Cảnh đầu tiên là cô cùng Lục Hi Hòa đối diễn.
Cảnh này là lúc các cô vẫn còn là cung nữ, cảnh diễn này rất là quan trọng, là bước đệm cho những phân cảnh về sau.
Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, trong vườn hoa Trường Xuân uyển thường có thể nghe thấy những tiếng nói cười thanh thúy của nhóm cũng nữ truyền đến.
Lúc này, đúng là thời gian nghỉ ngơi của các nàng tại nội uyển.
Trong đình viện ánh nắng vừa đủ, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, một nữ tử ngồi trên một chiếc xích đu nhỏ, mái tóc như thác nước, mặt mày tinh xảo, cho dù cùng mọi người mặc đồ và phục sức giống nhau, lại như không che được dung nhan tú lệ xuất chúng của nàng.
Hai chân của nàng cách mặt đất, nhẹ nhàng đung đưa, nàng hơi hơi nhắm lại hai mắt, cảm thụ chút không khí ấm áp của ngày xuân.
"A Khê."
Cảm giác bả vai bị người nhẹ nhàng vỗ, Ngọc Khê phút chốc mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về người đang đứng sau lưng mình.
"A Châu."
Dung nhan đẹp đẽ của Minh Châu ánh vào mi mắt.
Nàng cùng Minh Châu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bên trong thâm cung này, các nàng dựa vào nhau mà sống, tình cảm của hai người so với những cung nữ khác trong cung sâu đậm hơn nhiều.
"Được nhàn rỗi nên ngồi đây phơi nắng?"
Minh Châu lướt nhẹ cung trang đi qua bên cạnh nàng ngồi xuống.
"Này, cho ngươi." Minh Châu đưa tay mở ra, là một cái hà bao nhỏ tinh xảo.
"Cái này là cái gì?" Ngọc Khê nghi hoặc hỏi nàng.
"Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao."
Ngọc Khê tiếp nhận hà bao, đem hà bao nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một góc lọ màu trắng ngà.
"Son môi hoa lan ngọc?"
"Không cần đâu."
"Ta ở chỗ quản sự ma ma mua đó, nàng mang từ ngoài cung vào, ta mua hai lọ, tặng ngươi một lọ."
"Ngươi cũng biết, bình thường ta không bôi mấy cái này."
"Không quan hệ a, rảnh rỗi thì bôi một ít." Minh Châu nhẹ nhàng đong đưa xích đu.
Ngọc Khê bất đắc dĩ cười cười, nhưng vẫn là vui mừng đem hà bao cất vào trong tay áo.
Đồ vật này nọ Minh Châu tặng, nàng toàn bộ đều thích.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một trận ồn ào.
Ghé mắt nhìn qua, nguyên lai các cung nữ đang nghỉ ngơi đều hướng bên ngoài mà chạy đi, mỗi người trên mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
Ngọc Khê cùng Minh Châu nhìn nhau.
Hiển nhiên đã có chuyện gì xảy ra rồi.
"Nguyễn Nhân tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngọc Khê đưa tay ngăn lại một cung nữ mở miệng hỏi.
"Ngọc Khê muội muội, Minh Châu muội muội, các người sao còn ở nơi này, có chuyện đại sự xảy ra." Lúc này, thẫn tình của Nguyễn Nhân có chút thấp thỏm lo âu.
Cảm xúc bất an của nàng dường như cũng ảnh hưởng đến hai người.
"Rốt cuộc là đại sự gì?" Minh Châu không yên hỏi.
"Hôm nay ở trong ngự hoa viên Minh phi nương nương hại Thục phi nương nương đẻ non, nghe Triệu công công nói, Trường Xuân uyển chúng ta sắp gặp tai vạ đến nơi rồi."
Trong cung ai không biết Thục phi nương nương hiện tại là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, lại hơn nữa trong bụng mang long thai, mẫu bằng tử quý, trong cung ai không tán tụng, ai không nịnh bợ.
Hiện giờ..
