Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần chưa từng nhìn thấy bộ dạng không thức thời này của Phong Tố Cẩn.
"Phong Tố Cẩn, hiện tại tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện với cô."
"Không cần quá nhiều thời gian, chỉ một chút thôi cũng được."
Mi tâm của Lam Bắc Thần ngày càng nhíu chặt, bất đắc dĩ nói.
"Phong Tố Cẩn, người tôi yêu không phải là cô, trước kia chúng ta ở cùng nhau cũng chỉ vì hợp tác Phong gia và Lam gia. Bây giờ hôn ước bị hủy bỏ, cô cũng đừng đến dây dưa với tôi nữa, được không?"
Phong Tố Cẩn nghe câu nói này, tim vẫn không thể khống chế được mà chết lặng. Hai năm ở cùng nhau, hai năm nỗ lực đổi lại cũng chỉ nhận được một câu như thế.
Trong mắt cô có chút chua xót nhưng cô vẫn cố đem nước mắt ép trở về. Chỉ thoáng chốc, cô đã khống chế được cảm xúc của bản thân. Khó chịu vì một người như thế, không đáng!
"Lam Bắc Thần, trước kia anh cũng chưa từng nói với tôi như thế."
"Phong Tố Cẩn, tôi thừa nhận, nếu như Thi Nhã không trở về, có lẽ tôi sẽ cùng cô kết hôn, tuần tự mà tiến đến cuộc sống sinh hoạt, có lẽ tôi sẽ thực hiện tốt trách nhiệm, làm một người chồng tốt."
Dừng một chút, Lam Bắc Thần hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Nhưng mà Phong Tố Cẩn, Thi Nhã đã trở về, cô ấy là tình yêu của tôi, tôi không có cách nào từ bỏ cô ấy."
Cánh môi Phong Tố Cẩn run rẩy, mở miệng nói.
"Chẳng lẽ anh không thể đặt mình vào tình cảnh của người khác, vì tôi mà nghĩ đến tình yêu của tôi sao?"
Nhìn đôi mắt phiếm hồng của Phong Tố Cẩn, trái tim của Lam Bắc Thần có chút động một cái khó nhận ra, giọng nói cũng chậm hơn.
"Phong Tố Cẩn, từ trước đến nay cô vẫn luôn hiểu chuyện, cũng luôn thức thời, sẽ không cố tình gây sự. Cô rời khỏi tôi, cô cũng sẽ sống thật tốt nhưng mà Thi Nhã cũng yêu tôi, cô ấy vì tôi mà chịu không ít khổ sở. Hiện tại cô ấy không thể rời khỏi tôi, tôi yêu cô ấy, không thể để cô ấy chịu khổ thêm nữa, cho nên cô đừng đến tìm tôi nữa."
Phong Tố Cẩn nắm lấy ống tay áo của Lam Bắc Thần, nghĩ đến cha, lời nói của cô có chút không mạch lạc.
"Bắc Thần, anh biết tình cảnh của tôi ở Phong gia như thế nào, còn có tình huống của cha tôi, chúng ta tiếp tục kết hôn có được không? Cho dù chỉ là hiệp nghị, cho dù chỉ là diễn trò trước mặt người ngoài cũng được, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh và Liễu tiểu thư. Hoặc là, hoặc là anh giúp cha của tôi được không?"
Lam Bắc Thần từng chút kéo tay Phong Tố Cẩn xuống khỏi ống tay áo của mình.
"Chẳng lẽ cô vẫn còn không hiểu rõ sao? Tôi chỉ muốn cưới Thi Nhã, tôi cũng không thể giúp cha của cô, chắc chắn Thi Nhã sẽ không muốn nhìn thấy tôi và cô có chút khúc mắc nào, cô ấy sẽ hiểu lầm."
Cho dù Phong Tố Cẩn có kiên cường như thế nào, sau khi nghe những lời này, tim như bị một đao đâm trúng. Cô không phải là kẻ máu lạnh vô tình cho nên trái tim vẫn sẽ đau.
Mắt thấy Lam Bắc Thần lên xe, muốn lái xe rời đi, Phong Tố Cẩn vẫn kiên trì nói.
"Bắc Thần, anh nghĩ một chút tôi có tốt hay không? Chẳng lẽ chúng ta không còn một chút khả năng nào sao?"
Lam Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, không hề liếc mắt nhìn Phong Tố Cẩn, lạnh nhạt nói.
"Phong Tố Cẩn, bất luận cô hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời của tôi chỉ có một, không có khả năng!"
"Lam Bắc Thần, hôm nay anh cự tuyệt tôi, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ không quay đầu lại!"
Giọng nói của Phong Tố Cẩn cứng rắn, như là sét đánh trên đầu Lam Bắc Thần, vô cùng chấn động.
Mặc dù Lam Bắc Thần có chút run lên nhưng cũng chỉ xem thường, hiện tại anh ta rất rõ, trong lòng anh ta, tất cả đều chỉ có Liễu Thi Nhã. Anh ta còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi Liễu Thi Nhã trở về, làm gì còn nhớ đến giọng nói và dung mạo của người xưa.
"Phong Tố Cẩn, tôi vô cùng biết rõ tâm ý của mình, cô có điểm nào tốt hơn Thi Nhã? Nếu như là cô, tôi tin chắc cô cũng sẽ chọn Thi Nhã."
Lam Bắc Thần nói xong liền lắc đầu, giống như cảm thấy Phong Tố Cẩn có chút không biết tự lượng sức mình.
Không ai biết ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, có người nhìn xuyên qua cửa sổ, một màn ở dưới lầu đều hiện rõ trong mắt.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần chưa từng nhìn thấy bộ dạng không thức thời này của Phong Tố Cẩn.
