Trên người Mạc Tà vẫn đang bốc cháy hỏa diễm, trong quá trình di chuyển tạo ra tia sáng mỹ lệ xen kẽ giữa đỏ sẫm và trắng bạc, ngay sau đó là hàn quang chợt lóe.
Cho dù là chủ nhân Diễm Vĩ hay là đám người ở bên ngoài cũng không thể ngờ tới một con Nguyệt Quang Hồ lại có khả năng miễn dịch hỏa diễm. Lại còn trực tiếp phát ra thế công sắc bén ngay trong màn lửa nóng bỏng kia.
Mang nhận lóe lên rồi biến mất, một vết thương xuất hiện ở cổ họng Diễm Vĩ vô cùng chính xác, phần cổ Diễm Vĩ lập tức trào máu xối xả.
"Phụt ~!"
Dòng máu đỏ tươi bắn thẳng lên cao, sau đó bị ngọn lửa đốt cháy tỏa ra mùi vị tanh nồng khó ngửi.
Theo thân thể Diễm Vĩ chậm rãi té xuống, bốn phía chiến trường đang ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh tột độ, ánh mắt mọi người hoảng sợ nhìn chăm chú vào con Diễm Vĩ vừa mị tàn sát.
Tàn nhẫn, quyết đoán, bén nhọn, lãnh ngạo, lúc này mọi người nhìn thấy không còn là sáu giai Nguyệt Quang Hồ nhu nhược, nhỏ xinh như trước nữa. Mà là một con hồ ly khí phách, chân đạp hỏa diễm, bộ lông toàn thân tỏa ra ánh sáng cao quý, tư thái nghiêm nghị tràn đầy sát khí.
"Hai đoạnbốn giai."
Không có ánh lửa che chắn, chỉ có một cỗ thi thể dưới chân làm nền, hình thái Mạc Tà hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt mọi người.
"Tám giai, con Nguyệt Quang Hồ này lại ẩn tàng thực lực suốt tám giai, khó trách lúc trước chiến đấu biểu hiện mạnh như vậy."
"Hình như có gì đó không đúng, coi như là hai đoạn bốn giai, con Nguyệt Quang Hồ này làm sao có lực lượng Bài Trừ Phong Ấn, tại sao có thể miễn dịch ngọn lửa. Trừ phi con Nguyệt Quang Hồ này đã trải qua hồn tinh điều huấn. Nhưng dịch giả làm sao có hồn tinh chứ?"
Yên tĩnh một lát, các loại thanh âm vang lên khắp nơi, mọi người dời ánh mắt về phía Hồn sủng sư đang khống chế Nguyệt Quang Hồ.
Chủ nhân kia nhìn xuống thi thể con Diễm Vĩ, lúc nãy lộ ra tư thế cao ngạo và khinh miệt không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sắc mặt không thể tin nổi và sợ hãi tử vong chuẩn bị tới gần.
"Con Nguyệt Quang Hồ này có chút quỷ dị, các ngươi cùng tiến lên." Vương Khả Lạc cũng phải nhíu mày suy nghĩ, vốn tưởng rằng có thể giải quyết trận chiến này rất nhanh, nhưng không ngờ rằng dưới tình huống như vậy bọn họ còn hao tổn một con Hồn sủng.
Đúng là Mạc Tà bộc phát thực lực quá mức đột ngột, không ai nghĩ tới hai đoạn một giai Diễm Vĩ lại bị trực tiếp giết chết.
Đám dịch giả của Lưu Trấn đã ý thức được nếu một mình đối chiến, ngoại trừ Vương Khả Lạc - Ám Ảnh ra thì không còn người nào có thể đối kháng với Nguyệt Quang Hồ. Vì thế bọn họ lập tức ra lệnh cho tất cả Hồn sủng đồng thời phát động công kích.
Thân thể Sở Mộ không thể nhúc nhích, bây giờ chỉ có thể thông qua tâm niệm chỉ huy Mạc Tà chiến đấu, ý thức được đối phương đang định vây công. Trong lòng Sở Mộ càng thêm lo âu, bây giờ hắn cần nhất chính là giữ vững tĩnh táo.
"Mạc Tà, chạy vòng quanh lưới phòng hộ né tránh." Sở Mộ nhìn lướt qua chiến trường, lập tức nói với Mạc Tà.
Mạc Tà cũng ý thức được nguy hiểm tới gần, lập tức nhanh chóng chạy ra thật xa tránh né mấy con Hồn sủng truy kích.
"Ầm !"
“Bang !”
Trong lúc Mạc Tà chạy trốn, mặt đất chung quanh xuất hiện vô số gai nhọn, giống như một thanh trường kiếm bén nhọn từ dưới đâm lên.
