Edit by Sà - Beta by Tiêu Nguyệt
⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆
Người nói chuyện với Phong Tố Cẩn chính là giám đốc công ty – Trần tỷ.
Cô ấy là dạng nữ cường điển hình, dựa vào năng lực của chính mình mà lập nên công ty.
Tuy rằng quy mô công ty còn nhỏ, cũng chỉ có mười mấy người, nhưng tất cả mọi người đều cùng nhau đồng tâm hiệp lực, công trạng lập nên cũng không tồi.
Cô ấy đối đãi với nhân viên trong công ty như đối với người trong nhà, thật sự rất tốt.
Phong Tố Cẩn còn nhớ rõ, thời điểm cô rơi vào đường cùng, muốn tìm công ty làm việc cũng không tìm được, Là Trần tỷ thu nhận cô, cho nên cô thật sự rất cảm kích cô ấy.
"Cảm ơn Trần tỷ, tôi thật sự không sao."
Trần tỷ nhìn Phong Tố Cẩn thật sự không sao, vỗ vỗ bả vai cô.
"Nếu thật sự không sao, tôi cũng yên tâm rồi."
Cô ở công ty chờ đến buổi trưa. Thời điểm ăn cơm trưa, cô chuẩn bị đến quán ăn vặt trên phố mua một chút đồ ăn, bỗng nhiên nhìn thấy một người đi ra từ thương trường đối diện.
Cho dù là cách hai năm, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn.
Nạp Lan Vân Thanh, nói về cái tên này, tất cả mọi người đều nghĩ đến hai từ, người như mặc lan, ôn nhã tuấn tú.
Sau lưng Nạp Lan Vân Thanh cũng là quý tộc hào môn đại biểu tôn quý nhất Đế Đô - gia tộc Nạp Lan.
gia tộc hào môn quyền quý nhất đế đô – gia tộc Nạp Lan. Đương nhiên hắn cũng là thiếu gia chủ của Nạp Lan gia.
Phong Tố Cẩn ngơ ngẩn nhìn bóng người phía đối diện, nhớ tới tất cả mọi chuyện khi cô còn ở trường đại học, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót cùng đau đớn.
Sau khi cô bị trường học khai trừ cũng không thể thiết kế kiến trúc, chật vật đến bước đường cùng.
Cô dùng thời gian một năm để đi ra, ngay cả thời gian để bi thương cô đều không có.
Dưới sự phỉ nhổ của Phong gia,vì cha và em gái, cô cần phải giữ vững tinh thần để tiếp tục sống tiếp đời sau.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của lão phu nhân, cô liền có hôn ước với Lam Bắc Thần.
Nhớ lại những chuyện đã qua, tâm tình của Phong Tố Cẩn vẫn không nhịn được mà run rẩy một cái, không ai biết là cô đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Nạp Lan Vân Thanh cũng cảm nhận được là có người đang nhìn mình, hắn chậm rãi nhìn về phía đối diện. Khi đã nhìn rõ người phía bên kia, đôi mắt ôn nhuận của hắn liền mang theo một tia mơ màng.
Chỉ cách nhau một con phố, Phong Tố Cẩn mắt đối mắt với Nạp Lan Vân Thanh, tâm vẫn còn chút run rẩy.
Nhìn thấy Nạp Lan Vân Thanh, cô sẽ không khỏi mà nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở trường đại học, khóe miệng cứ thế mà dần dần nâng lên một độ cong mang vẻ trào phúng nhưng cũng thật chua xót.
Còn có một Hạ Tư Tuyền, nghĩ đến, cô liền có một loại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm Phong Tố Cẩn trở nên xuất thần, đột nhiên đã có người tiến lên tát cô một cái.
"Ba" một tiếng, Phong Tố Cẩn trở nên ngây ngẩn cả người.
"Tiểu tiện nhân, cuối cùng tao cũng tìm được mày!"
Phong Tố Cẩn kinh ngạc nhìn lại, hoá ra là dì nhỏ của cô – Phong Diệc Thục.
Phong Tố Cẩn dần lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo sát ý nhìn Phong Diệc Thục.
