Tiết gia ngày mười hai đem thiếp canh Tiết Vinh đưa sang, theo thường lệ đợi 3-4 ngày Phó gia bên kia hẳn sẽ có tin tức trả lời, nhưng Tiết phu nhân chờ mong một ngày lại một ngày, Phó gia chính là một chút động tĩnh cũng không có.
Tiết Vinh trong lòng cũng kỳ quái, ngày nào trở về, nhìn thấy mẫu thân đều hỏi thăm có hồi âm hay không.
Tiết phu nhân buồn bực lắc lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc, hỏi hắn: Đợt này ở trong cung, Phó Thần cùng ngươi ở chung như thế nào?
Phó Thần so với Tiết Vinh chỉ lớn hơn 4 tuổi, dựa vào công lao năm ấy cứu Nhị công chúa thăng nhiệm thành chính tứ phẩm chỉ huy Thiêm Sự, Tiết Vinh chỉ là tổng kỳ chính thất phẩm, tuy rằng hắn năm ngoái vào Kim Ngô Vệ năm nay có thể kiếm được phẩm cấp, đã là khó có được, so sánh cùng Phó Thần, vẫn là thua kém không ít.
Tiết Vinh lập tức nói: Cùng trước kia không khác biệt lắm, gặp mặt chào hỏi, cũng không quá khách sáo, bất quá tới ngày 20 nghỉ công, Phó Thần hẹn vài đồng liêu đi săn bắn...
Mời ngươi sao? Tiết phu nhân vội vã hỏi.
Tiết Vinh cười nói: Mời .
Tiết phu nhân thở nhẹ một hơi: Vậy thì tốt, xem ra là chúng ta quá nóng nảy.
Gia đình bình thường đều là ái tử ái nữ được sủng ái, Phó gia ba nữ nhi chỉ còn một, chọn con rể thì đương nhiên sẽ càng thận trọng vài phần. Về phần thái độ Phó Thần, người ta là quan trên lại gả muội muội, biểu hiện cùng nhi tử quá thân thiết sẽ có vẻ Phó gia ước gì đem nữ nhi gả tới đâu, chút lãnh đạm ngược lại rất bình thường, đi ra ngoài săn bắn còn gọi Tiết Vinh, đã coi như là một loại ám chỉ.
Tiết Vinh cũng nghĩ như vậy.
Hai nhà quan hệ không có tiến triển, Ngô Bạch Khởi lại đang vui sướng khi người gặp họa.
Hắn hỏi thăm đường huynh quá trình kết hôn, tiếp xúc rồi, bước đầu tiên chính là so bát tự, Tiết phu nhân từ Vĩnh Thái tự khi trở về, đi Cảnh Dương Hầu phủ, nhất định là đem thiếp canh đưa sang. Bởi vậy Cảnh Dương Hầu phủ chậm chạp không đi so bát tự, Ngô Bạch Khởi liền đoán được Phó Tuyên hơn nửa đã tin lời hắn. Tuy rằng không lập tức đuổi Tiết gia đi, nhưng cũng quyết định muốn xem thêm.
Đang cao hứng đâu, một hôm người lưu lại theo dõi Hầu phủ đột nhiên trở về nói cho hắn biết Phó Thần, Tiết Vinh cùng vài thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi thành .
Giống như một chậu nước lạnh hắt vào đầu, Ngô Bạch Khởi cả trái tim đều lạnh buốt.
Phó Thần thấy hắn một lần đánh một lần, lại chịu gọi Tiết Vinh đi săn bắn, khác biệt rõ ràng như vậy, chẳng phải là nhận chuẩn Tiết Vinh rồi?
Ngô Bạch Khởi không cam tâm, nhân lúc lão gia tử ra ngoài gặp bạn, hắn cũng vụng trộm cưỡi ngựa đuổi theo.
Hắn phải nghĩ biện pháp để Phó Thần nhận ra bộ mặt thật của Tiết Vinh!
~
Bắc Giao bốn mươi dặm bên ngoài Kinh thành có tòa núi Đầu Hổ, những huân quý đệ tử nhàn hạ thường thường đến đây săn bắn.
Đám người Phó Thần cưỡi ngựa tới đây, cười cười nói nói, tốc độ chậm lại, đằng sau Ngô Bạch Khởi ra roi thúc ngựa, thế nhưng tới dưới chân núi bị đã đuổi kịp mọi người. Tiếng vó ngựa gấp gáp, Phó Thần tò mò nhìn lại, thấy Ngô Bạch Khởi, đầu tiên là nhíu mày, sau đó nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười. Tỏ ý bảo 5-6 thị vệ tinh tráng phía sau chờ tại chỗ, hắn thúc ngựa lên nghênh đón.
Mọi người ở đây đều biết Ngô Bạch Khởi cùng Phó Thần ở trong núi lúc đó, lộ ra vẻ mặt nhìn trò vui.
Tiết Vinh đã lâu không cùng Ngô Bạch Khởi giao tế qua lại, lúc này cũng nhàn nhạt cười, nhìn Ngô Bạch Khởi ánh mắt giống như nhìn người xa lạ, phảng phất hai người hồi nhỏ không phải đồng bọn, cũng phảng phất hắn sớm đã quên sự tình thơ ấu. Mắt thấy Phó Thần và Ngô Bạch Khởi sắp đụng tới, Phó Thần đột nhiên giơ roi ngựa lên cao, Tiết Vinh ở trong lòng hô lên một tiếng.
Nhưng roi Phó Thần cũng không thể đánh lên người Ngô Bạch Khởi.
Ngô Bạch Khởi đánh người công phu có lẽ chẳng ra sao, nhưng bản lĩnh phòng người đánh không nhỏ, biết Phó Thần không chào đón hắn, từ sớm đề phòng, đến gần vừa nhìn thấy Phó Thần giơ tay hắn liền từ trên lưng ngựa nhảy xuống, động tác mau lẹ sạch sẽ.