Trong quá trình Mạc Tà chạy trốn thân thể không ngừng biến hóa vị trí, mấy lần đều né tránh sát nút, tất cả mọi người ở bên ngoài thấy vậy kinh hô không dứt.
"Đáng giận, hồ ly giảo hoạt." Chủ nhân Kinh Cúc Yêu nhìn Nguyệt Quang Hồ di chuyển đường chéo rồi lại đường vòng, thầm mắng một câu.
Gai nhọn công kích cỡ đó nhưng Nguyệt Quang Hồ không hề bị thương, năng lực né tránh đúng là quá mạnh.
Sở Mộ và Mạc Tà chiến đấu trong rừng rậm từng gặp phải Huyết Đằng Yêu, Huyết Đằng Yêu thi triển Huyết Thứ công kích còn dày đặc hơn Kinh Cúc Yêu nhiều lắm. Hiện tại công kích trình độ này chỉ có thể làm cho Mạc Tà trầy xướt chút thôi, không thể nào chân chính thương tổn Mạc Tà nổi.
"Mạc Tà, thay đổi vị trí."
Mạc Tà vốn đang chạy vòng quanh kéo giãn khoảng cách với ba đầu Hồn sủng vây công, chạy quanh toàn bộ chiến trường chừng một nửa, Mạc Tà bỗng nhiên mượn lực trên tấm lưới phòng hộ nhảy lên thật cao.
"Ầm !"
Phía dưới Mạc Tà là Ni Đa Quái dùng thân thể chính mình hung hăng đụng vào lưới phòng hộ, nhất thời một trận thanh âm kim khí vang lên.
Mạc Tà vẽ ra một đường vòng cung cực đẹp, trực tiếp bay qua đầu Ni Đa Quái, tránh thoát một kích nguy hiểm này, nhất thời trong sân bắt đầu vang lên tiếng thổn thức và kinh ngạc liên hồi.
Sau khi rơi xuống đất, trong giây lát Mạc Tà lủi vào trong chiến trường, thân ảnh nó lúc di chuyển lập tức trở nên mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy ba đầu Nguyệt Quang Hồ tà dị phóng đi nhanh như điện chớp.
"Vụt vụt vụt !"
Man Khuyển căn bản không phân rõ cái bóng Nguyệt Quang Hồ nào là thật, cái nào là giả, vì thế không có cách nào ngăn cản công kích đánh tới.
Ba thân ảnh trực tiếp xuyên qua bên cạnh Man Khuyển, chín giai Man Khuyển không kịp thời phản ứng, trên thân rõ ràng xuất hiện một vết máu thật sâu.
Phảng phất như bị lưỡi dao mở bụng vậy, gan ruột trong người Man Khuyển lòi ra ngoài, tiếng kêu rên thống khổ nhất thời truyền khắp toàn bộ chiến trường.
"Vận dụng kỹ năng né tránh Nguyệt Ảnh biến thành công kích, năng lực chiến đấu của con Nguyệt Quang Hồ này không phải là biến thái bình thường."
Chủ nhân Man Khuyển nhìn thấy Hồn sủng của mình chịu trọng thương, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt lại, không dám chậm trễ niệm lên chú ngữ thu hồi Hồn sủng trở về.
Mười đầu Hồn sủng vây công, dưới tình huống này Nguyệt Quang Hồ vẫn giải quyết xong hai đối thủ, luồng khí phách này trong nháy mắt làm cho không khí toàn trường dâng cao chưa từng có.
"Tại sao chủ nhân Nguyệt Quang Hồ còn không thu hồi Hồn sủng, đã giết một con Diễm Vĩ và giải quyết Man Khuyển, xếp hạng thực lực cá nhân khẳng định trước mười rồi."
"Cái tên dịch giả kia không có ý tứ thu hồi thì phải? Chẳng lẽ tiểu tử này muốn lấy một đánh mười."
Lúc trước mọi người bên ngoài đều cho rằng Sở Mộ không thu hồi Mạc Tà là vì muốn kiên trì thêm một ít thời gian, để cho xếp hạng cá nhân cao hơn một chút. Nhưng mà khi chiến đấu tiếp tục diễn ra, mọi người kinh hãi phát hiện con Nguyệt Quang Hồ này không có vẻ kiên trì và chống đỡ, ngược lại giống như đang đi săn thì đúng hơn. Vừa chạy vòng né tránh vừa phát ra thế công bén nhọn chu toàn hoàn hảo với Hồn sủng đối phương, tìm kiếm cơ hội tốt nhất một kích là giết.
