Hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên Phó Dung làm là sờ chiếc gối nhở bên cạnh gương.
Không ngờ thoáng cái đã đụng phải vật gì đó.
Phó Dung nhíu mày, quả nhiên là khối ngọc bội văn long của Từ Tấn.
Nghĩ tới chuyện bị hắn hôn xém chút nghẹt thở tối qua, Phó Dung giận dỗi nhét ngọc bội xuống dưới gối, cầm gương nhỏ kiểm tra môi.
Da Phó Dung trắng chẳng kém làn da non nớt của Quan ca nhi bao nhiêu nên dấu móng tay dù nhạt rất nhiều vẫn nhìn thấy rõ ràng. Phó Dung áo não đập giường, hờn dỗi một lát mới soi gương lại, dùng móng tay cái sờ sờ, phát hiện nguyệt nha ấn Từ Tấn lưu lại còn lớn hơn nàng hai vòng, nhất thời mắng Từ Tấn cẩu huyết phun đầu.
Nhưng mắng thế nào cái dấu đó vẫn còn.
Vết sẹp trên người có thể dùng y phục che giấu, vết thương trên trán có thể dùng hoa điền hoặc son phấn che giấu nhưng dưới mũi, nàng phải làm sao?
Sau khi rửa mặt, Phó Dung đưa lưng để nha hoàn xoa bóp lưu thông máu vừa phân phó: Mai Hương nói với phu nhân hai ngày này ta không dùng cơm ở tiền sảnh, chú ý đừng để Nhị thiếu gia nghe, miễn cho hắn nhiều chuyện.
Trên dưới Phó phủ ai ai cũng biết tính tình tam cô nương, Mai Hương nhịn cười đi tới tiền viện.
Còn một lúc nữa mới tới bữa sáng, vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng bồi Quan ca nhi, nghe Mai Hương đến báo, Phó Phẩm Ngôn buồn bực hỏi thê tử: Bóp thành cái dạng gì? Hôm qua nữ nhi kiên trì không chịu cho lang trung xem, hắn muốn xem, cũng bị đuổi ra ngoài.
Kiều thị vừa tức vừa cười: Thiếp cũng không thấy, may mắn ngày thường Lan Hương hầu hạ tốt, nếu không khẳng định sẽ bị phạt.
Không đánh đòn! Quan ca nhi nghe hiểu hai chữ bị phạt, mau chóng chạy đến bên giường, che mông khẩn trương nhìn mẫu thân.
Trẻ con ba tuổi đáng yêu, lúc quậy phá cũng làm Kiều thị nỗi nóng, giống Phó Thần hồi nhỏ, không tránh khỏi bị đánh hai cái.
Phó Phẩm Ngôn cười ha ha: Quan ca nhi thật thông minh, lát ăn cơm xong con qua chơi với Tam tỷ tỷ. Tránh đại nhân bọn họ, không đến nổi ngay cả đệ đệ cũng không chịu gặp?
Vì thế Phó Dung vừa ăn sáng xong, Kiều thị liền phái nhũ mẫu bế Quan ca nhi tới.
Phó Dung mau chóng phân phó Lan Hương dọn dẹp giấy bút trên bàn thấp, lại mệnh Mai Hương trông Quan ca nhi để nhũ mẫu về trước.
“Tam tỷ tỷ! Quan ca nhi chập chững bước vào, thấy Phó Dung nằm trên giường thì lon ton chạy tới.
Phó Dung vốn còn do dự có nên dùng quạt tròn che giấu, vừa thấy đệ đệ, lập tức vứt dấu móng tay ra sau đầu. Tỏ ý bảo hai nha hoàn đi xuống, nàng khom lưng bế đệ đệ lên giường, hôn một cái: Sao Quan ca nhi tới đây?
Nhớ tỷ. Thường được cha mẹ, huynh trưởng và các tỷ tỷ dỗ dành nên miệng lưỡi Quan ca nhi chẳng những ngọt liệm, ánh mắt còn chớp chớp, đưa tay sờ dưới mũi Phó Dung, mắt to tràn đầy hiếu kỳ: Chỗ này đỏ!
