Edit: Yun
Ngày ấy, Nhiễm Chi Thần chuẩn bị một bữa cơm rượu đơn giản, sai Lạc Thần đi mời Hoắc Chấn Hải đến gặp gỡ.
Biết Hoắc Chấn Hải đang ở Quan Vũ Đình, Lạc Thần đi theo hướng ra vườn hoa.
Ai ngờ đi được nửa đường, bỗng nghe thấy tiếng vài người tỳ nữ đang bàn tán chuyện gì đó trong vườn. Ba chữ “Bảo cô nương” được nhắc tới rất nhiều lần.
Tò mò, Lạc Thần dừng bước, đứng yên cách đó không xa để lắng nghe.
“Thật là hâm mộ Bảo cô nương, ngày nào cũng được ở gần chủ thượng. Mới hôm qua ta còn thấy chủ thượng cười với nàng nữa. Nếu là ta, có chết cũng cam nguyện.” Một tiếng nói thanh thúy, ngây thơ vang lên.”
“Có gì phải hâm mộ, chỉ là giáo tập tỳ nữ mà thôi. Chờ sau này có chủ mẫu, thế nào chẳng bị đuổi ra ngoài.” Một người khinh thường nói, nhưng trong tiếng nói lại để lộ ra vị chua.
“Dù là bị đuổi đi, cũng là người từ Nhiễm phủ đi ra. Địa vị ấy so với người thường đã là tốt hơn không ít. Đến lúc đó, chỉ cần chủ mẫu không có lòng dạ ác độc, nhất định sẽ tính sẵn đường đi cho nàng.” Người còn lại mở miệng phản đối.
“Không sai. Mà này, chủ thượng đã đến tuổi nhược quán (1), có lẽ là sắp phải nói đến chuyện hôn nhân, không biết chủ mẫu tương lai của Nhiễm phủ sẽ là ai?” Một người như nghi ngờ, cảm khái nói.
“Vậy cũng phải nói, nhất định là đích nữ (con vợ cả) của một thế gia nào đó. Phải biết rằng, Nhiễm gia luôn không lấy công chúa làm vợ. Công chúa của bảy nước cao quý đến đâu, thì gả vào Nhiễm phủ cũng chỉ có thể làm thiếp. Theo ta nghĩ, không phải Trần thị nhị tiểu thư ở Hoài Dương, thì sẽ là Trương thị thất tiểu thư. Hai người này nổi danh là hiền lương thục đức. Nghe nói, vì việc cưới hỏi của chủ thượng, vài ngày gần đây hai nhà đã phái người tới.” Người còn lại khẳng định nói.
“Haizz,… Cái gì trần nhị tiểu thư, thất tiểu thư, ta chưa thấy ai cả. Ta chỉ biết, nữ nhân bên cạnh chủ thượng bây giờ, cũng chỉ có Bảo cô nương. Mỗi ngày cùng ăn, cùng đi, cùng ở với chủ thượng, chủ thượng đi đâu cũng dẫn theo nàng. Phần đãi ngộ này, trong Nhiễm phủ chỉ có Bảo thiếu gia là có. Nhưng Bảo thiếu gia chỉ là sủng vật mà thôi, còn Bảo cô nương lại là người cơ mà.” Tỳ nữ có tiếng nói thanh thúy, ngây thơ nói tiếp.
Lạc Thần nghe được gần hết, liền tiếp tục đi về phía trước.
Mấy người đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vộ vàng từ vườn hoa đứng lên, vừa thấy là Lạc Thần, bắt đầu thấy sợ hãi.
Một người trong số đó lắp bắp nói: “Bảo… Bảo cô nương… Chúng ta…”
Lạc Thần cười, không chút để ý, nhu hòa ngắt lời: “Không sao, ta chỉ chỉ đi ngang qua đấy, các ngươi tiếp tục làm việc đi. Nếu chậm hoa sẽ héo mất.”
Nói xong, không chờ mấy người trả lời đã cất bước rời đi.