Lấy một địch mười. Loại khí thế này làm sao tâm tình mọi người có thể bình tĩnh được. Quyết đoán vô cùng, sát khí lạnh lẽo từ trên người con hồ ly dẫn phát oanh động quá lớn.
Cho dù là chủ nhân Diễm Vĩ hay là đám người ở bên ngoài cũng không thể ngờ tới một con Nguyệt Quang Hồ lại có khả năng miễn dịch hỏa diễm. Lại còn trực tiếp phát ra thế công sắc bén ngay trong màn lửa nóng bỏng kia.
Mang nhận lóe lên rồi biến mất, một vết thương xuất hiện ở cổ họng Diễm Vĩ vô cùng chính xác, phần cổ Diễm Vĩ lập tức trào máu xối xả.
"Phụt ~!"
Dòng máu đỏ tươi bắn thẳng lên cao, sau đó bị ngọn lửa đốt cháy tỏa ra mùi vị tanh nồng khó ngửi.
Theo thân thể Diễm Vĩ chậm rãi té xuống, bốn phía chiến trường đang ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh tột độ, ánh mắt mọi người hoảng sợ nhìn chăm chú vào con Diễm Vĩ vừa mị tàn sát.
Tàn nhẫn, quyết đoán, bén nhọn, lãnh ngạo, lúc này mọi người nhìn thấy không còn là sáu giai Nguyệt Quang Hồ nhu nhược, nhỏ xinh như trước nữa. Mà là một con hồ ly khí phách, chân đạp hỏa diễm, bộ lông toàn thân tỏa ra ánh sáng cao quý, tư thái nghiêm nghị tràn đầy sát khí.
"Hai đoạnbốn giai."
Không có ánh lửa che chắn, chỉ có một cỗ thi thể dưới chân làm nền, hình thái Mạc Tà hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt mọi người.
"Tám giai, con Nguyệt Quang Hồ này lại ẩn tàng thực lực suốt tám giai, khó trách lúc trước chiến đấu biểu hiện mạnh như vậy."
"Hình như có gì đó không đúng, coi như là hai đoạn bốn giai, con Nguyệt Quang Hồ này làm sao có lực lượng Bài Trừ Phong Ấn, tại sao có thể miễn dịch ngọn lửa. Trừ phi con Nguyệt Quang Hồ này đã trải qua hồn tinh điều huấn. Nhưng dịch giả làm sao có hồn tinh chứ?"
Yên tĩnh một lát, các loại thanh âm vang lên khắp nơi, mọi người dời ánh mắt về phía Hồn sủng sư đang khống chế Nguyệt Quang Hồ.
Chủ nhân kia nhìn xuống thi thể con Diễm Vĩ, lúc nãy lộ ra tư thế cao ngạo và khinh miệt không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sắc mặt không thể tin nổi và sợ hãi tử vong chuẩn bị tới gần.
"Con Nguyệt Quang Hồ này có chút quỷ dị, các ngươi cùng tiến lên." Vương Khả Lạc cũng phải nhíu mày suy nghĩ, vốn tưởng rằng có thể giải quyết trận chiến này rất nhanh, nhưng không ngờ rằng dưới tình huống như vậy bọn họ còn hao tổn một con Hồn sủng.
Đúng là Mạc Tà bộc phát thực lực quá mức đột ngột, không ai nghĩ tới hai đoạn một giai Diễm Vĩ lại bị trực tiếp giết chết.
Đám dịch giả của Lưu Trấn đã ý thức được nếu một mình đối chiến, ngoại trừ Vương Khả Lạc - Ám Ảnh ra thì không còn người nào có thể đối kháng với Nguyệt Quang Hồ. Vì thế bọn họ lập tức ra lệnh cho tất cả Hồn sủng đồng thời phát động công kích.
Thân thể Sở Mộ không thể nhúc nhích, bây giờ chỉ có thể thông qua tâm niệm chỉ huy Mạc Tà chiến đấu, ý thức được đối phương đang định vây công. Trong lòng Sở Mộ càng thêm lo âu, bây giờ hắn cần nhất chính là giữ vững tĩnh táo.
"Mạc Tà, chạy vòng quanh lưới phòng hộ né tránh." Sở Mộ nhìn lướt qua chiến trường, lập tức nói với Mạc Tà.
Mạc Tà cũng ý thức được nguy hiểm tới gần, lập tức nhanh chóng chạy ra thật xa tránh né mấy con Hồn sủng truy kích.
"Ầm !"
“Bang !”
Trong lúc Mạc Tà chạy trốn, mặt đất chung quanh xuất hiện vô số gai nhọn, giống như một thanh trường kiếm bén nhọn từ dưới đâm lên.
Trong quá trình Mạc Tà chạy trốn thân thể không ngừng biến hóa vị trí, mấy lần đều né tránh sát nút, tất cả mọi người ở bên ngoài thấy vậy kinh hô không dứt.