Phó Dung khổ mặt, ủy khuất kể với đệ đệ: Bị người ta bóp, rất xấu phải không?
Quan ca nhi nhìn kĩ tỷ tỷ, lắc đầu, dùng ngón tay mập mạp sờ soạng hai cái, nhỏ giọng hỏi: Có đau không?
Tim Phó Dung mềm nhũng, sợ đệ đệ lo lắng, cười nói: Không đau, Quan ca nhi có muốn không, tỷ tỷ cũng bóp ngươi một cái.
Quan ca nhi nhìn chằm chằm dấu hình mặt trăng trên môi một lát, chờ mong gật đầu.
Phó Dung nhẹ nhàng ấn một cái lên bàn tay ú na ú nần của bé, tạo ra một hình mặt trăng nhỏ ửng đỏ. Quan ca cực kỳ vui vẻ ngó nhìn, bắt chước bộ dáng Phó Dung tự ấn vài cái, lại ấn ấn lên mu bàn tay Phó Dung.
Phó Dung cố ý trốn tránh không cho bé làm, Quan ca nhi nóng nảy vờn quanh tỷ tỷ.
Tỷ đệ chơi vui vẻ thẳng đến hoàng hôn, Phó Dung mới giơ quạt tròn luyến tiếc tiễn đệ đệ về chính viện.
Qua hai ngày, dấu móng tay cũng triệt để biến mất.
Phó Dung vô cùng cao hứng soi gương, cài chiếc trâm Bích Tỳ Thải Điệp lúc trước mua ở Như Ý trai đi tới chính viện dùng bữa sáng.
Kiều thị thấy cuối cùng nữ nhi cũng lộ diện, sẳng giọng: Chút vết thương nhỏ đã trốn, ai dưỡng ngươi thành loại tính tình này?
Phó Thần cười nhạo, chua chua nói: Không phải bị mọi người chiều ra sao.
Phó Dung cười hì hì gắp cho ca ca một miếng thịt bò: Cũng có một phần công lao của ca ca, ta nhớ hồi nhỏ chơi trong vườn hoa bị muỗi đốt, ca ca liền đập chết con muỗi đó, võ nghệ thật siêu quần.
Phó Thần chớp mắt: Sao huynh không nhớ? Muội nằm mơ sao?
Phó Dung hừ một tiếng, quay đầu dỗ đệ đệ.
Phó Phẩm Ngôn nhìn trưởng tử, nghĩ tới một chuyện: Hôm nay không phải là ngày kiểm tra định kỳ mỗi tháng ở võ quán sao? Có nắm chắc không? Cuối tháng thê nữ xuất phát, trưởng tử đồng hành, thuận tiện lưu lại kinh thành tham gia kỳ thi tuyển chọn thị vệ. Phó Thẩm Ngôn rất coi trọng tiền đồ của trưởng tử: Một lát ta đi với con.
Phó Thần tràn trề tự tin: Phụ thân yên tâm, nhất định nhi tử sẽ đậu thủ khoa.
Phó Dung thưởng thức canh cá trích, sau khi lau miệng, khờ dại hỏi: Ca ca đánh thắng được Lương đại ca?
Tay Phó Uyển đang gắp đồ ăn khựng lại, mặt chậm rãi đỏ.
Phó Thần tiếc nuối lắc đầu: Hắn luyện võ từ nhỏ, ta khởi đầu chậm hơn, thêm mấy năm có lẽ có cơ hội, bất quá mấy ngày trước lão gia tử phái hắn ra ngoài làm việc, tỷ thí lần này hắn không có phần.
Chuyện gì? Phó Dung tò mò hỏi.
Kiều thị thấy trưởng nữ không được tự nhiên, hung hăng trừng mắt nàng một cái: Ăn cơm của con đi, cả ngày nhiều chuyện.
Phó Dung bĩu môi: Con đi hỏi Ánh Phương, lâu chưa gặp nàng.
Kiều thị không dễ bị gạt: Muốn xem ca ca con tỷ thí sao? Con ngoan ngoãn ở nhà cho ta, một đám tiểu tử múa đao lộng thương, có gì hay mà xem?
