Editor: MyYen050296
"Vâng."
Bạc Kha Nhiễm hiểu ý của Nguyễn Lệ, cô cũng không thật sự muốn mình có bất cứ liên quan nào đến Kỷ Thư Kỳ, liền theo Nguyễn Lệ cùng nhau rời đi.
Cảnh diễn của Kỷ Thư Kỳ bị cắt giảm, điều đó chắc chắn là sự thật.
Mà lần hành động này của cô ta, đã làm cho nhiều nhân viên công tác trong đoàn phim thấy rõ bộ mặt thật, mọi người đối với cô ta đều là kính nhi viễn chi.
Là đương sự Kỷ Thư Kỳ cũng đã nhận ra, trên mặt cô ta tuy rằng không có thể hiện rõ ràng, nhưng sau lưng sớm đã tức đến điên người.
Cũng bởi vì chuyện này, ban đêm Triệu Thụy Sĩ đến tìm Ngưu Kính.
Sau khi kết thúc công việc, đã là rạng sáng hai giờ.
Vừa đi đến góc cua, có hai nam nhân đang đứng ở nơi đó, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt bọn họ, nhưng mơ hồ có thể thấy được đóm lửa phát ra ánh sáng đỏ trên tay hai người.
Triệu Thụy Sĩ dùng sức hút một ngụm thuốc, thời điểm phun ra toàn là sương khói, ông ta hỏi Ngưu Kính.
"Lão Ngưu, ông xem việc này nếu không.."
"Nếu không thế nào, giảm cảnh diễn của ai, giảm của Thiệu Chi hay là Kha Nhiễm, ông nói đi." Ngưu Kính đánh gãy lời nói của ông ta.
Ngưu Kính hỏi câu này làm cho Triệu Thụy Sĩ á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
Đúng vậy, bọn họ không thể giảm cảnh diễn của nam nữ chủ được.
Ngưu Kính thấy dáng vẻ này của ông ta, bực bội hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
"Cái tai hại của bộ phim chúng ta đang quay A Dữ cậu ấy đã giúp chúng ta phân tích qua, không nói cái khác, ông nói xem cậu ấy nói có lý không?"
"Có đạo lý." Ông ta không thể không thừa nhận.
Triệu Thụy Sĩ lúc ấy cũng ở, có thể nói Thẩm Dữ phân tích giống như kim châm châm vào máu thịt, cũng chính vì như thế nên sau đó ông ta mới đồng ý giảm suất diễn của Kỷ Thư Kỳ.
Nhưng sự việc hôm na lại nháo thành như vậy, sau đó Kỷ Thư Kỳ lại đến tìm ông ta, muốn ông ta nghĩ cách, ông ta lúc đó đầu óc nóng lên nên mới đồng ý.
Nhưng thật sự thời điểm ở trước mặt Ngưu Kính, lời trong lòng lại khó nói ra.
"Đã có đạo lý, vậy ông cùng tôi nói những chuyện này có ý nghĩa gì không?"
"Không phải, lão Ngưu, ông cũng biết.."
"Ông đừng luyên thuyên với tôi mữa, lão Triệu, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, trường hợp nào mà chẳng gặp qua, những năm đó ông ăn chơi thế nào, hiện tại cũng nên hồi tâm chuyển ý."
Triệu Thụy Sĩ trầm mặc.
"Cô ta làm thế nào để tiến vào đoàn phim của chúng ta, trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhưng có câu tôi muốn nói với ông, một vừa hai phải, còn có, lại nói ông cũng đã trải qua nhiều người như vậy rồi, làm sao lại để một nhà đầu đùa giỡn trong lòng bàn tay?"
"Bộ phim này, là tâm huyết của chúng ta, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận người nào bởi vì một nguyên nhân nào đó mà hủy hoại nói, ông trở về nói với cô ta, còn muốn ở đoàn phim này ngốc một thời gian, liền an phận một chút, nói cách khác."
