Thực lực Thứ Yêu Thảo chỉ có bảy giai, Châm Thứ công kích đối với Mạc Tà quá yếu ớt không thể nào bị thương tổn. Nhưng mà Mạc Tà phóng ra Diễm Mang công kích tuyệt đối là trí mạng đối với Thứ Yêu Thảo, hỏa quang quét qua thân thể Thứ Yêu Thảo lập tức bốc cháy bừng bừng.
"Vù vù ~!"
Các bộ vị bắt đầu lan tràn ngọn lửa, rất nhanh phát triển lan ra toàn thân Thứ Yêu Thảo.
Chủ nhân Thứ Yêu Thảo kinh hoảng một trận, vội vàng niệm chú ngữ thu hồi Thứ Yêu Thảo đang bốc cháy vào không gian Hồn sủng. Nhưng mới vừa thu vào trong không gian Hồn sủng, thân thể hắn đã hiện lên sắc đỏ
"Ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết cho dù thu hồi Hồn sủng vào trong không gian, hỏa diễm cũng sẽ bị hấp thu vào luôn sao?" Lưu Trấn chịu không nổi tên kia ngu ngốc như thế, nhất thời chửi ầm lên.
Chủ nhân Thứ Yêu Thảo lộ vẻ thống khổ, hắn đã không còn đủ hồn lực triệu hồi Hồn sủng của mình ra ngoài, nhưng mà Thứ Yêu Thảo ở trong cơ thể càng lúc càng bốc cháy mãnh liệt, cuối cùng hỏa diễm từ trong miệng tên dịch giả phun ra ngoài, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
"A… a… a…"
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời truyền khắp sân đấu, từ trong không gian lan tràn ra mùi khét lẹt, cái đầu gã dịch giả từ từ biến thành hư ảo.
Lúc trước là Xích Hạt bị thiêu đốt thân thể, sau đó biến thành tro bụi. Nhưng bây giờ là một người sống sờ sờ ra đó cũng bị đốt cháy từ trên đầu xuống dưới, sau đó hỏa diễm từ lỗ tai, lỗ mũi, hai mắt, mồm miệng trào ra. Một màn kinh người như thế khiến cho đám chấp sự tàn nhẫn cũng không nhịn được hít vào một hơi lạnh lẽo.
Muốn làm một Hồn sủng sư nhất định phải có kiến thức phong phú, phần lớn những thiếu niên trên Thanh Yểm Ma đảo là do bị bắt từ các địa phương khác tới. Kiến thức về Hồn sủng cao thấp không đều, những người từ nhỏ tiếp nhận giáo dục đủ loại kiến thức về Hồn sủng giống như Sở Mộ tuyệt đối không nhiều. Tên dịch giả này hiển nhiên sơ sót một điểm trí mạng, cho rằng thu hồi Hồn sủng sẽ dập tắt hỏa diễm. Nhưng không ý thức được không gian Hồn sủng là do lực lượng linh hồn của con người tạo thành, làm thế chẳng khác nào ‘mời’ ngọn lửa linh hồn chính mình.
Tên dịch giả bị tươi sống chết cháy, nhưng mà không ai đi thương hại một Hồn sủng sư không hiểu biết một chút thường thức, người yếu ở chỗ này kết quả cuối cùng chỉ có chết.
"Vù vù vù vù ~~~!"
Toàn Phong gầm thét, cát sỏi xoay tròn tốc độ cao, ở trong khói bụi đục ngầu, Mạc Tà hạ thấp thân thể, móng vuốt sắc bén hoàn toàn vùi vào trong lòng đất không để cho thân thể của mình bị Toàn Phong cuốn lên.
Bộ lông phất phơ bay múa theo làn gió, Mạc Tà vẫn không thể nào ngăn cản lực lượng Toàn Phong, thân thể dần dần rời khỏi mặt đất, bị cuốn bay lên cao.
"Ầm !"
Toàn Phong thổi quét đến chỗ tấm lưới phòng hộ lập tức tiêu tán, Mạc Tà đụng vào đó kêu lên một tiếng thống khổ, từ độ cao năm thước ngã xuống mặt đất.
Mạc Tà lắc lư thân thể đứng lên, lúc này thân thể đã dính đầy vết bẩn và máu, toàn thân cũng hiện đầy vết thương tinh tế.
Dù vậy ánh mắt Mạc Tà vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Mạc Tà, cẩn thận Phong Tập, trước tiên giải quyết Phong Tinh Linh." Sở Mộ nhìn thấy trên người Mạc Tà đã vết thương chồng chất, trong lòng lại càng trầm trọng. Nhưng mà Sở Mộ biết chỉ có tiếp tục ngoan cường chiến đấu, Mạc Tà mới có hi vọng sinh tồn.
