Sau khi Lạc Thần hôn mê, suốt mấy ngày liền đều không tỉnh lại.
Sinh nhật lần thứ hai mốt của Nhiễm Chi Thần lặng lẽ trôi qua trong sự an tĩnh của Nhiễm phủ.
Trước ngày ăn mừng, tân khách từ các nơi đến mới được báo tin là Nhiễm Chi Thần bị bệnh, hủy bỏ bữa tiệc. Trần Tử Nặc dùng rất nhiều quà đáp lễ để biểu đạt lòng áy náy, sau đó mọi người mới cụt hứng về nước.
Nhiễm Châu vừa náo nhiệt mấy hôm, nay lại trở về bình tĩnh.
Đêm khuya, trong Nhiễm phủ.
Nhiễm Chi Thần ôm thân thể có ngàn vết thương loang lổ của Lạc Thần, cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Những vết thương nhỏ ấy có ở mọi chỗ trên cơ thể, mỗi lần đổi thuốc đều mất hơn nửa canh giờ.
Hắn kiên nhẫn thoa thuốc trên từng vết một, trên trán toát ra mồ hôi. Khi đã chắc chắn không còn để sót, hắn mới cầm quần áo mặc cho Lạc Thần.
Lạc Thần đang hôn mê nhưng hình như vẫn cảm thấy đau, nhíu chặt mày, cử động đầu, miệng vô thức lẩm bẩm: “Đau…”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu mới nhẹ nhàng ôm Lạc Thần vào ngực, trấn an nàng bằng cách vỗ nhẹ vào lưng nàng như đối xử với một đứa trẻ.
Một lúc sau, khuôn mặt Lạc Thần không còn vẻ đau đớn ấy nữa, yên tĩnh như lúc đầu.
Nhiễm Chi Thần thở phào, khẽ đặt nàng xuống giường, đắp chăn xong mới xắn ống quần của mình lên.
Đôi chân rắn chắc của hắn cũng chằng chịt những dấu răng.
Hôm đó, hắn thấy Lạc Thần hôn mê, đầu óc liền trống rỗng, không hề nghĩ ngợi gì đã liều mình nhảy xuống.
Giữa bầy rắn, hắn ôm Lạc Thần vào lòng để bảo vệ nàng.
Những hộ vệ bên ngoài thử mấy lần mới cứu được hai người ra khỏi hang rắn trơn, hẹp ấy.
Vì vậy, vết thương trên người Nhiễm Chi Thần cũng không kém là mấy so với Lạc Thần, thậm chí trên chân hắn còn bị nặng hơn.
Cầm chỗ thuốc còn lại lên, hắn bôi qua vài cái rồi nhấc chăn lên, chui vào.
Đêm tĩnh lặng, hắn ôm Lạc Thần đi ngủ.
Tất cả dường như đều giống một thàng trước, nhưng thực tế lại rất khác nhau.
Thân thể vốn đẫy đà của Lạc Thần nay gầy chỉ còn xương, khuôn mặt phấn ngọc cũng rất tiều tụy, đôi môi ướt mọng lúc trước giờ khô nứt không chút máu.
Những thay đổi này, thời khắc nhắc nhở hắn rằng, Tiểu Bảo của hắn, đã phải chịu khổ rất nhiều.
Quá đau lòng, cánh tay hắn siết chặt hơn, nhìn gò má của Lạc Thần, nói nhỏ: “Sao lại sợ hãi thành như vậy…”
Hắn sẽ không dùng bất kì hình phạt nào, hắn chỉ… hắn chỉ dọa nàng mà thôi.
Dù cuối cùng nàng lại chủ động để rơi vào bầy rắn, nhưng cũng chỉ bị vài con rắn không độc cắn thôi, sao đến nay còn chưa tỉnh lại?
Hắn vuốt ve khuôn mặt Lạc Thần, đôi lông mày mẫy ngày chưa từng giãn ra lại nhíu nhiều hơn.
Từ khi được tin nàng chạy trốn, hắn đã mau chóng xử lý chuyện ở Đông Châu, thúc ngựa cả đêm về phủ.
Ám vệ đã sớm tìm ra hành tung của nàng, nhưng hắn lại không vội hạ lệnh, chỉ án binh bất động chờ đợi.
