Editor: MyYen050296
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Thẩm Dữ tỉnh lại, Bạc Kha Nhiễm còn ngoan ngoãn mà ngủ trong ngực anh, cô dịu ngoan mà ngủ trong lòng anh, ngủ đến an lành.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại bây giờ là bảy giờ bốn lăm phút sáng.
Nhắm hai mắt lại thêm vài giây, thời điểm mở mắt ra một lần nữa, trong mắt đã là một mảnh tỉnh táo.
Anh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống khỏi giường, giúp Bạc Kha Nhiễm chỉnh tốt góc chăn, sau đó mới đi đến phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong anh mới từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Anh đi đến bên tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, ngửa đầu uống mấy ngụm, lúc này mới chuẩn bị làm bữa sáng.
Một lát nữa Nguyễn Lệ sẽ qua đây đón cô đi đến đoàn phim.
Bạc Kha Nhiễm bị một hồi âm thanh leng keng đánh thức.
Tỉnh lại liền bị hương thơm từng hồi xông vào mũi, lúc này mới phát hiện ra bụng đã đói đến kêu vang.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ nằm bên cạnh, cũng không thấy Thẩm Dữ đâu.
Nghĩ nghĩ, lúc này chắc hẳn là anh đang làm bữa sáng đi.
Ở trong chăn thoải mái duỗi người một cái, lúc này mới bò khỏi giường.
Mang vào dép lê rồi đi ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nam nhân đang loay hoay trong bếp, mặt anh hướng vào cửa sổ, đối diện với ánh mặt trời, để lại cho cô bóng dáng cao lớn.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy, trong lòng tràn ra một tia ngọt ngào.
Cô cứ như vậy đứng dựa vào cửa phòng ngủ mà nhìn anh, cô càng nhìn anh như vậy càng cảm thấy không đủ.
"Còn không mau đi rửa mặt?"
Đang nhìn đến thất thần, lại nghe người nọ trong bếp nói vọng ra.
Bạc Kha Nhiễm giật mình hả miệng thở dốc.
Anh.. anh như thế nào biết cô đang đứng ở đằng sau?
"Ánh mắt của em nóng bỏng như vậy, chỉ sợ sau lưng của anh bị em nhìn thủng cho một lỗ rồi."
Trong lúc Bạc Kha Nhiễm còn chưa có nghĩ xong, thanh âm Thẩm Dữ lần nữa vang lên, làn này là tràn đầy ý tứ trêu chọc.
Cùng anh ở chung lâu rồi, da mặt Bạc Kha Nhiễm cũng dày lên, đối với sự trêu chọc của anh đao thương bất nhập, vì thế cô hướng chỗ anh mà chạy qua.
Cô duỗi tay trực tiếp ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, đem gương mặt dán vào lưng anh, quần áo mặc trên người anh phá lệ thoải mái.
"Anh thức dậy khi nào?"
Thẩm Dữ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang dán ở sau lưng của mình: "Mới vừa thức dậy không lâu."
Bạc Kha Nhiễm buộc chặt hai cánh tay đang ôm eo anh lại, nghiêng đầu nhìn về phía trứng gà anh chiên.
"Anh chiên trứng thật là đẹp mắt."
Thẩm Dữ bật cười: "Em muốn học không?"
"Không muốn không muốn." Bạc Kha Nhiễm lâp tức lắc đầu.
"Hử?"
"Em không cần học, mình anh làm là được rồi."
Thẩm Dữ xoay người lại, đưa tay vỗ nhẹ lên ót cô một cái.
"Em a."
Bạc Kha Nhiễm cười hì hì xoa xoa cái ót của mình.
Thời điểm cô cười, khóe miệng cong lên, hàm răng trắng noãn như ẩn như hiện.
Nhìn thấy vậy, Thẩm Dữ hơi nhấp môi, anh thình lình ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cô, cả người cô bị bắt nhón mũi chân dựa vào người anh.
"Anh làm gì.."
Cô còn chưa có nói xong, đột nhiên môi ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà mở to hai mắt, cô vội vàng duỗi tay đẩy ngực anh, cơ thể anh giống như nhà giam, vững như bàn thạch.
"Ngô.."