****************
Việc mà mấy người bàn luận, Lạc Thần quả thật là không chút để ý. Dù sao sống trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nàng đã quen với chuyện này.
Nàng chỉ cảm thấy hơi buồn cười, xem ra trong Nhiễm phủ này, ai cũng thấy đãi ngộ của nàng giống với Đại Bảo.
Nhưng không biết những người này có nghĩ tới hay không, Nhiễm Chi Thần sủng ái sủng vật như người, hay là sủng ái người như sủng vật?
Tự giễu cười, Lạc Thần đã đến Quan Vũ Đình, lại không thấy một bóng người.
Lạc Thần nhíu mày, thấy hơi nôn nóng.
Tâm tình của Nhiễm Chi Thần hôm nay không tệ, bữa cơm rượu này cũng là do hắn quyết định trong lúc cao hứng, vậy nên Hoắc Chấn Hải chưa được báo trước.
Hiện giờ, cơm rượu đã sắn sàng, hắn đang chờ trong chủ viện. Nếu không tìm thấy Hoắc Chấn Hải, sợ là hắn sẽ mất hứng.
Lạc Thần suy nghĩ những nơi Hoắc Chấn Hải có thể đi, đang muốn rời đi, vô tình lại chú ý tời bàn cờ trên chiếc bàn đá trong đình,
Trong không thời gian ngắn, nàng kinh ngạc đứng sững lại.
Thế cờ trên bàn cờ, đúng là quá quen thuộc đối với nàng. Thậm chí, dù là nhắm mắt lại, nàng cũng có thể bày ra thế cờ này.
Trong cầm kì thư họa thi tửu trà, thứ duy nhất mà Lạc Thần tinh thông, chính là thế cờ này.
Kiếp trước, có một đoạn thời gian, bệnh tình của Lạc Thần rất không ổn định. Khi đó nàng vẫn đang đi học, không làm thế nào được đành phải tạm nghỉ học để tĩnh dưỡng.
Mà trong lúc nàng nghỉ học, mẹ phải đi làm bên ngoài, chỉ có ông nội có thể ở bên nàng.
Cả một đời, ông nội thích nhất là đánh cờ. Bị ảnh hưởng từ ông nội, dần dần Lạc Thần cũng thích chơi cờ.
Sau hai năm, tài chơi cờ của nàng ngày một nâng cao, mười trận, đã có thể chắc chắn thắng ông nội bảy trận.
Đoạn thời gian đó, hai ông cháu suốt ngày xúm lại, đấu với nhau không biết chán trên bàn cờ cả một ngày.
Dần dần, rất nhiều bạn cờ của ông nội cũng nghe tiếng mà đến.
Khi ấy, Lạc Thần chém giết bốn phía trong một đám lão nhân yêu cờ.
Nhưng chờ đến khi bệnh của Lạc Thần được ổn định, quay về trường học, thì lại có rất ít thời gian cho ông nội. Rồi sau đó, Lạc Thần tiến vào giới giải trí, ngày càng thêm bận rộn, ngay cả thời gian tới thăm ông nội cũng rất ít.
Cho tới một ngày, ông nội qua đời…
Năm ấy, chính là thời điểm Lạc Thần bận rộn nhất. Vậy nên, suốt ba tháng, nàng không hề đi thăm một lần nào.
Sau khi sắp xếp tang sự cho ông nội, Lạc Thần và mọi người trong nhà cùng nhau sửa soạn lại di vật của ông.
Trên bàn ông lúc ấy, có một ván cờ như vậy.
Khi đó, bác cả còn từng cảm khái, mấy tháng trước khi qua đời, ông nội đã từng nhắc nhở nhiều lần, rằng đừng bao giờ chạm vào bàn cờ này. Ông nói là gặp một ván khó giải, phải chờ Lạc Thần trở về rồi cùng nhau nghiên cứu.
Ai ngờ, ông không thể đợi được…
Lạc Thần nghe vậy, ngồi trên mặt đất mà gào khóc.
Từ đó trở đi, chuyện này chính là một cái gai trong lòng nàng, khiến nàng phải bận tâm.
