Chương 10: Cô biết được anh là cậu bé năm đó!
Vì hợp đồng không thành và có nguy cơ bị hủy nên Nam Thiên Kình rất bận, nhưng anh cũng không quên gọi hỏi thăm Hạ Điềm Nhi, quản gia ở đầu dây khi nhận được điện thoại của anh có chút hồi họp vì từ khi ra ngoài tới giờ đã hơn 1 tiếng mà không thấy Hạ Điềm Nhi quay lại, nhưng là tránh để anh tức giận bà đành nói dối là Hạ Điềm Nhi đang ở ngoài vườn, theo thường lệ anh sẽ thấy cô giờ này sẽ ở trong phòng thông qua camera anh lắp đặt nhưng hôm nay hiển nhiên cô lại ra vườn, anh có chút nghi ngờ nhưng là cũng sẽ không kịp hỏi thêm thì có điện thoại, anh liền gác máy.
Quay lại với Hạ Điềm Nhi cô sau khi nói chuyện cùng Lôi Đình Nguyên xong liền về nhà đúng theo lời hứa với quản gia, cô không muốn làm khó quản gia đã vì cô mà bao che.
-Thiếu phu nhân._Quản gia vui mừng mà cũng yên tâm khi thấy cô bình an trở về, Hạ Điềm Nhi chỉ mỉm cười rồi lên phòng. Hạ Điềm Nhi rất an phận, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất nhàn rỗi, cô muốn thoát khỏi thế giới của Nam Thiên Kìn thế nhưng ba mẹ cô còn trong tay anh, vả lại cô còn yêu anh, hiển nhiên con cũng đã có, cô không muốn các con của cô có cuộc sống bị người đời cười chê là không có ba. Suy nghĩ đi sâu, Hạ Điềm Nhi ngủ lúc nào không hay, đến khi nữa đêm Nam Thiên Kình mời về, anh mệt mỏi quần áo có chút thấm mồ hôi nhưng là anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm điển trai vốn có của anh.
Nam Thiên Kình theo thường lệ, mà phải nói là thói quen của anh đã thay đổi, anh đầu tiên khi về đến nhà dù cho có mệt mỏi đến đâu anh cũng sẽ đến phòng của vợ anh, xem cô ngủ, có đắp chăn chưa, hoặc là nhiệt độ trong phòng có đủ ấm để khiến cô không bị lạnh.
-Tại sao lại là anh?_ Lúc Nam Thiên Kình tính xoay người rời đi thì tiếng nói của Hạ Điềm Nhi vang lên. Nam Thiên Kình quay người lại khó hiểu nhìn cô.
-Tại sao anh là cậu bé năm đó, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? vì sao anh muốn giũ lại con?_ Nhiều câu hỏi vì sao mà Hạ Điềm Nhi muốn nói, thế nhưng nhớ lại những khoảng khắc đau khổ kia cô lại khóc nghẹn. Lúc chiều cô có ghé qua phòng Nam Thiên Kình, lần này cô không làm loạn nữa mà chỉ yên lặng đi xem căn phòng của anh, trong phòng ngoài sách ra thì chỉ có laptop, tài liệu của Nam Thiên Kình, Hạ Điềm Nhi nhìn thấy trên bàn có tấm hình gia đình, nhưng là đã lâu, trong hình là một cậu bé với khuôn mặt lạnh lùng nhưng không kém điển trai với hai người là một nam một nữ. Hạ Điềm Nhi nhìn thật lâu vào cậu bé thì hồi ức tưởng chừng mà cô quên đã ùa về, đó là năm cô bảy tuổi trong một lần cứu cậu bé lớn hơn mình mấy tuổi bị đuối nước, kết quả là khi người lớn đến giúp đỡ thì cô cũng uống quá nhiều nước mà bất tĩnh.
-Điềm Nhi ngoan, không khóc, không khóc.._ Nam Thiên Kình luống cuống tay chân ôm cô gái của mình vào lòng không ngừng dịu dàng dỗ, trong tim anh như ngàn mũi dao đang đâm vào, nó không đâm thẳng để anh đau một lần mà là từ từ đâm để tim anh càng rỉ máu, mà Hạ Điềm Nhi như những cao dao kia từng chút từng chút ăn mòn trái tim anh.
-Điềm Nhi, ngoan, ngoan, anh sẽ bù đắp cho em tất cả, cũng sẽ không khiến em bị tổn thương nữa._ Nam Thiên Kình hôn lên khuôn mặt đang tràn đầy nước mắt của cô, không ngừng dịu dàng ôn nhu nói. Hạ Điềm Nhi chỉ biết khóc nghẹn một câu cũng không thể thốt lên được. Khóc mệt cô liền nằm yên trong lòng Nam Thiên Kình mà ngủ, Nam Thiên Kình nhìn cô gái của mình ngủ say mà như ấm lòng, anh thật hối hận, chỉ vì lời hứa ngu ngốc năm đó anh đã khiến cô gái nhỏ như Hạ Điềm Nhi phải đau khổ, anh đúng là kẻ đáng chết mà.
