Lúc Nhiễm Chi Thần tám tuổi, lần đầu gặp Lý thị.
Hắn còn nhớ rõ, ngày ấy ánh mặt trời dào dạt, ấm áp , chiếu vào thân thể tạo lên cảm giác thoải mái khó tả.
Hắn bắt gặp Nhiễm Chi Uyên ở trên hành lang trong hậu hoa viên của Nhiểm phủ, thấy hắn chăm chú nhìn vào xa xa, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Cho đến khi Nhiễm Chi Thần tới gần, cất giọng gọi “Huynh trưởng”, hắn mới chợt định tâm lại.
Ngay sau đó, gương mặt hắn phấn khích kéo Nhiễm Chi Thần, chỉ vào một đám nữ nhân xa xa rồi nói: “Thần nhi, đệ xem. Cô nương mặc bộ quần áo vàng kia có đẹp hay không?”
Nhiễm Chi Thần liếc mắt theo phương hắn chỉ, có lẽ vì cách quá xa, bên kia lại có nhiều nữ nhân, hắn căn bản không thấy rõ lắm. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Nhiễm Chi Uyên, hắn vẫn trái lòng nói một câu: “Vâng, đẹp lắm.”
Quả nhiên, vừa nghe lời này của hắn, ánh mắt Nhiễm Chi Uyên bỗng sáng ngời. Còn nói thêm rằng: “Nàng là con gái vợ cả của Lý gia ở Hoài Dương, hôm nay đi theo phụ thân tới làm khách. Sau này cho nàng trở thành trưởng tẩu của đệ, đệ nói có được hay không?”
Nhiễm Chi Thần không hoài nghi gì, ra sức gật gật đầu, quyết đoán nói: ” Được!”
Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Nhiễm Chi Uyên cười rất tươi, thậm chí còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Nửa năm sau, Nhiễm Chi Uyên thuận lợi cưới Lý thị về nhà.
Hôm đại hôn, hắn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Nhiễm Chi Thần lần đầu tiên nhìn thấy Nhiễm Chi Uyên như vậy, cao hứng giống như chiếm được cả thế gian, khiến cho hắn dù chỉ đứng xem một bên, cũng thấy vui mừng lây. Chính vì thế, hắn mới yêu thích người trưởng tẩu mới về nhà kia hơn vài phần.
Lý thị quả thực rất đẹp, đứng cùng Nhiễm Chi Uyên, giống như những gì mà mọi người nói, trai tài gái sắc, được ông trời tác hợp.
Trong mắt Nhiễm Chi Thần lúc đó, huynh trưởng cùng trưởng tẩu, càng giống như một hình mẫu hoàn hảo.
Nhưng thời gian tốt đẹp này kéo dài quá ngắn, quá ngắn.
Ngay sau ngày đại hôn mấy tháng, Nhiễm Chi Thần phát hiện ra Nhiễm Chi Uyên thay đổi. Không chỉ có trầm mặc hơn rất nhiều, còn thường xuyên thẫn thờ một mình, khi không lại đột nhiên cười cười, trong nụ cười luôn mang theo chút gượng ép.
Nhưng còn Lý thị, dường như ngày càng kiều diễm hơn.
Rất nhanh, hắn đã biết nguyên nhân.
Một ngày nọ, hắn đi theo mẫu thân lên chùa trên núi lễ Phật. Thừa lúc mẫu thân tụng kinh, hắn lén trốn ra ngoài, đi du ngoạn trong chùa.
Lúc đi ngang qua một gian thiện phòng, hắn nghe được một âm thanh tràn đầy mị ý khẽ truyền ra ngoài: “Ở chốn phật môn thanh tịnh lại đi làm việc này, cũng mệt ngươi nghĩ ra!”
Tiếp đến , liền nghe thấy một giọng nam khàn khàn trêu đùa nói: “Thế nào? Ta thấy ngươi chẳng phải cũng rất muốn sao. Nữ nhân, chỉ biết giả vờ giả vịt.”
Sau đó, là một hồi những tiếng thở dồn dập, còn kèm theo âm thanh da thịt đập vào nhau.
Nhiễm Chi Thần đứng bất động ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi sục. Giọng nói hai người này rất quen thuộc, hắn thật sự thấy rất quen thuộc!
Hắn run run ngón tay, nhẹ nhàng đục thủng lớp giấy ở cửa sổ. Qua cái lỗ nhỏ bằng đồng xu, hắn rốt cục đã thấy rõ sự việc bên trong.
Thân thể người nam nhân quay lưng về phía hắn, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng tấm lưng kia cùng tiếng thở dốc, đã khiến cho Nhiễm Chi Thần xác định được rằng, người đó chính là phụ thân của hắn, Nhiễm Kinh Hồng.
Mà lúc này, phụ thân hắn lại đang ra sức rong ruổi trên cơ thể của nữ nhân bên dưới . Nét mặt nữ nhân kia như khóc lại như cười. Dường như đang đang nhận một sự sung sướng tưởng như sắp chết đi. Mà nữ nhân này, lại chính là Lý thị, trưởng tẩu của hắn.
Thân thể hai người quấn quít lấy nhau, khiến mọi thứ trước mắt Nhiễm Chi Thần như quay cuồng, biến thành màu đen.
