Phó Hựu đỗ Thám Hoa, Cảnh Dương Hầu phủ thiết yến chúc mừng.
Phó Dung từ sớm đã trở về nhà mẹ đẻ.
Lâm thị, Kiều thị, Tam phu nhân, 3 vị chủ mẫu bận rộn chiêu đãi các nữ quyến khác, bảo Tần Vân Nguyệt bồi người trong nhà trước.
Phó Dung nghe Phó Bảo thì thầm xong, biết được nàng cùng Lâm Thiều Đường đã hòa hảo, vẫn là lấy phương thức đơn giản vô lý như vậy, cười chọc chọc đỉnh đầu nàng: Thiều Đường biết dỗ người như vậy, ngươi sau này cũng học miệng ngọt một chút, đừng nhìn thấy cái gì là nổi giận với hắn ngay.
Phó Bảo tuy rằng không dùng biện pháp Phó Dung dạy nàng để đối phó với Lâm Thiều Đường, nhưng nàng hiểu được ý tứ Phó Dung, về sau cũng tính toán học cách làm theo, không giống như trước đây chỉ biết phát giận với Lâm Thiều Đường. Lúc này định ngoan ngoãn gật gật đầu, lại sợ Phó Dung chê cười nàng, nên chạy đi dỗ cháu .
Vừa vặn bên kia Tần Vân Nguyệt cùng Phó Uyển cũng nói chuyện xong.
Phó Dung hướng Lan Hương nháy mắt, Lan Hương ngầm hiểu, từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn.
Phó Dung nhận khăn, đi tới bên người Tần Vân Nguyệt thỉnh giáo: Đại tẩu, lần trước ngươi dạy ta châm pháp, ta có vài chỗ thêu không tốt, đại tẩu lại làm mẫu cho ta một chút có được không?
Tần Vân Nguyệt có hơi bất ngờ, lập tức đứng lên, cười nói: Được a, cái này cũng không dễ, Nhị muội muội ngươi trước thay ta nhìn mấy người các nàng, ta đi vào trong phòng làm mẫu cho Tam muội muội.
Phó Uyển liếc mắt nhìn Phó Dung một cái, mỉm cười đáp ứng.
Nhà mình muội muội lười nhất, làm sao có khả năng sẽ cùng Tần Vân Nguyệt học thiêu thùa may vá, rõ ràng là có lời thì thầm muốn nói đâu.
Phó Dung giảo hoạt hướng tỷ tỷ chớp chớp mắt, theo Tần Vân Nguyệt rời đi. Bọn nha hoàn đều không theo vào trong phòng, Phó Dung cũng không vòng vo, ngồi vào bên cạnh Tần Vân Nguyệt nhỏ giọng nói: Đại tẩu, năm trước Thái Tử điện hạ bồi đại tỷ tỷ về nhà thăm viếng, Thái Tử điện hạ ở lương đình bên hồ ngẫu nhiên gặp gỡ biểu cô nương, chuyện này ngươi có biết không?
Phó Dung cảm thấy Lâm thị trong lòng đối với Nhị phòng các nàng ít nhiều đều có chút khúc mắc, nếu nàng trực tiếp nói với Lâm thị, bảo bà ấy đề phòng Thẩm Tình, cẩn thận Thẩm Tình và Lâm Thiều Đường có dính líu, Lâm thị nói không chừng hiểu lầm sang chuyện khác, không bằng nói với Tần Vân Nguyệt vốn không bất kỳ khoảng cách nào với nang. Tần Vân Nguyệt tự mình đề phòng cũng tốt, nhắc nhở Lâm thị cũng tốt, so với nàng tự nói ra hiệu quả tốt hơn.
Tần Vân Nguyệt biết chuyện đó, mẹ chồng từng đề cập với nàng, xem như là giải thích vì sao bà ấy bất hòa với Thẩm Tình.
Phó Dung thấy nàng gật đầu, liền đem sự tình Phó Bảo cùng Lâm Thiều Đường cãi nhau vì Thẩm Tình nói một lần, cuối cùng nói: Có lẽ là ta nghĩ nhiều, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, oan uổng biểu cô nương, nhưng thái độ lão thái thái đối với Thiều Đường quá mức khác thường, biểu cô nương lại có tiền án, cho nên...
Tần Vân Nguyệt thần sắc ngưng trọng, cảm kích hướng Phó Dung nói: ý tứ Tam muội muội ta hiểu, ngươi yên tâm, ta hiểu được ngươi là vì tốt cho A Bảo, ta cũng sẽ nhắc nhở mẹ chồng, tuyệt đối không để người ta làm hỏng nhân duyên tốt của A Bảo.
Phó Dung cuối cùng cũng yên tâm được một nửa.
