Sủng Mị

Chương 480: Nghìn năm bia khóc - Ký ức xa xưa (thượng,hạ)

/1793


"Ngươi chỉ mới tiến vào một lần?"

Sở Mộ ngây ngẩn cả người, thực lực Ly Ngân ở trong mắt Sở Mộ đã là cực mạnh rồi, nếu như nói cường giả như vậy cũng chỉ tiến vào một lần thì thể chế Hồn Điện cũng quá nghiêm khắc rồi.

Ly Ngân lắc đầu cười khổ, mở miệng nói:

"Những người đạt tới danh hiệu cấp chín sẽ có một cơ hội lựa chọn tiến vào bất kỳ một tòa Thánh vực nào trong sáu tòa phía dưới. Thậm chí còn phải có cống hiến nhất định mới có tư cách tiến vào Đế Thánh thánh vực, cơ hội tìm bắt Đế Thánh Hoa một trong Thất Đồ Thánh Sủng thật sự quá nhỏ. Nói ra cũng không sợ hai vị chê cười, khi đó ta ngay cả tầng ngoài cùng của Đế Thánh vực còn không có xông qua đã phải chật vật để hai tay trống trơn quay trở lại rồi."

Ly Ngân nói những lời này làm cho Sở Mộ và Đình Lan vô cùng kinh ngạc, cao thủ như Ly Ngân thậm chí không thể xông qua khu vực giáp giới trong Đế Thánh thánh vực. Vậy thì Đế Thánh thánh vực đến tột cùng tồn tại những Hồn sủng cường đại tới mức nào đây?

Tinh thần Sở Mộ trầm xuống đáy cốc rồi, Hồn Điện - Đế Thánh thánh vực cần phải có danh hiệu cấp chín mới có thể bước vào, từ danh hiệu cấp bảy đến danh hiệu cấp tám đã là một đoạn đường không nhỏ. Nếu muốn đạt tới danh hiệu cấp chín, xem ra hắn còn phải tu luyện một đoạn đường rất dài.

"Thiếu chủ, Ly lão nhi ta có thể hiểu tâm tình của ngươi bây giờ, nhưng mà Đế Thánh thánh vực đúng là một địa phương không thể tùy tùy tiện tiện tiến vào. Ta đề nghị ngươi trước tiên nên tiến vào Phược Phong thánh vực xông xáo một phen, bởi vì Phược Phong thánh vực cũng không phải là một địa phương dễ dàng đột phá. Nếu không vị mỹ nữ kia sẽ không cố ý mời Ly Ngân cùng đi."

Thanh âm Ly lão nhi chậm rãi truyền đến.

Lúc này Sở Mộ vẫn không có cách nào hoàn toàn khôi phục bình tĩnh trở lại, hắn đứng yên ở nơi đó, cặp mắt thâm thúy không ngừng biến hóa.

Hồi lâu sau, Sở Mộ rốt cuộc nắm chặc hai đấm.

Hết thảy đều là do vấn đề thực lực, chỉ cần thực lực đầy đủ sẽ có thể bước vào Đế Thánh thánh vực, cũng có thể tìm được đầu mối của thiếu nữ trốn tránh.

Sở Mộ đã biết mục tiêu phấn đấu sau này là gì rồi.

"Sở thiếu chủ? Có phải là gặp phải một chuyện không thể bỏ xuống tại nơi này không?"

Ly Ngân thấy Sở Mộ dần dần bình tĩnh trở lại mới thử dò hỏi.

Sở Mộ lắc đầu nói: "Chúng ta tiến vào Thánh vực đi thôi !"

Đình Lan cũng kỳ quái nhìn sang Sở Mộ, nhưng thấy hắn không muốn nói đến chuyện này, cuối cùng đành phải tạm thời bỏ qua, cất bước đi lên trên thánh đàn.