Hắn cũng không biết bản thân mình đã đứng ngoài này bao lâu. Đợi đến lúc hắn có thể suy xét, chỉ thấy một cảm giác vô cùng ghê tởm đang dâng lên trong cổ họng, làm hắn suýt chút nữa thì nôn mửa hết ra.
Hắn nổi giận đùng đùng bước tới trước cửa, muốn đẩy cửa mà vào. Hắn muốn hỏi hai người này, vì sao lại làm như vậy, vì sao lại làm thế với huynh trưởng của hắn.
Cho tới nay, Nhiễm Chi Thần luôn kính trọng Nhiễm Kinh Hồng, càng hơn nữa là sợ hãi.
Cái loại cảm giác kính sợ này luôn khắc sâu vào trong lòng hắn, như là một bức tường không thể vượt qua được. Cho nên, dù lúc đó trong lòng hắn tràn ngập sự phẫn nộ, định đẩy cánh cửa kia, nhưng vẫn có một chút sợ hãi dâng lên.
Bàn tay vừa chạm lên cửa phòng, phía sau đột nhiên có người bịt miệng hắn lại, mạnh mẽ đưa hắn đi ra.
Nhiễm Chi Thần không thể ngờ rằng, người đưa hắn ra ngoài, lại là Nhiễm Chi Uyên!
Hắn không thể nào quên được, nhìn nét mặt của huynh trưởng lúc đó, thê lương, phức tạp, hắn không thể nào hình dung ra.
Từ sau ngày ấy, hắn rất ít khi nhìn thấy Nhiễm Chi Uyên. Hai người đều như cố tình tránh né đối phương.
Hắn không nói với bất cứ ai chuyện mình nhìn thấy ngày hôm đó. Mỗi lần đối mặt phụ thân cùng Lý thị, hắn cũng đã cố gắng kiềm chế bản thân, không biểu hiện ra điều gì bất thường.
Dần dần, chuyện đó dường như trở thành bí mật của hai người, giữa hắn và Nhiễm Chi Uyên. Chỉ là cảnh tượng khiến cho người ta buồn nôn kia, luôn ở trong đầu hắn không thoát ra được, mỗi khi nhớ tới, đều làm cho hắn ghê tởm không thôi.
Nhưng trước sau hắn cũng không hiểu, vì sao rõ ràng huynh trưởng biết tất cả, lại còn muốn yên lặng chịu đựng như vậy. Dù gì Lý thị cũng là thê tử mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, không phải là cơ thiếp mà người khác có thể tuỳ tiện dùng chung.
Cho đến một ngày, sự trầm mặc của Nhiễm Chi Uyên cuối cùng đã bị tan vỡ .
Ngày ấy, Lý thị đột nhiên hôn mê bất tỉnh ở trong viện. Đại phu đến xem, lại coi ra hỉ mạch.
Nhiễm Chi Thần thấy khuôn mặt huynh trưởng mừng như điên, thưởng cho vị đại phu kia, rồi lại mỉm cười đáp lễ những người tới chúc mừng, thậm chí còn thấy hắn chăm sóc dặn dò Lý thị chú ý nghỉ ngơi. Cho tới khi đối mặt với Nhiễm Chi Thần, nụ cười mà hắn luôn luôn duy trì bỗng chốc trở lên cứng nhắc. Trong đôi mắt, một chút khuất nhục chợt loé qua.
Vào thời điểm đó, Nhiễm Chi Thần thậm chí có chút oán hận bản thân. Nếu hắn không gặp được cảnh kia, trong lòng huynh trưởng lúc này có lẽ sẽ vơi đi chút lúng túng.
Nhưng mà tới ngày thứ hai, một tin tức khiếp sợ lan truyền trong Nhiễm phủ.
Lý thị đã chết…
Nghe nói là gặp thích khách, bị một kiếm đâm vào bụng, chết ở trong phòng.
Hôm đưa tang Lý thị, Nhiễm Chi Thần tìm khắp Nhiễm phủ, rốt cục cũng tìm được Nhiễm Chi Uyên khắp người tràn ngập mùi rượu ở chân núi phía sau hoa viên.
Hắn túm lấy Nhiễm Chi Thần, vừa mỉm cười hờ hững, vừa kể chi tiết cho hắn, rằng hắn đã cầm lấy kiếm rồi hung hăng đâm thẳng vào bụng Lý thị như thế nào.
Hắn kể rất kỹ càng, ngay cả từng biểu cảm của Lý thị lúc đó, đều được hắn miêu tả chi tiết.
Vừa nói xong, Nhiễm Chi Uyên lập tức khóc. Bắt đầu chỉ khóc nức nở, nhưng cho đến cuối cùng, lại biến thành gào khóc.
Sau khi Lý thị chết không bao lâu, Nhiễm Kinh Hồng liền tự mình định ra hôn nhân cho Nhiễm Chi Uyên.
Nhiễm Chi Thần phần nào cảm thấy được, huynh trưởng và phụ thân, đã trở mặt với nhau.
