"Nghe các tiền bối nói nơi này có một con hồ ly, thì ra là thật !"
Nữ Hồn sủng sư không có cảnh giác gì nhiều, từ từ đi tới bên cạnh tiểu hồ ly.
"Ha ha, tiểu tử, ngươi ở nơi này làm gì đấy?"
Nữ Hồn sủng sư nháy nháy mắt, vui vẻ nói chuyện với tiểu hồ ly.
Tiểu hồ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đạm mạc nhìn thoáng qua nữ Hồn sủng sư.
"Ô ô ô !"
Nó kêu lên sâu kín, bộ dạng không có bao nhiêu hứng thú đối với nữ Hồn sủng sư. Sau đó nó cúi đầu xuống từ từ nhắm mắt lại.
"Cho nó ăn thứ gì đi, tiểu sủng vật luôn tham ăn."
Gã nam tử cao lớn nói.
Nữ tử vội vàng lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong không gian giới chỉ, chậm rãi đưa tới trước miệng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly hít hà một hơi, nhưng không có động tĩnh gì khác.
"Đây là đồ ăn ngon nhất rồi, ngươi không thích sao?"
Nữ Hồn sủng sư hỏi.
"Tại sao không để ý tới ta à?"
"Ta có thể ôm ngươi một cái không?"
Nữ Hồn sủng sư cẩn thận đưa tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Bộ lông rất êm, rất mềm mại, vừa chạm vào đã có cảm giác thoải mái.
Tại sao một con Hồn sủng khả ái lại sống ở chỗ này?
Trong lòng nữ Hồn sủng sư cảm thấy tò mò, thử vòng tay qua ôm nó.
Nó quay đầu lại đạm mạc nhìn tới nữ nhân kia, chậm rãi đứng lên nhảy vào chỗ khác.
"Nó không cho ngươi ôm, ha ha! Đúng là hiếm thấy một tiểu sủng vật không thèm để ý đại tiểu thư của chúng ta.”
Gã nam tử cao lớn cười lên sang sảng.
"Hừ, ta cũng không tin !"
Nữ Hồn sủng sư lộ ra mấy phần kiêu ngạo, lại chạy tới gần tiểu hồ ly, vươn tay muốn ôm lấy nó.
Lỗ tai tiểu hồ ly dựng lên, thân thể thoáng cái biến mất ngay tại chỗ. Một giây sau, nó xuất hiện ở trên đỉnh núi khác, rồi lại nằm gục xuống đất.
"Tốc độ tiểu tử này rất nhanh nha !"
Gã nam tử cao lớn cười ha hả.
Nữ Hồn sủng sư không chịu từ bỏ ý định, lại tăng tốc đuổi theo tiểu hồ ly.
"Không cho chạy !"
Nữ Hồn sủng sư niệm chú ngữ, dùng tinh thần lực cấp Hồn Hủ khóa chặt tiểu hồ ly.
"Này này... Tần Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy ?"
Đường Tuấn bất mãn quát lớn.
Tần Nguyệt nổi điên rồi sao? Không thể dùng hồn niệm cường đại như vậy đối phó một con tiểu Hồn sủng, lỡ may làm nó bị thương thì sao?
"Ngao ô ô ô !"
Đường Tuấn còn chưa kịp xuất thủ ngăn cản, chợt nghe một tiếng gào thét cuồng dã vang vọng khắp dãy núi.
Thanh âm dũng mãnh đến từ tiểu hồ ly khả ái kia, trên người nó tràn ra ngọn lửa màu tím, một thân tà khí biến thành gió lốc kinh khủng càn quét bầu trời Vạn Khung Long Uyên.
Yêu khí cường đại đập vào mặt ba người kia, tiểu hồ ly từ từ biến ảo thân hình trong ngọn lửa màu tím huyền ảo. Chín cái đuôi vươn dài xuyên qua sơn mạch, khí chất vương giả uy nghiêm ép cho bọn họ không thở nổi.
Bốn chân nó dẫm lên Nộ hỏa, thân thể tràn đầy lực lượng, cặp mắt cao ngạo ngó chừng Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt và hai người khác cũng sợ ngây người, bọn họ không nghĩ tới một con sủng vật nho nhỏ lại bộc phát khí tức kinh khủng như thế. Lấy thực lực của bọn họ hoàn toàn không có tư cách chống đỡ dù chỉ một chiêu.
"Ngao ô ô ô ô ô !"
Tiếng gầm tức giận bỗng nhiên chuyển thành bi thương nồng đậm, Mạc Tà hóa thân U Minh lạnh lùng nhìn vào ba người kia.
Tần Nguyệt và hai gã nam tử không dám nhúc nhích, Hồn sủng của bọn họ nằm phủ phục xuống đất tứ chi run rẩy, rõ ràng là không có dũng khí chiến đấu.
Hồi lâu sau, U Minh Mạc Tà không có phát động công kích, nó cao ngạo xoay người đi tới ranh giới đỉnh núi.
“Vù vù vù !”
Chín cái đuôi khổng lồ dao động chấn nhiếp nhân tâm.
Ba người kia im lặng nhìn nó thu hồi khí tức đáng sợ, sau đó nằm xuống bên cạnh vách núi ngủ thiếp đi.
Chín cái đuôi thu nhỏ lại quấn quanh người nó, không còn để ý tới bọn họ nữa.
Chốc lát sau, ba người kia từ trong kinh hãi bình tĩnh trở lại.
"Đây… đây là U Minh, một trong năm đại Hồn sủng bất tử truyền thuyết ?"
Gã nam tử cao lớn nhỏ giọng nói.
Trên mặt Tần Nguyệt lộ vẻ khó tin, mới vừa rồi còn là một tiểu tử khả ái đáng thương, tại sao thoáng cái biến thành Hồ tôn Viêm Đế?
"Ta mới vừa nhìn thấy trên trán nó có ấn ký hồn ước, hình như nó là Hồn sủng của ai đó !"
Tần Nguyệt nói.
"Người có thu nhận Hồn sủng cấp bậc này ít nhất cũng là lãnh tụ nhân loại. Nó là Hồn sủng của ai đây?"
Gã nam tử cao lớn nói.
Thanh niên Đường Tuấn giữ vững trầm mặc, có lẽ là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh mơ hồ từ nhiều năm trước.
Trong một tòa thành tràn đầy băng sơn quái vật hung tợn, một gã nam tử cưỡi Mộng Thú xuyên qua như chỗ không người.
Thân ảnh đó cho tới bây giờ vẫn còn lưu lại trong ký ức Đường Tuấn, vĩnh viễn không có cách nào ma diệt. Đó là người mà Đường Tuấn vẫn luôn sùng bái và cảm kích.
Mặc dù quá khứ đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ thời khắc được cứu ra khỏi tầng hầm tránh nạn. Trên bả vai nam tử lạnh lùng kia là một con tiểu hồ màu bạc.
Hình như bức tượng điêu khắc trong quảng trường các tòa thành lãnh thổ phương bắc cũng có con tiểu hồ ly này.
Hơn nữa, cả dân tộc Tân Nguyệt Địa đều biết Sở vương của bọn họ có một đầu Hồ tộc U Minh. Cả hai như hình với bóng đi đâu cũng có nhau, trong những lúc trà dư tửu hậu thường xuyên nghe thấy câu chuyện xưa một người một hồ.
Đường Tuấn ngơ ngác nhìn tới bóng lưng U Minh Viêm Đế.
"Đường Tuấn, trước kia ngươi đã thấy nó?"
Tần Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Đường Tuấn liền nhận ra suy nghĩ của hắn.
Đường Tuấn gật đầu nói:
"Nó là Hồn sủng của Sở vương chúng ta."
"Sở vương ?"
Tần Nguyệt có chút khó hiểu.
"Ma nhân Sở Mộ, vương giả Tân Nguyệt Địa, nhân loại duy nhất bước vào cấp Bất Tử. Ta cũng mới nghĩ tới mà thôi, nghe nói bên cạnh hắn là một con Hồ tộc U Minh. Chẳng lẽ tiểu hồ ly kia chính là nó?"
Gã nam tử cao lớn kinh ngạc hỏi lại.
"Nhưng… Nhưng mà trong truyền thuyết nói Ma nhân Sở Mộ đã chết ?"
Tần Nguyệt nghe thế cũng kinh hãi trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đường Tuấn hung hăng trợn mắt liếc Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt ý thức được mình nói sai rồi, nàng biết Đường Tuấn đến từ Tân Nguyệt Địa, nghe nói lúc nhỏ từng được Sở Mộ cứu ra từ trong quân đoàn quái vật. Nếu như không có Sở Mộ, Đường Tuấn cũng không thể có thành tựu như hiện tại.
"Hắn không có chết, khẳng định còn sống. Chỉ là hắn đang ở một nơi nào đó thôi !"
Ngữ khí Đường Tuấn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hắn chú ý quan sát tiểu hồ ly nằm gục bên vách núi.
“Nó đang đợi…”
“Nó nhất định là chờ đợi chủ nhan ở nơi này.”
Nó cô đơn, mất mác, nhưng nó kiên nghị không muốn rời khỏi nơi này nửa bước.