Không phải là do hắn không muốn bắt nàng trở lại mà là do hắn không nghĩ ra được, nếu bắt về, hắn phải làm thế nào với nàng?
Giết không được, tha không được, sủng không được, phạt không được…
Cứ do dự, phiền muộn như vậy suốt một tháng, mãi đến khi nàng gặp Vương Dũng và Đông Tuyết, sắp chạy sang Khương quốc, hắn mới hạ quyết tâm bố trí như vậy.
Hắn cho nàng một cơ hội, đồng thời cũng là cho hắn cơ hôi.
Nhưng không ai biết, khi hắn để Lý công công thẩm vấn, đe dọa nàng, hắn đã căng thẳng, thậm chí là sợ hãi đến như thế nào.
Nếu nàng bán đứng hắn, hắn sẽ phải giết nàng sao?
Lúc ấy, rất nhiều lần hắn muốn cho ngừng lại. Nhưng hắn vẫn khống chế bản thân, tiếp tục tiến hành.
Đây là một sự khảo nghiệm, và cũng là một cơ hội.
Nhìn Tiểu Bảo của hắn rõ ràng rất sợ hãi, rõ ràng yếu đuối vô lực, lại vẫn khẳng định câu trả lời của nàng, hắn nghĩ rằng, nếu nàng có thể làm như thế đến cuối, sau này, nàng sẽ là người hắn mà hắn đặt trong tim, trong ngực.
Cũng may, Tiểu Bảo đã không khiến hắn thất vọng.
Phút giây cuối cùng kia, nàng ôn nhu cười nhẹ nói câu “cho dù chết, ta cũng không bán đứng hắn”, khiến hắn cảm thấy hắn chưa bao giờ vui vẻ và được giải thoát đến vậy, tới mức làm trái tim hắn nóng lên.
Nhưng tiếp đó, hành động quyết tuyệt của nàng lại khiến hắn như rơi vào hầm băng.
Hắn không biết lúc đó hắn đã nghĩ gì, thậm chí còn không biết mình đã làm những gì.
Hắn chỉ nhớ là đến tận khi hắn ôm nàng vào lòng, đến khi những con rắn kia cuốn quanh hắn, cắn hắn, hắn mới nhận ra tim hắn lại được đập một lần nữa.
Mấy ngày này nàng hôn mê, hắn vẫn trông chừng nàng như vậy, không bước ra khỏi cửa một bước nào.
Hắn tự nói với mình, hắn sẽ không hối hận.
Lòng kiêu ngạo của hắn không cho phép phản bội. Nếu không làm vậy, sao hắn có thể tha thứ cho nàng, tiếp tục để nàng sống bên cạnh mình.
Vậy nên, hắn không hối hận.
Hắn có thể làm sai, nhưng không thể hối hận.
Dù thật sự là hắn làm sai, hắn cũng không hối hận.
Cứ như vậy, hắn tự nhủ mình, không hối hận, không hối hận…
Nhưng nhìn nàng ngày qua ngày không tỉnh lại, nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ lại tiều tụy của nàng, một nỗi chua xót cứ len lỏi vào trong người hắn…
“Tỉnh lại đi, Tiểu Bảo…” Hắn áp vào trán nàng, nhẹ nhàng nói. Tiếng nói hắn mang theo mấy phần vô lực, mấy phần yếu ớt, thậm chí còn có cầu khẩn.
******************
Lạc Thần tỉnh lại vào đêm thứ bảy.
Vừa mở mắt, nàng đã nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Nhiễm Chi Thần.
Lúc ấy, nàng biết nàng đã thành công.
Hôm ấy, người ngổi ẩn ở đó khiến nàng có điều hoài nghi, nhưng do ánh sáng quá yếu, nàng chỉ nhìn thấy nửa thân người của hắn, khuôn mặt lại không thấy rõ được.
Lúc đầu, nàng không hề nghĩ đó là Nhiễm Chi Thần.
Mãi tới cuối cùng, nàng mới vô tình phát hiện ra tay của người kia, vỗ nhẹ từng cái lên đầu gối của mình. Bất chợt, nàng thấy động tác ấy quen thuộc lạ thường.
Nếu cái đầu gối kia, được đổi thành ngao khuyển…
Hai hình ảnh ấy sẽ khớp vào nhau.