Khác với Lý thị xinh đẹp, nhiệt tình, tân nương Triệu thị gả vào là một nữ nhân hiền lành, ôn nhu. Nhiễm Chi Uyên tuy không có tình cảm gì với nàng, nhưng hai người nhìn cũng tương xứng. Huống chi, tình cảm cũng có thể dựa vào thời gian mà chậm rãi vun đắp .
Bốn năm cứ như vậy trôi qua. Ngay năm Nhiễm Chi Thần mười hai tuổi, Nhiễm phủ lại truyền ra tin vui, Triệu thị mang thai .
Nhiễm Chi Thần thấy rằng, Nhiễm Chi Uyên thật sự rất cao hứng. Loại cảm giác cao hứng phát ra từ nội tâm này, vài năm từ khi Lý thị chết đi tới nay , đã rất ít khi thấy được ở trên gương mặt hắn.
Nhiễm Chi Thần yên lặng cầu nguyện, hi vọng lần này huynh trưởng có thể thật sự hạnh phúc.
Nhưng dường như số phận lại muốn chống đối hắn.
Lúc Triệu thị mang thai đứa bé được sáu tháng, ngày ấy, Nhiễm Chi Uyên đang trong đình hóng mát chơi cờ với Nhiễm Chi Thần, một gã nô bộc vội vã chạy tới, thần sắc tràn đầy hoảng hốt.
Hắn nhìn Nhiễm Chi Uyên, muốn nói lại thôi nhiều lần, mới bi thiết nói: “Đại thiếu gia, có đại sự! Ngài mau đi xem một chút đi!”
Nhiễm Chi Uyên và Nhiễm Chi Thần đi theo nô bộc kia đến phòng ngủ của Triệu thị, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả người chấn động hoảng sợ.
Chỉ thấy Triệu thị cả người trần trụi nằm ở trên giường, người tràn đầy dấu vết hoan ái. Mà trên ngực nàng, lại bị một chiếc trâm cài đầu cắm mạnh vào.
Khuôn mặt của nàng tràn ngập tuyệt vọng, bụng nổi lên rõ ràng, nhưng người lại sớm không còn hô hấp.
Nhiễm Kinh Hồng quần áo không chỉnh ngồi ở một bên, cả người ngập mùi rượu, trong ánh mắt đục ngầu, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo. Lúc nhìn thấy Nhiễm Chi Uyên, hắn hé miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói điều gì khỏi miệng.
Nhiễm Chi Uyên im lặng xử lí chuyện này. Việc ấy qua đi, hắn càng trở lên trầm mặc .
Khi ngươi nghĩ mọi việc đã trở lên tồi tệ đến cực độ, thì trên thực tế sẽ còn có những điều tồi tệ hơn đang chờ ngươi.
Sự việc của Triệu thị xảy ra không lâu, Nhiễm Kinh Hồng bị trúng độc. Tuy rằng cuối cùng được cứu sống, nhưng lại không động đậy được. Tất cả những manh mối về kẻ hạ độc, toàn bộ đều hướng về phía Nhiễm Chi Uyên.
Lúc đó, dù Nhiễm Chi Uyên cực lực phủ nhận, nhưng hiển nhiên Nhiễm Kinh Hồng không tin tưởng.
Hắn giam lỏng Nhiễm Chi Uyên trong biệt viện, cuối cùng Nhiễm Chi Uyên trốn thoát được.
Cho tới lúc này, hai nam nhân vốn đã có mâu thuẫn, rốt cục từ mạch nước ngầm mãnh liệt biến thành sóng to gió lớn.
Nhiễm Chi Uyên đã thiết lập một thế lực không hề nhỏ, muốn bức Nhiễm Kinh Hồng nhường lại ngôi vị gia chủ. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn thất bại. Cái giá của việc thất bại, chính là tính mạng.
Sau khi Nhiễm Kinh Hồng ép con phải chết, dường như cũng chịu đả kích không nhỏ, hơn nữa chất độc còn dư chưa hết, từ đó bị bệnh không dậy nổi. Không bao lâu cũng qua đời .
Về phần Nhiễm Chi Thần, trong hoàn cảnh này lại trở thành gia chủ kế vị.
Tuổi thơ của Nhiễm Chi Thần, đã kết thúc từ khi hắn tám tuổi . Cho nên khi hắn mười bốn tuổi, đã có tâm tư, thủ đoạn khác với những đứa trẻ cùng trang lứa. Vừa mới vừa lên ngôi vị, hắn dùng tốc độ sét đánh nhanh chóng nắm giữ được mọi việc từ cao đến thấp ở Nhiễm gia, giải quyết hết loạn trong giặc ngoài.
Đồng thời, hắn cũng gia tăng lực lượng bắt đầu điều tra việc năm đó. Trong lòng hắn tuyệt đối tin tưởng Nhiễm Chi Uyên. Nhiễm Chi Uyên đã không thừa nhận độc kia là do hắn hạ, thì việc này nhất định có điểm kì quái khác.
Quả nhiên, hắn không ngừng điều tra, rốt cục đã tìm ra dấu vết còn xót lại. Nhưng hắn thật không ngờ, đó lại là sự khởi đầu cho những cơn ác mộng của hắn.