Phó Thần không ngờ thuật cưỡi ngựa Ngô Bạch Khởi cũng không tệ, ngoài ý muốn chau chau mày, ghìm chặt ngựa, vòng đầu lại, trên cao nhìn xuống hắn: Lần trước ta đã nói với ngươi, không cho phép ngươi xuất hiện ở trước mắt ta nữa, hôm nay nhìn thấy ta ngươi còn dám sít gần tới, có phải da lại ngứa hay không?
Ngô Bạch Khởi nhìn đám người Tiết Vinh bên kia, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt dời tới trước ngựa Phó Thần, thấy Phó Thần không lập tức ra tay với hắn, Ngô Bạch Khởi vội vàng nhỏ giọng nói: Phó nhị ca, ta không phải tới tìm ngươi phiền toái, ngươi nghe ta nói, ta biết Lục cô nương và Tiết Vinh đang nghị thân. Lục cô nương có phải không nói cho ngươi Tiết Vinh hắn chính là con rùa đen rúc đầu hay không, phạm lỗi không dám thừa nhận đổ tội lên đầu ta, hắn làm sao xứng được với Lục cô nương!
Phó Thần khóe miệng cười thu lại, chăm chú nhìn Ngô Bạch Khởi.
Ngày đó muội muội từ Vĩnh Thái tự trở về, nói cho hắn biết Tiết Vinh từng vu oan bằng hữu, không nói chuyện lúc nào, không nói Tiết Vinh vu hãm ai. Từ đâu nghe được tin tức muội muội cũng không chịu nói cho hắn biết. Phó Thần trong lòng sinh nghi, hỏi thăm mẫu thân có từng gặp được người nào, mẫu thân phủ định, Phó Thần tra không được, liền không nghĩ nữa, lựa chọn tin tưởng muội muội.
Nhưng bây giờ, hắn biết muội muội nghe nói từ đâu.
Phó Thần tay nắm roi ngựa bỗng nhiên có chút ngứa ngáy, Ngô Bạch Khởi hỗn cẩu này, có phải ngày đó cũng đi Vĩnh Thái tự hay không, còn trong lúc mẫu thân không biết chuyện vụng trộm cùng muội muội nói chuyện?
Đáng tiếc hôm nay có chính sự muốn làm, không thể thu thập hắn.
Siết chặt tay, Phó Thần cúi đầu, trầm giọng hỏi: Việc này là thật?
Ngô Bạch Khởi liên tục gật đầu, nhanh chóng nói lại một lần xích mích của hắn và Tiết Vinh.
Phó Thần ước lượng roi ngựa trong tay, đám người Tiết Vinh xem giống như là muốn trừng phạt Ngô Bạch Khởi, ngoài miệng lại nói: Thật nếu như thế, ta chắc chắn sẽ không đem muội muội gả cho hắn, nhưng ta dựa vào cái gì tin tưởng lời nói một phía của ngươi? Hai người các ngươi nhất định phải tin một người, ta thà tin hắn.
Ngô Bạch Khởi khó khăn, chuyện cũ năm xưa, chứng cớ lúc ấy không có, hiện tại càng không có, cho dù hắn đi tìm Tiết Vinh đối chất, khẳng định cũng như năm đó giống nhau, Tiết Vinh ngụy biện, không ai tin hắn, thậm chí sẽ cười nhạo hắn bụng dạ hẹp hòi, dùng loại trò trẻ con này chửi bới người.
Tìm không được chứng cớ, Ngô Bạch Khởi chỉ có thể hù dọa Phó Thần: Phó nhị ca, ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi nghĩ xem, ngộ nhỡ việc này là sự thật, ta không nói dối, ngươi lại bởi vì chán ghét ta đem Lục muội muội gả cho một tiểu tử ra vẻ đạo mạo, cho dù tương lai ngươi phát hiện ta không nói dối, Lục cô nương đã gả sai, ngươi có thể hối hận hay không?
Phó Thần động tác nhấc roi ngựa khựng lại, như bị sét đánh.
Ngô Bạch Khởi thở nhẹ một hơi, vừa muốn nói chuyện, liền nghe Phó Thần nói: Ngươi nói lời quả thật có đạo lý, ta cũng nghĩ biện pháp thăm dò nhân phẩm hắn đến cùng ra sao. Chỉ là biện pháp này cần người phối hợp, ngươi có bằng lòng lập công chuộc tội hay không?
Lập công chuộc tội?
Ngô Bạch Khởi đại hỉ: Lời này thật chứ? Ta giúp ngươi thăm dò hắn, ngươi liền không trách ta trước kia làm chuyện ngu xuẩn ?
Phó Thần gật đầu, lúc Ngô Bạch Khởi chuẩn bị một ngụm đáp ứng điều kiện thì tỉnh táo nói: Ngươi đừng vội đáp ứng. Trầm thấp nói một hồi, lúc này mới lần nữa hỏi: Da thịt chịu khổ như vậy, ngươi cũng nguyện ý?
Hắn phía trước đã sắp xếp sẵn trợ thủ, nhưng việc này do Ngô Bạch Khởi làm càng thích hợp.
Được Phó Thần tha thứ là cưới tức phụ gần thêm một bước, Ngô Bạch Khởi có cái gì không dám. Huống chi Phó Thần cũng phải chịu đau khổ, hắn muốn cưới Phó Tuyên, phải để Phó Thần biết hắn cũng nguyện ý vì Phó Tuyên chịu khổ, bởi vậy nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu đáp ứng.
Vậy thì được.
Phó Thần lại cười ra, đột nhiên hướng Ngô Bạch Khởi quăng một roi, Ngô Bạch Khởi bị đau, ngao ngao kêu to, không cần diễn trò cũng là thật sự ủy khuất , Ngươi xuống tay ác như vậy làm gì?
Phó Thần cao giọng cười to, một bên thúc ngựa trở về một bên mắt nhìn phía trước hừ lạnh nói: Ngươi đắc tội ta nhiều lần như vậy, ta đánh ngươi một roi đã coi như dễ dàng cho ngươi quá rồi, nhìn ngươi thành tâm xin lỗi, ta cho ngươi cùng chúng ta nhau săn bắn hôm nay. Nếu ngươi đến một roi cũng chịu không nổi, vậy thì mau chóng về nhà đợi đi thôi!