Ngưu Kính tạm dừng một chút, tiếp tục nói.
"Ông cũng biết thủ đoạn của tôi."
Triệu Thụy Sĩ theo bản năng mà nhìn về phía Ngưu Kính.
Ông ta hiểu rất rõ thủ đoạn của Ngưu Kính, ông tuyệt đối không phải là một quả hồng mềm.
Còn nữa nói đến Kỷ Thư Kỳ.
Ông ta thật sự thích cô ta ư?
Đáp án là phủ định, có lẽ nhất thời có hảo cảm, nhưng tuyệt đối không có vì cô ta mà nháo loạn với người mình hợp tác nhiều năm, bỏ bê sự nghiệp không màng đến.
Hiện giờ Ngưu Kính lại nói như vậy, ông ta mới tỉnh táo lại, ông ta trong thời gian này, quả thật bị cô ta dắt mũi thật rồi, càng khiến cho cô ta không coi ai ra gì.
"Lão Ngưu, tôi đã biết, sự việc hôm nay coi như tôi chưa nói gì, những chuyện khác tôi sẽ xử lý tốt."
Ngưu Kính thấy ông ta đã tỉnh ngộ, trong lòng cũng an ủi không ít.
Ông duỗi tay vỗ vỗ vai Triệu Thụy Sĩ.
**
Đêm đó sau khi cùng Triệu Thụy Sĩ nói qua, cũng không biết ông ta về sau đó nói thế nào với Kỷ Thư Kỳ, nhưng thật ra Kỷ Thư kỳ lại an phận không ít.
Cô ta an phận, đối với Ngưu Kính quả thật là việc tốt.
Kỷ Thư Kỳ biết phân cảnh của mình sẽ bị cắt bỏ, nhưng ngàn lần cô ta không nghĩ đến, không chỉ những cảnh chưa quay sau này bị xóa đi, mà những cảnh quay lúc trước cũng bị bỏ hơn phân nửa.
Cô ta ở trong phòng ném vỡ vô sô ly nước, mảnh thủy tinh vươn vãi khắp nơi.
Cô ta không cam lòng!
Cô ta vất vả quay phim, thậm chí vì mấy cảnh quay, cô ta không biết chịu ba nhiêu khổ trong đó, nhưng bọn họ nói xóa liền xóa không chút mảy may do dự.
Ngay cả lần này Triệu Thụy Sĩ không đứng về phía cô ta.
Nghĩ đến buổi tối hôm đó ông ta trở về cùng cô ta nói, những ngón tay cô ta vô ý cắm thật mạnh vào lòng bàn tay.
Ông ta nói cảnh diễn sẽ bị cắt bỏ, việc này ông ta không thay đổi được, sự tình đã được định ra.
Cô ta đương nhiên không cam lòng, không hài lòng, lại quấn lấy ông ta thật lâu.
Cuối cùng chọc ông ta không kiên nhẫn, ông ta liền dứt khoát nói cắt đứt.
Lúc này cô ta mới luống cuống.
Hiện tại cắt đứt?
Sao có thể chứ?
Hiện tai cô ta còn ở trong đoàn phim, vốn dĩ đã đắc tội với Ngưu Kính, huống hồ mấy người đạo diễn ở tổ phụ trách khác vừa nhìn đã biết, cùng thuyền với Ngưu Kính.
Hiện tại cô ta nếu thật sự cùng Triệu Thụy Sĩ nháo loạn, không biết sẽ bị tra tấn như thế nào, cho nên cô ta tuyệt đối không thể cắt đứt với Triệu Thụy Sĩ, cho dù có cắt đứt, cũng không phải lúc này.
Cô ta không thể không hạ thấp bản thân, một lần nữa đi dỗ dành Triệu Thụy Sĩ, cũng chỉ có thể chập nhận việc bị xóa bớt cảnh quay.
