Phó Dung hôm nay mặc bối tử trang hoa màu liễu xanh, phía dưới một bộ quần trắng trang nhã, thướt tha từ đầu cầu thang đi tới, như là một luồng gió mát trong mùa hè, khiến người nhìn vui vẻ thoải mái.
Thôi Oản, Tần Vân Ngọc hai tỷ muội sóng vai ngồi phía dưới bên tay phải Thục phi, thấy nàng đi lên, cùng nhau đứng dậy, cười gọi Phó tỷ tỷ .
Phó Dung gương mặt thanh tú ửng đỏ, gật gật đầu, cúi đầu hướng Thục phi hành lễ, lông mi thật dài khẽ rung động, không dám nhìn phía bên trái Thục phi.
Thục phi yêu hoa, hiện giờ có được con dâu như hoa như ngọc, người cũng ôn nhu nhu thuận, đó là thích từ trong tư tưởng, đợi Phó Dung đứng thẳng lên, nàng chỉ vào nhi tử vẫn như cũ quay đầu nhìn song, hướng Phó Dung giải thích: Cảnh Hành bọn họ đợi lát nữa mới đi qua tỷ thí đâu, liền trước hết đến bên này ngồi một chút, sắp thành người trong nhà, Nùng Nùng đừng câu thúc.
Phó Dung đầu rũ thấp thêm một phần, quay người hướng Từ Tấn hành lễ: Gặp qua vương gia.
Từ Tấn rốt cuộc đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ dời trở về, nhìn về phía vị hôn thê của mình, mặt không biểu cảm, giống như quan sát người xa lạ.
Tiểu cô nương mười lăm tuổi đứng cách vài bước chân, gió sông bên ngoài thổi tới, nàng váy dài một bên lướt nhẹ, lộ ra một đôi giầy thêu màu hồng, mặt trên đính một đóa mẫu đơn nhỏ hồng hồng, mũi giày hơi hếch lên, hoạt bát hoạt bát. Quần trắng phía trên, hai tay nàng tự nhiên rũ xuống, ngón giữa tay phải đeo nhẫn màu phỉ thúy, mười ngón tinh tế trắng nõn, ống tay áo có thải tuyến lộ ra, Từ Tấn ánh mắt ở đó dừng lại chốc lát, tiếp tục hướng lên trên, liên tiếp đảo qua cái cổ tuyết trắng oánh nhuận, khuôn mặt đẹp trong trắng lộ hồng ...
So với hồi tháng giêng, vóc dáng cao hơn, người dường như nở nang thêm chút.
Vừa nhìn liền biết, nàng những ngày này cho dù không có vì gả cho hắn mà tâm hoa nộ phóng, cũng chưa từng bởi vì bỏ lỡ người nọ mà cơm nước không màng.
Chẳng quá là nữ nhân thức thời thôi.
Từ Tấn đứng lên, hướng Thục phi nói: Nương, ta đi ra ngoài nhìn xem.
Ngồi xuống, bên ngoài có gì đáng xem. Thục phi ngẩng đầu trừng hắn, mắt mang uy hiếp.
Bên kia Tần Vân Ngọc ồn ào nói: Đúng vậy, đúng vậy, Tứ ca gấp cái gì a, Phó tỷ tỷ vừa đến ngươi liền đi, chớ không phải là thẹn thùng ?
Từ Tấn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lại ngồi xuống.
Thục phi lưu lại vị trí bên người cho Phó Dung, lúc này vẫy tay tỏ ý bảo Phó Dung ngồi lại đây, nắm tay nàng hỏi: Dùng điểm tâm chưa?
Nàng ngôn ngữ thân thiết, Phó Dung thả lỏng không ít, cười nói: Đã dùng qua. Trên đường nghe nói nương nương rất sớm đã khởi hành, ta trong lòng băn khoăn, làm sao có thể nương nương dậy từ hửng sáng, ta lại ở nhà ngủ nướng? Tiến vào nhìn đến ngài, mới biết được các nàng lừa ta đâu, nương nương mặt mày rạng rỡ, rõ ràng là ngủ no mới dậy.
Thục phi cùng Phó Dung không quen, lần trước Phó Dung tiến cung lại có chút câu nệ, bởi vậy Thục phi cũng không tính hiểu biết tính tình Phó Dung, mới bắt đầu còn làm Phó Dung thật sự băn khoăn, Phó Dung vừa nói xong, nàng mới phản ứng lại, tiểu cô nương là khen nàng khí sắc tốt đâu, nhất thời bật cười, nghiêng đầu nhìn Từ Tấn: Nghe thấy không, Nùng Nùng miệng này thật là ngọt, so với hai muội muội ngươi còn có thể dỗ người.
Miệng ngọt...
Từ Tấn kìm lòng không được lại nhìn về phía Phó Dung.
Vừa vặn Phó Dung cũng lặng lẽ liếc về phía hắn, ánh mắt đụng tới, Phó Dung như bị con thỏ kinh hãi lập tức rũ xuống rèm mắt, môi đỏ nhấp nhẹ, giống Quan ca nhi làm sai chuyện thì không dám nhìn thẳng mẫu thân, bộ dáng chột dạ sợ hãi bị mắng.
Từ Tấn chuyển mắt đi.
Nàng quả thật nên sợ hãi, trước đó đã mắng hắn có thù tất báo, hiện giờ lại phải về bên cạnh hắn, nàng khẳng định sợ hắn vắng vẻ nàng đi?
Nhưng nàng vô luận như thế nào đều không tưởng được, hắn chân chính không vui nàng điều gì.
Thục phi đem hai người biểu hiện nhìn ở trong mắt, càng thêm cảm thấy nhi tử không thông suốt, liếc mắt trừng Từ Tấn một cái, quay lại nói chuyện với Phó Dung.
Trò chuyện mãi một lúc, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp bịch bịch bịch, rất nhanh một thiếu niên lang mặc hoa phục chạy tới: Tứ ca, tỷ thí sắp sửa bắt đầu, ngươi thế nào vẫn còn ở ngồi bên này? Nhanh lên thuyền rồng chuẩn bị đi, Nhị ca nói ngươi sợ chiến đâu!
Lên đến nơi, mới phát hiện trong nhã các có thêm cô nương, Từ Hạo hai mắt bình tĩnh nhìn, nhận ra được, đó là Tứ tẩu tương lai của hắn.
Hắn sờ sờ đầu, xấu hổ cười, Tứ tẩu tới a.
Hắn như thế xưng hô, Phó Dung vội vàng cúi đầu.
Thục phi giả trang tức giận mà oán trách nhi tử: Đừng không biết lớn nhỏ, muốn gọi Tứ tẩu mấy ngày nữa hẵng gọi.
Từ Hạo hướng huynh trưởng nháy nháy mắt.
Từ Tấn không chút lưu tình, lại đứng lên, Nương, tỷ thí sắp đến, ta cùng Lục đệ đi trước.