Ngô Bạch Khởi đứng tại chỗ một lát mới xoay người lên ngựa đuổi theo, tới trước mặt mọi người chắp tay, vẻ mặt hèn mọn cười: Nghe Phó nhị ca nói chư vị mỗi người đều thân thủ bất phàm, một lát nữa còn mời chỉ điểm tiểu đệ nhiều hơn!
Đều là đại nam nhân, Phó Thần cùng Ngô Bạch Khởi vốn không có xích mích gì lớn, hiện giờ Phó Thần đã tha thứ, Ngô Bạch Khởi lại cởi mở như thế, mấy thị vệ kia đều thống khoái đáp ứng.
Tiết Vinh thấy Ngô Bạch Khởi từ đầu đến cuối không nhìn hắn bên này, nghiễm nhiên còn nhớ thù đâu, hắn cười cười, không để ý, quay đầu ngựa lại theo Phó Thần đi vào trong rừng.
Ngô Bạch Khởi theo sát hắn, cố ý đi ở giữa hắn và người khác.
Tiết Vinh không vui nhìn hắn.
Ngô Bạch Khởi thử nhe răng, nhỏ giọng hừ nói: Không ngờ ngươi cũng tới, ai, ta nhớ chúng ta đã mấy chục năm qua không nói chuyện đi? Ngươi còn nhớ được chuyện năm đó không?
Hắn tính tình giống đứa nhỏ như cũ, Tiết Vinh lười cùng hắn so đo, thần sắc dửng dưng: Không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Ngô Bạch Khởi tức đến trừng mắt: Được a, nhiều năm qua ngươi vẫn vô sỉ mặt dày như vậy!
Tiết Vinh xì một tiếng, khinh thường cùng hắn tranh luận, đi lên phía trước.
Ngô Bạch Khởi lại cứ muốn đi theo hắn, Tiết Vinh bắn tên hướng nào, hắn liền theo quấy rối.
Phó Thần thấy, quát lớn với Ngô Bạch Khởi: Ngươi không muốn đi săn lập tức rời đi, còn dám quấy rối, ta lột quần ngươi trói lên cây!
Ngô Bạch Khởi rụt cổ lại, không quấy rối rõ ràng nữa, vẫn theo sát bên cạnh Tiết Vinh.
Phó Thần lắc đầu, hướng mọi người nói: Chúng ta tản ra đi, một canh giờ sau ở đây tụ hợp, ai có ít con mồi đêm nay phải mời khách uống rượu!
Có người không thuận theo, ồn ào nói: Đại nhân đây không phải rõ ràng là khi dễ chúng ta sao? Ở đây ngươi bắn cung tốt nhất, dù sao cũng không đứng cuối, có phải từ đầu đã tính toán nghĩ chiếm tiện nghi chúng ta hay không a?
Phó Thần cả ngày ở chung cùng một đám thị vệ hỗn hào, nói chuyện thô tục, chỉ vào hắn cười: Chiếm tiện nghi ngươi? Ngươi xuống ngựa đứng yên, ta xem ngươi là ngực lớn hay là mông tròn a?
Một câu dẫn tới cười vang, Ngô Bạch Khởi cười lớn tiếng nhất.
Phó Thần trừng mắt nhìn hắn, hét to một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Tiếng cười còn phiêu đãng trong rừng, mấy người đã tản ra bốn hướng.
Ngô Bạch Khởi như cái đuôi lẽo đẽo theo phía sau Tiết Vinh, bởi vì Phó Thần không ở bên cạnh, hắn lại bắt đầu trêu chọc Tiết Vinh. Hắn muốn nhất là nói Tiết Vinh không xứng với Phó Tuyên, nhưng chuyện hai nhà Tiết, Phó nghị thân cũng chưa truyền ra ngoài, bây giờ hắn nói ra có thể sẽ làm hỏng kế hoạch của Phó Thần, liền cố nén, một lát bẻ nhánh cây ném Tiết Vinh, một lát gọi danh hiệu hồi nhỏ.
Tiết Vinh hàm dưỡng cũng không tệ, thủy chung không để ý tới hắn.
Ngô Bạch Khởi đang muốn tiếp tục châm chích hắn, chợt thấy trong bụi cỏ phía trước cao ngang đầu gối lướt qua một bóng trắng, mắt thấy Tiết Vinh cài tên, Ngô Bạch Khởi vội vàng cũng từ túi đựng tên sau lưng lấy ra tên dài, bắn chỗ cỏ cây thấp thoáng bên kia. Tên bắn ra, chỉ là tên của hắn vừa bay được một nửa, sau bụi cỏ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau.
Là âm thanh Phó Thần!
Tiết Vinh kinh hãi, vừa muốn tiến lên xem, thân thể cứng đờ.
Phó Thần trúng tên, tên là hắn bắn, Phó Thần bị thương nhẹ còn tốt, bị trọng thương, đừng nói hôn sự hắn và Phó Tuyên, chỉ sợ công sự hắn ở Kim Ngô Vệ cũng sẽ mất đi?
Ngô Bạch Khởi thoáng qua ở bên cạnh hắn, Tiết Vinh nhìn bóng dáng hắn, gần như bản năng mà xuất hiện một ý nghĩ.
Nhưng mà, cung tên Ngô Bạch Khởi...
Không phải là Ngô Bạch Khởi từ nhà mình mang tới, là Phó Thần đem cung tên đang dùng cho hắn mượn! Cũng tức là, tên của Ngô Bạch Khởi cùng bọn họ mấy người giống nhau, đều là Phó Thần chuẩn bị, ai cũng không thể dùng tên kết luận ai đả thương người!
Ý nghĩa nổi lên, Tiết Vinh quát lớn: Ngô Bạch Khởi, xem ngươi làm chuyện tốt gì!
Ngô Bạch Khởi nghe, giật mạnh cương ngựa, trợn mắt chất vấn hắn: Ngươi nói gì? Ngươi, ngươi thử nói lại lần nữa cho lão tử xem!