Mỗi một bậc thang đều có hai gã thánh vệ Hồn Điện đứng yên tại chỗ. Thật ra trong phương viên một trăm thước chung quanh thánh đàn đều được đề phòng sâm nghiêm, chắc chắn không có người nào trên đời này đủ sức đột phá hết thảy chướng ngại phòng vệ ở nơi này.

"Sở thiếu chủ, ngài mới vừa đạt tới danh hiệu cấp bảy cho nên có một cơ hội chính thức tiến vào Thánh vực. Thế nhưng không nên lãng phí trong lần này, lấy thân phận cùng đi là tốt rồi, xem như nhân cơ hội này mở rộng kiến thức một phen. Sau khi cảm giác thực lực của mình đầy đủ thì hãy tiến vào lần nữa, tỷ lệ bắt sống Hồn sủng sẽ lớn hơn một chút."

Ly Ngân nhắc nhở Sở Mộ một câu.

Sở Mộ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lần này hắn tiến vào Phược Phong thánh vực cũng chỉ ôm thái độ đi xem cho biết mà thôi. Dù sao trước khi tìm hiểu rõ Phược Phong Linh có lực lượng và thuộc tính thế nào, Sở Mộ sẽ không dễ dàng nhận định Phược Phong Linh chính là Phong hệ Hồn sủng thích hợp với mình.

"Tháo bỏ không gian giới chỉ và Hồn sủng giới chỉ xuống."

Trên bậc cầu thang cuối cùng, một nam tử mặc khải giáp bạc lên tiếng.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Ly Ngân lộ vẻ nghi ngờ.

"Thánh vực là địa phương được Hồn Điện chúng ta phải bảo vệ nghiêm mật, trong tình hình chung không cho phép sát sinh ở trong đó, cũng không cho phép tùy tiện bắt giữ Hồn sủng. Như vậy mới có thể duy trì Thánh vực kéo dài và phát triển. Bây giờ Hồn Điện chúng ta có thể nói là đang phát triển ở một thời kỳ tương đối thịnh vượng, vì thế lại càng phải duy trì trạng thái này."

Ly Ngân vừa nói vừa gỡ Hồn sủng giới chỉ và không gian giới chỉ giao nộp cho nam tử hộ vệ.

Sở Mộ cũng biết không thể làm trò trước mặt vị Hồn sủng sư cường đại này, cho dù làm thế nào cũng tránh không thoát hồn niệm của hắn. Nhưng mà muốn Sở Mộ giao không gian giới chỉ ra quả thật có chút khó khăn.

Ở trong không gian giới chỉ của Sở Mộ có một quả Chập Long Noãn, chỉ có giữ lại trên người mình mới cảm thấy an toàn.

"Sở thiếu chủ, đội Thánh vệ chỉ cất giữ cho bảo đảm, sẽ không động đến bất kỳ một vật phẩm hay là Hồn sủng nào trong đó. Sở thiếu chủ có thể hoàn toàn yên tâm."

Ly Ngân nhận ra ý nghĩ của Sở Mộ nên nhanh chóng giải thích.

Sở Mộ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải giao nộp Hồn sủng giới chỉ và không gian giới chỉ ra ngoài.

"Lấy dược tề trong không gian giới chỉ của các ngươi ra rồi đưa vào trong cái không gian giới chỉ này."

Sau khi ba người giao nộp vật phẩm tùy thân, gã Thánh vệ lại nói một câu nữa.

Lúc này trong tay Thánh vệ xuất hiện ba cái không gian giới chỉ, đây là loại nhẫn Hồn Điện tạm thời cung cấp cho thành viên tiến vào Thánh vực sử dụng. Bên trong chỉ cho phép chứa đựng dược tề, những thứ khác nhất luật cấm hết.

"Vị nào là thành viên chính?" Thánh vệ dò hỏi.

"Là ta, tiền bối !" Đình Lan nhẹ giọng hồi đáp.

"Hiểu quy củ không?" Gã Thánh vệ hỏi.

Đình Lan gật đầu nói:

"Vâng, giam cầm chú ngữ hồn ước của ta đi !"