"Chúng ta đi thôi !"
Hồi lâu sau, Đường Tuấn thấp giọng nói với hai người kia.
"Sự kiện kia đã qua lâu rồi, nó hẳn là chờ đợi rất lâu !"
Gã nam tử cao lớn nói.
"Ừ !"
Ba người cũng không đành lòng quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên.
"Ô ô ô ô !”
Mạc Tà ngẩng đầu lẩm bẩm một tiếng.
Ánh bình minh dâng lên, nó mới từ từ nhắm mắt lại.
Đường Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Tà, trong lòng tràn ngập chua xót.
Trên thực tế, Đường Tuấn biết mình đang lừa mình dối người. Nếu như người kia còn sống tại sao không trở về Tân Nguyệt Địa? Tại sao khắp lãnh thổ phương bắc, Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa đều đồn đãi hắn đã chết?
Ai cũng biết hắn đã biến mất khỏi nhân gian nhiều năm, thậm chí tất cả mọi người ở Tân Nguyệt Địa đã tiếp nhận sự thật đau lòng kia.
Là Sở Mộ bảo nó chờ đợi ở chỗ này sao?
Nếu không tại sao nó một mực lưu lại nơi này?
Mấy năm trước, một vị tiền bối nói cho bọn họ biết nơi này có một con tiểu hồ ly kỳ quái.
Mấy năm trôi qua, nó vẫn không chịu rời khỏi Vạn Khung Long Uyên.
Lãnh thổ phương bắc, bên trong Dược viên.
Vô số đóa hoa nở rộ tản ra mùi thơm dễ chịu, một nữ tử trang nhã đang chăm sóc khu vườn vô cùng cẩn thận.
"A di, thư của ngươi !"
Một tiểu nha đầu lắc lưu bím tóc chạy tới, trên tay là một phong thư tinh xảo.
Tiểu nha đầu đã chạy tới bên cạnh, nhưng nữ tử tựa như không có phát hiện ra nàng.
Hồi lâu sau, nữ tử kia mới quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ thê lương nồng đậm.
"Khuynh Tư !"
Một nam nhân khác từ phía sau đi tới kêu khẽ một tiếng.
Lúc này Diệp Khuynh Tư mới phục hồi tinh thần lại, thấy tiểu nha đầu khả ái phe phẩy bức thư trước mặt mình mới mỉm cười đón lấy. Sau đó nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại.
"A di, thư của ngươi đây !"
Tiểu nha đầu đặt bức thư vào tay nàng.
Trên mặt Diệp Khuynh Tư lộ vẻ nghi ngờ, cầm bức thư chậm rãi mở ra.
Trên thư chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi, nhưng Diệp Khuynh Tư đọc rất lâu.
Thời gian trôi qua chậm chạp, trong đôi mắt nàng bỗng nhiên nhỏ xuống một giọt lệ trong suốt.
Diệp Hoàn Sinh hoảng sợ hết hồn, vội vàng bước tới ôm nàng, hỏi nhỏ:
"Tại sao? Là chuyện gì ?"
Diệp Khuynh Tư lau nước mắt, lắc đầu không nói.
Diệp Hoàn Sinh cầm lấy bức thư đọc nhanh một lượt.
"Ta là Đường Tuấn. Một năm trước ta và bằng hữu đến Vạn Khung Long Uyên lịch lãm thấy được một con tiểu hồ ly. Ta nghĩ nó hẳn là Mạc Tà của Sở vương, hình như nó đã ở đó lâu lắm rồi, nó nhất định rất là cô đơn, nhưng lại không cho phép người khác đụng vào nó. Ta nghĩ cũng chỉ có ngài mới có thể đón nó trở về."
Diệp Hoàn Sinh cũng đọc hàng chữ kia thật lâu, đọc đi đọc lại từng chữ như sợ bỏ sót thứ gì.
"Ta vẫn luôn cho rằng Mạc Tà ở bên cạnh hắn."
Diệp Khuynh Tư đã khóc không thành tiếng rồi.
Chỉ có Diệp Khuynh Tư mới rõ ràng Sở Mộ đã quen với cô độc. Hắn có thể sống một mình một người trải qua cuộc sống khô khan nhàm chán, bởi vì bên cạnh hắn luôn có Mạc Tà bầu bạn.
Nếu như hắn còn sống, tại sao nhiều năm rồi không có đi đón Mạc Tà?
"Thì ra Mạc Tà đang ở đó, chúng ta đi đón nó trở về."
Diệp Hoàn Sinh thấp giọng nói.
"Ừ !"
Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu.
Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư lên đường vội vã, từ lãnh thổ phương bắc xuyên qua Tranh Minh đại địa.
Bọn họ đi lên đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên.
Trên đỉnh núi trống không, chỉ có băng tuyết và nham thạch trơ trụi.
“Vụt !”
Bỗng nhiên một thân ảnh nhỏ xinh bay tới trước mặt bọn họ.
Tiểu tử này vô cùng khả ái, nhưng ánh mắt lộ vẻ đáng thương và cô độc. Mấy năm nay, nó không ngừng chạy qua chạy lại sơn mạch mỗi khi ánh trời chiều buông xuống.
"Ô ô ô ô !”
Mạc Tà rõ ràng là không biết Sở Mộ đang ở đâu, nhưng trong tiềm thức luôn nhắc nhở nó phải xuất hiện ở nơi có ánh nắng.
Mạc Tà ở rất gần, nhưng Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh không dám tiến lên một bước.
Bọn họ chưa từng thấy Mạc Tà mất mác như thế, cũng chưa từng thấy Mạc Tà cô đơn như thế.
Diệp Khuynh Tư có mang theo đồ ăn vặt Mạc Tà thích nhất, rồi lại nhìn thân ảnh Mạc Tà trên vách núi, nàng mất đi dũng khí đi lên.
Cuối cùng Diệp Khuynh Tư không có dẫn Mạc Tà rời đi.
Tất cả mọi người từ từ tiếp nhận sự thật này, từ từ vượt qua cảm xúc đau đớn và thất vọng, sau đó lựa chọn quên lãng.
Chỉ có Mạc Tà vẫn luôn tin tưởng Sở Mộ sẽ trở về.
Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ nhất định đang cố gắng thoát khỏi gông xiềng nào đó. Nếu như hắn có thể nhìn thấy Mạc Tà chờ đợi ở nơi này sẽ có thêm động lực.
Đúng là phía trên Xích Hỏa Diệu Nhật đang có một bóng người đi đi lại lại tìm kiếm lối thoát.
Mỗi ngày khi mặt trời lên, hắn đều có thể thấy được Mạc Tà đứng trên đỉnh núi. Nó ngẩng đầu gào thét như muốn nói chuyện với hắn.
Mỗi lần mặt trời hạ xuống, hắn cũng có thể thấy được bóng lưng Mạc Tà mau chóng chạy đi.
Sở Mộ cô độc nhiều năm vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm phương pháp rời khỏi Xích Hỏa Diệu Nhật.
Năm qua rồi lại một năm, Sở Mộ cơ hồ đi khắp Xích Hỏa Diệu Nhật, không có địa phương nào không xuất hiện dấu chân của hắn.
Chỉ có một nơi trông giống tế đàn, chung quanh là những khối nham thạch bốc cháy hừng hực. Nhiệt độ nơi này cao nhất trong thế giới Xích Hỏa Diệu Nhật.
Sở Mộ chậm rãi bước lên tế đàn, nhưng dõi mắt nhìn quanh không hề thấy thứ gì khác lạ.
Đây là địa phương đặc thù duy nhất trên Xích Hỏa Diệu Nhật, đáng tiếc là không có gì cả.
Hắn không có tuyệt vọng, chẳng qua là nằm ở trên tế đàn quan sát nhân gian như ngày thường.
Bỗng nhiên Sở Mộ ngồi bật dậy.
"Kỳ quái !"
Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Bởi vì Sở Mộ phát hiện từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ nhân gian, quan trọng nhất là hắn nhìn rõ tất cả các tòa Thiên Giới Bi.
Mười một tòa?
Không phải là chỉ có mười tòa Thiên Giới Bi sao? Tại sao trong mắt hắn xuất hiện mười một tòa?
"Chẳng lẽ mỗi một vòng Vạn Niên Luân Bàn qua đi, thế giới sẽ gia tăng một tòa Thiên Giới Bi ?"
Sở Mộ nhìn tòa Thiên Giới Bi thứ mười một, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Lúc này hắn đang phân tích văn tự khắc trên Thiên Giới Bi.
Thiên Giới Bi không chỉ ghi lại chuyện xưa của cường giả thời đại, mà còn khắc ấn tuổi thọ thế giới.
Tuổi thọ thế giới phụ thuộc nguồn năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật truyền vào Thiên Giới Bi, cho nên thế giới này không phải là tồn tại vĩnh viễn.
Mỗi một tòa Thiên Giới Bi đều có ghi rõ thời gian, mỗi một năm qua đi dấu ấn trên Thiên Giới Bi sẽ mất đi một vết. Cho đến khi tất cả ấn ký trên Thiên Giới Bi biến mất thì thế giới cũng đình chỉ vận chuyển.
