~~ Có những yêu thương.. ta chưa kịp nhận ra hay thưa nhận.. nhưng nếu khi ta biết.. điều đó sẽ được đền đáp.. hay đó là sự muộn màng ?.. ngày hôm nay kết thúc như thế.. tình cảm của con người.. thật khó để giải đáp ~~
~~0o0~~
Hôm nay là ngày nghỉ, có lẽ cho nên vì thế mà Nhạc Ân thức muộn, đến khi trưa khoảng 12h cô mới chợt tĩnh giấc. Nhận ra mình ngủ quá giờ, cô chỉ cười nhẹ rồi xuống nhà ăn sáng, một căn nhà mà Lam Anh đã để lại cho cô. Khi ăn xong, một số điện thoại lạ mà Nhạc Ân chưa bao giờ biết, cô bắt máy, một giọng nói uy nghiêm mà chưa bao giờ cô được nghe vang lên, có vẻ khá lạnh :
- Có phải cô là Nhạc Ân ?
- Phải là tôi
- Cô hãy đến quán Coffe sang trọng gần một shop đồ, cô sẽ biết tôi. Tôi có vài điều muốn nói với cô.
Nhạc Ân không nói gì cúp máy ngay, chọn cho mình một bộ đồ bình thường giản dị với phong cách như '' ăn mày ''. Cái quần jean rách rưới xung quanh, cộng thêm chiếc áo thun trắng có phong cách bụi, trông cô như một người '' khác ''.
Nhạc Ân biết một người với giọng nguy hiểm và đầy uy nghiêm như thế không phải là một nhân vật bình thường, nên cô lập tức thay đồ và đến với điểm hẹn để tiếp đón.. nhưng cô không ngờ.. một chướng ngại cô sắp gặp phải và cố vượt qua.
Tại quán coffe..
Nhạc Ân đi vào trong, kiếm vào chỗ ngồi.. từ từ điềm đạm mà kêu một ly coffe đen không đường mà nhâm nhi. Còn lại thì phải đợi người còn lại.
Đúng là '' bám ai là phải bám cho trót :v '' Đình Phong đã bắt gặp được Nhạc Ân đi vào, anh không để ý gì mà chỉ nhìn Nhạc Ân, ánh mắt có vẻ thú vị.
Những tiếng người nói chuyện, tiếng tỏ tình nho nhỏ, tiếng nói xấu quanh đây càng làm Nhạc Ân khó chịu. Cô nhìn đồng hồ.. đã 2h. Từ lúc cô tới là đã hơn 1 tiếng rưỡi, 2 ly coffe đen đã được cô uống chọn. Được cho là bị leo cây, cô chỉ không nói gì mà nhẹ nhàng ngồi chút và đi. Nhưng cánh cửa lại bật mở.. Một người đàn ông quý phái lại đi vào.. sang trọng và đầy uy nghiêm mặc dù trên 40t.
~~0o0~~
Hôm nay là ngày nghỉ, có lẽ cho nên vì thế mà Nhạc Ân thức muộn, đến khi trưa khoảng 12h cô mới chợt tĩnh giấc. Nhận ra mình ngủ quá giờ, cô chỉ cười nhẹ rồi xuống nhà ăn sáng, một căn nhà mà Lam Anh đã để lại cho cô. Khi ăn xong, một số điện thoại lạ mà Nhạc Ân chưa bao giờ biết, cô bắt máy, một giọng nói uy nghiêm mà chưa bao giờ cô được nghe vang lên, có vẻ khá lạnh :
- Có phải cô là Nhạc Ân ?
- Phải là tôi
- Cô hãy đến quán Coffe sang trọng gần một shop đồ, cô sẽ biết tôi. Tôi có vài điều muốn nói với cô.
Nhạc Ân không nói gì cúp máy ngay, chọn cho mình một bộ đồ bình thường giản dị với phong cách như '' ăn mày ''. Cái quần jean rách rưới xung quanh, cộng thêm chiếc áo thun trắng có phong cách bụi, trông cô như một người '' khác ''.
Nhạc Ân biết một người với giọng nguy hiểm và đầy uy nghiêm như thế không phải là một nhân vật bình thường, nên cô lập tức thay đồ và đến với điểm hẹn để tiếp đón.. nhưng cô không ngờ.. một chướng ngại cô sắp gặp phải và cố vượt qua.
Tại quán coffe..
Nhạc Ân đi vào trong, kiếm vào chỗ ngồi.. từ từ điềm đạm mà kêu một ly coffe đen không đường mà nhâm nhi. Còn lại thì phải đợi người còn lại.
Đúng là '' bám ai là phải bám cho trót :v '' Đình Phong đã bắt gặp được Nhạc Ân đi vào, anh không để ý gì mà chỉ nhìn Nhạc Ân, ánh mắt có vẻ thú vị.
Những tiếng người nói chuyện, tiếng tỏ tình nho nhỏ, tiếng nói xấu quanh đây càng làm Nhạc Ân khó chịu. Cô nhìn đồng hồ.. đã 2h. Từ lúc cô tới là đã hơn 1 tiếng rưỡi, 2 ly coffe đen đã được cô uống chọn. Được cho là bị leo cây, cô chỉ không nói gì mà nhẹ nhàng ngồi chút và đi. Nhưng cánh cửa lại bật mở.. Một người đàn ông quý phái lại đi vào.. sang trọng và đầy uy nghiêm mặc dù trên 40t.
/48
|