Thân thể Minh Châu không khỏi lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì đứng không vững, may mà Ngọc Khê đang đứng ở một bên kịp thời đỡ lấy nàng.
"Việc này.. chúng ta làm sao đây, phải như thế nào?"
"Việc này còn chưa rõ ràng, chúng ta đều là mệnh nô tài, chủ nhân có chuyện gì, chúng ta cũng khó lòng mà thoát." Nguyễn Nhân thở dài một tiếng, tiện đà hướng ngoài viện mà chạy đi.
"Cắt."
Thẩm Dữ ở phía sau camera hô một tiếng, Bạc Kha Nhiễm buông lỏng bàn tay đang đỡ Lục Hi Hòa, Lục Hi Hòa thu lại biểu tình sợ hãi, sắc mặt khôi phục bình tĩnh.
Trợ lý của cả hai đều chuẩn bị sẵn áo khoác cùng túi chườm nóng đưa cho hai người.
Đem túi chườm nóng ôm vào trong ngực Bạc Kha Nhiễm một lần nữa thấy mình giống như sống lại, trang phục cung nữ mặc quá đơn giản nên khí lạnh tràn vào cả người như muốn đóng băng, làm sao mà giống như kịch bản cái gì mà ngày xuân ánh nắng ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn sang bên phía Thẩm Dữ, chính là không khéo, cô vừa ngẩng đầu, vừa lúc ánh nhìn của Thẩm Dữ cũng chạm đến.
Ánh mắt hời hợt, lại mang theo một chút lành lạnh.
Nhớ tới đêm qua hai người triền miên hôn môi, trên mặt Bạc Kha Nhiễm phừng một cái đỏ lên, cô theo bản năng né tránh ánh mắt của anh.
"Làm sao vậy, gió thổi một hồi cô liền bị sốt, hai má đỏ như vậy?" Âm thanh trêu tức của Lục Hi Hòa vang lên bên tai.
Bạc Kha Nhiễm tức giận liếc cô một cái, sau đó ôm túi chườm nóng hướng lều trại nghỉ ngơi mà đi.
"Này, tôi chỉ nói đùa thôi cô thôi mà."
Buổi chiều hôm nay Bạc Kha Nhiễm không có cảnh, vừa lúc cô còn một tiếc mục chưa có hoàn thành, Nguyễn Lệ liền thay cô xin nghỉ một buổi, buổi sáng vừa diễn xong, ngay cả cơm còn chưa kịp ăn, liền mang cô bay thẳng đến Hạ Môn.
Chờ Bạc Kha Nhiễm quay xong tiếc mục liền từ Hạ Môn bay trở về, thời điểm trở lại đoàn phim đã là 7h hơn buổi tối.
Quay về khách sạn tắm giặt xong, vừa mới chuẩn bị gọi cơm, điện thoại Thẩm Tư Gia liện gọi đến.
Nói là tới tham ban, muốn cùng cô ăn cơm chiều.
Thẩm Đại tiểu thư mời ăn cơm, cô như thế nào có thể cự tuyệt đây.
Đơn giản chỉnh lý chính mình một chút, liền đi đến chỗ hẹn.
Bạc Kha Nhiễm đè thấp mũ trên đầu, kéo cao áo khoác, hai tay cắm vào trong túi, một đường hướng trên lầu mà đi, bởi vì nguyên nhân là cô, nên Thẩm Tư Gia dứt khoát đặt phòng bao.Mới vừa đẩy cửa đi vào, đầu tiên Bạc Kha Nhiễm liền đưa ánh nhìn đến khuôn mặt cực kì xinh đẹp của Thẩm Tư Gia, thấy cô tiến vào, cô ấy liền hướng cô ngoắc tay.
"Tới rồi?" Cô cười cười, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, sóng mắt mê ly.
Bạc Kha Nhiễm hướng cô gật đầu, liền đi qua.
Thẩm Tư Gia lấy đầu ngón tay câu được câu không gõ mặt bàn trơn nhẵn, rượu màu đỏ xinh đẹp ở bên trong, bàn tay vốn đã trắng càng thêm trắng nõn.