Bên kia trong bụi cỏ còn chưa có động tĩnh, Tiết Vinh nhấc tâm, nhịn không được suy đoán Phó Thần bị trọng thương, vì vậy càng thêm kiên định trốn tránh trách nhiệm, xuống ngựa chạy qua trách cứ Ngô Bạch Khởi: Ngươi nhất định muốn cướp con mồi của ta, hiện tại làm tổn thương người liền không chịu thừa nhận ? Ngươi... đại nhân, ngươi không sao chứ?
Phó Thần che cánh tay từ trong bụi cỏ đứng lên, giật nhẹ tay áo bị tên xuyên thủng, không hề để ý nói: Không sao không sao, ta mạng lớn, tên từ bên cạnh lao qua, chỉ chịu chút ngoại thương trên da. Hướng Tiết Vinh cười ha hả , ánh mắt rơi vào trên người Ngô Bạch Khởi theo sau chạy đến, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, tiến lên liền hướng Ngô Bạch Khởi đạp một cước, Bảo ngươi thành thật ngươi không nghe lời, vừa rồi thiếu chút nữa muốn mệnh ta!
Ngô Bạch Khởi lảo đảo bò lên, một bên trốn hắn một bên chỉ vào Tiết Vinh giải thích: Phó nhị ca ngươi oan uổng người, không phải ta, là Tiết Vinh bắn, ngươi đừng nghe hắn ăn nói bừa bãi, hồi nhỏ hắn đã...
Phi, làm tổn thương người mà ngươi còn dám vu oan người khác? Phó Thần lại hướng hắn đạp một cước, Ngô Bạch Khởi ngã nhào xuống đất, Phó Thần lập tức đuổi theo, một cước dẫm trên lưng hắn, vung nắm tay muốn đánh.
Đại nhân thôi, Tiết Vinh nắm chặt cổ tay hắn, nhìn Ngô Bạch Khởi nói: Cũng may đại nhân không việc gì, đừng cùng hắn so đo, loại người này, sau này chính là đừng để ý tới nữa.
Ngô Bạch Khởi tức thất khiếu đều bốc khói: Ngươi...
Ngươi cái gì mà ngươi! Phó Thần hung hăng nghiền lưng hắn một chút, Ngô Bạch Khởi đau đến ngao ngao kêu gào, rốt cuộc không còn tâm tư mắng Tiết Vinh. Hắn thành thật, Phó Thần chỉ vào phía trước nói: Vừa rồi ta muốn ở đây phương tiện, không nghĩ thiếu chút nữa bỏ mệnh, thôi, ngựa ta ở bên kia, Tiết Vinh ngươi đi giúp ta dắt đến đây, ta lại cho hắn chút nhan sắc xem sao.
Tiết Vinh bất đắc dĩ cười: Tốt, chỉ là đại nhân ra tay lưu tình, Ngô lão Hầu gia bên kia...
Phó Thần khoát khoát tay, Ta biết.
Tiết Vinh liền đi dẫn ngựa .
Chờ hắn đi xa, Ngô Bạch Khởi bất chấp cầu Phó Thần dời chân, đi hưng phấn nói: Lần này Nhị ca tin chưa?
Phó Thần quay đầu nhìn lướt một cái, thu hồi chân nói: Ừm, Tiết Vinh quả thật phẩm hạnh không đoan chính, tốt lắm, ngươi giúp ta một lần, chúng ta nợ nần toàn bộ xoá bỏ, nhưng ta cảnh cáo ngươi, còn để ta phát hiện ngươi gây sự với Tuyên Tuyên, ta quyết không tha nhẹ nhàng!
Quay người liền muốn đi.
Nhị ca! Bởi vì bận tâm Tiết Vinh bên kia trở về, Ngô Bạch Khởi không dám đứng lên, chỉ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cẳng chân Phó Thần, không phải rất yên tâm cùng hắn thẳng thắn nói: Nhị ca, kỳ thật, kỳ thật ta trước đây khi dễ Lục cô nương là bởi vì ta thích nàng... Đừng đánh a, Nhị ca ngươi nghe ta nói, ta thật sự thích Tuyên Tuyên, ngươi xem ta làm như thế nào ngươi mới chịu đem nàng gả cho ta a? Ngươi nói, chỉ cần ngươi nói, cái gì ta cũng chịu làm!
Thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt có chút chật vật, chỉ có một đôi con ngươi kiên định sáng ngời.
Phó Thần chăm chú nhìn hai mắt hắn, cười cười.
Hắn cười, Ngô Bạch Khởi trong lòng toát ra một chút xíu hi vọng, chờ mong nhìn hắn.
Cút!
Phó Thần lại thưởng cho hắn một cước.
Tiết Vinh tốt xấu gì cũng ra vẻ đạo mạo, tốt xấu cũng có công phu không kém, hắn Ngô Bạch Khởi có cái gì? Một đầu ngón tay Tuyên Tuyên cũng không xứng!
Đợi Tiết Vinh trở về, Phó Thần lên ngựa cùng hắn rời đi.
Nghe tiếng vó ngựa đi xa, Ngô Bạch Khởi liên tục đập đất, sau một lát đổi thành nằm trên mặt đất, ngẩn người nhìn lá cây trời xanh trên đỉnh đầu.
Thôi, ít nhất Phó Tuyên sẽ không gả cho Tiết Vinh , hắn vẫn còn cơ hội.
Thiếu niên trọng chấn cờ trống thì Phó Thần sầm mặt trở về nhà.
Kiều thị thấy nhi tử bị thương, đau lòng cực kỳ, tự mình bôi thuốc cho nhi tử, oán giận hắn vì sao không cẩn thận.
Phó Thần căn bản không nhìn chút vết thương nhẹ này vào trong mắt, thấp giọng nói: Nương, Tiết Vinh không phải là lương phối của Tuyên Tuyên, ngày mai cho người đi so bát tự, nương nói hai người mệnh lý tương khắc, cự tuyệt đi.