Vì phá giải thế cờ này, không biết Lạc Thần đã xem bao nhiêu quyển sách dạy chơi cờ. Cuối cùng, nhờ sự hướng dẫn của một thầy dạy cờ vây, nàng đã giải được.
Không nghĩ tới trong dị thế này, nàng có thể gặp lại thế cờ này một lần nữa.
Trong sự cảm khái, Lạc Thần di chuyển vài quân trên bàn cờ theo trí nhớ.
Quả nhiên, cục diện tưởng như bế tắc lập tức lại thấy có hi vọng.
Lạc Thần hài lòng cười, đang muốn trả lại như lúc đầu, bỗng nghe thấy tiếng người nói: “Tuyệt, đúng là quá tuyệt!”
Lạc Thần cả kinh, quay đầu nhìn, mới phát hiện Hoắc Chấn Hải đã đi đến bên cạnh nàng từ khi nào.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thế cờ, vẻ mặt hưng phấn, miệng còn không ngừng khen ngợi.
Hắn nhìn thế cờ hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: “Tiểu nữ oa rất tinh thông kì nghệ?”
Lạc Thần đắn đo một lát rồi mở miệng đáp: “Tiểu nữ tử chỉ hiểu sơ qua một chút, hôm nay phá giải thế cờ này, chỉ là do trùng hợp.”
Nàng đang nói thật. Kiếp trước, tuy nàng có cùng mấy ông bạn già chém giết bốn phía, nhưng nàng cũng hiểu được, so với những cao thủ chân chính, tài năng của nàng thật sự không đáng nhắc tới.”
Hoắc Chấn Hải nghe thế cười ha ha, hưng phấn nói: “Trùng hợp thật là tốt. Tiểu nữ oa, lần trùng hợp này của ngươi đã giúp lão phu rất nhiều.”
Dứt lời, hắn cởi lệnh bài bên hông xuống, đưa cho Lạc Thần, nói: “Ngươi cất cái này đi, sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần lấy lệnh bài ra, người của Huyền Tông Môn sẽ giúp ngươi một việc.
Cầm lệnh bài, Lạc Thần kích động không thôi.
Huyền Tông là đại mộn phái thứ nhất ở đương kim giang hồ, truyền từ thời xưa đến nay. Nếu tính về lịch sử tồn tại, ngay cả Nhiễm gia cũng không thể bằng.
Nhưng bởi vì Huyền Tông thu đồ đệ rât nghiêm khắc, làm việc lại rất khiêm tốn, nên hàng ngàn năm nay đều không mấy tiếng tăm gì trong bảy nước. Mãi đến bốn mươi năm trước, Hoắc Chấn Hải thừa kế vị trí tông chủ, mới bắt đầu thu một lượng lớn đồ đệ, đem cái tên Huyền Tông truyền khắp thiên hạ.
Hiên nay, Hoắc Chấn Hải đã truyền lại vị trí tông chủ cho đại đồ đệ của hắn, bản thân lui khỏi giang hồ, ẩn cư ở Nhiễm Châu. Tuy vậy, uy vọng của hắn trong võ lâm vẫn không có ai bằng.
Mà một khối lệnh bài nho nhỏ này đã có thể khiến cho Huyền Tông làm một việc cho nàng, thật là làm cho Lạc Thần thấy ngoài ý liệu.
Nhìn dáng vẻ vui mừng đến sững người của Lạc Thần, Hoắc Chấn Hải cười hỏi: “Người tới tìm ta, là do Nhiễm tiểu tử có chuyện gì phải không?”
Hắn nhắc tới mới làm Lạc Thần nhớ ra mục đích mình đến đây, vội vàng nói: “Chủ thượng đã chuẩn bị xong cơm rượu, kính mời Hoắc lão anh hùng đến tham dự.”
Nghe lời ấy, ánh mắt của Hoắc Chấn Hải sáng lên, thoải mái đồng ý, xoay người bước về hướng chủ viện.”