Lạc Thần biết, chỉ với điểm này thì không thể chắc chắn đó là Nhiễm Chi Thần được, nhưng thời gian đã không cho nàng nghĩ nhiều lắm.
Khi Lý công công đếm ngược, nàng chỉ có thể cho đó là hắn.
Nếu đúng, nàng có thể có được một con đường sống.
Nếu sai… Dù sao cũng chết, sai thì sai đi.
May thay, nàng đã đoán đúng. Rắn trong hang ấy đúng là không có độc như lời của Lý công công, mà người ẩn thân đằng kia cũng đúng là Nhiễm Chi Thần.
Thấy vẻ mặt kinh sợ của hắn, nàng đã biết là nàng không phải chết, hắn sẽ cứu nàng, hoặc vì câu nói của nàng trước khi nhảy xuống mà tha thứ việc nàng chạy trốn…
Sau một đêm không ngủ, Nhiễm Chi Thần thấy Lạc Thần tỉnh lại thì vui sướng vô cùng.
Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng như nghĩ ra điều gì đó nên lại cụp mắt, che đi những gợn sóng, giọng nói khàn khàn mà bình tĩnh hỏi: “Vì sao chạy trốn?”
Lạc Thần sửng sốt. Nàng vừa tỉnh đã hỏi nàng chuyện này sao?
Vì sao… Vì sao đây?
Trong lòng nàng không khỏi cười khổ.
Chẳng lẽ muốn nàng nói, thân phận của nàng đê tiện như lục bình, nhưng lại không cam lòng làm đầy tới, vọng tưởng đạt được tự do?
Hay là muốn nàng nói, dưới thế đạo mà vạn vật đều không khác gì con chó, nàng phí hết tâm tư, bất chấp nguy hiểm, để đổi lấy hai chư “tôn nghiêm”?
Hoặc là nàng phải nói, bởi vì hắn – Nhiễm Chi Thần mà hoàng đế cũng dám giết, dù sủng ái, che chở nàng, lại không thể đối xử bình đẳng với nàng?
Nếu nàng nói như vậy, có phải là thật buồn cười không?
Nghĩ tới đây, nàng mở mắt, Nhiễm Chi Thần vẫn đang nhíu mày, nàng suy yếu nhìn hắn rồi rất nhanh rời đi.
Nhưng vẻ đau xót chợt lóe kia vẫn bị Nhiễm Chi Thần bắt lấy.
Lạc Thần lại ho khan một tiếng, dưới ánh mắt lo lắng của Nhiễm Chi Thần, vô lực lại thê lương nói: “Nửa năm trước, Tiểu Bảo nghe nói, chủ thượng… sẽ kết hôn với thất biểu tiểu thư… Không biết tại sao, trong lòng ta vừa buồn bực, vừa khó chịu. Nghĩ tới chủ thượng sẽ mắt qua mày lại, ôm một cô gái khác, ta sẽ chỉ muốn trốn đi…cho dù nguy hiểm, cho dù khó khăn cũng muốn trốn đi…”
Câu nói này có ba phần thật, bảy phần giả, đến chính nàng đều phải tin.
Đồng thời, nàng cũng lý giải những hành động của nàng là do ghen tỵ.
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần ngẩn ra.
Hắn đã nghĩ vô số nguyên do, như không thể ngờ đáp án lại là như vậy!
Nhưng chính một lý do hoang đường như vậy, không biết tại sao lại khiến nỗi tức giận vẫn ở trong người hắn suốt một tháng qua dần biến mất.
Hơn nữa, hẳn còn thấy vui vẻ.
Mặc dù biết đáp án này có chỗ đáng ngờ, có lẽ còn có điều gì khác, nhưng hắn đã để cho bản thân mình tin nàng.
Như mau chóng muốn xác nhận lời của nàng, hắn chợt nghĩ tới lá thư mà Nhiễm quản gia gửi cho hắn.
Với nội dung của bức thư, Tiểu Bảo của hắn đúng là bắt đầu chuẩn bị chạy trốn từ nửa năm trước. Mà ngày nàng rời khỏi Nhiễm phủ cũng là ngày cậu hắn đưa thất biểu muội tới thăm.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Chi Thần cười nhẹ, ôm Lạc Thần, như sủng ái, như thở dài nói: “Đứa ngốc, ngươi có thể chạy trốn đi đâu?”