Từ từ Thục phi gọi 2 người con trai lại, hướng cung nữ hầu hạ bên người nháy mắt, cười theo nói: Nghe thuyền hoa khác đều đánh cược thắng thua, đến, chúng ta cũng làm một mâm, phần đặt cược của ta đều chuẩn bị xong hết rồi. Nói xong, đem Nam Hải trân châu cỡ quả trứng gà trong tay cung nữ nhận lấy, đặt ở trên khay, ánh mắt đảo quanh trên 2 người con trai bên người: Năm nay lão Lục cũng lên thuyền tỷ thí, ta cá 2 anh em các ngươi ai thắng đâu?
Từ Hạo kìm lòng không được ưỡn ngực, đáp lời mẫu thân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Thôi Oản: Nương đặt cho ta đi, người của ta trên thuyền đều là chọn kỹ lựa khéo ra tới, tuyệt không thể kém so với bốn người kia!
Tần Vân Ngọc le le lưỡi: Tự biên tự diễn thật không biết xấu hổ, ta liền cược Khang vương điện hạ, người ta thắng rất nhiều lần. Tiểu nha đầu hiển nhiên đến có chuẩn bị, thả một thỏi bạc hai mươi lượng vào.
Từ Hạo khẩn trương hỏi Thôi Oản: Oản Oản đâu?
Thôi Oản mím môi cười, Lục ca lần đầu hạ tràng, ta đương nhiên muốn đặt Lục ca thắng, chúc Lục ca thu hoạch đại thắng.
Từ Hạo mặt mày rạng rỡ.
Thục phi cười hỏi Phó Dung: Hai người bọn họ đều chọn, Nùng Nùng tuyển ai? Ta cũng đặt Lục đệ ngươi, hắn tuổi nhỏ, cho hắn tăng thêm chí khí.
Phó Dung nhận lấy thỏi bạc Mai Hương đưa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chính là nói không ra miệng.
Tần Vân Ngọc vụng trộm cười, ngó nhìn Từ Tấn, cố ý chọc giận hắn: Phó tỷ tỷ cũng tuyển Lục ca đi, Lục ca đến đây còn chào hỏi với ngươi, Tứ ca một câu đều không nói, chúng ta đều không chọn hắn!
Thục phi không nói một lời, cười nhìn náo nhiệt.
Phó Dung đỏ mặt, do dự.
Từ Hạo đi theo ồn ào: Tứ tẩu mau chút a, ta cùng Tứ ca vội đi, ngươi nhìn ngươi không chọn, Tứ ca đều không động chân di chuyển.
Từ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, nhấc chân đi về phía trước.
Phó Dung liền tại lúc hắn đi tới đầu bậc thang thì đem bạc thả vào khay, không nói gì, quay người chạy đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người.
Tần Vân Ngọc cười nàng: Phó tỷ tỷ như thế nào chạy, ngươi còn chưa nói chọn ai đâu a?
Thục phi điểm một chút cái trán nàng: Như thế nào không chọn? Các ngươi đều khi dễ Tứ ca ngươi, Phó tỷ tỷ ngươi đương nhiên chọn Tứ ca, ta đều nghe thấy rồi , một lát Tứ ca ngươi quả nhiên thắng, ai cũng đừng hòng quỵt nợ.
Tần Vân Ngọc không thuận theo, cướp lấy khay làm nũng.
Bên kia Từ Tấn không chậm không vội mà xuống dưới lầu.
Từ Hạo nhích gần đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: Chúc mừng Tứ ca a, lần trước ở phủ tướng quân nhìn không rõ, hôm nay thấy, Tứ tẩu cùng ngươi thật là trời đất tạo nên.
Từ Tấn liền giống như không nghe thấy vậy, đi tới thuyền rồng phía trước, nhanh tách ra thì mới gọi hắn: Tới trên thuyền cẩn thận một chút, đừng cùng người cướp lời.
Đua thuyền này chỉ là vì náo nhiệt, bởi vì tranh thắng thua đánh nhau, sẽ chỉ làm cho phụ hoàng không vui. Đạo lý này bọn họ vài người lớn đều hiểu, Lục đệ vẫn là tính tình đứa nhỏ, ngộ nhỡ bị người cố ý chọc giận, dễ dàng xúc động gây việc.
Từ Hạo sảng khoái đáp một tiếng, hướng thuyền rồng của mình chạy tới.
Từ Tấn lắc lắc đầu.
Khang vương đã đứng ở trên thuyền rồng, xa xa hướng hắn khiêu khích: Lão Tứ trễ thế này mới đến, có phải hay không không dám cùng Nhị ca so tài?
Từ Tấn hướng hắn chắp tay một cái, ánh mắt rơi vào thuyền rồng bên cạnh Khang vương.
Từ Bình một thân bạch y, đứng quay lưng lại bờ sông, trên đầu cắm trâm ngọc cổ xưa không ánh sáng, như con người hắn, dửng dưng không tranh.
Thật sự không tranh sao?
Không tranh, vì sao cố ý đi Tây Sơn dụ nàng gặp mặt? Mất công nói mười câu, ai biết bọn họ đều làm cái gì?
Từ Tấn mặt trầm như nước, sải bước rời đi.
~
Các thuyền hoa tiến đến xem so tài, các quý nhân cũng đều gom vào đứng trước cửa sổ.
Phó Dung đứng ở bên trái Thục phi, các nàng bên này là gần với vị trí chiếc thuyền hoa Gia Hòa đế xem so tài, từ trên cao nhìn xuống đem mấy người bên bờ chưa xuất phát thấy rất rõ ràng.
Trước tiên nhìn, đương nhiên là An vương.
Nhìn đạo thân ảnh kia hệt như di thế độc lập, Phó Dung rất là tiếc hận. Thật sự gả cho An vương, nàng cái gì đều không cần làm, chỉ cần chiếu cố tốt An vương ăn uống sinh hoạt, ở bên cạnh nhàn rỗi bồi hắn, dỗ hắn cao hứng, chuyện bên ngoài, hắn một người đều có thể thu phục, nàng thanh thản ổn định ở An vương phủ mấy năm, liền có thể theo hắn tiến cung .
Nào giống Từ Tấn a, muốn mạng sống, muốn chuyển bại thành thắng, phải bận tâm đâu.
Tầm mắt chuyển tới trên người Từ Tấn thì không khỏi mang theo vài phần u oán.
Từ Tấn lúc này là vô tâm lo chuyện khác, cởi áo khoác giao cho Hứa gia, đứng ở đầu thuyền, động viên sĩ khí vài câu, liền đi tới trống lớn sơn đỏ, tay cầm dùi trống, vận sức đang chờ phát động.
Phó Dung cười cười, tới vài phần hứng trí.
Không thể không nói, Từ Tấn có vẻ ngoài đẹp, loại chuyện này do hắn làm, giơ tay nhấc chân lại cũng quý khí đầy đủ, thần thái sinh động. So sánh cùng Khang vương như củ cải đỏ bên cạnh, quả thực khác nhau một trời một vực. Như vậy nhìn, nàng nên may mắn mới là, nếu như Từ Tấn giống Khang vương như vậy, Phó Dung còn thật không biết mình có hay không dũng khí gả sang.
Miên man suy nghĩ, bên bờ đột nhiên truyền đến ba tiếng trống vang rền.