Phó Tuyên nghe tin vừa vặn chạy tới, nghe được lời này, khựng một chút mới bước vào gian nhà chính.
Tiết Vinh trong lòng cũng kỳ quái, ngày nào trở về, nhìn thấy mẫu thân đều hỏi thăm có hồi âm hay không.
Tiết phu nhân buồn bực lắc lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc, hỏi hắn: Đợt này ở trong cung, Phó Thần cùng ngươi ở chung như thế nào?
Phó Thần so với Tiết Vinh chỉ lớn hơn 4 tuổi, dựa vào công lao năm ấy cứu Nhị công chúa thăng nhiệm thành chính tứ phẩm chỉ huy Thiêm Sự, Tiết Vinh chỉ là tổng kỳ chính thất phẩm, tuy rằng hắn năm ngoái vào Kim Ngô Vệ năm nay có thể kiếm được phẩm cấp, đã là khó có được, so sánh cùng Phó Thần, vẫn là thua kém không ít.
Tiết Vinh lập tức nói: Cùng trước kia không khác biệt lắm, gặp mặt chào hỏi, cũng không quá khách sáo, bất quá tới ngày 20 nghỉ công, Phó Thần hẹn vài đồng liêu đi săn bắn...
Mời ngươi sao? Tiết phu nhân vội vã hỏi.
Tiết Vinh cười nói: Mời .
Tiết phu nhân thở nhẹ một hơi: Vậy thì tốt, xem ra là chúng ta quá nóng nảy.
Gia đình bình thường đều là ái tử ái nữ được sủng ái, Phó gia ba nữ nhi chỉ còn một, chọn con rể thì đương nhiên sẽ càng thận trọng vài phần. Về phần thái độ Phó Thần, người ta là quan trên lại gả muội muội, biểu hiện cùng nhi tử quá thân thiết sẽ có vẻ Phó gia ước gì đem nữ nhi gả tới đâu, chút lãnh đạm ngược lại rất bình thường, đi ra ngoài săn bắn còn gọi Tiết Vinh, đã coi như là một loại ám chỉ.
Tiết Vinh cũng nghĩ như vậy.
Hai nhà quan hệ không có tiến triển, Ngô Bạch Khởi lại đang vui sướng khi người gặp họa.
Hắn hỏi thăm đường huynh quá trình kết hôn, tiếp xúc rồi, bước đầu tiên chính là so bát tự, Tiết phu nhân từ Vĩnh Thái tự khi trở về, đi Cảnh Dương Hầu phủ, nhất định là đem thiếp canh đưa sang. Bởi vậy Cảnh Dương Hầu phủ chậm chạp không đi so bát tự, Ngô Bạch Khởi liền đoán được Phó Tuyên hơn nửa đã tin lời hắn. Tuy rằng không lập tức đuổi Tiết gia đi, nhưng cũng quyết định muốn xem thêm.
Đang cao hứng đâu, một hôm người lưu lại theo dõi Hầu phủ đột nhiên trở về nói cho hắn biết Phó Thần, Tiết Vinh cùng vài thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi thành .
Giống như một chậu nước lạnh hắt vào đầu, Ngô Bạch Khởi cả trái tim đều lạnh buốt.
Phó Thần thấy hắn một lần đánh một lần, lại chịu gọi Tiết Vinh đi săn bắn, khác biệt rõ ràng như vậy, chẳng phải là nhận chuẩn Tiết Vinh rồi?
Ngô Bạch Khởi không cam tâm, nhân lúc lão gia tử ra ngoài gặp bạn, hắn cũng vụng trộm cưỡi ngựa đuổi theo.
Hắn phải nghĩ biện pháp để Phó Thần nhận ra bộ mặt thật của Tiết Vinh!
~
Bắc Giao bốn mươi dặm bên ngoài Kinh thành có tòa núi Đầu Hổ, những huân quý đệ tử nhàn hạ thường thường đến đây săn bắn.
Đám người Phó Thần cưỡi ngựa tới đây, cười cười nói nói, tốc độ chậm lại, đằng sau Ngô Bạch Khởi ra roi thúc ngựa, thế nhưng tới dưới chân núi bị đã đuổi kịp mọi người. Tiếng vó ngựa gấp gáp, Phó Thần tò mò nhìn lại, thấy Ngô Bạch Khởi, đầu tiên là nhíu mày, sau đó nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười. Tỏ ý bảo 5-6 thị vệ tinh tráng phía sau chờ tại chỗ, hắn thúc ngựa lên nghênh đón.
Mọi người ở đây đều biết Ngô Bạch Khởi cùng Phó Thần ở trong núi lúc đó, lộ ra vẻ mặt nhìn trò vui.
Tiết Vinh đã lâu không cùng Ngô Bạch Khởi giao tế qua lại, lúc này cũng nhàn nhạt cười, nhìn Ngô Bạch Khởi ánh mắt giống như nhìn người xa lạ, phảng phất hai người hồi nhỏ không phải đồng bọn, cũng phảng phất hắn sớm đã quên sự tình thơ ấu. Mắt thấy Phó Thần và Ngô Bạch Khởi sắp đụng tới, Phó Thần đột nhiên giơ roi ngựa lên cao, Tiết Vinh ở trong lòng hô lên một tiếng.
Nhưng roi Phó Thần cũng không thể đánh lên người Ngô Bạch Khởi.
Ngô Bạch Khởi đánh người công phu có lẽ chẳng ra sao, nhưng bản lĩnh phòng người đánh không nhỏ, biết Phó Thần không chào đón hắn, từ sớm đề phòng, đến gần vừa nhìn thấy Phó Thần giơ tay hắn liền từ trên lưng ngựa nhảy xuống, động tác mau lẹ sạch sẽ.
Phó Thần không ngờ thuật cưỡi ngựa Ngô Bạch Khởi cũng không tệ, ngoài ý muốn chau chau mày, ghìm chặt ngựa, vòng đầu lại, trên cao nhìn xuống hắn: Lần trước ta đã nói với ngươi, không cho phép ngươi xuất hiện ở trước mắt ta nữa, hôm nay nhìn thấy ta ngươi còn dám sít gần tới, có phải da lại ngứa hay không?