Mà ở trước mặt của cô, nghiễm nhiên bày đặt vài bình rượu.
"Tới đây nhanh lên, bồi tớ uống rượu." Thẩm Tư Gia kéo lên đôi môi đỏ thẫm.
Không phải nói đến ăn cơm sao, như thế nào lại thành bồi rượu?
Cô ngồi trước mặt Thẩm Tư Gia, ngồi nhìn kỹ, cô mới phát hiện, trước mặt cô có mấy bình rượu đã trống không, mà hai gò má của cô ấy đã ửng đỏ hết lên.
"Bởi vì Triệu Trăn?"
Mặc dù Thẩm Tư Gia không nói, Bạc Kha Nhiễm cũng rất rõ ràng, có thể làm cho Thẩm Đại tiểu thư mượn rượu mua giải sầu trừ bỏ Triệu Trăn thì còn có ai nữa đâu?
"Triệu Trăn? Ai a?" Thẩm Tư Gia cười cười.
Bạc Kha Nhiễm trở mình một cái xem thường, Thẩm Tư Gia không tiếp rục uống rượu, mà bắt đầu giả ngây giả dại.
Thẩm Tư Gia là người như thế nào, người ngoài không biết, cô Bạc Kha Nhiễm còn không biết sao?
"Lại bắt đầu giả bộ?" Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ.
"Đến, uống rượu uống rượu." Thẩm Tư Gia đem rượu đỏ rót ra ly trước mặt Bạc Kha Nhiễm.
"Có phải là chị em tốt hay không, nếu là chị em tốt liền theo tớ uống, chúng ta không say không về."
Nhìn thấy cô ấy một bộ dạng vô lại, Bạc Kha Nhiễm thật muốn quay đầu bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn còn một chút động lòng trắc ẩn, vẫn là không làm cho cô bỏ của chạy lấy người.
Bất đắc dĩ bưng ly rượu lên, trực tiếp uống một ngụm.
Thấy thế, Thẩm Tư Gia vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Không hổ là chị em tốt của Thẩm Tư Gia tớ, đến, lại tiếp một ly."
**
"Tiểu Nhiễm?"
"Bạc Kha Nhiễm?"
Thẩm Tư Gia ghé vào trên mặt bàn nhìn Bạc Kha Nhiễm không nhúc nhích, cô hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở nặng nề, hai má vốn trắng nõn giờ phút này đỏ lên, nhìn bộ dạng này, chính là say không biết đường về.
Lúc này đến phiên Thẩm Tư Gia bất đắc dĩ, rõ ràng là đến bồi cô uống rượu, như thế nào cuối cùng bản thân không có say, ngược lại người bồi rượu lại say đến rối tinh rối mù?
"Mau đứng lên, chúng ta phải đi về rồi?" Thẩm Tư Gia cầm áo khoác đi đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, muốn đem cô kéo lên, nhưng cô kéo đến nửa ngày cũng không kéo được Bạc Kha Nhiễm đứng dậy.
"Này, cậu có trở về hay không?" Thẩm Tư Gia có chút suyễn.
Bạc Kha Nhiễm không kiêng nhẫn hừ vài tiếng, đầu nghiêng một cái, thờ ơ không phản ứng.
Thẩm Tư Gia hoàn toàn không có cách nào khác, nhìn Bạc Kha Nhiễm xụi lơ thành một đoàn, cô đột nhiên cảm thấy được chính mình tự tìm khổ cho bản thân, còn không bằng tự mình tìm một quán bar im lặng uống rượu.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Tư Gia ngồi xuống đỡ người, dù sao cô cũng bất động.
Cô nhìn hai má đỏ ửng của Bạc Kha Nhiễm, qua vài giây, như là nghĩ đến cái gì, cô vội vàng lấy túi xách cầm điện thoại ra, sau đó tìm ra số điện thoại quen thuộc.
Tiếng chuông đổ một hồi, cô câu lên khóe môi, thuận thế chọc chọc hai má Bạc Kha Nhiễm, nói: "Là chính cậu từ mình say bất tỉnh, không nên trách tớ nha."