Với manh mối càng ngày càng nhiều, hắn cách chân tướng sự việc năm đó cũng ngày càng gần hơn. Cho đến cuối cùng, hắn đã phát hiện được mọi việc. Thì ra nhiều năm nay, tất cả những bất hạnh xảy ra trong Nhiễm gia, đều là do một người âm thầm đạo diễn. Mà người này, chính là mẫu thân của hắn, Trần thị.
Từ khi sinh hạ Nhiễm Chi Thần, Trần thị vẫn một lòng muốn cho Nhiễm Chi Thần kế thừa vị trí gia chủ. Kể từ đó, Nhiễm Chi Uyên trở thành rào cản lớn nhất của nàng. Vì trừ bỏ rào cản này, nàng luôn luôn án binh bất động chờ đợi cơ hội.
Rốt cục đến một ngày, cơ hội đã tới. Nàng vô tình phát hiện ra Nhiễm Kinh Hồng và Lý thị có gian tình. Vì thế, nàng âm thầm tiết lộ việc này cho Nhiễm Chi Uyên, tưởng có thể nhờ vậy khơi mào được mâu thuẫn giữa hắn và Nhiễm Kinh Hồng. Nhưng không nghĩ rằng, sau khi Nhiễm Chi Uyên biết chuyện, lại yên lặng chịu đựng.
Trần thị không cam lòng, để phá vỡ sự bình tĩnh này, nàng đành phải bố trí cho Nhiễm Chi Thần thấy được cảnh đó. Bởi vì chỉ có thân phận của Nhiễm Chi Thần, mới không bị Nhiễm Chi Uyên diệt khẩu, đồng thời cũng có thể làm dấy lên nỗi sỉ nhục lớn trong lòng hắn.
Nhưng Trần thị không lại nghĩ tới, mặc dù là như vậy, Nhiễm Chi Uyên vẫn nhịn xuống. Mà Nhiễm Chi Thần cũng lựa chọn im lặng.
Kế này không thành, nàng lại nghĩ kế khác.
Nàng cho mẫu thảo vào trong cơm của Lý thị. Thảo dược này là thuốc để an thai, nhưng nếu là nữ nhân không mang thai ăn vào, trong ba tháng sẽ xuất hiện tình trạng như người đang mang thai. Ngay cả đại phu có y thuật cao nhất khi bắt mạch, cũng không phát hiện ra chút dị thường.
Quả nhiên, khi Nhiễm Chi Uyên biết chuyện, rốt cục cũng không thể im lặng . Hắn không chỉ tự tay giết chết Lý thị, mà còn bắt đầu có mâu thuẫn với Nhiễm Kinh Hồng .
Nhờ đó, cuối cùng nàng cũng đã đóng lên một cái đinh lớn trong lòng hai cha con.
Bốn năm sau cũng vậy, Triệu thị mang thai .Trần thị lại bắt đầu hành động một lần nữa.
Một ngày này, Nhiễm Kinh Hồng ở ngoài uống say mèm, sau đó được nâng vào bên trong phủ, Trần thị liền nhân cơ hội hạ xuân dược vào bên trong canh giải rượu của hắn, cùng chút mê dược khiến cho tâm chí sinh ra ảo giác. Đồng thời thổi vào trong phòng Triệu thị một chút mê hương, làm cho nàng nghĩ rằng bản thân là phụ nữ mang thai nên dễ mệt mỏi, liền vào giường đi ngủ.
Khi xuân dược phát tác, Nhiễm Kinh Hồng rơi vào ảo giác, nàng đưa hắn vào trong phòng Triệu thị. Sự việc xảy ra sau đó thì ai cũng biết.
Tuy rằng việc Triệu thị tự sát sau đó là nằm ngoài dự định của Trần thị, nhưng như vậy cũng vừa vặn. Vì sau khi nàng chết, rất nhiều manh mối đều mất hết. Mà mâu thuẫn giữa Nhiễm Chi Uyên và Nhiễm Kinh Hồng lúc đó cũng chỉ còn cách một khoảng nữa.
Quả nhiên, từ sau khi xảy ra chuyện đó, quan hệ giữa Nhiễm Chi Uyên cùng Nhiễm Kinh Hồng liền tràn ngập những mạch nước ngầm dữ dội.
Sau đó, Trần thị lại hạ độc, giả vờ vô tình thổi gió bên gối Nhiễm Kinh Hồng, làm nảy lên lòng nghi ngờ đã lâu của Nhiễm Kinh Hồng, khiến cho Nhiễm Chi Uyên mất hết tín nhiệm.
Đầu tiên là Nhiễm Chi Uyên chết, sau là Nhiễm Kinh Hồng chết, sở dĩ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Trần thị, từng bước từng bước cứ thế xảy ra .
Mà tất cả nhữngviệc nàng làm, cuối cùng cũng là vì vị trí gia chủ của Nhiễm Chi Thần.
Điều này làm cho Nhiễm Chi Thần thế nào cũng thấy đau lòng, thấy hổ thẹn. Chỉ cần nghĩ đến việc cả đời huynh trưởng bị Trần thị phá hủy tan nát, bản thân lại thấy thống khổ không thể nào giải thoát.