Ngô Bạch Khởi nhìn đám người Tiết Vinh bên kia, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt dời tới trước ngựa Phó Thần, thấy Phó Thần không lập tức ra tay với hắn, Ngô Bạch Khởi vội vàng nhỏ giọng nói: Phó nhị ca, ta không phải tới tìm ngươi phiền toái, ngươi nghe ta nói, ta biết Lục cô nương và Tiết Vinh đang nghị thân. Lục cô nương có phải không nói cho ngươi Tiết Vinh hắn chính là con rùa đen rúc đầu hay không, phạm lỗi không dám thừa nhận đổ tội lên đầu ta, hắn làm sao xứng được với Lục cô nương!
Phó Thần khóe miệng cười thu lại, chăm chú nhìn Ngô Bạch Khởi.
Ngày đó muội muội từ Vĩnh Thái tự trở về, nói cho hắn biết Tiết Vinh từng vu oan bằng hữu, không nói chuyện lúc nào, không nói Tiết Vinh vu hãm ai. Từ đâu nghe được tin tức muội muội cũng không chịu nói cho hắn biết. Phó Thần trong lòng sinh nghi, hỏi thăm mẫu thân có từng gặp được người nào, mẫu thân phủ định, Phó Thần tra không được, liền không nghĩ nữa, lựa chọn tin tưởng muội muội.
Nhưng bây giờ, hắn biết muội muội nghe nói từ đâu.
Phó Thần tay nắm roi ngựa bỗng nhiên có chút ngứa ngáy, Ngô Bạch Khởi hỗn cẩu này, có phải ngày đó cũng đi Vĩnh Thái tự hay không, còn trong lúc mẫu thân không biết chuyện vụng trộm cùng muội muội nói chuyện?
Đáng tiếc hôm nay có chính sự muốn làm, không thể thu thập hắn.
Siết chặt tay, Phó Thần cúi đầu, trầm giọng hỏi: Việc này là thật?
Ngô Bạch Khởi liên tục gật đầu, nhanh chóng nói lại một lần xích mích của hắn và Tiết Vinh.
Phó Thần ước lượng roi ngựa trong tay, đám người Tiết Vinh xem giống như là muốn trừng phạt Ngô Bạch Khởi, ngoài miệng lại nói: Thật nếu như thế, ta chắc chắn sẽ không đem muội muội gả cho hắn, nhưng ta dựa vào cái gì tin tưởng lời nói một phía của ngươi? Hai người các ngươi nhất định phải tin một người, ta thà tin hắn.
Ngô Bạch Khởi khó khăn, chuyện cũ năm xưa, chứng cớ lúc ấy không có, hiện tại càng không có, cho dù hắn đi tìm Tiết Vinh đối chất, khẳng định cũng như năm đó giống nhau, Tiết Vinh ngụy biện, không ai tin hắn, thậm chí sẽ cười nhạo hắn bụng dạ hẹp hòi, dùng loại trò trẻ con này chửi bới người.
Tìm không được chứng cớ, Ngô Bạch Khởi chỉ có thể hù dọa Phó Thần: Phó nhị ca, ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi nghĩ xem, ngộ nhỡ việc này là sự thật, ta không nói dối, ngươi lại bởi vì chán ghét ta đem Lục muội muội gả cho một tiểu tử ra vẻ đạo mạo, cho dù tương lai ngươi phát hiện ta không nói dối, Lục cô nương đã gả sai, ngươi có thể hối hận hay không?
Phó Thần động tác nhấc roi ngựa khựng lại, như bị sét đánh.
Ngô Bạch Khởi thở nhẹ một hơi, vừa muốn nói chuyện, liền nghe Phó Thần nói: Ngươi nói lời quả thật có đạo lý, ta cũng nghĩ biện pháp thăm dò nhân phẩm hắn đến cùng ra sao. Chỉ là biện pháp này cần người phối hợp, ngươi có bằng lòng lập công chuộc tội hay không?
Lập công chuộc tội?
Ngô Bạch Khởi đại hỉ: Lời này thật chứ? Ta giúp ngươi thăm dò hắn, ngươi liền không trách ta trước kia làm chuyện ngu xuẩn ?
Phó Thần gật đầu, lúc Ngô Bạch Khởi chuẩn bị một ngụm đáp ứng điều kiện thì tỉnh táo nói: Ngươi đừng vội đáp ứng. Trầm thấp nói một hồi, lúc này mới lần nữa hỏi: Da thịt chịu khổ như vậy, ngươi cũng nguyện ý?
Hắn phía trước đã sắp xếp sẵn trợ thủ, nhưng việc này do Ngô Bạch Khởi làm càng thích hợp.
Được Phó Thần tha thứ là cưới tức phụ gần thêm một bước, Ngô Bạch Khởi có cái gì không dám. Huống chi Phó Thần cũng phải chịu đau khổ, hắn muốn cưới Phó Tuyên, phải để Phó Thần biết hắn cũng nguyện ý vì Phó Tuyên chịu khổ, bởi vậy nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu đáp ứng.
Vậy thì được.
Phó Thần lại cười ra, đột nhiên hướng Ngô Bạch Khởi quăng một roi, Ngô Bạch Khởi bị đau, ngao ngao kêu to, không cần diễn trò cũng là thật sự ủy khuất , Ngươi xuống tay ác như vậy làm gì?
Phó Thần cao giọng cười to, một bên thúc ngựa trở về một bên mắt nhìn phía trước hừ lạnh nói: Ngươi đắc tội ta nhiều lần như vậy, ta đánh ngươi một roi đã coi như dễ dàng cho ngươi quá rồi, nhìn ngươi thành tâm xin lỗi, ta cho ngươi cùng chúng ta nhau săn bắn hôm nay. Nếu ngươi đến một roi cũng chịu không nổi, vậy thì mau chóng về nhà đợi đi thôi!