Sở Mộ cảm thấy nghi ngờ chính là tại sao dưới nhân gian lại dư ra một tòa Thiên Giới Bi, hơn nữa tòa tháp này không giống với mười tòa Thiên Giới Bi khác.
"Một, hai, ba ..."
Sở Mộ cẩn thận đếm một vòng, đột nhiên phát hiện tòa Thiên Giới Bi thứ mười một này khắc ấn tuổi thọ thế giới chỉ có mười năm.
"Tại sao vậy ?"
Sở Mộ ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ là Nhân mẫu đã từng nói Thiên Giới Bi đại biểu cho thế giới bình thường tồn tại.
Mỗi hi nhật thực xuất hiện cũng có nghĩa là toàn bộ dấu ấn khắc trên Thiên Giới Bi biến mất, đó là thời điểm thế giới đối mặt với nguy cơ hủy diệt.
Sự tình quỷ dị nhất chính là mười tòa Thiên Giới Bi biểu hiện tuổi thọ thế giới rất dài, chỉ có tòa Thiên Giới Bi thứ mười một hiện lên mười dấu ấn đại biểu cho thế giới mười năm sau hủy diệt.
Trong lúc nhất thời Sở Mộ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không biết nên tin vào tòa Thiên Giới Bi nào.
Bầu trời bao la xuất hiện mây mù u ám, cơn gió lạnh ngắt không ngừng thổi quét bốn phương.
Cơn mưa bất chợt rơi xuống Vạn Khung Long Uyên, thấm ướt bộ lông Mạc Tà.
Nộ hỏa trên người Mạc Tà nhanh chóng ảm đạm, tựa hồ bị cơn mưa dập tắt.
“Ào ào ào !”
Trong lúc cơn mưa trút xuống xối xả, bộ lông Mạc Tà cũng từ từ tróc ra, thay vào đó là một bộ lông mới tinh.
"Ô ô ô ô ô ô ô !"
"Ngao ô ô ô ô ô ô ô ~~~!"
Sau khi cơn mưa ngừng lại, Mạc Tà ngẩng đầu lên trời gầm thét điên cuồng.
Thanh âm truyền đi rất xa, làn sóng vô hình lan truyền ra khắp thế giới, hết thảy sinh linh giật nảy mình quay đầu nhìn về phía tiếng gào thét kinh khủng kia.
Trên người Mạc Tà bốc cháy một loại hỏa diễm hoàn toàn mới, bộ lông thay đổi triệt để, thân thể cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên Xích Hỏa Diệu Nhật, Sở Mộ đã nghe thấy Mạc Tà gào thét.
Nó thường xuyên gào thét, nhưng chưa bao giờ thê lương và dũng mãnh như vậy.
Đám mây mù ngăn trở tầm mắt Sở Mộ nên hắn nhìn không thấy Mạc Tà đang làm gì.
Nhưng mà Sở Mộ có cảm giác Mạc Tà đang biến hóa.
“Chủng tộc dị biến?”
“Là chủng tộc dị biến ?”
Từ trước tới nay Sở Mộ vẫn luôn cho rằng U Minh Viêm Đế đã là một lần dị biến cuối cùng, nhưng hắn không ngờ Mạc Tà đột nhiên dị biến vào lúc này.
Nó dị biến thành chủng tộc gì?
Sở Mộ rất muốn nhìn thấy Mạc Tà hoàn thành dị biến này, nhưng mà đám mây chết tiệt đã che kín đỉnh núi.
Trong quãng thời gian mười năm này, Sở Mộ một mực nghiên cứu tòa Thiên Giới Bi thứ mười một.
Hắn thật sự bất ngờ khi Mạc Tà hoàn thành chủng tộc dị biến một lần nữa, huyết thống chủng tộc lại đề thăng một cấp bậc.
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao tuổi thọ thế giới kết thúc đúng lúc Mạc Tà chủng tộc dị biến?"
Sở Mộ càng thêm nghi ngờ khó hiểu.
Trong đầu hắn hiện ra trăm ngàn câu hỏi không có lời giải.
Hắn cố gắng nhìn xuống nhân gian, nói chính xác hơn là đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác thế giới đột nhiên ngừng lại.
Mây ngừng trôi, gió ngừng thổi, những địa phương hắn nhìn thấy chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
“Yên tĩnh tuyệt đối ?”
Hết thảy mọi thứ đều dừng lại, lỗ tai Sở Mộ không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, hai mắt không thấy vật thể nào di động.
"Chuyện gì xảy ra ?"
Sở Mộ ngơ ngẩn tự hỏi chính mình.
Cảm giác giống như thời gian ngừng lại.
Ánh mắt Sở Mộ quét qua tòa Thiên Giới Bi thứ mười một, phát hiện dấu ấn cuối cùng tan biến cũng là lúc thế giới đình chỉ.
"Còn chưa hiểu sao?"
Bỗng nhiên một thanh âm già nua truyền vào trong tai Sở Mộ.
"Ngươi… ngươi là ai… ?"
Sở Mộ giật mình khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy mừng rỡ như điên.
Có sinh mạng, trên Xích Hỏa Diệu Nhật còn có tính mạng khác tồn tại.
"Ta là ai không trọng yếu, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra cái gì sao?"
Thanh âm kia truyền đến một lần nữa.
"Nhìn ra cái gì?"
Sở Mộ vẫn không hiểu được.
"Cho dù thế giới không tan vỡ, nhưng nó đã ngừng vận chuyển."
"Dừng lại? Tại sao phải dừng lại? Thời gian có thể dừng lại sao?"
Sở Mộ ngây ngẩn cả người
"Thời gian dĩ nhiên có thể dừng lại, thậm chí thời gian còn có thể nghịch lưu."
Thanh âm kia nhàn nhạt hồi đáp.
"Ngươi là ai? Ngươi nói cho ta biết làm cách nào rời khỏi nơi này."
Trạng thái Sở Mộ vô cùng kích động.
"Rời khỏi? Thật có lỗi, ta cũng vậy đang tìm kiếm phương pháp, hơn nữa thời gian hao phí còn lâu hơn ngươi nhiều."
Thanh âm kia thở dài ngao ngán.
Sở Mộ lâm vào trầm mặc.
Thì ra Xích Hỏa Diệu Nhật thật sự không có lối thoát?
Hồi lâu sau, Sở Mộ nhìn xuống thế giới an tĩnh, mở miệng hỏi:
"Là ai đình chỉ thế giới vận chuyển ?"
"Bởi vì có một tiểu tử không muốn nó trôi qua."
"Tiểu tử?"
Sở Mộ cảm giác giọng điệu này tương đối quen thuộc.
"Đừng tìm, nó không có ở đây !"
Thanh âm kia tựa như biết rõ suy nghĩ trong lòng Sở Mộ.
"Ngươi biết những chuyện gì?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
"Ta biết không nhiều hơn ngươi, chỉ có một chuyện cần phải nói."
Thanh âm kia chậm rãi nói.
"Là chuyện gì?"
"Nó lần này dị biến gọi là Luân Hồi thần hồ. Đợi đi, ta sẽ cho ngươi thấy vài thứ ..."
Thời điểm thanh âm này vang lên, thế giới nhân gian bắt đầu trôi đi, tầng mây dày đặc dần dần tiêu tán.
Vạn Khung Long Uyên sau cơn mưa vô cùng trong sáng, nhưng mà không gian lại truyền đến vô số Long tộc gầm thét.
"Ngao !"
"Rống !"
"Gào ~!"
Rất nhiều thân ảnh khổng lồ sợ hãi bay lên trời cao.
Bởi vì phía dưới xuất hiện dòng suối nước mưa trộn lẫn máu tươi, khắp dãy núi Vạn Khung Long Uyên đột nhiên xuất hiện từng đống thi thể Long tộc.
Tiếng gầm thét thê lương và tức giận cực kỳ hỗn loạn, xen lẫn trong đó là tiếng cười tàn nhẫn của ai đó.
Sở Mộ thấy một màn này lập tức cứng đờ người.
Vạn Khung Long Uyên đâu còn Long tộc sinh sống, đám Long tộc này ở đâu ra?
Hơn nữa, Mạc Tà đâu? Tại sao không nhìn thấy Mạc Tà?
Quần long náo loạn bất an bay lượn trên bầu trời và sơn cốc.
“Ầm ầm ầm !”
Cứ mỗi một tiếng nổ tung vang lên là một cỗ thi thể rơi xuống vách núi.
Toàn bộ Vạn Khung Long Uyên tràn ngập mùi máu tanh nồng.
"Sa sa sa !”
Vào lúc này, một đầu Chập Long màu xanh chật vật hạ xuống đỉnh núi, mở miệng thở dốc từng đợt.
Phía sau lưng nó là một đầu Ngô Công dữ tợn truy sát không tha.
Chập Long vội vàng chạy trốn, nhưng hai cánh đã mệt mỏi lắm rồi, thân thể nó lảo đảo không ngừng va chạm vách núi, tốc độ càng lúc càng chậm.
Chập Long đụng nát một vách núi khác đột nhiên ném ra một quả trứng Hồn sủng vào trong hang động.
