Edit: Nguyen Thi
Tề gia cùng Phó gia giao hảo, tiệc mời Tề gia mà Kiều Thị không xuất hiện, khó tránh có tân khách hỏi thăm. Vì thế tin tức thân thể của Phó Tuyên không thoải mái, Kiều Thị dẫn 2 nữ nhi tới trước cửa Tề phủ lại trở về, liền dần dần truyền ra ngoài.
Tiền viện bên này, sau khi tan tiệc trời còn sớm, Tề Sách mời Phó Thần đi thư phòng của mình xem bảo kiếm mà Tề lão gia tặng cho hắn. Xem đến một nửa Tề phu nhân sai nha hoàn đến tìm hắn, Tề Sách áy náy hướng 2 người xin lỗi, nói với Tề Giản: “ Nhị đệ bồi Vân Thăng với Chính Đường trước, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Sắc mặt Tề Giản hơi tái, gượng cười đáp ứng không có nhìn ánh mắt Tề Sách. Phó Thần chú ý tới, sau khi Tề Sách rời đi, hắn ân cần hỏi Tề Giản: “ Có tâm sự? Nhìn ngươi mất hồn mất vía, do thân thể không thoải mái vậy không cần chống đỡ bồi chúng ta, ta cùng thế tử tùy tiện ngồi một chút là được.”
Tề Giản nhìn hắn cười nói: “ Ta không có việc gì, chỉ là nghĩ tới mấy ngày nữa lại phải đọc sách mỗi ngày, có chút hâm mộ các ngươi, luyện võ tốt bao nhiêu, lại có thể dựa vào một thân công phu đoạt lấy tiền đồ. Lại có thể cường thân kiện thể, không giống ta, cả ngày ngồi trong thư phòng.”
Hắn không muốn nói lời thật lòng, Phó Thần liền giả vờ không biết, vừa uống trà vừa bàn luận võ nghệ. Tề Giản nhìn hắn, tìm kiếm bóng dáng người trong lòng trên khuôn mặt tuấn lãng, sáng lán của Phó Thần. Đáng tiếc hắn còn chưa có cơ hội thổ lộ tâm sự với nàng, rốt cuộc bây giờ cũng không nói được.
2 ngày trước, đại ca uống say, hắn dìu huynh ấy về phòng, đem đại ca đặt tên giường thì chợt nghe đại ca thì thào nói nhỏ. Tề Giản tưởng là lời say nên không để ý, xoay người lại thì nghe thấy một tiếng khàn khàn lại rõ ràng “ Nùng Nùng” nghe đại ca thì thào nói năm nay sẽ hỏi cưới nàng.
“ Nùng Nùng” là nhũ danh của nàng, trong mộng hắn đã lặng lẽ gọi rất nhiều lần. Thì ra đại ca cũng thích nàng. Sao có thể không thích chứ? Nàng cười lên đẹp như vậy, giọng nói cũng dễ nghe, ánh mắt giống như nước suối trong, hồn nhiên ngây thơ.
Buông tha sao? Hắn luyến tiếc.
Hay nên cùng đại ca tranh đoạt?
Tề Giản không cần nghĩ cũng biết, hắn so ra kém đại ca, mọi thứ đều không bằng, cả Phó đại nhân cũng thưởng thức đại ca…. Thay vì không giành được còn gây ra xích mích huynh đệ, không bằng giả bộ như mình không hề động tâm.
Một góc hành lang, Tề Sách không nhanh không chậm bước tới, nhìn cũng không nhìn nha hoàn trong viện chính mình, thấp giọng hỏi: “ Người có đến không?”
Nếu nàng thích hắn, được hắn yêu cầu, nàng chắc chắn sẽ đến. Nha hoàn mặc y phục xanh sắc mặt thay đổi, cúi đầu giải thích: “ Không có, nghe nói Lục tiểu thư bị đau bụng, xe ngựa đến trước phủ thì đột nhiên nôn ra, Phó phu nhân liền quay đầu xe trở về phủ, tam tiểu thư cũng không có xuống xe.”
Tề Sách nhíu mày, tại sao trùng hợp như vậy? Cho nha hoàn rời đi, Tề Sách đứng tại chỗ trầm tư 1 lát, liền trở về thư phòng, thấy Phó Thần liền nói: “ Nghe nói Lục muội muội bị nôn trên đường, hiện đã…”
“ Nôn! Giờ Tuyên Tuyên đâu?” Hắn mới nói 1 câu, Phó Thần liền đứng vụt dậy, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài. Tề Sách lập tức xác định, Phó Tuyên thật sự bị bệnh, cũng không phải là do mẹ con Kiều Thị không muốn tới. Giải đáp được nghi hoặc, vội vàng ngăn Phó Thần lại, đem chuyện 3 người Kiều Thị về nhà nói ra.