Lâm thị là gia chủ Hầu phủ, hiện tại là người duy nhất có thể áp chế, trông chừng Thẩm Tình và lão thái thái đã ngã xuống. Chỉ cần Lâm thị có tâm đề phòng, Phó Dung tin tưởng bày ấy sẽ không để một người như Thẩm Tình, từng định nhúng chàm phu quân của trưởng nữ, lại cướp đi như ý lang quân của thứ nữ.
Nói xong chuyện này, mấy người cùng nhau đi phòng khách.
Phó Dung quét mắt nhìn nhóm nữ khách bên trong, cười hướng Phó Uyển trêu ghẹo nói: Tỷ tỷ ngươi xem, hôm nay có nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy, ngoại trừ tới vì Tam ca, có phải cũng là vì Nhị ca nhà chúng ta hay không?
Phó Uyển ước gì có người đánh chủ ý lên ca ca nàng đâu, nàng cùng muội muội đều đã sinh đứa nhỏ, Phó Thần thì cưới tức phụ cũng không muốn, mẫu thân không vui đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, bảo nàng dặn dò Lương Thông lặng lẽ lưu ý một chút, xem ca ca có phải ở bên ngoài dưỡng người nào hay không...
Vương phi, Lương phu nhân.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm bình thản.
Hai tỷ muội cùng nhau quay lại.
Phó Uyển không nhận ra người tới, Phó Dung lại biết, hướng thê tử Lễ Bộ thị lang Hàn đại nhân hô: Phu nhân tới a, vị này là...
Hàn phu nhân cười giới thiệu nói: Đây là nhị nữ nhi, nhủ danh gọi là Ngọc Châu.
Hàn Ngọc Châu mười lăm tuổi tự nhiên hào phóng hướng tỷ muội Phó Dung hành lễ.
Phó Dung kéo tay Hàn Ngọc châu, vừa mỉm cười đoan trang vừa khen ngợi: Ngọc Châu muội muội sinh ra cũng thật đẹp, mười lăm rồi sao?
Trong lòng âm thầm cảm khái Phó Hựu thực phúc khí, Hàn Ngọc Châu vóc dáng so với nàng hơi thấp một chút, nhưng dáng vẻ chỗ nên mảnh thì mảnh, chỗ nên đầy thì đầy, mặt trứng ngỗng, mắt ướt liễm diễm, môi đỏ nở nang no đủ, chợt nhìn có chút không giống cô nương trong sạch, đẹp đến quá mức diễm lệ, nhưng nghe nàng ấy mở miệng nói chuyện, thanh âm kia giống như nước chảy trong hang núi linh động xuất trần, lập tức làm người ta thu hồi lòng khinh thị ban đầu.
Đời trước Phó Dung cùng hai vợ chồng Phó Hựu chưa gặp gỡ nhiều, chỉ nghe nói Phó Hựu cực kỳ sủng ái thê tử này, vợ chồng son thường đi ra ngoài du ngoạn.
Bất quá Phó gia từ đại bá phụ, phụ thân tới ba ca ca Phó Định, Phó Thần, Phó Hựu, có ai không thương tức phụ đâu?
Phó Thần không thương bởi vì hắn không có tức phụ.
Trong nháy mắt, Phó Dung thật muốn đem mĩ nhân trước mắt cướp đi, nhét vào trong ngực thân ca ca.
Nhưng cũng chỉ là ý niệm vui đùa nhất thời thôi.
~
Trời chiều ngả về Tây, đưa xong khách nhân, nghỉ ngơi rồi, Lâm thị gọi con dâu đến, hỏi nàng về Hàn Ngọc Châu: Con cảm thấy cô nương kia như thế nào? Hàn Ngọc Châu là Phó Hựu chính miệng nhắc với nàng, Lâm thị quan sát nửa ngày, phát hiện tiểu cô nương làm người quả thật không sai, bộ dạng đẹp, lễ nghi cũng chu đáo. Lâm thị rất hài lòng, cũng hi vọng con dâu cả vừa lòng, tương lai chị em dâu hai người ở chung với nhau mới hoà thuận.
Tần Vân Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói: Rất tốt a, A Bảo cùng nàng chơi đùa mấy lần, đối với nàng ấy ấn tượng cũng không tệ.
Lâm thị hết sức vui mừng.
Tần Vân Nguyệt châm chước đem lo lắng của Phó Dung nói ra.
Lâm thị nghe vậy, trong lòng có chút phức tạp.
Nàng hâm mộ Kiều thị, không thể không thừa nhận Kiều thị rất biết dạy nữ nhi, Phó Uyển dịu dàng đoan trang, Phó Tuyên thanh quý xinh đẹp nho nhã, ngay cả Phó Dung bình thường thoạt nhìn chỉ biết làm nũng ăn diện, đáy lòng cũng thiện lương, chân chính quan tâm nữ nhi ngốc của nàng.
