Editor: Campham
Luận khí phái, tòa nhà của Cảnh Dương hầu phủ nằm ở vị trí đắc địa, tấc đất tấc vàng ở kinh thành, hơn xa các gia đình huân quý ngang hàng khác. Năm đó lão Hầu gia theo Khai tổ hoàng đế nam chinh bắc thảo, lập vô vàng công lao hiển hách, sau khi triều cục ổn định, Khai tổ hoàng đế nhớ Phó gia đông con nên cố ý thưởng một tòa nhà lớn.
Đáng tiếc qua mấy đời, quyền thế của Cảnh Dương hầu phủ hiện tại lại không bằng lúc trước, ngay cả nhân khẩu cũng suy giảm, ba huynh đệ Phó Phẩm Xuyên, lão Tam chết sớm, Phó Phẩm Ngôn ra ngoài nhiều năm chưa về, tòa nhà lớn như vậy lại có vẻ trống vắng.
Nhưng ít người cũng tốt, không sợ thiếu chỗ ở.
Sau khi Phó Phẩm Ngôn thăng chức tri phủ Ký Châu, Phó Phẩm Xuyên cảm thấy sớm muộn gì Phó Phẩm Ngôn cũng chuyển vào kinh, liền bàn bạt với lão thái thái tu sửa hai viện. Đông viện lưu cho gia quyến Phó Phẩm Ngôn, tương lai Phó Thần và Phó quan cưới vợ sinh con cũng không ngại chật. Tây viện theo lý để mẹ con Tam phu nhân ở, không cần tu sửa. Hiện tại nam đinh ít, tương lai đời cháu nam đinh nhiều hơn, phải cho tam phòng một đứa làm con thừa tự.
Sửa nhà tốn tiền, lão thái thái không nguyện ý, đại phu nhân Lâm thị cũng không đồng ý, nhưng sau khi Phó Phẩm Xuyên kế thừa tước vị lại vô cùng uy nghiêm, mà việc này lại có lý, hai àng đành nghe hắn sắp xếp. Khởi công Phó Phẩm Xuyên phái quản gia tiền viện theo dõi, ai bớt xén nguyên vật liệu đều bị đánh bằng roi.
Vì thế đám người Kiều thị Đông viện, nhìn thấy một tòa nhà hoàn toàn mới.
Phó Định dẫn mọi người vào nhà chính Đông viện, hướng Kiều thị nói: Tổ mẫu nói thím và các muội muội đường xa vất vả, nghỉ ngơi một chút rồi hãy qua vấn an.
Kiều thị cười nói: Nhiều năm trôi qua bác vẫn thương ta như vậy. Hành Chi đi về trước, chúng ta thay xiêm y rồi qua ngay, nếu không phải gió bụi dặm trường không tốt gặp người, chúng ta đã trực tiếp qua chính viện.
Kiều thị là cháu gái ruột của lão thái thái, dù là thứ xuất nhưng sau khi gả vào Phó gia vẫn gọi là bác, bộc lộ tình cảm thân cận.
Phó Định cười đáp dạ, quay người cáo từ.
Phó Thần và Lương Thông cùng tiễn hắn.
Sau khi hai người trở về, Kiều thị nói với Lương Thông: Con cứ ở lại đây làm bạn với Chính Đường. Việc mua nhà không vội, con ở kinh thành lạ đất lạ cái dễ bị lừa, để ta nhờ người người môi giới giúp con lưu ý.
Con rể vào kinh mưu chức phải có chỗ ở ổn định, không ở mãi nhà vợ, bà không sao nhưng người khác sẽ đàm tiếu. Lương gia cũng không tính chiếm tiện nghi, lúc đi đã giao cho Lương Thông ngân phiếu mua nhà, vả lại đó cũng là nơi ở tương lai của con gái, Kiều thị đương nhiên muốn tận tâm tận lực.
Lương Thông ha hả cười. Suốt đường đi nhạc mẫu đối xử với hắn không khác với Phó Thần, trong lòng hắn cực thoải mái.