Phó Thần vẫn không yên tâm, hướng mấy người cáo từ: “Ta đi tìm phụ thân nói một tiếng, ngày hôm nay không tụ tập được vì thân thể Tuyên Tuyên rất tốt, ít khi bị bệnh, ta phải trở về xem mới yên tâm.” Tề Sách, Từ Yến đều là người có muội muội liền trấn an vài câu, cùng nhau đưa hắn ra ngoài.
Sau khi Phó Phẩm Ngôn biết chuyện cũng không có gì khác thường, kêu Phó Thần về trước, ông tiếp tục cùng đám đồng liêu uống rượu nói chuyện, sau khi giải tán mới lên xe về phủ.
Vừa xuống xe liền vội vàng đi Thủy Trúc cư của tiểu nữ nhi. Quản sự Lưu thúc sớm được Kiều Thị phân phó, liền nhắc nhở: “ Lão gia, Lục tiểu thư không có chuyện gì, là tam tiểu thư bị bệnh.” Bước chân của Phó Phẩm Ngôn khựng lại, nhìn Lưu thúc, lại dời qua Phù Cư viện của Phó Dung.
Vào phòng liền thấy mẹ con Kiều Thị đều ở đây, đầu ái nữ tựa vào đầu giường, sắc mặt tới nhợt, chỉ vừa qua mấy giờ không thấy mà dường như gầy đi rất nhiều. Phó Phẩm Ngôn nhìn về Phó Tuyên, xác định nàng hoàn hảo, ngồi trên giường sờ trán Phó Dung: “ Nùng Nùng làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái, thầy thuốc xem qua chưa?” Tận lực xem nhẹ nhàn nhạt ý vị trong phòng.
Phó Dung chôn đầu trong ngực phụ thân, nước mắt lại chảy ra. Hôm nay nàng mới biết được, kiếp trước mình ngu xuẩn bao nhiêu. Từ nhỏ tới lớn, mổi lần nàng ra ngoài, mẫu thân đều dặn tỷ tỷ chăm sóc tốt cho nàng, lo sợ nàng bị người khác khi dễ. Phó Dung cảm thấy mẫu thân lo ngại quá nhiều, nàng thông minh như vậy, chỉ có nàng khi dễ người khác, ai khi dễ được nàng? Nàng cùng mẫu thân tranh luận, mẫu thân nói nàng nhìn thì thông minh, kỳ thực là được lớn lên từ hũ mật, khi đi ra bên ngoài, ăn được chút ngon ngọt liền không nhìn thấy ong mật bên cạnh, mắt thấy sắp bị châm còn đắc ý vì tìm được mật.
Có lẽ nàng thật sự tự cho mình thông minh, nhưng Tề Trúc không phải là ong bình thường. 2 người chỉ là bạn khăn tay chi giao bình thường, gặp mặt thì cười hàn huyên, tách ra cũng không tưởng niệm, ai cũng không lấy được chỗ tốt của ai, cũng không đắc tội với nhau. Đầu xuân năm ngoái, nàng cũng chưa từng thấy qua Từ Yến, 2 người không oán không thù, Phó Dung thật sự nghĩ không ra vì sao Tề Trúc nhẫn tâm bưng điểm tâm như vậy cho nàng ăn.
Trong bụng lại cồn cào, Phó Dung che miệng lại muốn ói, trong bụng lại không có gì cho nàng nôn ra. Hận bản thân mình quá ngốc, bị vải thưa che mắt tới chết, càng hận Tề Trúc. Hận nàng ấy hại nàng bị bệnh khổ sở, làm cho trán nàng lưu lại vết sẹo. Hận nàng ấy hại chết đệ đệ, làm nàng tự trách tự ghét, người một nhà đều chịu thống khổ. Đáng thương nhất là đệ đệ, chết không minh bạch. Hận nàng ấy âm hiểm giả dối, hại nàng thảm, còn giống như không có việc gì cùng trò chuyện cùng nàng, thay Tề Sách tạ lỗi, vẫn luôn là tiểu thư đoan trang của Tề gia trong mắt người khác, danh hiền lan xa.
Hận không thể hình dung như dời non lấp biển hướng về nàng, Phó Dung nắm chặt quần áo phụ thân, suýt nữa nghiến nát răng làm Phó Phẩm Ngôn cực kỳ đau lòng. Nữ nhi biết nhất làm nũng, có ủy khuất gì đều nói ra hết, cầu ông làm chủ, lần này hận đến cắn răng nhẫn nhịn còn ôm ông khóc thật sự làm cho người ta khó chịu.