Sinh nhật lần thứ hai mốt của Nhiễm Chi Thần lặng lẽ trôi qua trong sự an tĩnh của Nhiễm phủ.
Trước ngày ăn mừng, tân khách từ các nơi đến mới được báo tin là Nhiễm Chi Thần bị bệnh, hủy bỏ bữa tiệc. Trần Tử Nặc dùng rất nhiều quà đáp lễ để biểu đạt lòng áy náy, sau đó mọi người mới cụt hứng về nước.
Nhiễm Châu vừa náo nhiệt mấy hôm, nay lại trở về bình tĩnh.
Đêm khuya, trong Nhiễm phủ.
Nhiễm Chi Thần ôm thân thể có ngàn vết thương loang lổ của Lạc Thần, cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Những vết thương nhỏ ấy có ở mọi chỗ trên cơ thể, mỗi lần đổi thuốc đều mất hơn nửa canh giờ.
Hắn kiên nhẫn thoa thuốc trên từng vết một, trên trán toát ra mồ hôi. Khi đã chắc chắn không còn để sót, hắn mới cầm quần áo mặc cho Lạc Thần.
Lạc Thần đang hôn mê nhưng hình như vẫn cảm thấy đau, nhíu chặt mày, cử động đầu, miệng vô thức lẩm bẩm: “Đau…”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu mới nhẹ nhàng ôm Lạc Thần vào ngực, trấn an nàng bằng cách vỗ nhẹ vào lưng nàng như đối xử với một đứa trẻ.
Một lúc sau, khuôn mặt Lạc Thần không còn vẻ đau đớn ấy nữa, yên tĩnh như lúc đầu.
Nhiễm Chi Thần thở phào, khẽ đặt nàng xuống giường, đắp chăn xong mới xắn ống quần của mình lên.
Đôi chân rắn chắc của hắn cũng chằng chịt những dấu răng.
Hôm đó, hắn thấy Lạc Thần hôn mê, đầu óc liền trống rỗng, không hề nghĩ ngợi gì đã liều mình nhảy xuống.
Giữa bầy rắn, hắn ôm Lạc Thần vào lòng để bảo vệ nàng.
Những hộ vệ bên ngoài thử mấy lần mới cứu được hai người ra khỏi hang rắn trơn, hẹp ấy.
Vì vậy, vết thương trên người Nhiễm Chi Thần cũng không kém là mấy so với Lạc Thần, thậm chí trên chân hắn còn bị nặng hơn.
Cầm chỗ thuốc còn lại lên, hắn bôi qua vài cái rồi nhấc chăn lên, chui vào.
Đêm tĩnh lặng, hắn ôm Lạc Thần đi ngủ.
Tất cả dường như đều giống một thàng trước, nhưng thực tế lại rất khác nhau.
Thân thể vốn đẫy đà của Lạc Thần nay gầy chỉ còn xương, khuôn mặt phấn ngọc cũng rất tiều tụy, đôi môi ướt mọng lúc trước giờ khô nứt không chút máu.
Những thay đổi này, thời khắc nhắc nhở hắn rằng, Tiểu Bảo của hắn, đã phải chịu khổ rất nhiều.
Quá đau lòng, cánh tay hắn siết chặt hơn, nhìn gò má của Lạc Thần, nói nhỏ: “Sao lại sợ hãi thành như vậy…”
Hắn sẽ không dùng bất kì hình phạt nào, hắn chỉ… hắn chỉ dọa nàng mà thôi.
Dù cuối cùng nàng lại chủ động để rơi vào bầy rắn, nhưng cũng chỉ bị vài con rắn không độc cắn thôi, sao đến nay còn chưa tỉnh lại?
Hắn vuốt ve khuôn mặt Lạc Thần, đôi lông mày mẫy ngày chưa từng giãn ra lại nhíu nhiều hơn.
Từ khi được tin nàng chạy trốn, hắn đã mau chóng xử lý chuyện ở Đông Châu, thúc ngựa cả đêm về phủ.
Ám vệ đã sớm tìm ra hành tung của nàng, nhưng hắn lại không vội hạ lệnh, chỉ án binh bất động chờ đợi.
Không phải là do hắn không muốn bắt nàng trở lại mà là do hắn không nghĩ ra được, nếu bắt về, hắn phải làm thế nào với nàng?