Hệt như sư tử rống, tiếng trống chưa ngừng, nhóm tay trống trên thuyền rồng ào ào ứng cùng, cánh tay nhất tề vung lên, dùi trống mạnh mẽ nện xuống. Vạn trống cùng vang, sông Định Hà phảng phất rung chuyển theo, tim đập cũng rối loạn tiết tấu.
Thật vất vả hoàn hồn, thuyền rồng đã chặn trước cản sau hướng phía trước lao đi rồi.
Ánh mắt Phó Dung rất nhanh lại đuổi theo thân ảnh Từ Tấn.
Có chút kỳ quái, tiếng trống nhiều như vậy đồng thời vang lên, nàng lại dường như có thể phân biệt được âm thanh Từ Tấn gõ ra.
Nàng nhìn hắn, nhìn thuyền rồng ở dưới chân hắn theo tiếng trống dồn, dần dần vượt lên đầu.
Phó Dung cúi đầu cười.
Vị hôn phu này của nàng, là nam nhân cả người tràn đầy lực lượng. Phó Dung chưa từng biết hắn ở trên chiến trường tư thế giết địch hiên ngang oai hùng thế nào, cũng không có giống như từng nhìn lén ca ca luận võ mà xem Từ Tấn cùng người so chiêu, nàng chỉ có trong đêm đen, nơi màn trướng giam cầm, bản thân cảm nhận qua một thứ lực lượng khác của hắn, một lần lại một lần, không biết mỏi mệt.
Nam nhân như vậy, nếu như không có ngoài ý muốn bị hại, thật sự không thể làm được vị trí kia?
Ánh mắt rơi vào trên cổ tay, dây Trường Mệnh lộ ra một đoạn, phía trên ngọc châu màu vàng lấp lánh ánh kim.
~
Thuyền rồng so tài hăng hái, Túc vương đoạt giải nhất.
Thục phi cười tủm tỉm đem tất cả đặt cược đưa cho Phó Dung, biết Phó Dung xấu hổ, không tiếp tục trêu ghẹo, Cảnh Hành lúc này khẳng định bồi phụ hoàng hắn đâu, một lát liền tới, chúng ta nhìn xem hắn được phần thưởng tốt gì.
Phó Dung giả vờ xấu hổ.
Thôi Oản cùng Tần Vân Ngọc hai người nhỏ giọng thương lượng muốn đem phần thưởng Từ Tấn cướp lấy chia đều.
Chờ đủ hai khắc, Từ Tấn, Từ Hạo hai huynh đệ mới qua đây.
Từ Tấn chẳng biết từ lúc nào đổi một thân y bào, nước da như ngọc, một chút cũng không giống vừa mới trải qua một trận kia. Từ Hạo cũng thay quần áo, trên mặt không biết là bởi vì thẹn thua người vẫn là chưa hoãn khí, sót lại đỏ ửng.
Nương, cho người thu dọn đồ đạc đi, sắp phải lên đường hồi cung. Từ Tấn thong dong ngồi vào chỗ, cùng Thục phi nói chuyện.
Tần Vân Ngọc thượng thượng hạ hạ quan sát hắn, ngạc nhiên nói: Tứ ca đoạt giải nhất được thưởng cái gì a, nhanh lấy ra cho chúng ta nhìn xem!
Từ Tấn cúi đầu uống trà.
Từ Hạo rầu rĩ nói: Phụ hoàng ngược lại đax chuẩn bị đồ tốt, Tứ ca không muốn, chỉ cầu Thanh Phong các.
Thanh Phong các? Thục phi nghi hoặc mà lặp lại.
Từ Hạo xem thường nàng không nghe nói qua Thanh Phong các, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: Chính là tòa tửu lâu kia, đầu bếp tay nghề nhất lưu, Tứ ca nói hắn thích đi nơi đó ăn cơm, ngại bình thường phái người đặt chỗ quá phiền toái, cầu phụ hoàng mua cho hắn, bị phụ hoàng khiển trách là thèm ăn đến không có tiền đồ.
Thục phi lúc này mới biết nhi tử như thế thích ăn, dở khóc dở cười.
Phó Dung ngược lại là nhớ tới đoan ngọ năm ngoái, xem ra ngày đó Từ Tấn đưa đi Thanh Phong các cũng không phải chỉ là vì tìm cơ hội tiếp cận nàng, còn có một tầng nguyên nhân là chính mình thích, bất quá Thanh Phong các đồ ăn mùi vị quả thật không sai...
Nhớ tới đồ ăn, không khỏi nghĩ tới ở cái nhã gian kia ngắn ngủi hôn môi, nhớ tới lúc ấy Từ Tấn đối với nàng chủ động nhiệt tình, Phó Dung âm thầm hối hận, sớm biết hôm nay, lúc trước liền nên một lòng theo hắn, hiện tại không phải bớt việc ? Lời còn nói ra được đến thế, nàng nếu như có bản lĩnh biết trước hậu sự, đời này khẳng định vẫn luôn thành thành thật thật trốn ở nhà, không cho Từ Tấn cơ hội nhìn trúng nàng.
Nàng không thốt một tiếng, buông mi ngồi xuống, giống như đắm chìm ở trong hồi ức, Từ Tấn lơ đãng quét hai mắt, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi xúc động.
Nàng hẳn sẽ không cho rằng hắn là vì nàng cầu Thanh Phong các đi?
Đang muốn nghĩ biện pháp ngăn cản nàng tự mình đa tình, trên bờ bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu vang.
Hoàng Thượng chuẩn bị khởi hành .
Thục phi đứng lên, vỗ vỗ tay Phó Dung nói: Được rồi, ta cùng Oản Oản hồi cung trước, Nùng Nùng khó được ra cửa, cùng Vân Ngọc ở chỗ này tiếp tục ngắm cảnh đi, đợi chúng ta vào thành các ngươi hãy trở về, miễn cho trên đường đợi uổng công. Lại nghiêng đầu phân phó Từ Tấn: Cảnh Hành lưu lại chiếu cố hai người bọn họ, đều là ta sai người đón tới đây, bên người không có người theo, đổi người khác chăm sóc ta không yên tâm. Ngữ khí nhu hòa, ánh mắt lại không cho cự tuyệt.
Từ Tấn khiếp sợ: Nương...
Ngươi ngồi lại, ta có Lục đệ ngươi bồi, không cần ngươi đưa. Thục phi dùng sức đem nhi tử đè xuống, Ta sẽ cùng phụ hoàng ngươi giải thích .
Từ Tấn đầu lớn như cái đấu, khổ nỗi mẫu thân quyết tâm, ngó nhìn bên kia hai cô nương, đành phải sầm mặt đáp ứng, đi xuống trước dặn người.
Đảo mắt trong nhã các liền chỉ còn Phó Dung Tần Vân Ngọc hai người.
Tần Vân Ngọc nháo Phó Dung: Dì là muốn cho Tứ ca nhiều thời gian bồi ngươi đâu, Phó tỷ tỷ ngươi nói, muốn hay không ta đi trước một bước?
Phó Dung vội vàng kéo nàng lại, nhỏ giọng trách mắng: Bên ngoài đang lộn xộn, ngươi đừng đi loạn.