"Phong Tố Cẩn, hiện tại tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện với cô."
"Không cần quá nhiều thời gian, chỉ một chút thôi cũng được."
Mi tâm của Lam Bắc Thần ngày càng nhíu chặt, bất đắc dĩ nói.
"Phong Tố Cẩn, người tôi yêu không phải là cô, trước kia chúng ta ở cùng nhau cũng chỉ vì hợp tác Phong gia và Lam gia. Bây giờ hôn ước bị hủy bỏ, cô cũng đừng đến dây dưa với tôi nữa, được không?"
Phong Tố Cẩn nghe câu nói này, tim vẫn không thể khống chế được mà chết lặng. Hai năm ở cùng nhau, hai năm nỗ lực đổi lại cũng chỉ nhận được một câu như thế.
Trong mắt cô có chút chua xót nhưng cô vẫn cố đem nước mắt ép trở về. Chỉ thoáng chốc, cô đã khống chế được cảm xúc của bản thân. Khó chịu vì một người như thế, không đáng!
"Lam Bắc Thần, trước kia anh cũng chưa từng nói với tôi như thế."
"Phong Tố Cẩn, tôi thừa nhận, nếu như Thi Nhã không trở về, có lẽ tôi sẽ cùng cô kết hôn, tuần tự mà tiến đến cuộc sống sinh hoạt, có lẽ tôi sẽ thực hiện tốt trách nhiệm, làm một người chồng tốt."
Dừng một chút, Lam Bắc Thần hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Nhưng mà Phong Tố Cẩn, Thi Nhã đã trở về, cô ấy là tình yêu của tôi, tôi không có cách nào từ bỏ cô ấy."
Cánh môi Phong Tố Cẩn run rẩy, mở miệng nói.
"Chẳng lẽ anh không thể đặt mình vào tình cảnh của người khác, vì tôi mà nghĩ đến tình yêu của tôi sao?"
Nhìn đôi mắt phiếm hồng của Phong Tố Cẩn, trái tim của Lam Bắc Thần có chút động một cái khó nhận ra, giọng nói cũng chậm hơn.
"Phong Tố Cẩn, từ trước đến nay cô vẫn luôn hiểu chuyện, cũng luôn thức thời, sẽ không cố tình gây sự. Cô rời khỏi tôi, cô cũng sẽ sống thật tốt nhưng mà Thi Nhã cũng yêu tôi, cô ấy vì tôi mà chịu không ít khổ sở. Hiện tại cô ấy không thể rời khỏi tôi, tôi yêu cô ấy, không thể để cô ấy chịu khổ thêm nữa, cho nên cô đừng đến tìm tôi nữa."
Phong Tố Cẩn nắm lấy ống tay áo của Lam Bắc Thần, nghĩ đến cha, lời nói của cô có chút không mạch lạc.
"Bắc Thần, anh biết tình cảnh của tôi ở Phong gia như thế nào, còn có tình huống của cha tôi, chúng ta tiếp tục kết hôn có được không? Cho dù chỉ là hiệp nghị, cho dù chỉ là diễn trò trước mặt người ngoài cũng được, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh và Liễu tiểu thư. Hoặc là, hoặc là anh giúp cha của tôi được không?"
Lam Bắc Thần từng chút kéo tay Phong Tố Cẩn xuống khỏi ống tay áo của mình.
"Chẳng lẽ cô vẫn còn không hiểu rõ sao? Tôi chỉ muốn cưới Thi Nhã, tôi cũng không thể giúp cha của cô, chắc chắn Thi Nhã sẽ không muốn nhìn thấy tôi và cô có chút khúc mắc nào, cô ấy sẽ hiểu lầm."
Cho dù Phong Tố Cẩn có kiên cường như thế nào, sau khi nghe những lời này, tim như bị một đao đâm trúng. Cô không phải là kẻ máu lạnh vô tình cho nên trái tim vẫn sẽ đau.
Mắt thấy Lam Bắc Thần lên xe, muốn lái xe rời đi, Phong Tố Cẩn vẫn kiên trì nói.
"Bắc Thần, anh nghĩ một chút tôi có tốt hay không? Chẳng lẽ chúng ta không còn một chút khả năng nào sao?"
Lam Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, không hề liếc mắt nhìn Phong Tố Cẩn, lạnh nhạt nói.
"Phong Tố Cẩn, bất luận cô hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời của tôi chỉ có một, không có khả năng!"
"Lam Bắc Thần, hôm nay anh cự tuyệt tôi, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ không quay đầu lại!"
Giọng nói của Phong Tố Cẩn cứng rắn, như là sét đánh trên đầu Lam Bắc Thần, vô cùng chấn động.
Mặc dù Lam Bắc Thần có chút run lên nhưng cũng chỉ xem thường, hiện tại anh ta rất rõ, trong lòng anh ta, tất cả đều chỉ có Liễu Thi Nhã. Anh ta còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi Liễu Thi Nhã trở về, làm gì còn nhớ đến giọng nói và dung mạo của người xưa.
"Phong Tố Cẩn, tôi vô cùng biết rõ tâm ý của mình, cô có điểm nào tốt hơn Thi Nhã? Nếu như là cô, tôi tin chắc cô cũng sẽ chọn Thi Nhã."
Lam Bắc Thần nói xong liền lắc đầu, giống như cảm thấy Phong Tố Cẩn có chút không biết tự lượng sức mình.
Không ai biết ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, có người nhìn xuyên qua cửa sổ, một màn ở dưới lầu đều hiện rõ trong mắt.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
/3074
|