Tiểu thư, không hay rồi, lão gia nói muốn đưa tiểu thư vào trong cung. Xuân Mai, nha hoàn thân cận vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng.
Chung Linh dừng bút lại, khẽ thở dài một cái rồi quay đầu lại nhìn nàng.
Là sự thật đấy ạ, lần này Hoàng thượng tuyển tú, Chung phủ của chúng ta cũng có trong danh sách. Thấy tiểu thư nhà mình có vẻ không tin, Xuân Mai vội vàng giải thích.
Ta chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, dù sao thì cũng không tới phiên ta phải vào trong cung. Chung Linh nhìn nàng có phần kỳ quái, trừ phi...
Là đại tiểu thư không muốn vào cung, tìm lão gia nói để tiểu thư đi thay. Xuân Mai sốt ruột nói: Không phải tiểu thư không biết trong cung là nơi như thế nào, ngàn vạn lần không thể vào đó đâu.
Di chuyển tầm mắt, Chung Linh than nhẹ trong lòng, cục diện rối rắm này quả nhiên là đại tiểu thư ném cho nàng.
Từ lúc đến đây tới bây giờ cũng được hai ba năm rồi, kế thừa dáng vẻ yếu đuối khiêm tốn của nguyên chủ, mấy ngày nay cũng bình an vô sự, nếu không tính đến chuyện vị đại tiểu thư kia cố ý hay vô ý gây khó dễ.
Theo lý thuyết thì vào cung cũng là một việc tốt, nói không chừng nhân dịp này lại có thể biến thành phượng hoàng, thì khi đó những người ở nơi này lại không tránh kịp.
Chung Linh nghĩ đến đây thì cảm thấy buồn cười, vị Hoàng thượng này cũng có chút thú vị, bởi vì liên quan đến chuyện không có con nối dòng, bị nhóm triều thần thúc giục, cuối cùng đành phải ra lệnh tuyển tú, ngày tuyển chọn cũng là ngày các quan viên khuyến khích nữ nhi của mình tham gia.
Chắc hẳn hắn cùng biết rõ hung danh bên ngoài của mình rồi, Chung Lung hơi xuất thần.
Tiểu thư! Thấy tiểu thư nhà mình không nóng không vội, Xuân Mai nâng cao giọng.
Gọi cái gì, ta còn chưa điếc đâu. Chung Linh liếc xéo nha hoàn không để tâm lên người mình.
Tiểu thư, trong cung chính là nơi ăn thịt người, nếu tiểu thư nhất định phải đi thì trăm ngàn lần đừng kéo nô tỳ đi theo. Xuân Mai cắn môi, nàng đã bắt đầu đàm hôn luận gả với tiểu quản sự trong phủ rồi. Nếu lần này nàng cũng vào cung, thì chỉ sợ hôn sự với tiểu quản sự sẽ không rơi xuống người nàng nữa.
Nếu thật sự phải đi, ta cũng không mang theo ngươi. Đặt cái loại nha hoàn ăn cây táo rào cây sung này ở bên người, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, đi đi thôi, đi đi thôi.
Quả nhiên giống như Xuân Mai nói, sau khi ăn cơm chiều, phụ thân gọi một mình nàng vào thư phòng.
Bái kiến phụ thân. Chung Linh khom lưng hành lễ.
Không cần đa lễ. Chung phụ nhìn khuôn mặt giống như đã từng quen biết của Chung Linh, có chút nói không nên lời.
Năm đó mẫu thân thân sinh của Chung Linh là mỹ nữ nổi danh trong kinh thành, cũng không biết Chung phụ dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến bà cam chịu làm thiếp. Có điều nghĩ tới chuyện với gia thế bình thường như mình có thể gả cho quan hộ bộ kinh thành thì mẫu thân của Chung Linh cũng thỏa mãn rồi.
Từ lúc gả cho Chung phụ mẫu thân của Chung Linh vẫn được nâng ở trên tay, nhưng chưa đến vài năm, Chung phụ hoa tâm không đổi, vì ngột ngạt ở trong lòng, cho nên năm Chung Linh bảy tuổi thì bà qua đời.