Định sẵn thời gian cùng xuất phát, Kiều thị hối tỷ muội Phó Dung đi tắm rửa thay y phực. Lão thái thái nói dễ nghe vậy chứ thật ra là không muốn gặp mặt bà, Kiều thị mà chậm chạp không đi, ngày mai kinh thành sẽ dị nghị bà khinh cuồng bất kính mẹ chồng.
Sau hai khắc, đoàn người tập trung ở gian nhà chính, Kiều thị quan sát từng người, thấy hai thiếu niên một khôi ngô tuấn tú, một cao lớn trầm ổn, các nữ nhi cũng ổn thỏa mới xuất phát. Tới chính viện, Phó Thần và Lương Thông đi bái kiến Phó Phẩm Xuyên, Kiều thị dẫn các nữ nhi đến Nghũ Phúc đường của lão thái thái.
Ở Ngũ Phúc đường, hầu như mọi người ở Cảnh Dương Hầu phủ đều tập trung đông đủ.
Lão thái thái ngồi ngay ngắn trên giường, một tiểu cô nương xinh xắn ngồi trên ghế thuê trước giường bồi bà nói chuyện: Hôm nay ngoại tổ mẫu rất cao hứng phải không, Nhị cữu mẫu dẫn hai cháu gái trở về hiếu kính ngài, trách không được buổi sáng ngài ăn nhiều hơn nửa bát cháo.
Lão thái thái tươi cười hòa ái, sờ đầu cháu ngoại, lại nhìn hai cháu gái đang ngồi bên cạnh Lâm thị: “lần đầu các nàng đến kinh thành, các ngươi phải hảo hảo chiêu đãi, kinh thành nhiều chỗ chơi, rảnh rỗi thì dẫn các nàng đi dạo một chút.
Tứ cô nương Phó Bảo nghiêng đầu nhìn bên ngoài, sảng khoái nói: Chỉ cần cháu thích cháu sẽ dẫn các nàng đi chơi.
Tam phòng Ngũ cô nương Phó Mật chỉ gật đầu.
Hai người đều mười một tuổi, tính tình lại hoàn toàn khác biệt.
Từ nhỏ Phó Bảo hiếu động thẳng thắn, thích mặc y phục màu sắc tươi diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng đi đâu đều hấp dẫn tầm mắt mọi người, quan hệ khá tốt với nhiều quý nữ kinh thành. Còn nghũ cô nương Phó Mật có lẽ do sớm mất cha nên tính tình hướng nội, không thích ra ngoài, cả ngày đều cùng Tam phu nhân luyện chữ vẽ tranh. Hồi nhỏ Phó Bảo cứng rắn kéo nàng ra ngoài, đến nơi Phó Mật im lặng cô quạnh một mình. Sau nhiều lần, Phó Bảo cũng lười dẫn theo, khiến Phó Mật càng thêm quái gở.
Hai cháu gái, một hiếu động một yên tĩnh, lão thái thái lại thích nhất biểu cô nương Thẩm Tình. Lão thái thái sinh hai tử một nữ, nữ nhi xuất giá không may mất sớm, con rể thủ một năm mới cưới kế thất, lão thái thái lo lắng cháu ngoại nữ bị bắt nạt, đón về Hầu phủ nuôi dưỡng từ năm tuổi, chi phí ăn mặc so với nữ nhi Phó gia chỉ có tốt hơn chứ không có kém.
Cười cười nói nói, tiểu nha hoàn bên ngoài chạy vào thông báo: Mời Nhị phu nhân vào, lão thái thái đã chờ mong hồi lâu!
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn qua.
Đại phu nhân Lâm thị không tự giác mà nắm chặt ống tay áo.
Kiều thị đi vào trước, đầu cài phượng trâm hồng bảo, mặc y phục đỏ cam thêu mẫu đơn minh diễm, thêu song phượng minh hoàng nhẹ nhàng đong đưa bên hông, tôn lên nàng dáng vẻ thướt tha mềm mại. Tùy ý liếc nhìn một cái kìm lòng không được mà thốt lên một tiếng mĩ nhân, nhìn lên trên, khuôn mặt kiều mị phảng phất như mới hơn hai mươi, lúc này mới hiểu hai chữ mĩ nhân không đủ để hình dung vẻ đẹp của bà.