Mẫu thân quản giáo nghiêm khắc, Phó Dung nhìn phụ thân cầu xin.
Phó Phẩm Ngôn định mở miệng, chân trái bỗng bị một cái giầy thêu hung hăng nghiền trụ, bất đắc dĩ: Nùng Nùng nghe lời, ở nhà giúp nương trông đệ đệ.
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt lặng lẽ nháy một cái.
Phó Dung ngầm hiểu, không nhắc lại nữa, giả trang giận dỗi hồi Phù Cừ viện, nửa đường vụng trộm chạy tới cửa chính. Phó Dung nhanh chóng chui vào xe ngựa Phó Thẩm Ngôn đã chuận bị, quay đầu nói với Lan Hương: Ngươi mau lên, đừng để nương nhìn thấy. Nhất định mẫu thân tiễn phụ thân ra cửa.
Có Phó Phẩm Ngôn cho phép, Lan Hương cũng hưng phấn lên xe.
Không bao lâu, phụ tử Phó Phẩm Ngôn cũng đi ra. Phó Thần nhảy lên ngựa, Phó Phẩm Ngôn nhẹ giọng nói với thê tử: Lương gia sẽ chuẩn bị cơm trưa nên chúng ta không về.
Kiều thị oán giận: Vậy chàng uống ít rượu thôi, ăn xong về sớm một chút. Khó được ngày trượng phu nghỉ công ở nhà.
Phó Phẩm Ngôn cười cười, quay người đi tới xe ngựa, Kiều thị nghĩ đuổi kịp, Phó Phẩm Ngôn nhìn mặt trời phía đông khuyên nàng: Mau về đi, nắng càng ngày càng gắt.
Trượng phu ôn nhu săn sóc, Kiều thị đợi xe ngựa xuất phát, mới dẫn nha hoàn vào nhà.
Trong xe ngựa, Phó Phẩm Ngôn nghiêm mặt dặn dò Phó Dung: Đây là ở Tín Đô, tới kinh thành con phải nghe lời nương, bằng không về sau đừng hòng ta lại dung túng.
Phó Dung cực kỳ ngoan ngoãn: Phụ thân yên tâm, nữ nhi hiểu rõ, tới Lương gia, con cùng Ánh Phương ở lầu hai nhìn lén, không để mọi người ở dưới nhìn thấy. Loại việc này nàng và Lương Ánh Phương không phải lần đầu, phụ thân biết mới nguyện ý dẫn nàng theo.
Phó Phẩm Ngôn lạnh lùng lại nhìn Lan Hương: Không được rời tiểu thư nửa bước, có chuyện gì ta sẽ bán ngươi.
Lan Hương lập tức quỳ xuống, thề thốt sẽ trông chừng tiểu thư.
Phó Phẩm Ngôn không nói thêm gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Đợi quản gia nói thê tử biết, thê tử lại giáo huấn hắn thế nào đây?
Khóe miệng nam nhân khễ vểnh lên, xe ngựa cũng từ ngõ phía đông ra ngoài.
Cuối hẻm phía Tây, Từ Yến thấp giọng phân phó đầy tớ: Xem Phó đại nhân đi đâu rồi đến quán trà báo ta.
Quán trà thế tử thích đến chỉ có một, người nọ không cần hỏi nhiều, lập tức đi theo xe ngựa Phó gia.
Từ Yến nhìn cổng lớn Phó gia, khe khẽ thở dài.
Hắn nhớ hôm nay Phó Thần được nghỉ nên định đến Phó gia bái phỏng, có lẽ có cơ hội được gặp nàng, không ngờ nhất thời do dự lại thấy nàng vụng trộm chui vào xe ngựa, xem tình hình, rõ ràng là trốn mẫu thân theo cha huynh ra ngoài chơi, cơ trí hoạt bát.
Vân Thăng, Vân Thăng giúp ta...
Ngày đó, lời nàng nói khi thần trí mơ hồ lại văng vẳng bên tai.
Lúc ấy nghe là đau lòng phẫn nộ, hiện tại Từ Yến chỉ thấy tim đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.
