Nhạc Ân nằm trên bãi cỏ xanh, mồ hôi cô chảy nhễ nhảy, đây là lần đầu tiên có người dám nói Nhạc Ân vô dụng, nhưng thật sự có phải vậy không ?. Cơ thể nõn nà của Nhạc Ân bỗng run lên bần bật, Nhạc Ân đang rối và sợ hãi, Nhạc ấn liền cắn lấy ngón tay cái của mình thật đau để quên đi nỗi sợ này.
Nhạc Ân cầm cuốn tiểu thuyết trên tay rồi bước vội ra chỗ Lam Anh, khuôn mặt cô trắng bệch, '' cậu sao vậy ? '' Lam Anh chợt hoảng hốt khi lần đầu thấy Nhạc Ân như vậy. '' Bệnh rồi '' Nhạc Ân nói đại vài câu để cho Lam Anh đừng lo. Lam Anh thở phào rồi ồ ga về nhà ( khách sạn ) của mình. Chỉ trong mười mấy phút, chiếc xe đã có mặt ở nhà. Nhạc Ân bước vào trong rồi Lam Anh theo sau, Lam Anh kéo Nhạc Ân vào bàn ngồi rồi cười tươi, đầu bếp dọn ra 1 tô cháo bào ngư để lên bàn. '' cậu ăn đi, bồi bổ cơ thể nữa chứ '' Lam Anh cười, rồi ngồi xuống hớp ly Soda trên bàn.
Đôi bàn tay kiều diễm của Nhạc Ân mút từng muỗng cháo lên miệng, Lam Anh cảm nhận được Nhạc Ân đag run, nhưng cô không dám can thiệp nên đành để yên.
Nhạc Ân tiến từng bước về căn phòng của mình, mở cửa vào, tiến nhanh vào chiếc giường và đánh một giấc sâu.
~~
Lam Anh ở dưới nhà cũng thấy kì lạ, nhưng cô biết cố hỏi cũng không moi móc ra thứ gì.
- Hôm nay cậu ấy lạ thật. Lam Anh khẽ thốt lên, nhưng bàn tay nõn nà của cô vẫn lướt qua bàn phím, cô đang tra thứ gì đó. Lam Anh khá ngạc nhiên khi cô đã xâm nhập vào được thông tin cần thiết về tổ chức mua bán thuốc lậu nổi tiếng mới đây, Lam Anh khẽ cười gian '' lần này bọn mày tiêu rồi ''. Nhưng nụ cười Lam Anh tắt hẳn khi thấy sóng máy tính của cô bỗng bị nhiễm. '' Shit, mới đây bị phát hiện rồi à, mẹ nó '' Chữi mấy câu chữ thề, Lam Anh thở dài. '' để lần sau vậy '' rồi cô ngồi uống Soda để tinh thần thoãi mái.
....
Nè, bà định làm gì tôi ?, thả ra ? mẹ ơi ! ba ơi ! cứu con với.
'' Chát '' sợi dây thừng vững chắc lao vào người cô bé, sợi dây dày đến nỗi như khi chạm vào cô bé muốn làm rã từng miếng da của nó.
'' Đau quá !! thả ra ''. Giọng nói yếu ở vang lên thều thào '' không có mày thì tao và ba mày sẽ hạnh phúc hơn nữa ''. Một giọng cười man mát chứa sự độc ác, Bà mẹ kế nhìn cô bé bằng đôi mắt so đua, cô bé khóc thảm thiết.
Bà ta từ từ đi ra, đứa bé mặt mài máu me bê bết vẫn khóc không thành tiếng. '' nhốt nó ở đây, thả 1 bầy chuột và một bầy gián vào, ba cô ta có hỏi ta sẽ nói nó đi chơi ''. Rồi tiếng '' chít chít '' kêu in ỏi trong căn phòng, cánh cửa bị đóng chặt, cô bé vùng vãy với từng con chuột to, khóc thiết trong đau dớn. Thân thể cô bé từ từ bị lũ chuột đè che khuất đầu.
Nhạc Ân thức dậy trong những giọt mồ hôi nóng hổi, khẽ lau những dòng mồ hôi, chưa kịp tĩnh táo, lại nhớ lại những lời Phong Vân nói với Nhạc Ân '' CÔ MỚI LÀ NGƯỜI VÔ DỤNG '' Câu nói đó như muốn xé nát tim gan của cô, Nhạc Ân khẽ đưa tay che đầu lại, một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp căn nhà.