Nghe Kiều Thị oán hận kể lại hành vi của Tề Trúc, Phó Phẩm Ngôn không giận mà cười, nói với huynh muội Phó Thần: “ Uyển tỷ nhi dẫn muội muội về phòng đi, ở đây không cần các con lo lắng, Chính Đường ở trong sân trông giữ, không cho kẻ nào tới gần.”
Uy lực của ông rất mạnh, khi tức giận thật sự ngoại trừ Phó Dung và Kiều Thị thì ai cũng không dám chọc ông. Phó Uyển sờ đầu Phó Dung, trấn an vài câu liền dẫn Phó Tuyên đi, Phó Thần liền đi ra ngoài.
Phó Phẩm Ngôn không nhìn nàng, chỉ đem nữ nhi từ trong ngực đỡ dậy, ép nàng ngồi thẳng, vững vàng chống đỡ bả vai nàng: “ Nùng Nùng nói đi, rốt cuộc con tức giận cái gì?”
Phó Dung khóc đến đứt hơi, trong lòng có oán hận, có hối tiếc, nhưng nhiều nhất là không hiểu. Nàng không rõ vì sao mình lại bị người ta hãm hại như thế.
“ Nói, con không nói, phu thân làm sao biết con tức giận cái gì?” Phó Phẩm Ngôn nhẫn nại, yên lặng nhìn nữ nhi. Bên tai là giọng nói ôn nhu của phụ thân, rốt cuộc Phó Dung nhịn không được, bổ nhào vào ngực phụ thân mà tố ủy khuất: “ Con không hề trêu chọc nàng ta, vì sao nàng ta phải hại con như vậy, hại… Nàng ta có biết con chịu bao nhiêu khổ không? Rốt cuộc con đã làm gì có hại đến nàng ta, mà nàng ta phải nhẫn tâm như thế?” Nhưng dù nàng có làm hại Tề Trúc thì nàng ta cũng không khó chịu như thế. Nàng khổ không tính là gì, hại đệ đệ chết oan!
Phó Phẩm Ngôn nhìn thê tử, Kiều Thị trèo lên giường, ôm nữ nhi vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “ Nùng Nùng ngốc, là nàng ta đố kị con xinh đẹp hơn nàng ta, cho nên muốn con sinh bệnh để lại sẹo, nàng ta sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân thành Tín Đô. Nương nói với con, càng xuất chúng thì sẽ càng dễ dàng bị người đời đố kị, một khi ghen tị dù không có thù oán cũng sinh ra tà niệm. Nùng Nùng đừng giận, lần này không trách con sơ ý, là nàng ta quá mức gian trá, còn nhỏ tuổi mà lòng dạ sâu như vậy, cả nương cũng không nhìn ra. Nếu sớm phát hiện ra cũng không đến mức làm cho con lớn mới té ngã như vậy.”
Phó Dung khó tin, 2 mắt đẫm lệ: “ Chỉ vì đố kỵ?”
“ Không phải đố kỵ thì là cái gì?” Kiều Thị đau lòng giúp nữ nhi lau nước mắt, nói ra chuyện cũ năm xưa của chính mình: “ Nương hồi nhỏ cũng bị người ta hãm hại, các quý công tử đến nhà chúng ta làm khách, những tỷ muội kia của nương đè ta xuống nghĩ muốn hủy dung ta, may mắn các nàng không giấu kỹ như Tề Trúc bị ta nhìn ra tránh thoát 1 kiếp nạn. Nùng Nùng nhớ kỹ, sau này khi đến nhà người khác làm khách, trừ bỏ người mà con đặc biệt tin tưởng, thức ăn hay bất cứ thứ gì cũng không nên chạm vào.”
Ở trong nhà, không có tranh đấu, các nữ nhi chưa thấy qua việc xấu xa nên lòng phòng bị thấp. Phó Phẩm Ngôn bất ngờ nhìn thê tử, chưa từng nghe bà nhắc qua những việc này. Kiều Thị chăm chú nhìn nữ nhi, không lưu ý ánh mắt trượng phu. Ngược lại Phó Dung, trải qua mấy phen khóc lóc kể lệ, oán khí tích ở ngực đều thoát ra, chỉ còn lại thù.
Tề Trúc hại nàng như thế, nàng mà không trả thù lại chẳng phải uổng kiếp sống lại này, biết chân tướng bị giấu diếm kiếp trước, hận ý trong mắt nàng không giảm, khóe miệng hơi vểnh lên giống như có mùi âm mưu. Cho tới lúc này, Phó Phẩm Ngôn mới thở phào một hơi.
