗng kí ức lại hiện về :
~~Kí Ức ~~
- Lam Anh.. '' Nhạc Ân '' Hai bé gái đang ngồi trên dây xích đu mà gọi tên nhau, miệng vẫn cười, nụ cười trong sáng hơn cả ánh năng ban ngày, phải đó chính là Lam Anh và Nhạc Ân..
Một luồng kí ức vẫn hiện về :
- Này Nhạc Ân, chúng ta chạy đua xem, xem ai sẽ đến trường trước ?. Lam Anh cười nhìn Nhạc Ân, nụ cười trong sáng làm xua tan mọi nỗi sợ xung quanh Nhạc Ân.
- Được, cậu thua chắc. Nhạc Ân cười nửa miệng rồi nhìn Lam Anh, ánh mắt có vẻ hài lòng. '' Mồ.. cậu kì thế, chưa chạy mà, 1 2 3 chạy nào '' Lam Anh tự đếm rồi chạy trước, Nhạc Ân lắc đầu nhìn cô bạn đang chơi ăn gian với mình rồi từ từ chạy theo, hai bóng hình vẫn cười nói với nhau làm đẹp cả con đường.
~~o0o~~
- Ông lừa tôi. Đồ lừa gạt, tôi cũng không tin ông được nữa, tôi sẽ cứu Nhạc Ân. Lam Anh nói rồi đứng dậy, một tay hạ hết những tên này mặc dù cô đang bị thương. Lam Anh rất tức giận nên đấm cho ông vài cái làm ông ta xỉu lăn, Lam Anh chạy hết tốc lực của mình vào căn nhà, miệng vẫn thầm nói lời xin lỗi đến Nhạc Ân.
- Nhạc Ân, mình xin lỗi, mình xin lỗi. Lam Anh chợt đi đến bên Nhạc Ân cởi trói nhưng không ngờ do lửa quá lớn cháy sập một cây cột xuống trúng người Lam Anh làm Lam Anh ngả quỵ cô không tài nào đứng lên được mà cứu Nhạc Ân.
- Lam Anh ?. Nhạc Ân có vẻ khó hiểu nhìn về phía Lam Anh, ánh mắt ngạc nhiên vô cùng. '' xin lỗi cậu, tớ sai rồi.. '' Lam Anh khóc nhìn về phía Nhạc Ân, miệng cô vẫn thốt lên : Vì tình yêu mà tớ đã mù quáng..
- Rầm ! một bên vách nhà của căn nhà hoang được Phong Vân đá ngả toang xuống, Nhạc Ân thấy thế liền mở miệng cười nhẹ vì biết cả 2 đã được cứu. Phong Vân đi lại gần nắm cổ áo Lam Anh lên, miệng thốt lên giọng lạnh lùng và đáng sợ :
- Là cô ?
- Chỉ vì..tôi thích anh..xin lỗi.. Lam Anh nhìn Phong Vân nói. Một bạt tay từ tay Phong Vân giáng mạnh xuống mặt Lam Anh, ánh mắt có vẻ giận dữ.
- Người như cô, cho tôi, tôi cũng không lấy. Phong Vân nhìn Lam Anh lạnh lùng nói, Lam Anh cũng biết tội nên không nói gì thêm, Phong Vân cởi trói cho Nhạc Ân rồi dần dần lôi Nhạc Ân ra ngoài, Lam Anh cũng đi từng bước châm theo sau. Phong Vân đã tính bỏ Lam Anh một mình ở ngôi nhà hoang này nhưng vì Nhạc Ân bảo là đưa Lam Anh đến bệnh viện Phong Vân mới thương tình mà làm theo, nếu không anh không tài nào cho cái người phụ bạc này theo cùng.
Chiếc xe từ từ phóng thẳng đi đến bệnh viện, Nhạc Ân có vẻ khỏe hơn sau khi lên xe vì có máy lạnh, cô chỉ nhắm mắt ngủ cho đến khi nào tới bệnh viện, cô vẫn không quan tâm đến Phong Vân mà có vẻ trốn tránh anh, Phong Vân khẽ nói đủ để Nhạc Ân nghe :
- Em có biết tôi đã rất lo cho em ? nên tôi đã đi theo em ?
Màng đêm giá lạnh không khí có vẻ êm đềm, Phong Vân từ từ xoay người Nhạc Ân cho cô có tư thế dễ chịu hơn, riêng Lam Anh nhìn Nhạc Ân mà hối hận, chữ tình có lẽ thật sự lấn chữ bạn, Lam Anh không thể nào ở cùng Nhạc Ân được nữa, một ý định trong đầu cô nghĩ ra là sẽ về Mĩ.
/48
|