Tần Vân Ngọc chỉ là thuận miệng nói một chút, thấy Phó Dung không giống vừa mới như vậy thẹn thùng, cũng không có tâm tư đùa, mời nàng ngồi xuống nói chuyện.
Trên bờ bởi vì Gia Hòa đế khởi hành nháo ra hỗn loạn động tĩnh kéo dài rất lâu mới hết. Như người đi nhà trống, trên bở Định Hà triệt để yên lặng hẳn, xa xa còn có thuyền hoa chưa rời đi, nhưng khoảng cách quá xa, có âm thanh cũng truyền không tới bên này.
Nha hoàn của Tần Vân Ngọc đi tới: Cô nương, Phó cô nương, vương gia hỏi các ngươi muốn đi Thanh Phong các dùng cơm, hay là để bên kia đưa tới.
Phó Dung để Tần Vân Ngọc chọn, Tần Vân Ngọc nói không cần nghĩ ngợi: Đưa tới đi, người bên kia đông, ta ngại ầm ĩ.
Phó Dung không có dị nghị.
Tiểu nha hoàn đi xuống đáp lời.
Từ Tấn ngồi gần cửa sổ, nghe được trả lời, cho nàng đi bên ngoài sắp xếp.
Chung quanh an tĩnh lại, Từ Tấn lưng tựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạch cạch lạch cạch, nghe được cầu thang vang lên tiếng bước chân thanh thiển.
Là nàng tới tìm hắn ?
Từ Tấn tư thế không đổi, ánh mắt cũng không có mở ra.
Tứ ca mệt mỏi?
Lại là âm thanh quen thuộc bất quá Từ Tấn không bực bội, mở mắt ra nhìn Tần Vân Ngọc: Có chuyện gì sao?
Tần Vân Ngọc hắc hắc cười, ngón tay lặng lẽ hướng lên trên chỉ: Phó tỷ tỷ mời ngươi đi lên, dường như muốn cùng ngươi hỏi thăm linh hồ kia.
Từ Tấn tim đập bỗng nhiên có chút nhanh.
Rốt cuộc nhịn không được sao?
Hắn ngồi không động, lúc Tần Vân Ngọc nghi hoặc nhíu mày thì mới đứng lên: Ta nghe Phó nhị thiếu gia nhắc tới, đệ đệ hắn Quan ca nhi rất thích hồ ly, nàng hơn nửa cũng là thay đệ đệ hỏi thăm. Nếu nàng đã hỏi, ta liền đi lên trả lời nàng vài câu, chỉ là việc này truyền ra ngoài không ổn, biểu muội...
Ta biết ta biết, ta mới sẽ không nói lung tung, Tứ ca mau lên đi thôi! Tần Vân Ngọc nháy nháy mắt địa đạo.
Từ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ, hướng cầu thang đi đến.
Tới mái nhà, nhìn thấy nàng đưa lưng về phía bên này ngồi trước cửa sổ, gió nhẹ xuyên thấu qua khe hở màn trúc thổi vào, sợi tóc nàng giương nhẹ.
Nàng muốn nói với hắn cái gì?
Từ Tấn đanh mặt đi qua, ngồi vào chỗ đối diện Phó Dung, Ngươi tìm ta?
Phó Dung ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt trong trẻo, nàng cúi đầu, nắm chặt ngón tay hỏi: Năm ngoái, đầu tiên là bởi vì Ngô thế tử, vương gia giận dỗi rời đi, sau đó ta lại sơ ý lộ ra tin tức Giải Độc hoàn ... Ta biết vương gia sớm đã quên ta , ta cũng không dám mong muốn xa vời vương gia còn có thể giống như trước đây đối với ta tốt, chỉ là, đại hôn gần tới, ta, ta muốn hỏi xem vương gia, ngươi còn chịu tha thứ cho ta sao?
Âm thanh sợ hãi, thấp thỏm bất an.
Từ Tấn trầm mặc, mãi một lúc mới nói: Bản vương không nhỏ mọn như vậy.
Hắn biết nàng đối với Ngô Bạch Khởi vô tình, cũng biết Từ Diệu Thành là người kín miệng.
Phó Dung như nghe âm thanh của trời, vui mừng ngẩng đầu: Nói như vậy, vương gia không giận ta ?
Từ Tấn chuyển mắt đi.
Phó Dung hiểu được, không tức giận không có nghĩa là thích nàng như trước đây, nhưng Từ Tấn không có triệt để vắng vẻ nàng, nàng liền có tin tưởng, nhăn nhó một lát, đỏ mặt nói: Vương gia, đoan ngọ vương phủ đưa quà lễ tới, ta nghe nói xong, cũng chuẩn bị cho vương gia một phần lễ vật...
Nói xong lại cúi đầu.
Cho hắn lễ vật?
Từ Tấn khá bất ngờ , nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, đợi nàng lấy ra, chờ nửa ngày không thấy nàng động tác, cau mày nói: Lễ gì?
Nguyện ý thu nhận, mới có thể tò mò.
Phó Dung càng thêm không sợ, chậm rãi tuột dây Trường Mệnh trên cổ tay ra, nâng lên đưa tới trước mặt nam nhân, thành thành thật thật nói: Không giấu vương gia, lần trước đưa vương gia dây kia, bởi vì vương gia luôn là ban đêm tới, ta trong lòng bực vương gia, thời điểm kết dây không phải rất chân thành...
Còn chưa nói hết đâu, phát hiện nam nhân trong mắt phượng lấp lóe ánh sáng hung dữ, Phó Dung vội vàng nhuyễn giọng giải thích: Vương gia yên tâm, cùng dây này không giống nhau, ta xâu mỗi một hạt châu đều ở trong lòng cầu Bồ Tát một lần, cầu Bồ Tát phù hộ vương gia phúc thọ vô cương...
Ta làm sao biết thời điểm ngươi xâu dây, trong lòng đến cùng niệm cái gì? Đã trải qua một lần, Từ Tấn mới sẽ không tin hoa ngôn xảo ngữ của nàng.
Vậy ngươi nói ta vì sao không thành tâm? Nam nhân quay đi rồi, Phó Dung như cũ ngồi yên ổn, trong lời nói lại mang theo khóc nấc: Thánh chỉ đã hạ, vương gia chẳng bao lâu sẽ trở thành phu quân của ta, ta cầu Bồ Tát phù hộ vương gia sống lâu trăm tuổi có cái gì không đúng sao? Chẳng lẽ ta hi vọng vương gia đoản mệnh?
Từ Tấn bước chân khựng lại.
Phó Dung vụng trộm liếc nhìn bóng dáng hắn một cái, nước mắt rơi xuống: Vương gia không tin ta, ta không có gì để nói, dây Trường Mệnh này coi như là ta làm rơi đi, ta đây liền vứt đi! Nói xong đưa tay ra túm mành thừng.
Màn trúc rủ xuống rất nhiều, giật mạnh mành thừng hai cái mới lộ ra một tia cửa sổ.
Phía sau chậm chạp không có động tĩnh, Phó Dung cười lạnh, một phen đem màn trúc nâng lên hơn nửa.