Đầu lưỡi của anh cường thế mà tách đôi môi mềm mại của cô thăm dò đi vào, ở trong khoang miệng cô phiên vân phúc vũ.
Một nụ hôn kết thúc, Bạc Kha Nhiễm sắc mặt ửng hồng, cô duỗi tay che lại miệng mình.
"Anh làm gì vậy, em còn chưa có đánh răng."
Thẩm Dữ buồn cười, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, xoa đầu cô.
"Anh không chê em."
Sắc mặt Bạc Kha Nhiễm càng đỏ.
Người này___
Có chút đáng ghét.
Nhưng là, cố tình cô lại rất thích.
"Được rồi, mau đi rửa mặt đi, Lệ tỷ sắp đến rồi."
"Được, em đi liền."
Bạc Kha Nhiễm rời khỏi cái ôm của anh, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Thẩm Dữ nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Thẳng đến khi cô đi vào phòng ngủ, lúc này mới xoay người đem trứng đã chiên từ trong chảo ra.
Chờ Bạc Kha Nhiễm một lần nữa ra khỏi phòng tắm, bữa sáng đã được dọn lên bàn.
"Mau tới đây ăn đi."
"Tới đây." Bạc Kha Nhiễm bước nhanh đi qua.
Mới vừa ăn xong bữa sáng, mấy người Nguyễn Lệ đã tới.
Nguyễn Lệ vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Dữ đang ở trong bếp rửa chén, mà Bạc Kha Nhiễm thì nhàn nhã ngồi trên sô pha ăn trái cây đã được Thẩm Dữ cắt ra bày lên đĩa.
Miumi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, hơn nửa ngày còn chưa hoàn hồn.
Mà A Miên bị dọa đến nỗi túi xách rớt bịch trên mặt đất.
Dẫn đến ánh mắt của nhiều người lia đến, A Miên tự biết chính mình phản ứng có chút thái quá, cô nhóc ngượng ngùng cúi xuống nhặt túi xách lên.
"Ngượng ngùng ngượng ngùng, trượt tay."
Nguyễn Lệ liếc A Miên một cái, không lên tiếng.
Bởi vì chị hiện tại đã chết lặng, bởi vì mỗi lần đến đây, đều cũng thấy Thẩm Dữ bận rộn, còn cô thì nhàn hạ.
Vừa mới bắt đầu, chị cũng bị dọa không nhẹ, nhưng số lần đến đây nhiều, chị đã tập mãi thành quen.
"Kha nhiễm, đồ vật thu dọn xong chưa?" Nguyễn Lệ hỏi cô.
"Còn có một chút chưa có thu dọn xong."
Nói xong, hai người đi vào phòng ngủ.
Thẩm Dữ rửa xong chén bát từ trrong nhà bếp đi ra, nhìn thấy hai người co quắp mà đứng ở nơi đó.
"Hai người đừng đứng, ngồi đi." Thẩm Dữ chỉ chỉ sô pha một bên.
Miumi cùng A Miên liếc nhau một cái, sau đó ăn ý mà đi đến so pha ngồi xuống, ngoan ngoãn mà chờ.
Thẩm Dữ vừa vào phòng ngủ thì thấy Bạc Kha Nhiễm ngồi xổm dưới đất xếp hành lý.
Anh bước nhanh đi qua chỗ cô: "Thu dọn cái gì vậy?"
"Hành lý." Bạc Kha Nhiễm đầu cũng không ngẩng mà nói với anh.
Thẩm Dữ đương nhiên là biết thu dọn hành lý, nhưng cô ngay cả nhìn mình một cái cũng không nhìn, vì thế cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Anh vừa ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm liền đưa mắt nhìn anh: "Anh ở chỗ này làm gì vậy?"
Thẩm Dữ từ trong tay cô lấy quần áo bỏ vào trong va li: "Anh tới giúp em."
"Cũng không có đồ vật gì, em tự mình làm cũng được." Bạc Kha Nhiễm duỗi tay đẩy đẩy anh.
Thẩm Dữ không lên tiếng, nhưng động tác cũng không có ngừng lại, vẫn như cũ giúp cô xếp quần áo.
"Em sẽ ở lại đoàn phim trong bao lâu?"
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Đại khái gần ba tháng."