Là trứng ấu sủng?
Nơi này quá nguy hiểm rồi.
Chập Long màu xanh trong lúc bối rối ném quả trứng Hồn sủng, sau đó ra sức vỗ cánh bỏ chạy về phía tây.
Thân ảnh nó dần dần biến mất khỏi bầu trời Vạn Khung Long Uyên.
"Đây là… đây là..."
Sở Mộ ngây dại cả người, không dám tin tưởng một màn mới vừa chứng kiến.
Chập Long màu xanh trốn ra khỏi Vạn Khung Long Uyên, miệng ngậm một quả trứng Hồn sủng lai lịch bất minh?
Đây không phải là Thiên Thương Thanh Chập Long sao?
Thiên Thương Thanh Chập Long đã chết rồi mà? Nó ngậm trứng Hồn sủng là của ai?
Kế tiếp Sở Mộ thấy được hình ảnh chấn động nhất từ khi được sinh ra đời.
Hắn thấy Thiên Thương Thanh Chập Long bị Hồn Minh bắt giữ, sau đó dùng Ức Dịch thanh tẩy trí nhớ.
Nó chỉ theo bản năng rời khỏi Vạn Khung Long Uyên và tìm cách bảo vệ quả trứng Hồn sủng an toàn.
Sở Mộ thấy nó chạy trốn Hồn Minh truy đuổi, thấy được nó bay về phía Thanh Yểm Ma đảo, biến thành một con côn trùng nho nhỏ.
"Ăn đi ăn đi, chỉ mong ngươi có thể mang đến may mắn cho ta."
Một thiếu niên cười khổ bẻ nửa khối lương khô đút vào miệng con sâu ham ăn.
Con sâu xanh nhỏ bé kia kêu lên hưng phấn, ra sức gặm lấy gặm để.
"Lam Tinh Hồ, tại sao lại là một con tiểu hồ ?"
Thiếu niên câm lặng nhìn tiểu tử sa vào trong cạm bẫy.
"Cái quỷ gì đây, lại là một con ấu hồ ?"
Một con Nguyệt Quang Hồ nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt thiếu niên làm cho hắn trợn tròn mắt.
Hắn muốn bắt một con Hồn sủng cường đại, không phải là tiểu Nguyệt Quang Hồ yếu ớt tham ăn.
À, không đúng, bỗng nhiên thiếu niên đã nhận ra cái gì đó...
Sau đó thiếu niên kêu lên mừng rỡ.
Chủng tộc dị biến, đây là một đầu Hồn sủng có huyết thống chủng tộc dị biến, hơn nữa còn là liên tục dị biến.
"Hồn ước thứ tư, mở ra !"
"Lúc yên lặng ôn nhu mỹ lệ, động thì sắc bén dũng mãnh. Ta gọi ngươi là Mạc Tà, cái tên này rất thích hợp với tiểu tử giảo hoạt nhà ngươi."
Thiếu niên mỉm cười vui vẻ.
"Ô ô ô !"
Hình như tiểu hồ không thích cái tên do thiếu niên đặt, nó mở miệng kêu lên u oán.
Một màn này hẳn là ký ức của Sở Mộ, nhưng rõ ràng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ta gọi ngươi là Mạc Tà."
"Ta gọi ngươi là Mạc Tà."
Không hiểu tại sao thời điểm nghe thấy thiếu niên nói ra những lời này, Sở Mộ đã khóc nước mắt ràn rụa. Hắn khóc như một đứa bé …
Thời gian ngừng lại, tại sao mình lại nhìn thấy quá khứ?
Nhưng mà, nếu như đây là quá khứ, tại sao Thiên Giới Bi vẫn có mười một tòa?
"Nó gọi là Luân Hồi thần hồ, nắm giữ lực lượng chính là thời gian luân hồi."
Thanh âm già nua cô tịch lại truyền vào trong tai Sở Mộ.
"Không có đợi được chủ nhân xuất hiện, cho nên nó lựa chọn luân hồi."
Sở Mộ như bị sét đánh, cả người cứng ngắc đứng yên tại chỗ
Huyết thống liên tục dị biến.
Đó là bởi vì linh hồn của nó đã tu luyện tới cảnh giới rất cao, mặc dù luân hồi trở về quá khứ cũng có thể phá vỡ quy tắc thiên địa.
Sở Mộ đã vô số lần suy đoán nguyên nhân Mạc Tà có thể liên tục dị biến, nhưng hắn không nghĩ tới đáp án lại là như thế.
"Nó sống trong quá khứ."
Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ.
Vì muốn tiếp tục nằm ngủ trên bả vai của hắn, nó lựa chọn luân hồi trở về quá khứ.
"Nó quyết định sống trong quá khứ, nhưng làm sao ngươi biết mình không phải là người trong quá khứ?"
Thanh âm kia nhẹ nhàng bay tới.
Sở Mộ nghe mà sững sờ, trong giây lát chợt hiểu ra vấn đề.
Nội tâm hắn thật sự rung động, nhưng mà đầu óc không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Luân hồi, Mạc Tà lựa chọn luân hồi để trở về bên cạnh mình.
Như vậy bản thân hắn bây giờ là vòng luân hồi thứ mấy?
Có phải là trước kia Mạc Tà đã luân hồi rất nhiều lần, còn hắn chỉ làm bạn chung đương với Mạc Tà một đoạn thời gian ngắn ngủi.
Khi hắn đặt Mạc Tà trên đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên, nói cho nó biết chờ đợi hắn ở chỗ này. Không bao lâu sau, Mạc Tà đã phát sinh chủng tộc dị biến, sau đó quay trở lại Yểm Ma đảo.
Cứ như thế, thời gian quay đi quay lại, một vòng luân hồi nối tiếp luân hồi.
Linh hồn của nó rốt cuộc làm bạn với mình bao lâu?
"Ngươi có biết một tòa Thiên Giới Bi đại biểu bao nhiêu năm?"
Thanh âm kia chậm rãi vang lên.
Vạn năm, đúng vậy, một tòa Thiên Giới Bi đại biểu một vạn năm.
Thế giới hắn từng sống chỉ có mười tòa Thiên Giới Bi.
Nhưng mà Thiên Giới Bi nhiều ra một tòa, nói cách khác thời gian không có dừng lại bởi vì Mạc Tà luân hồi. Mà thế giới vẫn cứ tiếp diễn, kế tiếp chính là một vòng Luân Bàn vạn năm khác.
"Ta không biết lần luân hồi thứ nhất, nó làm thế nào xuất hiện ở bên cạnh cái tên Sở Mộ kia. Nhưng không biết từ lúc nào, thời gian đã tiến vào một vòng tuần hoàn vô hạn. Đó là tuần hoàn vĩnh viễn dài đến vạn năm. Có lẽ tòa Thiên Giới Bi thứ mười một xuất hiện sẽ nói cho cái tên Sở Mộ kia biết được chân tướng."
"Sở Mộ không ngừng ra đời trong vòng Luân Hồi, nhưng làm bạn với hắn chỉ có một tiểu hồ ly. Nó phụng bồi Sở Mộ bắt đầu từ Yểm Ma đảo và kết thúc ở Vạn Khung Long Uyên."
"Sau đó nó tiến vào luân hồi xuất hiện ở trước mặt ngươi, chờ nghe ngươi đặt tên cho nó."
"Nó nhất định biết quá khứ không có cách nào thay đổi, mặc dù nó bảo tồn trí nhớ sau khi trải qua luân hồi, nhưng nó không dám phá vỡ quỹ tích tuần hoàn."
Nếu Mạc Tà giữ được trí nhớ…
Cũng có nghĩa là thời điểm ấu sủng Nguyệt Quang Hồ đã biết được những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.
Nó tách khỏi Sở Mộ tại Vạn Khung Long Uyên, sau đó chờ đợi trong cô độc mười mấy năm.
Sau khi hoàn thành dị biến, nó lại chui vào luân hồi, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Ánh mắt nó trong suốt nhìn thiếu niên ở trước mặt, dựng thẳng lỗ tai lên chờ nghe một câu:
“Ta gọi ngươi là Mạc Tà.”
Trên thực tế, nó đã biết mình tên là Mạc Tà, cái tên này đã theo nó thật lâu, thật lâu rồi.
Nhưng mỗi một lần nghe thấy Sở Mộ đặt tên cho nó, nó cảm thấy vô cùng vui vẻ, lắc lư cái đuôi nhỏ đi theo làm nũng với hắn.
Biển dung nham bốc cháy cuồn cuộn, hơi nóng phả vào mặt Sở Mộ đau rát.
Sở Mộ ngồi co rúc trên tế đàn đã khóc không thành tiếng.
Bả vai hắn trống rỗng.
"Chỉ mong tòa Thiên Giới Bi thứ mười một sẽ xuất hiện biến số, có thể nói cho cái tên Sở Mộ kia sự thật chân tướng. Ta cũng hi vọng hắn có thể giải khai chấp niệm của Mạc Tà."
Thanh âm này thở dài một hơi sâu kín, sau đó hoàn toàn biến mất. Trong lúc nhất thời, từ trong Xích Hỏa Diệu Nhật truyền ra tiếng khóc thương tâm của một gã Hồn sủng sư.