Nàng hẳn là thích hắn? Nên mới gọi tên chữ của hắn thuần thục thân mật như vậy, phảng phất hai người đã là vợ chồng.
Chỉ cần xác nhận rõ ràng, hắn lập tức liền xin phép cha mẹ, đến nhà hỏi cưới.
Lương gia.
Nghe Phó Dung tới, Lương Ánh Phương lập tức theo tổ phụ và phụ thân cùng ra đón, sau khi chào hỏi Phó Phẩm Ngôn liền kéo Phó Dung đi đến gian phòng ở lầu hai chỗ võ đài, bên trong đã sớm chuẩn bị đồ ăn vặt, trà nước.
Phó Dung cười nàng: Có phải mỗi lần đại tái ngươi đều trốn ở đây nhìn lén a?
Lương Ánh Phương đứng bên cửa sổ, đâm mấy lỗ nhỏ trên cửa sổ, hả hê nói: Đúng vậy, có điều hôm nay có ngươi nên Lý thúc phải làm một cánh cửa sổ.
Phó Dung buồn cười nhìn bốn cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, cuối năm nàng phải vào kinh, Lương Ánh Phương gả cho Tam thiếu của Viên gia ở Tây Bắc, hai người chỉ còn nửa năm này để vô tư đùa giỡn.
Ánh Phương, tháng sau đại ca nhà đại bá của ta thành thân, ta phải đến kinh thành, ngươi thích lễ vật gì không, ta sẽ mua cho ngươi. Nàng nắm tay tỷ muội tốt nói.
Lương Ánh Phương không hứng thú nhiều với lễ vật, tò mò hỏi nàng: Vậy khi nào ngươi về?
Phó Dung cũng không biết cụ thể: Khoảng cuối tháng 5 hoặc đầu tháng 6.
Lo lắng nàng lại bị Tề Sách ám toán, mẫu thân muốn nàng lưu lại Hầu phủ. Phó Dung cũng muốn lưu lại kinh thành nhưng đó là cả nhà cùng dọn qua, chỉ mình nàng, nàng sẽ nhớ mọi người, không có cha mẹ bên người, muốn ra ngoài nàng phải được đại bá mẫu Hầu phu nhân Lâm thị đồng ý. Đời trước, tuy Phó Dung chỉ ở Hầu phủ năm tháng, lại không thiếu cảm nhận được lão thái thái và Lâm thị mịt mờ khinh thường.
Cha mẹ không đi, nàng chính là ăn nhờ ở đậu, làm gì cũng bó tay bó chân.
Nên Phó Dung đã quyết uống xong rượu mừng liền về với mẫu thân.
Hai người vừa lột hạt dưa vừa trò chuyện, trò chuyện một chút bên ngoài đột nhiên náo nhiệt. Không cần Lương Ánh Phương nhắc nhở, Phó Dung lập tức nhích đến gần cửa sổ, xuyên qua hai lỗ nhỏ nhìn ra ngoài.
Hai mươi thiếu niên cường tráng đứng trên sân luận võ, phóng tầm mắt, nhìn ca ca nhà mình thế nào đều là yếu nhất.
Lương lão gia và Phó Phẩm Ngôn song song ngồi trên võ đài, phụ thân Lương Ánh Phương và Lương đại lão gia chủ chủ trì tỷ thí.
Sao hắn tới đây?
Lương Ánh Phương nghi hoặc lên tiếng, Phó Dung bản năng nhìn về phía cổng viện, liền thấy Từ Yến mặc cẩm bào thiên thanh mây văn đi vào, khuôn mặt khôi ngô đắm chìm trong ánh nắng, ôn nhuận như mĩ ngọc hiện thế.
Thân phận hắn tôn quý, Phó Phẩm Ngôn và Lương lão gia tử đều đứng dậy nghênh đón.
Từ Yến khiêm tốn có lễ, sau khi ngồi xuống, lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi đảo qua một cánh cửa sổ trên lầu hai.
Phó Dung không tự chủ được trốn tránh, âm thầm cắn môi.