Nhưng là, xóa những cảnh chưa quay cô ta còn có thể lý giải, nhưng tất cả cảnh quay lúc trước cũng cắt bỏ, cô ta cảm thấy việc này nhất định có vấn đề.
Nhất định có người ở sau lưng giở trò.
Chẳng lẽ gần đây mình có đắc tội với ai sao?
Hao hết tâm tư chỉ để chỉnh mình..
Đắc tội với người?
Trong đầu Kỷ Thư Kỳ đột nhiên hiện ra thân ảnh của Bạc Kha Nhiễm.
Muốn nói tới tội, cô ta cũng chỉ đắc tội có một mình cô mà thôi.
Kỷ Thư Kỳ giống như là nghĩ tới cái gì, đôi mắt lập tức trở nên tàn nhẫn, cô ta tùy tiện đem kịch bản đặt trên bàn ném xuống mặt đất.
Bạc Kha Nhiễm!
Cô gần đây đắc tội cũng chỉ có cô.
Chẳng lẽ cô ở sau lưng giở trò quỷ?
Sau khi phẫn nộ qua đi, cô ta dần dần bình tĩnh trở lại.
Bạc Kha Nhiễm bất quá cũng chỉ là một tiểu hoa mà thôi, làm sao có năng lực lớn như vậy, nếu cô ấy có chỗ dựa lớn, đã sớm giống như Liễu Hâm ở trên cao, làm sao sẽ có tình cảnh như bây giờ.
Bất quá, mặc kệ chuyện này có liên quan đến cô ấy hay không.
Cô ta cùng cô chắc chắn một núi không thể có hai hổ.
**
Cũng không biết có phải là ảo giác của Bạc Kha Nhiễm hay không, cô gần đây cảm thấy Ngưu Kính đặc biệt tốt với cô, tuy rằng không có trực tiếp biểu hiện ra ngoài, nhưng cô mơ hồ có thể cảm giác được.
Ngưu Kính khác thường làm cho Bạc Kha Nhiễm có chút bất an.
Rốt cuộc có một ngày, Bạc Kha Nhiễm không nhịn được, cô cảm thấy mình vẫn nên hỏi Ngưu Kính một chút.
Hôm nay, buổi tối sau khi cơm nước xong, cô thừa dịp Ngưu thời điểm Ngưu Kính một mình đến phòng lấy nước, cô cũng vội vàng đi theo qua.
Ngưu Kính vừa lấy nước xong, vừa quay đầu lại đã thấyBạc Kha Nhiễm đang đứng sau lưng, lập tức bị dọa cho hoảng sợ.
"Cháu đi đường làm sao mà không gây ra một chút tiếng động nào vậy?" Ông bất đắc dĩ hỏi cô.
Vốn dĩ bản thân Bạc Kha Nhiễm không nặng, với lại trong thời gian dài học tập theo ba mình, cho nên bất tri bất giác tạo thành thói quen đi đường không phát ra tiếng động.
Cô hướng ông cười cười tỏ ý xin lỗi.
"Xin lỗi."
Ngưu Kính cũng chỉ có thể xua tay.
"Cháu đến đây làm gì, lấy nước sao?" Sau khi ông hỏi xong, ông cũng cảm giác được có chút không thích hợp.
Cô thật sự tới lấy nước sao?
Nếu là tới lấy nước, vì sao hai tay lại trống không đến đây?
Ông ở trên mặt cô quét một vòng, sau đó hỏi.
"Cháu, không phải là đi theo chú đó chứ?"
Ông hỏi trực tiếp như vậy, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng không che dấu, cô dứt khoát thoải mái gật gật đầu.
"Vâng, đúng vậy."
Ngưu Kính nghi hoặc: "Làm sao vậy, tìm chú có việc gì?"
"Dạ, có việc."
Ngưu Kính càng nghi hoặc, cô tìm mình có chuyện gì chứ?
"Vậy cháu nói đi." Ông nói.
Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp môi, lúc này mới nói.
"Ngưu đạo, chú không cảm thấy gần đây chú đối xử với cháu hơi tốt sao?"
"Cháu không biết vì sao chú lại đối xử tốt với cháu như vậy, điều này làm cháu có chút bất an."
Nghe xong, Ngưu Kính bật cười.
"Chỉ là cái này thôi?"
Bạc Kha Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
Tục ngữ nói vô công bất thụ lộc, cô cũng không có giúp ông được cái gì, ông vì cái gì lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô, cái này cô không hiểu cho lắm.
Ngưu Kính nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của cô, cũng không có ý định gạt cô, vì thế ông mở miệng.
"Chú đã biết."
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu nhìn về phía ông: "Biết cái gì ạ?"
Ngưu Kính tạm dừng hai giây, sau đó nói tiếp.
"Quan hệ của cháu và Thẩm Dữ."
Bạc Kha Nhiễm lập tức ngây ngẩn cả người, cả nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại.
Ông.. ông đã biết..
"Chú làm ssao mà biết được.."
Ngưu Kính cười cười: "Đương nhiên là cậu ấy nói với chú, bất quá nếu hai người là quan hệ này, ngày từ đầu vì sao lại không nói với chú?"
"Hai người cư nhiên đối với chú còn giấu kĩ như vậy, còn có lần đó, cậu ấy bay từ Ninh Hạ đến đây tham ban, hiện tại nghĩ đến, tám phần cũng không phải lại đây nhìn chú, mà là nhìn cháu đi, thật không nghĩ tới quan hệ của hai đứa lại tốt đến như vậy."
Bạc Kha Nhiễm lập tức ngây ngẩn cả người.
Thì ra Thẩm Dữ cái gì cũng đều nói với ông, khó trách gần đây ánh mắt của ông nhìn cô có chút khác lạ.
Nếu Thẩm Dữ đã ngả bài với ông, vậy cô cũng không cần giấu giếm nữa.
"Thật xin lỗi Ngưu đạo, chúng cháu thật sự không phải cố ý gạt chú đâu, việc này kỳ thật trừ bỏ người trong nhà chúng cháu biết, cũng không có vài người biết, hai chúng cháu trước mắt cũng là ẩn hôn, cho nên chú ngàn vạn không cần để ý."
"Cháu xem cháu nói gì này, chú đương nhiên sẽ không nói.."
Ngưu đạo đang nói một nửa đột nhiên ngừng lại.
Ông duỗi tay xoa xoa lỗ tai của mình, chắc ông đã lớn tuổi rồi, vừa rồi không cẩn thận một chút liền xuất hiện ảo giác?
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu mà nhìn động tác của ông: "Ngưu đạo, chú làm sao vậy?"
Ngưu Kính một lần nữa nhìn về phía cô, lần đâu tiên trong đời thời điểm cùng nói chuyện với người khác ông nói lắp.
"Cháu vừa rồi nói.. Cùng Thẩm Dữ cái gì.. Ẩn hôn?"
Bạc Kha Nhiễm nhất thời cũng không kịp phản ứng, cô gật gật đầu.
"Vâng, nửa năm trước chúng cháu đã lĩnh chứng rồi.."
Bạc Kha Nhiễm cũng đột nhiên dừng lại.
Biểu tình của Ngưu Kính sao lại kì quái như vậy, vì cái gì ông một bộ khiếp sợ, không phải ông đã biết hết rồi sao?
Giây tiếp theo, Bạc Kha Nhiễm giống như là nghĩ tới cái gì.
Cô vô thố mà chớp mắt vài cái, khô khốc hỏi.
"Ngưu.. Ngưu đạo, anh ấy nói với chú.. cháu cùng cùng anh ấy là quan hệ gì.."
Ngưu Kính nhìn cô, khó khăn mà nói hai chữ.
"Chú cháu.."
"Vâng."