Ông không hi vọng nữ nhi là quả hồng mềm, người khác đánh nàng một quyền, nàng có thể khóc nhưng phải trả lại gấp 10 lần. Ông cũng sẽ không cho nữ nhi tự mình trả thù. Con gái lớn khôn giữ được, tương lai sẽ gả cho người ở nhà chồng bị ủy khuất, người phụ thân như ông nước xa không cứu được lửa gần. Các nữ nhi chỉ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng hiện tại ông sẽ trông giữ bên người các nàng.
“ Nùng Nùng định sẽ báo thù như thế nào?” Phó Phẩm Ngôn đứng dậy đi tới bàn rót chén trà uống, sau đó quay trở về mỉm cười nói. Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của phụ thân, nhưng nụ cười nơi khóe miệng của ông nhìn như thế nào cũng xấu xa.
Nữ nhi không lên tiếng, Phó Phẩm Ngôn cổ vũ thúc giục: “ Nói ta nghe thử xem, hãy để phụ thân xem thử bản lĩnh của con.”
Kiều Thị ngơ ngẩn, có ai dạy con như thế này không?
Phó Dung không nghĩ nhiều như vậy, bị ánh mắt mong đợi của phụ thân dõi theo, nàng cụp mi nghĩ ngợi một lát, trong đầu nghĩ ra một chủ ý thì liền bị phủ định, liên tục phủ định 3,4 lần mới chậm rãi nói: “ Phụ thân, mấy ngày nữa là tết nguyên tiêu, con muốn mời nàng ấy cùng đi ngắm đèn lồng, trước đó phụ thân sắp xếp vài người đến lúc đó gây ra hỗn loạn, nhân lúc loạn… Hướng trên mặt nàng tạo vết thương.”
Mối thù của cả hai kiếp, kiếp này nàng sẽ trả lại.
Tề Trúc không phải muốn làm đệ nhất mỹ nhân sao? Phó Dung muốn nàng ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không bằng, muốn nàng sống không bằng chết, sau cùng không có ngày nào vui vẻ.
Phó Phẩm Ngôn không nói, cười hỏi thê tử: “Tố Nuơng nghĩ như thế nào?”
Kiều Thị bĩu môi, nhìn nữ nhi sau cơn mưa trời lại sáng, hừ nói: “ 2 người các ngươi làm chuyện xấu, đừng kéo thiếp vào.”
Phó Phẩm Ngôn gật đầu, nói với Phó Dung: “ Tốt, liền làm theo biện pháp con nói, con yên tâm những chuyện khác đều giao cho ta lo liệu.”
Phó Dung săn sóc dặn dò: “ Phụ thân cũng cẩn thận một chút, đừng để cho người ta phát hiện đầu mối.”
“ Ta còn cần con dạy sao?” Phó Phẩm Ngôn xoa đầu nàng. Mắt thấy 2 cha con đã thảo luận xong, Kiều Thị nhịn không được nói: “ Đợi chút, Nùng Nùng cũng đã hơn nửa năm không đi tìm nàng ta. Hiện tại đột nhiên chủ động mời nàng ta đi chơi, nửa đường lại xảy ra chuyện, người ta lại không ngốc, chắc chắn sẽ hoài nghi đến Nùng Nùng.”
Phó Dung ngẩn ra, quả thực là như thế… Không chờ nàng nghĩ tiếp, Kiều Thị lại nói: “ Nùng Nùng không cần gấp gáp mời nàng ta trước, vãn lễ nguyên tiêu ai ai cũng đều thích náo nhiệt, nói không chừng nàng ta sẽ mời con trước. Cho dù nàng ta không mời, cho dù hôm đó nàng ta không ra cửa, sau này cũng sẽ có thời điểm nàng ta ra ngoài, phụ thân con có thế ra tay bất cứ lúc nào, cần gì phải lập tức báo thù?”
Bà véo véo gương mặt của nữ nhi vẫn không có chút máu, cười dịu dàng: “ Quân tử báo thù ,10 năm không muộn, Nùng Nùng, ánh mắt con phải nhìn xa và lâu dài ra một chút.”
Phó Dung nhìn mẫu thân, rồi nhìn phụ thân bên cạnh vẫn luôn mỉm cười nhìn chăm chú mẫu thân. Trong lòng dâng lên một dòng suối ngọt ngào: “ Nương, con phát hiện người cùng phụ thân thật xứng đôi, quả thật là trời đất tạo thành.”
