Edit by Sà
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Câu nói này của Quân Mặc Hàn là một câu hai nghĩa.
Bất luận là bọn họ đã sống chung với nhau, hay là suy nghĩ Phong Tố Cẩn đối với những người trước kia, hắn cảm thấy tốt nhất là nên thuận theo tự nhiên.
Hắn sẽ không thúc ép Phong Tố Cẩn nhanh chóng đem người trong quá khứ xóa khỏi đáy lòng, hắn sẽ cho cô một ít thời gian.
Hơn nữa với tâm tính của hắn, hắn sẽ tự dùng cách của mình, đem tâm của Phong Tố Cẩn nắm chặt trong lòng bàn tay, loại bỏ đi những người khác, xóa sạch không còn chút dấu vết.
Người hiểu rõ tác phong làm việc của Quân Mặc Hàn đều sẽ biết, Quân Mặc Hàn nhìn như ôn nhu, nhưng trong lòng hắn luôn có một cỗ cường thế cùng ngang ngược.
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn, muốn nói lại thôi.
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ tiểu nữ sinh lúc này của cô, ôn nhu sờ đầu cô một cái.
"Thật ra không liên lạc cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất, chờ trong lòng em đủ mạnh mẽ, em sẽ biết mình nên làm như thế nào."
Phong Tố Cẩn mê mang nhìn Quân Mặc Hàn, không hiểu lắm ý tứ của những lời này.
Quân Mặc Hàn thở dài, hắn cảm thấy EQ cùng chỉ số thông minh của cô vợ nhỏ nhà mình cần phải được tăng lên một chút.
"Mặc kệ trước kia em với Lam Bắc Thần ở bên nhau thế nào, nhưng một người đàn ông muốn cưới một người phụ nữ, nhất định phải chuẩn bị xong rất nhiều thứ, trong lòng hắn có yêu cũng có trách nhiệm."
"Mặc kệ nguyên nhân là gì, trước kia hắn ở vứt bỏ em ở hôn lễ, đó là do hắn thất trách*. Hắn làm cho em trở thành trò cười của Bắc Quyền Thành, làm cho em nhục nhã. Em nên trả lại tất cả cho hắn, một ngày nào đó, em nên làm cho hắn tự đánh vào mặt của mình."
*thất trách: không làm tròn bổn phận
Nghe Quân Mặc Hàn nói những lời này, trong lòng Phong Tố Cẩn mới hiểu ra được, đồng thời cô cũng bị những lời này của Quân Mặc Hàn làm cho khiếp sợ.
Thông qua những lời này, cô cũng nhìn ra được, Quân Mặc Hàn là một người có nội tâm mạnh mẽ, hơn nữa là một người vô cùng có trách nhiệm.
Nhìn đáy mắt Phong Tố Cẩn lập lòe quang mang, Quân Mặc Hàn nghiêm túc nói.
"Em yên tâm, anh không hề giống với hắn, an tâm ở bên anh, em liền sẽ yên ổn, không cần nghĩ đến những chuyện khác."
Nghe Quân Mặc Hàn nói, trong lòng Phong Tố Cẩn thực sự có một loại cảm giác an toàn.
Nhiều năm như vậy, trong lòng cô luôn hoang mang hoảng hốt, giống như cây lục bình không tìm được phương hướng cũng không tìm được cảm giác thân thuộc. Ngược lại ở bên Quân Mặc Hàn, cô lại tìm thấy phương hướng cùng cảm giác an toàn.
Trong lòng cô trở nên hoảng hốt, cô thật sự có thể giao trái tim mình ra, tin tưởng một người sao?
Mạng của cô đều là do Quân Mặc Hàn cứu được, cô cũng không có đạo lý gì để không tín nhiệm hắn.
Tuy rằng trong lòng của cô đều đã vỡ nát, nhưng cô nguyện ý thử một bắt đầu mới.