Nhớ lại chuyện cũ, Nhiễm Chi Thần ở trước mộ Nhiễm Chi Uyên, nhấp ly rượu buồn, hương vị chua xót tràn đầy…
Hắn còn nhớ rõ, ngày ấy ánh mặt trời dào dạt, ấm áp , chiếu vào thân thể tạo lên cảm giác thoải mái khó tả.
Hắn bắt gặp Nhiễm Chi Uyên ở trên hành lang trong hậu hoa viên của Nhiểm phủ, thấy hắn chăm chú nhìn vào xa xa, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Cho đến khi Nhiễm Chi Thần tới gần, cất giọng gọi “Huynh trưởng”, hắn mới chợt định tâm lại.
Ngay sau đó, gương mặt hắn phấn khích kéo Nhiễm Chi Thần, chỉ vào một đám nữ nhân xa xa rồi nói: “Thần nhi, đệ xem. Cô nương mặc bộ quần áo vàng kia có đẹp hay không?”
Nhiễm Chi Thần liếc mắt theo phương hắn chỉ, có lẽ vì cách quá xa, bên kia lại có nhiều nữ nhân, hắn căn bản không thấy rõ lắm. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Nhiễm Chi Uyên, hắn vẫn trái lòng nói một câu: “Vâng, đẹp lắm.”
Quả nhiên, vừa nghe lời này của hắn, ánh mắt Nhiễm Chi Uyên bỗng sáng ngời. Còn nói thêm rằng: “Nàng là con gái vợ cả của Lý gia ở Hoài Dương, hôm nay đi theo phụ thân tới làm khách. Sau này cho nàng trở thành trưởng tẩu của đệ, đệ nói có được hay không?”
Nhiễm Chi Thần không hoài nghi gì, ra sức gật gật đầu, quyết đoán nói: ” Được!”
Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Nhiễm Chi Uyên cười rất tươi, thậm chí còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Nửa năm sau, Nhiễm Chi Uyên thuận lợi cưới Lý thị về nhà.
Hôm đại hôn, hắn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Nhiễm Chi Thần lần đầu tiên nhìn thấy Nhiễm Chi Uyên như vậy, cao hứng giống như chiếm được cả thế gian, khiến cho hắn dù chỉ đứng xem một bên, cũng thấy vui mừng lây. Chính vì thế, hắn mới yêu thích người trưởng tẩu mới về nhà kia hơn vài phần.
Lý thị quả thực rất đẹp, đứng cùng Nhiễm Chi Uyên, giống như những gì mà mọi người nói, trai tài gái sắc, được ông trời tác hợp.
Trong mắt Nhiễm Chi Thần lúc đó, huynh trưởng cùng trưởng tẩu, càng giống như một hình mẫu hoàn hảo.
Nhưng thời gian tốt đẹp này kéo dài quá ngắn, quá ngắn.
Ngay sau ngày đại hôn mấy tháng, Nhiễm Chi Thần phát hiện ra Nhiễm Chi Uyên thay đổi. Không chỉ có trầm mặc hơn rất nhiều, còn thường xuyên thẫn thờ một mình, khi không lại đột nhiên cười cười, trong nụ cười luôn mang theo chút gượng ép.
Nhưng còn Lý thị, dường như ngày càng kiều diễm hơn.
Rất nhanh, hắn đã biết nguyên nhân.
Một ngày nọ, hắn đi theo mẫu thân lên chùa trên núi lễ Phật. Thừa lúc mẫu thân tụng kinh, hắn lén trốn ra ngoài, đi du ngoạn trong chùa.
Lúc đi ngang qua một gian thiện phòng, hắn nghe được một âm thanh tràn đầy mị ý khẽ truyền ra ngoài: “Ở chốn phật môn thanh tịnh lại đi làm việc này, cũng mệt ngươi nghĩ ra!”
Tiếp đến , liền nghe thấy một giọng nam khàn khàn trêu đùa nói: “Thế nào? Ta thấy ngươi chẳng phải cũng rất muốn sao. Nữ nhân, chỉ biết giả vờ giả vịt.”
Sau đó, là một hồi những tiếng thở dồn dập, còn kèm theo âm thanh da thịt đập vào nhau.
Nhiễm Chi Thần đứng bất động ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi sục. Giọng nói hai người này rất quen thuộc, hắn thật sự thấy rất quen thuộc!
Hắn run run ngón tay, nhẹ nhàng đục thủng lớp giấy ở cửa sổ. Qua cái lỗ nhỏ bằng đồng xu, hắn rốt cục đã thấy rõ sự việc bên trong.
Thân thể người nam nhân quay lưng về phía hắn, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng tấm lưng kia cùng tiếng thở dốc, đã khiến cho Nhiễm Chi Thần xác định được rằng, người đó chính là phụ thân của hắn, Nhiễm Kinh Hồng.
Mà lúc này, phụ thân hắn lại đang ra sức rong ruổi trên cơ thể của nữ nhân bên dưới . Nét mặt nữ nhân kia như khóc lại như cười. Dường như đang đang nhận một sự sung sướng tưởng như sắp chết đi. Mà nữ nhân này, lại chính là Lý thị, trưởng tẩu của hắn.
Thân thể hai người quấn quít lấy nhau, khiến mọi thứ trước mắt Nhiễm Chi Thần như quay cuồng, biến thành màu đen.