Vì hợp đồng không thành và có nguy cơ bị hủy nên Nam Thiên Kình rất bận, nhưng anh cũng không quên gọi hỏi thăm Hạ Điềm Nhi, quản gia ở đầu dây khi nhận được điện thoại của anh có chút hồi họp vì từ khi ra ngoài tới giờ đã hơn 1 tiếng mà không thấy Hạ Điềm Nhi quay lại, nhưng là tránh để anh tức giận bà đành nói dối là Hạ Điềm Nhi đang ở ngoài vườn, theo thường lệ anh sẽ thấy cô giờ này sẽ ở trong phòng thông qua camera anh lắp đặt nhưng hôm nay hiển nhiên cô lại ra vườn, anh có chút nghi ngờ nhưng là cũng sẽ không kịp hỏi thêm thì có điện thoại, anh liền gác máy.
Quay lại với Hạ Điềm Nhi cô sau khi nói chuyện cùng Lôi Đình Nguyên xong liền về nhà đúng theo lời hứa với quản gia, cô không muốn làm khó quản gia đã vì cô mà bao che.
-Thiếu phu nhân._Quản gia vui mừng mà cũng yên tâm khi thấy cô bình an trở về, Hạ Điềm Nhi chỉ mỉm cười rồi lên phòng. Hạ Điềm Nhi rất an phận, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất nhàn rỗi, cô muốn thoát khỏi thế giới của Nam Thiên Kìn thế nhưng ba mẹ cô còn trong tay anh, vả lại cô còn yêu anh, hiển nhiên con cũng đã có, cô không muốn các con của cô có cuộc sống bị người đời cười chê là không có ba. Suy nghĩ đi sâu, Hạ Điềm Nhi ngủ lúc nào không hay, đến khi nữa đêm Nam Thiên Kình mời về, anh mệt mỏi quần áo có chút thấm mồ hôi nhưng là anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm điển trai vốn có của anh.
Nam Thiên Kình theo thường lệ, mà phải nói là thói quen của anh đã thay đổi, anh đầu tiên khi về đến nhà dù cho có mệt mỏi đến đâu anh cũng sẽ đến phòng của vợ anh, xem cô ngủ, có đắp chăn chưa, hoặc là nhiệt độ trong phòng có đủ ấm để khiến cô không bị lạnh.
-Tại sao lại là anh?_ Lúc Nam Thiên Kình tính xoay người rời đi thì tiếng nói của Hạ Điềm Nhi vang lên. Nam Thiên Kình quay người lại khó hiểu nhìn cô.
-Tại sao anh là cậu bé năm đó, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? vì sao anh muốn giũ lại con?_ Nhiều câu hỏi vì sao mà Hạ Điềm Nhi muốn nói, thế nhưng nhớ lại những khoảng khắc đau khổ kia cô lại khóc nghẹn. Lúc chiều cô có ghé qua phòng Nam Thiên Kình, lần này cô không làm loạn nữa mà chỉ yên lặng đi xem căn phòng của anh, trong phòng ngoài sách ra thì chỉ có laptop, tài liệu của Nam Thiên Kình, Hạ Điềm Nhi nhìn thấy trên bàn có tấm hình gia đình, nhưng là đã lâu, trong hình là một cậu bé với khuôn mặt lạnh lùng nhưng không kém điển trai với hai người là một nam một nữ. Hạ Điềm Nhi nhìn thật lâu vào cậu bé thì hồi ức tưởng chừng mà cô quên đã ùa về, đó là năm cô bảy tuổi trong một lần cứu cậu bé lớn hơn mình mấy tuổi bị đuối nước, kết quả là khi người lớn đến giúp đỡ thì cô cũng uống quá nhiều nước mà bất tĩnh.
-Điềm Nhi ngoan, không khóc, không khóc.._ Nam Thiên Kình luống cuống tay chân ôm cô gái của mình vào lòng không ngừng dịu dàng dỗ, trong tim anh như ngàn mũi dao đang đâm vào, nó không đâm thẳng để anh đau một lần mà là từ từ đâm để tim anh càng rỉ máu, mà Hạ Điềm Nhi như những cao dao kia từng chút từng chút ăn mòn trái tim anh.
-Điềm Nhi, ngoan, ngoan, anh sẽ bù đắp cho em tất cả, cũng sẽ không khiến em bị tổn thương nữa._ Nam Thiên Kình hôn lên khuôn mặt đang tràn đầy nước mắt của cô, không ngừng dịu dàng ôn nhu nói. Hạ Điềm Nhi chỉ biết khóc nghẹn một câu cũng không thể thốt lên được. Khóc mệt cô liền nằm yên trong lòng Nam Thiên Kình mà ngủ, Nam Thiên Kình nhìn cô gái của mình ngủ say mà như ấm lòng, anh thật hối hận, chỉ vì lời hứa ngu ngốc năm đó anh đã khiến cô gái nhỏ như Hạ Điềm Nhi phải đau khổ, anh đúng là kẻ đáng chết mà.
/18
|