Bạc Kha Nhiễm hiểu ý của Nguyễn Lệ, cô cũng không thật sự muốn mình có bất cứ liên quan nào đến Kỷ Thư Kỳ, liền theo Nguyễn Lệ cùng nhau rời đi.
Cảnh diễn của Kỷ Thư Kỳ bị cắt giảm, điều đó chắc chắn là sự thật.
Mà lần hành động này của cô ta, đã làm cho nhiều nhân viên công tác trong đoàn phim thấy rõ bộ mặt thật, mọi người đối với cô ta đều là kính nhi viễn chi.
Là đương sự Kỷ Thư Kỳ cũng đã nhận ra, trên mặt cô ta tuy rằng không có thể hiện rõ ràng, nhưng sau lưng sớm đã tức đến điên người.
Cũng bởi vì chuyện này, ban đêm Triệu Thụy Sĩ đến tìm Ngưu Kính.
Sau khi kết thúc công việc, đã là rạng sáng hai giờ.
Vừa đi đến góc cua, có hai nam nhân đang đứng ở nơi đó, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt bọn họ, nhưng mơ hồ có thể thấy được đóm lửa phát ra ánh sáng đỏ trên tay hai người.
Triệu Thụy Sĩ dùng sức hút một ngụm thuốc, thời điểm phun ra toàn là sương khói, ông ta hỏi Ngưu Kính.
"Lão Ngưu, ông xem việc này nếu không.."
"Nếu không thế nào, giảm cảnh diễn của ai, giảm của Thiệu Chi hay là Kha Nhiễm, ông nói đi." Ngưu Kính đánh gãy lời nói của ông ta.
Ngưu Kính hỏi câu này làm cho Triệu Thụy Sĩ á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
Đúng vậy, bọn họ không thể giảm cảnh diễn của nam nữ chủ được.
Ngưu Kính thấy dáng vẻ này của ông ta, bực bội hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
"Cái tai hại của bộ phim chúng ta đang quay A Dữ cậu ấy đã giúp chúng ta phân tích qua, không nói cái khác, ông nói xem cậu ấy nói có lý không?"
"Có đạo lý." Ông ta không thể không thừa nhận.
Triệu Thụy Sĩ lúc ấy cũng ở, có thể nói Thẩm Dữ phân tích giống như kim châm châm vào máu thịt, cũng chính vì như thế nên sau đó ông ta mới đồng ý giảm suất diễn của Kỷ Thư Kỳ.
Nhưng sự việc hôm na lại nháo thành như vậy, sau đó Kỷ Thư Kỳ lại đến tìm ông ta, muốn ông ta nghĩ cách, ông ta lúc đó đầu óc nóng lên nên mới đồng ý.
Nhưng thật sự thời điểm ở trước mặt Ngưu Kính, lời trong lòng lại khó nói ra.
"Đã có đạo lý, vậy ông cùng tôi nói những chuyện này có ý nghĩa gì không?"
"Không phải, lão Ngưu, ông cũng biết.."
"Ông đừng luyên thuyên với tôi mữa, lão Triệu, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, trường hợp nào mà chẳng gặp qua, những năm đó ông ăn chơi thế nào, hiện tại cũng nên hồi tâm chuyển ý."
Triệu Thụy Sĩ trầm mặc.
"Cô ta làm thế nào để tiến vào đoàn phim của chúng ta, trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhưng có câu tôi muốn nói với ông, một vừa hai phải, còn có, lại nói ông cũng đã trải qua nhiều người như vậy rồi, làm sao lại để một nhà đầu đùa giỡn trong lòng bàn tay?"
"Bộ phim này, là tâm huyết của chúng ta, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận người nào bởi vì một nguyên nhân nào đó mà hủy hoại nói, ông trở về nói với cô ta, còn muốn ở đoàn phim này ngốc một thời gian, liền an phận một chút, nói cách khác."