Đương nhiên sau đó Chung phụ cũng không thèm để ý đến Chung Linh trong suốt một thời gian dài.
Bây giờ nhớ lại, bản thân mình có thể xuất hiện ở đây là do được đích trưởng nữ nhắc tới. Cho dù Chung phụ hoa tâm không đổi, nhưng vẫn yêu thương đại nữ nhi của mình.
Thu hồi suy nghĩ, Chung Linh nghe Chung Phụ nói: Lần này Hoàng thượng tuyển tú, trong phủ chuẩn bị cho con đi, từ nhỏ con là đứa nhu thuận hiểu chuyện, tốt hơn tỷ tỷ thô lỗ luôn làm người khác khó chịu của con rất nhiều. Lại nỏi tuổi của nàng cũng hơi lớn một chút, không có nhiều ưu thế.
Chung Linh cảm thấy tức cười, bản thân nàng cũng biết cơ thể này vừa mới tròn mười bốn tuổi, vị tỷ tỷ kia của nàng cũng chỉ lớn hơn nàng một tuổi, mới chỉ mười lăm, sao đã thành lớn tuổi rồi. Cho dù nghĩ như thế nào, Chung Linh vẫn khom người ngoãn ngoan đáp ứng.
Lúc ra khỏi thư phòng thì gặp đại tiểu thư đang đi tới, Chung Linh lập tức cúi đầu nghiêng người gọi một tiếng tỷ tỷ.
Muội muội đi lần này, nếu có phát đạt thì nhất định không được quên tỷ tỷ đâu nhé. Chung Uyển nghiêng đầu, trong mắt thoáng hiện ý cười.
Muội muội không dám. Chuyện làm Chung Linh bất mãn nhất khi đến nơi này chính là vị tỷ tỷ này, rõ ràng nàng hơn tuổi nàng ta rất nhiều, chưa nói đến việc phải gọi tiểu hài tử là tỷ tỷ, còn phải nhìn nàng ta hô to gọi nhỏ. Hài tử cổ đại chính là trưởng thành sớm.
Trở lại phòng mình thì đã khuya rồi, lập tức chuẩn bị nghỉ ngơi, cổ đại không có hoạt động giải trí nào, muốn đọc sách nhưng nhìn ngọn đèn lờ mờ đành phải từ bỏ, nàng không muốn biến thành một người bị cận thị. Chỉ là hôm nay nằm trên giường, xoay đi xoay lại như thế nào vẫn không ngủ được.
Tới nơi này lâu như vậy, bởi vì dùng hết sức để kiềm chế, nàng không nghĩ tới bằng hữu thân nhân ở thế giới kia, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ được yêu thương của Chung Uyển, lại không nhịn được nhớ tới phụ mẫu của mình, bản thân cũng được coi là hòn ngọc quý trên tay hai người, không hiểu tại sao lại bị chuyển đến nơi này chứ.
Có lẽ mình đúng là người đa cảm, Chung Linh ra sức lắc đầu, không nghĩ sâu nữa. Lần này lại bỗng nhiên nghĩ tới Hoàng đế Hoàng triều, giết huynh đệ để thượng vị, cộng thêm hung danh trước đây và thủ đoạn hiện tại, hoàn toàn là bạo quân.
Có điều trong lòng nàng, những điều này cũng không là gì, nàng cũng không tin chỗ kia thật sự có phương pháp hành động bí mật gì để có thể đưa người khác lên, thắng làm vua thua làm giặc. Nàng cũng rõ mặc dù mình bị đưa đi tuyển tú, nhưng chưa chắc đã được hoàng đế lưu lại, cũng không nhất định được lọt vào mắt xanh của hoàng đế, biết dung mạo của mình không quá tệ, nhưng dù sao vẫn chỉ là hài tử mười bốn tuổi, vẫn còn chút trẻ con, chẳng lẽ hoàng đế đang trong độ tuổi khỏe mạnh sẽ nhìn tiểu hài tử sao. Nàng vẫn còn chưa rõ tất cả những điều đó.
