Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Phong Tố Cẩn, hời hợt lại xa lạ.
Từ trước đến nay cô luôn là một người dịu dàng ôn hòa, chưa bao giờ nóng nảy.
Trong đầu Lam Bắc Thần có chút rối loạn nhưng anh ta cũng chẳng để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất của bệnh viện.
"Phong Tố Cẩn, chúng ta còn chưa lĩnh chứng, hôn lễ đó chẳng qua chỉ là một cái nghi thức, cũng đã bị hủy bỏ, hi vọng cô sẽ không mãi ôm lấy chuyện này không buông."
Phong Tố Cẩn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, mỗi tấc đều đau đớn. Mặc dù việc ở chung một chỗ với Lam Bắc Thần là ý của Phong gia nhưng cô cũng đã dành tình cảm suốt hai năm cho anh ta.
"Lam Bắc Thần, ở trong hôn lễ anh hất tôi ra, bây giờ lại nói một câu như thế sao? Bởi vì Liễu Thi Nhã trở về, bởi vì Liễu Thi Nhã đúng không?"
Câu chất vấn hiện tại có lẽ không phải bởi vì tình cảm mà là vì thái độ của Lam Bắc Thần. Cô không cam lòng, bởi vì tất cả cố gắng mà không cam lòng.
Phong Tố Cẩn vừa dứt lời, sắc mặt của Lam Bắc Thần đột nhiên biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Phong Tố Cẩn mà nói.
"Chuyện này không hề liên quan đến Thi Nhã, cô đừng đi tìm cô ấy, cô cũng không được động đến cô ấy!"
A, Thi Nhã, tiếng gọi này thật đúng là thân thiết. Nếu như lúc trước đã yêu Liễu Thi Nhã như thế, vì sao sau này còn ở chung một chỗ với cô?
"Lam Bắc Thần, anh cũng nên cho tôi một câu trả lời hợp lý."
Lam Bắc Thần có chút không kiên nhẫn, cảm giác buồn bực không có cách nào nói rõ được, cũng chẳng có cách nào diễn tả được. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, anh ta tiếp nhận điện thoại, giọng nói cũng lập tức trở nên ôn nhu.
"Anh nghe, Thi Nhã... Ừ, anh đang ở dưới lầu, sẽ lên ngay đây."
Phong Tố Cẩn chưa từng thấy bộ dạng này của Lam Bắc Thần, ý cười đọng ở đáy mắt.
Bây giờ cô mới hiểu được, trước kia khi Lam Bắc Thần cười với cô, tất cả đều là giả dối.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nói với Phong Tố Cẩn.
"Nếu cô có vấn đề gì thì để hôm khác rồi nói, bây giờ tôi còn có việc, cô đừng có quấy rầy!"
Nói rồi Lam Bắc Thần vòng qua Phong Tố Cẩn, bước vào cổng bệnh viện.
Bầu trời vừa đổ mưa xong, gió lạnh vẫn còn thổi, mặc dù Phong Tố Cẩn đã thay quần áo mới nhưng cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia vẫn còn đó, người lạnh, tâm cũng lạnh.
Cô ngửa đầu nhìn lên trời, trời đất bao la nhưng luôn khiến cô cảm thấy không có chỗ cho mình dung thân.
Ở Phong gia cả ngày không khí ngột ngạt, cô không có đủ tiền để thuê phòng bên ngoài, mỗi ngày cũng chỉ có thể thức khuya tăng ca, liều mạng mà làm việc.
Ti vi trên đường cái quảng trường đang phát tin tức về việc ngày hôm nay Phong Tố Cẩn bị Lam Bắc Thần vứt bỏ. Nhiều người đi ngang qua đều sôi nổi nghị luận.
"Phong Tố Cẩn không xứng với Lam thiếu gia chúng ta."
"Nghe nói trước kia tác phong của Phong Tố Cẩn rất tệ, trình độ học vấn thấp, còn không có bằng cấp đại học đâu!"
"Cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."
Phong Tố Cẩn nghe thấy, trong lòng đau khổ không thôi.
Hôm nay cô rất khó chịu, không muốn trở về Phong gia. Cô gọi điện thoại cho Phong gia, nói với bọn họ hôm nay cô đưa em gái trở về nhà cũ.
Tiếp đó cô nắm tay em gái, đi tới đường nhỏ nông thôn.
Lúc trước cô và em gái, còn có cả cha mẹ đều sống ở đó, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận. Về sau vì chữa bệnh cho mẹ mà cha cô phải đưa một nhà bốn người bọn họ trở về Phong gia, tất cả đều thay đổi.
Cô và em gái đi thẳng trên con đường nông thôn, nghe mùi đất, tâm tình Phong Tố Cẩn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngay cả Phong Tố Phỉ cũng vui vẻ tươi cười, giống như là nhớ đến những thứ lúc trước.
"Chị ơi, về nhà, về nhà..."
...
Dạ Tinh lái xe đưa Quân Mặc Hàn đến nông thôn thị sát.
Lúc chạy xe trên đường, hắn vô ý liếc mắt, lại nhìn thấy Phong tiểu thư ở ven đường.
Hắn nhìn vào gương, nhìn Quân thiếu ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần, do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói.
"Quân thiếu, là Phong tiểu thư."