Sau khi bị thương, động tác Mạc Tà rõ ràng chậm hơn một chút, Phong Tinh Linh thi triển Phong Tập quét qua bên cạnh Mạc Tà, một mảng lông dính máu lập tức bị cắt xé rời ra.
Thế nhưng thân thể Mạc Tà không có bất kỳ lay động nào, con ngươi màu bạc vẫn nhìn chằm chằm Phong Tinh Linh.
Một đám mây đen lại trôi đi, mây mờ trăng tỏ, Mạc Tà trong giây lát tăng nhanh tốc độ, khi trái khi phải vẽ ra một đường vòng cung hoa mỹ chạy đến vị trí ánh trăng.
Chỉ cần tắm rửa ánh trăng, Mạc Tà sẽ có thể tăng cường lực chiến đấu, tuy tốc độ bị giảm bớt vài phần, nhưng ngay khi bước vào khu vực ánh trăng, thể lực và tốc độ nó đột ngột gia tăng.
"Vương Khả Lạc, mau cho Ám Ảnh bảo vệ Phong Tinh Linh của ta." Tôn Ly mắt thấy hồ ly hung tàn lao tới, lập tức kinh hoảng nói với Vương Khả Lạc.
"Không cần ngươi nói." Vương Khả Lạc cũng biết nếu như Phong Tinh Linh lại bị giết chết, Ám Ảnh của hắn sẽ lâm vào khốn cảnh. Dù sao con Nguyệt Quang Hồ quỷ dị này không chỉ có Hỏa Diễm thuộc tính, mà còn có năng lực Bài Trừ Phong Ấn, Ám Ảnh với Ám thuộc tính bị khắc chế hoàn toàn.
Ám Ảnh nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Phong Tinh Linh, Vương Khả Lạc ra lệnh cho Ám Ảnh một tiếng, cánh tay nó xuất hiện biến hóa quỷ dị, huyễn hóa ra một tấm chắn màu đen.
Tấm chắn xuất hiện làm cho Mạc Tà phải thay đổi vị trí, nhanh chóng chạy vòng sang hướng khác. Nhưng mà Vương Khả Lạc chỉ huy không chậm, để cho Ám Ảnh biến chuyển vị trí vẫn luôn bảo vệ Phong Tinh Linh an toàn, đứng ở xa công kích.
Sở Mộ không ngừng ra lệnh cho Mạc Tà biến hóa vị trí tìm kiếm cơ hội tiến công, nhưng mà Ám Ảnh lá chắn phòng ngự cực kỳ vững chắc. Phối hợp với Phong Tinh Linh rất khó tiếp cận phát động tấn công.
Mạc Tà đã tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, hầu như không thể buông thả Diễm Mang nữa. Lúc này chỉ có thể dựa vào ánh trăng duy trì lực chiến đấu nhất định.
"Mạc Tà, nhìn thấy ánh trăng bên cạnh Ám Ảnh không?" Sở Mộ nói.
"Ô ô ô ~~~!"
Mạc Tà lập tức phát hiện một tia ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây rơi vào vị trí gần Ám Ảnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng thân thể Ám Ảnh thật rõ ràng.
"Tốt, cho dù có lá chắn thì thế nào, phá vỡ nó cho ta."
"Ngao ô ~!"
Mạc Tà ngẩng đầu lên tru lớn một tiếng, trong giây lát từ dưới ánh trăng phóng tới, hiệu quả Ám Tập đẩy nhanh tốc độ của nó lên vài phần, thân thể nó lướt đi dán sát mặt đất y như một mũi tên bằng bạc.
"Vù vù vù vù ~~~!"
Phong Tinh Linh lại thi triển Phong Tập, nhưng Mạc Tà kiên định tín niệm tiến công căn bản không thèm né tránh, tùy ý để cho Phong Tập cắt làn da của mình, dứt khoát gia tốc chạy tới.
Trong bóng tối mờ ảo, Mạc Tà nhảy lên tấn công chính diện Ám Ảnh lá chắn.
Một tia sáng bàng bạc lẳng lặng chiếu rọi, trảo nhận dính đầy máu tươi hoàn toàn mở ra.
Máu tươi đỏ sẫm, móng vuốt trắng bạc mỹ lệ, hai màu sắc bắt mắt cùng lúc xuất hiện ở một chỗ, triệt để phá tan bóng tối.