Gã Thánh vệ gật đầu, cặp mắt màu nâu đen bỗng nhiên phóng ra quang mang sắc bén, sau đó biến thành một loại tinh thần phong ấn tiến vào trong thế giới tinh thần Đình Lan.

Tia sáng thâm thúy bỗng nhiên lóe lên, loáng thoáng hiện ra hình thái xiềng xích từ từ dung nhập vào cơ thể Đình Lan.

"Đây là …?"

Sở Mộ nghi hoặc nhìn sang Ly Ngân, rõ ràng là không biết ý nghĩa của kỹ năng tinh thần này.

"Sở thiếu chủ, đây là phong ấn hồn ước, người bị phong ấn sẽ không có cách nào niệm chú ngữ hồn ước trong một đoạn thời gian nhất định, cũng không có cách nào ký kết hồn ước với Hồn sủng. Bất kỳ một con Hồn sủng nào trong Thánh vực đều được Hồn Điện bảo vệ, mỗi thành viên tiến vào Thánh vực chỉ được phép bắt sống một con Hồn sủng, mà con Hồn sủng này phải nằm trong giới chỉ do Thánh vệ đưa cho. Thi triển phong ấn hồn ước chính là vì phòng ngừa Hồn sủng sư trực tiếp ký kết hồn ước với Hồn sủng." Ly Ngân mỉm cười giải thích.

"Vậy thì chúng ta làm sao bắt sống Hồn sủng?" Sở Mộ hỏi.

Không thể trực tiếp ký kết hồn ước, lại không cho mang theo Hồn sủng giới chỉ, chẳng lẽ phải vác ấu sủng trên vai rời khỏi Thánh vực?

"Chút nữa Thánh vệ sẽ đưa cho Đình Lan một cái Hồn sủng giới chỉ riêng, dùng cái Hồn sủng giới chỉ này cất giữ Hồn sủng, thời điểm rời khỏi Thánh vực cũng phải trải qua kiểm tra. Nếu Hồn sủng được thông qua mới thuộc về mình." Ly Ngân tiếp tục giải thích.

Hồn Điện đề ra giới luật cực kỳ chu toàn, vì thế Hồn sủng sư tiến vào Thánh vực chỉ có thể bắt sống một con Hồn sủng, hầu như không thể nào bắt sống Hồn sủng nhiều hơn.

Bỗng nhiên Sở Mộ ý thức được một chuyện.

Bất kỳ thành viên Hồn Điện nào tiến vào Thánh vực đều không thể ký kết hồn ước với Hồn sủng, trước kia mình được Băng Lam dẫn vào Đế Thánh thánh vực hiển nhiên không có bị chú ngữ gông xiềng kiểu này. Hơn nữa mình còn là người ký kết hồn ước với thiếu nữ kia.

Nếu như Thánh vực tồn tại giới luật như vậy, rõ ràng là Nữ Tôn – Băng Lam sử dụng đặc quyền của mình dẫn Sở Mộ vào trong Thánh vực, và hắn cũng là Hồn sủng sư duy nhất trong Hồn Điện có thể ký kết hồn ước trong Thánh vực.

Thiếu nữ trốn tránh nhất định là thấy được điểm này, vì thế mới lựa chọn mình.

"Thì ra đây không phải là trùng hợp, có lẽ nàng đã chờ đợi ở đó từ lâu rồi."

Sở Mộ cuối cùng đã hiểu ra tại sáo thiếu nữ Hồn sủng kia lại chấp nhận ký kết hồn ước với mình rồi.

Tinh thần Sở Mộ rung động liên hồi, đầu óc choáng váng như bị sấm chớp nện thẳng vào tai. Chỉ có điều hắn nhanh chóng đè nén cảm xúc của mình xuống, bởi vì hắn biết lúc này không thể làm gì được, và tăng cường thực lực mới là điểm mấu chốt nhất.

"Hai người các ngươi hiểu quy củ không?"