Hi vọng có thể ở lại nơi đó, cho dù là cung nữ cũng được. Chung Linh mỉm cười, coi như là nguy hiểm, coi như là phức tạp, nàng cũng không muốn ngây ngốc ở trong phủ này, sau đó không biết bị gả cho vị công tử của nhà nào.
Qua ba ngày, Chung Linh bị nâng kiệu đưa vào trong cung, người đi theo là Lâm di ở trong phủ và một nha hoàn mới mua, nhìn có chút ngơ ngác. Lâm di chính là nha hoàn trước kia của mẫu thân, vốn đã về nhà nhiều ngày, sau khi nghe được tin lại vội vàng chạy tới. Một là lo lắng cho Chung Linh, thứ hai là do trượng phu của nàng đã mất sớm, bản thân cũng không có ý định tái giá, cho nên muốn theo Chung Linh vào cung.
Kiệu được hạ xuống, Chung Linh nhìn xung quanh, cong cong khóe miệng, nhìn rất đáng yêu.
Xung quanh có rất nhiều nữ hài tử trang phục lộng lẫy, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ. Nhận được những ánh mắt đánh giá như có như không, Chung Linh cũng không để ý, mình cũng chỉ là một thứ nữ, hẳn là các nàng sẽ không để ở trong lòng.
Nhưng mấy nữ hài tử xung quanh không nghĩ như vậy, từ nhỏ Chung Linh đã ở trong phủ, bởi vì là thứ nữ nên rất ít tham gia các hoạt động của tiểu thư, cộng thêm sau khi nàng xuyên không càng thêm khiêm tốn, hoàn toàn không ra khỏi cửa, cho nên những người này hoàn toàn không biết nàng là ai. Chỉ là lúc xuống kiệu, ánh mắt không chút hoang mang, không thèm để mọi người ở trong mắt của nàng, cộng thêm dung mạo xuất sắc, khiến các nàng nổi lên lòng cảnh giác.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, coi như là tiểu hài tử nhưng không phải Tử Thần (1) cũng như vậy sao. Coi như bây giờ các nàng không giỏi, nhưng sau này cũng là người có năng lực.
Ta là An Tâm Nhi, nữ nhi của An học sĩ, không biết muội muội là... Có một nữ tử mặc hoa phục màu đỏ nhạt đứng bên cạnh đi về phía này.
Chung Linh đến từ Chung phủ gặp qua tỷ tỷ. Chung Linh khẽ thi lễ, sau đó nghịch ngợm thè lưỡi: Muội muội hơi gấp, thật xin lỗi vì không tiếp tỷ tỷ được.
Thật ra nàng cũng không gấp gáp gì, chẳng qua là không muốn tạo quan hệ gì với các cô nương này thôi.
Tiểu thư, trò chuyện với các nàng nhiều một chút, tạo thêm quan hệ cũng được mà, việc gì phải làm như vậy? Lâm di theo bên người có chút lo lắng, sợ nàng bị cô lập.
Chung Linh lơ đễnh trong giây lát. Không phải chuyện quan trọng, ta thích một mình hơn. Có điều nói đi nói lại, trong cung thật sự rất đẹp.
Giữa mùa xuân, trăm hoa đua nở, thậm chí những gốc cây hoa anh đào trân quý được trồng ở ven đường cũng đã nở đầy hoa, những đóa hoa bị gió thổi xuống mang theo hương thơm, cũng tạo từng tầng từng tầng màu hồng phấn trên mặt đất.
Tiểu thư, cũng không còn nhiều thời gian lắm, chúng ta mau trở về thôi. Lâm di có chút sốt ruột, tại sao sau khi tiểu thư rời khỏi nhà, thì dường như tính tình có chút quá thoải mái tự do rồi.
Nhanh vậy sao? Chung Linh có chút giật mình, bởi vì ra khỏi cửa, có chút hưng phấn, nên quên mất cả thời gian.
Lúc về đến nơi tập hợp, quả nhiên các vị tiểu thư kia đã đứng một chỗ, hình như có ma ma đã chỉ bọn họ xếp hàng.