Dọc đường đi, Lạc Thần đi theo sau Hoắc Chấn Hải, khuôn mặt trầm tư, bước chân càng ngày càng chậm.
Cuối cùng, nàng dừng hẳn lại, nhìn bóng lưng Hoắc Chấn Hải, không biết đang nghĩ cái gì.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt Lạc Thần hiện lên sự kiên định.
Nàng cắn răng, nhanh chóng đi đến trước mắt Hoắc Chấn Hải, quỳ mạnh xuống đất, dập đầu mấy cái thật vang.
Sau đó, nàng dùng hai tay nâng tấm lệnh bài, vạn phần thành khẩn nói với Hoắc Chấn Hải: “Xin Hoắc lão anh hung thu ta làm đồ đệ!”
Lạc Thần làm như vậy là đã suy nghĩ kĩ càng.
Từ mấy hôm trước thấy được Hoắc Chấn Hải đánh nhau với Nhiễm quản gia, nàng đã luôn hướng tới võ học.
Ở Chu quốc, nàng đã quyết định phải thoát đi khỏi Nhiễm phủ. Nhưng sau khi thoát đi, phải sinh tồn, tự vệ như thế nào, nàng vẫn chưa có đối sách.
Hôm nay xem ra, nếu có võ nghệ trên người, con đường sau này sẽ dễ đi rất nhiều.
Hoắc Chấn Hải đã thu vô số đồ đệ, không kể quốc gia, không kể dân tộc, thậm chỉ không kể nam nữ.
Vậy nên, Lạc Thần cầu xin hắn thu mình làm đồ đệ cũng không phải là không có hi vọng.
Thế đạo này cho Lạc Thần quá ít cơ hội, buông lỏng thì sẽ lập tức biến mất. Vì thế, mặc dù hi vọng này rất mong manh, Lạc Thần cũng sẽ không bỏ cuộc.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Chấn Hải, Lạc Thần khẩn cầu nhìn hắn, trong lòng rất bồn chồn.
(1) năm nhược quán: năm 20 tuổi, đánh dấu sự trưởng thành của một người đàn ông
Ngày ấy, Nhiễm Chi Thần chuẩn bị một bữa cơm rượu đơn giản, sai Lạc Thần đi mời Hoắc Chấn Hải đến gặp gỡ.
Biết Hoắc Chấn Hải đang ở Quan Vũ Đình, Lạc Thần đi theo hướng ra vườn hoa.
Ai ngờ đi được nửa đường, bỗng nghe thấy tiếng vài người tỳ nữ đang bàn tán chuyện gì đó trong vườn. Ba chữ “Bảo cô nương” được nhắc tới rất nhiều lần.
Tò mò, Lạc Thần dừng bước, đứng yên cách đó không xa để lắng nghe.
“Thật là hâm mộ Bảo cô nương, ngày nào cũng được ở gần chủ thượng. Mới hôm qua ta còn thấy chủ thượng cười với nàng nữa. Nếu là ta, có chết cũng cam nguyện.” Một tiếng nói thanh thúy, ngây thơ vang lên.”
“Có gì phải hâm mộ, chỉ là giáo tập tỳ nữ mà thôi. Chờ sau này có chủ mẫu, thế nào chẳng bị đuổi ra ngoài.” Một người khinh thường nói, nhưng trong tiếng nói lại để lộ ra vị chua.
“Dù là bị đuổi đi, cũng là người từ Nhiễm phủ đi ra. Địa vị ấy so với người thường đã là tốt hơn không ít. Đến lúc đó, chỉ cần chủ mẫu không có lòng dạ ác độc, nhất định sẽ tính sẵn đường đi cho nàng.” Người còn lại mở miệng phản đối.
“Không sai. Mà này, chủ thượng đã đến tuổi nhược quán (1), có lẽ là sắp phải nói đến chuyện hôn nhân, không biết chủ mẫu tương lai của Nhiễm phủ sẽ là ai?” Một người như nghi ngờ, cảm khái nói.
