" Bùm.....Bùm.....Bùm " cả ba chiếc xe lao vút trên đường cao tốc, ba chàng tuy chở theo mấy nàng nhưng vẫn bắn tốc độ vù vù , mấy chú công an giao thông nhận tín hiệu có xe bắn tốc độ nhìn kĩ bảng số xe thì sợ xanh mặt vì trước đây đã từng bắt chủ nhận của ba chiếc xe này nhưng bị tụi hắn làm khó dễ gây áp lực sợ tái mặt nên bây giờ cứ thế mà lắc đầu cho lơ. Kin đang lái xe thì có cuộc gọi đến anh kết nối qua micro USB đang đeo, cuộc trò chuyện kết thúc anh gác máy mặt không mấy vui, Mary đang hóng gió khi thấy anh gác máy thì liền hỏi :
- Ai gọi vậy anh ?
Anh không nhìn cô mà nhìn tập trung lái xe trả lời :
- Thư kí Kim ở công ty gọi anh !!
Mary khó hiểu quay hẳn người qua bên anh , nhìn dịu dàng, hỏi :
- Vậy chú ấy gọi có chuyện gì thế anh.
Kin im lặng, anh bật điện thoại gọi nó rồi đặt điện thoại xuống bật chế độ kết nối với điện thoại khác chức năng do nó chế ra , kết nối rồi cả bọn lấy điện thoại đặt vào ô chứa điện thoại trên xe cũng do nó chế luôn. Cả bọn nhận được tín hiệu vội bật điện thoại xem có chuyện gì, Kin kể lại đầu đuôi câu chuyện :
- Chào cậu Kin tôi là thư ký Kim -- ông Kim
- Có chuyện gì -- Kin
- Chủ tịch bảo cậu về , chủ tịch đã làm thủ tục đầy đủ để cậu đi du học rồi, mong cậu chủ hãy về sớm nếu không chủ tịch sẽ làm khó dễ bạn của cậu chủ đấy ạ -- ông Kim
Nghe xong câu chuyện tất cả im lặng, tiếng xe chạy vun vút trên đường cao tốc, tiếng còi xe , tiếng mọi người vội vã tấp nập bao quanh lấy không khí trong xe, im lặng đến đáng sợ.......Cả đám bỗng đồng thanh lên tiếng :
- Snow chúng ta....
Không để mọi người nói hết câu nó vội lên tiếng vẫn giọng nói lãnh lẽo :
- Về.
Chán nản tràn trề, nó bảo hắn qua bên ghế nó còn nó sẽ lái hắn đang không vui định cãi lại thì thấy mặt nó khó chịu tuột độ, gương mặt lạnh lùng đáng sợ. Nó và Kin chạy song song với nhau, cả hai nhìn nhau rồi nhấn ga chân đạp thắng quay xe trong tít tắc tiếng động cơ xe và tiếng nhấn phanh trầm vang làm mọi người chú ý, xe quay một vòng vết đen in trên mặt đường rõ rệt, cả hai tiếp tục nhả phanh nhấn ga phóng như gió trên mặt đường hai chiếc xe chạy song song với nhau với vận tốc 80 km/h nhanh như chớp hai chiếc xe chẳng màng quan tâm có gây tai nạn hay không cứ thế mà tăng tốc , Kan không chịu thua nhấn ga chạy vút lên. Bây giờ cả ba chiếc Zenvo ST1 chạy song song với nhau như đang trình diễn dàn siêu xe, ba chiếc xe không hề dừng đèn đồ ở chổ nào cứ thế mà lao vút qua mặt mấy anh công an giao thông. Gần đến biệt thự Kin chạy vút lên đầu Kan chạy chậm lại , chạy xong xe nó bây giờ nhìn từ trên cao xuống cứ như mũi tên thẳng lao vút vào biệt thự. Kít....Kít....Kít...cả ba chiếc thẳng lại khoảng cách cách nhau đồng đều là 12cm. Nó dẫn đầu cả đám bước vào biệt thự trước mặt nó hiện giờ là chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim, ánh mắt nó với ông nhìn nhau đầy băng giá. Ông ta lên tiếng nói :
- Các cháu.......