Tại sao lâu như thế tiểu chủ tử mới trở về, trong cung cũng không phải là nơi có thể chạy loạn. Ma ma dẫn đầu nói.
Xin lỗi ma ma, hình như ta ăn phải cái gì đó không tốt, cho nên... Mặc kệ sắc mặt của ma ma, Chung Linh cười hì hì giải thích. Chỉ là lý do này khiến các vị tiểu thư kia truyền đến những nụ cười nhẹ hoặc trào phúng hoặc thiện ý.
Được, ngươi đứng ở hàng thứ ba đi. Ma ma chỉ vào hàng, là vị trí thứ hai hàng thứ ba, dù sao cũng tốt hơn là vị trí thứ năm rồi.
Vâng, ma ma. Chung Linh dịu dàng đáp.
Đáng ra hôm nay sẽ không gặp được hoàng đế, nhưng dường như hoàng đế có vẻ gấp gáp, cộng thêm việc không có Thái hậu...Cho nên không cần làm những việc như thẩm tra trước, trực tiếp chọn người trong nhóm tú nữ này là được.
Năm hàng tú nữ đứng theo trình tự đã được sắp xếp, khoảng cách giữa mỗi người và mỗi hàng là vừa đủ.
Không biết tại sao không khí bỗng nhiên lắng xuống, làm cho Chung Linh đang thoải mái cũng cảm thấy có chút căng thẳng. Hoàng Đế, từ trước đến nay mình chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Đế, không biết nhìn hắn ta như thế nào nhỉ?
***
Sầm Mặc nhìn nhóm tú nữ đứng chỉnh tề, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
Hoàng thượng. Thái giám Lâm Anh bên cạnh cúi đầu, bưng một mâm gậy như ý đi theo.
Khẽ gật đầu, Sầm Mặc đứng trước mặt từng người một, hàng thứ nhất, ngoại trừ dung mạo xuất sắc thì tự nhiên là gia thế bất phầm, chọn ba người thuận mắt. Hàng thứ hai chọn một người. Hàng thứ ba, ừ, mùi hoa, Sầm Mặc đứng lại.
Thời gian Hoàng thượng đứng ở hàng thứ nhất có vẻ dài, hàng thứ hai lại vội vàng đi qua, hàng thứ ba, tại sao...tại sao lại đứng lại chứ!!!
Chung Linh lén thở một hơi, lẽ nào đã phát hiện ra nàng nhìn lén rồi?
Ngẩng đầu lên. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
Giọng nói rất êm tai, Chung Linh phản xạ có điều kiện, nghĩ. Sau đó phản ứng kịp, không phải đang nói với mình chứ?
Nhưng rõ ràng là có người đang đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên, từ cằm nhìn lên phía trên thì thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy đang nhìn mình chằm chằm, Chung Linh giật mình, vội vã cúi đầu xuống.
Sầm Mặc nhìn tú nữ vụng trộm nhìn mình một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, cặp mắt trong suốt có thần kia đang tiết lộ tâm tư của nàng. Hắn bảo nàng ngẩng đầu lên, không phải để nàng nhìn lén mình.
Dường như thời gian dừng lại quá dài, Sầm Mặc tiếp tục đi xuống phía dưới phân phát gậy như ý.
A, đi qua rồi. Một trận gió lướt qua, mang theo luôn cả vẻ nghiêm túc của Chung Linh. Nàng lại muốn trở lại Chung phủ rồi, vừa rồi, nghĩ tới chuyện mình ngẩng đầu lên nhìn, như vậy có tính là vô lễ trước điện không?
Dự định của Hoàng thượng là chọn sáu người, trong mâm cũng đã có sáu cái chuôi, sau khi đến hàng cuối cùng thì việc phân phát cũng đã chấm dứt.
Lâm An đứng phía sau hoàng đế đang thầm tính xem nên tuyên chiếu như thế nào, để những người còn lại về nhà của họ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm việc này, đừng làm ra chuyện gì sai lầm. Lại không phát hiện ra Hoàng thượng đột nhiên đứng lại.