Không biết là Huyết Liệt Trảo hay là Nguyệt Nhận, cũng có thể là hai kỹ năng kết hợp, huyết trảo lướt qua Ám Ảnh lá chắn ngay từ vị trí trung tâm, lá chắn phòng ngự cứ thể bị cắt thành hai mảnh.
"Vù vù ~!"
Các bộ vị bắt đầu lan tràn ngọn lửa, rất nhanh phát triển lan ra toàn thân Thứ Yêu Thảo.
Chủ nhân Thứ Yêu Thảo kinh hoảng một trận, vội vàng niệm chú ngữ thu hồi Thứ Yêu Thảo đang bốc cháy vào không gian Hồn sủng. Nhưng mới vừa thu vào trong không gian Hồn sủng, thân thể hắn đã hiện lên sắc đỏ
"Ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết cho dù thu hồi Hồn sủng vào trong không gian, hỏa diễm cũng sẽ bị hấp thu vào luôn sao?" Lưu Trấn chịu không nổi tên kia ngu ngốc như thế, nhất thời chửi ầm lên.
Chủ nhân Thứ Yêu Thảo lộ vẻ thống khổ, hắn đã không còn đủ hồn lực triệu hồi Hồn sủng của mình ra ngoài, nhưng mà Thứ Yêu Thảo ở trong cơ thể càng lúc càng bốc cháy mãnh liệt, cuối cùng hỏa diễm từ trong miệng tên dịch giả phun ra ngoài, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
"A… a… a…"
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời truyền khắp sân đấu, từ trong không gian lan tràn ra mùi khét lẹt, cái đầu gã dịch giả từ từ biến thành hư ảo.
Lúc trước là Xích Hạt bị thiêu đốt thân thể, sau đó biến thành tro bụi. Nhưng bây giờ là một người sống sờ sờ ra đó cũng bị đốt cháy từ trên đầu xuống dưới, sau đó hỏa diễm từ lỗ tai, lỗ mũi, hai mắt, mồm miệng trào ra. Một màn kinh người như thế khiến cho đám chấp sự tàn nhẫn cũng không nhịn được hít vào một hơi lạnh lẽo.
Muốn làm một Hồn sủng sư nhất định phải có kiến thức phong phú, phần lớn những thiếu niên trên Thanh Yểm Ma đảo là do bị bắt từ các địa phương khác tới. Kiến thức về Hồn sủng cao thấp không đều, những người từ nhỏ tiếp nhận giáo dục đủ loại kiến thức về Hồn sủng giống như Sở Mộ tuyệt đối không nhiều. Tên dịch giả này hiển nhiên sơ sót một điểm trí mạng, cho rằng thu hồi Hồn sủng sẽ dập tắt hỏa diễm. Nhưng không ý thức được không gian Hồn sủng là do lực lượng linh hồn của con người tạo thành, làm thế chẳng khác nào ‘mời’ ngọn lửa linh hồn chính mình.
Tên dịch giả bị tươi sống chết cháy, nhưng mà không ai đi thương hại một Hồn sủng sư không hiểu biết một chút thường thức, người yếu ở chỗ này kết quả cuối cùng chỉ có chết.
"Vù vù vù vù ~~~!"
Toàn Phong gầm thét, cát sỏi xoay tròn tốc độ cao, ở trong khói bụi đục ngầu, Mạc Tà hạ thấp thân thể, móng vuốt sắc bén hoàn toàn vùi vào trong lòng đất không để cho thân thể của mình bị Toàn Phong cuốn lên.
Bộ lông phất phơ bay múa theo làn gió, Mạc Tà vẫn không thể nào ngăn cản lực lượng Toàn Phong, thân thể dần dần rời khỏi mặt đất, bị cuốn bay lên cao.
"Ầm !"
Toàn Phong thổi quét đến chỗ tấm lưới phòng hộ lập tức tiêu tán, Mạc Tà đụng vào đó kêu lên một tiếng thống khổ, từ độ cao năm thước ngã xuống mặt đất.
Mạc Tà lắc lư thân thể đứng lên, lúc này thân thể đã dính đầy vết bẩn và máu, toàn thân cũng hiện đầy vết thương tinh tế.
Dù vậy ánh mắt Mạc Tà vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Mạc Tà, cẩn thận Phong Tập, trước tiên giải quyết Phong Tinh Linh." Sở Mộ nhìn thấy trên người Mạc Tà đã vết thương chồng chất, trong lòng lại càng trầm trọng. Nhưng mà Sở Mộ biết chỉ có tiếp tục ngoan cường chiến đấu, Mạc Tà mới có hi vọng sinh tồn.