Đáy mắt Lâm thị lướt qua một tia ảm đạm.
Môi lão thái thái khô quắt, khó có thể phát giác mà mấp máy.
Kiều thị giống như không nhìn thấy phản ứng của người khác, bước nhanh tới trước giường lão thái thái quỳ xuống, chôn trên gối khóc rống: Bác, Tố nương lại được gặp ngài, ngài không biết mấy năm nay Tố nương nhớ ngài bao nhiêu. Năm trước tướng công điều đến Ký Châu, năm đầu tiên Tố nương có thai, sau lại bận bụi chiếu cố Quan ca nhi không thể thoát thân, hiện giờ cũng được đến bên ngài tận hiếu, bác...
Phó Dung và Phó Tuyên cùng quỳ xuống, Phó Dung lấy khăn lau lệ, Phó Tuyên chỉ cúi đầu.
Lão thái thái lấy khăn điểm điểm mắt, vỗ vai Kiều thị: Được rồi, mau dậy đi, là nương năm đứa nhỏ mà một chút tính tình cũng không đổi, không sợ tiểu bối chê cười.
Không phải do ngài chiều ra! Kiều thị vừa khóc vừa cười đứng lên, quay đầu phân phó hai nữ nhi: Mau gọi tổ mẫu, đứa nhỏ đáng thương, lớn thế này mới gặp tổ mẫu.
Phó Dung và Phó Tuyên ngẩng đầu, đồng thanh: Tổ mẫu
Lão thái thái cười, cho hai tỷ muội đứng lên. Phó Dung mặc vải bố xanh nhạt thêu hoa Tú Lan mộc mạc, Phó Tuyên mặc y phục mùa hè màu hồng đào vô cùng đáng yêu, sóng vai đứng chung một chỗ, thanh tú động lòng người. Lão thái thái khen tốt, hỏi Phó Dung một câu: Sao Dung nha đầu lại cài hoa điền? Tín Đô đang lưu hành cái này sao? Kinh thành chúng ta không có ai ăn mặc như thế.
Phó Dung cười nói: Tín Đô cũng không có người cài, hôm đó mẫu thân nói dẫn ta đến kinh thành bái kiến tổ mẫu, ta cao hứng đến nỗi tối nghỉ ngơi mơ thấy một lão thái thái cài hoa điền, mặt mũi hiền lành như Bồ Tát. Ban ngày kể lại, mẫu thân nói đó là ngài, ta nghĩ trong mộng tổ mẫu cài hoa điền rất đẹp mắt, tâm huyết dâng trào cũng tìm đến.
Nói xong sợ hãi nhìn trán lão thái thái, nhỏ giọng nói: Tổ mẫu trong mộng lừa ta, hiện tại lại không cài, sợ là đùa ta?
Lão thái thái cười không ngậm miệng được: Không khác gì nương ngươi, miệng mồm như uống mật, Tình Nhi lcòn thua xa.
Thẩm Tình che miệng cười, nhìn Phó Dung nói: So với Tam tỷ, ta cam bái hạ phong.
Phó Bảo khẽ hừ nhẹ, có một người yêu nịnh nọt, lại tới thêm một người.
Kế tiếp, mọi người ào ào nhận thân.
Phó Dung âm thầm buồn cười nghe Phó Bảo không càm lòng gọi: Tam tỷ tỷ , xem ra duyên phận của người với người đã sớm định trước, kiếp trước Phó Bảo không thích nàng, kiếp này cũng không thích. Còn nàng, kiếp trước bị Phó Bảo trêu chọc nàng liền đáp trả, hiện tại chỉ cảm thấy Phó Bảo trẻ con, không đáng giá so đo.
Không qua bao lâu, Phó Thần và Lương Thông theo Phó Định tới.
Lại một phen náo nhiệt.
Nhận thân xong, tỷ muội Phó Dung theo ca ca bái kiến Phó Phẩm Xuyên.
Phó Phẩm Xuyên gần bốn mươi, thời trẻ tập võ, là người ít nói, sau vào Đại Lý tự thẩm tra xử lí vụ án, không giận dữ vẫn lộ uy phong, lão thái thái không dám đối nghịch nhi tử cũng góp phần tạo nên khí thế này. Gặp tỷ muội Phó Dung, ông nhìn Phó Dung mấy lần, quan tâm hai câu rồi cho các nàng trở về.