Đã biết, việc này không cần con nhúng tay, ta trong lòng hiểu rõ.
Đêm đó nghỉ ngơi rồi, Lâm thị tựa vào trong ngực trượng phu cảm khái nói: Nhuận Chi có người trong lòng, ta nhìn cô nương kia cũng không tệ, chờ hai bọn họ định ra việc hôn nhân, ta cũng có thể an tâm tìm cho Tình nha đầu một gia đình trong sạch. Đúng rồi, lần trước ngươi nhìn trúng mấy người kia, lão thái thái nói như thế nào?
Phó Phẩm Xuyên thở dài: Mẫu thân không nguyện ý, vẫn không nỡ gả nàng đi xa.
Lâm thị trong lòng cười lạnh, trượng phu có tâm, chọn người đều ở phủ huyện thành chỉ cách kinh thành hai ba ngày xe, như vậy còn ngại xa?
Ngoài miệng lại nói: Nếu như thế, chúng ta tìm hộ gia đình tại kinh thành đi, ta cẩn thận nghĩ, nàng năm đó dù sao vẫn còn nhỏ, hai năm nay toàn tâm toàn ý chiếu cố mẫu thân, nhu thuận làm người ta đau lòng. Chúng ta cũng đừng có túm lấy chút lỗi sai kia không buông, tha thứ cho nàng một lần đi, gả ở kinh thành, nàng cũng có thể thường thường trở về bồi mẫu thân giải buồn.
Phó Phẩm Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng: Nàng thật buông xuống được?
Lâm thị liếc mắt quở trách hắn một cái: Hóa ra ở trong mắt Hầu gia, ta là một người lòng dạ chật hẹp?
Phó Phẩm Xuyên vội vàng bồi tội.
Thê tử gả tới đây, hiếu kính cha mẹ chồng, chiếu cố chị em dâu, chính là hiền thê khó có được.
Ngày kế Phó Phẩm Xuyên như cũ dậy sớm lên triều, Lâm thị như thường lệ xử lý chuyện lớn nhỏ trong Hầu phủ, buổi sáng nghe A Phúc nói Thẩm Tình bảo nàng hỏi thăm hôm nay Lâm Thiều Đường có ở Hầu phủ hay không. Nàng gật gật đầu, cho A Phúc trở về phục mệnh, phái người chuyển lời cho Phó Hựu, bảo hắn đem Lâm Thiều Đường mời tới chỗ hắn bên kia chỉ điểm bài tập, đâu cũng không được đi.
Qua hôm nay trở đi Lâm Thiều Đường phải quay về Tây Sơn thư viện đọc sách, hôm nay Thẩm Tình chắc chắn sẽ làm chút động tác lớn.
Buổi trưa dùng cơm xong không lâu, lúc Lâm thị chuẩn bị nghỉ trưa thì A Phúc lại tới nữa, đưa cho nàng một mảnh giấy nhắn.
Nhìn rõ dòng chữ ở phía trên, Lâm thị ngạc nhiên một chút, cúi đầu hỏi A Phúc: Chính nàng ấy?
A Phúc nhẹ giọng nói: Vâng, chỉ sai ta đem mảnh giấy nhắn giao cho biểu thiếu gia, lí do đều đã nghĩ trước rồi, bảo ta đem mảnh giấy nhắn kẹp trong quyển sách này, nhìn thấy Thiên Lí thì nói là nửa đường gặp Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt bụng không thoải mái nhờ ta chuyển hộ.
Tịch Nguyệt là đại nha hoàn bên cạnh Phó Bảo, cho dù Lâm Thiều Đường có phần hoài nghi vì sao Tịch Nguyệt đem sách được giao nhờ nàng đưa hộ, nhìn đến mảnh giấy nhắn Phó Bảo tự tay viết giấu bên trong quyển sách, chỉ sợ cũng sẽ vui vẻ mà quên hoài nghi. Thẩm Tình rất là dụng tâm, trên mảnh giấy nhắn xưng hô với Lâm Thiều Đường là Mọt sách , giống Phó Bảo vẫn quen dùng.
Lâm thị hỏi A Phúc có biết kế hoạch cụ thể của Thẩm Tình không.
A Phúc lắc đầu.
Lâm thị trầm tư chốc lát, trịnh trọng dặn dò: Tốt, việc này các ngươi coi như hoàn toàn không biết chuyện, nếu sau này Hầu gia hỏi tới, các ngươi nói biểu cô nương nằm ngủ rồi các ngươi cũng nghỉ trưa, cũng không phát giác biểu cô nương vụng trộm chạy ra ngoài.
A Phúc lĩnh mệnh đi.
Lâm thị lập tức phái người đi mời Phó Hựu.