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Phong Tố Cẩn, hời hợt lại xa lạ.
Từ trước đến nay cô luôn là một người dịu dàng ôn hòa, chưa bao giờ nóng nảy.
Trong đầu Lam Bắc Thần có chút rối loạn nhưng anh ta cũng chẳng để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất của bệnh viện.
"Phong Tố Cẩn, chúng ta còn chưa lĩnh chứng, hôn lễ đó chẳng qua chỉ là một cái nghi thức, cũng đã bị hủy bỏ, hi vọng cô sẽ không mãi ôm lấy chuyện này không buông."
Phong Tố Cẩn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, mỗi tấc đều đau đớn. Mặc dù việc ở chung một chỗ với Lam Bắc Thần là ý của Phong gia nhưng cô cũng đã dành tình cảm suốt hai năm cho anh ta.
"Lam Bắc Thần, ở trong hôn lễ anh hất tôi ra, bây giờ lại nói một câu như thế sao? Bởi vì Liễu Thi Nhã trở về, bởi vì Liễu Thi Nhã đúng không?"
Câu chất vấn hiện tại có lẽ không phải bởi vì tình cảm mà là vì thái độ của Lam Bắc Thần. Cô không cam lòng, bởi vì tất cả cố gắng mà không cam lòng.
Phong Tố Cẩn vừa dứt lời, sắc mặt của Lam Bắc Thần đột nhiên biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Phong Tố Cẩn mà nói.
"Chuyện này không hề liên quan đến Thi Nhã, cô đừng đi tìm cô ấy, cô cũng không được động đến cô ấy!"
A, Thi Nhã, tiếng gọi này thật đúng là thân thiết. Nếu như lúc trước đã yêu Liễu Thi Nhã như thế, vì sao sau này còn ở chung một chỗ với cô?
"Lam Bắc Thần, anh cũng nên cho tôi một câu trả lời hợp lý."
Lam Bắc Thần có chút không kiên nhẫn, cảm giác buồn bực không có cách nào nói rõ được, cũng chẳng có cách nào diễn tả được. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, anh ta tiếp nhận điện thoại, giọng nói cũng lập tức trở nên ôn nhu.
"Anh nghe, Thi Nhã... Ừ, anh đang ở dưới lầu, sẽ lên ngay đây."
Phong Tố Cẩn chưa từng thấy bộ dạng này của Lam Bắc Thần, ý cười đọng ở đáy mắt.
Bây giờ cô mới hiểu được, trước kia khi Lam Bắc Thần cười với cô, tất cả đều là giả dối.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nói với Phong Tố Cẩn.
"Nếu cô có vấn đề gì thì để hôm khác rồi nói, bây giờ tôi còn có việc, cô đừng có quấy rầy!"
Nói rồi Lam Bắc Thần vòng qua Phong Tố Cẩn, bước vào cổng bệnh viện.
Bầu trời vừa đổ mưa xong, gió lạnh vẫn còn thổi, mặc dù Phong Tố Cẩn đã thay quần áo mới nhưng cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia vẫn còn đó, người lạnh, tâm cũng lạnh.
Cô ngửa đầu nhìn lên trời, trời đất bao la nhưng luôn khiến cô cảm thấy không có chỗ cho mình dung thân.
Ở Phong gia cả ngày không khí ngột ngạt, cô không có đủ tiền để thuê phòng bên ngoài, mỗi ngày cũng chỉ có thể thức khuya tăng ca, liều mạng mà làm việc.
Ti vi trên đường cái quảng trường đang phát tin tức về việc ngày hôm nay Phong Tố Cẩn bị Lam Bắc Thần vứt bỏ. Nhiều người đi ngang qua đều sôi nổi nghị luận.
"Phong Tố Cẩn không xứng với Lam thiếu gia chúng ta."
"Nghe nói trước kia tác phong của Phong Tố Cẩn rất tệ, trình độ học vấn thấp, còn không có bằng cấp đại học đâu!"
"Cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."
Phong Tố Cẩn nghe thấy, trong lòng đau khổ không thôi.
Hôm nay cô rất khó chịu, không muốn trở về Phong gia. Cô gọi điện thoại cho Phong gia, nói với bọn họ hôm nay cô đưa em gái trở về nhà cũ.
Tiếp đó cô nắm tay em gái, đi tới đường nhỏ nông thôn.
Lúc trước cô và em gái, còn có cả cha mẹ đều sống ở đó, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận. Về sau vì chữa bệnh cho mẹ mà cha cô phải đưa một nhà bốn người bọn họ trở về Phong gia, tất cả đều thay đổi.
Cô và em gái đi thẳng trên con đường nông thôn, nghe mùi đất, tâm tình Phong Tố Cẩn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngay cả Phong Tố Phỉ cũng vui vẻ tươi cười, giống như là nhớ đến những thứ lúc trước.
"Chị ơi, về nhà, về nhà..."
...
Dạ Tinh lái xe đưa Quân Mặc Hàn đến nông thôn thị sát.
Lúc chạy xe trên đường, hắn vô ý liếc mắt, lại nhìn thấy Phong tiểu thư ở ven đường.
Hắn nhìn vào gương, nhìn Quân thiếu ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần, do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói.
"Quân thiếu, là Phong tiểu thư."
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
/3074
|