Hắn cũng không biết bản thân mình đã đứng ngoài này bao lâu. Đợi đến lúc hắn có thể suy xét, chỉ thấy một cảm giác vô cùng ghê tởm đang dâng lên trong cổ họng, làm hắn suýt chút nữa thì nôn mửa hết ra.
Hắn nổi giận đùng đùng bước tới trước cửa, muốn đẩy cửa mà vào. Hắn muốn hỏi hai người này, vì sao lại làm như vậy, vì sao lại làm thế với huynh trưởng của hắn.
Cho tới nay, Nhiễm Chi Thần luôn kính trọng Nhiễm Kinh Hồng, càng hơn nữa là sợ hãi.
Cái loại cảm giác kính sợ này luôn khắc sâu vào trong lòng hắn, như là một bức tường không thể vượt qua được. Cho nên, dù lúc đó trong lòng hắn tràn ngập sự phẫn nộ, định đẩy cánh cửa kia, nhưng vẫn có một chút sợ hãi dâng lên.
Bàn tay vừa chạm lên cửa phòng, phía sau đột nhiên có người bịt miệng hắn lại, mạnh mẽ đưa hắn đi ra.
Nhiễm Chi Thần không thể ngờ rằng, người đưa hắn ra ngoài, lại là Nhiễm Chi Uyên!
Hắn không thể nào quên được, nhìn nét mặt của huynh trưởng lúc đó, thê lương, phức tạp, hắn không thể nào hình dung ra.
Từ sau ngày ấy, hắn rất ít khi nhìn thấy Nhiễm Chi Uyên. Hai người đều như cố tình tránh né đối phương.
Hắn không nói với bất cứ ai chuyện mình nhìn thấy ngày hôm đó. Mỗi lần đối mặt phụ thân cùng Lý thị, hắn cũng đã cố gắng kiềm chế bản thân, không biểu hiện ra điều gì bất thường.
Dần dần, chuyện đó dường như trở thành bí mật của hai người, giữa hắn và Nhiễm Chi Uyên. Chỉ là cảnh tượng khiến cho người ta buồn nôn kia, luôn ở trong đầu hắn không thoát ra được, mỗi khi nhớ tới, đều làm cho hắn ghê tởm không thôi.
Nhưng trước sau hắn cũng không hiểu, vì sao rõ ràng huynh trưởng biết tất cả, lại còn muốn yên lặng chịu đựng như vậy. Dù gì Lý thị cũng là thê tử mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, không phải là cơ thiếp mà người khác có thể tuỳ tiện dùng chung.
Cho đến một ngày, sự trầm mặc của Nhiễm Chi Uyên cuối cùng đã bị tan vỡ .
Ngày ấy, Lý thị đột nhiên hôn mê bất tỉnh ở trong viện. Đại phu đến xem, lại coi ra hỉ mạch.
Nhiễm Chi Thần thấy khuôn mặt huynh trưởng mừng như điên, thưởng cho vị đại phu kia, rồi lại mỉm cười đáp lễ những người tới chúc mừng, thậm chí còn thấy hắn chăm sóc dặn dò Lý thị chú ý nghỉ ngơi. Cho tới khi đối mặt với Nhiễm Chi Thần, nụ cười mà hắn luôn luôn duy trì bỗng chốc trở lên cứng nhắc. Trong đôi mắt, một chút khuất nhục chợt loé qua.
Vào thời điểm đó, Nhiễm Chi Thần thậm chí có chút oán hận bản thân. Nếu hắn không gặp được cảnh kia, trong lòng huynh trưởng lúc này có lẽ sẽ vơi đi chút lúng túng.
Nhưng mà tới ngày thứ hai, một tin tức khiếp sợ lan truyền trong Nhiễm phủ.
Lý thị đã chết…
Nghe nói là gặp thích khách, bị một kiếm đâm vào bụng, chết ở trong phòng.
Hôm đưa tang Lý thị, Nhiễm Chi Thần tìm khắp Nhiễm phủ, rốt cục cũng tìm được Nhiễm Chi Uyên khắp người tràn ngập mùi rượu ở chân núi phía sau hoa viên.
Hắn túm lấy Nhiễm Chi Thần, vừa mỉm cười hờ hững, vừa kể chi tiết cho hắn, rằng hắn đã cầm lấy kiếm rồi hung hăng đâm thẳng vào bụng Lý thị như thế nào.
Hắn kể rất kỹ càng, ngay cả từng biểu cảm của Lý thị lúc đó, đều được hắn miêu tả chi tiết.
Vừa nói xong, Nhiễm Chi Uyên lập tức khóc. Bắt đầu chỉ khóc nức nở, nhưng cho đến cuối cùng, lại biến thành gào khóc.
Sau khi Lý thị chết không bao lâu, Nhiễm Kinh Hồng liền tự mình định ra hôn nhân cho Nhiễm Chi Uyên.
Nhiễm Chi Thần phần nào cảm thấy được, huynh trưởng và phụ thân, đã trở mặt với nhau.
Khác với Lý thị xinh đẹp, nhiệt tình, tân nương Triệu thị gả vào là một nữ nhân hiền lành, ôn nhu. Nhiễm Chi Uyên tuy không có tình cảm gì với nàng, nhưng hai người nhìn cũng tương xứng. Huống chi, tình cảm cũng có thể dựa vào thời gian mà chậm rãi vun đắp .