Lâm Anh đang cúi đầu, thiếu chút nữa va vào người Hoàng thượng, cả người toát mồ hôi lạnh. Lại phát hiện hoàng thượng đứng ở đó rất lâu, trong lòng cũng đoán được có lẽ Hoàng thượng coi trọng nữ tử nào đó.
Nhưng đã phát xong ngọc như ý, Lâm Anh nghĩ, chẳng lẽ phải đi lấy thêm một cây nữa?
Đưa tay ra. Sầm Mặc nhẹ giọng nói. Hắn thấy nàng không phản ứng. Hắn hé mắt, kéo tay đối phương, trực tiếp đưa đồ trong tay vào tay nàng, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Anh chứng kiến tất cả, ngầm nhìn rõ gương mặt của vị tiểu chủ tử kia, lại phát hiện đối phương ngơ ngác nhìn ngọc như ý đỏ thẫm trong tay.
Ngọc Như Ý kia chính là viên mà Hoàng thượng vẫn thường mang theo để thưởng thức. Lâm Anh cúi đầu xuống, không tiếp tục nhìn nàng nữa, bước nhanh lên phía trước, bắt kịp bước chân của hoàng thượng.
Chung Linh ngớ ra, thật ra nàng cũng được coi như là người nhanh nhẹn, thật sự là người chưa từng nhìn việc đời chưa từng nhìn thấy hoàng đế sao? Vậy mà lại có thể thất thần hai lần, nàng có chút bực mình với bản thân.
Nhưng mà có thể ở lại nơi này rồi. Nàng khẽ cong khóe miệng, nắm chặt miếng ngọc nho nhỏ ở trong tay, dường như nó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người nào đó.
--- ---------
(1) Tử Thần: Tại Thiên cung xa xôi, thần đế thống trị Tử Thần quốc đã rất lâu rồi, giống như là sẽ không có sự thay đổi, nhưng sự bình yên này bị phá bỏ khi xuất hiện một thiếu nữ Phi Long đến từ nơi sơn dã.
Năm đó thê tử của thần đế mất tích, bây giờ nữ nhi Phi Long của bọn họ bỗng nhiên xuất hiện. Thần Đế cảm thấy vô cùng kinh ngạc bởi vì tính cách của nàng rất giống mình lúc còn trẻ, Phi Long trở thành hậu duệ duy nhất được ông công khai thừa nhận.
Chung Linh dừng bút lại, khẽ thở dài một cái rồi quay đầu lại nhìn nàng.
Là sự thật đấy ạ, lần này Hoàng thượng tuyển tú, Chung phủ của chúng ta cũng có trong danh sách. Thấy tiểu thư nhà mình có vẻ không tin, Xuân Mai vội vàng giải thích.
Ta chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, dù sao thì cũng không tới phiên ta phải vào trong cung. Chung Linh nhìn nàng có phần kỳ quái, trừ phi...
Là đại tiểu thư không muốn vào cung, tìm lão gia nói để tiểu thư đi thay. Xuân Mai sốt ruột nói: Không phải tiểu thư không biết trong cung là nơi như thế nào, ngàn vạn lần không thể vào đó đâu.
Di chuyển tầm mắt, Chung Linh than nhẹ trong lòng, cục diện rối rắm này quả nhiên là đại tiểu thư ném cho nàng.
Từ lúc đến đây tới bây giờ cũng được hai ba năm rồi, kế thừa dáng vẻ yếu đuối khiêm tốn của nguyên chủ, mấy ngày nay cũng bình an vô sự, nếu không tính đến chuyện vị đại tiểu thư kia cố ý hay vô ý gây khó dễ.
Theo lý thuyết thì vào cung cũng là một việc tốt, nói không chừng nhân dịp này lại có thể biến thành phượng hoàng, thì khi đó những người ở nơi này lại không tránh kịp.
Chung Linh nghĩ đến đây thì cảm thấy buồn cười, vị Hoàng thượng này cũng có chút thú vị, bởi vì liên quan đến chuyện không có con nối dòng, bị nhóm triều thần thúc giục, cuối cùng đành phải ra lệnh tuyển tú, ngày tuyển chọn cũng là ngày các quan viên khuyến khích nữ nhi của mình tham gia.