Trời đất tạo nên một đôi hồ ly xấu xa
Tề gia cùng Phó gia giao hảo, tiệc mời Tề gia mà Kiều Thị không xuất hiện, khó tránh có tân khách hỏi thăm. Vì thế tin tức thân thể của Phó Tuyên không thoải mái, Kiều Thị dẫn 2 nữ nhi tới trước cửa Tề phủ lại trở về, liền dần dần truyền ra ngoài.
Tiền viện bên này, sau khi tan tiệc trời còn sớm, Tề Sách mời Phó Thần đi thư phòng của mình xem bảo kiếm mà Tề lão gia tặng cho hắn. Xem đến một nửa Tề phu nhân sai nha hoàn đến tìm hắn, Tề Sách áy náy hướng 2 người xin lỗi, nói với Tề Giản: “ Nhị đệ bồi Vân Thăng với Chính Đường trước, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Sắc mặt Tề Giản hơi tái, gượng cười đáp ứng không có nhìn ánh mắt Tề Sách. Phó Thần chú ý tới, sau khi Tề Sách rời đi, hắn ân cần hỏi Tề Giản: “ Có tâm sự? Nhìn ngươi mất hồn mất vía, do thân thể không thoải mái vậy không cần chống đỡ bồi chúng ta, ta cùng thế tử tùy tiện ngồi một chút là được.”
Tề Giản nhìn hắn cười nói: “ Ta không có việc gì, chỉ là nghĩ tới mấy ngày nữa lại phải đọc sách mỗi ngày, có chút hâm mộ các ngươi, luyện võ tốt bao nhiêu, lại có thể dựa vào một thân công phu đoạt lấy tiền đồ. Lại có thể cường thân kiện thể, không giống ta, cả ngày ngồi trong thư phòng.”
Hắn không muốn nói lời thật lòng, Phó Thần liền giả vờ không biết, vừa uống trà vừa bàn luận võ nghệ. Tề Giản nhìn hắn, tìm kiếm bóng dáng người trong lòng trên khuôn mặt tuấn lãng, sáng lán của Phó Thần. Đáng tiếc hắn còn chưa có cơ hội thổ lộ tâm sự với nàng, rốt cuộc bây giờ cũng không nói được.
2 ngày trước, đại ca uống say, hắn dìu huynh ấy về phòng, đem đại ca đặt tên giường thì chợt nghe đại ca thì thào nói nhỏ. Tề Giản tưởng là lời say nên không để ý, xoay người lại thì nghe thấy một tiếng khàn khàn lại rõ ràng “ Nùng Nùng” nghe đại ca thì thào nói năm nay sẽ hỏi cưới nàng.
“ Nùng Nùng” là nhũ danh của nàng, trong mộng hắn đã lặng lẽ gọi rất nhiều lần. Thì ra đại ca cũng thích nàng. Sao có thể không thích chứ? Nàng cười lên đẹp như vậy, giọng nói cũng dễ nghe, ánh mắt giống như nước suối trong, hồn nhiên ngây thơ.
Buông tha sao? Hắn luyến tiếc.
Hay nên cùng đại ca tranh đoạt?
Tề Giản không cần nghĩ cũng biết, hắn so ra kém đại ca, mọi thứ đều không bằng, cả Phó đại nhân cũng thưởng thức đại ca…. Thay vì không giành được còn gây ra xích mích huynh đệ, không bằng giả bộ như mình không hề động tâm.
Một góc hành lang, Tề Sách không nhanh không chậm bước tới, nhìn cũng không nhìn nha hoàn trong viện chính mình, thấp giọng hỏi: “ Người có đến không?”
Nếu nàng thích hắn, được hắn yêu cầu, nàng chắc chắn sẽ đến. Nha hoàn mặc y phục xanh sắc mặt thay đổi, cúi đầu giải thích: “ Không có, nghe nói Lục tiểu thư bị đau bụng, xe ngựa đến trước phủ thì đột nhiên nôn ra, Phó phu nhân liền quay đầu xe trở về phủ, tam tiểu thư cũng không có xuống xe.”
Tề Sách nhíu mày, tại sao trùng hợp như vậy? Cho nha hoàn rời đi, Tề Sách đứng tại chỗ trầm tư 1 lát, liền trở về thư phòng, thấy Phó Thần liền nói: “ Nghe nói Lục muội muội bị nôn trên đường, hiện đã…”
“ Nôn! Giờ Tuyên Tuyên đâu?” Hắn mới nói 1 câu, Phó Thần liền đứng vụt dậy, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài. Tề Sách lập tức xác định, Phó Tuyên thật sự bị bệnh, cũng không phải là do mẹ con Kiều Thị không muốn tới. Giải đáp được nghi hoặc, vội vàng ngăn Phó Thần lại, đem chuyện 3 người Kiều Thị về nhà nói ra.