Bốn năm cứ như vậy trôi qua. Ngay năm Nhiễm Chi Thần mười hai tuổi, Nhiễm phủ lại truyền ra tin vui, Triệu thị mang thai .
Nhiễm Chi Thần thấy rằng, Nhiễm Chi Uyên thật sự rất cao hứng. Loại cảm giác cao hứng phát ra từ nội tâm này, vài năm từ khi Lý thị chết đi tới nay , đã rất ít khi thấy được ở trên gương mặt hắn.
Nhiễm Chi Thần yên lặng cầu nguyện, hi vọng lần này huynh trưởng có thể thật sự hạnh phúc.
Nhưng dường như số phận lại muốn chống đối hắn.
Lúc Triệu thị mang thai đứa bé được sáu tháng, ngày ấy, Nhiễm Chi Uyên đang trong đình hóng mát chơi cờ với Nhiễm Chi Thần, một gã nô bộc vội vã chạy tới, thần sắc tràn đầy hoảng hốt.
Hắn nhìn Nhiễm Chi Uyên, muốn nói lại thôi nhiều lần, mới bi thiết nói: “Đại thiếu gia, có đại sự! Ngài mau đi xem một chút đi!”
Nhiễm Chi Uyên và Nhiễm Chi Thần đi theo nô bộc kia đến phòng ngủ của Triệu thị, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả người chấn động hoảng sợ.
Chỉ thấy Triệu thị cả người trần trụi nằm ở trên giường, người tràn đầy dấu vết hoan ái. Mà trên ngực nàng, lại bị một chiếc trâm cài đầu cắm mạnh vào.
Khuôn mặt của nàng tràn ngập tuyệt vọng, bụng nổi lên rõ ràng, nhưng người lại sớm không còn hô hấp.
Nhiễm Kinh Hồng quần áo không chỉnh ngồi ở một bên, cả người ngập mùi rượu, trong ánh mắt đục ngầu, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo. Lúc nhìn thấy Nhiễm Chi Uyên, hắn hé miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói điều gì khỏi miệng.
Nhiễm Chi Uyên im lặng xử lí chuyện này. Việc ấy qua đi, hắn càng trở lên trầm mặc .
Khi ngươi nghĩ mọi việc đã trở lên tồi tệ đến cực độ, thì trên thực tế sẽ còn có những điều tồi tệ hơn đang chờ ngươi.
Sự việc của Triệu thị xảy ra không lâu, Nhiễm Kinh Hồng bị trúng độc. Tuy rằng cuối cùng được cứu sống, nhưng lại không động đậy được. Tất cả những manh mối về kẻ hạ độc, toàn bộ đều hướng về phía Nhiễm Chi Uyên.
Lúc đó, dù Nhiễm Chi Uyên cực lực phủ nhận, nhưng hiển nhiên Nhiễm Kinh Hồng không tin tưởng.
Hắn giam lỏng Nhiễm Chi Uyên trong biệt viện, cuối cùng Nhiễm Chi Uyên trốn thoát được.
Cho tới lúc này, hai nam nhân vốn đã có mâu thuẫn, rốt cục từ mạch nước ngầm mãnh liệt biến thành sóng to gió lớn.
Nhiễm Chi Uyên đã thiết lập một thế lực không hề nhỏ, muốn bức Nhiễm Kinh Hồng nhường lại ngôi vị gia chủ. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn thất bại. Cái giá của việc thất bại, chính là tính mạng.
Sau khi Nhiễm Kinh Hồng ép con phải chết, dường như cũng chịu đả kích không nhỏ, hơn nữa chất độc còn dư chưa hết, từ đó bị bệnh không dậy nổi. Không bao lâu cũng qua đời .
Về phần Nhiễm Chi Thần, trong hoàn cảnh này lại trở thành gia chủ kế vị.
Tuổi thơ của Nhiễm Chi Thần, đã kết thúc từ khi hắn tám tuổi . Cho nên khi hắn mười bốn tuổi, đã có tâm tư, thủ đoạn khác với những đứa trẻ cùng trang lứa. Vừa mới vừa lên ngôi vị, hắn dùng tốc độ sét đánh nhanh chóng nắm giữ được mọi việc từ cao đến thấp ở Nhiễm gia, giải quyết hết loạn trong giặc ngoài.
Đồng thời, hắn cũng gia tăng lực lượng bắt đầu điều tra việc năm đó. Trong lòng hắn tuyệt đối tin tưởng Nhiễm Chi Uyên. Nhiễm Chi Uyên đã không thừa nhận độc kia là do hắn hạ, thì việc này nhất định có điểm kì quái khác.
Quả nhiên, hắn không ngừng điều tra, rốt cục đã tìm ra dấu vết còn xót lại. Nhưng hắn thật không ngờ, đó lại là sự khởi đầu cho những cơn ác mộng của hắn.