"Phong tử*, sao cô dám đánh tôi!"
*Phong tử: kẻ điên
Phong Diệc Thục nhìn bộ dáng hung hăng của Phong Tố Cẩn, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
"Tao là trưởng bối, đương nhiên là có tư cách dạy dỗ hậu bối như mày. Mày không biết xấu hổ vào quán bar, quyến rũ đàn ông lạ mặt, thật là mất mặt Phong gia chúng tao! Chẳng trách người Lam gia không cần mày, hóa ra là tất cả là do mày tác phong bất chính... Mày đưa cha và em gái của mày đi đâu rồi..."
Phong Tố Cẩn căn bản là không hề nghe lấy mấy lời chỉ trích này của Phong Diệc Thục, ánh mắt cô hơi nhìn ra phía xa, phát hiện Nạp Lan Vân Thanh ở phía đối diện đã không thấy nữa.
Khóe miệng cô gợi lên một độ cong tự giễu chính mình, Nạp Lan Vân Thanh vốn dĩ là loại người như thế, không phải sao?
Phong Tố Cẩn nhớ đến những chuyện khi còn học đại học, trong lòng đã vô cùng tức giận, đây là do Phong Diệc Thục tự chuốc lấy, đừng trách cô không khách khí.
Phong Tố Cẩn giơ tay lên, hung hăng giáng cho Phong Diệc Thục một cái tát.
"Trả lại cô một cái tát."
Phong Diệc Thục bị đánh ngã xuống đất, hoàn toàn không kịp phản ứng. Lúc trước, dù cho người của Phong gia có tàn bạo với Phong Tố Cẩn như thế nào, Phong Tố Cẩn cũng không có phản khán.
Từ khi nào mà con bé này đã thay đổi rồi?
Sau đó, Phong Tố Cẩn nắm lấy tóc của Phong Diệc Thục, kéo cô ta từ trên mặt đất lên nói.
"Phong Diệc Thục, hôm nay là chính là cô không có mắt, đâm đầu vào cho tôi đánh."
⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆
Hãy vote cho mỗi chương truyện để làm động lực cho editor. ♥
⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆
Người nói chuyện với Phong Tố Cẩn chính là giám đốc công ty – Trần tỷ.
Cô ấy là dạng nữ cường điển hình, dựa vào năng lực của chính mình mà lập nên công ty.
Tuy rằng quy mô công ty còn nhỏ, cũng chỉ có mười mấy người, nhưng tất cả mọi người đều cùng nhau đồng tâm hiệp lực, công trạng lập nên cũng không tồi.
Cô ấy đối đãi với nhân viên trong công ty như đối với người trong nhà, thật sự rất tốt.
Phong Tố Cẩn còn nhớ rõ, thời điểm cô rơi vào đường cùng, muốn tìm công ty làm việc cũng không tìm được, Là Trần tỷ thu nhận cô, cho nên cô thật sự rất cảm kích cô ấy.
"Cảm ơn Trần tỷ, tôi thật sự không sao."
Trần tỷ nhìn Phong Tố Cẩn thật sự không sao, vỗ vỗ bả vai cô.
"Nếu thật sự không sao, tôi cũng yên tâm rồi."
Cô ở công ty chờ đến buổi trưa. Thời điểm ăn cơm trưa, cô chuẩn bị đến quán ăn vặt trên phố mua một chút đồ ăn, bỗng nhiên nhìn thấy một người đi ra từ thương trường đối diện.
Cho dù là cách hai năm, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn.
Nạp Lan Vân Thanh, nói về cái tên này, tất cả mọi người đều nghĩ đến hai từ, người như mặc lan, ôn nhã tuấn tú.
Sau lưng Nạp Lan Vân Thanh cũng là quý tộc hào môn đại biểu tôn quý nhất Đế Đô - gia tộc Nạp Lan.
gia tộc hào môn quyền quý nhất đế đô – gia tộc Nạp Lan. Đương nhiên hắn cũng là thiếu gia chủ của Nạp Lan gia.
Phong Tố Cẩn ngơ ngẩn nhìn bóng người phía đối diện, nhớ tới tất cả mọi chuyện khi cô còn ở trường đại học, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót cùng đau đớn.