Giết không được, tha không được, sủng không được, phạt không được…
Cứ do dự, phiền muộn như vậy suốt một tháng, mãi đến khi nàng gặp Vương Dũng và Đông Tuyết, sắp chạy sang Khương quốc, hắn mới hạ quyết tâm bố trí như vậy.
Hắn cho nàng một cơ hội, đồng thời cũng là cho hắn cơ hôi.
Nhưng không ai biết, khi hắn để Lý công công thẩm vấn, đe dọa nàng, hắn đã căng thẳng, thậm chí là sợ hãi đến như thế nào.
Nếu nàng bán đứng hắn, hắn sẽ phải giết nàng sao?
Lúc ấy, rất nhiều lần hắn muốn cho ngừng lại. Nhưng hắn vẫn khống chế bản thân, tiếp tục tiến hành.
Đây là một sự khảo nghiệm, và cũng là một cơ hội.
Nhìn Tiểu Bảo của hắn rõ ràng rất sợ hãi, rõ ràng yếu đuối vô lực, lại vẫn khẳng định câu trả lời của nàng, hắn nghĩ rằng, nếu nàng có thể làm như thế đến cuối, sau này, nàng sẽ là người hắn mà hắn đặt trong tim, trong ngực.
Cũng may, Tiểu Bảo đã không khiến hắn thất vọng.
Phút giây cuối cùng kia, nàng ôn nhu cười nhẹ nói câu “cho dù chết, ta cũng không bán đứng hắn”, khiến hắn cảm thấy hắn chưa bao giờ vui vẻ và được giải thoát đến vậy, tới mức làm trái tim hắn nóng lên.
Nhưng tiếp đó, hành động quyết tuyệt của nàng lại khiến hắn như rơi vào hầm băng.
Hắn không biết lúc đó hắn đã nghĩ gì, thậm chí còn không biết mình đã làm những gì.
Hắn chỉ nhớ là đến tận khi hắn ôm nàng vào lòng, đến khi những con rắn kia cuốn quanh hắn, cắn hắn, hắn mới nhận ra tim hắn lại được đập một lần nữa.
Mấy ngày này nàng hôn mê, hắn vẫn trông chừng nàng như vậy, không bước ra khỏi cửa một bước nào.
Hắn tự nói với mình, hắn sẽ không hối hận.
Lòng kiêu ngạo của hắn không cho phép phản bội. Nếu không làm vậy, sao hắn có thể tha thứ cho nàng, tiếp tục để nàng sống bên cạnh mình.
Vậy nên, hắn không hối hận.
Hắn có thể làm sai, nhưng không thể hối hận.
Dù thật sự là hắn làm sai, hắn cũng không hối hận.
Cứ như vậy, hắn tự nhủ mình, không hối hận, không hối hận…
Nhưng nhìn nàng ngày qua ngày không tỉnh lại, nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ lại tiều tụy của nàng, một nỗi chua xót cứ len lỏi vào trong người hắn…
“Tỉnh lại đi, Tiểu Bảo…” Hắn áp vào trán nàng, nhẹ nhàng nói. Tiếng nói hắn mang theo mấy phần vô lực, mấy phần yếu ớt, thậm chí còn có cầu khẩn.
******************
Lạc Thần tỉnh lại vào đêm thứ bảy.
Vừa mở mắt, nàng đã nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Nhiễm Chi Thần.
Lúc ấy, nàng biết nàng đã thành công.
Hôm ấy, người ngổi ẩn ở đó khiến nàng có điều hoài nghi, nhưng do ánh sáng quá yếu, nàng chỉ nhìn thấy nửa thân người của hắn, khuôn mặt lại không thấy rõ được.
Lúc đầu, nàng không hề nghĩ đó là Nhiễm Chi Thần.
Mãi tới cuối cùng, nàng mới vô tình phát hiện ra tay của người kia, vỗ nhẹ từng cái lên đầu gối của mình. Bất chợt, nàng thấy động tác ấy quen thuộc lạ thường.
Nếu cái đầu gối kia, được đổi thành ngao khuyển…
Hai hình ảnh ấy sẽ khớp vào nhau.