"Ba tháng."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Vậy em.. có nhớ anh hay không?"
Câu nói tiếp theo của Thẩm Dữ có chút nhanh, Bạc Kha Nhiễm có chút không để ý, cho nên căn bản không có nghe rõ, vì thế cô hỏi lại.
"Anh vừa mới nói cái gì?"
Thẩm Dữ nhìn cô một cái: "Em có thể.."
"Kha Nhiễm, mấy thứ này phải không?"
Thẩm Dư còn chưa có nói xong, liền bị Nguyễn Lệ từ trong phòng tắm đi ra đánh gãy.
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ ngồi xổm ở nơi đó.
Hai người kề sát lại với nhau, cũng không biết đang nói cái gì.
Mà nhìn phản ứng của bọn họ, chị rõ ràng chính mình vừa rồi có thể cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua đồ rửa mặt trong tay chị, gật đầu.
"Đúng vậy."
Nguyễn Lệ đem đồ rửa mặt của Bạc Kha Nhiễm bỏ vào trong túi trang điểm bên cạnh,
Lại nhìn thoáng qua Thẩm Dữ ở bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, chị lúc này không nên ở lại nơi này, vì thế chị thức thời nói với cô.
"Kha Nhiễm, chị ra bên ngoài chờ em."
"Vâng, được." Bạc Kha Nhiễm nhìn chị gật gật đầu.
Cô đem đồ rửa mặt đã được Nguyễn Lệ lấy ra bỏ vào trong va li.
"Đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói cái gì?" Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Thẩm Dữ cũng dứt khoát buông quần áo trong tay, cánh tay anh nắm lấy bả vai Bạc Kha Nhiễm.
"Anh nói."
"Em có thể nhớ đến anh hay không?"
Bạc Kha Nhiễm ngẩng ra một chút, đột nhiên nghĩ đến những lời anh nói không rõ lúc nãy, bỗng nhiên hiểu được, cô không khỏi mà nở nụ cười.
"Anh vừa rồi là nói với em việc này?"
"Ừ."
"Vậy sao lúc nãy anh không nói lớn một chút?"
Sắc mặt Thẩm Dữ cương cứng một chút: "Chẳng lẽ vừa rồi anh không có nói lớn sao?"
"Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng anh không có nói to mà."
Hai người vẫn còn cãi đến hăng hái.
Cuối cùng Thẩm dữ bại trận.
"Được, vậy bây giờ anh thoải mái hỏi em, em có thể nhớ đến anh hay không?"
"Có a." Bạc Kha Nhiễm trả lời rất rõ ràng.
Cô nhớ anh, đương nhiên sẽ nói nhớ anh.
Cứ nghĩ đến việc sẽ rất lâu không được thấy anh, cô liền cảm thấy trong lòng buồn buồn.
Tuy rằng lúc trước cô cũng đóng phim, nhưng trong ba tháng đó hai người ở cùng đoàn phim, ngẩng đầu không thấy cuối đầu thấy, huống chi lúc đóng máy hai người vẫn luôn ở bên nhau, bây giờ lại xa nhau, cô thật là có chút không quen.
"Thật sự?" Cô trả lời dứt khoát như vậy, Thẩm Dữ có chút sửng sốt.
Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm thở dài một hơi, cô buông quần áo trong tay, duỗi tay ôm lấy cổ anh, cả người dựa vào người anh.
"Đương nhiên là thật, em nhớ anh, còn chưa có đi, em cũng đã nhớ anh rồi."
Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động nhào vào trong lòng, Thẩm Dữ lập tức trở tay ôm cô: "Em tiểu nha đầu này."
Bạc Kha Nhiễm thuận thế ăn vạ trong ngực anh: "Vậy còn anh, có nhớ em hay không?"
"Em nói đi?" Thẩm Dữ sủng nịch mà hỏi lại cô.
Bạc Kha Nhiễm cười vẻ mặt thỏa mãn.
Ba người ngồi trên sô pha nhìn vào trong phòng ngủ, nhìn hai người lúc này đang ôm nhau.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bởi vì các cô từ trong mắt đối phương đã thấy được tâm tư lúc này.