Phó Thần vẫn không yên tâm, hướng mấy người cáo từ: “Ta đi tìm phụ thân nói một tiếng, ngày hôm nay không tụ tập được vì thân thể Tuyên Tuyên rất tốt, ít khi bị bệnh, ta phải trở về xem mới yên tâm.” Tề Sách, Từ Yến đều là người có muội muội liền trấn an vài câu, cùng nhau đưa hắn ra ngoài.
Sau khi Phó Phẩm Ngôn biết chuyện cũng không có gì khác thường, kêu Phó Thần về trước, ông tiếp tục cùng đám đồng liêu uống rượu nói chuyện, sau khi giải tán mới lên xe về phủ.
Vừa xuống xe liền vội vàng đi Thủy Trúc cư của tiểu nữ nhi. Quản sự Lưu thúc sớm được Kiều Thị phân phó, liền nhắc nhở: “ Lão gia, Lục tiểu thư không có chuyện gì, là tam tiểu thư bị bệnh.” Bước chân của Phó Phẩm Ngôn khựng lại, nhìn Lưu thúc, lại dời qua Phù Cư viện của Phó Dung.
Vào phòng liền thấy mẹ con Kiều Thị đều ở đây, đầu ái nữ tựa vào đầu giường, sắc mặt tới nhợt, chỉ vừa qua mấy giờ không thấy mà dường như gầy đi rất nhiều. Phó Phẩm Ngôn nhìn về Phó Tuyên, xác định nàng hoàn hảo, ngồi trên giường sờ trán Phó Dung: “ Nùng Nùng làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái, thầy thuốc xem qua chưa?” Tận lực xem nhẹ nhàn nhạt ý vị trong phòng.
Phó Dung chôn đầu trong ngực phụ thân, nước mắt lại chảy ra. Hôm nay nàng mới biết được, kiếp trước mình ngu xuẩn bao nhiêu. Từ nhỏ tới lớn, mổi lần nàng ra ngoài, mẫu thân đều dặn tỷ tỷ chăm sóc tốt cho nàng, lo sợ nàng bị người khác khi dễ. Phó Dung cảm thấy mẫu thân lo ngại quá nhiều, nàng thông minh như vậy, chỉ có nàng khi dễ người khác, ai khi dễ được nàng? Nàng cùng mẫu thân tranh luận, mẫu thân nói nàng nhìn thì thông minh, kỳ thực là được lớn lên từ hũ mật, khi đi ra bên ngoài, ăn được chút ngon ngọt liền không nhìn thấy ong mật bên cạnh, mắt thấy sắp bị châm còn đắc ý vì tìm được mật.
Có lẽ nàng thật sự tự cho mình thông minh, nhưng Tề Trúc không phải là ong bình thường. 2 người chỉ là bạn khăn tay chi giao bình thường, gặp mặt thì cười hàn huyên, tách ra cũng không tưởng niệm, ai cũng không lấy được chỗ tốt của ai, cũng không đắc tội với nhau. Đầu xuân năm ngoái, nàng cũng chưa từng thấy qua Từ Yến, 2 người không oán không thù, Phó Dung thật sự nghĩ không ra vì sao Tề Trúc nhẫn tâm bưng điểm tâm như vậy cho nàng ăn.
Trong bụng lại cồn cào, Phó Dung che miệng lại muốn ói, trong bụng lại không có gì cho nàng nôn ra. Hận bản thân mình quá ngốc, bị vải thưa che mắt tới chết, càng hận Tề Trúc. Hận nàng ấy hại nàng bị bệnh khổ sở, làm cho trán nàng lưu lại vết sẹo. Hận nàng ấy hại chết đệ đệ, làm nàng tự trách tự ghét, người một nhà đều chịu thống khổ. Đáng thương nhất là đệ đệ, chết không minh bạch. Hận nàng ấy âm hiểm giả dối, hại nàng thảm, còn giống như không có việc gì cùng trò chuyện cùng nàng, thay Tề Sách tạ lỗi, vẫn luôn là tiểu thư đoan trang của Tề gia trong mắt người khác, danh hiền lan xa.
Hận không thể hình dung như dời non lấp biển hướng về nàng, Phó Dung nắm chặt quần áo phụ thân, suýt nữa nghiến nát răng làm Phó Phẩm Ngôn cực kỳ đau lòng. Nữ nhi biết nhất làm nũng, có ủy khuất gì đều nói ra hết, cầu ông làm chủ, lần này hận đến cắn răng nhẫn nhịn còn ôm ông khóc thật sự làm cho người ta khó chịu.