( TG : Cho nên từ đó Nhạc Ân sợ chuột, gián..và những động vật nhỏ ghê tởm khác )
'' TÔI KHÔNG VÔ DỤNG, KHÔNG CÓ, KHÔNG CÓ ĐÂU ''. Lam Anh đi vào trong thì bắt gặp Nhạc Ân đang la hét thất thanh cùng với tiếng khóc, '' có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu, chúng ta là bạn bè mà, cậu nín đi, đừng sợ '' ( TG : chị Nhạc Ân, em cũng ở đây hix hix ) Lam Anh ôm Nhạc Ân, ban đầu Lam Anh còn khá ngạc nhiên khi thấy Nhạc Ân khóc. '' chuyện gì xảy ra với cậu ? ''. Lam Anh khẽ lên tiếng nhìn Nhạc Ân đang run.
- Lần đầu tiên tớ bị hạ gục, và giấc mơ đáng sợ về bà ta lại ùa về..
Giong nói vẫn lạnh lùng nhưng run run nói lên, '' đó chỉ là quá khứ, cậu đừng sợ, bà ta bây giờ không dám làm gì cậu đâu Nhạc Ân ạ '' Câu nói của Lam Anh làm Nhạc Ân trấn tĩnh hơn, những giọt nước mắt từ từ biến mất, Nhạc Ân trở lại bình thường nhưng vẫn con run.
- Nếu tìm được mẹ tớ, tớ sẽ giết bà ta, vừa nói xong Nhạc Ân bỗng thiếp đi làm Lam Anh sợ hãi.
'' cô ấy bị gì ? '' Lam Anh nhìn bác sĩ đang khám cho Nhạc Ân. '' cô ấy chỉ thiếu vitamin không có gì nghiêm trọng, đây là thuốc cho cô ấy '' Bác sĩ nói rồi cười nhìn Lam Anh. '' Ông về được rồi '' Lam Anh nói rồi lấy thuốc cất vào tủ y tế, khi nào Nhạc Ân thức cô sẽ cho uống sau..
Hôm nay Lam Anh cảm thấy buồn cho Nhạc Ân, mặt khác Lam Anh lại thấy vui vì đã biết được con người thực sự của Nhạc Ân, Lam Anh sẽ luôn bảo vệ Nhạc Ân, dù cho Nhạc Ân không cần :)).
Nhạc Ân cầm cuốn tiểu thuyết trên tay rồi bước vội ra chỗ Lam Anh, khuôn mặt cô trắng bệch, '' cậu sao vậy ? '' Lam Anh chợt hoảng hốt khi lần đầu thấy Nhạc Ân như vậy. '' Bệnh rồi '' Nhạc Ân nói đại vài câu để cho Lam Anh đừng lo. Lam Anh thở phào rồi ồ ga về nhà ( khách sạn ) của mình. Chỉ trong mười mấy phút, chiếc xe đã có mặt ở nhà. Nhạc Ân bước vào trong rồi Lam Anh theo sau, Lam Anh kéo Nhạc Ân vào bàn ngồi rồi cười tươi, đầu bếp dọn ra 1 tô cháo bào ngư để lên bàn. '' cậu ăn đi, bồi bổ cơ thể nữa chứ '' Lam Anh cười, rồi ngồi xuống hớp ly Soda trên bàn.
Đôi bàn tay kiều diễm của Nhạc Ân mút từng muỗng cháo lên miệng, Lam Anh cảm nhận được Nhạc Ân đag run, nhưng cô không dám can thiệp nên đành để yên.
Nhạc Ân tiến từng bước về căn phòng của mình, mở cửa vào, tiến nhanh vào chiếc giường và đánh một giấc sâu.
~~
Lam Anh ở dưới nhà cũng thấy kì lạ, nhưng cô biết cố hỏi cũng không moi móc ra thứ gì.
- Hôm nay cậu ấy lạ thật. Lam Anh khẽ thốt lên, nhưng bàn tay nõn nà của cô vẫn lướt qua bàn phím, cô đang tra thứ gì đó. Lam Anh khá ngạc nhiên khi cô đã xâm nhập vào được thông tin cần thiết về tổ chức mua bán thuốc lậu nổi tiếng mới đây, Lam Anh khẽ cười gian '' lần này bọn mày tiêu rồi ''. Nhưng nụ cười Lam Anh tắt hẳn khi thấy sóng máy tính của cô bỗng bị nhiễm. '' Shit, mới đây bị phát hiện rồi à, mẹ nó '' Chữi mấy câu chữ thề, Lam Anh thở dài. '' để lần sau vậy '' rồi cô ngồi uống Soda để tinh thần thoãi mái.