Mẫu thân gọi con? Phó Hựu rất nhanh đi tới, buổi sáng được mẫu thân phân phó, trong lòng hắn đã có nghi hoặc.
Lâm thị đem mảnh giấy nhắn đưa cho hắn, lại đem tiền căn hậu quả nhanh chóng giải thích một lần.
Phó Hựu nắm chặt tờ giấy, sắc mặt âm trầm, thấy trên bàn sách giấy bút đầy đủ, hỏi Lâm thị có chữ của Thẩm Tình không.
Lâm thị thực sự có, Thẩm Tình từng sao chép kinh Phật cho nàng, không hỏi nhiều, vội vàng đi tìm.
Phó Hựu nhìn qua, cầm bút trong thời gian một chén trà, bắt đầu viết chữ.
Lâm thị ở bên cạnh nhìn, khiếp sợ trợn tròn hai mắt, nhi tử viết ra, thế nhưng cùng Thẩm Tình giống nhau như đúc, thậm chí từng chữ cuối cùng một nét đều có chút dồn dập, biểu hiện ra trong lòng chủ nhân khẩn trương, liên hệ với nội dung mảnh giấy nhắn, ai cũng đều có thể lý giải Nàng vì sao khẩn trương.
Mẫu thân nhớ kỹ, nàng chỉ viết cho ta mảnh giấy nhắn kia, còn cái này ta cho Thiều Đường nhìn xong sẽ đốt đi. Chuyện kế tiếp toàn bộ giao cho nhi tử, mẫu thân chỉ cần dặn dò tốt những nha hoàn kia, trả lời thì đừng khiến phụ thân sinh nghi.
Lâm thị con mắt cay cay, nàng đem nhi tử kéo vào, vì chính là nàng để nhi tử ra mặt vạch trần Thẩm Tình. Nàng ra mặt, trượng phu rất có khả năng hoài nghi là nàng tương kế tựu kế hãm hại Thẩm Tình, cho dù Thẩm Tình có sai, nàng thân làm mợ không răn dạy nàng ấy, ngược lại dẫn dụ nàng ấy tiếp tục phạm sai lầm, trượng phu đều sẽ không vui. Đổi thành nhi tử ra mặt, sự việc này liền dễ dàng xóa được sạch sẽ.
Mà Nhuận Chi thông minh như vậy, trầm ổn như vậy, nhưng rõ ràng ở ngoài sáng cố tình hắn lại không thể gọi nàng là mẫu thân.
Ngấn lệ tiễn bước nhi tử giống như núi cao vững trãi, Lâm thị mau chóng phái người đi gọi A Phúc tới, làm an bài khác.
~
Hầu phủ trong rừng trúc có gian nhà trúc, để các chủ tử mùa hè tới ngồi giải nhiệt.
Thẩm Tình đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn thấy Lâm Thiều Đường đi tới, nàng mau chóng trốn vào trong phòng, châm Tiêu Dao hương lão thái thái đưa cho nàng.
Chỉ cần nàng cùng Lâm Thiều Đường xong việc, về sau rồi nói bản thân cũng bị người lừa tới đây, lấy phẩm tính quân tử của Lâm Thiều Đường, chắc chắn sẽ phụ trách nàng.
Tác dụng của hương này rất nặng, dù Thẩm Tình dùng khăn bịt miệng mũi, dần dần vẫn cảm nhận được một trận vô lực, cùng với một cỗ khô nóng khó có thể hình dung.
May mắn, ngoài cửa vang lên âm thanh Lâm Thiều Đường gọi Phó Bảo.
Thẩm Tình đem khăn dấu đi, làm bộ mê man.
Ngoài cửa, Lâm Thiều Đường gọi người xong, nghi hoặc nhìn về một bên khác Phó Hựu lặng lẽ dựa sát tới.
Ngươi đi đi, nhớ kỹ, hôm nay ngươi vẫn ở thư phòng đọc sách, sự tình gì đều không biết.
Lâm Thiều Đường có chút bận tâm, Nếu không ta ở bên ngoài trông giữ, ngộ nhỡ...
Ngươi cho là ta giống như ngươi dễ dàng bị lừa? Phó Hựu ý vị thâm trường nói, lúc Lâm Thiều Đường xấu hổ cúi đầu thì lại nhắc nhở: Nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau phải đối đãi với A Bảo thật tốt.
Lâm Thiều Đường ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, Được.
Là hắn dễ tin tiểu nhân, thế nhưng cho rằng Thẩm Tình đoan trang thiện lương giống như nàng biểu hiện ra ngoài, thậm chí vì nàng chọc Phó Bảo thương tâm.
Không cần Phó Hựu nhắc nhở, hắn cũng nhớ kỹ lần giáo huấn này, sẽ không cho người thời cơ lợi dụng nữa.
