Editor: Sà
Beta: Tiêu Nguyệt
Lam Bắc Thần đau lòng.
"Đừng nói như vậy, không phải là lỗi của em, nếu nói là có người sai, cũng là do anh yêu em."
Liễu Thi Nhã nhìn thần sắc Lam Bắc Thần vì cô ta mà đau lòng, lúc cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.
Chỉ cần cô ta cứ như vậy, trái tim của Lam Bắc Thần sẽ luôn thuộc về cô ta.
Dù cho có rời đi ba năm thì sao chứ, cô ta vẫn như cũ nắm chặt hắn trong lòng bàn tay.
......
Phong Tố Cẩn trở lại phòng bệnh, càng nghĩ càng thấy tức giận, gọi Dạ Tinh tới, cô liền hỏi.
"Dạ Tinh, anh có thể giúp tôi điều tra tất cả tin tức về Liễu Thi Nhã được không? Nếu tra được tin tức xấu thì càng tốt."
Dạ Tinh cung kính gật đầu, lúc trời tối, hắn mới đem tư liệu về Liễu Thi Nhã đến cho Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn nhìn tư liệu, cô phát hiện, Liễu Thi Nhã luôn tạo cho mình một cái hình tượng trong sạch, không có scandal cũng không có tin nóng.
Tuy nhiên, ánh mắt Phong Tố Cẩn vẫn luôn rất sắc bén, cuối cùng cô phát hiện ra một vấn đề.
"Nhất định Liễu Thi Nhã có người nào đó chống lưng, nếu không sao cô ta có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như vậy."
"Thiếu phu nhân, Liễu Thi Nhã hành động vô cùng cẩn trọng, tất cả manh mối đều được che giấu kỹ càng, nếu muốn điều tra cặn kẽ, chúng ta cần có thời gian."
Phong Tố Cẩn gật đầu, kỳ thật cô có chút ngượng ngùng khi sai bảo Dạ Tinh làm việc.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, khi Quân Mặc Hàn cứu cô khỏi những cán gậy gộc kia, cô đã luôn dặn lòng mình, bản thân không thể trở nên mềm yếu, cô phải kiên cường hơn!
Bây giờ cô đã không còn nỗi lo về sau, đương nhiên cô có thể vươn tay làm một số việc.
Sau khi Dạ Tinh rời đi không lâu, Phong Tố Cẩn nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà đến xuất thần.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Phong Tố Cẩn duỗi tay với lấy, thấy là Quân Mặc Hàn gọi đến, tay cô có chút run lên.
Cô ngơ ngẩn nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn là nghe máy.
"Alo, Quân tiên sinh."
Nghe được giọng nói của Phong Tố Cẩn, đầu dây bên kia liền truyền đến một thanh âm ôn nhu.
"Chưa ngủ sao?"
"Vẫn chưa."
"Hôm nay chịu ủy khuất sao?"
Nghe được lời nói ân cần như thế này, trái tim Phong Tố Cẩn có chút run rẩy.
"Quân tiên sinh, anh... anh biết rồi sao?"
"Ừ, Dạ Tinh đột nhiên muốn điều tra tin tức về Liễu Thi Nhã, anh đương nhiên biết rõ, Liễu Thi Nhã không có tư cách để làm em khổ sở, mau ngủ sớm đi, qua thời gian ngắn sẽ có manh mối."
Trong lòng Phong Tố Cẩn có chút ấm áp, cũng có chút cảm động, cô nhịn không được mà mở miệng hỏi.
"Quân tiên sinh, vì cái gì mà anh lại giúp tôi nhiều như vậy?"
"Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận được, em bây giờ đã danh chính ngôn thuận là vợ anh. Anh đương nhiên sẽ không để bất kì kẻ nào bắt nạt em, lần trước anh cũng đã nói, anh sẽ làm một người chồng đủ tư cách."
Một câu nói rất đơn giản, nhưng đã thể hiện tính cách của Quân Mặc Hàn, đó chính là khí phách bênh vực người của mình.
"Quân tiên sinh, cảm ơn anh."
"Nếu thật muốn cảm ơn anh, chăm sóc bản thân cho tốt, mấy ngày sau anh sẽ trở về."
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Phong Tố Cẩn vẫn như cũ cầm điện thoại đến xuất thần, nhưng tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều, khóe miệng của cô nhịn không được mà nâng lên.
Hơn nữa không biết vì sao, cô đột nhiên có chút chờ mong hắn quay về.
Có lẽ, có người ở bên cạnh, thật sự rất tốt.
Về sau, cô cũng không còn cô đơn, cô có một mái nhà, có một người che chở cho cô.
Một đêm mộng đẹp.
Vài ngày sau, Phong Tố Cẩn trải qua kiểm tra định kỳ, cơ thể không có vấn đề gì, cô liền xuất viện.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, có người hung hăng chạy đến, thiếu chút nữa đã đụng vào Phong Tố Cẩn, cuối cùng là do bảo tiêu ngăn cản.
Phong Tố Cẩn chăm chú nhìn vào người đó, thì ra là Tống Thu Doãn.
Cô ta oán hận nhìn Phong Tố Cẩn, lớn tiếng nói: "Tất cả là do cô, Phong Tố Cẩn, con người cô thật độc ác, thế nhưng lại ra tay với Mễ gia, chắc chắn là do cô làm, là do cô... Tôi muốn xé xác cô ra..."
"Phong Tố Cẩn, cô thật đúng là có năng lực, cô ở quán bar thông đồng với đàn ông, sau đó có bản lĩnh liền ra tay với Mễ gia, có đúng không?"
✬✬✬✬✬✬
Hãy vote cho mỗi chương truyện để làm động lực cho editor ♥
Beta: Tiêu Nguyệt
Lam Bắc Thần đau lòng.
