CHƯƠNG 20
Nghe thấy thế Văn Lệnh Thu cũng nghiêng đầu liếc Thư Sầm một cái, nhìn đôi má cô đỏ bừng, ánh mắt ngây ngốc nhìn chén trà sứ men xanh anh ta mới đẩy tới tay cô.
Giả Duy ngầm hiểu, nói mấy câu lập tức khách sáo tiễn Văn Lệnh Thụ Khi vào thang máy Thư Sầm vẫn mơ mơ màng màng như sắp ngủ, có chút không đứng vững, Văn Lệnh Thu vươn tay ra, Thư Sầm tự giác nắm lấy tay anh.
“Còn có thể đi không?”
“Ừm… Thực ra rượu đào kia uống khá ngon, vị đào thực nồng, còn ngọt.” Thư Sầm say cũng chưa say hoàn toàn, còn biết mình đang ở đâu, người bên cạn♄ là ai “Nếu Văn tiên sinh cũng nếm thử thì tốt.”
Thư Sầm đang miễn cưỡng chịu đựng, nhưng khi ra khỏi thang máy lại bị thảm làm vướng ͼhân lảo đảo một cái. Văn Lệnh Thu kéo cô trở về đỡ lấy, ngay sau đó giống như không kiên nhẫn trực tiếp bế cô lên.
“Sau này không được phép uống rượụ”
Thư Sầm ừm một tiếng, giọng nói rầu rĩ, giống như rơi vào nửa tỉnh nửa mơ.
Khi vào phòng, Văn Lệnh Thu vững vàng đặt Thư Sầm lên giường, khi vừa cởi áo vest vừa đi về phía giá áo còn không quên chỉ huy Thư Sầm “Tự mình cởi g͙iày.”
Thư Sầm được đặt ngang trên giường, say rượu hơi tỉnh táo một chút, tự mình ngồi dậy cởi g͙iày. Nhưng cô sợ làm nhăn chiếc váy, cho nên đi ͼhân trần đứng trên thảm lông dê, dáng vẻ như đợi xử lý.
Văn Lệnh Thu treo áo vest xong vừa quay lại nhìn, đúng lúc thấy gương mặt cô đỏ bừng nhìn anh ta. Trái lại trên mặt vẫn trang điểm tinh xảo xinh đẹp, son môi gần như bị cô ăn sach, lộ ra màu sắc phấn nộn vốn có của môi.
Làn váy màu đen vừa lúc tới đầu gối, nửa người trên thiết kế bó sát người buộc vòng quanh đường cong lên xuống chỗ ngực cô, chỗ eo thì buộc cố định một cái nơ con bướm, khiến Thư Sầm lúc này thoạt nhìn như một phần quà chưa mở ra.
Có đôi khi du͙c vọng của Văn Lệnh Thu cũng không mãnh liệt như vậy, nhưng Thư Sầm thực sự có bản lĩnh gợi lên thú tính tɾong xương cốt anh.
Thư Sầm thấy đôi mắt người đàn ông trầm xuống, không biết mình lại làm gì, nhưng đó là ánh mắt cô quen thuộc. Mỗi lần Văn tiên sinh lộ ra ánh mắt này, thì đại biểu hơn nửa đêm cô đừng nghĩ ngủ.
Cô hơi sợ lại có chút lấy lòng mà tiến về trước hai bước, tay nắm lấy tay Văn Lệnh Thu, nương theo cảm giác say lá gan lớn hơn nhón câu hôn môi Văn Lệnh Thu một cái.
“Văn tiên sinh đầu tôi rấtchoáng váng, hôm nay có thể nhẹ một chút được không?”
Cô dán sát rấtnhanh, chạy trốn cũng nhanh, còn chưa chạy ra xa đã bị Văn Lệnh Thu chế trụ gáy. Ngay sau đó anh ta đè cô lên giường, nụ hôn nóng bỏng như che trời lấp đất hạ xuống.
/560
|