Cảnh này là lúc các cô vẫn còn là cung nữ, cảnh diễn này rất là quan trọng, là bước đệm cho những phân cảnh về sau.
Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, trong vườn hoa Trường Xuân uyển thường có thể nghe thấy những tiếng nói cười thanh thúy của nhóm cũng nữ truyền đến.
Lúc này, đúng là thời gian nghỉ ngơi của các nàng tại nội uyển.
Trong đình viện ánh nắng vừa đủ, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, một nữ tử ngồi trên một chiếc xích đu nhỏ, mái tóc như thác nước, mặt mày tinh xảo, cho dù cùng mọi người mặc đồ và phục sức giống nhau, lại như không che được dung nhan tú lệ xuất chúng của nàng.
Hai chân của nàng cách mặt đất, nhẹ nhàng đung đưa, nàng hơi hơi nhắm lại hai mắt, cảm thụ chút không khí ấm áp của ngày xuân.
"A Khê."
Cảm giác bả vai bị người nhẹ nhàng vỗ, Ngọc Khê phút chốc mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về người đang đứng sau lưng mình.
"A Châu."
Dung nhan đẹp đẽ của Minh Châu ánh vào mi mắt.
Nàng cùng Minh Châu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bên trong thâm cung này, các nàng dựa vào nhau mà sống, tình cảm của hai người so với những cung nữ khác trong cung sâu đậm hơn nhiều.
"Được nhàn rỗi nên ngồi đây phơi nắng?"
Minh Châu lướt nhẹ cung trang đi qua bên cạnh nàng ngồi xuống.
"Này, cho ngươi." Minh Châu đưa tay mở ra, là một cái hà bao nhỏ tinh xảo.
"Cái này là cái gì?" Ngọc Khê nghi hoặc hỏi nàng.
"Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao."
Ngọc Khê tiếp nhận hà bao, đem hà bao nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một góc lọ màu trắng ngà.
"Son môi hoa lan ngọc?"
"Không cần đâu."
"Ta ở chỗ quản sự ma ma mua đó, nàng mang từ ngoài cung vào, ta mua hai lọ, tặng ngươi một lọ."
"Ngươi cũng biết, bình thường ta không bôi mấy cái này."
"Không quan hệ a, rảnh rỗi thì bôi một ít." Minh Châu nhẹ nhàng đong đưa xích đu.
Ngọc Khê bất đắc dĩ cười cười, nhưng vẫn là vui mừng đem hà bao cất vào trong tay áo.
Đồ vật này nọ Minh Châu tặng, nàng toàn bộ đều thích.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một trận ồn ào.
Ghé mắt nhìn qua, nguyên lai các cung nữ đang nghỉ ngơi đều hướng bên ngoài mà chạy đi, mỗi người trên mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
Ngọc Khê cùng Minh Châu nhìn nhau.
Hiển nhiên đã có chuyện gì xảy ra rồi.
"Nguyễn Nhân tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngọc Khê đưa tay ngăn lại một cung nữ mở miệng hỏi.
"Ngọc Khê muội muội, Minh Châu muội muội, các người sao còn ở nơi này, có chuyện đại sự xảy ra." Lúc này, thẫn tình của Nguyễn Nhân có chút thấp thỏm lo âu.
Cảm xúc bất an của nàng dường như cũng ảnh hưởng đến hai người.
"Rốt cuộc là đại sự gì?" Minh Châu không yên hỏi.
"Hôm nay ở trong ngự hoa viên Minh phi nương nương hại Thục phi nương nương đẻ non, nghe Triệu công công nói, Trường Xuân uyển chúng ta sắp gặp tai vạ đến nơi rồi."
Trong cung ai không biết Thục phi nương nương hiện tại là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, lại hơn nữa trong bụng mang long thai, mẫu bằng tử quý, trong cung ai không tán tụng, ai không nịnh bợ.
Hiện giờ..
Thân thể Minh Châu không khỏi lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì đứng không vững, may mà Ngọc Khê đang đứng ở một bên kịp thời đỡ lấy nàng.