Không phải tên này cố ý tới tìm nàng chứ?
Không ngờ thoáng cái đã đụng phải vật gì đó.
Phó Dung nhíu mày, quả nhiên là khối ngọc bội văn long của Từ Tấn.
Nghĩ tới chuyện bị hắn hôn xém chút nghẹt thở tối qua, Phó Dung giận dỗi nhét ngọc bội xuống dưới gối, cầm gương nhỏ kiểm tra môi.
Da Phó Dung trắng chẳng kém làn da non nớt của Quan ca nhi bao nhiêu nên dấu móng tay dù nhạt rất nhiều vẫn nhìn thấy rõ ràng. Phó Dung áo não đập giường, hờn dỗi một lát mới soi gương lại, dùng móng tay cái sờ sờ, phát hiện nguyệt nha ấn Từ Tấn lưu lại còn lớn hơn nàng hai vòng, nhất thời mắng Từ Tấn cẩu huyết phun đầu.
Nhưng mắng thế nào cái dấu đó vẫn còn.
Vết sẹp trên người có thể dùng y phục che giấu, vết thương trên trán có thể dùng hoa điền hoặc son phấn che giấu nhưng dưới mũi, nàng phải làm sao?
Sau khi rửa mặt, Phó Dung đưa lưng để nha hoàn xoa bóp lưu thông máu vừa phân phó: Mai Hương nói với phu nhân hai ngày này ta không dùng cơm ở tiền sảnh, chú ý đừng để Nhị thiếu gia nghe, miễn cho hắn nhiều chuyện.
Trên dưới Phó phủ ai ai cũng biết tính tình tam cô nương, Mai Hương nhịn cười đi tới tiền viện.
Còn một lúc nữa mới tới bữa sáng, vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng bồi Quan ca nhi, nghe Mai Hương đến báo, Phó Phẩm Ngôn buồn bực hỏi thê tử: Bóp thành cái dạng gì? Hôm qua nữ nhi kiên trì không chịu cho lang trung xem, hắn muốn xem, cũng bị đuổi ra ngoài.
Kiều thị vừa tức vừa cười: Thiếp cũng không thấy, may mắn ngày thường Lan Hương hầu hạ tốt, nếu không khẳng định sẽ bị phạt.
Không đánh đòn! Quan ca nhi nghe hiểu hai chữ bị phạt, mau chóng chạy đến bên giường, che mông khẩn trương nhìn mẫu thân.
Trẻ con ba tuổi đáng yêu, lúc quậy phá cũng làm Kiều thị nỗi nóng, giống Phó Thần hồi nhỏ, không tránh khỏi bị đánh hai cái.
Phó Phẩm Ngôn cười ha ha: Quan ca nhi thật thông minh, lát ăn cơm xong con qua chơi với Tam tỷ tỷ. Tránh đại nhân bọn họ, không đến nổi ngay cả đệ đệ cũng không chịu gặp?
Vì thế Phó Dung vừa ăn sáng xong, Kiều thị liền phái nhũ mẫu bế Quan ca nhi tới.
Phó Dung mau chóng phân phó Lan Hương dọn dẹp giấy bút trên bàn thấp, lại mệnh Mai Hương trông Quan ca nhi để nhũ mẫu về trước.
“Tam tỷ tỷ! Quan ca nhi chập chững bước vào, thấy Phó Dung nằm trên giường thì lon ton chạy tới.
Phó Dung vốn còn do dự có nên dùng quạt tròn che giấu, vừa thấy đệ đệ, lập tức vứt dấu móng tay ra sau đầu. Tỏ ý bảo hai nha hoàn đi xuống, nàng khom lưng bế đệ đệ lên giường, hôn một cái: Sao Quan ca nhi tới đây?
Nhớ tỷ. Thường được cha mẹ, huynh trưởng và các tỷ tỷ dỗ dành nên miệng lưỡi Quan ca nhi chẳng những ngọt liệm, ánh mắt còn chớp chớp, đưa tay sờ dưới mũi Phó Dung, mắt to tràn đầy hiếu kỳ: Chỗ này đỏ!