Thánh vệ hoàn thành phong ấn hồn ước đối với Đình Lan, ánh mắt liền rơi vào người Sở Mộ và Ly Ngân.

Sở Mộ và Ly Ngân cùng lúc gật đầu, ngay sau đó Thánh vệ lại thi triển hồn ước gông xiềng lần nữa, giam cầm chú ngữ hồn ước của hai người Sở Mộ và Ly Ngân.

"Hai người các ngươi lấy thân phận cùng đi, dưới tình huống không xuất hiện nguy hiểm không cho phép xuất thủ, hiểu chưa?"

Thánh vệ nghiêm túc hạ lệnh.

"Tiền bối yên tâm." Ly Ngân gật đầu nói.

Hoàn thành hết thảy các giới luật trước khi tiến vào Thánh vực, Thánh vệ mới dẫn bọn họ đi về phía đại môn.

Trên đỉnh cao nhất Thánh đàn là một thạch thai (đài bằng đá) to lớn được điêu khắc rất nhiều hoa văn thần bí, tại vị trí trung tâm có một cánh cửa khổng lồ đứng sừng sững trước mặt mọi người. Tòa Thánh môn này sợ rằng cũng phải cao trên năm mươi thước, chiều cao nhân loại so sánh với nó quả thật là nhỏ bé đến cùng cực.

"Uỳnh uỳnh !”

Bỗng nhiên có một thanh âm vang như sấm chấn động không gian, Sở Mộ có thể cảm giác được chung quanh đang có cỗ lực lượng vô hình đang dao động.

Quang mang màu tím sẫm lập tức nở rộ bao trùm thánh đàn, mỗi một bậc thang lóe lên tia sáng Đồ đằng dần dần lan tràn lên trên đỉnh cao nhất của thánh đàn. Mặt đất dưới chân Sở Mộ sáng bừng một mảnh chói cả mắt.

"Ù ù ù ù !”

Thánh môn xuất hiện tình trạng rung động nhè nhẹ, một tia sáng nhu hòa xuyên qua khe cửa chiếu lên thân thể đám người Sở Mộ.

Đối mặt hình ảnh ấn tượng như vậy, tâm tình Sở Mộ bắt đầu dâng lên cảm giác quen thuộc, nhưng không phải là đoạn ký ức về Hồn sủng trốn tránh.

"Rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại có cảm giác kỳ quái này?"

Ánh mắt Sở Mộ nhìn xuống các loại Đồ đằng ở dưới chân, nội tâm bỗng nhiên cảm xúc đau thương kỳ lạ.

"A… đây là. Thiên Giới Triền?" Rốt cuộc Sở Mộ nhớ ra một chuyện.

Cảm giác giống như đã từng quen biết này chính là xuất hiện bên cạnh Thiên Giới Bi, Đồ đằng thần bí hóa thành thú hồn bất khuất, trao cho hắn một đoạn trí nhớ cổ xưa.

Sở Mộ hoàn toàn không nhớ rõ mình nhìn thấy cái gì ở trong ảo cảnh Thiên Giới Bi, nhưng mỗi một lần thấy đồ án thần bí sẽ xúc động đến tâm linh của hắn, từ đó sinh ra lực lượng cộng minh bi thương nồng đậm.

Thiên Giới Bi, Đồ đằng thần bí, ảo giác thú hồn, Thất Đồ Thánh điện, hết thảy những điều đó có liên quan với nhau?

Sở Mộ biết lúc mình tiến vào ảo cảnh Thiên Giới Triền nhất định đã nhìn thấy điều gì đó, nhưng mà sau đó hắn nhớ không nổi. Nếu như có thể nhớ lại hết thảy trí nhớ khi đó, có lẽ mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng.

"Sở thiếu chủ? Lần này thì thế nào?"