"Việc này.. chúng ta làm sao đây, phải như thế nào?"
"Việc này còn chưa rõ ràng, chúng ta đều là mệnh nô tài, chủ nhân có chuyện gì, chúng ta cũng khó lòng mà thoát." Nguyễn Nhân thở dài một tiếng, tiện đà hướng ngoài viện mà chạy đi.
"Cắt."
Thẩm Dữ ở phía sau camera hô một tiếng, Bạc Kha Nhiễm buông lỏng bàn tay đang đỡ Lục Hi Hòa, Lục Hi Hòa thu lại biểu tình sợ hãi, sắc mặt khôi phục bình tĩnh.
Trợ lý của cả hai đều chuẩn bị sẵn áo khoác cùng túi chườm nóng đưa cho hai người.
Đem túi chườm nóng ôm vào trong ngực Bạc Kha Nhiễm một lần nữa thấy mình giống như sống lại, trang phục cung nữ mặc quá đơn giản nên khí lạnh tràn vào cả người như muốn đóng băng, làm sao mà giống như kịch bản cái gì mà ngày xuân ánh nắng ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn sang bên phía Thẩm Dữ, chính là không khéo, cô vừa ngẩng đầu, vừa lúc ánh nhìn của Thẩm Dữ cũng chạm đến.
Ánh mắt hời hợt, lại mang theo một chút lành lạnh.
Nhớ tới đêm qua hai người triền miên hôn môi, trên mặt Bạc Kha Nhiễm phừng một cái đỏ lên, cô theo bản năng né tránh ánh mắt của anh.
"Làm sao vậy, gió thổi một hồi cô liền bị sốt, hai má đỏ như vậy?" Âm thanh trêu tức của Lục Hi Hòa vang lên bên tai.
Bạc Kha Nhiễm tức giận liếc cô một cái, sau đó ôm túi chườm nóng hướng lều trại nghỉ ngơi mà đi.
"Này, tôi chỉ nói đùa thôi cô thôi mà."
Buổi chiều hôm nay Bạc Kha Nhiễm không có cảnh, vừa lúc cô còn một tiếc mục chưa có hoàn thành, Nguyễn Lệ liền thay cô xin nghỉ một buổi, buổi sáng vừa diễn xong, ngay cả cơm còn chưa kịp ăn, liền mang cô bay thẳng đến Hạ Môn.
Chờ Bạc Kha Nhiễm quay xong tiếc mục liền từ Hạ Môn bay trở về, thời điểm trở lại đoàn phim đã là 7h hơn buổi tối.
Quay về khách sạn tắm giặt xong, vừa mới chuẩn bị gọi cơm, điện thoại Thẩm Tư Gia liện gọi đến.
Nói là tới tham ban, muốn cùng cô ăn cơm chiều.
Thẩm Đại tiểu thư mời ăn cơm, cô như thế nào có thể cự tuyệt đây.
Đơn giản chỉnh lý chính mình một chút, liền đi đến chỗ hẹn.
Bạc Kha Nhiễm đè thấp mũ trên đầu, kéo cao áo khoác, hai tay cắm vào trong túi, một đường hướng trên lầu mà đi, bởi vì nguyên nhân là cô, nên Thẩm Tư Gia dứt khoát đặt phòng bao.Mới vừa đẩy cửa đi vào, đầu tiên Bạc Kha Nhiễm liền đưa ánh nhìn đến khuôn mặt cực kì xinh đẹp của Thẩm Tư Gia, thấy cô tiến vào, cô ấy liền hướng cô ngoắc tay.
"Tới rồi?" Cô cười cười, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, sóng mắt mê ly.
Bạc Kha Nhiễm hướng cô gật đầu, liền đi qua.
Thẩm Tư Gia lấy đầu ngón tay câu được câu không gõ mặt bàn trơn nhẵn, rượu màu đỏ xinh đẹp ở bên trong, bàn tay vốn đã trắng càng thêm trắng nõn.
Mà ở trước mặt của cô, nghiễm nhiên bày đặt vài bình rượu.