“Vậy cũng phải nói, nhất định là đích nữ (con vợ cả) của một thế gia nào đó. Phải biết rằng, Nhiễm gia luôn không lấy công chúa làm vợ. Công chúa của bảy nước cao quý đến đâu, thì gả vào Nhiễm phủ cũng chỉ có thể làm thiếp. Theo ta nghĩ, không phải Trần thị nhị tiểu thư ở Hoài Dương, thì sẽ là Trương thị thất tiểu thư. Hai người này nổi danh là hiền lương thục đức. Nghe nói, vì việc cưới hỏi của chủ thượng, vài ngày gần đây hai nhà đã phái người tới.” Người còn lại khẳng định nói.
“Haizz,… Cái gì trần nhị tiểu thư, thất tiểu thư, ta chưa thấy ai cả. Ta chỉ biết, nữ nhân bên cạnh chủ thượng bây giờ, cũng chỉ có Bảo cô nương. Mỗi ngày cùng ăn, cùng đi, cùng ở với chủ thượng, chủ thượng đi đâu cũng dẫn theo nàng. Phần đãi ngộ này, trong Nhiễm phủ chỉ có Bảo thiếu gia là có. Nhưng Bảo thiếu gia chỉ là sủng vật mà thôi, còn Bảo cô nương lại là người cơ mà.” Tỳ nữ có tiếng nói thanh thúy, ngây thơ nói tiếp.
Lạc Thần nghe được gần hết, liền tiếp tục đi về phía trước.
Mấy người đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vộ vàng từ vườn hoa đứng lên, vừa thấy là Lạc Thần, bắt đầu thấy sợ hãi.
Một người trong số đó lắp bắp nói: “Bảo… Bảo cô nương… Chúng ta…”
Lạc Thần cười, không chút để ý, nhu hòa ngắt lời: “Không sao, ta chỉ chỉ đi ngang qua đấy, các ngươi tiếp tục làm việc đi. Nếu chậm hoa sẽ héo mất.”
Nói xong, không chờ mấy người trả lời đã cất bước rời đi.
****************
Việc mà mấy người bàn luận, Lạc Thần quả thật là không chút để ý. Dù sao sống trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nàng đã quen với chuyện này.
Nàng chỉ cảm thấy hơi buồn cười, xem ra trong Nhiễm phủ này, ai cũng thấy đãi ngộ của nàng giống với Đại Bảo.
Nhưng không biết những người này có nghĩ tới hay không, Nhiễm Chi Thần sủng ái sủng vật như người, hay là sủng ái người như sủng vật?
Tự giễu cười, Lạc Thần đã đến Quan Vũ Đình, lại không thấy một bóng người.
Lạc Thần nhíu mày, thấy hơi nôn nóng.
Tâm tình của Nhiễm Chi Thần hôm nay không tệ, bữa cơm rượu này cũng là do hắn quyết định trong lúc cao hứng, vậy nên Hoắc Chấn Hải chưa được báo trước.
Hiện giờ, cơm rượu đã sắn sàng, hắn đang chờ trong chủ viện. Nếu không tìm thấy Hoắc Chấn Hải, sợ là hắn sẽ mất hứng.
Lạc Thần suy nghĩ những nơi Hoắc Chấn Hải có thể đi, đang muốn rời đi, vô tình lại chú ý tời bàn cờ trên chiếc bàn đá trong đình,
Trong không thời gian ngắn, nàng kinh ngạc đứng sững lại.
Thế cờ trên bàn cờ, đúng là quá quen thuộc đối với nàng. Thậm chí, dù là nhắm mắt lại, nàng cũng có thể bày ra thế cờ này.
Trong cầm kì thư họa thi tửu trà, thứ duy nhất mà Lạc Thần tinh thông, chính là thế cờ này.
Kiếp trước, có một đoạn thời gian, bệnh tình của Lạc Thần rất không ổn định. Khi đó nàng vẫn đang đi học, không làm thế nào được đành phải tạm nghỉ học để tĩnh dưỡng.
Mà trong lúc nàng nghỉ học, mẹ phải đi làm bên ngoài, chỉ có ông nội có thể ở bên nàng.