Phong Tố Cẩn lập tức nắm lấy tay Quân Mặc Hàn.
"Quân tiên sinh, tôi tin tưởng anh."
"Được, đói bụng rồi, mau ăn cơm trước đi, nếm thử tay nghề nấu mì sợi của anh."
Hai người tuy cùng nhau làm mì sợi, nhưng đám người hầu cũng đã chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Phong Tố Cẩn ăn một ngụm mì sợi, cảm thấy rất thơm, ăn cũng rất ngon, không ngừng gật đầu.
"Thật sự ăn rất ngon."
Quân Mặc Hàn nhìn thần sắc của cô, cười nói.
"Là do tác dụng của tâm lý nên em mới thấy ngon."
"Không đúng đâu, là ăn ngon thật sự, trước kia tôi ăn mì sợi cũng không có hương vị gì, anh học như thế nào vậy?"
Quân Mặc Hàn tựa như nghĩ đến cái gì mà ý cười chợt tắt, ánh mắt loé lên nói.
"Trước kia anh sống ở nước ngoài một thời gian, khi đó tự mình lên mạng học cách làm mì sợi, sau cũng chỉ có thể làm được món này, nhất thời có thể lấp đầy dạ dày được."
Phong Tố Cẩn không biết trước kia Quân Mặc Hàn đã trải qua cái gì, nhưng thông qua những lời này, cô có thể cảm nhận được hắn đã trải qua một phen vất vả.
Trong lòng Phong Tố Cẩn có chút nhũn ra, không nhịn được trực tiếp mở miệng nói.
"Tôi sẽ nấu cơm, sẽ làm thật nhiều đồ ăn, anh không cần phải làm những thứ đó, về sau tôi sẽ làm cho anh."
Đôi mắt mỹ lệ của Quân Mặc Hàn khóa trụ ánh mắt Phong Tố Cẩn, nhìn bộ dáng đáng yêu lương thiện của cô, hắn nhịn không được lắc lắc đầu.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Câu nói này của Quân Mặc Hàn là một câu hai nghĩa.
Bất luận là bọn họ đã sống chung với nhau, hay là suy nghĩ Phong Tố Cẩn đối với những người trước kia, hắn cảm thấy tốt nhất là nên thuận theo tự nhiên.
Hắn sẽ không thúc ép Phong Tố Cẩn nhanh chóng đem người trong quá khứ xóa khỏi đáy lòng, hắn sẽ cho cô một ít thời gian.
Hơn nữa với tâm tính của hắn, hắn sẽ tự dùng cách của mình, đem tâm của Phong Tố Cẩn nắm chặt trong lòng bàn tay, loại bỏ đi những người khác, xóa sạch không còn chút dấu vết.
Người hiểu rõ tác phong làm việc của Quân Mặc Hàn đều sẽ biết, Quân Mặc Hàn nhìn như ôn nhu, nhưng trong lòng hắn luôn có một cỗ cường thế cùng ngang ngược.
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn, muốn nói lại thôi.
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ tiểu nữ sinh lúc này của cô, ôn nhu sờ đầu cô một cái.
"Thật ra không liên lạc cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất, chờ trong lòng em đủ mạnh mẽ, em sẽ biết mình nên làm như thế nào."
Phong Tố Cẩn mê mang nhìn Quân Mặc Hàn, không hiểu lắm ý tứ của những lời này.
Quân Mặc Hàn thở dài, hắn cảm thấy EQ cùng chỉ số thông minh của cô vợ nhỏ nhà mình cần phải được tăng lên một chút.
"Mặc kệ trước kia em với Lam Bắc Thần ở bên nhau thế nào, nhưng một người đàn ông muốn cưới một người phụ nữ, nhất định phải chuẩn bị xong rất nhiều thứ, trong lòng hắn có yêu cũng có trách nhiệm."
