Chương 103: Hoàng Thị sớm hay muộn cũng đóng cửa
Thẩm Vạn Lập vừa mới dứt lời, mấy đồng nghiệp phía sau lại khe khẽ cười trộm vài tiếng, Hà Viện Viện mất mặt, thẹn quá hóa giận nói, "Giám đốc Thẩm, rốt cuộc ông có ý gì?! Chẳng lẽ nói, cấm cửa tôi, là do Mộ Niệm Đồng kia sai ông làm như vậy?!"
Thẩm Vạn Lập lạnh lùng nói, "Cô cho rằng cô là ai? Đường đường là mợ chủ Lục, còn cần phải tốn tâm tư đến đối phó cô!?"
Quả đúng là chê cười.
Hễ Mộ Niệm Đồng nói một câu, lấy đạo hạnh cả đời của Hà Viện Viện cũng không đấu lại được.
Hà Viện Viện lạnh lùng cười, bỗng nhiên chỉ tay ngóc đầu hỏi lại, "Ông hẳn là không biết, chồng tôi là ai?!"
Thái độ cô ta kiêu ngạo, dường như ỷ vào mình là vợ Hoàng Vưu Lương, muốn diễu võ dương oai.
Thẩm Vạn Lập nhướng mày, xin ý kiến của cô ta, "A? Vậy chồng cô là ai!?"
Hà Viện Viện cười đắc ý, lập tức nói, "Chồng tôi là Hoàng Vưu Lương của tập đoàn Hoàng Thị!"
Hoàng Vưu Lương?
Thẩm Vạn Lập suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra cái tên này.
Ông chậm rãi nói, "Chồng cô sẽ không phải là tên Hoàng Vưu Lương kia của công ty dược phẩm Hoàng Thị chứ?"
"Tên kia?" Hà Viện Viện tức giận không chịu được, "Thái độ của ông nên tôn trọng một chút! Công ty của chồng tôi ở Thủ đô cũng nằm trong một trăm xí nghiệp lớn đấy!"
Thẩm Vạn Lập gật gật đầu, lại cười lạnh, hiển nhiên không đem công ty dược phẩm Hoàng Thị này để vào mắt.
Hà Viện Viện thấy thái độ lỗ mãng của ông, khác xa với thái độ cung kính trước mặt Lục Cảnh Kiều, nhắc tới tên Hoàng Vưu Lương này, trong mắt Thẩm Vạn Lập đầy khinh miệt, dường như rất sống động! Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
"Sớm nghe nói, không lâu trước đó, liền bởi vì kẻ thứ ba chen chân vào mà công khai đòi lên tòa ly hôn với người vợ còn đang ở cữ, trên người mang không ít tiếng xấu, trong vòng luẩn quẩn này của chúng tôi, thanh danh bừa bãi, cô nói xem, có phải là Hoàng Vưu Lương này không?"
Trên mặt Hà Viện Viện không nén được giận, cơ thể hung hăng run rẩy, "Ông nói cái gì?"
Thẩm Vạn Lập lặp lại nói, "Nếu chồng cô là Hoàng Vưu Lương, chẳng lẽ ông ta không nói cho cô biết, hễ mà gặp phải người nhà họ Lục, cũng nên nịnh bợ cho tốt! Hoàng Thị này mà tách khỏi nhà họ Lục, nói thẳng ra còn có thể tồn tại một thời gian. Thế nhưng mà cô không nịnh bợ, còn âm thầm làm khó Mợ chủ Lục, đều nói phụ nữ là loại ngu ngốc, tôi xem cô chính là điển hình người không có đầu óc. Giữ cô lại bên người, Hoàng Thị sớm hay muộn cũng phải đóng cửa."
Nói xong, ông ta lại nói, "Cút đi! Thành Bách Quốc tế không chào đón cô!"
Hà Viện Viện căm phẫn nói, "Ông dựa vào cái gì mà bảo tôi cút?"
Thẩm Vạn Lập không có kiên nhẫn, trầm giọng nói, "Nếu cô còn cố ý ở đây, có cần tôi kêu bảo vệ đuổi cô đi không?"
Vừa dứt lời, Hà Viện Viện liền thấy mấy người bảo vệ cường tráng, cao lớn hướng tới chỗ cô ta.
Phía sau, đồng nghiệp lôi kéo ống tay áo cô ta, khuyên nhủ, "Viện Viện, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này tạo thêm xấu hổ!"
Hà Viện Viện nghe xong, lại tức giận đến suýt nữa mất lý trí, xoay người rống to về phía các cô, "Các người có ý gì!? Cái gì mà kêu mất mặt xấu hổ!?"
"Chẳng lẽ không đúng sao!?"
Một đồng nghiệp không để ý nói, "Nếu không phải cô ghen tị Đồng Đồng nhận được túi trăm vạn đồng, lại còn lôi kéo cô ấy đến quầy chuyên doanh kiểm chứng, sẽ có chuyện như vậy sao?"
"Đúng thế! Ngay từ đầu tôi còn tưởng cô tốt bụng, hiện tại xem ra, cô rõ ràng chính là ghen tị Đồng Đồng quá tốt! Nói đến đây, cô không phải là không cam lòng sao? Ái mộ hư vinh còn chưa tính, có cần thiết phải lôi tất cả chúng tôi xuống nước không?"
"Chúng tôi cũng không muốn đắc tội tập đoàn Lục Thị! Cô muốn đắc tội, cô cứ việc làm! Chúng tôi đi!"
/1030
|