Chắc hẳn hắn cùng biết rõ hung danh bên ngoài của mình rồi, Chung Lung hơi xuất thần.
Tiểu thư! Thấy tiểu thư nhà mình không nóng không vội, Xuân Mai nâng cao giọng.
Gọi cái gì, ta còn chưa điếc đâu. Chung Linh liếc xéo nha hoàn không để tâm lên người mình.
Tiểu thư, trong cung chính là nơi ăn thịt người, nếu tiểu thư nhất định phải đi thì trăm ngàn lần đừng kéo nô tỳ đi theo. Xuân Mai cắn môi, nàng đã bắt đầu đàm hôn luận gả với tiểu quản sự trong phủ rồi. Nếu lần này nàng cũng vào cung, thì chỉ sợ hôn sự với tiểu quản sự sẽ không rơi xuống người nàng nữa.
Nếu thật sự phải đi, ta cũng không mang theo ngươi. Đặt cái loại nha hoàn ăn cây táo rào cây sung này ở bên người, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, đi đi thôi, đi đi thôi.
Quả nhiên giống như Xuân Mai nói, sau khi ăn cơm chiều, phụ thân gọi một mình nàng vào thư phòng.
Bái kiến phụ thân. Chung Linh khom lưng hành lễ.
Không cần đa lễ. Chung phụ nhìn khuôn mặt giống như đã từng quen biết của Chung Linh, có chút nói không nên lời.
Năm đó mẫu thân thân sinh của Chung Linh là mỹ nữ nổi danh trong kinh thành, cũng không biết Chung phụ dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến bà cam chịu làm thiếp. Có điều nghĩ tới chuyện với gia thế bình thường như mình có thể gả cho quan hộ bộ kinh thành thì mẫu thân của Chung Linh cũng thỏa mãn rồi.
Từ lúc gả cho Chung phụ mẫu thân của Chung Linh vẫn được nâng ở trên tay, nhưng chưa đến vài năm, Chung phụ hoa tâm không đổi, vì ngột ngạt ở trong lòng, cho nên năm Chung Linh bảy tuổi thì bà qua đời.
Đương nhiên sau đó Chung phụ cũng không thèm để ý đến Chung Linh trong suốt một thời gian dài.
Bây giờ nhớ lại, bản thân mình có thể xuất hiện ở đây là do được đích trưởng nữ nhắc tới. Cho dù Chung phụ hoa tâm không đổi, nhưng vẫn yêu thương đại nữ nhi của mình.
Thu hồi suy nghĩ, Chung Linh nghe Chung Phụ nói: Lần này Hoàng thượng tuyển tú, trong phủ chuẩn bị cho con đi, từ nhỏ con là đứa nhu thuận hiểu chuyện, tốt hơn tỷ tỷ thô lỗ luôn làm người khác khó chịu của con rất nhiều. Lại nỏi tuổi của nàng cũng hơi lớn một chút, không có nhiều ưu thế.
Chung Linh cảm thấy tức cười, bản thân nàng cũng biết cơ thể này vừa mới tròn mười bốn tuổi, vị tỷ tỷ kia của nàng cũng chỉ lớn hơn nàng một tuổi, mới chỉ mười lăm, sao đã thành lớn tuổi rồi. Cho dù nghĩ như thế nào, Chung Linh vẫn khom người ngoãn ngoan đáp ứng.
Lúc ra khỏi thư phòng thì gặp đại tiểu thư đang đi tới, Chung Linh lập tức cúi đầu nghiêng người gọi một tiếng tỷ tỷ.
Muội muội đi lần này, nếu có phát đạt thì nhất định không được quên tỷ tỷ đâu nhé. Chung Uyển nghiêng đầu, trong mắt thoáng hiện ý cười.