Nữ Hồn sủng sư không có cảnh giác gì nhiều, từ từ đi tới bên cạnh tiểu hồ ly.
"Ha ha, tiểu tử, ngươi ở nơi này làm gì đấy?"
Nữ Hồn sủng sư nháy nháy mắt, vui vẻ nói chuyện với tiểu hồ ly.
Tiểu hồ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đạm mạc nhìn thoáng qua nữ Hồn sủng sư.
"Ô ô ô !"
Nó kêu lên sâu kín, bộ dạng không có bao nhiêu hứng thú đối với nữ Hồn sủng sư. Sau đó nó cúi đầu xuống từ từ nhắm mắt lại.
"Cho nó ăn thứ gì đi, tiểu sủng vật luôn tham ăn."
Gã nam tử cao lớn nói.
Nữ tử vội vàng lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong không gian giới chỉ, chậm rãi đưa tới trước miệng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly hít hà một hơi, nhưng không có động tĩnh gì khác.
"Đây là đồ ăn ngon nhất rồi, ngươi không thích sao?"
Nữ Hồn sủng sư hỏi.
"Tại sao không để ý tới ta à?"
"Ta có thể ôm ngươi một cái không?"
Nữ Hồn sủng sư cẩn thận đưa tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Bộ lông rất êm, rất mềm mại, vừa chạm vào đã có cảm giác thoải mái.
Tại sao một con Hồn sủng khả ái lại sống ở chỗ này?
Trong lòng nữ Hồn sủng sư cảm thấy tò mò, thử vòng tay qua ôm nó.
Nó quay đầu lại đạm mạc nhìn tới nữ nhân kia, chậm rãi đứng lên nhảy vào chỗ khác.
"Nó không cho ngươi ôm, ha ha! Đúng là hiếm thấy một tiểu sủng vật không thèm để ý đại tiểu thư của chúng ta.”
Gã nam tử cao lớn cười lên sang sảng.
"Hừ, ta cũng không tin !"
Nữ Hồn sủng sư lộ ra mấy phần kiêu ngạo, lại chạy tới gần tiểu hồ ly, vươn tay muốn ôm lấy nó.
Lỗ tai tiểu hồ ly dựng lên, thân thể thoáng cái biến mất ngay tại chỗ. Một giây sau, nó xuất hiện ở trên đỉnh núi khác, rồi lại nằm gục xuống đất.
"Tốc độ tiểu tử này rất nhanh nha !"
Gã nam tử cao lớn cười ha hả.
Nữ Hồn sủng sư không chịu từ bỏ ý định, lại tăng tốc đuổi theo tiểu hồ ly.
"Không cho chạy !"
Nữ Hồn sủng sư niệm chú ngữ, dùng tinh thần lực cấp Hồn Hủ khóa chặt tiểu hồ ly.
"Này này... Tần Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy ?"
Đường Tuấn bất mãn quát lớn.
Tần Nguyệt nổi điên rồi sao? Không thể dùng hồn niệm cường đại như vậy đối phó một con tiểu Hồn sủng, lỡ may làm nó bị thương thì sao?
"Ngao ô ô ô !"
Đường Tuấn còn chưa kịp xuất thủ ngăn cản, chợt nghe một tiếng gào thét cuồng dã vang vọng khắp dãy núi.
Thanh âm dũng mãnh đến từ tiểu hồ ly khả ái kia, trên người nó tràn ra ngọn lửa màu tím, một thân tà khí biến thành gió lốc kinh khủng càn quét bầu trời Vạn Khung Long Uyên.
Yêu khí cường đại đập vào mặt ba người kia, tiểu hồ ly từ từ biến ảo thân hình trong ngọn lửa màu tím huyền ảo. Chín cái đuôi vươn dài xuyên qua sơn mạch, khí chất vương giả uy nghiêm ép cho bọn họ không thở nổi.
Bốn chân nó dẫm lên Nộ hỏa, thân thể tràn đầy lực lượng, cặp mắt cao ngạo ngó chừng Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt và hai người khác cũng sợ ngây người, bọn họ không nghĩ tới một con sủng vật nho nhỏ lại bộc phát khí tức kinh khủng như thế. Lấy thực lực của bọn họ hoàn toàn không có tư cách chống đỡ dù chỉ một chiêu.
"Ngao ô ô ô ô ô !"
Tiếng gầm tức giận bỗng nhiên chuyển thành bi thương nồng đậm, Mạc Tà hóa thân U Minh lạnh lùng nhìn vào ba người kia.
Tần Nguyệt và hai gã nam tử không dám nhúc nhích, Hồn sủng của bọn họ nằm phủ phục xuống đất tứ chi run rẩy, rõ ràng là không có dũng khí chiến đấu.
Hồi lâu sau, U Minh Mạc Tà không có phát động công kích, nó cao ngạo xoay người đi tới ranh giới đỉnh núi.
“Vù vù vù !”
Chín cái đuôi khổng lồ dao động chấn nhiếp nhân tâm.
Ba người kia im lặng nhìn nó thu hồi khí tức đáng sợ, sau đó nằm xuống bên cạnh vách núi ngủ thiếp đi.
Chín cái đuôi thu nhỏ lại quấn quanh người nó, không còn để ý tới bọn họ nữa.
Chốc lát sau, ba người kia từ trong kinh hãi bình tĩnh trở lại.
"Đây… đây là U Minh, một trong năm đại Hồn sủng bất tử truyền thuyết ?"
Gã nam tử cao lớn nhỏ giọng nói.
Trên mặt Tần Nguyệt lộ vẻ khó tin, mới vừa rồi còn là một tiểu tử khả ái đáng thương, tại sao thoáng cái biến thành Hồ tôn Viêm Đế?
"Ta mới vừa nhìn thấy trên trán nó có ấn ký hồn ước, hình như nó là Hồn sủng của ai đó !"
Tần Nguyệt nói.
"Người có thu nhận Hồn sủng cấp bậc này ít nhất cũng là lãnh tụ nhân loại. Nó là Hồn sủng của ai đây?"
Gã nam tử cao lớn nói.
Thanh niên Đường Tuấn giữ vững trầm mặc, có lẽ là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh mơ hồ từ nhiều năm trước.
Trong một tòa thành tràn đầy băng sơn quái vật hung tợn, một gã nam tử cưỡi Mộng Thú xuyên qua như chỗ không người.
Thân ảnh đó cho tới bây giờ vẫn còn lưu lại trong ký ức Đường Tuấn, vĩnh viễn không có cách nào ma diệt. Đó là người mà Đường Tuấn vẫn luôn sùng bái và cảm kích.
Mặc dù quá khứ đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ thời khắc được cứu ra khỏi tầng hầm tránh nạn. Trên bả vai nam tử lạnh lùng kia là một con tiểu hồ màu bạc.
Hình như bức tượng điêu khắc trong quảng trường các tòa thành lãnh thổ phương bắc cũng có con tiểu hồ ly này.
Hơn nữa, cả dân tộc Tân Nguyệt Địa đều biết Sở vương của bọn họ có một đầu Hồ tộc U Minh. Cả hai như hình với bóng đi đâu cũng có nhau, trong những lúc trà dư tửu hậu thường xuyên nghe thấy câu chuyện xưa một người một hồ.
Đường Tuấn ngơ ngác nhìn tới bóng lưng U Minh Viêm Đế.
"Đường Tuấn, trước kia ngươi đã thấy nó?"
Tần Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Đường Tuấn liền nhận ra suy nghĩ của hắn.
Đường Tuấn gật đầu nói:
"Nó là Hồn sủng của Sở vương chúng ta."
"Sở vương ?"
Tần Nguyệt có chút khó hiểu.
"Ma nhân Sở Mộ, vương giả Tân Nguyệt Địa, nhân loại duy nhất bước vào cấp Bất Tử. Ta cũng mới nghĩ tới mà thôi, nghe nói bên cạnh hắn là một con Hồ tộc U Minh. Chẳng lẽ tiểu hồ ly kia chính là nó?"
Gã nam tử cao lớn kinh ngạc hỏi lại.
"Nhưng… Nhưng mà trong truyền thuyết nói Ma nhân Sở Mộ đã chết ?"
Tần Nguyệt nghe thế cũng kinh hãi trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đường Tuấn hung hăng trợn mắt liếc Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt ý thức được mình nói sai rồi, nàng biết Đường Tuấn đến từ Tân Nguyệt Địa, nghe nói lúc nhỏ từng được Sở Mộ cứu ra từ trong quân đoàn quái vật. Nếu như không có Sở Mộ, Đường Tuấn cũng không thể có thành tựu như hiện tại.
"Hắn không có chết, khẳng định còn sống. Chỉ là hắn đang ở một nơi nào đó thôi !"
Ngữ khí Đường Tuấn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hắn chú ý quan sát tiểu hồ ly nằm gục bên vách núi.
“Nó đang đợi…”
“Nó nhất định là chờ đợi chủ nhan ở nơi này.”
Nó cô đơn, mất mác, nhưng nó kiên nghị không muốn rời khỏi nơi này nửa bước.
"Chúng ta đi thôi !"