"Mặc kệ nguyên nhân là gì, trước kia hắn ở vứt bỏ em ở hôn lễ, đó là do hắn thất trách*. Hắn làm cho em trở thành trò cười của Bắc Quyền Thành, làm cho em nhục nhã. Em nên trả lại tất cả cho hắn, một ngày nào đó, em nên làm cho hắn tự đánh vào mặt của mình."
*thất trách: không làm tròn bổn phận
Nghe Quân Mặc Hàn nói những lời này, trong lòng Phong Tố Cẩn mới hiểu ra được, đồng thời cô cũng bị những lời này của Quân Mặc Hàn làm cho khiếp sợ.
Thông qua những lời này, cô cũng nhìn ra được, Quân Mặc Hàn là một người có nội tâm mạnh mẽ, hơn nữa là một người vô cùng có trách nhiệm.
Nhìn đáy mắt Phong Tố Cẩn lập lòe quang mang, Quân Mặc Hàn nghiêm túc nói.
"Em yên tâm, anh không hề giống với hắn, an tâm ở bên anh, em liền sẽ yên ổn, không cần nghĩ đến những chuyện khác."
Nghe Quân Mặc Hàn nói, trong lòng Phong Tố Cẩn thực sự có một loại cảm giác an toàn.
Nhiều năm như vậy, trong lòng cô luôn hoang mang hoảng hốt, giống như cây lục bình không tìm được phương hướng cũng không tìm được cảm giác thân thuộc. Ngược lại ở bên Quân Mặc Hàn, cô lại tìm thấy phương hướng cùng cảm giác an toàn.
Trong lòng cô trở nên hoảng hốt, cô thật sự có thể giao trái tim mình ra, tin tưởng một người sao?
Mạng của cô đều là do Quân Mặc Hàn cứu được, cô cũng không có đạo lý gì để không tín nhiệm hắn.
Tuy rằng trong lòng của cô đều đã vỡ nát, nhưng cô nguyện ý thử một bắt đầu mới.
Phong Tố Cẩn lập tức nắm lấy tay Quân Mặc Hàn.
"Quân tiên sinh, tôi tin tưởng anh."
"Được, đói bụng rồi, mau ăn cơm trước đi, nếm thử tay nghề nấu mì sợi của anh."
Hai người tuy cùng nhau làm mì sợi, nhưng đám người hầu cũng đã chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Phong Tố Cẩn ăn một ngụm mì sợi, cảm thấy rất thơm, ăn cũng rất ngon, không ngừng gật đầu.
"Thật sự ăn rất ngon."
Quân Mặc Hàn nhìn thần sắc của cô, cười nói.
"Là do tác dụng của tâm lý nên em mới thấy ngon."
"Không đúng đâu, là ăn ngon thật sự, trước kia tôi ăn mì sợi cũng không có hương vị gì, anh học như thế nào vậy?"
Quân Mặc Hàn tựa như nghĩ đến cái gì mà ý cười chợt tắt, ánh mắt loé lên nói.
"Trước kia anh sống ở nước ngoài một thời gian, khi đó tự mình lên mạng học cách làm mì sợi, sau cũng chỉ có thể làm được món này, nhất thời có thể lấp đầy dạ dày được."
Phong Tố Cẩn không biết trước kia Quân Mặc Hàn đã trải qua cái gì, nhưng thông qua những lời này, cô có thể cảm nhận được hắn đã trải qua một phen vất vả.
Trong lòng Phong Tố Cẩn có chút nhũn ra, không nhịn được trực tiếp mở miệng nói.
"Tôi sẽ nấu cơm, sẽ làm thật nhiều đồ ăn, anh không cần phải làm những thứ đó, về sau tôi sẽ làm cho anh."
Đôi mắt mỹ lệ của Quân Mặc Hàn khóa trụ ánh mắt Phong Tố Cẩn, nhìn bộ dáng đáng yêu lương thiện của cô, hắn nhịn không được lắc lắc đầu.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
/3074
|