Phó Dung cùng đại bá phụ giao tiếp không nhiều, trên đường trêu ghẹo muội muội: Thấy không, chân mày của muội giống đại bá phụ
Phó Tuyên cũng cảm thấy như vậy, Phó Thần nói: Tuyên Tuyên giống ta, lông mày đều giống tổ phụ.
Phó Dung sờ lông mày của mình: Ta không giống phụ thân cũng không giống nương, chẳng lẽ giống tổ mẫu?
Phó Thần, Phó Tuyên trầm mặc, bọn họ đều biết, tổ mẫu trong miệng Phó Dung không phải lão thái thái ở Ngũ Phúc đường, mà là Đỗ di nương, mẹ đẻ của phụ thân. Nhưng phụ thân cũng không nhớ được bộ dáng Đỗ di nương, bình thường lại không nhắc tới, lũ nhỏ bọn họ làm sao biết?
Đừng nhìn hôm nay một đại gia đình vui vẻ hòa hợp, trong lòng mọi người đến cùng nghĩ thế nào, chỉ có chính mình mới rõ.
Buổi tối lão thái thái bày tiệc đón tiếp, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình Phó Phẩm Xuyên.
Lão thái thái hỏi con dâu cả: Hầu gia đâu?
Lâm thị đứng lên: Thông gia mời Hầu gia uống rượu, Hầu gia bảo ta nói với mẫu thân không cần chờ hắn.
Lão thái thái gật đầu: Vậy thì khai tiệc đi.
Kiều thị ngồi phía dưới bên tay phải lão thái thái, thuần thục gắp thức ăn cho bà, đều là món lão thái thái thích.
Lâm thị ngồi đối diện nhìn qua, bội phục thủ đoạn của Kiều thị. Nàng biết lão thái thái không thích cháu gái thứ xuất này, thậm chí còn hận nhưng sau khi Kiều thị quá cửa lại bày ra một bộ ở nhà mẹ đẻ rất được lão thái thái sủng ái, làm nũng lấy lòng, toàn phủ trên dưới đều cảm thấy lão thái thái thật sủng nàng. Chẳng lẽ lão thái thái lại đi bôi ro trát trấu vào mặt mình? Kiều thị làm việc không nửa điểm sai khiến lão thái thái không thể soi mói.
Tan tiệc, Lâm thị dẫn Phó Bảo về chính viện.
Nương, ta thích lục muội muội, không thích Phó Dung, giống như Nhị thẩm, chỉ biết nịnh nọt. Về viện, bên người đều là người mình, Phó Bảo cũng đem nổi lòng nói ra.
Lâm thị cốc trán nàng: Người như các nàng mới thông minh, con học được năm thành, nương đã thỏa mãn.
Phó Bảo bĩu môi, trước giờ ai cũng khuyên Phó Mật học tập nàng, hôm nay mẫu thân lại bảo nàng học cái loại nịnh hót kia. Tiểu cô nương không thích nghe, chui vào chăn không để ý tới ai.
Lâm thị bất đắc dĩ thay nữ nhi chỉnh góc chăn, ôn nhu khuyên hai câu rồi đi.
Đến giờ giới nghiêm Phó Phẩm Xuyên mới về, hô hấp mang theo nồng đậm mùi rượu.
Lâm thị quan sát sắc mặt trượng phu, thử thăm dò: Không phải tối qua mới uống rượu với ông thappng gia sao? Sao hôm nay lại mời nữa?
Phó Phẩm Xuyên vén tay áo khựng lại: Ta cũng không biết, tịch thượng ngược lại uy hiếp, không cho phép chúng ta ủy khuất nữ nhi của hắn.
Thật là... Ông vất vả rồi. Lâm thị không nhịn được phì cười, khuôn mặt nhã nhặn dưới ánh đèn, tuy không xinh đẹp bằng Kiều thị nhưng phong vận vẫn còn.
Phó Phẩm Xuyên chỉ lo cúi đầu rửa mặt.