Nói thật, nếu không phải lá gan không đủ lớn, các cô thật sự muốn đi lên đá lăn mớ cẩu lương này đi.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Thẩm Dữ tỉnh lại, Bạc Kha Nhiễm còn ngoan ngoãn mà ngủ trong ngực anh, cô dịu ngoan mà ngủ trong lòng anh, ngủ đến an lành.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại bây giờ là bảy giờ bốn lăm phút sáng.
Nhắm hai mắt lại thêm vài giây, thời điểm mở mắt ra một lần nữa, trong mắt đã là một mảnh tỉnh táo.
Anh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống khỏi giường, giúp Bạc Kha Nhiễm chỉnh tốt góc chăn, sau đó mới đi đến phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong anh mới từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Anh đi đến bên tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, ngửa đầu uống mấy ngụm, lúc này mới chuẩn bị làm bữa sáng.
Một lát nữa Nguyễn Lệ sẽ qua đây đón cô đi đến đoàn phim.
Bạc Kha Nhiễm bị một hồi âm thanh leng keng đánh thức.
Tỉnh lại liền bị hương thơm từng hồi xông vào mũi, lúc này mới phát hiện ra bụng đã đói đến kêu vang.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ nằm bên cạnh, cũng không thấy Thẩm Dữ đâu.
Nghĩ nghĩ, lúc này chắc hẳn là anh đang làm bữa sáng đi.
Ở trong chăn thoải mái duỗi người một cái, lúc này mới bò khỏi giường.
Mang vào dép lê rồi đi ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nam nhân đang loay hoay trong bếp, mặt anh hướng vào cửa sổ, đối diện với ánh mặt trời, để lại cho cô bóng dáng cao lớn.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy, trong lòng tràn ra một tia ngọt ngào.
Cô cứ như vậy đứng dựa vào cửa phòng ngủ mà nhìn anh, cô càng nhìn anh như vậy càng cảm thấy không đủ.
"Còn không mau đi rửa mặt?"
Đang nhìn đến thất thần, lại nghe người nọ trong bếp nói vọng ra.
Bạc Kha Nhiễm giật mình hả miệng thở dốc.
Anh.. anh như thế nào biết cô đang đứng ở đằng sau?
"Ánh mắt của em nóng bỏng như vậy, chỉ sợ sau lưng của anh bị em nhìn thủng cho một lỗ rồi."
Trong lúc Bạc Kha Nhiễm còn chưa có nghĩ xong, thanh âm Thẩm Dữ lần nữa vang lên, làn này là tràn đầy ý tứ trêu chọc.
Cùng anh ở chung lâu rồi, da mặt Bạc Kha Nhiễm cũng dày lên, đối với sự trêu chọc của anh đao thương bất nhập, vì thế cô hướng chỗ anh mà chạy qua.
Cô duỗi tay trực tiếp ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, đem gương mặt dán vào lưng anh, quần áo mặc trên người anh phá lệ thoải mái.
"Anh thức dậy khi nào?"
Thẩm Dữ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang dán ở sau lưng của mình: "Mới vừa thức dậy không lâu."
Bạc Kha Nhiễm buộc chặt hai cánh tay đang ôm eo anh lại, nghiêng đầu nhìn về phía trứng gà anh chiên.
"Anh chiên trứng thật là đẹp mắt."
Thẩm Dữ bật cười: "Em muốn học không?"
"Không muốn không muốn." Bạc Kha Nhiễm lâp tức lắc đầu.
"Hử?"
"Em không cần học, mình anh làm là được rồi."
Thẩm Dữ xoay người lại, đưa tay vỗ nhẹ lên ót cô một cái.
"Em a."
Bạc Kha Nhiễm cười hì hì xoa xoa cái ót của mình.
Thời điểm cô cười, khóe miệng cong lên, hàm răng trắng noãn như ẩn như hiện.
Nhìn thấy vậy, Thẩm Dữ hơi nhấp môi, anh thình lình ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cô, cả người cô bị bắt nhón mũi chân dựa vào người anh.
"Anh làm gì.."
Cô còn chưa có nói xong, đột nhiên môi ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà mở to hai mắt, cô vội vàng duỗi tay đẩy ngực anh, cơ thể anh giống như nhà giam, vững như bàn thạch.
"Ngô.."