"Đừng nói như vậy, không phải là lỗi của em, nếu nói là có người sai, cũng là do anh yêu em."
Liễu Thi Nhã nhìn thần sắc Lam Bắc Thần vì cô ta mà đau lòng, lúc cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.
Chỉ cần cô ta cứ như vậy, trái tim của Lam Bắc Thần sẽ luôn thuộc về cô ta.
Dù cho có rời đi ba năm thì sao chứ, cô ta vẫn như cũ nắm chặt hắn trong lòng bàn tay.
......
Phong Tố Cẩn trở lại phòng bệnh, càng nghĩ càng thấy tức giận, gọi Dạ Tinh tới, cô liền hỏi.
"Dạ Tinh, anh có thể giúp tôi điều tra tất cả tin tức về Liễu Thi Nhã được không? Nếu tra được tin tức xấu thì càng tốt."
Dạ Tinh cung kính gật đầu, lúc trời tối, hắn mới đem tư liệu về Liễu Thi Nhã đến cho Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn nhìn tư liệu, cô phát hiện, Liễu Thi Nhã luôn tạo cho mình một cái hình tượng trong sạch, không có scandal cũng không có tin nóng.
Tuy nhiên, ánh mắt Phong Tố Cẩn vẫn luôn rất sắc bén, cuối cùng cô phát hiện ra một vấn đề.
"Nhất định Liễu Thi Nhã có người nào đó chống lưng, nếu không sao cô ta có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như vậy."
"Thiếu phu nhân, Liễu Thi Nhã hành động vô cùng cẩn trọng, tất cả manh mối đều được che giấu kỹ càng, nếu muốn điều tra cặn kẽ, chúng ta cần có thời gian."
Phong Tố Cẩn gật đầu, kỳ thật cô có chút ngượng ngùng khi sai bảo Dạ Tinh làm việc.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, khi Quân Mặc Hàn cứu cô khỏi những cán gậy gộc kia, cô đã luôn dặn lòng mình, bản thân không thể trở nên mềm yếu, cô phải kiên cường hơn!
Bây giờ cô đã không còn nỗi lo về sau, đương nhiên cô có thể vươn tay làm một số việc.
Sau khi Dạ Tinh rời đi không lâu, Phong Tố Cẩn nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà đến xuất thần.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Phong Tố Cẩn duỗi tay với lấy, thấy là Quân Mặc Hàn gọi đến, tay cô có chút run lên.
Cô ngơ ngẩn nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn là nghe máy.
"Alo, Quân tiên sinh."
Nghe được giọng nói của Phong Tố Cẩn, đầu dây bên kia liền truyền đến một thanh âm ôn nhu.
"Chưa ngủ sao?"
"Vẫn chưa."
"Hôm nay chịu ủy khuất sao?"
Nghe được lời nói ân cần như thế này, trái tim Phong Tố Cẩn có chút run rẩy.
"Quân tiên sinh, anh... anh biết rồi sao?"
"Ừ, Dạ Tinh đột nhiên muốn điều tra tin tức về Liễu Thi Nhã, anh đương nhiên biết rõ, Liễu Thi Nhã không có tư cách để làm em khổ sở, mau ngủ sớm đi, qua thời gian ngắn sẽ có manh mối."
Trong lòng Phong Tố Cẩn có chút ấm áp, cũng có chút cảm động, cô nhịn không được mà mở miệng hỏi.
"Quân tiên sinh, vì cái gì mà anh lại giúp tôi nhiều như vậy?"
"Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận được, em bây giờ đã danh chính ngôn thuận là vợ anh. Anh đương nhiên sẽ không để bất kì kẻ nào bắt nạt em, lần trước anh cũng đã nói, anh sẽ làm một người chồng đủ tư cách."
Một câu nói rất đơn giản, nhưng đã thể hiện tính cách của Quân Mặc Hàn, đó chính là khí phách bênh vực người của mình.
"Quân tiên sinh, cảm ơn anh."
"Nếu thật muốn cảm ơn anh, chăm sóc bản thân cho tốt, mấy ngày sau anh sẽ trở về."
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Phong Tố Cẩn vẫn như cũ cầm điện thoại đến xuất thần, nhưng tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều, khóe miệng của cô nhịn không được mà nâng lên.
Hơn nữa không biết vì sao, cô đột nhiên có chút chờ mong hắn quay về.
Có lẽ, có người ở bên cạnh, thật sự rất tốt.
Về sau, cô cũng không còn cô đơn, cô có một mái nhà, có một người che chở cho cô.
Một đêm mộng đẹp.
Vài ngày sau, Phong Tố Cẩn trải qua kiểm tra định kỳ, cơ thể không có vấn đề gì, cô liền xuất viện.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, có người hung hăng chạy đến, thiếu chút nữa đã đụng vào Phong Tố Cẩn, cuối cùng là do bảo tiêu ngăn cản.
Phong Tố Cẩn chăm chú nhìn vào người đó, thì ra là Tống Thu Doãn.
Cô ta oán hận nhìn Phong Tố Cẩn, lớn tiếng nói: "Tất cả là do cô, Phong Tố Cẩn, con người cô thật độc ác, thế nhưng lại ra tay với Mễ gia, chắc chắn là do cô làm, là do cô... Tôi muốn xé xác cô ra..."
"Phong Tố Cẩn, cô thật đúng là có năng lực, cô ở quán bar thông đồng với đàn ông, sau đó có bản lĩnh liền ra tay với Mễ gia, có đúng không?"
✬✬✬✬✬✬
Hãy vote cho mỗi chương truyện để làm động lực cho editor ♥
/3074
|