Lúc nàng chuẩn bị vươn tay đem dây Trường Mệnh ném ra ngoài cửa sổ thì Từ Tấn tay như cơn gió kéo lại, giữ chặt nàng.
Thôi Oản, Tần Vân Ngọc hai tỷ muội sóng vai ngồi phía dưới bên tay phải Thục phi, thấy nàng đi lên, cùng nhau đứng dậy, cười gọi Phó tỷ tỷ .
Phó Dung gương mặt thanh tú ửng đỏ, gật gật đầu, cúi đầu hướng Thục phi hành lễ, lông mi thật dài khẽ rung động, không dám nhìn phía bên trái Thục phi.
Thục phi yêu hoa, hiện giờ có được con dâu như hoa như ngọc, người cũng ôn nhu nhu thuận, đó là thích từ trong tư tưởng, đợi Phó Dung đứng thẳng lên, nàng chỉ vào nhi tử vẫn như cũ quay đầu nhìn song, hướng Phó Dung giải thích: Cảnh Hành bọn họ đợi lát nữa mới đi qua tỷ thí đâu, liền trước hết đến bên này ngồi một chút, sắp thành người trong nhà, Nùng Nùng đừng câu thúc.
Phó Dung đầu rũ thấp thêm một phần, quay người hướng Từ Tấn hành lễ: Gặp qua vương gia.
Từ Tấn rốt cuộc đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ dời trở về, nhìn về phía vị hôn thê của mình, mặt không biểu cảm, giống như quan sát người xa lạ.
Tiểu cô nương mười lăm tuổi đứng cách vài bước chân, gió sông bên ngoài thổi tới, nàng váy dài một bên lướt nhẹ, lộ ra một đôi giầy thêu màu hồng, mặt trên đính một đóa mẫu đơn nhỏ hồng hồng, mũi giày hơi hếch lên, hoạt bát hoạt bát. Quần trắng phía trên, hai tay nàng tự nhiên rũ xuống, ngón giữa tay phải đeo nhẫn màu phỉ thúy, mười ngón tinh tế trắng nõn, ống tay áo có thải tuyến lộ ra, Từ Tấn ánh mắt ở đó dừng lại chốc lát, tiếp tục hướng lên trên, liên tiếp đảo qua cái cổ tuyết trắng oánh nhuận, khuôn mặt đẹp trong trắng lộ hồng ...
So với hồi tháng giêng, vóc dáng cao hơn, người dường như nở nang thêm chút.
Vừa nhìn liền biết, nàng những ngày này cho dù không có vì gả cho hắn mà tâm hoa nộ phóng, cũng chưa từng bởi vì bỏ lỡ người nọ mà cơm nước không màng.
Chẳng quá là nữ nhân thức thời thôi.
Từ Tấn đứng lên, hướng Thục phi nói: Nương, ta đi ra ngoài nhìn xem.
Ngồi xuống, bên ngoài có gì đáng xem. Thục phi ngẩng đầu trừng hắn, mắt mang uy hiếp.
Bên kia Tần Vân Ngọc ồn ào nói: Đúng vậy, đúng vậy, Tứ ca gấp cái gì a, Phó tỷ tỷ vừa đến ngươi liền đi, chớ không phải là thẹn thùng ?
Từ Tấn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lại ngồi xuống.
Thục phi lưu lại vị trí bên người cho Phó Dung, lúc này vẫy tay tỏ ý bảo Phó Dung ngồi lại đây, nắm tay nàng hỏi: Dùng điểm tâm chưa?
Nàng ngôn ngữ thân thiết, Phó Dung thả lỏng không ít, cười nói: Đã dùng qua. Trên đường nghe nói nương nương rất sớm đã khởi hành, ta trong lòng băn khoăn, làm sao có thể nương nương dậy từ hửng sáng, ta lại ở nhà ngủ nướng? Tiến vào nhìn đến ngài, mới biết được các nàng lừa ta đâu, nương nương mặt mày rạng rỡ, rõ ràng là ngủ no mới dậy.
Thục phi cùng Phó Dung không quen, lần trước Phó Dung tiến cung lại có chút câu nệ, bởi vậy Thục phi cũng không tính hiểu biết tính tình Phó Dung, mới bắt đầu còn làm Phó Dung thật sự băn khoăn, Phó Dung vừa nói xong, nàng mới phản ứng lại, tiểu cô nương là khen nàng khí sắc tốt đâu, nhất thời bật cười, nghiêng đầu nhìn Từ Tấn: Nghe thấy không, Nùng Nùng miệng này thật là ngọt, so với hai muội muội ngươi còn có thể dỗ người.
Miệng ngọt...
Từ Tấn kìm lòng không được lại nhìn về phía Phó Dung.
Vừa vặn Phó Dung cũng lặng lẽ liếc về phía hắn, ánh mắt đụng tới, Phó Dung như bị con thỏ kinh hãi lập tức rũ xuống rèm mắt, môi đỏ nhấp nhẹ, giống Quan ca nhi làm sai chuyện thì không dám nhìn thẳng mẫu thân, bộ dáng chột dạ sợ hãi bị mắng.
Từ Tấn chuyển mắt đi.
Nàng quả thật nên sợ hãi, trước đó đã mắng hắn có thù tất báo, hiện giờ lại phải về bên cạnh hắn, nàng khẳng định sợ hắn vắng vẻ nàng đi?
Nhưng nàng vô luận như thế nào đều không tưởng được, hắn chân chính không vui nàng điều gì.
Thục phi đem hai người biểu hiện nhìn ở trong mắt, càng thêm cảm thấy nhi tử không thông suốt, liếc mắt trừng Từ Tấn một cái, quay lại nói chuyện với Phó Dung.
Trò chuyện mãi một lúc, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp bịch bịch bịch, rất nhanh một thiếu niên lang mặc hoa phục chạy tới: Tứ ca, tỷ thí sắp sửa bắt đầu, ngươi thế nào vẫn còn ở ngồi bên này? Nhanh lên thuyền rồng chuẩn bị đi, Nhị ca nói ngươi sợ chiến đâu!
Lên đến nơi, mới phát hiện trong nhã các có thêm cô nương, Từ Hạo hai mắt bình tĩnh nhìn, nhận ra được, đó là Tứ tẩu tương lai của hắn.
Hắn sờ sờ đầu, xấu hổ cười, Tứ tẩu tới a.
Hắn như thế xưng hô, Phó Dung vội vàng cúi đầu.
Thục phi giả trang tức giận mà oán trách nhi tử: Đừng không biết lớn nhỏ, muốn gọi Tứ tẩu mấy ngày nữa hẵng gọi.
Từ Hạo hướng huynh trưởng nháy nháy mắt.
Từ Tấn không chút lưu tình, lại đứng lên, Nương, tỷ thí sắp đến, ta cùng Lục đệ đi trước.
Từ từ Thục phi gọi 2 người con trai lại, hướng cung nữ hầu hạ bên người nháy mắt, cười theo nói: Nghe thuyền hoa khác đều đánh cược thắng thua, đến, chúng ta cũng làm một mâm, phần đặt cược của ta đều chuẩn bị xong hết rồi. Nói xong, đem Nam Hải trân châu cỡ quả trứng gà trong tay cung nữ nhận lấy, đặt ở trên khay, ánh mắt đảo quanh trên 2 người con trai bên người: Năm nay lão Lục cũng lên thuyền tỷ thí, ta cá 2 anh em các ngươi ai thắng đâu?
