Edit + Beta : Anky
Buổi tối Chu Tương Tương ăn quá no, về đến nhà, rửa mặt sạch sẽ, nằm trên giường, không đầy một lát đã ngủ rồi.
Nhưng mà, Phó Tranh ở phòng bên cạnh, lại hoàn toàn mất ngủ.
Hắn nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại, trong đầu óc liền nhớ tới gương mặt của Chu Tương Tương.
Xúc cảm từ đầu ngón tay cô ở trong miệng hắn.
Càng nghĩ, càng không ngủ được. Càng nghĩ, thân thể càng nóng ran khó chịu.
Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, bật dậy tắm nước lạnh nhiều lần, cảm giác khô nóng kia rốt cục mới tản đi, nằm ở trên giường, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Phó Tranh, ngủ không yên ổn như thường lệ, ngày hôm sau tỉnh lại, hắn ngồi trên giường, sắc mặt vô cùng cổ quái.
Đầu tóc lộn xộn, cả người có chút mộng mị.
Theo bản năng, tay phải chầm chậm duỗi vào trong chăn. Lúc hắn sờ đến quần mình, cả người ngẩn ra ba giây, sau đó - -
"F*ck! Làm cái lông gì ! !" Cả khuôn mặt Phó Tranh đều tái đi, đột nhiên xoay người từ trên giường xuống.
Quần màu đen, nơi đũng quần ướt một mảng lớn, tựa như nước tiểu.
Đương nhiên, Phó Tranh biết rõ, đây không phải là nước tiểu.
Bởi vì tối hôm qua, hắn nằm mộng xuân.
Trong mộng, hắn đem Chu Tương Tương áp chế dưới thân, mây mưa thất thường.
Hắn, uy lực lớn mãnh!
Phó Tranh xưa nay cảm thấy mình rất thanh tâm quả dục*, nhưng mà giấc mộng xuân này tới thật là có chút quá mạnh mẽ.
(*Thanh tâm quả dục : Trong lòng sạch sẽ ít có ham muốn gì.)
-
Phó Tranh cởi quần, vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc xuống lầu, Chu Tương Tương đang đem bữa sáng đặt trên bàn ăn.
Dư quang trông thấy Phó Tranh, cô ngẩng đầu cười với hắn, "Anh, xuống ăn cơm."
Phó Tranh vừa nhìn thấy Chu Tương Tương, liền nhớ tới bộ dáng cô ở trong mộng khóc đến nước mắt như mưa.
Hắn không khỏi chột dạ, nói: "Chuyện là... Tôi hẹn bạn đi chơi bóng, cậu tự mình ăn đi."
Phó Tranh nói xong, liền đi tới cửa.
Không đợi Chu Tương Tương hỏi, người đã nhanh chóng mang giày, chạy như đang trốn đi...
Phó Tranh mơ thấy giấc mộng xuân kia, trong lòng thấp thỏm nóng nảy.
Vừa lúc Lục Quýnh gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn chơi bóng.
Cả người buồn bực, xác thực cần phát tiết một lúc.
Phó Tranh "Ừ" một tiếng, "Gặp ở chỗ cũ."
Đầu kia, Lục Quýnh cúp điện thoại, có chút phiền lòng gãi gãi đầu, "Đường đại tiểu thư, về sau cậu có thể đừng bảo tôi giúp cậu hẹn Phó Tranh được không? Tranh ca có tính tình gì cũng không phải cậu không biết, để cậu ấy biết là cậu kêu tôi hẹn, cậu ấy sẽ đánh chết tôi."
Đường Hân Trúc khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ giả vờ tình cờ đi qua sân thể dục, sẽ không khai cậu ra."
Lục Quýnh thở dài, nhịn không được nói, "Hân Trúc, kỳ thật tôi cảm thấy, thiên hạ này đàn ông tốt còn nhiều mà, điều kiện của cậu tốt lớn lên lại xinh đẹp, dạng đàn ông nào tìm không ra? Làm gì cần phải treo cổ ở trên người Tranh ca ? Cậu cũng đã theo đuổi cậu ấy hai năm, nếu cậu ấy đối với cậu có ý tứ, sớm đã ở bên cậu rồi, làm sao chờ tới bây giờ... A!"
Lục Quýnh nói còn chưa dứt lời, đầu gối liền bị một cước thật mạnh.
Đường Hân Trúc tức giận trừng mắt hắn, "Cậu không nói lời nào, cũng không biến thành người câm đâu? !"
Lục Quýnh xoa xoa đầu gối, nói thầm, "Lòng tốt mà làm như lòng lang dạ thú, về sau cho cậu khóc."
Lúc Phó Tranh đến sân thể dục, Lục Quýnh còn chưa tới.
"Đồ hỗn trướng này."
"Phó Tranh, chơi bóng thôi!" Vừa vặn gặp được người quen, Phó Tranh liền theo người trong đội họ đi chơi.
Phó Tranh vừa xuất hiện, các cô gái xem bóng trên khán đài đều hét rầm lên.
"Phó Tranh, là Phó Tranh của Tam Trung kìa !"
"A! Thật, thật là đẹp trai !"
Phó Tranh mặc một bộ T- shirt màu trắng, quần màu đen bình thường.
Vóc dáng hắn rất cao, lớn lên lại đẹp trai. Thân ảnh màu trắng chạy nhanh trong sân bóng, thu hút ánh nhìn hơn ai hết.
/91
|