Hồi lâu sau, Đường Tuấn thấp giọng nói với hai người kia.
"Sự kiện kia đã qua lâu rồi, nó hẳn là chờ đợi rất lâu !"
Gã nam tử cao lớn nói.
"Ừ !"
Ba người cũng không đành lòng quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên.
"Ô ô ô ô !”
Mạc Tà ngẩng đầu lẩm bẩm một tiếng.
Ánh bình minh dâng lên, nó mới từ từ nhắm mắt lại.
Đường Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Tà, trong lòng tràn ngập chua xót.
Trên thực tế, Đường Tuấn biết mình đang lừa mình dối người. Nếu như người kia còn sống tại sao không trở về Tân Nguyệt Địa? Tại sao khắp lãnh thổ phương bắc, Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa đều đồn đãi hắn đã chết?
Ai cũng biết hắn đã biến mất khỏi nhân gian nhiều năm, thậm chí tất cả mọi người ở Tân Nguyệt Địa đã tiếp nhận sự thật đau lòng kia.
Là Sở Mộ bảo nó chờ đợi ở chỗ này sao?
Nếu không tại sao nó một mực lưu lại nơi này?
Mấy năm trước, một vị tiền bối nói cho bọn họ biết nơi này có một con tiểu hồ ly kỳ quái.
Mấy năm trôi qua, nó vẫn không chịu rời khỏi Vạn Khung Long Uyên.
Lãnh thổ phương bắc, bên trong Dược viên.
Vô số đóa hoa nở rộ tản ra mùi thơm dễ chịu, một nữ tử trang nhã đang chăm sóc khu vườn vô cùng cẩn thận.
"A di, thư của ngươi !"
Một tiểu nha đầu lắc lưu bím tóc chạy tới, trên tay là một phong thư tinh xảo.
Tiểu nha đầu đã chạy tới bên cạnh, nhưng nữ tử tựa như không có phát hiện ra nàng.
Hồi lâu sau, nữ tử kia mới quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ thê lương nồng đậm.
"Khuynh Tư !"
Một nam nhân khác từ phía sau đi tới kêu khẽ một tiếng.
Lúc này Diệp Khuynh Tư mới phục hồi tinh thần lại, thấy tiểu nha đầu khả ái phe phẩy bức thư trước mặt mình mới mỉm cười đón lấy. Sau đó nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại.
"A di, thư của ngươi đây !"
Tiểu nha đầu đặt bức thư vào tay nàng.
Trên mặt Diệp Khuynh Tư lộ vẻ nghi ngờ, cầm bức thư chậm rãi mở ra.
Trên thư chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi, nhưng Diệp Khuynh Tư đọc rất lâu.
Thời gian trôi qua chậm chạp, trong đôi mắt nàng bỗng nhiên nhỏ xuống một giọt lệ trong suốt.
Diệp Hoàn Sinh hoảng sợ hết hồn, vội vàng bước tới ôm nàng, hỏi nhỏ:
"Tại sao? Là chuyện gì ?"
Diệp Khuynh Tư lau nước mắt, lắc đầu không nói.
Diệp Hoàn Sinh cầm lấy bức thư đọc nhanh một lượt.
"Ta là Đường Tuấn. Một năm trước ta và bằng hữu đến Vạn Khung Long Uyên lịch lãm thấy được một con tiểu hồ ly. Ta nghĩ nó hẳn là Mạc Tà của Sở vương, hình như nó đã ở đó lâu lắm rồi, nó nhất định rất là cô đơn, nhưng lại không cho phép người khác đụng vào nó. Ta nghĩ cũng chỉ có ngài mới có thể đón nó trở về."
Diệp Hoàn Sinh cũng đọc hàng chữ kia thật lâu, đọc đi đọc lại từng chữ như sợ bỏ sót thứ gì.
"Ta vẫn luôn cho rằng Mạc Tà ở bên cạnh hắn."
Diệp Khuynh Tư đã khóc không thành tiếng rồi.
Chỉ có Diệp Khuynh Tư mới rõ ràng Sở Mộ đã quen với cô độc. Hắn có thể sống một mình một người trải qua cuộc sống khô khan nhàm chán, bởi vì bên cạnh hắn luôn có Mạc Tà bầu bạn.
Nếu như hắn còn sống, tại sao nhiều năm rồi không có đi đón Mạc Tà?
"Thì ra Mạc Tà đang ở đó, chúng ta đi đón nó trở về."
Diệp Hoàn Sinh thấp giọng nói.
"Ừ !"
Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu.
Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư lên đường vội vã, từ lãnh thổ phương bắc xuyên qua Tranh Minh đại địa.
Bọn họ đi lên đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên.
Trên đỉnh núi trống không, chỉ có băng tuyết và nham thạch trơ trụi.
“Vụt !”
Bỗng nhiên một thân ảnh nhỏ xinh bay tới trước mặt bọn họ.
Tiểu tử này vô cùng khả ái, nhưng ánh mắt lộ vẻ đáng thương và cô độc. Mấy năm nay, nó không ngừng chạy qua chạy lại sơn mạch mỗi khi ánh trời chiều buông xuống.
"Ô ô ô ô !”
Mạc Tà rõ ràng là không biết Sở Mộ đang ở đâu, nhưng trong tiềm thức luôn nhắc nhở nó phải xuất hiện ở nơi có ánh nắng.
Mạc Tà ở rất gần, nhưng Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh không dám tiến lên một bước.
Bọn họ chưa từng thấy Mạc Tà mất mác như thế, cũng chưa từng thấy Mạc Tà cô đơn như thế.
Diệp Khuynh Tư có mang theo đồ ăn vặt Mạc Tà thích nhất, rồi lại nhìn thân ảnh Mạc Tà trên vách núi, nàng mất đi dũng khí đi lên.
Cuối cùng Diệp Khuynh Tư không có dẫn Mạc Tà rời đi.
Tất cả mọi người từ từ tiếp nhận sự thật này, từ từ vượt qua cảm xúc đau đớn và thất vọng, sau đó lựa chọn quên lãng.
Chỉ có Mạc Tà vẫn luôn tin tưởng Sở Mộ sẽ trở về.
Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ nhất định đang cố gắng thoát khỏi gông xiềng nào đó. Nếu như hắn có thể nhìn thấy Mạc Tà chờ đợi ở nơi này sẽ có thêm động lực.
Đúng là phía trên Xích Hỏa Diệu Nhật đang có một bóng người đi đi lại lại tìm kiếm lối thoát.
Mỗi ngày khi mặt trời lên, hắn đều có thể thấy được Mạc Tà đứng trên đỉnh núi. Nó ngẩng đầu gào thét như muốn nói chuyện với hắn.
Mỗi lần mặt trời hạ xuống, hắn cũng có thể thấy được bóng lưng Mạc Tà mau chóng chạy đi.
Sở Mộ cô độc nhiều năm vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm phương pháp rời khỏi Xích Hỏa Diệu Nhật.
Năm qua rồi lại một năm, Sở Mộ cơ hồ đi khắp Xích Hỏa Diệu Nhật, không có địa phương nào không xuất hiện dấu chân của hắn.
Chỉ có một nơi trông giống tế đàn, chung quanh là những khối nham thạch bốc cháy hừng hực. Nhiệt độ nơi này cao nhất trong thế giới Xích Hỏa Diệu Nhật.
Sở Mộ chậm rãi bước lên tế đàn, nhưng dõi mắt nhìn quanh không hề thấy thứ gì khác lạ.
Đây là địa phương đặc thù duy nhất trên Xích Hỏa Diệu Nhật, đáng tiếc là không có gì cả.
Hắn không có tuyệt vọng, chẳng qua là nằm ở trên tế đàn quan sát nhân gian như ngày thường.
Bỗng nhiên Sở Mộ ngồi bật dậy.
"Kỳ quái !"
Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Bởi vì Sở Mộ phát hiện từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ nhân gian, quan trọng nhất là hắn nhìn rõ tất cả các tòa Thiên Giới Bi.
Mười một tòa?
Không phải là chỉ có mười tòa Thiên Giới Bi sao? Tại sao trong mắt hắn xuất hiện mười một tòa?
"Chẳng lẽ mỗi một vòng Vạn Niên Luân Bàn qua đi, thế giới sẽ gia tăng một tòa Thiên Giới Bi ?"
Sở Mộ nhìn tòa Thiên Giới Bi thứ mười một, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Lúc này hắn đang phân tích văn tự khắc trên Thiên Giới Bi.
Thiên Giới Bi không chỉ ghi lại chuyện xưa của cường giả thời đại, mà còn khắc ấn tuổi thọ thế giới.
Tuổi thọ thế giới phụ thuộc nguồn năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật truyền vào Thiên Giới Bi, cho nên thế giới này không phải là tồn tại vĩnh viễn.
Mỗi một tòa Thiên Giới Bi đều có ghi rõ thời gian, mỗi một năm qua đi dấu ấn trên Thiên Giới Bi sẽ mất đi một vết. Cho đến khi tất cả ấn ký trên Thiên Giới Bi biến mất thì thế giới cũng đình chỉ vận chuyển.