Cả một đời, ông nội thích nhất là đánh cờ. Bị ảnh hưởng từ ông nội, dần dần Lạc Thần cũng thích chơi cờ.
Sau hai năm, tài chơi cờ của nàng ngày một nâng cao, mười trận, đã có thể chắc chắn thắng ông nội bảy trận.
Đoạn thời gian đó, hai ông cháu suốt ngày xúm lại, đấu với nhau không biết chán trên bàn cờ cả một ngày.
Dần dần, rất nhiều bạn cờ của ông nội cũng nghe tiếng mà đến.
Khi ấy, Lạc Thần chém giết bốn phía trong một đám lão nhân yêu cờ.
Nhưng chờ đến khi bệnh của Lạc Thần được ổn định, quay về trường học, thì lại có rất ít thời gian cho ông nội. Rồi sau đó, Lạc Thần tiến vào giới giải trí, ngày càng thêm bận rộn, ngay cả thời gian tới thăm ông nội cũng rất ít.
Cho tới một ngày, ông nội qua đời…
Năm ấy, chính là thời điểm Lạc Thần bận rộn nhất. Vậy nên, suốt ba tháng, nàng không hề đi thăm một lần nào.
Sau khi sắp xếp tang sự cho ông nội, Lạc Thần và mọi người trong nhà cùng nhau sửa soạn lại di vật của ông.
Trên bàn ông lúc ấy, có một ván cờ như vậy.
Khi đó, bác cả còn từng cảm khái, mấy tháng trước khi qua đời, ông nội đã từng nhắc nhở nhiều lần, rằng đừng bao giờ chạm vào bàn cờ này. Ông nói là gặp một ván khó giải, phải chờ Lạc Thần trở về rồi cùng nhau nghiên cứu.
Ai ngờ, ông không thể đợi được…
Lạc Thần nghe vậy, ngồi trên mặt đất mà gào khóc.
Từ đó trở đi, chuyện này chính là một cái gai trong lòng nàng, khiến nàng phải bận tâm.
Vì phá giải thế cờ này, không biết Lạc Thần đã xem bao nhiêu quyển sách dạy chơi cờ. Cuối cùng, nhờ sự hướng dẫn của một thầy dạy cờ vây, nàng đã giải được.
Không nghĩ tới trong dị thế này, nàng có thể gặp lại thế cờ này một lần nữa.
Trong sự cảm khái, Lạc Thần di chuyển vài quân trên bàn cờ theo trí nhớ.
Quả nhiên, cục diện tưởng như bế tắc lập tức lại thấy có hi vọng.
Lạc Thần hài lòng cười, đang muốn trả lại như lúc đầu, bỗng nghe thấy tiếng người nói: “Tuyệt, đúng là quá tuyệt!”
Lạc Thần cả kinh, quay đầu nhìn, mới phát hiện Hoắc Chấn Hải đã đi đến bên cạnh nàng từ khi nào.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thế cờ, vẻ mặt hưng phấn, miệng còn không ngừng khen ngợi.
Hắn nhìn thế cờ hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: “Tiểu nữ oa rất tinh thông kì nghệ?”
Lạc Thần đắn đo một lát rồi mở miệng đáp: “Tiểu nữ tử chỉ hiểu sơ qua một chút, hôm nay phá giải thế cờ này, chỉ là do trùng hợp.”
Nàng đang nói thật. Kiếp trước, tuy nàng có cùng mấy ông bạn già chém giết bốn phía, nhưng nàng cũng hiểu được, so với những cao thủ chân chính, tài năng của nàng thật sự không đáng nhắc tới.”
Hoắc Chấn Hải nghe thế cười ha ha, hưng phấn nói: “Trùng hợp thật là tốt. Tiểu nữ oa, lần trùng hợp này của ngươi đã giúp lão phu rất nhiều.”
Dứt lời, hắn cởi lệnh bài bên hông xuống, đưa cho Lạc Thần, nói: “Ngươi cất cái này đi, sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần lấy lệnh bài ra, người của Huyền Tông Môn sẽ giúp ngươi một việc.
