CHƯƠNG 17
Thư Sầm nghe thấy bên Văn Lệnh Thu hơi ồn ào, dường như đang ở nơi như sân bay, cô nhanh chóng đáp vâng. Sau đó cô mở tủ quần áo nhìn thoáng qua, bên tɾong có thể xưng là cảnh tượng cằn cỗi khiến cô cảm thấy hơi vô lực.
“Khoảng 2 giờ có người tới đón em, em mặc quần áo thường ngày ra là được.”
Dường như có thể đoán trước tình cảnh hiện giờ của Thư Sầm, Văn Lệnh Thu đúng lúc bổ sung một câụ
Hai giờ, Thư Sầm đúng giờ đi tới cửa, quả nhiên thấy được chiếc xe Audi màu đen quen thuộc. Nhưng đứng bên xe không phải là thư ký Ngô cô quen thuộc, mà là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng thẳng, giống như cây tùng tɾong gió, ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng nhìn phía cổng trường. Sau khi phát hiện Thư Sầm thì trở tay mở cửa ghế sau ra, động tác vô cùng lưu loát.
Thư Sầm đến gần mới nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cũng không nhìn kỹ lắm, chỉ cảm thấy gương mặt tuấn tú cương nghị của anh ta có hai phần tương tự Văn Lệnh Thu “Anh là…”
“Văn Khải.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói cũng phiếm sắc lạnh trầm thấp “Văn tiên sinh dặn tôi tới đón cô.”
Thư Sầm ngồi vào ghế sau, thực ra còn muốn hỏi một câu thư ký Ngô đâụ Nhưng cảm giác lạnh lùng xa cách trên người Văn Khải tỏa ra thực sự quá ma͙nh, khiến cô không dám tiếp tục đáp lời.
Xe tiến vào nội thành, Văn Khải đưa Thư Sầm tới một studio tạo kiểu, Thư Sầm vốn nghĩ anh ta sẽ rời đi luôn, nhưng không ngờ tới Văn Khải lại vào studio này với cô.
Trong studio tạo kiểu không có người, Thư Sầm đi vào được chuyên viên trang điểm ấn xuống ghế da, mà Văn Khải thì lập tức ngồi xuống khu đợi.
Thư Sầm nhìn thoáng qua khu chờ cách không xa, chỉ thấy dáng ngồi của anh ta vô cùng đoan chính. Cho dù ngồi trên ghế sô pha lưng cũng thẳng tắp, hai ͼhân tự nhiên khép lại, ngay cả độ cong đầu gối dường như cũng mang theo chút cương nghị.
“Văn tiên sinh, anh có cần gọi gì không? Chỗ chúng tôi có đồ uống và đồ ăn vặt khác ”
Hai nhân viên quầy lễ tân một người đổ nước cho Văn Khải, một người khác thì lấy đồ ăn vặt đặt trước mặt anh ta, tươi cười thân thiết ngắm nhìn gương mặt tuấn tú không biểu cảm của người đàn ông ở khoảng cách gần.
“Không cần.”
“Vậy anh có lạnh hay không? Tôi đi bật điều hòa lên cao thêm chút nữa?”
“Không đâụ”
Dưới cái nhìn của Thư Sầm, hai nhân viên quầy lễ tân đều rấtđẹp, nhưng Văn Khải giống y như ngồi thiền cụp mắt nhìn nước ấm trên bàn, cho dù đáp lời vẫn duy trì giới hạn câu trả lời ngắn nhất.
/560
|