Nó ngồi phịch xuống ghế đối diện, chân bắt chéo giật luôn câu nói của ông ta về mình nói :
- Các cậu ngồi đi.
Cả đám trố mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn nó rồi ai nấy cũng ngồi xuống nhưng không ai ngồi bên ghé của ông ta, chiếc ghế hình con rồng dài chỉ có mình ông ta độc chiếm, khẽ mỉm cười ông lên tiếng thì lại bị nó giật câu nói lần hai :
- Có chuyện gì mà ông bảo Kin về ???
Ông ta cười lớn , tiếng cười trầm lắng vang lên trong không gian yên tĩnh, gió thổi xào xạc bên ngoài từ đâu kéo mây đen mờ mịt trời bắt đầu đổ mưa, tiếng sấm " ầm...ầm " cơn mưa đổ xuống tiếng lách tách thêm vào đó là nụ cười quỷ dị của người đàn ông làm không khí thêm rùng rợn, tuy đèn sáng khắp phòng nhưng vẫn có cảm giác rợn người khó tả. Kin lên tiếng phá tan bầu không khí :
- Có gì thì nói nhanh giùm đi.
Hắn không muốn làm vật cản của ba người trò chuyện nên kéo Mary, Kan, Anna ra ngoài đợi. Bây giờ chỉ còn ba người không ai nhìn ai, mỗi người một hướng lặng im, khoảng không gian tiếng tít tắc của đồng hồ vẫn chạy. Một hồi lâu người đàn ông lên tiếng giọng nói trầm đầy nghiêm nghị :
- Ta muốn con đi du học.
Gió lạnh thổi vào trong phòng, không khí thêm nặng nề Kin không vội lên tiếng ngay mà nhìn điện thoại rồi mới trả lời đầy khiêu khích :
- Không thích !
Người đàn ông nhết mép rồi gật đầu, quay qua nhìn nó ; nó chẳng màng để tâm , ông ta nói câu như khinh thường cũng như quở trách nó :
- Ta không biết con làm cách gì mà con của bác lại chống lại bác quyết liệt như vậy khi có con bên cạnh.
" hahaha " nó cười lớn rồi nhìn Kin, anh mỉm cười nhẹ rồi đứng lên bỏ đi để lại nó và người đàn ông đối diện nhau xung quanh họ không khí u ám quỷ dị. Nó đứng dậy bỏ đi không quên ném một câu lại :
- Kin không phải con của riêng ông, đừng làm chủ cuộc đời anh ấy.
Ông ta bước đến tiếng giày " cộp....cộp...." va chạm với mặt sàn, ông vỗ vai nó , nó giật nẩy mình không phải sợ mà là khó chịu , kinh tởm khi người khác đụng vào mình. Trước hành động của nó , người đàn ông thấy làm lạ khi mặt nó không chút cảm xúc , đôi mắt đen vô hồn nhìn ông làm ông lấy làm lạ. Nó vội bỏ đi ra ngoài , lúc này trời tạnh mưa hẳn ánh nắng bắt đầu rủ nhau kéo tới chiếu rọi xuống sân, ánh mắt của cả đám nhìn nó tỏ vẻ khó hiểu chỉ có Kin là hiểu được, nó bước vào ra đóng mạnh cửa " rầm " làm cả đám giật thót tim. Kin nói nhỏ với hắn để anh chở nó về nhà hai anh em dễ nói chuyện. Anh vừa vào đã thấy nó cầm tay lái , anh cười cười đi vòng lại qua ghế phụ, nó rồ ga phóng như tên bắn , hắn nhắn nhó lầm bầm " xe tui mà trời " Kan vỗ vai thằng bạn mình an ủi Anna nhéo Kan rồi lôi anh vào xe, Mary nhìn hắn đầy quái gở ý muốn nói " không đi mà đứng đo làm gì " hắn như hiểu ý liền đi vào xe Mary cất bước theo sau. Cả hai chiếc lăn bánh khuất xa ngôi nhà đó, người đàn ông tựa mình vào vách nhìn theo rồi cười đầy ẩn ý
- Ai gọi vậy anh ?