Sở Mộ cảm thấy nghi ngờ chính là tại sao dưới nhân gian lại dư ra một tòa Thiên Giới Bi, hơn nữa tòa tháp này không giống với mười tòa Thiên Giới Bi khác.
"Một, hai, ba ..."
Sở Mộ cẩn thận đếm một vòng, đột nhiên phát hiện tòa Thiên Giới Bi thứ mười một này khắc ấn tuổi thọ thế giới chỉ có mười năm.
"Tại sao vậy ?"
Sở Mộ ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ là Nhân mẫu đã từng nói Thiên Giới Bi đại biểu cho thế giới bình thường tồn tại.
Mỗi hi nhật thực xuất hiện cũng có nghĩa là toàn bộ dấu ấn khắc trên Thiên Giới Bi biến mất, đó là thời điểm thế giới đối mặt với nguy cơ hủy diệt.
Sự tình quỷ dị nhất chính là mười tòa Thiên Giới Bi biểu hiện tuổi thọ thế giới rất dài, chỉ có tòa Thiên Giới Bi thứ mười một hiện lên mười dấu ấn đại biểu cho thế giới mười năm sau hủy diệt.
Trong lúc nhất thời Sở Mộ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không biết nên tin vào tòa Thiên Giới Bi nào.
Bầu trời bao la xuất hiện mây mù u ám, cơn gió lạnh ngắt không ngừng thổi quét bốn phương.
Cơn mưa bất chợt rơi xuống Vạn Khung Long Uyên, thấm ướt bộ lông Mạc Tà.
Nộ hỏa trên người Mạc Tà nhanh chóng ảm đạm, tựa hồ bị cơn mưa dập tắt.
“Ào ào ào !”
Trong lúc cơn mưa trút xuống xối xả, bộ lông Mạc Tà cũng từ từ tróc ra, thay vào đó là một bộ lông mới tinh.
"Ô ô ô ô ô ô ô !"
"Ngao ô ô ô ô ô ô ô ~~~!"
Sau khi cơn mưa ngừng lại, Mạc Tà ngẩng đầu lên trời gầm thét điên cuồng.
Thanh âm truyền đi rất xa, làn sóng vô hình lan truyền ra khắp thế giới, hết thảy sinh linh giật nảy mình quay đầu nhìn về phía tiếng gào thét kinh khủng kia.
Trên người Mạc Tà bốc cháy một loại hỏa diễm hoàn toàn mới, bộ lông thay đổi triệt để, thân thể cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên Xích Hỏa Diệu Nhật, Sở Mộ đã nghe thấy Mạc Tà gào thét.
Nó thường xuyên gào thét, nhưng chưa bao giờ thê lương và dũng mãnh như vậy.
Đám mây mù ngăn trở tầm mắt Sở Mộ nên hắn nhìn không thấy Mạc Tà đang làm gì.
Nhưng mà Sở Mộ có cảm giác Mạc Tà đang biến hóa.
“Chủng tộc dị biến?”
“Là chủng tộc dị biến ?”
Từ trước tới nay Sở Mộ vẫn luôn cho rằng U Minh Viêm Đế đã là một lần dị biến cuối cùng, nhưng hắn không ngờ Mạc Tà đột nhiên dị biến vào lúc này.
Nó dị biến thành chủng tộc gì?
Sở Mộ rất muốn nhìn thấy Mạc Tà hoàn thành dị biến này, nhưng mà đám mây chết tiệt đã che kín đỉnh núi.
Trong quãng thời gian mười năm này, Sở Mộ một mực nghiên cứu tòa Thiên Giới Bi thứ mười một.
Hắn thật sự bất ngờ khi Mạc Tà hoàn thành chủng tộc dị biến một lần nữa, huyết thống chủng tộc lại đề thăng một cấp bậc.
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao tuổi thọ thế giới kết thúc đúng lúc Mạc Tà chủng tộc dị biến?"
Sở Mộ càng thêm nghi ngờ khó hiểu.
Trong đầu hắn hiện ra trăm ngàn câu hỏi không có lời giải.
Hắn cố gắng nhìn xuống nhân gian, nói chính xác hơn là đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác thế giới đột nhiên ngừng lại.
Mây ngừng trôi, gió ngừng thổi, những địa phương hắn nhìn thấy chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
“Yên tĩnh tuyệt đối ?”
Hết thảy mọi thứ đều dừng lại, lỗ tai Sở Mộ không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, hai mắt không thấy vật thể nào di động.
"Chuyện gì xảy ra ?"
Sở Mộ ngơ ngẩn tự hỏi chính mình.
Cảm giác giống như thời gian ngừng lại.
Ánh mắt Sở Mộ quét qua tòa Thiên Giới Bi thứ mười một, phát hiện dấu ấn cuối cùng tan biến cũng là lúc thế giới đình chỉ.
"Còn chưa hiểu sao?"
Bỗng nhiên một thanh âm già nua truyền vào trong tai Sở Mộ.
"Ngươi… ngươi là ai… ?"
Sở Mộ giật mình khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy mừng rỡ như điên.
Có sinh mạng, trên Xích Hỏa Diệu Nhật còn có tính mạng khác tồn tại.
"Ta là ai không trọng yếu, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra cái gì sao?"
Thanh âm kia truyền đến một lần nữa.
"Nhìn ra cái gì?"
Sở Mộ vẫn không hiểu được.
"Cho dù thế giới không tan vỡ, nhưng nó đã ngừng vận chuyển."
"Dừng lại? Tại sao phải dừng lại? Thời gian có thể dừng lại sao?"
Sở Mộ ngây ngẩn cả người
"Thời gian dĩ nhiên có thể dừng lại, thậm chí thời gian còn có thể nghịch lưu."
Thanh âm kia nhàn nhạt hồi đáp.
"Ngươi là ai? Ngươi nói cho ta biết làm cách nào rời khỏi nơi này."
Trạng thái Sở Mộ vô cùng kích động.
"Rời khỏi? Thật có lỗi, ta cũng vậy đang tìm kiếm phương pháp, hơn nữa thời gian hao phí còn lâu hơn ngươi nhiều."
Thanh âm kia thở dài ngao ngán.
Sở Mộ lâm vào trầm mặc.
Thì ra Xích Hỏa Diệu Nhật thật sự không có lối thoát?
Hồi lâu sau, Sở Mộ nhìn xuống thế giới an tĩnh, mở miệng hỏi:
"Là ai đình chỉ thế giới vận chuyển ?"
"Bởi vì có một tiểu tử không muốn nó trôi qua."
"Tiểu tử?"
Sở Mộ cảm giác giọng điệu này tương đối quen thuộc.
"Đừng tìm, nó không có ở đây !"
Thanh âm kia tựa như biết rõ suy nghĩ trong lòng Sở Mộ.
"Ngươi biết những chuyện gì?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
"Ta biết không nhiều hơn ngươi, chỉ có một chuyện cần phải nói."
Thanh âm kia chậm rãi nói.
"Là chuyện gì?"
"Nó lần này dị biến gọi là Luân Hồi thần hồ. Đợi đi, ta sẽ cho ngươi thấy vài thứ ..."
Thời điểm thanh âm này vang lên, thế giới nhân gian bắt đầu trôi đi, tầng mây dày đặc dần dần tiêu tán.
Vạn Khung Long Uyên sau cơn mưa vô cùng trong sáng, nhưng mà không gian lại truyền đến vô số Long tộc gầm thét.
"Ngao !"
"Rống !"
"Gào ~!"
Rất nhiều thân ảnh khổng lồ sợ hãi bay lên trời cao.
Bởi vì phía dưới xuất hiện dòng suối nước mưa trộn lẫn máu tươi, khắp dãy núi Vạn Khung Long Uyên đột nhiên xuất hiện từng đống thi thể Long tộc.
Tiếng gầm thét thê lương và tức giận cực kỳ hỗn loạn, xen lẫn trong đó là tiếng cười tàn nhẫn của ai đó.
Sở Mộ thấy một màn này lập tức cứng đờ người.
Vạn Khung Long Uyên đâu còn Long tộc sinh sống, đám Long tộc này ở đâu ra?
Hơn nữa, Mạc Tà đâu? Tại sao không nhìn thấy Mạc Tà?
Quần long náo loạn bất an bay lượn trên bầu trời và sơn cốc.
“Ầm ầm ầm !”
Cứ mỗi một tiếng nổ tung vang lên là một cỗ thi thể rơi xuống vách núi.
Toàn bộ Vạn Khung Long Uyên tràn ngập mùi máu tanh nồng.
"Sa sa sa !”
Vào lúc này, một đầu Chập Long màu xanh chật vật hạ xuống đỉnh núi, mở miệng thở dốc từng đợt.
Phía sau lưng nó là một đầu Ngô Công dữ tợn truy sát không tha.
Chập Long vội vàng chạy trốn, nhưng hai cánh đã mệt mỏi lắm rồi, thân thể nó lảo đảo không ngừng va chạm vách núi, tốc độ càng lúc càng chậm.
Chập Long đụng nát một vách núi khác đột nhiên ném ra một quả trứng Hồn sủng vào trong hang động.
Là trứng ấu sủng?
Nơi này quá nguy hiểm rồi.