Muội muội không dám. Chuyện làm Chung Linh bất mãn nhất khi đến nơi này chính là vị tỷ tỷ này, rõ ràng nàng hơn tuổi nàng ta rất nhiều, chưa nói đến việc phải gọi tiểu hài tử là tỷ tỷ, còn phải nhìn nàng ta hô to gọi nhỏ. Hài tử cổ đại chính là trưởng thành sớm.
Trở lại phòng mình thì đã khuya rồi, lập tức chuẩn bị nghỉ ngơi, cổ đại không có hoạt động giải trí nào, muốn đọc sách nhưng nhìn ngọn đèn lờ mờ đành phải từ bỏ, nàng không muốn biến thành một người bị cận thị. Chỉ là hôm nay nằm trên giường, xoay đi xoay lại như thế nào vẫn không ngủ được.
Tới nơi này lâu như vậy, bởi vì dùng hết sức để kiềm chế, nàng không nghĩ tới bằng hữu thân nhân ở thế giới kia, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ được yêu thương của Chung Uyển, lại không nhịn được nhớ tới phụ mẫu của mình, bản thân cũng được coi là hòn ngọc quý trên tay hai người, không hiểu tại sao lại bị chuyển đến nơi này chứ.
Có lẽ mình đúng là người đa cảm, Chung Linh ra sức lắc đầu, không nghĩ sâu nữa. Lần này lại bỗng nhiên nghĩ tới Hoàng đế Hoàng triều, giết huynh đệ để thượng vị, cộng thêm hung danh trước đây và thủ đoạn hiện tại, hoàn toàn là bạo quân.
Có điều trong lòng nàng, những điều này cũng không là gì, nàng cũng không tin chỗ kia thật sự có phương pháp hành động bí mật gì để có thể đưa người khác lên, thắng làm vua thua làm giặc. Nàng cũng rõ mặc dù mình bị đưa đi tuyển tú, nhưng chưa chắc đã được hoàng đế lưu lại, cũng không nhất định được lọt vào mắt xanh của hoàng đế, biết dung mạo của mình không quá tệ, nhưng dù sao vẫn chỉ là hài tử mười bốn tuổi, vẫn còn chút trẻ con, chẳng lẽ hoàng đế đang trong độ tuổi khỏe mạnh sẽ nhìn tiểu hài tử sao. Nàng vẫn còn chưa rõ tất cả những điều đó.
Hi vọng có thể ở lại nơi đó, cho dù là cung nữ cũng được. Chung Linh mỉm cười, coi như là nguy hiểm, coi như là phức tạp, nàng cũng không muốn ngây ngốc ở trong phủ này, sau đó không biết bị gả cho vị công tử của nhà nào.
Qua ba ngày, Chung Linh bị nâng kiệu đưa vào trong cung, người đi theo là Lâm di ở trong phủ và một nha hoàn mới mua, nhìn có chút ngơ ngác. Lâm di chính là nha hoàn trước kia của mẫu thân, vốn đã về nhà nhiều ngày, sau khi nghe được tin lại vội vàng chạy tới. Một là lo lắng cho Chung Linh, thứ hai là do trượng phu của nàng đã mất sớm, bản thân cũng không có ý định tái giá, cho nên muốn theo Chung Linh vào cung.
Kiệu được hạ xuống, Chung Linh nhìn xung quanh, cong cong khóe miệng, nhìn rất đáng yêu.
Xung quanh có rất nhiều nữ hài tử trang phục lộng lẫy, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ. Nhận được những ánh mắt đánh giá như có như không, Chung Linh cũng không để ý, mình cũng chỉ là một thứ nữ, hẳn là các nàng sẽ không để ở trong lòng.
Nhưng mấy nữ hài tử xung quanh không nghĩ như vậy, từ nhỏ Chung Linh đã ở trong phủ, bởi vì là thứ nữ nên rất ít tham gia các hoạt động của tiểu thư, cộng thêm sau khi nàng xuyên không càng thêm khiêm tốn, hoàn toàn không ra khỏi cửa, cho nên những người này hoàn toàn không biết nàng là ai. Chỉ là lúc xuống kiệu, ánh mắt không chút hoang mang, không thèm để mọi người ở trong mắt của nàng, cộng thêm dung mạo xuất sắc, khiến các nàng nổi lên lòng cảnh giác.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, coi như là tiểu hài tử nhưng không phải Tử Thần (1) cũng như vậy sao. Coi như bây giờ các nàng không giỏi, nhưng sau này cũng là người có năng lực.