Sau khi cô bị trường học khai trừ cũng không thể thiết kế kiến trúc, chật vật đến bước đường cùng.
Cô dùng thời gian một năm để đi ra, ngay cả thời gian để bi thương cô đều không có.
Dưới sự phỉ nhổ của Phong gia,vì cha và em gái, cô cần phải giữ vững tinh thần để tiếp tục sống tiếp đời sau.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của lão phu nhân, cô liền có hôn ước với Lam Bắc Thần.
Nhớ lại những chuyện đã qua, tâm tình của Phong Tố Cẩn vẫn không nhịn được mà run rẩy một cái, không ai biết là cô đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Nạp Lan Vân Thanh cũng cảm nhận được là có người đang nhìn mình, hắn chậm rãi nhìn về phía đối diện. Khi đã nhìn rõ người phía bên kia, đôi mắt ôn nhuận của hắn liền mang theo một tia mơ màng.
Chỉ cách nhau một con phố, Phong Tố Cẩn mắt đối mắt với Nạp Lan Vân Thanh, tâm vẫn còn chút run rẩy.
Nhìn thấy Nạp Lan Vân Thanh, cô sẽ không khỏi mà nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở trường đại học, khóe miệng cứ thế mà dần dần nâng lên một độ cong mang vẻ trào phúng nhưng cũng thật chua xót.
Còn có một Hạ Tư Tuyền, nghĩ đến, cô liền có một loại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm Phong Tố Cẩn trở nên xuất thần, đột nhiên đã có người tiến lên tát cô một cái.
"Ba" một tiếng, Phong Tố Cẩn trở nên ngây ngẩn cả người.
"Tiểu tiện nhân, cuối cùng tao cũng tìm được mày!"
Phong Tố Cẩn kinh ngạc nhìn lại, hoá ra là dì nhỏ của cô – Phong Diệc Thục.
Phong Tố Cẩn dần lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo sát ý nhìn Phong Diệc Thục.
"Phong tử*, sao cô dám đánh tôi!"
*Phong tử: kẻ điên
Phong Diệc Thục nhìn bộ dáng hung hăng của Phong Tố Cẩn, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
"Tao là trưởng bối, đương nhiên là có tư cách dạy dỗ hậu bối như mày. Mày không biết xấu hổ vào quán bar, quyến rũ đàn ông lạ mặt, thật là mất mặt Phong gia chúng tao! Chẳng trách người Lam gia không cần mày, hóa ra là tất cả là do mày tác phong bất chính... Mày đưa cha và em gái của mày đi đâu rồi..."
Phong Tố Cẩn căn bản là không hề nghe lấy mấy lời chỉ trích này của Phong Diệc Thục, ánh mắt cô hơi nhìn ra phía xa, phát hiện Nạp Lan Vân Thanh ở phía đối diện đã không thấy nữa.
Khóe miệng cô gợi lên một độ cong tự giễu chính mình, Nạp Lan Vân Thanh vốn dĩ là loại người như thế, không phải sao?
Phong Tố Cẩn nhớ đến những chuyện khi còn học đại học, trong lòng đã vô cùng tức giận, đây là do Phong Diệc Thục tự chuốc lấy, đừng trách cô không khách khí.
Phong Tố Cẩn giơ tay lên, hung hăng giáng cho Phong Diệc Thục một cái tát.
"Trả lại cô một cái tát."
Phong Diệc Thục bị đánh ngã xuống đất, hoàn toàn không kịp phản ứng. Lúc trước, dù cho người của Phong gia có tàn bạo với Phong Tố Cẩn như thế nào, Phong Tố Cẩn cũng không có phản khán.
Từ khi nào mà con bé này đã thay đổi rồi?
Sau đó, Phong Tố Cẩn nắm lấy tóc của Phong Diệc Thục, kéo cô ta từ trên mặt đất lên nói.
"Phong Diệc Thục, hôm nay là chính là cô không có mắt, đâm đầu vào cho tôi đánh."
⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆
Hãy vote cho mỗi chương truyện để làm động lực cho editor. ♥
/3074
|