Phó Dung từ sớm đã trở về nhà mẹ đẻ.
Lâm thị, Kiều thị, Tam phu nhân, 3 vị chủ mẫu bận rộn chiêu đãi các nữ quyến khác, bảo Tần Vân Nguyệt bồi người trong nhà trước.
Phó Dung nghe Phó Bảo thì thầm xong, biết được nàng cùng Lâm Thiều Đường đã hòa hảo, vẫn là lấy phương thức đơn giản vô lý như vậy, cười chọc chọc đỉnh đầu nàng: Thiều Đường biết dỗ người như vậy, ngươi sau này cũng học miệng ngọt một chút, đừng nhìn thấy cái gì là nổi giận với hắn ngay.
Phó Bảo tuy rằng không dùng biện pháp Phó Dung dạy nàng để đối phó với Lâm Thiều Đường, nhưng nàng hiểu được ý tứ Phó Dung, về sau cũng tính toán học cách làm theo, không giống như trước đây chỉ biết phát giận với Lâm Thiều Đường. Lúc này định ngoan ngoãn gật gật đầu, lại sợ Phó Dung chê cười nàng, nên chạy đi dỗ cháu .
Vừa vặn bên kia Tần Vân Nguyệt cùng Phó Uyển cũng nói chuyện xong.
Phó Dung hướng Lan Hương nháy mắt, Lan Hương ngầm hiểu, từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn.
Phó Dung nhận khăn, đi tới bên người Tần Vân Nguyệt thỉnh giáo: Đại tẩu, lần trước ngươi dạy ta châm pháp, ta có vài chỗ thêu không tốt, đại tẩu lại làm mẫu cho ta một chút có được không?
Tần Vân Nguyệt có hơi bất ngờ, lập tức đứng lên, cười nói: Được a, cái này cũng không dễ, Nhị muội muội ngươi trước thay ta nhìn mấy người các nàng, ta đi vào trong phòng làm mẫu cho Tam muội muội.
Phó Uyển liếc mắt nhìn Phó Dung một cái, mỉm cười đáp ứng.
Nhà mình muội muội lười nhất, làm sao có khả năng sẽ cùng Tần Vân Nguyệt học thiêu thùa may vá, rõ ràng là có lời thì thầm muốn nói đâu.
Phó Dung giảo hoạt hướng tỷ tỷ chớp chớp mắt, theo Tần Vân Nguyệt rời đi. Bọn nha hoàn đều không theo vào trong phòng, Phó Dung cũng không vòng vo, ngồi vào bên cạnh Tần Vân Nguyệt nhỏ giọng nói: Đại tẩu, năm trước Thái Tử điện hạ bồi đại tỷ tỷ về nhà thăm viếng, Thái Tử điện hạ ở lương đình bên hồ ngẫu nhiên gặp gỡ biểu cô nương, chuyện này ngươi có biết không?
Phó Dung cảm thấy Lâm thị trong lòng đối với Nhị phòng các nàng ít nhiều đều có chút khúc mắc, nếu nàng trực tiếp nói với Lâm thị, bảo bà ấy đề phòng Thẩm Tình, cẩn thận Thẩm Tình và Lâm Thiều Đường có dính líu, Lâm thị nói không chừng hiểu lầm sang chuyện khác, không bằng nói với Tần Vân Nguyệt vốn không bất kỳ khoảng cách nào với nang. Tần Vân Nguyệt tự mình đề phòng cũng tốt, nhắc nhở Lâm thị cũng tốt, so với nàng tự nói ra hiệu quả tốt hơn.
Tần Vân Nguyệt biết chuyện đó, mẹ chồng từng đề cập với nàng, xem như là giải thích vì sao bà ấy bất hòa với Thẩm Tình.
Phó Dung thấy nàng gật đầu, liền đem sự tình Phó Bảo cùng Lâm Thiều Đường cãi nhau vì Thẩm Tình nói một lần, cuối cùng nói: Có lẽ là ta nghĩ nhiều, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, oan uổng biểu cô nương, nhưng thái độ lão thái thái đối với Thiều Đường quá mức khác thường, biểu cô nương lại có tiền án, cho nên...
Tần Vân Nguyệt thần sắc ngưng trọng, cảm kích hướng Phó Dung nói: ý tứ Tam muội muội ta hiểu, ngươi yên tâm, ta hiểu được ngươi là vì tốt cho A Bảo, ta cũng sẽ nhắc nhở mẹ chồng, tuyệt đối không để người ta làm hỏng nhân duyên tốt của A Bảo.
Phó Dung cuối cùng cũng yên tâm được một nửa.