Anh không nhìn cô mà nhìn tập trung lái xe trả lời :
- Thư kí Kim ở công ty gọi anh !!
Mary khó hiểu quay hẳn người qua bên anh , nhìn dịu dàng, hỏi :
- Vậy chú ấy gọi có chuyện gì thế anh.
Kin im lặng, anh bật điện thoại gọi nó rồi đặt điện thoại xuống bật chế độ kết nối với điện thoại khác chức năng do nó chế ra , kết nối rồi cả bọn lấy điện thoại đặt vào ô chứa điện thoại trên xe cũng do nó chế luôn. Cả bọn nhận được tín hiệu vội bật điện thoại xem có chuyện gì, Kin kể lại đầu đuôi câu chuyện :
- Chào cậu Kin tôi là thư ký Kim -- ông Kim
- Có chuyện gì -- Kin
- Chủ tịch bảo cậu về , chủ tịch đã làm thủ tục đầy đủ để cậu đi du học rồi, mong cậu chủ hãy về sớm nếu không chủ tịch sẽ làm khó dễ bạn của cậu chủ đấy ạ -- ông Kim
Nghe xong câu chuyện tất cả im lặng, tiếng xe chạy vun vút trên đường cao tốc, tiếng còi xe , tiếng mọi người vội vã tấp nập bao quanh lấy không khí trong xe, im lặng đến đáng sợ.......Cả đám bỗng đồng thanh lên tiếng :
- Snow chúng ta....
Không để mọi người nói hết câu nó vội lên tiếng vẫn giọng nói lãnh lẽo :
- Về.
Chán nản tràn trề, nó bảo hắn qua bên ghế nó còn nó sẽ lái hắn đang không vui định cãi lại thì thấy mặt nó khó chịu tuột độ, gương mặt lạnh lùng đáng sợ. Nó và Kin chạy song song với nhau, cả hai nhìn nhau rồi nhấn ga chân đạp thắng quay xe trong tít tắc tiếng động cơ xe và tiếng nhấn phanh trầm vang làm mọi người chú ý, xe quay một vòng vết đen in trên mặt đường rõ rệt, cả hai tiếp tục nhả phanh nhấn ga phóng như gió trên mặt đường hai chiếc xe chạy song song với nhau với vận tốc 80 km/h nhanh như chớp hai chiếc xe chẳng màng quan tâm có gây tai nạn hay không cứ thế mà tăng tốc , Kan không chịu thua nhấn ga chạy vút lên. Bây giờ cả ba chiếc Zenvo ST1 chạy song song với nhau như đang trình diễn dàn siêu xe, ba chiếc xe không hề dừng đèn đồ ở chổ nào cứ thế mà lao vút qua mặt mấy anh công an giao thông. Gần đến biệt thự Kin chạy vút lên đầu Kan chạy chậm lại , chạy xong xe nó bây giờ nhìn từ trên cao xuống cứ như mũi tên thẳng lao vút vào biệt thự. Kít....Kít....Kít...cả ba chiếc thẳng lại khoảng cách cách nhau đồng đều là 12cm. Nó dẫn đầu cả đám bước vào biệt thự trước mặt nó hiện giờ là chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim, ánh mắt nó với ông nhìn nhau đầy băng giá. Ông ta lên tiếng nói :
- Các cháu.......
Nó ngồi phịch xuống ghế đối diện, chân bắt chéo giật luôn câu nói của ông ta về mình nói :
- Các cậu ngồi đi.