Đầu lưỡi của anh cường thế mà tách đôi môi mềm mại của cô thăm dò đi vào, ở trong khoang miệng cô phiên vân phúc vũ.
Một nụ hôn kết thúc, Bạc Kha Nhiễm sắc mặt ửng hồng, cô duỗi tay che lại miệng mình.
"Anh làm gì vậy, em còn chưa có đánh răng."
Thẩm Dữ buồn cười, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, xoa đầu cô.
"Anh không chê em."
Sắc mặt Bạc Kha Nhiễm càng đỏ.
Người này___
Có chút đáng ghét.
Nhưng là, cố tình cô lại rất thích.
"Được rồi, mau đi rửa mặt đi, Lệ tỷ sắp đến rồi."
"Được, em đi liền."
Bạc Kha Nhiễm rời khỏi cái ôm của anh, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Thẩm Dữ nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Thẳng đến khi cô đi vào phòng ngủ, lúc này mới xoay người đem trứng đã chiên từ trong chảo ra.
Chờ Bạc Kha Nhiễm một lần nữa ra khỏi phòng tắm, bữa sáng đã được dọn lên bàn.
"Mau tới đây ăn đi."
"Tới đây." Bạc Kha Nhiễm bước nhanh đi qua.
Mới vừa ăn xong bữa sáng, mấy người Nguyễn Lệ đã tới.
Nguyễn Lệ vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Dữ đang ở trong bếp rửa chén, mà Bạc Kha Nhiễm thì nhàn nhã ngồi trên sô pha ăn trái cây đã được Thẩm Dữ cắt ra bày lên đĩa.
Miumi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, hơn nửa ngày còn chưa hoàn hồn.
Mà A Miên bị dọa đến nỗi túi xách rớt bịch trên mặt đất.
Dẫn đến ánh mắt của nhiều người lia đến, A Miên tự biết chính mình phản ứng có chút thái quá, cô nhóc ngượng ngùng cúi xuống nhặt túi xách lên.
"Ngượng ngùng ngượng ngùng, trượt tay."
Nguyễn Lệ liếc A Miên một cái, không lên tiếng.
Bởi vì chị hiện tại đã chết lặng, bởi vì mỗi lần đến đây, đều cũng thấy Thẩm Dữ bận rộn, còn cô thì nhàn hạ.
Vừa mới bắt đầu, chị cũng bị dọa không nhẹ, nhưng số lần đến đây nhiều, chị đã tập mãi thành quen.
"Kha nhiễm, đồ vật thu dọn xong chưa?" Nguyễn Lệ hỏi cô.
"Còn có một chút chưa có thu dọn xong."
Nói xong, hai người đi vào phòng ngủ.
Thẩm Dữ rửa xong chén bát từ trrong nhà bếp đi ra, nhìn thấy hai người co quắp mà đứng ở nơi đó.
"Hai người đừng đứng, ngồi đi." Thẩm Dữ chỉ chỉ sô pha một bên.
Miumi cùng A Miên liếc nhau một cái, sau đó ăn ý mà đi đến so pha ngồi xuống, ngoan ngoãn mà chờ.
Thẩm Dữ vừa vào phòng ngủ thì thấy Bạc Kha Nhiễm ngồi xổm dưới đất xếp hành lý.
Anh bước nhanh đi qua chỗ cô: "Thu dọn cái gì vậy?"
"Hành lý." Bạc Kha Nhiễm đầu cũng không ngẩng mà nói với anh.
Thẩm Dữ đương nhiên là biết thu dọn hành lý, nhưng cô ngay cả nhìn mình một cái cũng không nhìn, vì thế cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Anh vừa ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm liền đưa mắt nhìn anh: "Anh ở chỗ này làm gì vậy?"
Thẩm Dữ từ trong tay cô lấy quần áo bỏ vào trong va li: "Anh tới giúp em."
"Cũng không có đồ vật gì, em tự mình làm cũng được." Bạc Kha Nhiễm duỗi tay đẩy đẩy anh.
Thẩm Dữ không lên tiếng, nhưng động tác cũng không có ngừng lại, vẫn như cũ giúp cô xếp quần áo.
"Em sẽ ở lại đoàn phim trong bao lâu?"
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Đại khái gần ba tháng."
"Ba tháng."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Vậy em.. có nhớ anh hay không?"
