Chương 108: Tôi không tin nhất kiến chung tình
Lục Cảnh Kiều nắm cằm cô, tay nhẹ nhàng chạm vào cánh môi hơi run rẩy của cô, đôi mắt rũ xuống, "Em ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại đón nhận tôi, không phải sao?"
Đại não của Mộ Niệm Đồng dừng nửa giây, cả người đều như bị sét đánh đến cứng đờ.
-----Nếu em thật sự kháng cự tôi, có một nghìn cách để từ chối tôi.
Cô đang đang đón nhận anh ư?
Lòng Mộ Niệm Đồng lập tức bị đảo loạn đến long trời lở đất.
Cửa thang máy mở ra, Lục Cảnh Kiều ôm cô vào phòng, theo sau cửa nặng nề mà đóng vào. Ngay sau đó, cô bị đặt lên trên cửa, thân thể cao gầy của người đàn ông đè ép lại, hơi thở nam tính tràn ngập dụ dỗ lập tức bao phủ cô!
Lục Cảnh Kiều cúi đầu, hôn cô.
"Ưm...."
Hai tay cô chống cự, cũng không theo kịp nụ hôn rào rạt của anh.
Hơi thở tươi mát của người đàn ông lập tức tràn ngập cả khoang miệng cô, anh hôn không nhanh không chậm, như là một người thợ săn, không chút để ý mà từ từ dụ dỗ cô trầm mê bên trong, nhưng mà lại ưu nhã muốn đem cô ăn sống nuốt tươi.
Kỹ thuật hôn của anh rất cao siêu, Mộ Niệm Đồng không khỏi nghi ngờ, trước cô, rốt cuộc là anh có bao nhiêu phụ nữ, nếu không, vì sao có thể thuần thục như vậy?
Do từng trải, hay là tự mình học lấy?
Cô bị anh hôn đến hít thở không thông, đại não trống rỗng một mảnh, dường như mất đi năng lực suy nghĩ!
Dưới khí thế rào rạt tiến công chiếm đóng thành lũy của anh, nên cô không thể đứng thẳng nữa, cuối cùng không thể không gắt gao lôi kéo tay anh, mới có thể may mắn thoát khỏi cảnh xụi lơ trên mặt đất.
Nụ hôn ướt át, thật lâu không tách ra.
Lục Cảnh Kiều hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy trên khuôn mặt cô gái đỏ bừng. Ẩm ướt giống như nhuôm lên màu phấn xa hoa, lúc này anh mới chậm rãi rời đi.
Đôi môi tách rời, tạo ra vài sợi chỉ bạc nhỏ.
Mộ Niệm Đồng mở to mắt, hô hấp có chút dồn dập.
Lục Cảnh Kiều thản nhiên nói, "Em không phải muốn trả thù anh ta."
Mộ Niệm Đồng mạnh mẽ ngẩn ngơ, nhất thời tâm tư bị đoán trúng, khó xử đến cực điểm.
Người đàn ông không chút để ý hỏi, giống như hướng dẫn từng bước, "Em không hận anh ta, kết hôn hai năm, lại ở bên ngoài trăng hoa, phụ nữ vô kể?"
"Phải......"
Thế thì thế nào?
Lục Cảnh Kiều cong môi, "Ở cùng tôi một chỗ, được không?"
"Cùng anh một chỗ?"
Mộ Niệm Đồng cười lạnh, "Với tình trạng hiện giờ. Anh có khả năng sao?"
"Em có thể ly hôn."
"A? Tôi ly hôn, sau đó kết hôn với anh sao?"
Mộ Niệm Đồng cười nói, "Tôi không phải cô gái hiểu sự đời, ly hôn? Sau đó, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, anh sẽ lấy một người phụ nữ đã có một đời chồng sao?"
Lục Cảnh Kiều mỉm cười nhìn cô, "Phụ nữ đã ly hôn thì làm sao."
Mộ Niệm Đồng giật mình.
Dường như anh không hề do dự mà thốt ra, đúng lý hợp tình.
Ly hôn thì làm sao?
Lông mi cô hơi run rẩy, mặt không chút thay đổi nói, "Anh không, nhưng không sợ người nói ư? Sẽ có người nói, Lục Cảnh Kiều anh, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lục Thị lớn như vậy, lại kết hôn với một người đàn bà dâm đãng từng ly hôn. Còn có thể truyền rằng, người phụ nữ này từng là cháu dâu anh, nói chúng ta là nhà giàu kết hôn không tình yêu."
Cô nói xong, dừng một chút, mắt khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Lục Tuấn Ngạn sẽ không ly hôn với tôi. Ly hôn, nghĩa là phân chia tài sản, tập đoàn Lục Thị lớn như vậy, một khi đã muốn chia tài sản với tôi, Lục Tuấn Ngạn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho chuyện xảy ra như vậy. Anh ta tình nguyện không ly hôn, mặc dù chơi bời bằng cách khác, cũng sẽ không coi như không mà vĩnh viễn duy trì đoạn hôn nhân này."
/1030
|