Ngô Bạch Khởi đứng tại chỗ một lát mới xoay người lên ngựa đuổi theo, tới trước mặt mọi người chắp tay, vẻ mặt hèn mọn cười: Nghe Phó nhị ca nói chư vị mỗi người đều thân thủ bất phàm, một lát nữa còn mời chỉ điểm tiểu đệ nhiều hơn!
Đều là đại nam nhân, Phó Thần cùng Ngô Bạch Khởi vốn không có xích mích gì lớn, hiện giờ Phó Thần đã tha thứ, Ngô Bạch Khởi lại cởi mở như thế, mấy thị vệ kia đều thống khoái đáp ứng.
Tiết Vinh thấy Ngô Bạch Khởi từ đầu đến cuối không nhìn hắn bên này, nghiễm nhiên còn nhớ thù đâu, hắn cười cười, không để ý, quay đầu ngựa lại theo Phó Thần đi vào trong rừng.
Ngô Bạch Khởi theo sát hắn, cố ý đi ở giữa hắn và người khác.
Tiết Vinh không vui nhìn hắn.
Ngô Bạch Khởi thử nhe răng, nhỏ giọng hừ nói: Không ngờ ngươi cũng tới, ai, ta nhớ chúng ta đã mấy chục năm qua không nói chuyện đi? Ngươi còn nhớ được chuyện năm đó không?
Hắn tính tình giống đứa nhỏ như cũ, Tiết Vinh lười cùng hắn so đo, thần sắc dửng dưng: Không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Ngô Bạch Khởi tức đến trừng mắt: Được a, nhiều năm qua ngươi vẫn vô sỉ mặt dày như vậy!
Tiết Vinh xì một tiếng, khinh thường cùng hắn tranh luận, đi lên phía trước.
Ngô Bạch Khởi lại cứ muốn đi theo hắn, Tiết Vinh bắn tên hướng nào, hắn liền theo quấy rối.
Phó Thần thấy, quát lớn với Ngô Bạch Khởi: Ngươi không muốn đi săn lập tức rời đi, còn dám quấy rối, ta lột quần ngươi trói lên cây!
Ngô Bạch Khởi rụt cổ lại, không quấy rối rõ ràng nữa, vẫn theo sát bên cạnh Tiết Vinh.
Phó Thần lắc đầu, hướng mọi người nói: Chúng ta tản ra đi, một canh giờ sau ở đây tụ hợp, ai có ít con mồi đêm nay phải mời khách uống rượu!
Có người không thuận theo, ồn ào nói: Đại nhân đây không phải rõ ràng là khi dễ chúng ta sao? Ở đây ngươi bắn cung tốt nhất, dù sao cũng không đứng cuối, có phải từ đầu đã tính toán nghĩ chiếm tiện nghi chúng ta hay không a?
Phó Thần cả ngày ở chung cùng một đám thị vệ hỗn hào, nói chuyện thô tục, chỉ vào hắn cười: Chiếm tiện nghi ngươi? Ngươi xuống ngựa đứng yên, ta xem ngươi là ngực lớn hay là mông tròn a?
Một câu dẫn tới cười vang, Ngô Bạch Khởi cười lớn tiếng nhất.
Phó Thần trừng mắt nhìn hắn, hét to một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Tiếng cười còn phiêu đãng trong rừng, mấy người đã tản ra bốn hướng.
Ngô Bạch Khởi như cái đuôi lẽo đẽo theo phía sau Tiết Vinh, bởi vì Phó Thần không ở bên cạnh, hắn lại bắt đầu trêu chọc Tiết Vinh. Hắn muốn nhất là nói Tiết Vinh không xứng với Phó Tuyên, nhưng chuyện hai nhà Tiết, Phó nghị thân cũng chưa truyền ra ngoài, bây giờ hắn nói ra có thể sẽ làm hỏng kế hoạch của Phó Thần, liền cố nén, một lát bẻ nhánh cây ném Tiết Vinh, một lát gọi danh hiệu hồi nhỏ.
Tiết Vinh hàm dưỡng cũng không tệ, thủy chung không để ý tới hắn.
Ngô Bạch Khởi đang muốn tiếp tục châm chích hắn, chợt thấy trong bụi cỏ phía trước cao ngang đầu gối lướt qua một bóng trắng, mắt thấy Tiết Vinh cài tên, Ngô Bạch Khởi vội vàng cũng từ túi đựng tên sau lưng lấy ra tên dài, bắn chỗ cỏ cây thấp thoáng bên kia. Tên bắn ra, chỉ là tên của hắn vừa bay được một nửa, sau bụi cỏ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau.
Là âm thanh Phó Thần!
Tiết Vinh kinh hãi, vừa muốn tiến lên xem, thân thể cứng đờ.
Phó Thần trúng tên, tên là hắn bắn, Phó Thần bị thương nhẹ còn tốt, bị trọng thương, đừng nói hôn sự hắn và Phó Tuyên, chỉ sợ công sự hắn ở Kim Ngô Vệ cũng sẽ mất đi?
Ngô Bạch Khởi thoáng qua ở bên cạnh hắn, Tiết Vinh nhìn bóng dáng hắn, gần như bản năng mà xuất hiện một ý nghĩ.
Nhưng mà, cung tên Ngô Bạch Khởi...
Không phải là Ngô Bạch Khởi từ nhà mình mang tới, là Phó Thần đem cung tên đang dùng cho hắn mượn! Cũng tức là, tên của Ngô Bạch Khởi cùng bọn họ mấy người giống nhau, đều là Phó Thần chuẩn bị, ai cũng không thể dùng tên kết luận ai đả thương người!
Ý nghĩa nổi lên, Tiết Vinh quát lớn: Ngô Bạch Khởi, xem ngươi làm chuyện tốt gì!
Ngô Bạch Khởi nghe, giật mạnh cương ngựa, trợn mắt chất vấn hắn: Ngươi nói gì? Ngươi, ngươi thử nói lại lần nữa cho lão tử xem!