Ngưu Kính tạm dừng một chút, tiếp tục nói.
"Ông cũng biết thủ đoạn của tôi."
Triệu Thụy Sĩ theo bản năng mà nhìn về phía Ngưu Kính.
Ông ta hiểu rất rõ thủ đoạn của Ngưu Kính, ông tuyệt đối không phải là một quả hồng mềm.
Còn nữa nói đến Kỷ Thư Kỳ.
Ông ta thật sự thích cô ta ư?
Đáp án là phủ định, có lẽ nhất thời có hảo cảm, nhưng tuyệt đối không có vì cô ta mà nháo loạn với người mình hợp tác nhiều năm, bỏ bê sự nghiệp không màng đến.
Hiện giờ Ngưu Kính lại nói như vậy, ông ta mới tỉnh táo lại, ông ta trong thời gian này, quả thật bị cô ta dắt mũi thật rồi, càng khiến cho cô ta không coi ai ra gì.
"Lão Ngưu, tôi đã biết, sự việc hôm nay coi như tôi chưa nói gì, những chuyện khác tôi sẽ xử lý tốt."
Ngưu Kính thấy ông ta đã tỉnh ngộ, trong lòng cũng an ủi không ít.
Ông duỗi tay vỗ vỗ vai Triệu Thụy Sĩ.
**
Đêm đó sau khi cùng Triệu Thụy Sĩ nói qua, cũng không biết ông ta về sau đó nói thế nào với Kỷ Thư Kỳ, nhưng thật ra Kỷ Thư kỳ lại an phận không ít.
Cô ta an phận, đối với Ngưu Kính quả thật là việc tốt.
Kỷ Thư Kỳ biết phân cảnh của mình sẽ bị cắt bỏ, nhưng ngàn lần cô ta không nghĩ đến, không chỉ những cảnh chưa quay sau này bị xóa đi, mà những cảnh quay lúc trước cũng bị bỏ hơn phân nửa.
Cô ta ở trong phòng ném vỡ vô sô ly nước, mảnh thủy tinh vươn vãi khắp nơi.
Cô ta không cam lòng!
Cô ta vất vả quay phim, thậm chí vì mấy cảnh quay, cô ta không biết chịu ba nhiêu khổ trong đó, nhưng bọn họ nói xóa liền xóa không chút mảy may do dự.
Ngay cả lần này Triệu Thụy Sĩ không đứng về phía cô ta.
Nghĩ đến buổi tối hôm đó ông ta trở về cùng cô ta nói, những ngón tay cô ta vô ý cắm thật mạnh vào lòng bàn tay.
Ông ta nói cảnh diễn sẽ bị cắt bỏ, việc này ông ta không thay đổi được, sự tình đã được định ra.
Cô ta đương nhiên không cam lòng, không hài lòng, lại quấn lấy ông ta thật lâu.
Cuối cùng chọc ông ta không kiên nhẫn, ông ta liền dứt khoát nói cắt đứt.
Lúc này cô ta mới luống cuống.
Hiện tại cắt đứt?
Sao có thể chứ?
Hiện tai cô ta còn ở trong đoàn phim, vốn dĩ đã đắc tội với Ngưu Kính, huống hồ mấy người đạo diễn ở tổ phụ trách khác vừa nhìn đã biết, cùng thuyền với Ngưu Kính.
Hiện tại cô ta nếu thật sự cùng Triệu Thụy Sĩ nháo loạn, không biết sẽ bị tra tấn như thế nào, cho nên cô ta tuyệt đối không thể cắt đứt với Triệu Thụy Sĩ, cho dù có cắt đứt, cũng không phải lúc này.
Cô ta không thể không hạ thấp bản thân, một lần nữa đi dỗ dành Triệu Thụy Sĩ, cũng chỉ có thể chập nhận việc bị xóa bớt cảnh quay.