Ly Ngân nhẹ nhàng đẩy vai Sở Mộ một cái cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Sở Mộ dần dần lấy lại tinh thần, nhìn các loại đồ án dưới chân hồi lâu. Nhưng Sở Mộ biết mình không có cách nào nhớ lại, lập tức lắc đầu nói với Ly Ngân và Đình Lan:

"Chẳng qua là cảm thấy đồ án có mấy phần kỳ quái, chúng ta đi thôi."

Ly Ngân cũng không hỏi nhiều, sải bước đi trước dẫn đường cho hai người.

Ngay thời điểm bước vào Thánh môn, quang mang nhu hòa bám vào trên người, cảm giác ấm áp giống như được một bàn tay mềm mại dìu đi xuyên qua không gian vậy.

Vùng bên ngoài Phược Phong thánh vực không có hung hiểm giống như Sở Mộ tưởng tượng, thậm chí ở chỗ này Sở Mộ không có nhìn thấy địa phương tương tự khu vực Phong Bạo ở hoang nguyên Cổ thành.

Cả Thánh vực dõi mắt nhìn tới không thể nhìn thấy điểm cuối, hoặc có thể nói là ngoại trừ đại môn phía sau lưng thì vùng đất trước mặt hoàn toàn trống trải. Cái không gian đặc thù không có chỗ nào khác thường hết.

"Đình Lan, ngươi đã tìm được vị trí Phược Phong Linh hả?" Ly Ngân mở miệng hỏi.

"Ừ, đây là lần thứ tư ta tới đây, trước kia ta đã tìm được một con Phược Phong Linh còn nhỏ tạm thời chưa có bị ai để ý." Đình Lan nói.

"Như thế rất tốt, chiến đấu chủ yếu là do một mình ngươi đảm nhiệm, ta chỉ có thể bảo đảm an toàn tính mạng cho ngươi." Ly Ngân nói.

Đình Lan gật đầu, bắt đầu niệm chú ngữ triệu hồi Hồn sủng của mình.

Đình Lan triệu hoán Hồn sủng chính là một trong Thất Đồ Thánh Sủng - Lâm Dận Thú.

Lâm Dận Thú là trung đẳng quân chủ khí thế nghiêm nghị, lân giáp trên người phát ra ánh sáng chói mắt, chiến giáp bao trùm toàn thân, thân thể uy vũ hùng tráng, khí phách mười phần. Tất cả mọi thứ đều cho thấy đây là một con Thánh sủng ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại.

Sở Mộ nhớ lúc trước đầu Lâm Dận Thú này có giai đoạn rất cao, nhưng không ngờ bây giờ đã tăng cường lên tới tám đoạn chín giai.

Sau khi Đình Lan hoàn thành triệu hoán, Ly Ngân cũng niệm chú ngữ gọi Hồn sủng tọa kỵ của mình ra. Ly Ngân hiển nhiên không dám phi hành ở trong Thánh vực, vì thế hắn không triệu hoán mười đoạn Mính Tiên Điểu, mà là một con Sát Mộng Yêu.

Chín đoạn Sát Mộng Yêu.

Sở Mộ nhớ là Hạ Nghiễm Hàn cũng có một con Sát Mộng Yêu, lúc ấy đầu Sát Mộng Yêu kia chỉ có tám đoạn, mà Ly Ngân vừa mới triệu hồi Sát Mộng Yêu đã đạt đến chín đoạn. Nếu như thực lực Hạ Nghiễm Hàn từ đó đến nay không có gì tiến triển, vậy thì hắn không phải là đối thủ của Ly Ngân rồi.

Dĩ nhiên Sở Mộ có thể khẳng định Hạ Nghiễm Hàn không chỉ đơn giản như vậy, ban đầu hai bên đối mặt ở Yêu Linh Gia. Hắn căn bản không dám triệu hoán tám đoạn Hồn sủng cấp quân chủ trở lên, cho nên Sở Mộ tạm thời suy đoán hắn vẫn có những Hồn sủng khác mạnh hơn.

"Dạ."

Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú ra trước mặt mình.