Câu nói tiếp theo của Thẩm Dữ có chút nhanh, Bạc Kha Nhiễm có chút không để ý, cho nên căn bản không có nghe rõ, vì thế cô hỏi lại.
"Anh vừa mới nói cái gì?"
Thẩm Dữ nhìn cô một cái: "Em có thể.."
"Kha Nhiễm, mấy thứ này phải không?"
Thẩm Dư còn chưa có nói xong, liền bị Nguyễn Lệ từ trong phòng tắm đi ra đánh gãy.
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ ngồi xổm ở nơi đó.
Hai người kề sát lại với nhau, cũng không biết đang nói cái gì.
Mà nhìn phản ứng của bọn họ, chị rõ ràng chính mình vừa rồi có thể cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua đồ rửa mặt trong tay chị, gật đầu.
"Đúng vậy."
Nguyễn Lệ đem đồ rửa mặt của Bạc Kha Nhiễm bỏ vào trong túi trang điểm bên cạnh,
Lại nhìn thoáng qua Thẩm Dữ ở bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, chị lúc này không nên ở lại nơi này, vì thế chị thức thời nói với cô.
"Kha Nhiễm, chị ra bên ngoài chờ em."
"Vâng, được." Bạc Kha Nhiễm nhìn chị gật gật đầu.
Cô đem đồ rửa mặt đã được Nguyễn Lệ lấy ra bỏ vào trong va li.
"Đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói cái gì?" Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Thẩm Dữ cũng dứt khoát buông quần áo trong tay, cánh tay anh nắm lấy bả vai Bạc Kha Nhiễm.
"Anh nói."
"Em có thể nhớ đến anh hay không?"
Bạc Kha Nhiễm ngẩng ra một chút, đột nhiên nghĩ đến những lời anh nói không rõ lúc nãy, bỗng nhiên hiểu được, cô không khỏi mà nở nụ cười.
"Anh vừa rồi là nói với em việc này?"
"Ừ."
"Vậy sao lúc nãy anh không nói lớn một chút?"
Sắc mặt Thẩm Dữ cương cứng một chút: "Chẳng lẽ vừa rồi anh không có nói lớn sao?"
"Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng anh không có nói to mà."
Hai người vẫn còn cãi đến hăng hái.
Cuối cùng Thẩm dữ bại trận.
"Được, vậy bây giờ anh thoải mái hỏi em, em có thể nhớ đến anh hay không?"
"Có a." Bạc Kha Nhiễm trả lời rất rõ ràng.
Cô nhớ anh, đương nhiên sẽ nói nhớ anh.
Cứ nghĩ đến việc sẽ rất lâu không được thấy anh, cô liền cảm thấy trong lòng buồn buồn.
Tuy rằng lúc trước cô cũng đóng phim, nhưng trong ba tháng đó hai người ở cùng đoàn phim, ngẩng đầu không thấy cuối đầu thấy, huống chi lúc đóng máy hai người vẫn luôn ở bên nhau, bây giờ lại xa nhau, cô thật là có chút không quen.
"Thật sự?" Cô trả lời dứt khoát như vậy, Thẩm Dữ có chút sửng sốt.
Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm thở dài một hơi, cô buông quần áo trong tay, duỗi tay ôm lấy cổ anh, cả người dựa vào người anh.
"Đương nhiên là thật, em nhớ anh, còn chưa có đi, em cũng đã nhớ anh rồi."
Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động nhào vào trong lòng, Thẩm Dữ lập tức trở tay ôm cô: "Em tiểu nha đầu này."
Bạc Kha Nhiễm thuận thế ăn vạ trong ngực anh: "Vậy còn anh, có nhớ em hay không?"
"Em nói đi?" Thẩm Dữ sủng nịch mà hỏi lại cô.
Bạc Kha Nhiễm cười vẻ mặt thỏa mãn.
Ba người ngồi trên sô pha nhìn vào trong phòng ngủ, nhìn hai người lúc này đang ôm nhau.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bởi vì các cô từ trong mắt đối phương đã thấy được tâm tư lúc này.
Nói thật, nếu không phải lá gan không đủ lớn, các cô thật sự muốn đi lên đá lăn mớ cẩu lương này đi.
/83
|