Nhưng là, xóa những cảnh chưa quay cô ta còn có thể lý giải, nhưng tất cả cảnh quay lúc trước cũng cắt bỏ, cô ta cảm thấy việc này nhất định có vấn đề.
Nhất định có người ở sau lưng giở trò.
Chẳng lẽ gần đây mình có đắc tội với ai sao?
Hao hết tâm tư chỉ để chỉnh mình..
Đắc tội với người?
Trong đầu Kỷ Thư Kỳ đột nhiên hiện ra thân ảnh của Bạc Kha Nhiễm.
Muốn nói tới tội, cô ta cũng chỉ đắc tội có một mình cô mà thôi.
Kỷ Thư Kỳ giống như là nghĩ tới cái gì, đôi mắt lập tức trở nên tàn nhẫn, cô ta tùy tiện đem kịch bản đặt trên bàn ném xuống mặt đất.
Bạc Kha Nhiễm!
Cô gần đây đắc tội cũng chỉ có cô.
Chẳng lẽ cô ở sau lưng giở trò quỷ?
Sau khi phẫn nộ qua đi, cô ta dần dần bình tĩnh trở lại.
Bạc Kha Nhiễm bất quá cũng chỉ là một tiểu hoa mà thôi, làm sao có năng lực lớn như vậy, nếu cô ấy có chỗ dựa lớn, đã sớm giống như Liễu Hâm ở trên cao, làm sao sẽ có tình cảnh như bây giờ.
Bất quá, mặc kệ chuyện này có liên quan đến cô ấy hay không.
Cô ta cùng cô chắc chắn một núi không thể có hai hổ.
**
Cũng không biết có phải là ảo giác của Bạc Kha Nhiễm hay không, cô gần đây cảm thấy Ngưu Kính đặc biệt tốt với cô, tuy rằng không có trực tiếp biểu hiện ra ngoài, nhưng cô mơ hồ có thể cảm giác được.
Ngưu Kính khác thường làm cho Bạc Kha Nhiễm có chút bất an.
Rốt cuộc có một ngày, Bạc Kha Nhiễm không nhịn được, cô cảm thấy mình vẫn nên hỏi Ngưu Kính một chút.
Hôm nay, buổi tối sau khi cơm nước xong, cô thừa dịp Ngưu thời điểm Ngưu Kính một mình đến phòng lấy nước, cô cũng vội vàng đi theo qua.
Ngưu Kính vừa lấy nước xong, vừa quay đầu lại đã thấyBạc Kha Nhiễm đang đứng sau lưng, lập tức bị dọa cho hoảng sợ.
"Cháu đi đường làm sao mà không gây ra một chút tiếng động nào vậy?" Ông bất đắc dĩ hỏi cô.
Vốn dĩ bản thân Bạc Kha Nhiễm không nặng, với lại trong thời gian dài học tập theo ba mình, cho nên bất tri bất giác tạo thành thói quen đi đường không phát ra tiếng động.
Cô hướng ông cười cười tỏ ý xin lỗi.
"Xin lỗi."
Ngưu Kính cũng chỉ có thể xua tay.
"Cháu đến đây làm gì, lấy nước sao?" Sau khi ông hỏi xong, ông cũng cảm giác được có chút không thích hợp.
Cô thật sự tới lấy nước sao?
Nếu là tới lấy nước, vì sao hai tay lại trống không đến đây?
Ông ở trên mặt cô quét một vòng, sau đó hỏi.
"Cháu, không phải là đi theo chú đó chứ?"
Ông hỏi trực tiếp như vậy, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng không che dấu, cô dứt khoát thoải mái gật gật đầu.
"Vâng, đúng vậy."
Ngưu Kính nghi hoặc: "Làm sao vậy, tìm chú có việc gì?"
"Dạ, có việc."
Ngưu Kính càng nghi hoặc, cô tìm mình có chuyện gì chứ?
"Vậy cháu nói đi." Ông nói.
Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp môi, lúc này mới nói.