Sau khi bị thương, động tác Mạc Tà rõ ràng chậm hơn một chút, Phong Tinh Linh thi triển Phong Tập quét qua bên cạnh Mạc Tà, một mảng lông dính máu lập tức bị cắt xé rời ra.
Thế nhưng thân thể Mạc Tà không có bất kỳ lay động nào, con ngươi màu bạc vẫn nhìn chằm chằm Phong Tinh Linh.
Một đám mây đen lại trôi đi, mây mờ trăng tỏ, Mạc Tà trong giây lát tăng nhanh tốc độ, khi trái khi phải vẽ ra một đường vòng cung hoa mỹ chạy đến vị trí ánh trăng.
Chỉ cần tắm rửa ánh trăng, Mạc Tà sẽ có thể tăng cường lực chiến đấu, tuy tốc độ bị giảm bớt vài phần, nhưng ngay khi bước vào khu vực ánh trăng, thể lực và tốc độ nó đột ngột gia tăng.
"Vương Khả Lạc, mau cho Ám Ảnh bảo vệ Phong Tinh Linh của ta." Tôn Ly mắt thấy hồ ly hung tàn lao tới, lập tức kinh hoảng nói với Vương Khả Lạc.
"Không cần ngươi nói." Vương Khả Lạc cũng biết nếu như Phong Tinh Linh lại bị giết chết, Ám Ảnh của hắn sẽ lâm vào khốn cảnh. Dù sao con Nguyệt Quang Hồ quỷ dị này không chỉ có Hỏa Diễm thuộc tính, mà còn có năng lực Bài Trừ Phong Ấn, Ám Ảnh với Ám thuộc tính bị khắc chế hoàn toàn.
Ám Ảnh nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Phong Tinh Linh, Vương Khả Lạc ra lệnh cho Ám Ảnh một tiếng, cánh tay nó xuất hiện biến hóa quỷ dị, huyễn hóa ra một tấm chắn màu đen.
Tấm chắn xuất hiện làm cho Mạc Tà phải thay đổi vị trí, nhanh chóng chạy vòng sang hướng khác. Nhưng mà Vương Khả Lạc chỉ huy không chậm, để cho Ám Ảnh biến chuyển vị trí vẫn luôn bảo vệ Phong Tinh Linh an toàn, đứng ở xa công kích.
Sở Mộ không ngừng ra lệnh cho Mạc Tà biến hóa vị trí tìm kiếm cơ hội tiến công, nhưng mà Ám Ảnh lá chắn phòng ngự cực kỳ vững chắc. Phối hợp với Phong Tinh Linh rất khó tiếp cận phát động tấn công.
Mạc Tà đã tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, hầu như không thể buông thả Diễm Mang nữa. Lúc này chỉ có thể dựa vào ánh trăng duy trì lực chiến đấu nhất định.
"Mạc Tà, nhìn thấy ánh trăng bên cạnh Ám Ảnh không?" Sở Mộ nói.
"Ô ô ô ~~~!"
Mạc Tà lập tức phát hiện một tia ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây rơi vào vị trí gần Ám Ảnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng thân thể Ám Ảnh thật rõ ràng.
"Tốt, cho dù có lá chắn thì thế nào, phá vỡ nó cho ta."
"Ngao ô ~!"
Mạc Tà ngẩng đầu lên tru lớn một tiếng, trong giây lát từ dưới ánh trăng phóng tới, hiệu quả Ám Tập đẩy nhanh tốc độ của nó lên vài phần, thân thể nó lướt đi dán sát mặt đất y như một mũi tên bằng bạc.
"Vù vù vù vù ~~~!"
Phong Tinh Linh lại thi triển Phong Tập, nhưng Mạc Tà kiên định tín niệm tiến công căn bản không thèm né tránh, tùy ý để cho Phong Tập cắt làn da của mình, dứt khoát gia tốc chạy tới.
Trong bóng tối mờ ảo, Mạc Tà nhảy lên tấn công chính diện Ám Ảnh lá chắn.
Một tia sáng bàng bạc lẳng lặng chiếu rọi, trảo nhận dính đầy máu tươi hoàn toàn mở ra.
Máu tươi đỏ sẫm, móng vuốt trắng bạc mỹ lệ, hai màu sắc bắt mắt cùng lúc xuất hiện ở một chỗ, triệt để phá tan bóng tối.
Không biết là Huyết Liệt Trảo hay là Nguyệt Nhận, cũng có thể là hai kỹ năng kết hợp, huyết trảo lướt qua Ám Ảnh lá chắn ngay từ vị trí trung tâm, lá chắn phòng ngự cứ thể bị cắt thành hai mảnh.
/1793
|