Phó Dung khổ mặt, ủy khuất kể với đệ đệ: Bị người ta bóp, rất xấu phải không?
Quan ca nhi nhìn kĩ tỷ tỷ, lắc đầu, dùng ngón tay mập mạp sờ soạng hai cái, nhỏ giọng hỏi: Có đau không?
Tim Phó Dung mềm nhũng, sợ đệ đệ lo lắng, cười nói: Không đau, Quan ca nhi có muốn không, tỷ tỷ cũng bóp ngươi một cái.
Quan ca nhi nhìn chằm chằm dấu hình mặt trăng trên môi một lát, chờ mong gật đầu.
Phó Dung nhẹ nhàng ấn một cái lên bàn tay ú na ú nần của bé, tạo ra một hình mặt trăng nhỏ ửng đỏ. Quan ca cực kỳ vui vẻ ngó nhìn, bắt chước bộ dáng Phó Dung tự ấn vài cái, lại ấn ấn lên mu bàn tay Phó Dung.
Phó Dung cố ý trốn tránh không cho bé làm, Quan ca nhi nóng nảy vờn quanh tỷ tỷ.
Tỷ đệ chơi vui vẻ thẳng đến hoàng hôn, Phó Dung mới giơ quạt tròn luyến tiếc tiễn đệ đệ về chính viện.
Qua hai ngày, dấu móng tay cũng triệt để biến mất.
Phó Dung vô cùng cao hứng soi gương, cài chiếc trâm Bích Tỳ Thải Điệp lúc trước mua ở Như Ý trai đi tới chính viện dùng bữa sáng.
Kiều thị thấy cuối cùng nữ nhi cũng lộ diện, sẳng giọng: Chút vết thương nhỏ đã trốn, ai dưỡng ngươi thành loại tính tình này?
Phó Thần cười nhạo, chua chua nói: Không phải bị mọi người chiều ra sao.
Phó Dung cười hì hì gắp cho ca ca một miếng thịt bò: Cũng có một phần công lao của ca ca, ta nhớ hồi nhỏ chơi trong vườn hoa bị muỗi đốt, ca ca liền đập chết con muỗi đó, võ nghệ thật siêu quần.
Phó Thần chớp mắt: Sao huynh không nhớ? Muội nằm mơ sao?
Phó Dung hừ một tiếng, quay đầu dỗ đệ đệ.
Phó Phẩm Ngôn nhìn trưởng tử, nghĩ tới một chuyện: Hôm nay không phải là ngày kiểm tra định kỳ mỗi tháng ở võ quán sao? Có nắm chắc không? Cuối tháng thê nữ xuất phát, trưởng tử đồng hành, thuận tiện lưu lại kinh thành tham gia kỳ thi tuyển chọn thị vệ. Phó Thẩm Ngôn rất coi trọng tiền đồ của trưởng tử: Một lát ta đi với con.
Phó Thần tràn trề tự tin: Phụ thân yên tâm, nhất định nhi tử sẽ đậu thủ khoa.
Phó Dung thưởng thức canh cá trích, sau khi lau miệng, khờ dại hỏi: Ca ca đánh thắng được Lương đại ca?
Tay Phó Uyển đang gắp đồ ăn khựng lại, mặt chậm rãi đỏ.
Phó Thần tiếc nuối lắc đầu: Hắn luyện võ từ nhỏ, ta khởi đầu chậm hơn, thêm mấy năm có lẽ có cơ hội, bất quá mấy ngày trước lão gia tử phái hắn ra ngoài làm việc, tỷ thí lần này hắn không có phần.
Chuyện gì? Phó Dung tò mò hỏi.
Kiều thị thấy trưởng nữ không được tự nhiên, hung hăng trừng mắt nàng một cái: Ăn cơm của con đi, cả ngày nhiều chuyện.
Phó Dung bĩu môi: Con đi hỏi Ánh Phương, lâu chưa gặp nàng.
Kiều thị không dễ bị gạt: Muốn xem ca ca con tỷ thí sao? Con ngoan ngoãn ở nhà cho ta, một đám tiểu tử múa đao lộng thương, có gì hay mà xem?