Cầm lệnh bài, Lạc Thần kích động không thôi.
Huyền Tông là đại mộn phái thứ nhất ở đương kim giang hồ, truyền từ thời xưa đến nay. Nếu tính về lịch sử tồn tại, ngay cả Nhiễm gia cũng không thể bằng.
Nhưng bởi vì Huyền Tông thu đồ đệ rât nghiêm khắc, làm việc lại rất khiêm tốn, nên hàng ngàn năm nay đều không mấy tiếng tăm gì trong bảy nước. Mãi đến bốn mươi năm trước, Hoắc Chấn Hải thừa kế vị trí tông chủ, mới bắt đầu thu một lượng lớn đồ đệ, đem cái tên Huyền Tông truyền khắp thiên hạ.
Hiên nay, Hoắc Chấn Hải đã truyền lại vị trí tông chủ cho đại đồ đệ của hắn, bản thân lui khỏi giang hồ, ẩn cư ở Nhiễm Châu. Tuy vậy, uy vọng của hắn trong võ lâm vẫn không có ai bằng.
Mà một khối lệnh bài nho nhỏ này đã có thể khiến cho Huyền Tông làm một việc cho nàng, thật là làm cho Lạc Thần thấy ngoài ý liệu.
Nhìn dáng vẻ vui mừng đến sững người của Lạc Thần, Hoắc Chấn Hải cười hỏi: “Người tới tìm ta, là do Nhiễm tiểu tử có chuyện gì phải không?”
Hắn nhắc tới mới làm Lạc Thần nhớ ra mục đích mình đến đây, vội vàng nói: “Chủ thượng đã chuẩn bị xong cơm rượu, kính mời Hoắc lão anh hùng đến tham dự.”
Nghe lời ấy, ánh mắt của Hoắc Chấn Hải sáng lên, thoải mái đồng ý, xoay người bước về hướng chủ viện.”
Dọc đường đi, Lạc Thần đi theo sau Hoắc Chấn Hải, khuôn mặt trầm tư, bước chân càng ngày càng chậm.
Cuối cùng, nàng dừng hẳn lại, nhìn bóng lưng Hoắc Chấn Hải, không biết đang nghĩ cái gì.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt Lạc Thần hiện lên sự kiên định.
Nàng cắn răng, nhanh chóng đi đến trước mắt Hoắc Chấn Hải, quỳ mạnh xuống đất, dập đầu mấy cái thật vang.
Sau đó, nàng dùng hai tay nâng tấm lệnh bài, vạn phần thành khẩn nói với Hoắc Chấn Hải: “Xin Hoắc lão anh hung thu ta làm đồ đệ!”
Lạc Thần làm như vậy là đã suy nghĩ kĩ càng.
Từ mấy hôm trước thấy được Hoắc Chấn Hải đánh nhau với Nhiễm quản gia, nàng đã luôn hướng tới võ học.
Ở Chu quốc, nàng đã quyết định phải thoát đi khỏi Nhiễm phủ. Nhưng sau khi thoát đi, phải sinh tồn, tự vệ như thế nào, nàng vẫn chưa có đối sách.
Hôm nay xem ra, nếu có võ nghệ trên người, con đường sau này sẽ dễ đi rất nhiều.
Hoắc Chấn Hải đã thu vô số đồ đệ, không kể quốc gia, không kể dân tộc, thậm chỉ không kể nam nữ.
Vậy nên, Lạc Thần cầu xin hắn thu mình làm đồ đệ cũng không phải là không có hi vọng.
Thế đạo này cho Lạc Thần quá ít cơ hội, buông lỏng thì sẽ lập tức biến mất. Vì thế, mặc dù hi vọng này rất mong manh, Lạc Thần cũng sẽ không bỏ cuộc.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Chấn Hải, Lạc Thần khẩn cầu nhìn hắn, trong lòng rất bồn chồn.
(1) năm nhược quán: năm 20 tuổi, đánh dấu sự trưởng thành của một người đàn ông
/40
|