Lâm thị là gia chủ Hầu phủ, hiện tại là người duy nhất có thể áp chế, trông chừng Thẩm Tình và lão thái thái đã ngã xuống. Chỉ cần Lâm thị có tâm đề phòng, Phó Dung tin tưởng bày ấy sẽ không để một người như Thẩm Tình, từng định nhúng chàm phu quân của trưởng nữ, lại cướp đi như ý lang quân của thứ nữ.
Nói xong chuyện này, mấy người cùng nhau đi phòng khách.
Phó Dung quét mắt nhìn nhóm nữ khách bên trong, cười hướng Phó Uyển trêu ghẹo nói: Tỷ tỷ ngươi xem, hôm nay có nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy, ngoại trừ tới vì Tam ca, có phải cũng là vì Nhị ca nhà chúng ta hay không?
Phó Uyển ước gì có người đánh chủ ý lên ca ca nàng đâu, nàng cùng muội muội đều đã sinh đứa nhỏ, Phó Thần thì cưới tức phụ cũng không muốn, mẫu thân không vui đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, bảo nàng dặn dò Lương Thông lặng lẽ lưu ý một chút, xem ca ca có phải ở bên ngoài dưỡng người nào hay không...
Vương phi, Lương phu nhân.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm bình thản.
Hai tỷ muội cùng nhau quay lại.
Phó Uyển không nhận ra người tới, Phó Dung lại biết, hướng thê tử Lễ Bộ thị lang Hàn đại nhân hô: Phu nhân tới a, vị này là...
Hàn phu nhân cười giới thiệu nói: Đây là nhị nữ nhi, nhủ danh gọi là Ngọc Châu.
Hàn Ngọc Châu mười lăm tuổi tự nhiên hào phóng hướng tỷ muội Phó Dung hành lễ.
Phó Dung kéo tay Hàn Ngọc châu, vừa mỉm cười đoan trang vừa khen ngợi: Ngọc Châu muội muội sinh ra cũng thật đẹp, mười lăm rồi sao?
Trong lòng âm thầm cảm khái Phó Hựu thực phúc khí, Hàn Ngọc Châu vóc dáng so với nàng hơi thấp một chút, nhưng dáng vẻ chỗ nên mảnh thì mảnh, chỗ nên đầy thì đầy, mặt trứng ngỗng, mắt ướt liễm diễm, môi đỏ nở nang no đủ, chợt nhìn có chút không giống cô nương trong sạch, đẹp đến quá mức diễm lệ, nhưng nghe nàng ấy mở miệng nói chuyện, thanh âm kia giống như nước chảy trong hang núi linh động xuất trần, lập tức làm người ta thu hồi lòng khinh thị ban đầu.
Đời trước Phó Dung cùng hai vợ chồng Phó Hựu chưa gặp gỡ nhiều, chỉ nghe nói Phó Hựu cực kỳ sủng ái thê tử này, vợ chồng son thường đi ra ngoài du ngoạn.
Bất quá Phó gia từ đại bá phụ, phụ thân tới ba ca ca Phó Định, Phó Thần, Phó Hựu, có ai không thương tức phụ đâu?
Phó Thần không thương bởi vì hắn không có tức phụ.
Trong nháy mắt, Phó Dung thật muốn đem mĩ nhân trước mắt cướp đi, nhét vào trong ngực thân ca ca.
Nhưng cũng chỉ là ý niệm vui đùa nhất thời thôi.
~
Trời chiều ngả về Tây, đưa xong khách nhân, nghỉ ngơi rồi, Lâm thị gọi con dâu đến, hỏi nàng về Hàn Ngọc Châu: Con cảm thấy cô nương kia như thế nào? Hàn Ngọc Châu là Phó Hựu chính miệng nhắc với nàng, Lâm thị quan sát nửa ngày, phát hiện tiểu cô nương làm người quả thật không sai, bộ dạng đẹp, lễ nghi cũng chu đáo. Lâm thị rất hài lòng, cũng hi vọng con dâu cả vừa lòng, tương lai chị em dâu hai người ở chung với nhau mới hoà thuận.
Tần Vân Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói: Rất tốt a, A Bảo cùng nàng chơi đùa mấy lần, đối với nàng ấy ấn tượng cũng không tệ.
Lâm thị hết sức vui mừng.
Tần Vân Nguyệt châm chước đem lo lắng của Phó Dung nói ra.
Lâm thị nghe vậy, trong lòng có chút phức tạp.
Nàng hâm mộ Kiều thị, không thể không thừa nhận Kiều thị rất biết dạy nữ nhi, Phó Uyển dịu dàng đoan trang, Phó Tuyên thanh quý xinh đẹp nho nhã, ngay cả Phó Dung bình thường thoạt nhìn chỉ biết làm nũng ăn diện, đáy lòng cũng thiện lương, chân chính quan tâm nữ nhi ngốc của nàng.