Luận khí phái, tòa nhà của Cảnh Dương hầu phủ nằm ở vị trí đắc địa, tấc đất tấc vàng ở kinh thành, hơn xa các gia đình huân quý ngang hàng khác. Năm đó lão Hầu gia theo Khai tổ hoàng đế nam chinh bắc thảo, lập vô vàng công lao hiển hách, sau khi triều cục ổn định, Khai tổ hoàng đế nhớ Phó gia đông con nên cố ý thưởng một tòa nhà lớn.
Đáng tiếc qua mấy đời, quyền thế của Cảnh Dương hầu phủ hiện tại lại không bằng lúc trước, ngay cả nhân khẩu cũng suy giảm, ba huynh đệ Phó Phẩm Xuyên, lão Tam chết sớm, Phó Phẩm Ngôn ra ngoài nhiều năm chưa về, tòa nhà lớn như vậy lại có vẻ trống vắng.
Nhưng ít người cũng tốt, không sợ thiếu chỗ ở.
Sau khi Phó Phẩm Ngôn thăng chức tri phủ Ký Châu, Phó Phẩm Xuyên cảm thấy sớm muộn gì Phó Phẩm Ngôn cũng chuyển vào kinh, liền bàn bạt với lão thái thái tu sửa hai viện. Đông viện lưu cho gia quyến Phó Phẩm Ngôn, tương lai Phó Thần và Phó quan cưới vợ sinh con cũng không ngại chật. Tây viện theo lý để mẹ con Tam phu nhân ở, không cần tu sửa. Hiện tại nam đinh ít, tương lai đời cháu nam đinh nhiều hơn, phải cho tam phòng một đứa làm con thừa tự.
Sửa nhà tốn tiền, lão thái thái không nguyện ý, đại phu nhân Lâm thị cũng không đồng ý, nhưng sau khi Phó Phẩm Xuyên kế thừa tước vị lại vô cùng uy nghiêm, mà việc này lại có lý, hai àng đành nghe hắn sắp xếp. Khởi công Phó Phẩm Xuyên phái quản gia tiền viện theo dõi, ai bớt xén nguyên vật liệu đều bị đánh bằng roi.
Vì thế đám người Kiều thị Đông viện, nhìn thấy một tòa nhà hoàn toàn mới.
Phó Định dẫn mọi người vào nhà chính Đông viện, hướng Kiều thị nói: Tổ mẫu nói thím và các muội muội đường xa vất vả, nghỉ ngơi một chút rồi hãy qua vấn an.
Kiều thị cười nói: Nhiều năm trôi qua bác vẫn thương ta như vậy. Hành Chi đi về trước, chúng ta thay xiêm y rồi qua ngay, nếu không phải gió bụi dặm trường không tốt gặp người, chúng ta đã trực tiếp qua chính viện.
Kiều thị là cháu gái ruột của lão thái thái, dù là thứ xuất nhưng sau khi gả vào Phó gia vẫn gọi là bác, bộc lộ tình cảm thân cận.
Phó Định cười đáp dạ, quay người cáo từ.
Phó Thần và Lương Thông cùng tiễn hắn.
Sau khi hai người trở về, Kiều thị nói với Lương Thông: Con cứ ở lại đây làm bạn với Chính Đường. Việc mua nhà không vội, con ở kinh thành lạ đất lạ cái dễ bị lừa, để ta nhờ người người môi giới giúp con lưu ý.
Con rể vào kinh mưu chức phải có chỗ ở ổn định, không ở mãi nhà vợ, bà không sao nhưng người khác sẽ đàm tiếu. Lương gia cũng không tính chiếm tiện nghi, lúc đi đã giao cho Lương Thông ngân phiếu mua nhà, vả lại đó cũng là nơi ở tương lai của con gái, Kiều thị đương nhiên muốn tận tâm tận lực.
Lương Thông ha hả cười. Suốt đường đi nhạc mẫu đối xử với hắn không khác với Phó Thần, trong lòng hắn cực thoải mái.