Nghe Kiều Thị oán hận kể lại hành vi của Tề Trúc, Phó Phẩm Ngôn không giận mà cười, nói với huynh muội Phó Thần: “ Uyển tỷ nhi dẫn muội muội về phòng đi, ở đây không cần các con lo lắng, Chính Đường ở trong sân trông giữ, không cho kẻ nào tới gần.”
Uy lực của ông rất mạnh, khi tức giận thật sự ngoại trừ Phó Dung và Kiều Thị thì ai cũng không dám chọc ông. Phó Uyển sờ đầu Phó Dung, trấn an vài câu liền dẫn Phó Tuyên đi, Phó Thần liền đi ra ngoài.
Phó Phẩm Ngôn không nhìn nàng, chỉ đem nữ nhi từ trong ngực đỡ dậy, ép nàng ngồi thẳng, vững vàng chống đỡ bả vai nàng: “ Nùng Nùng nói đi, rốt cuộc con tức giận cái gì?”
Phó Dung khóc đến đứt hơi, trong lòng có oán hận, có hối tiếc, nhưng nhiều nhất là không hiểu. Nàng không rõ vì sao mình lại bị người ta hãm hại như thế.
“ Nói, con không nói, phu thân làm sao biết con tức giận cái gì?” Phó Phẩm Ngôn nhẫn nại, yên lặng nhìn nữ nhi. Bên tai là giọng nói ôn nhu của phụ thân, rốt cuộc Phó Dung nhịn không được, bổ nhào vào ngực phụ thân mà tố ủy khuất: “ Con không hề trêu chọc nàng ta, vì sao nàng ta phải hại con như vậy, hại… Nàng ta có biết con chịu bao nhiêu khổ không? Rốt cuộc con đã làm gì có hại đến nàng ta, mà nàng ta phải nhẫn tâm như thế?” Nhưng dù nàng có làm hại Tề Trúc thì nàng ta cũng không khó chịu như thế. Nàng khổ không tính là gì, hại đệ đệ chết oan!
Phó Phẩm Ngôn nhìn thê tử, Kiều Thị trèo lên giường, ôm nữ nhi vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “ Nùng Nùng ngốc, là nàng ta đố kị con xinh đẹp hơn nàng ta, cho nên muốn con sinh bệnh để lại sẹo, nàng ta sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân thành Tín Đô. Nương nói với con, càng xuất chúng thì sẽ càng dễ dàng bị người đời đố kị, một khi ghen tị dù không có thù oán cũng sinh ra tà niệm. Nùng Nùng đừng giận, lần này không trách con sơ ý, là nàng ta quá mức gian trá, còn nhỏ tuổi mà lòng dạ sâu như vậy, cả nương cũng không nhìn ra. Nếu sớm phát hiện ra cũng không đến mức làm cho con lớn mới té ngã như vậy.”
Phó Dung khó tin, 2 mắt đẫm lệ: “ Chỉ vì đố kỵ?”
“ Không phải đố kỵ thì là cái gì?” Kiều Thị đau lòng giúp nữ nhi lau nước mắt, nói ra chuyện cũ năm xưa của chính mình: “ Nương hồi nhỏ cũng bị người ta hãm hại, các quý công tử đến nhà chúng ta làm khách, những tỷ muội kia của nương đè ta xuống nghĩ muốn hủy dung ta, may mắn các nàng không giấu kỹ như Tề Trúc bị ta nhìn ra tránh thoát 1 kiếp nạn. Nùng Nùng nhớ kỹ, sau này khi đến nhà người khác làm khách, trừ bỏ người mà con đặc biệt tin tưởng, thức ăn hay bất cứ thứ gì cũng không nên chạm vào.”
Ở trong nhà, không có tranh đấu, các nữ nhi chưa thấy qua việc xấu xa nên lòng phòng bị thấp. Phó Phẩm Ngôn bất ngờ nhìn thê tử, chưa từng nghe bà nhắc qua những việc này. Kiều Thị chăm chú nhìn nữ nhi, không lưu ý ánh mắt trượng phu. Ngược lại Phó Dung, trải qua mấy phen khóc lóc kể lệ, oán khí tích ở ngực đều thoát ra, chỉ còn lại thù.
Tề Trúc hại nàng như thế, nàng mà không trả thù lại chẳng phải uổng kiếp sống lại này, biết chân tướng bị giấu diếm kiếp trước, hận ý trong mắt nàng không giảm, khóe miệng hơi vểnh lên giống như có mùi âm mưu. Cho tới lúc này, Phó Phẩm Ngôn mới thở phào một hơi.