"Ngưu đạo, chú không cảm thấy gần đây chú đối xử với cháu hơi tốt sao?"
"Cháu không biết vì sao chú lại đối xử tốt với cháu như vậy, điều này làm cháu có chút bất an."
Nghe xong, Ngưu Kính bật cười.
"Chỉ là cái này thôi?"
Bạc Kha Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
Tục ngữ nói vô công bất thụ lộc, cô cũng không có giúp ông được cái gì, ông vì cái gì lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô, cái này cô không hiểu cho lắm.
Ngưu Kính nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của cô, cũng không có ý định gạt cô, vì thế ông mở miệng.
"Chú đã biết."
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu nhìn về phía ông: "Biết cái gì ạ?"
Ngưu Kính tạm dừng hai giây, sau đó nói tiếp.
"Quan hệ của cháu và Thẩm Dữ."
Bạc Kha Nhiễm lập tức ngây ngẩn cả người, cả nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại.
Ông.. ông đã biết..
"Chú làm ssao mà biết được.."
Ngưu Kính cười cười: "Đương nhiên là cậu ấy nói với chú, bất quá nếu hai người là quan hệ này, ngày từ đầu vì sao lại không nói với chú?"
"Hai người cư nhiên đối với chú còn giấu kĩ như vậy, còn có lần đó, cậu ấy bay từ Ninh Hạ đến đây tham ban, hiện tại nghĩ đến, tám phần cũng không phải lại đây nhìn chú, mà là nhìn cháu đi, thật không nghĩ tới quan hệ của hai đứa lại tốt đến như vậy."
Bạc Kha Nhiễm lập tức ngây ngẩn cả người.
Thì ra Thẩm Dữ cái gì cũng đều nói với ông, khó trách gần đây ánh mắt của ông nhìn cô có chút khác lạ.
Nếu Thẩm Dữ đã ngả bài với ông, vậy cô cũng không cần giấu giếm nữa.
"Thật xin lỗi Ngưu đạo, chúng cháu thật sự không phải cố ý gạt chú đâu, việc này kỳ thật trừ bỏ người trong nhà chúng cháu biết, cũng không có vài người biết, hai chúng cháu trước mắt cũng là ẩn hôn, cho nên chú ngàn vạn không cần để ý."
"Cháu xem cháu nói gì này, chú đương nhiên sẽ không nói.."
Ngưu đạo đang nói một nửa đột nhiên ngừng lại.
Ông duỗi tay xoa xoa lỗ tai của mình, chắc ông đã lớn tuổi rồi, vừa rồi không cẩn thận một chút liền xuất hiện ảo giác?
Bạc Kha Nhiễm khó hiểu mà nhìn động tác của ông: "Ngưu đạo, chú làm sao vậy?"
Ngưu Kính một lần nữa nhìn về phía cô, lần đâu tiên trong đời thời điểm cùng nói chuyện với người khác ông nói lắp.
"Cháu vừa rồi nói.. Cùng Thẩm Dữ cái gì.. Ẩn hôn?"
Bạc Kha Nhiễm nhất thời cũng không kịp phản ứng, cô gật gật đầu.
"Vâng, nửa năm trước chúng cháu đã lĩnh chứng rồi.."
Bạc Kha Nhiễm cũng đột nhiên dừng lại.
Biểu tình của Ngưu Kính sao lại kì quái như vậy, vì cái gì ông một bộ khiếp sợ, không phải ông đã biết hết rồi sao?
Giây tiếp theo, Bạc Kha Nhiễm giống như là nghĩ tới cái gì.
Cô vô thố mà chớp mắt vài cái, khô khốc hỏi.
"Ngưu.. Ngưu đạo, anh ấy nói với chú.. cháu cùng cùng anh ấy là quan hệ gì.."
Ngưu Kính nhìn cô, khó khăn mà nói hai chữ.
"Chú cháu.."
/83
|