Khí thế Dạ Lôi Mộng Thú rõ ràng là thua kém hai con Hồn sủng kia rất nhiều. Dạ Lôi Mộng Thú là chuẩn quân chủ, Lâm Dận Thú là trung đẳng quân chủ, thực lực hai bên vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Dĩ nhiên so sánh với mấy tháng trước thì Sở Mộ đã tăng trưởng sức mạnh tổng thể lên rất nhiều. Khi đó tất cả Hồn sủng của hắn cộng lại chưa hẳn là đối thủ của một mình Lâm Dận Thú, nhưng mà bây giờ Sở Mộ có lòng tin đánh bại con Thánh sủng này. Hơn nữa, sau khi thu mua các loại linh vật cần thiết thì thực lực của hắn sẽ đề thăng mãnh liệt. Đến lúc đó một mình Chiến Dã cũng đủ kìm hãm Lâm Dận Thú một đoạn thời gian ngắn rồi.

"Lần này Sở thiếu chủ coi như là đi quen thuộc hoàn cảnh, lần sau tới đây sẽ dễ dàng hoạt động hơn." Ly Ngân nói với Sở Mộ.

Sở Mộ gật đầu, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng rồi nghi ngờ hỏi:

"Tại sao ta cảm giác nơi này không giống như là khu vực Phong hệ Hồn sủng sinh sống, thậm chí ta không nhận ra khí tức một của gió?"

Ly Ngân vừa nghe thấy Sở Mộ hỏi như vậy liền ngẩn người ngạc nhiển, chốc lát sau bỗng nhiên nở nụ cười, mở miệng giải thích:

"Thiếu chút nữa quên mất giải thích cho thiếu chủ biết. Trên thực tế nơi này chính là khu vực ranh giới."

Sở Mộ nghe Ly Ngân nói nhưng mà không hiểu, nếu như nơi này là ranh giới lãnh thổ đi nữa cũng phải có một chút gió chứ?

"Sở thiếu chủ, ngài chú ý nhìn về phía chân trời, có cảm giác chỗ nào khác với ngày thường không?" Ly Ngân chỉ chỉ về phương xa, cười nói

Sở Mộ dõi mắt nhìn theo phương hướng hắn chỉ, nhưng ở trước mặt chỉ là một bầu trời xanh bao la.

"Không có cảm giác thứ gì khác thường."

Sở Mộ lắc đầu nói.

"Ngài lại nhìn kỹ một chút, dùng hồn niệm mà nhìn." Ly Ngân nở nụ cười mị mị, tiếp tục nói.

Sở Mộ thi triển hồn niệm gia tăng phạm vi quan sát. Lúc này hắn loáng thoáng nhìn thấy bầu trời bao la hình như bị một tầng mây mù che mất, nhìn qua có vẻ không hề trong suốt và sạch sẽ như trước.

Sở Mộ lại nhìn về phía đường chân trời, lúc này Sở Mộ rốt cuộc phát giác được có điểm không đúng, bởi vì hắn bỗng nhiên nhìn thấy đường chân trời xuất hiện tình trạng không gian nứt vỡ.

Sở Mộ dần dần lộ vẻ kinh ngạc, phát sinh tình huống không gian nứt vỡ hiển nhiên là do khí lưu vận động cực kỳ mãnh liệt. Nói cách khác ở vị trí chân trời đang có va chạm năng lượng Phong hệ mạnh mẽ, cỗ năng lượng này trực tiếp ngăn cách thiên địa ra làm hai phần khác nhau.

Bỗng nhiên Sở Mộ lại ý thức được một vấn đề khác, nếu như nói chân trời là một khu vực đang phát sinh va chạm năng lượng mạnh mẽ, vậy thì nơi này phải cảm giác được khí lưu vận chuyển mới đúng. Tựa như ban đầu đối mặt với Điệp Thiên Mê giới, Sở Mộ đứng ở thật xa vẫn có thể cảm giác được lực lượng hủy diệt lan tràn ra ngoài xa tít tắp.

/1793

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status