Ông không hi vọng nữ nhi là quả hồng mềm, người khác đánh nàng một quyền, nàng có thể khóc nhưng phải trả lại gấp 10 lần. Ông cũng sẽ không cho nữ nhi tự mình trả thù. Con gái lớn khôn giữ được, tương lai sẽ gả cho người ở nhà chồng bị ủy khuất, người phụ thân như ông nước xa không cứu được lửa gần. Các nữ nhi chỉ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng hiện tại ông sẽ trông giữ bên người các nàng.
“ Nùng Nùng định sẽ báo thù như thế nào?” Phó Phẩm Ngôn đứng dậy đi tới bàn rót chén trà uống, sau đó quay trở về mỉm cười nói. Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của phụ thân, nhưng nụ cười nơi khóe miệng của ông nhìn như thế nào cũng xấu xa.
Nữ nhi không lên tiếng, Phó Phẩm Ngôn cổ vũ thúc giục: “ Nói ta nghe thử xem, hãy để phụ thân xem thử bản lĩnh của con.”
Kiều Thị ngơ ngẩn, có ai dạy con như thế này không?
Phó Dung không nghĩ nhiều như vậy, bị ánh mắt mong đợi của phụ thân dõi theo, nàng cụp mi nghĩ ngợi một lát, trong đầu nghĩ ra một chủ ý thì liền bị phủ định, liên tục phủ định 3,4 lần mới chậm rãi nói: “ Phụ thân, mấy ngày nữa là tết nguyên tiêu, con muốn mời nàng ấy cùng đi ngắm đèn lồng, trước đó phụ thân sắp xếp vài người đến lúc đó gây ra hỗn loạn, nhân lúc loạn… Hướng trên mặt nàng tạo vết thương.”
Mối thù của cả hai kiếp, kiếp này nàng sẽ trả lại.
Tề Trúc không phải muốn làm đệ nhất mỹ nhân sao? Phó Dung muốn nàng ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không bằng, muốn nàng sống không bằng chết, sau cùng không có ngày nào vui vẻ.
Phó Phẩm Ngôn không nói, cười hỏi thê tử: “Tố Nuơng nghĩ như thế nào?”
Kiều Thị bĩu môi, nhìn nữ nhi sau cơn mưa trời lại sáng, hừ nói: “ 2 người các ngươi làm chuyện xấu, đừng kéo thiếp vào.”
Phó Phẩm Ngôn gật đầu, nói với Phó Dung: “ Tốt, liền làm theo biện pháp con nói, con yên tâm những chuyện khác đều giao cho ta lo liệu.”
Phó Dung săn sóc dặn dò: “ Phụ thân cũng cẩn thận một chút, đừng để cho người ta phát hiện đầu mối.”
“ Ta còn cần con dạy sao?” Phó Phẩm Ngôn xoa đầu nàng. Mắt thấy 2 cha con đã thảo luận xong, Kiều Thị nhịn không được nói: “ Đợi chút, Nùng Nùng cũng đã hơn nửa năm không đi tìm nàng ta. Hiện tại đột nhiên chủ động mời nàng ta đi chơi, nửa đường lại xảy ra chuyện, người ta lại không ngốc, chắc chắn sẽ hoài nghi đến Nùng Nùng.”
Phó Dung ngẩn ra, quả thực là như thế… Không chờ nàng nghĩ tiếp, Kiều Thị lại nói: “ Nùng Nùng không cần gấp gáp mời nàng ta trước, vãn lễ nguyên tiêu ai ai cũng đều thích náo nhiệt, nói không chừng nàng ta sẽ mời con trước. Cho dù nàng ta không mời, cho dù hôm đó nàng ta không ra cửa, sau này cũng sẽ có thời điểm nàng ta ra ngoài, phụ thân con có thế ra tay bất cứ lúc nào, cần gì phải lập tức báo thù?”
Bà véo véo gương mặt của nữ nhi vẫn không có chút máu, cười dịu dàng: “ Quân tử báo thù ,10 năm không muộn, Nùng Nùng, ánh mắt con phải nhìn xa và lâu dài ra một chút.”
Phó Dung nhìn mẫu thân, rồi nhìn phụ thân bên cạnh vẫn luôn mỉm cười nhìn chăm chú mẫu thân. Trong lòng dâng lên một dòng suối ngọt ngào: “ Nương, con phát hiện người cùng phụ thân thật xứng đôi, quả thật là trời đất tạo thành.”
Trời đất tạo nên một đôi hồ ly xấu xa
/299
|