Lạc Thần biết, chỉ với điểm này thì không thể chắc chắn đó là Nhiễm Chi Thần được, nhưng thời gian đã không cho nàng nghĩ nhiều lắm.
Khi Lý công công đếm ngược, nàng chỉ có thể cho đó là hắn.
Nếu đúng, nàng có thể có được một con đường sống.
Nếu sai… Dù sao cũng chết, sai thì sai đi.
May thay, nàng đã đoán đúng. Rắn trong hang ấy đúng là không có độc như lời của Lý công công, mà người ẩn thân đằng kia cũng đúng là Nhiễm Chi Thần.
Thấy vẻ mặt kinh sợ của hắn, nàng đã biết là nàng không phải chết, hắn sẽ cứu nàng, hoặc vì câu nói của nàng trước khi nhảy xuống mà tha thứ việc nàng chạy trốn…
Sau một đêm không ngủ, Nhiễm Chi Thần thấy Lạc Thần tỉnh lại thì vui sướng vô cùng.
Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng như nghĩ ra điều gì đó nên lại cụp mắt, che đi những gợn sóng, giọng nói khàn khàn mà bình tĩnh hỏi: “Vì sao chạy trốn?”
Lạc Thần sửng sốt. Nàng vừa tỉnh đã hỏi nàng chuyện này sao?
Vì sao… Vì sao đây?
Trong lòng nàng không khỏi cười khổ.
Chẳng lẽ muốn nàng nói, thân phận của nàng đê tiện như lục bình, nhưng lại không cam lòng làm đầy tới, vọng tưởng đạt được tự do?
Hay là muốn nàng nói, dưới thế đạo mà vạn vật đều không khác gì con chó, nàng phí hết tâm tư, bất chấp nguy hiểm, để đổi lấy hai chư “tôn nghiêm”?
Hoặc là nàng phải nói, bởi vì hắn – Nhiễm Chi Thần mà hoàng đế cũng dám giết, dù sủng ái, che chở nàng, lại không thể đối xử bình đẳng với nàng?
Nếu nàng nói như vậy, có phải là thật buồn cười không?
Nghĩ tới đây, nàng mở mắt, Nhiễm Chi Thần vẫn đang nhíu mày, nàng suy yếu nhìn hắn rồi rất nhanh rời đi.
Nhưng vẻ đau xót chợt lóe kia vẫn bị Nhiễm Chi Thần bắt lấy.
Lạc Thần lại ho khan một tiếng, dưới ánh mắt lo lắng của Nhiễm Chi Thần, vô lực lại thê lương nói: “Nửa năm trước, Tiểu Bảo nghe nói, chủ thượng… sẽ kết hôn với thất biểu tiểu thư… Không biết tại sao, trong lòng ta vừa buồn bực, vừa khó chịu. Nghĩ tới chủ thượng sẽ mắt qua mày lại, ôm một cô gái khác, ta sẽ chỉ muốn trốn đi…cho dù nguy hiểm, cho dù khó khăn cũng muốn trốn đi…”
Câu nói này có ba phần thật, bảy phần giả, đến chính nàng đều phải tin.
Đồng thời, nàng cũng lý giải những hành động của nàng là do ghen tỵ.
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần ngẩn ra.
Hắn đã nghĩ vô số nguyên do, như không thể ngờ đáp án lại là như vậy!
Nhưng chính một lý do hoang đường như vậy, không biết tại sao lại khiến nỗi tức giận vẫn ở trong người hắn suốt một tháng qua dần biến mất.
Hơn nữa, hẳn còn thấy vui vẻ.
Mặc dù biết đáp án này có chỗ đáng ngờ, có lẽ còn có điều gì khác, nhưng hắn đã để cho bản thân mình tin nàng.
Như mau chóng muốn xác nhận lời của nàng, hắn chợt nghĩ tới lá thư mà Nhiễm quản gia gửi cho hắn.
Với nội dung của bức thư, Tiểu Bảo của hắn đúng là bắt đầu chuẩn bị chạy trốn từ nửa năm trước. Mà ngày nàng rời khỏi Nhiễm phủ cũng là ngày cậu hắn đưa thất biểu muội tới thăm.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Chi Thần cười nhẹ, ôm Lạc Thần, như sủng ái, như thở dài nói: “Đứa ngốc, ngươi có thể chạy trốn đi đâu?”
/40
|