Đã biết, việc này không cần con nhúng tay, ta trong lòng hiểu rõ.
Đêm đó nghỉ ngơi rồi, Lâm thị tựa vào trong ngực trượng phu cảm khái nói: Nhuận Chi có người trong lòng, ta nhìn cô nương kia cũng không tệ, chờ hai bọn họ định ra việc hôn nhân, ta cũng có thể an tâm tìm cho Tình nha đầu một gia đình trong sạch. Đúng rồi, lần trước ngươi nhìn trúng mấy người kia, lão thái thái nói như thế nào?
Phó Phẩm Xuyên thở dài: Mẫu thân không nguyện ý, vẫn không nỡ gả nàng đi xa.
Lâm thị trong lòng cười lạnh, trượng phu có tâm, chọn người đều ở phủ huyện thành chỉ cách kinh thành hai ba ngày xe, như vậy còn ngại xa?
Ngoài miệng lại nói: Nếu như thế, chúng ta tìm hộ gia đình tại kinh thành đi, ta cẩn thận nghĩ, nàng năm đó dù sao vẫn còn nhỏ, hai năm nay toàn tâm toàn ý chiếu cố mẫu thân, nhu thuận làm người ta đau lòng. Chúng ta cũng đừng có túm lấy chút lỗi sai kia không buông, tha thứ cho nàng một lần đi, gả ở kinh thành, nàng cũng có thể thường thường trở về bồi mẫu thân giải buồn.
Phó Phẩm Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng: Nàng thật buông xuống được?
Lâm thị liếc mắt quở trách hắn một cái: Hóa ra ở trong mắt Hầu gia, ta là một người lòng dạ chật hẹp?
Phó Phẩm Xuyên vội vàng bồi tội.
Thê tử gả tới đây, hiếu kính cha mẹ chồng, chiếu cố chị em dâu, chính là hiền thê khó có được.
Ngày kế Phó Phẩm Xuyên như cũ dậy sớm lên triều, Lâm thị như thường lệ xử lý chuyện lớn nhỏ trong Hầu phủ, buổi sáng nghe A Phúc nói Thẩm Tình bảo nàng hỏi thăm hôm nay Lâm Thiều Đường có ở Hầu phủ hay không. Nàng gật gật đầu, cho A Phúc trở về phục mệnh, phái người chuyển lời cho Phó Hựu, bảo hắn đem Lâm Thiều Đường mời tới chỗ hắn bên kia chỉ điểm bài tập, đâu cũng không được đi.
Qua hôm nay trở đi Lâm Thiều Đường phải quay về Tây Sơn thư viện đọc sách, hôm nay Thẩm Tình chắc chắn sẽ làm chút động tác lớn.
Buổi trưa dùng cơm xong không lâu, lúc Lâm thị chuẩn bị nghỉ trưa thì A Phúc lại tới nữa, đưa cho nàng một mảnh giấy nhắn.
Nhìn rõ dòng chữ ở phía trên, Lâm thị ngạc nhiên một chút, cúi đầu hỏi A Phúc: Chính nàng ấy?
A Phúc nhẹ giọng nói: Vâng, chỉ sai ta đem mảnh giấy nhắn giao cho biểu thiếu gia, lí do đều đã nghĩ trước rồi, bảo ta đem mảnh giấy nhắn kẹp trong quyển sách này, nhìn thấy Thiên Lí thì nói là nửa đường gặp Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt bụng không thoải mái nhờ ta chuyển hộ.
Tịch Nguyệt là đại nha hoàn bên cạnh Phó Bảo, cho dù Lâm Thiều Đường có phần hoài nghi vì sao Tịch Nguyệt đem sách được giao nhờ nàng đưa hộ, nhìn đến mảnh giấy nhắn Phó Bảo tự tay viết giấu bên trong quyển sách, chỉ sợ cũng sẽ vui vẻ mà quên hoài nghi. Thẩm Tình rất là dụng tâm, trên mảnh giấy nhắn xưng hô với Lâm Thiều Đường là Mọt sách , giống Phó Bảo vẫn quen dùng.
Lâm thị hỏi A Phúc có biết kế hoạch cụ thể của Thẩm Tình không.
A Phúc lắc đầu.
Lâm thị trầm tư chốc lát, trịnh trọng dặn dò: Tốt, việc này các ngươi coi như hoàn toàn không biết chuyện, nếu sau này Hầu gia hỏi tới, các ngươi nói biểu cô nương nằm ngủ rồi các ngươi cũng nghỉ trưa, cũng không phát giác biểu cô nương vụng trộm chạy ra ngoài.
A Phúc lĩnh mệnh đi.
Lâm thị lập tức phái người đi mời Phó Hựu.