Định sẵn thời gian cùng xuất phát, Kiều thị hối tỷ muội Phó Dung đi tắm rửa thay y phực. Lão thái thái nói dễ nghe vậy chứ thật ra là không muốn gặp mặt bà, Kiều thị mà chậm chạp không đi, ngày mai kinh thành sẽ dị nghị bà khinh cuồng bất kính mẹ chồng.
Sau hai khắc, đoàn người tập trung ở gian nhà chính, Kiều thị quan sát từng người, thấy hai thiếu niên một khôi ngô tuấn tú, một cao lớn trầm ổn, các nữ nhi cũng ổn thỏa mới xuất phát. Tới chính viện, Phó Thần và Lương Thông đi bái kiến Phó Phẩm Xuyên, Kiều thị dẫn các nữ nhi đến Nghũ Phúc đường của lão thái thái.
Ở Ngũ Phúc đường, hầu như mọi người ở Cảnh Dương Hầu phủ đều tập trung đông đủ.
Lão thái thái ngồi ngay ngắn trên giường, một tiểu cô nương xinh xắn ngồi trên ghế thuê trước giường bồi bà nói chuyện: Hôm nay ngoại tổ mẫu rất cao hứng phải không, Nhị cữu mẫu dẫn hai cháu gái trở về hiếu kính ngài, trách không được buổi sáng ngài ăn nhiều hơn nửa bát cháo.
Lão thái thái tươi cười hòa ái, sờ đầu cháu ngoại, lại nhìn hai cháu gái đang ngồi bên cạnh Lâm thị: “lần đầu các nàng đến kinh thành, các ngươi phải hảo hảo chiêu đãi, kinh thành nhiều chỗ chơi, rảnh rỗi thì dẫn các nàng đi dạo một chút.
Tứ cô nương Phó Bảo nghiêng đầu nhìn bên ngoài, sảng khoái nói: Chỉ cần cháu thích cháu sẽ dẫn các nàng đi chơi.
Tam phòng Ngũ cô nương Phó Mật chỉ gật đầu.
Hai người đều mười một tuổi, tính tình lại hoàn toàn khác biệt.
Từ nhỏ Phó Bảo hiếu động thẳng thắn, thích mặc y phục màu sắc tươi diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng đi đâu đều hấp dẫn tầm mắt mọi người, quan hệ khá tốt với nhiều quý nữ kinh thành. Còn nghũ cô nương Phó Mật có lẽ do sớm mất cha nên tính tình hướng nội, không thích ra ngoài, cả ngày đều cùng Tam phu nhân luyện chữ vẽ tranh. Hồi nhỏ Phó Bảo cứng rắn kéo nàng ra ngoài, đến nơi Phó Mật im lặng cô quạnh một mình. Sau nhiều lần, Phó Bảo cũng lười dẫn theo, khiến Phó Mật càng thêm quái gở.
Hai cháu gái, một hiếu động một yên tĩnh, lão thái thái lại thích nhất biểu cô nương Thẩm Tình. Lão thái thái sinh hai tử một nữ, nữ nhi xuất giá không may mất sớm, con rể thủ một năm mới cưới kế thất, lão thái thái lo lắng cháu ngoại nữ bị bắt nạt, đón về Hầu phủ nuôi dưỡng từ năm tuổi, chi phí ăn mặc so với nữ nhi Phó gia chỉ có tốt hơn chứ không có kém.
Cười cười nói nói, tiểu nha hoàn bên ngoài chạy vào thông báo: Mời Nhị phu nhân vào, lão thái thái đã chờ mong hồi lâu!
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn qua.
Đại phu nhân Lâm thị không tự giác mà nắm chặt ống tay áo.
Kiều thị đi vào trước, đầu cài phượng trâm hồng bảo, mặc y phục đỏ cam thêu mẫu đơn minh diễm, thêu song phượng minh hoàng nhẹ nhàng đong đưa bên hông, tôn lên nàng dáng vẻ thướt tha mềm mại. Tùy ý liếc nhìn một cái kìm lòng không được mà thốt lên một tiếng mĩ nhân, nhìn lên trên, khuôn mặt kiều mị phảng phất như mới hơn hai mươi, lúc này mới hiểu hai chữ mĩ nhân không đủ để hình dung vẻ đẹp của bà.