....
Nè, bà định làm gì tôi ?, thả ra ? mẹ ơi ! ba ơi ! cứu con với.
'' Chát '' sợi dây thừng vững chắc lao vào người cô bé, sợi dây dày đến nỗi như khi chạm vào cô bé muốn làm rã từng miếng da của nó.
'' Đau quá !! thả ra ''. Giọng nói yếu ở vang lên thều thào '' không có mày thì tao và ba mày sẽ hạnh phúc hơn nữa ''. Một giọng cười man mát chứa sự độc ác, Bà mẹ kế nhìn cô bé bằng đôi mắt so đua, cô bé khóc thảm thiết.
Bà ta từ từ đi ra, đứa bé mặt mài máu me bê bết vẫn khóc không thành tiếng. '' nhốt nó ở đây, thả 1 bầy chuột và một bầy gián vào, ba cô ta có hỏi ta sẽ nói nó đi chơi ''. Rồi tiếng '' chít chít '' kêu in ỏi trong căn phòng, cánh cửa bị đóng chặt, cô bé vùng vãy với từng con chuột to, khóc thiết trong đau dớn. Thân thể cô bé từ từ bị lũ chuột đè che khuất đầu.
Nhạc Ân thức dậy trong những giọt mồ hôi nóng hổi, khẽ lau những dòng mồ hôi, chưa kịp tĩnh táo, lại nhớ lại những lời Phong Vân nói với Nhạc Ân '' CÔ MỚI LÀ NGƯỜI VÔ DỤNG '' Câu nói đó như muốn xé nát tim gan của cô, Nhạc Ân khẽ đưa tay che đầu lại, một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp căn nhà.
( TG : Cho nên từ đó Nhạc Ân sợ chuột, gián..và những động vật nhỏ ghê tởm khác )
'' TÔI KHÔNG VÔ DỤNG, KHÔNG CÓ, KHÔNG CÓ ĐÂU ''. Lam Anh đi vào trong thì bắt gặp Nhạc Ân đang la hét thất thanh cùng với tiếng khóc, '' có tớ ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu, chúng ta là bạn bè mà, cậu nín đi, đừng sợ '' ( TG : chị Nhạc Ân, em cũng ở đây hix hix ) Lam Anh ôm Nhạc Ân, ban đầu Lam Anh còn khá ngạc nhiên khi thấy Nhạc Ân khóc. '' chuyện gì xảy ra với cậu ? ''. Lam Anh khẽ lên tiếng nhìn Nhạc Ân đang run.
- Lần đầu tiên tớ bị hạ gục, và giấc mơ đáng sợ về bà ta lại ùa về..
Giong nói vẫn lạnh lùng nhưng run run nói lên, '' đó chỉ là quá khứ, cậu đừng sợ, bà ta bây giờ không dám làm gì cậu đâu Nhạc Ân ạ '' Câu nói của Lam Anh làm Nhạc Ân trấn tĩnh hơn, những giọt nước mắt từ từ biến mất, Nhạc Ân trở lại bình thường nhưng vẫn con run.
- Nếu tìm được mẹ tớ, tớ sẽ giết bà ta, vừa nói xong Nhạc Ân bỗng thiếp đi làm Lam Anh sợ hãi.
'' cô ấy bị gì ? '' Lam Anh nhìn bác sĩ đang khám cho Nhạc Ân. '' cô ấy chỉ thiếu vitamin không có gì nghiêm trọng, đây là thuốc cho cô ấy '' Bác sĩ nói rồi cười nhìn Lam Anh. '' Ông về được rồi '' Lam Anh nói rồi lấy thuốc cất vào tủ y tế, khi nào Nhạc Ân thức cô sẽ cho uống sau..
Hôm nay Lam Anh cảm thấy buồn cho Nhạc Ân, mặt khác Lam Anh lại thấy vui vì đã biết được con người thực sự của Nhạc Ân, Lam Anh sẽ luôn bảo vệ Nhạc Ân, dù cho Nhạc Ân không cần :)).
/48
|