Mẫu thân quản giáo nghiêm khắc, Phó Dung nhìn phụ thân cầu xin.
Phó Phẩm Ngôn định mở miệng, chân trái bỗng bị một cái giầy thêu hung hăng nghiền trụ, bất đắc dĩ: Nùng Nùng nghe lời, ở nhà giúp nương trông đệ đệ.
Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt lặng lẽ nháy một cái.
Phó Dung ngầm hiểu, không nhắc lại nữa, giả trang giận dỗi hồi Phù Cừ viện, nửa đường vụng trộm chạy tới cửa chính. Phó Dung nhanh chóng chui vào xe ngựa Phó Thẩm Ngôn đã chuận bị, quay đầu nói với Lan Hương: Ngươi mau lên, đừng để nương nhìn thấy. Nhất định mẫu thân tiễn phụ thân ra cửa.
Có Phó Phẩm Ngôn cho phép, Lan Hương cũng hưng phấn lên xe.
Không bao lâu, phụ tử Phó Phẩm Ngôn cũng đi ra. Phó Thần nhảy lên ngựa, Phó Phẩm Ngôn nhẹ giọng nói với thê tử: Lương gia sẽ chuẩn bị cơm trưa nên chúng ta không về.
Kiều thị oán giận: Vậy chàng uống ít rượu thôi, ăn xong về sớm một chút. Khó được ngày trượng phu nghỉ công ở nhà.
Phó Phẩm Ngôn cười cười, quay người đi tới xe ngựa, Kiều thị nghĩ đuổi kịp, Phó Phẩm Ngôn nhìn mặt trời phía đông khuyên nàng: Mau về đi, nắng càng ngày càng gắt.
Trượng phu ôn nhu săn sóc, Kiều thị đợi xe ngựa xuất phát, mới dẫn nha hoàn vào nhà.
Trong xe ngựa, Phó Phẩm Ngôn nghiêm mặt dặn dò Phó Dung: Đây là ở Tín Đô, tới kinh thành con phải nghe lời nương, bằng không về sau đừng hòng ta lại dung túng.
Phó Dung cực kỳ ngoan ngoãn: Phụ thân yên tâm, nữ nhi hiểu rõ, tới Lương gia, con cùng Ánh Phương ở lầu hai nhìn lén, không để mọi người ở dưới nhìn thấy. Loại việc này nàng và Lương Ánh Phương không phải lần đầu, phụ thân biết mới nguyện ý dẫn nàng theo.
Phó Phẩm Ngôn lạnh lùng lại nhìn Lan Hương: Không được rời tiểu thư nửa bước, có chuyện gì ta sẽ bán ngươi.
Lan Hương lập tức quỳ xuống, thề thốt sẽ trông chừng tiểu thư.
Phó Phẩm Ngôn không nói thêm gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Đợi quản gia nói thê tử biết, thê tử lại giáo huấn hắn thế nào đây?
Khóe miệng nam nhân khễ vểnh lên, xe ngựa cũng từ ngõ phía đông ra ngoài.
Cuối hẻm phía Tây, Từ Yến thấp giọng phân phó đầy tớ: Xem Phó đại nhân đi đâu rồi đến quán trà báo ta.
Quán trà thế tử thích đến chỉ có một, người nọ không cần hỏi nhiều, lập tức đi theo xe ngựa Phó gia.
Từ Yến nhìn cổng lớn Phó gia, khe khẽ thở dài.
Hắn nhớ hôm nay Phó Thần được nghỉ nên định đến Phó gia bái phỏng, có lẽ có cơ hội được gặp nàng, không ngờ nhất thời do dự lại thấy nàng vụng trộm chui vào xe ngựa, xem tình hình, rõ ràng là trốn mẫu thân theo cha huynh ra ngoài chơi, cơ trí hoạt bát.
Vân Thăng, Vân Thăng giúp ta...
Ngày đó, lời nàng nói khi thần trí mơ hồ lại văng vẳng bên tai.
Lúc ấy nghe là đau lòng phẫn nộ, hiện tại Từ Yến chỉ thấy tim đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.