Đáy mắt Lâm thị lướt qua một tia ảm đạm.
Môi lão thái thái khô quắt, khó có thể phát giác mà mấp máy.
Kiều thị giống như không nhìn thấy phản ứng của người khác, bước nhanh tới trước giường lão thái thái quỳ xuống, chôn trên gối khóc rống: Bác, Tố nương lại được gặp ngài, ngài không biết mấy năm nay Tố nương nhớ ngài bao nhiêu. Năm trước tướng công điều đến Ký Châu, năm đầu tiên Tố nương có thai, sau lại bận bụi chiếu cố Quan ca nhi không thể thoát thân, hiện giờ cũng được đến bên ngài tận hiếu, bác...
Phó Dung và Phó Tuyên cùng quỳ xuống, Phó Dung lấy khăn lau lệ, Phó Tuyên chỉ cúi đầu.
Lão thái thái lấy khăn điểm điểm mắt, vỗ vai Kiều thị: Được rồi, mau dậy đi, là nương năm đứa nhỏ mà một chút tính tình cũng không đổi, không sợ tiểu bối chê cười.
Không phải do ngài chiều ra! Kiều thị vừa khóc vừa cười đứng lên, quay đầu phân phó hai nữ nhi: Mau gọi tổ mẫu, đứa nhỏ đáng thương, lớn thế này mới gặp tổ mẫu.
Phó Dung và Phó Tuyên ngẩng đầu, đồng thanh: Tổ mẫu
Lão thái thái cười, cho hai tỷ muội đứng lên. Phó Dung mặc vải bố xanh nhạt thêu hoa Tú Lan mộc mạc, Phó Tuyên mặc y phục mùa hè màu hồng đào vô cùng đáng yêu, sóng vai đứng chung một chỗ, thanh tú động lòng người. Lão thái thái khen tốt, hỏi Phó Dung một câu: Sao Dung nha đầu lại cài hoa điền? Tín Đô đang lưu hành cái này sao? Kinh thành chúng ta không có ai ăn mặc như thế.
Phó Dung cười nói: Tín Đô cũng không có người cài, hôm đó mẫu thân nói dẫn ta đến kinh thành bái kiến tổ mẫu, ta cao hứng đến nỗi tối nghỉ ngơi mơ thấy một lão thái thái cài hoa điền, mặt mũi hiền lành như Bồ Tát. Ban ngày kể lại, mẫu thân nói đó là ngài, ta nghĩ trong mộng tổ mẫu cài hoa điền rất đẹp mắt, tâm huyết dâng trào cũng tìm đến.
Nói xong sợ hãi nhìn trán lão thái thái, nhỏ giọng nói: Tổ mẫu trong mộng lừa ta, hiện tại lại không cài, sợ là đùa ta?
Lão thái thái cười không ngậm miệng được: Không khác gì nương ngươi, miệng mồm như uống mật, Tình Nhi lcòn thua xa.
Thẩm Tình che miệng cười, nhìn Phó Dung nói: So với Tam tỷ, ta cam bái hạ phong.
Phó Bảo khẽ hừ nhẹ, có một người yêu nịnh nọt, lại tới thêm một người.
Kế tiếp, mọi người ào ào nhận thân.
Phó Dung âm thầm buồn cười nghe Phó Bảo không càm lòng gọi: Tam tỷ tỷ , xem ra duyên phận của người với người đã sớm định trước, kiếp trước Phó Bảo không thích nàng, kiếp này cũng không thích. Còn nàng, kiếp trước bị Phó Bảo trêu chọc nàng liền đáp trả, hiện tại chỉ cảm thấy Phó Bảo trẻ con, không đáng giá so đo.
Không qua bao lâu, Phó Thần và Lương Thông theo Phó Định tới.
Lại một phen náo nhiệt.
Nhận thân xong, tỷ muội Phó Dung theo ca ca bái kiến Phó Phẩm Xuyên.
Phó Phẩm Xuyên gần bốn mươi, thời trẻ tập võ, là người ít nói, sau vào Đại Lý tự thẩm tra xử lí vụ án, không giận dữ vẫn lộ uy phong, lão thái thái không dám đối nghịch nhi tử cũng góp phần tạo nên khí thế này. Gặp tỷ muội Phó Dung, ông nhìn Phó Dung mấy lần, quan tâm hai câu rồi cho các nàng trở về.