Với manh mối càng ngày càng nhiều, hắn cách chân tướng sự việc năm đó cũng ngày càng gần hơn. Cho đến cuối cùng, hắn đã phát hiện được mọi việc. Thì ra nhiều năm nay, tất cả những bất hạnh xảy ra trong Nhiễm gia, đều là do một người âm thầm đạo diễn. Mà người này, chính là mẫu thân của hắn, Trần thị.
Từ khi sinh hạ Nhiễm Chi Thần, Trần thị vẫn một lòng muốn cho Nhiễm Chi Thần kế thừa vị trí gia chủ. Kể từ đó, Nhiễm Chi Uyên trở thành rào cản lớn nhất của nàng. Vì trừ bỏ rào cản này, nàng luôn luôn án binh bất động chờ đợi cơ hội.
Rốt cục đến một ngày, cơ hội đã tới. Nàng vô tình phát hiện ra Nhiễm Kinh Hồng và Lý thị có gian tình. Vì thế, nàng âm thầm tiết lộ việc này cho Nhiễm Chi Uyên, tưởng có thể nhờ vậy khơi mào được mâu thuẫn giữa hắn và Nhiễm Kinh Hồng. Nhưng không nghĩ rằng, sau khi Nhiễm Chi Uyên biết chuyện, lại yên lặng chịu đựng.
Trần thị không cam lòng, để phá vỡ sự bình tĩnh này, nàng đành phải bố trí cho Nhiễm Chi Thần thấy được cảnh đó. Bởi vì chỉ có thân phận của Nhiễm Chi Thần, mới không bị Nhiễm Chi Uyên diệt khẩu, đồng thời cũng có thể làm dấy lên nỗi sỉ nhục lớn trong lòng hắn.
Nhưng Trần thị không lại nghĩ tới, mặc dù là như vậy, Nhiễm Chi Uyên vẫn nhịn xuống. Mà Nhiễm Chi Thần cũng lựa chọn im lặng.
Kế này không thành, nàng lại nghĩ kế khác.
Nàng cho mẫu thảo vào trong cơm của Lý thị. Thảo dược này là thuốc để an thai, nhưng nếu là nữ nhân không mang thai ăn vào, trong ba tháng sẽ xuất hiện tình trạng như người đang mang thai. Ngay cả đại phu có y thuật cao nhất khi bắt mạch, cũng không phát hiện ra chút dị thường.
Quả nhiên, khi Nhiễm Chi Uyên biết chuyện, rốt cục cũng không thể im lặng . Hắn không chỉ tự tay giết chết Lý thị, mà còn bắt đầu có mâu thuẫn với Nhiễm Kinh Hồng .
Nhờ đó, cuối cùng nàng cũng đã đóng lên một cái đinh lớn trong lòng hai cha con.
Bốn năm sau cũng vậy, Triệu thị mang thai .Trần thị lại bắt đầu hành động một lần nữa.
Một ngày này, Nhiễm Kinh Hồng ở ngoài uống say mèm, sau đó được nâng vào bên trong phủ, Trần thị liền nhân cơ hội hạ xuân dược vào bên trong canh giải rượu của hắn, cùng chút mê dược khiến cho tâm chí sinh ra ảo giác. Đồng thời thổi vào trong phòng Triệu thị một chút mê hương, làm cho nàng nghĩ rằng bản thân là phụ nữ mang thai nên dễ mệt mỏi, liền vào giường đi ngủ.
Khi xuân dược phát tác, Nhiễm Kinh Hồng rơi vào ảo giác, nàng đưa hắn vào trong phòng Triệu thị. Sự việc xảy ra sau đó thì ai cũng biết.
Tuy rằng việc Triệu thị tự sát sau đó là nằm ngoài dự định của Trần thị, nhưng như vậy cũng vừa vặn. Vì sau khi nàng chết, rất nhiều manh mối đều mất hết. Mà mâu thuẫn giữa Nhiễm Chi Uyên và Nhiễm Kinh Hồng lúc đó cũng chỉ còn cách một khoảng nữa.
Quả nhiên, từ sau khi xảy ra chuyện đó, quan hệ giữa Nhiễm Chi Uyên cùng Nhiễm Kinh Hồng liền tràn ngập những mạch nước ngầm dữ dội.
Sau đó, Trần thị lại hạ độc, giả vờ vô tình thổi gió bên gối Nhiễm Kinh Hồng, làm nảy lên lòng nghi ngờ đã lâu của Nhiễm Kinh Hồng, khiến cho Nhiễm Chi Uyên mất hết tín nhiệm.
Đầu tiên là Nhiễm Chi Uyên chết, sau là Nhiễm Kinh Hồng chết, sở dĩ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Trần thị, từng bước từng bước cứ thế xảy ra .
Mà tất cả nhữngviệc nàng làm, cuối cùng cũng là vì vị trí gia chủ của Nhiễm Chi Thần.
Điều này làm cho Nhiễm Chi Thần thế nào cũng thấy đau lòng, thấy hổ thẹn. Chỉ cần nghĩ đến việc cả đời huynh trưởng bị Trần thị phá hủy tan nát, bản thân lại thấy thống khổ không thể nào giải thoát.
Nhớ lại chuyện cũ, Nhiễm Chi Thần ở trước mộ Nhiễm Chi Uyên, nhấp ly rượu buồn, hương vị chua xót tràn đầy…
/40
|