Từ Hạo kìm lòng không được ưỡn ngực, đáp lời mẫu thân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Thôi Oản: Nương đặt cho ta đi, người của ta trên thuyền đều là chọn kỹ lựa khéo ra tới, tuyệt không thể kém so với bốn người kia!
Tần Vân Ngọc le le lưỡi: Tự biên tự diễn thật không biết xấu hổ, ta liền cược Khang vương điện hạ, người ta thắng rất nhiều lần. Tiểu nha đầu hiển nhiên đến có chuẩn bị, thả một thỏi bạc hai mươi lượng vào.
Từ Hạo khẩn trương hỏi Thôi Oản: Oản Oản đâu?
Thôi Oản mím môi cười, Lục ca lần đầu hạ tràng, ta đương nhiên muốn đặt Lục ca thắng, chúc Lục ca thu hoạch đại thắng.
Từ Hạo mặt mày rạng rỡ.
Thục phi cười hỏi Phó Dung: Hai người bọn họ đều chọn, Nùng Nùng tuyển ai? Ta cũng đặt Lục đệ ngươi, hắn tuổi nhỏ, cho hắn tăng thêm chí khí.
Phó Dung nhận lấy thỏi bạc Mai Hương đưa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chính là nói không ra miệng.
Tần Vân Ngọc vụng trộm cười, ngó nhìn Từ Tấn, cố ý chọc giận hắn: Phó tỷ tỷ cũng tuyển Lục ca đi, Lục ca đến đây còn chào hỏi với ngươi, Tứ ca một câu đều không nói, chúng ta đều không chọn hắn!
Thục phi không nói một lời, cười nhìn náo nhiệt.
Phó Dung đỏ mặt, do dự.
Từ Hạo đi theo ồn ào: Tứ tẩu mau chút a, ta cùng Tứ ca vội đi, ngươi nhìn ngươi không chọn, Tứ ca đều không động chân di chuyển.
Từ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, nhấc chân đi về phía trước.
Phó Dung liền tại lúc hắn đi tới đầu bậc thang thì đem bạc thả vào khay, không nói gì, quay người chạy đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người.
Tần Vân Ngọc cười nàng: Phó tỷ tỷ như thế nào chạy, ngươi còn chưa nói chọn ai đâu a?
Thục phi điểm một chút cái trán nàng: Như thế nào không chọn? Các ngươi đều khi dễ Tứ ca ngươi, Phó tỷ tỷ ngươi đương nhiên chọn Tứ ca, ta đều nghe thấy rồi , một lát Tứ ca ngươi quả nhiên thắng, ai cũng đừng hòng quỵt nợ.
Tần Vân Ngọc không thuận theo, cướp lấy khay làm nũng.
Bên kia Từ Tấn không chậm không vội mà xuống dưới lầu.
Từ Hạo nhích gần đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: Chúc mừng Tứ ca a, lần trước ở phủ tướng quân nhìn không rõ, hôm nay thấy, Tứ tẩu cùng ngươi thật là trời đất tạo nên.
Từ Tấn liền giống như không nghe thấy vậy, đi tới thuyền rồng phía trước, nhanh tách ra thì mới gọi hắn: Tới trên thuyền cẩn thận một chút, đừng cùng người cướp lời.
Đua thuyền này chỉ là vì náo nhiệt, bởi vì tranh thắng thua đánh nhau, sẽ chỉ làm cho phụ hoàng không vui. Đạo lý này bọn họ vài người lớn đều hiểu, Lục đệ vẫn là tính tình đứa nhỏ, ngộ nhỡ bị người cố ý chọc giận, dễ dàng xúc động gây việc.
Từ Hạo sảng khoái đáp một tiếng, hướng thuyền rồng của mình chạy tới.
Từ Tấn lắc lắc đầu.
Khang vương đã đứng ở trên thuyền rồng, xa xa hướng hắn khiêu khích: Lão Tứ trễ thế này mới đến, có phải hay không không dám cùng Nhị ca so tài?
Từ Tấn hướng hắn chắp tay một cái, ánh mắt rơi vào thuyền rồng bên cạnh Khang vương.
Từ Bình một thân bạch y, đứng quay lưng lại bờ sông, trên đầu cắm trâm ngọc cổ xưa không ánh sáng, như con người hắn, dửng dưng không tranh.
Thật sự không tranh sao?
Không tranh, vì sao cố ý đi Tây Sơn dụ nàng gặp mặt? Mất công nói mười câu, ai biết bọn họ đều làm cái gì?
Từ Tấn mặt trầm như nước, sải bước rời đi.
~
Các thuyền hoa tiến đến xem so tài, các quý nhân cũng đều gom vào đứng trước cửa sổ.
Phó Dung đứng ở bên trái Thục phi, các nàng bên này là gần với vị trí chiếc thuyền hoa Gia Hòa đế xem so tài, từ trên cao nhìn xuống đem mấy người bên bờ chưa xuất phát thấy rất rõ ràng.
Trước tiên nhìn, đương nhiên là An vương.
Nhìn đạo thân ảnh kia hệt như di thế độc lập, Phó Dung rất là tiếc hận. Thật sự gả cho An vương, nàng cái gì đều không cần làm, chỉ cần chiếu cố tốt An vương ăn uống sinh hoạt, ở bên cạnh nhàn rỗi bồi hắn, dỗ hắn cao hứng, chuyện bên ngoài, hắn một người đều có thể thu phục, nàng thanh thản ổn định ở An vương phủ mấy năm, liền có thể theo hắn tiến cung .
Nào giống Từ Tấn a, muốn mạng sống, muốn chuyển bại thành thắng, phải bận tâm đâu.
Tầm mắt chuyển tới trên người Từ Tấn thì không khỏi mang theo vài phần u oán.
Từ Tấn lúc này là vô tâm lo chuyện khác, cởi áo khoác giao cho Hứa gia, đứng ở đầu thuyền, động viên sĩ khí vài câu, liền đi tới trống lớn sơn đỏ, tay cầm dùi trống, vận sức đang chờ phát động.
Phó Dung cười cười, tới vài phần hứng trí.
Không thể không nói, Từ Tấn có vẻ ngoài đẹp, loại chuyện này do hắn làm, giơ tay nhấc chân lại cũng quý khí đầy đủ, thần thái sinh động. So sánh cùng Khang vương như củ cải đỏ bên cạnh, quả thực khác nhau một trời một vực. Như vậy nhìn, nàng nên may mắn mới là, nếu như Từ Tấn giống Khang vương như vậy, Phó Dung còn thật không biết mình có hay không dũng khí gả sang.
Miên man suy nghĩ, bên bờ đột nhiên truyền đến ba tiếng trống vang rền.
Hệt như sư tử rống, tiếng trống chưa ngừng, nhóm tay trống trên thuyền rồng ào ào ứng cùng, cánh tay nhất tề vung lên, dùi trống mạnh mẽ nện xuống. Vạn trống cùng vang, sông Định Hà phảng phất rung chuyển theo, tim đập cũng rối loạn tiết tấu.