Phó Dung cùng đại bá phụ giao tiếp không nhiều, trên đường trêu ghẹo muội muội: Thấy không, chân mày của muội giống đại bá phụ
Phó Tuyên cũng cảm thấy như vậy, Phó Thần nói: Tuyên Tuyên giống ta, lông mày đều giống tổ phụ.
Phó Dung sờ lông mày của mình: Ta không giống phụ thân cũng không giống nương, chẳng lẽ giống tổ mẫu?
Phó Thần, Phó Tuyên trầm mặc, bọn họ đều biết, tổ mẫu trong miệng Phó Dung không phải lão thái thái ở Ngũ Phúc đường, mà là Đỗ di nương, mẹ đẻ của phụ thân. Nhưng phụ thân cũng không nhớ được bộ dáng Đỗ di nương, bình thường lại không nhắc tới, lũ nhỏ bọn họ làm sao biết?
Đừng nhìn hôm nay một đại gia đình vui vẻ hòa hợp, trong lòng mọi người đến cùng nghĩ thế nào, chỉ có chính mình mới rõ.
Buổi tối lão thái thái bày tiệc đón tiếp, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình Phó Phẩm Xuyên.
Lão thái thái hỏi con dâu cả: Hầu gia đâu?
Lâm thị đứng lên: Thông gia mời Hầu gia uống rượu, Hầu gia bảo ta nói với mẫu thân không cần chờ hắn.
Lão thái thái gật đầu: Vậy thì khai tiệc đi.
Kiều thị ngồi phía dưới bên tay phải lão thái thái, thuần thục gắp thức ăn cho bà, đều là món lão thái thái thích.
Lâm thị ngồi đối diện nhìn qua, bội phục thủ đoạn của Kiều thị. Nàng biết lão thái thái không thích cháu gái thứ xuất này, thậm chí còn hận nhưng sau khi Kiều thị quá cửa lại bày ra một bộ ở nhà mẹ đẻ rất được lão thái thái sủng ái, làm nũng lấy lòng, toàn phủ trên dưới đều cảm thấy lão thái thái thật sủng nàng. Chẳng lẽ lão thái thái lại đi bôi ro trát trấu vào mặt mình? Kiều thị làm việc không nửa điểm sai khiến lão thái thái không thể soi mói.
Tan tiệc, Lâm thị dẫn Phó Bảo về chính viện.
Nương, ta thích lục muội muội, không thích Phó Dung, giống như Nhị thẩm, chỉ biết nịnh nọt. Về viện, bên người đều là người mình, Phó Bảo cũng đem nổi lòng nói ra.
Lâm thị cốc trán nàng: Người như các nàng mới thông minh, con học được năm thành, nương đã thỏa mãn.
Phó Bảo bĩu môi, trước giờ ai cũng khuyên Phó Mật học tập nàng, hôm nay mẫu thân lại bảo nàng học cái loại nịnh hót kia. Tiểu cô nương không thích nghe, chui vào chăn không để ý tới ai.
Lâm thị bất đắc dĩ thay nữ nhi chỉnh góc chăn, ôn nhu khuyên hai câu rồi đi.
Đến giờ giới nghiêm Phó Phẩm Xuyên mới về, hô hấp mang theo nồng đậm mùi rượu.
Lâm thị quan sát sắc mặt trượng phu, thử thăm dò: Không phải tối qua mới uống rượu với ông thappng gia sao? Sao hôm nay lại mời nữa?
Phó Phẩm Xuyên vén tay áo khựng lại: Ta cũng không biết, tịch thượng ngược lại uy hiếp, không cho phép chúng ta ủy khuất nữ nhi của hắn.
Thật là... Ông vất vả rồi. Lâm thị không nhịn được phì cười, khuôn mặt nhã nhặn dưới ánh đèn, tuy không xinh đẹp bằng Kiều thị nhưng phong vận vẫn còn.
Phó Phẩm Xuyên chỉ lo cúi đầu rửa mặt.
/299
|