Cả đám trố mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn nó rồi ai nấy cũng ngồi xuống nhưng không ai ngồi bên ghé của ông ta, chiếc ghế hình con rồng dài chỉ có mình ông ta độc chiếm, khẽ mỉm cười ông lên tiếng thì lại bị nó giật câu nói lần hai :
- Có chuyện gì mà ông bảo Kin về ???
Ông ta cười lớn , tiếng cười trầm lắng vang lên trong không gian yên tĩnh, gió thổi xào xạc bên ngoài từ đâu kéo mây đen mờ mịt trời bắt đầu đổ mưa, tiếng sấm " ầm...ầm " cơn mưa đổ xuống tiếng lách tách thêm vào đó là nụ cười quỷ dị của người đàn ông làm không khí thêm rùng rợn, tuy đèn sáng khắp phòng nhưng vẫn có cảm giác rợn người khó tả. Kin lên tiếng phá tan bầu không khí :
- Có gì thì nói nhanh giùm đi.
Hắn không muốn làm vật cản của ba người trò chuyện nên kéo Mary, Kan, Anna ra ngoài đợi. Bây giờ chỉ còn ba người không ai nhìn ai, mỗi người một hướng lặng im, khoảng không gian tiếng tít tắc của đồng hồ vẫn chạy. Một hồi lâu người đàn ông lên tiếng giọng nói trầm đầy nghiêm nghị :
- Ta muốn con đi du học.
Gió lạnh thổi vào trong phòng, không khí thêm nặng nề Kin không vội lên tiếng ngay mà nhìn điện thoại rồi mới trả lời đầy khiêu khích :
- Không thích !
Người đàn ông nhết mép rồi gật đầu, quay qua nhìn nó ; nó chẳng màng để tâm , ông ta nói câu như khinh thường cũng như quở trách nó :
- Ta không biết con làm cách gì mà con của bác lại chống lại bác quyết liệt như vậy khi có con bên cạnh.
" hahaha " nó cười lớn rồi nhìn Kin, anh mỉm cười nhẹ rồi đứng lên bỏ đi để lại nó và người đàn ông đối diện nhau xung quanh họ không khí u ám quỷ dị. Nó đứng dậy bỏ đi không quên ném một câu lại :
- Kin không phải con của riêng ông, đừng làm chủ cuộc đời anh ấy.
Ông ta bước đến tiếng giày " cộp....cộp...." va chạm với mặt sàn, ông vỗ vai nó , nó giật nẩy mình không phải sợ mà là khó chịu , kinh tởm khi người khác đụng vào mình. Trước hành động của nó , người đàn ông thấy làm lạ khi mặt nó không chút cảm xúc , đôi mắt đen vô hồn nhìn ông làm ông lấy làm lạ. Nó vội bỏ đi ra ngoài , lúc này trời tạnh mưa hẳn ánh nắng bắt đầu rủ nhau kéo tới chiếu rọi xuống sân, ánh mắt của cả đám nhìn nó tỏ vẻ khó hiểu chỉ có Kin là hiểu được, nó bước vào ra đóng mạnh cửa " rầm " làm cả đám giật thót tim. Kin nói nhỏ với hắn để anh chở nó về nhà hai anh em dễ nói chuyện. Anh vừa vào đã thấy nó cầm tay lái , anh cười cười đi vòng lại qua ghế phụ, nó rồ ga phóng như tên bắn , hắn nhắn nhó lầm bầm " xe tui mà trời " Kan vỗ vai thằng bạn mình an ủi Anna nhéo Kan rồi lôi anh vào xe, Mary nhìn hắn đầy quái gở ý muốn nói " không đi mà đứng đo làm gì " hắn như hiểu ý liền đi vào xe Mary cất bước theo sau. Cả hai chiếc lăn bánh khuất xa ngôi nhà đó, người đàn ông tựa mình vào vách nhìn theo rồi cười đầy ẩn ý
/52
|