Thật vất vả hoàn hồn, thuyền rồng đã chặn trước cản sau hướng phía trước lao đi rồi.
Ánh mắt Phó Dung rất nhanh lại đuổi theo thân ảnh Từ Tấn.
Có chút kỳ quái, tiếng trống nhiều như vậy đồng thời vang lên, nàng lại dường như có thể phân biệt được âm thanh Từ Tấn gõ ra.
Nàng nhìn hắn, nhìn thuyền rồng ở dưới chân hắn theo tiếng trống dồn, dần dần vượt lên đầu.
Phó Dung cúi đầu cười.
Vị hôn phu này của nàng, là nam nhân cả người tràn đầy lực lượng. Phó Dung chưa từng biết hắn ở trên chiến trường tư thế giết địch hiên ngang oai hùng thế nào, cũng không có giống như từng nhìn lén ca ca luận võ mà xem Từ Tấn cùng người so chiêu, nàng chỉ có trong đêm đen, nơi màn trướng giam cầm, bản thân cảm nhận qua một thứ lực lượng khác của hắn, một lần lại một lần, không biết mỏi mệt.
Nam nhân như vậy, nếu như không có ngoài ý muốn bị hại, thật sự không thể làm được vị trí kia?
Ánh mắt rơi vào trên cổ tay, dây Trường Mệnh lộ ra một đoạn, phía trên ngọc châu màu vàng lấp lánh ánh kim.
~
Thuyền rồng so tài hăng hái, Túc vương đoạt giải nhất.
Thục phi cười tủm tỉm đem tất cả đặt cược đưa cho Phó Dung, biết Phó Dung xấu hổ, không tiếp tục trêu ghẹo, Cảnh Hành lúc này khẳng định bồi phụ hoàng hắn đâu, một lát liền tới, chúng ta nhìn xem hắn được phần thưởng tốt gì.
Phó Dung giả vờ xấu hổ.
Thôi Oản cùng Tần Vân Ngọc hai người nhỏ giọng thương lượng muốn đem phần thưởng Từ Tấn cướp lấy chia đều.
Chờ đủ hai khắc, Từ Tấn, Từ Hạo hai huynh đệ mới qua đây.
Từ Tấn chẳng biết từ lúc nào đổi một thân y bào, nước da như ngọc, một chút cũng không giống vừa mới trải qua một trận kia. Từ Hạo cũng thay quần áo, trên mặt không biết là bởi vì thẹn thua người vẫn là chưa hoãn khí, sót lại đỏ ửng.
Nương, cho người thu dọn đồ đạc đi, sắp phải lên đường hồi cung. Từ Tấn thong dong ngồi vào chỗ, cùng Thục phi nói chuyện.
Tần Vân Ngọc thượng thượng hạ hạ quan sát hắn, ngạc nhiên nói: Tứ ca đoạt giải nhất được thưởng cái gì a, nhanh lấy ra cho chúng ta nhìn xem!
Từ Tấn cúi đầu uống trà.
Từ Hạo rầu rĩ nói: Phụ hoàng ngược lại đax chuẩn bị đồ tốt, Tứ ca không muốn, chỉ cầu Thanh Phong các.
Thanh Phong các? Thục phi nghi hoặc mà lặp lại.
Từ Hạo xem thường nàng không nghe nói qua Thanh Phong các, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: Chính là tòa tửu lâu kia, đầu bếp tay nghề nhất lưu, Tứ ca nói hắn thích đi nơi đó ăn cơm, ngại bình thường phái người đặt chỗ quá phiền toái, cầu phụ hoàng mua cho hắn, bị phụ hoàng khiển trách là thèm ăn đến không có tiền đồ.
Thục phi lúc này mới biết nhi tử như thế thích ăn, dở khóc dở cười.
Phó Dung ngược lại là nhớ tới đoan ngọ năm ngoái, xem ra ngày đó Từ Tấn đưa đi Thanh Phong các cũng không phải chỉ là vì tìm cơ hội tiếp cận nàng, còn có một tầng nguyên nhân là chính mình thích, bất quá Thanh Phong các đồ ăn mùi vị quả thật không sai...
Nhớ tới đồ ăn, không khỏi nghĩ tới ở cái nhã gian kia ngắn ngủi hôn môi, nhớ tới lúc ấy Từ Tấn đối với nàng chủ động nhiệt tình, Phó Dung âm thầm hối hận, sớm biết hôm nay, lúc trước liền nên một lòng theo hắn, hiện tại không phải bớt việc ? Lời còn nói ra được đến thế, nàng nếu như có bản lĩnh biết trước hậu sự, đời này khẳng định vẫn luôn thành thành thật thật trốn ở nhà, không cho Từ Tấn cơ hội nhìn trúng nàng.
Nàng không thốt một tiếng, buông mi ngồi xuống, giống như đắm chìm ở trong hồi ức, Từ Tấn lơ đãng quét hai mắt, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi xúc động.
Nàng hẳn sẽ không cho rằng hắn là vì nàng cầu Thanh Phong các đi?
Đang muốn nghĩ biện pháp ngăn cản nàng tự mình đa tình, trên bờ bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu vang.
Hoàng Thượng chuẩn bị khởi hành .
Thục phi đứng lên, vỗ vỗ tay Phó Dung nói: Được rồi, ta cùng Oản Oản hồi cung trước, Nùng Nùng khó được ra cửa, cùng Vân Ngọc ở chỗ này tiếp tục ngắm cảnh đi, đợi chúng ta vào thành các ngươi hãy trở về, miễn cho trên đường đợi uổng công. Lại nghiêng đầu phân phó Từ Tấn: Cảnh Hành lưu lại chiếu cố hai người bọn họ, đều là ta sai người đón tới đây, bên người không có người theo, đổi người khác chăm sóc ta không yên tâm. Ngữ khí nhu hòa, ánh mắt lại không cho cự tuyệt.
Từ Tấn khiếp sợ: Nương...
Ngươi ngồi lại, ta có Lục đệ ngươi bồi, không cần ngươi đưa. Thục phi dùng sức đem nhi tử đè xuống, Ta sẽ cùng phụ hoàng ngươi giải thích .
Từ Tấn đầu lớn như cái đấu, khổ nỗi mẫu thân quyết tâm, ngó nhìn bên kia hai cô nương, đành phải sầm mặt đáp ứng, đi xuống trước dặn người.
Đảo mắt trong nhã các liền chỉ còn Phó Dung Tần Vân Ngọc hai người.
Tần Vân Ngọc nháo Phó Dung: Dì là muốn cho Tứ ca nhiều thời gian bồi ngươi đâu, Phó tỷ tỷ ngươi nói, muốn hay không ta đi trước một bước?
Phó Dung vội vàng kéo nàng lại, nhỏ giọng trách mắng: Bên ngoài đang lộn xộn, ngươi đừng đi loạn.
Tần Vân Ngọc chỉ là thuận miệng nói một chút, thấy Phó Dung không giống vừa mới như vậy thẹn thùng, cũng không có tâm tư đùa, mời nàng ngồi xuống nói chuyện.