Nàng hẳn là thích hắn? Nên mới gọi tên chữ của hắn thuần thục thân mật như vậy, phảng phất hai người đã là vợ chồng.
Chỉ cần xác nhận rõ ràng, hắn lập tức liền xin phép cha mẹ, đến nhà hỏi cưới.
Lương gia.
Nghe Phó Dung tới, Lương Ánh Phương lập tức theo tổ phụ và phụ thân cùng ra đón, sau khi chào hỏi Phó Phẩm Ngôn liền kéo Phó Dung đi đến gian phòng ở lầu hai chỗ võ đài, bên trong đã sớm chuẩn bị đồ ăn vặt, trà nước.
Phó Dung cười nàng: Có phải mỗi lần đại tái ngươi đều trốn ở đây nhìn lén a?
Lương Ánh Phương đứng bên cửa sổ, đâm mấy lỗ nhỏ trên cửa sổ, hả hê nói: Đúng vậy, có điều hôm nay có ngươi nên Lý thúc phải làm một cánh cửa sổ.
Phó Dung buồn cười nhìn bốn cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, cuối năm nàng phải vào kinh, Lương Ánh Phương gả cho Tam thiếu của Viên gia ở Tây Bắc, hai người chỉ còn nửa năm này để vô tư đùa giỡn.
Ánh Phương, tháng sau đại ca nhà đại bá của ta thành thân, ta phải đến kinh thành, ngươi thích lễ vật gì không, ta sẽ mua cho ngươi. Nàng nắm tay tỷ muội tốt nói.
Lương Ánh Phương không hứng thú nhiều với lễ vật, tò mò hỏi nàng: Vậy khi nào ngươi về?
Phó Dung cũng không biết cụ thể: Khoảng cuối tháng 5 hoặc đầu tháng 6.
Lo lắng nàng lại bị Tề Sách ám toán, mẫu thân muốn nàng lưu lại Hầu phủ. Phó Dung cũng muốn lưu lại kinh thành nhưng đó là cả nhà cùng dọn qua, chỉ mình nàng, nàng sẽ nhớ mọi người, không có cha mẹ bên người, muốn ra ngoài nàng phải được đại bá mẫu Hầu phu nhân Lâm thị đồng ý. Đời trước, tuy Phó Dung chỉ ở Hầu phủ năm tháng, lại không thiếu cảm nhận được lão thái thái và Lâm thị mịt mờ khinh thường.
Cha mẹ không đi, nàng chính là ăn nhờ ở đậu, làm gì cũng bó tay bó chân.
Nên Phó Dung đã quyết uống xong rượu mừng liền về với mẫu thân.
Hai người vừa lột hạt dưa vừa trò chuyện, trò chuyện một chút bên ngoài đột nhiên náo nhiệt. Không cần Lương Ánh Phương nhắc nhở, Phó Dung lập tức nhích đến gần cửa sổ, xuyên qua hai lỗ nhỏ nhìn ra ngoài.
Hai mươi thiếu niên cường tráng đứng trên sân luận võ, phóng tầm mắt, nhìn ca ca nhà mình thế nào đều là yếu nhất.
Lương lão gia và Phó Phẩm Ngôn song song ngồi trên võ đài, phụ thân Lương Ánh Phương và Lương đại lão gia chủ chủ trì tỷ thí.
Sao hắn tới đây?
Lương Ánh Phương nghi hoặc lên tiếng, Phó Dung bản năng nhìn về phía cổng viện, liền thấy Từ Yến mặc cẩm bào thiên thanh mây văn đi vào, khuôn mặt khôi ngô đắm chìm trong ánh nắng, ôn nhuận như mĩ ngọc hiện thế.
Thân phận hắn tôn quý, Phó Phẩm Ngôn và Lương lão gia tử đều đứng dậy nghênh đón.
Từ Yến khiêm tốn có lễ, sau khi ngồi xuống, lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi đảo qua một cánh cửa sổ trên lầu hai.
Phó Dung không tự chủ được trốn tránh, âm thầm cắn môi.
Không phải tên này cố ý tới tìm nàng chứ?
/299
|