"Đáng giận, hồ ly giảo hoạt." Chủ nhân Kinh Cúc Yêu nhìn Nguyệt Quang Hồ di chuyển đường chéo rồi lại đường vòng, thầm mắng một câu.
Gai nhọn công kích cỡ đó nhưng Nguyệt Quang Hồ không hề bị thương, năng lực né tránh đúng là quá mạnh.
Sở Mộ và Mạc Tà chiến đấu trong rừng rậm từng gặp phải Huyết Đằng Yêu, Huyết Đằng Yêu thi triển Huyết Thứ công kích còn dày đặc hơn Kinh Cúc Yêu nhiều lắm. Hiện tại công kích trình độ này chỉ có thể làm cho Mạc Tà trầy xướt chút thôi, không thể nào chân chính thương tổn Mạc Tà nổi.
"Mạc Tà, thay đổi vị trí."
Mạc Tà vốn đang chạy vòng quanh kéo giãn khoảng cách với ba đầu Hồn sủng vây công, chạy quanh toàn bộ chiến trường chừng một nửa, Mạc Tà bỗng nhiên mượn lực trên tấm lưới phòng hộ nhảy lên thật cao.
"Ầm !"
Phía dưới Mạc Tà là Ni Đa Quái dùng thân thể chính mình hung hăng đụng vào lưới phòng hộ, nhất thời một trận thanh âm kim khí vang lên.
Mạc Tà vẽ ra một đường vòng cung cực đẹp, trực tiếp bay qua đầu Ni Đa Quái, tránh thoát một kích nguy hiểm này, nhất thời trong sân bắt đầu vang lên tiếng thổn thức và kinh ngạc liên hồi.
Sau khi rơi xuống đất, trong giây lát Mạc Tà lủi vào trong chiến trường, thân ảnh nó lúc di chuyển lập tức trở nên mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy ba đầu Nguyệt Quang Hồ tà dị phóng đi nhanh như điện chớp.
"Vụt vụt vụt !"
Man Khuyển căn bản không phân rõ cái bóng Nguyệt Quang Hồ nào là thật, cái nào là giả, vì thế không có cách nào ngăn cản công kích đánh tới.
Ba thân ảnh trực tiếp xuyên qua bên cạnh Man Khuyển, chín giai Man Khuyển không kịp thời phản ứng, trên thân rõ ràng xuất hiện một vết máu thật sâu.
Phảng phất như bị lưỡi dao mở bụng vậy, gan ruột trong người Man Khuyển lòi ra ngoài, tiếng kêu rên thống khổ nhất thời truyền khắp toàn bộ chiến trường.
"Vận dụng kỹ năng né tránh Nguyệt Ảnh biến thành công kích, năng lực chiến đấu của con Nguyệt Quang Hồ này không phải là biến thái bình thường."
Chủ nhân Man Khuyển nhìn thấy Hồn sủng của mình chịu trọng thương, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt lại, không dám chậm trễ niệm lên chú ngữ thu hồi Hồn sủng trở về.
Mười đầu Hồn sủng vây công, dưới tình huống này Nguyệt Quang Hồ vẫn giải quyết xong hai đối thủ, luồng khí phách này trong nháy mắt làm cho không khí toàn trường dâng cao chưa từng có.
"Tại sao chủ nhân Nguyệt Quang Hồ còn không thu hồi Hồn sủng, đã giết một con Diễm Vĩ và giải quyết Man Khuyển, xếp hạng thực lực cá nhân khẳng định trước mười rồi."
"Cái tên dịch giả kia không có ý tứ thu hồi thì phải? Chẳng lẽ tiểu tử này muốn lấy một đánh mười."
Lúc trước mọi người bên ngoài đều cho rằng Sở Mộ không thu hồi Mạc Tà là vì muốn kiên trì thêm một ít thời gian, để cho xếp hạng cá nhân cao hơn một chút. Nhưng mà khi chiến đấu tiếp tục diễn ra, mọi người kinh hãi phát hiện con Nguyệt Quang Hồ này không có vẻ kiên trì và chống đỡ, ngược lại giống như đang đi săn thì đúng hơn. Vừa chạy vòng né tránh vừa phát ra thế công bén nhọn chu toàn hoàn hảo với Hồn sủng đối phương, tìm kiếm cơ hội tốt nhất một kích là giết.
Lấy một địch mười. Loại khí thế này làm sao tâm tình mọi người có thể bình tĩnh được. Quyết đoán vô cùng, sát khí lạnh lẽo từ trên người con hồ ly dẫn phát oanh động quá lớn.
/1793
|