Trên bờ bởi vì Gia Hòa đế khởi hành nháo ra hỗn loạn động tĩnh kéo dài rất lâu mới hết. Như người đi nhà trống, trên bở Định Hà triệt để yên lặng hẳn, xa xa còn có thuyền hoa chưa rời đi, nhưng khoảng cách quá xa, có âm thanh cũng truyền không tới bên này.
Nha hoàn của Tần Vân Ngọc đi tới: Cô nương, Phó cô nương, vương gia hỏi các ngươi muốn đi Thanh Phong các dùng cơm, hay là để bên kia đưa tới.
Phó Dung để Tần Vân Ngọc chọn, Tần Vân Ngọc nói không cần nghĩ ngợi: Đưa tới đi, người bên kia đông, ta ngại ầm ĩ.
Phó Dung không có dị nghị.
Tiểu nha hoàn đi xuống đáp lời.
Từ Tấn ngồi gần cửa sổ, nghe được trả lời, cho nàng đi bên ngoài sắp xếp.
Chung quanh an tĩnh lại, Từ Tấn lưng tựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạch cạch lạch cạch, nghe được cầu thang vang lên tiếng bước chân thanh thiển.
Là nàng tới tìm hắn ?
Từ Tấn tư thế không đổi, ánh mắt cũng không có mở ra.
Tứ ca mệt mỏi?
Lại là âm thanh quen thuộc bất quá Từ Tấn không bực bội, mở mắt ra nhìn Tần Vân Ngọc: Có chuyện gì sao?
Tần Vân Ngọc hắc hắc cười, ngón tay lặng lẽ hướng lên trên chỉ: Phó tỷ tỷ mời ngươi đi lên, dường như muốn cùng ngươi hỏi thăm linh hồ kia.
Từ Tấn tim đập bỗng nhiên có chút nhanh.
Rốt cuộc nhịn không được sao?
Hắn ngồi không động, lúc Tần Vân Ngọc nghi hoặc nhíu mày thì mới đứng lên: Ta nghe Phó nhị thiếu gia nhắc tới, đệ đệ hắn Quan ca nhi rất thích hồ ly, nàng hơn nửa cũng là thay đệ đệ hỏi thăm. Nếu nàng đã hỏi, ta liền đi lên trả lời nàng vài câu, chỉ là việc này truyền ra ngoài không ổn, biểu muội...
Ta biết ta biết, ta mới sẽ không nói lung tung, Tứ ca mau lên đi thôi! Tần Vân Ngọc nháy nháy mắt địa đạo.
Từ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ, hướng cầu thang đi đến.
Tới mái nhà, nhìn thấy nàng đưa lưng về phía bên này ngồi trước cửa sổ, gió nhẹ xuyên thấu qua khe hở màn trúc thổi vào, sợi tóc nàng giương nhẹ.
Nàng muốn nói với hắn cái gì?
Từ Tấn đanh mặt đi qua, ngồi vào chỗ đối diện Phó Dung, Ngươi tìm ta?
Phó Dung ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt trong trẻo, nàng cúi đầu, nắm chặt ngón tay hỏi: Năm ngoái, đầu tiên là bởi vì Ngô thế tử, vương gia giận dỗi rời đi, sau đó ta lại sơ ý lộ ra tin tức Giải Độc hoàn ... Ta biết vương gia sớm đã quên ta , ta cũng không dám mong muốn xa vời vương gia còn có thể giống như trước đây đối với ta tốt, chỉ là, đại hôn gần tới, ta, ta muốn hỏi xem vương gia, ngươi còn chịu tha thứ cho ta sao?
Âm thanh sợ hãi, thấp thỏm bất an.
Từ Tấn trầm mặc, mãi một lúc mới nói: Bản vương không nhỏ mọn như vậy.
Hắn biết nàng đối với Ngô Bạch Khởi vô tình, cũng biết Từ Diệu Thành là người kín miệng.
Phó Dung như nghe âm thanh của trời, vui mừng ngẩng đầu: Nói như vậy, vương gia không giận ta ?
Từ Tấn chuyển mắt đi.
Phó Dung hiểu được, không tức giận không có nghĩa là thích nàng như trước đây, nhưng Từ Tấn không có triệt để vắng vẻ nàng, nàng liền có tin tưởng, nhăn nhó một lát, đỏ mặt nói: Vương gia, đoan ngọ vương phủ đưa quà lễ tới, ta nghe nói xong, cũng chuẩn bị cho vương gia một phần lễ vật...
Nói xong lại cúi đầu.
Cho hắn lễ vật?
Từ Tấn khá bất ngờ , nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, đợi nàng lấy ra, chờ nửa ngày không thấy nàng động tác, cau mày nói: Lễ gì?
Nguyện ý thu nhận, mới có thể tò mò.
Phó Dung càng thêm không sợ, chậm rãi tuột dây Trường Mệnh trên cổ tay ra, nâng lên đưa tới trước mặt nam nhân, thành thành thật thật nói: Không giấu vương gia, lần trước đưa vương gia dây kia, bởi vì vương gia luôn là ban đêm tới, ta trong lòng bực vương gia, thời điểm kết dây không phải rất chân thành...
Còn chưa nói hết đâu, phát hiện nam nhân trong mắt phượng lấp lóe ánh sáng hung dữ, Phó Dung vội vàng nhuyễn giọng giải thích: Vương gia yên tâm, cùng dây này không giống nhau, ta xâu mỗi một hạt châu đều ở trong lòng cầu Bồ Tát một lần, cầu Bồ Tát phù hộ vương gia phúc thọ vô cương...
Ta làm sao biết thời điểm ngươi xâu dây, trong lòng đến cùng niệm cái gì? Đã trải qua một lần, Từ Tấn mới sẽ không tin hoa ngôn xảo ngữ của nàng.
Vậy ngươi nói ta vì sao không thành tâm? Nam nhân quay đi rồi, Phó Dung như cũ ngồi yên ổn, trong lời nói lại mang theo khóc nấc: Thánh chỉ đã hạ, vương gia chẳng bao lâu sẽ trở thành phu quân của ta, ta cầu Bồ Tát phù hộ vương gia sống lâu trăm tuổi có cái gì không đúng sao? Chẳng lẽ ta hi vọng vương gia đoản mệnh?
Từ Tấn bước chân khựng lại.
Phó Dung vụng trộm liếc nhìn bóng dáng hắn một cái, nước mắt rơi xuống: Vương gia không tin ta, ta không có gì để nói, dây Trường Mệnh này coi như là ta làm rơi đi, ta đây liền vứt đi! Nói xong đưa tay ra túm mành thừng.
Màn trúc rủ xuống rất nhiều, giật mạnh mành thừng hai cái mới lộ ra một tia cửa sổ.
Phía sau chậm chạp không có động tĩnh, Phó Dung cười lạnh, một phen đem màn trúc nâng lên hơn nửa.
Lúc nàng chuẩn bị vươn tay đem dây Trường Mệnh ném ra ngoài cửa sổ thì Từ Tấn tay như cơn gió kéo lại, giữ chặt nàng.
/299
|