Bên kia trong bụi cỏ còn chưa có động tĩnh, Tiết Vinh nhấc tâm, nhịn không được suy đoán Phó Thần bị trọng thương, vì vậy càng thêm kiên định trốn tránh trách nhiệm, xuống ngựa chạy qua trách cứ Ngô Bạch Khởi: Ngươi nhất định muốn cướp con mồi của ta, hiện tại làm tổn thương người liền không chịu thừa nhận ? Ngươi... đại nhân, ngươi không sao chứ?
Phó Thần che cánh tay từ trong bụi cỏ đứng lên, giật nhẹ tay áo bị tên xuyên thủng, không hề để ý nói: Không sao không sao, ta mạng lớn, tên từ bên cạnh lao qua, chỉ chịu chút ngoại thương trên da. Hướng Tiết Vinh cười ha hả , ánh mắt rơi vào trên người Ngô Bạch Khởi theo sau chạy đến, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, tiến lên liền hướng Ngô Bạch Khởi đạp một cước, Bảo ngươi thành thật ngươi không nghe lời, vừa rồi thiếu chút nữa muốn mệnh ta!
Ngô Bạch Khởi lảo đảo bò lên, một bên trốn hắn một bên chỉ vào Tiết Vinh giải thích: Phó nhị ca ngươi oan uổng người, không phải ta, là Tiết Vinh bắn, ngươi đừng nghe hắn ăn nói bừa bãi, hồi nhỏ hắn đã...
Phi, làm tổn thương người mà ngươi còn dám vu oan người khác? Phó Thần lại hướng hắn đạp một cước, Ngô Bạch Khởi ngã nhào xuống đất, Phó Thần lập tức đuổi theo, một cước dẫm trên lưng hắn, vung nắm tay muốn đánh.
Đại nhân thôi, Tiết Vinh nắm chặt cổ tay hắn, nhìn Ngô Bạch Khởi nói: Cũng may đại nhân không việc gì, đừng cùng hắn so đo, loại người này, sau này chính là đừng để ý tới nữa.
Ngô Bạch Khởi tức thất khiếu đều bốc khói: Ngươi...
Ngươi cái gì mà ngươi! Phó Thần hung hăng nghiền lưng hắn một chút, Ngô Bạch Khởi đau đến ngao ngao kêu gào, rốt cuộc không còn tâm tư mắng Tiết Vinh. Hắn thành thật, Phó Thần chỉ vào phía trước nói: Vừa rồi ta muốn ở đây phương tiện, không nghĩ thiếu chút nữa bỏ mệnh, thôi, ngựa ta ở bên kia, Tiết Vinh ngươi đi giúp ta dắt đến đây, ta lại cho hắn chút nhan sắc xem sao.
Tiết Vinh bất đắc dĩ cười: Tốt, chỉ là đại nhân ra tay lưu tình, Ngô lão Hầu gia bên kia...
Phó Thần khoát khoát tay, Ta biết.
Tiết Vinh liền đi dẫn ngựa .
Chờ hắn đi xa, Ngô Bạch Khởi bất chấp cầu Phó Thần dời chân, đi hưng phấn nói: Lần này Nhị ca tin chưa?
Phó Thần quay đầu nhìn lướt một cái, thu hồi chân nói: Ừm, Tiết Vinh quả thật phẩm hạnh không đoan chính, tốt lắm, ngươi giúp ta một lần, chúng ta nợ nần toàn bộ xoá bỏ, nhưng ta cảnh cáo ngươi, còn để ta phát hiện ngươi gây sự với Tuyên Tuyên, ta quyết không tha nhẹ nhàng!
Quay người liền muốn đi.
Nhị ca! Bởi vì bận tâm Tiết Vinh bên kia trở về, Ngô Bạch Khởi không dám đứng lên, chỉ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cẳng chân Phó Thần, không phải rất yên tâm cùng hắn thẳng thắn nói: Nhị ca, kỳ thật, kỳ thật ta trước đây khi dễ Lục cô nương là bởi vì ta thích nàng... Đừng đánh a, Nhị ca ngươi nghe ta nói, ta thật sự thích Tuyên Tuyên, ngươi xem ta làm như thế nào ngươi mới chịu đem nàng gả cho ta a? Ngươi nói, chỉ cần ngươi nói, cái gì ta cũng chịu làm!
Thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt có chút chật vật, chỉ có một đôi con ngươi kiên định sáng ngời.
Phó Thần chăm chú nhìn hai mắt hắn, cười cười.
Hắn cười, Ngô Bạch Khởi trong lòng toát ra một chút xíu hi vọng, chờ mong nhìn hắn.
Cút!
Phó Thần lại thưởng cho hắn một cước.
Tiết Vinh tốt xấu gì cũng ra vẻ đạo mạo, tốt xấu cũng có công phu không kém, hắn Ngô Bạch Khởi có cái gì? Một đầu ngón tay Tuyên Tuyên cũng không xứng!
Đợi Tiết Vinh trở về, Phó Thần lên ngựa cùng hắn rời đi.
Nghe tiếng vó ngựa đi xa, Ngô Bạch Khởi liên tục đập đất, sau một lát đổi thành nằm trên mặt đất, ngẩn người nhìn lá cây trời xanh trên đỉnh đầu.
Thôi, ít nhất Phó Tuyên sẽ không gả cho Tiết Vinh , hắn vẫn còn cơ hội.
Thiếu niên trọng chấn cờ trống thì Phó Thần sầm mặt trở về nhà.
Kiều thị thấy nhi tử bị thương, đau lòng cực kỳ, tự mình bôi thuốc cho nhi tử, oán giận hắn vì sao không cẩn thận.
Phó Thần căn bản không nhìn chút vết thương nhẹ này vào trong mắt, thấp giọng nói: Nương, Tiết Vinh không phải là lương phối của Tuyên Tuyên, ngày mai cho người đi so bát tự, nương nói hai người mệnh lý tương khắc, cự tuyệt đi.
Phó Tuyên nghe tin vừa vặn chạy tới, nghe được lời này, khựng một chút mới bước vào gian nhà chính.
/299
|