"Tới đây nhanh lên, bồi tớ uống rượu." Thẩm Tư Gia kéo lên đôi môi đỏ thẫm.
Không phải nói đến ăn cơm sao, như thế nào lại thành bồi rượu?
Cô ngồi trước mặt Thẩm Tư Gia, ngồi nhìn kỹ, cô mới phát hiện, trước mặt cô có mấy bình rượu đã trống không, mà hai gò má của cô ấy đã ửng đỏ hết lên.
"Bởi vì Triệu Trăn?"
Mặc dù Thẩm Tư Gia không nói, Bạc Kha Nhiễm cũng rất rõ ràng, có thể làm cho Thẩm Đại tiểu thư mượn rượu mua giải sầu trừ bỏ Triệu Trăn thì còn có ai nữa đâu?
"Triệu Trăn? Ai a?" Thẩm Tư Gia cười cười.
Bạc Kha Nhiễm trở mình một cái xem thường, Thẩm Tư Gia không tiếp rục uống rượu, mà bắt đầu giả ngây giả dại.
Thẩm Tư Gia là người như thế nào, người ngoài không biết, cô Bạc Kha Nhiễm còn không biết sao?
"Lại bắt đầu giả bộ?" Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ.
"Đến, uống rượu uống rượu." Thẩm Tư Gia đem rượu đỏ rót ra ly trước mặt Bạc Kha Nhiễm.
"Có phải là chị em tốt hay không, nếu là chị em tốt liền theo tớ uống, chúng ta không say không về."
Nhìn thấy cô ấy một bộ dạng vô lại, Bạc Kha Nhiễm thật muốn quay đầu bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn còn một chút động lòng trắc ẩn, vẫn là không làm cho cô bỏ của chạy lấy người.
Bất đắc dĩ bưng ly rượu lên, trực tiếp uống một ngụm.
Thấy thế, Thẩm Tư Gia vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Không hổ là chị em tốt của Thẩm Tư Gia tớ, đến, lại tiếp một ly."
**
"Tiểu Nhiễm?"
"Bạc Kha Nhiễm?"
Thẩm Tư Gia ghé vào trên mặt bàn nhìn Bạc Kha Nhiễm không nhúc nhích, cô hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở nặng nề, hai má vốn trắng nõn giờ phút này đỏ lên, nhìn bộ dạng này, chính là say không biết đường về.
Lúc này đến phiên Thẩm Tư Gia bất đắc dĩ, rõ ràng là đến bồi cô uống rượu, như thế nào cuối cùng bản thân không có say, ngược lại người bồi rượu lại say đến rối tinh rối mù?
"Mau đứng lên, chúng ta phải đi về rồi?" Thẩm Tư Gia cầm áo khoác đi đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, muốn đem cô kéo lên, nhưng cô kéo đến nửa ngày cũng không kéo được Bạc Kha Nhiễm đứng dậy.
"Này, cậu có trở về hay không?" Thẩm Tư Gia có chút suyễn.
Bạc Kha Nhiễm không kiêng nhẫn hừ vài tiếng, đầu nghiêng một cái, thờ ơ không phản ứng.
Thẩm Tư Gia hoàn toàn không có cách nào khác, nhìn Bạc Kha Nhiễm xụi lơ thành một đoàn, cô đột nhiên cảm thấy được chính mình tự tìm khổ cho bản thân, còn không bằng tự mình tìm một quán bar im lặng uống rượu.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Tư Gia ngồi xuống đỡ người, dù sao cô cũng bất động.
Cô nhìn hai má đỏ ửng của Bạc Kha Nhiễm, qua vài giây, như là nghĩ đến cái gì, cô vội vàng lấy túi xách cầm điện thoại ra, sau đó tìm ra số điện thoại quen thuộc.
Tiếng chuông đổ một hồi, cô câu lên khóe môi, thuận thế chọc chọc hai má Bạc Kha Nhiễm, nói: "Là chính cậu từ mình say bất tỉnh, không nên trách tớ nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/83
|