CHƯƠNG 14
Những lời dễ nghe này khiến Thư Sầm không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn với Văn Phỉ Nhiên. Văn Phỉ Nhiên tràn ngập hứng thú nhìn lỗ tai cô lặng lẽ đỏ lên, nhìn cô một đường đi về ký túc xá.
Trong phòng ký túc xá, mấy cô gái xinh đẹp đang tụ tập một chỗ nói chuyện, thấy Thư Sầm tiến vào thì động tác nhất trí đi tới đón cô “Mau tới đây mau tới đây, cảnh sát hỏi cậu gì thế? Trời ạ hôm nay mình bị hù chết mất, lần đầu tiên bên cạnh mình có người chết ”
“Đúng vậy, còn là bạn học. Nhưng mà thường ngày Trần Điềm Điềm chỉ lui tới với đám người trong phòng ngủ cô ấy, nhìn còn rất kiêu ngạo, mình không dám tới gần cô ấy.”
“Đúng vậy Thư Sầm, sao cậu quen Trần Điềm Điềm thế? Mỗi ngày chúng ta đều cùng nhau lên lớp đều không thân…”
“Chỉ là… Cơ duyên xảo hợp thôi.” Thư Sầm nghĩ một lát vẫn không nói chuyện vết bầm tím trên người Trần Điềm Điềm ra “Cảnh sát cũng không hỏi mình cái gì, chỉ bảo mình nói một chút tình hình.”
“Vậy à, nhưng mà tôi nghe nói, mấy người phòng bên đều đạt được chỉ tiêu tốt nghiệp của trường.” Bạn cùng phòng Gia dường như đã quen với việc Thư Sầm không nói lời nào, không bắt lấy cô luôn miệng hỏi, còn nói đề tài mới “Đều nói trường học vì áp xuống chuyện này, nên đây là phí bịt miệng.”
Gốc là "Bảo nghiên" Cái này bên Trung là để chỉ những sinh viên xuất sắc có thể tốt nghiệp thẳng mà không cần thông qua kỳ kiểm tra hay thi tốt nghiệp như những người khác.
“Thật vậy ư, nhưng trên người Trần Điềm Điềm luôn đầy vết bầm tím mà, mấy ngày hôm trước mình còn nghĩ có phải bị đánh hay không. Các cậu nói xem có phải bị người phòng 408 đánh hay không…”
“Chuyện này… Chuyện này ai biết được, mình hi vọng không phải là như vậy. Mọi người đều là bạn học, mình cảm thấy thật khủng khiếp…”
Dù sao cũng là chuyện lớn, mấy bạn học nữ vẫn luôn líu ríu thảo luận không ngừng, Thư Sầm phá lệ im lặng hơn thường ngày.
Chuyện này lên men một tuần, về lý do Trần Điềm Điềm tự sát trong khoảng thời gian ngắn cũng khiến mọi người xôn xao. Các lớp đều đăng trong nhóm tuyên bố mọi người đừng suy đoán lung tung, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Cả ngày học đều không có mùi vị, sau khi tan học Thư Sầm ra khỏi khu dạy học, đúng lúc nhận được điện thoại của Văn Phỉ Nhiên.
“Chào cô, còn nhớ rõ tôi không? Tôi là pháp y ngày đó, Văn Phỉ Nhiên.”
Ở đầu bên kia Văn Phỉ Nhiên mới lấy được báo cáo kiểm tra từ khoa kiểm nghiệm xong, khi sải bước trên mặt vẫn là ý cười như gió xuân.
“Báo cáo kiểm tra máu đã có, giữa trưa hôm nay có tiện ăn một bữa cơm không?”
/560
|