Chập Long màu xanh trong lúc bối rối ném quả trứng Hồn sủng, sau đó ra sức vỗ cánh bỏ chạy về phía tây.
Thân ảnh nó dần dần biến mất khỏi bầu trời Vạn Khung Long Uyên.
"Đây là… đây là..."
Sở Mộ ngây dại cả người, không dám tin tưởng một màn mới vừa chứng kiến.
Chập Long màu xanh trốn ra khỏi Vạn Khung Long Uyên, miệng ngậm một quả trứng Hồn sủng lai lịch bất minh?
Đây không phải là Thiên Thương Thanh Chập Long sao?
Thiên Thương Thanh Chập Long đã chết rồi mà? Nó ngậm trứng Hồn sủng là của ai?
Kế tiếp Sở Mộ thấy được hình ảnh chấn động nhất từ khi được sinh ra đời.
Hắn thấy Thiên Thương Thanh Chập Long bị Hồn Minh bắt giữ, sau đó dùng Ức Dịch thanh tẩy trí nhớ.
Nó chỉ theo bản năng rời khỏi Vạn Khung Long Uyên và tìm cách bảo vệ quả trứng Hồn sủng an toàn.
Sở Mộ thấy nó chạy trốn Hồn Minh truy đuổi, thấy được nó bay về phía Thanh Yểm Ma đảo, biến thành một con côn trùng nho nhỏ.
"Ăn đi ăn đi, chỉ mong ngươi có thể mang đến may mắn cho ta."
Một thiếu niên cười khổ bẻ nửa khối lương khô đút vào miệng con sâu ham ăn.
Con sâu xanh nhỏ bé kia kêu lên hưng phấn, ra sức gặm lấy gặm để.
"Lam Tinh Hồ, tại sao lại là một con tiểu hồ ?"
Thiếu niên câm lặng nhìn tiểu tử sa vào trong cạm bẫy.
"Cái quỷ gì đây, lại là một con ấu hồ ?"
Một con Nguyệt Quang Hồ nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt thiếu niên làm cho hắn trợn tròn mắt.
Hắn muốn bắt một con Hồn sủng cường đại, không phải là tiểu Nguyệt Quang Hồ yếu ớt tham ăn.
À, không đúng, bỗng nhiên thiếu niên đã nhận ra cái gì đó...
Sau đó thiếu niên kêu lên mừng rỡ.
Chủng tộc dị biến, đây là một đầu Hồn sủng có huyết thống chủng tộc dị biến, hơn nữa còn là liên tục dị biến.
"Hồn ước thứ tư, mở ra !"
"Lúc yên lặng ôn nhu mỹ lệ, động thì sắc bén dũng mãnh. Ta gọi ngươi là Mạc Tà, cái tên này rất thích hợp với tiểu tử giảo hoạt nhà ngươi."
Thiếu niên mỉm cười vui vẻ.
"Ô ô ô !"
Hình như tiểu hồ không thích cái tên do thiếu niên đặt, nó mở miệng kêu lên u oán.
Một màn này hẳn là ký ức của Sở Mộ, nhưng rõ ràng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ta gọi ngươi là Mạc Tà."
"Ta gọi ngươi là Mạc Tà."
Không hiểu tại sao thời điểm nghe thấy thiếu niên nói ra những lời này, Sở Mộ đã khóc nước mắt ràn rụa. Hắn khóc như một đứa bé …
Thời gian ngừng lại, tại sao mình lại nhìn thấy quá khứ?
Nhưng mà, nếu như đây là quá khứ, tại sao Thiên Giới Bi vẫn có mười một tòa?
"Nó gọi là Luân Hồi thần hồ, nắm giữ lực lượng chính là thời gian luân hồi."
Thanh âm già nua cô tịch lại truyền vào trong tai Sở Mộ.
"Không có đợi được chủ nhân xuất hiện, cho nên nó lựa chọn luân hồi."
Sở Mộ như bị sét đánh, cả người cứng ngắc đứng yên tại chỗ
Huyết thống liên tục dị biến.
Đó là bởi vì linh hồn của nó đã tu luyện tới cảnh giới rất cao, mặc dù luân hồi trở về quá khứ cũng có thể phá vỡ quy tắc thiên địa.
Sở Mộ đã vô số lần suy đoán nguyên nhân Mạc Tà có thể liên tục dị biến, nhưng hắn không nghĩ tới đáp án lại là như thế.
"Nó sống trong quá khứ."
Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ.
Vì muốn tiếp tục nằm ngủ trên bả vai của hắn, nó lựa chọn luân hồi trở về quá khứ.
"Nó quyết định sống trong quá khứ, nhưng làm sao ngươi biết mình không phải là người trong quá khứ?"
Thanh âm kia nhẹ nhàng bay tới.
Sở Mộ nghe mà sững sờ, trong giây lát chợt hiểu ra vấn đề.
Nội tâm hắn thật sự rung động, nhưng mà đầu óc không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Luân hồi, Mạc Tà lựa chọn luân hồi để trở về bên cạnh mình.
Như vậy bản thân hắn bây giờ là vòng luân hồi thứ mấy?
Có phải là trước kia Mạc Tà đã luân hồi rất nhiều lần, còn hắn chỉ làm bạn chung đương với Mạc Tà một đoạn thời gian ngắn ngủi.
Khi hắn đặt Mạc Tà trên đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên, nói cho nó biết chờ đợi hắn ở chỗ này. Không bao lâu sau, Mạc Tà đã phát sinh chủng tộc dị biến, sau đó quay trở lại Yểm Ma đảo.
Cứ như thế, thời gian quay đi quay lại, một vòng luân hồi nối tiếp luân hồi.
Linh hồn của nó rốt cuộc làm bạn với mình bao lâu?
"Ngươi có biết một tòa Thiên Giới Bi đại biểu bao nhiêu năm?"
Thanh âm kia chậm rãi vang lên.
Vạn năm, đúng vậy, một tòa Thiên Giới Bi đại biểu một vạn năm.
Thế giới hắn từng sống chỉ có mười tòa Thiên Giới Bi.
Nhưng mà Thiên Giới Bi nhiều ra một tòa, nói cách khác thời gian không có dừng lại bởi vì Mạc Tà luân hồi. Mà thế giới vẫn cứ tiếp diễn, kế tiếp chính là một vòng Luân Bàn vạn năm khác.
"Ta không biết lần luân hồi thứ nhất, nó làm thế nào xuất hiện ở bên cạnh cái tên Sở Mộ kia. Nhưng không biết từ lúc nào, thời gian đã tiến vào một vòng tuần hoàn vô hạn. Đó là tuần hoàn vĩnh viễn dài đến vạn năm. Có lẽ tòa Thiên Giới Bi thứ mười một xuất hiện sẽ nói cho cái tên Sở Mộ kia biết được chân tướng."
"Sở Mộ không ngừng ra đời trong vòng Luân Hồi, nhưng làm bạn với hắn chỉ có một tiểu hồ ly. Nó phụng bồi Sở Mộ bắt đầu từ Yểm Ma đảo và kết thúc ở Vạn Khung Long Uyên."
"Sau đó nó tiến vào luân hồi xuất hiện ở trước mặt ngươi, chờ nghe ngươi đặt tên cho nó."
"Nó nhất định biết quá khứ không có cách nào thay đổi, mặc dù nó bảo tồn trí nhớ sau khi trải qua luân hồi, nhưng nó không dám phá vỡ quỹ tích tuần hoàn."
Nếu Mạc Tà giữ được trí nhớ…
Cũng có nghĩa là thời điểm ấu sủng Nguyệt Quang Hồ đã biết được những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.
Nó tách khỏi Sở Mộ tại Vạn Khung Long Uyên, sau đó chờ đợi trong cô độc mười mấy năm.
Sau khi hoàn thành dị biến, nó lại chui vào luân hồi, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Ánh mắt nó trong suốt nhìn thiếu niên ở trước mặt, dựng thẳng lỗ tai lên chờ nghe một câu:
“Ta gọi ngươi là Mạc Tà.”
Trên thực tế, nó đã biết mình tên là Mạc Tà, cái tên này đã theo nó thật lâu, thật lâu rồi.
Nhưng mỗi một lần nghe thấy Sở Mộ đặt tên cho nó, nó cảm thấy vô cùng vui vẻ, lắc lư cái đuôi nhỏ đi theo làm nũng với hắn.
Biển dung nham bốc cháy cuồn cuộn, hơi nóng phả vào mặt Sở Mộ đau rát.
Sở Mộ ngồi co rúc trên tế đàn đã khóc không thành tiếng.
Bả vai hắn trống rỗng.
"Chỉ mong tòa Thiên Giới Bi thứ mười một sẽ xuất hiện biến số, có thể nói cho cái tên Sở Mộ kia sự thật chân tướng. Ta cũng hi vọng hắn có thể giải khai chấp niệm của Mạc Tà."
Thanh âm này thở dài một hơi sâu kín, sau đó hoàn toàn biến mất. Trong lúc nhất thời, từ trong Xích Hỏa Diệu Nhật truyền ra tiếng khóc thương tâm của một gã Hồn sủng sư.
/1793
|