Mẫu thân gọi con? Phó Hựu rất nhanh đi tới, buổi sáng được mẫu thân phân phó, trong lòng hắn đã có nghi hoặc.
Lâm thị đem mảnh giấy nhắn đưa cho hắn, lại đem tiền căn hậu quả nhanh chóng giải thích một lần.
Phó Hựu nắm chặt tờ giấy, sắc mặt âm trầm, thấy trên bàn sách giấy bút đầy đủ, hỏi Lâm thị có chữ của Thẩm Tình không.
Lâm thị thực sự có, Thẩm Tình từng sao chép kinh Phật cho nàng, không hỏi nhiều, vội vàng đi tìm.
Phó Hựu nhìn qua, cầm bút trong thời gian một chén trà, bắt đầu viết chữ.
Lâm thị ở bên cạnh nhìn, khiếp sợ trợn tròn hai mắt, nhi tử viết ra, thế nhưng cùng Thẩm Tình giống nhau như đúc, thậm chí từng chữ cuối cùng một nét đều có chút dồn dập, biểu hiện ra trong lòng chủ nhân khẩn trương, liên hệ với nội dung mảnh giấy nhắn, ai cũng đều có thể lý giải Nàng vì sao khẩn trương.
Mẫu thân nhớ kỹ, nàng chỉ viết cho ta mảnh giấy nhắn kia, còn cái này ta cho Thiều Đường nhìn xong sẽ đốt đi. Chuyện kế tiếp toàn bộ giao cho nhi tử, mẫu thân chỉ cần dặn dò tốt những nha hoàn kia, trả lời thì đừng khiến phụ thân sinh nghi.
Lâm thị con mắt cay cay, nàng đem nhi tử kéo vào, vì chính là nàng để nhi tử ra mặt vạch trần Thẩm Tình. Nàng ra mặt, trượng phu rất có khả năng hoài nghi là nàng tương kế tựu kế hãm hại Thẩm Tình, cho dù Thẩm Tình có sai, nàng thân làm mợ không răn dạy nàng ấy, ngược lại dẫn dụ nàng ấy tiếp tục phạm sai lầm, trượng phu đều sẽ không vui. Đổi thành nhi tử ra mặt, sự việc này liền dễ dàng xóa được sạch sẽ.
Mà Nhuận Chi thông minh như vậy, trầm ổn như vậy, nhưng rõ ràng ở ngoài sáng cố tình hắn lại không thể gọi nàng là mẫu thân.
Ngấn lệ tiễn bước nhi tử giống như núi cao vững trãi, Lâm thị mau chóng phái người đi gọi A Phúc tới, làm an bài khác.
~
Hầu phủ trong rừng trúc có gian nhà trúc, để các chủ tử mùa hè tới ngồi giải nhiệt.
Thẩm Tình đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn thấy Lâm Thiều Đường đi tới, nàng mau chóng trốn vào trong phòng, châm Tiêu Dao hương lão thái thái đưa cho nàng.
Chỉ cần nàng cùng Lâm Thiều Đường xong việc, về sau rồi nói bản thân cũng bị người lừa tới đây, lấy phẩm tính quân tử của Lâm Thiều Đường, chắc chắn sẽ phụ trách nàng.
Tác dụng của hương này rất nặng, dù Thẩm Tình dùng khăn bịt miệng mũi, dần dần vẫn cảm nhận được một trận vô lực, cùng với một cỗ khô nóng khó có thể hình dung.
May mắn, ngoài cửa vang lên âm thanh Lâm Thiều Đường gọi Phó Bảo.
Thẩm Tình đem khăn dấu đi, làm bộ mê man.
Ngoài cửa, Lâm Thiều Đường gọi người xong, nghi hoặc nhìn về một bên khác Phó Hựu lặng lẽ dựa sát tới.
Ngươi đi đi, nhớ kỹ, hôm nay ngươi vẫn ở thư phòng đọc sách, sự tình gì đều không biết.
Lâm Thiều Đường có chút bận tâm, Nếu không ta ở bên ngoài trông giữ, ngộ nhỡ...
Ngươi cho là ta giống như ngươi dễ dàng bị lừa? Phó Hựu ý vị thâm trường nói, lúc Lâm Thiều Đường xấu hổ cúi đầu thì lại nhắc nhở: Nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau phải đối đãi với A Bảo thật tốt.
Lâm Thiều Đường ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, Được.
Là hắn dễ tin tiểu nhân, thế nhưng cho rằng Thẩm Tình đoan trang thiện lương giống như nàng biểu hiện ra ngoài, thậm chí vì nàng chọc Phó Bảo thương tâm.
Không cần Phó Hựu nhắc nhở, hắn cũng nhớ kỹ lần giáo huấn này, sẽ không cho người thời cơ lợi dụng nữa.
/299
|