Ta là An Tâm Nhi, nữ nhi của An học sĩ, không biết muội muội là... Có một nữ tử mặc hoa phục màu đỏ nhạt đứng bên cạnh đi về phía này.
Chung Linh đến từ Chung phủ gặp qua tỷ tỷ. Chung Linh khẽ thi lễ, sau đó nghịch ngợm thè lưỡi: Muội muội hơi gấp, thật xin lỗi vì không tiếp tỷ tỷ được.
Thật ra nàng cũng không gấp gáp gì, chẳng qua là không muốn tạo quan hệ gì với các cô nương này thôi.
Tiểu thư, trò chuyện với các nàng nhiều một chút, tạo thêm quan hệ cũng được mà, việc gì phải làm như vậy? Lâm di theo bên người có chút lo lắng, sợ nàng bị cô lập.
Chung Linh lơ đễnh trong giây lát. Không phải chuyện quan trọng, ta thích một mình hơn. Có điều nói đi nói lại, trong cung thật sự rất đẹp.
Giữa mùa xuân, trăm hoa đua nở, thậm chí những gốc cây hoa anh đào trân quý được trồng ở ven đường cũng đã nở đầy hoa, những đóa hoa bị gió thổi xuống mang theo hương thơm, cũng tạo từng tầng từng tầng màu hồng phấn trên mặt đất.
Tiểu thư, cũng không còn nhiều thời gian lắm, chúng ta mau trở về thôi. Lâm di có chút sốt ruột, tại sao sau khi tiểu thư rời khỏi nhà, thì dường như tính tình có chút quá thoải mái tự do rồi.
Nhanh vậy sao? Chung Linh có chút giật mình, bởi vì ra khỏi cửa, có chút hưng phấn, nên quên mất cả thời gian.
Lúc về đến nơi tập hợp, quả nhiên các vị tiểu thư kia đã đứng một chỗ, hình như có ma ma đã chỉ bọn họ xếp hàng.
Tại sao lâu như thế tiểu chủ tử mới trở về, trong cung cũng không phải là nơi có thể chạy loạn. Ma ma dẫn đầu nói.
Xin lỗi ma ma, hình như ta ăn phải cái gì đó không tốt, cho nên... Mặc kệ sắc mặt của ma ma, Chung Linh cười hì hì giải thích. Chỉ là lý do này khiến các vị tiểu thư kia truyền đến những nụ cười nhẹ hoặc trào phúng hoặc thiện ý.
Được, ngươi đứng ở hàng thứ ba đi. Ma ma chỉ vào hàng, là vị trí thứ hai hàng thứ ba, dù sao cũng tốt hơn là vị trí thứ năm rồi.
Vâng, ma ma. Chung Linh dịu dàng đáp.
Đáng ra hôm nay sẽ không gặp được hoàng đế, nhưng dường như hoàng đế có vẻ gấp gáp, cộng thêm việc không có Thái hậu...Cho nên không cần làm những việc như thẩm tra trước, trực tiếp chọn người trong nhóm tú nữ này là được.
Năm hàng tú nữ đứng theo trình tự đã được sắp xếp, khoảng cách giữa mỗi người và mỗi hàng là vừa đủ.
Không biết tại sao không khí bỗng nhiên lắng xuống, làm cho Chung Linh đang thoải mái cũng cảm thấy có chút căng thẳng. Hoàng Đế, từ trước đến nay mình chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Đế, không biết nhìn hắn ta như thế nào nhỉ?
***
Sầm Mặc nhìn nhóm tú nữ đứng chỉnh tề, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
Hoàng thượng. Thái giám Lâm Anh bên cạnh cúi đầu, bưng một mâm gậy như ý đi theo.
Khẽ gật đầu, Sầm Mặc đứng trước mặt từng người một, hàng thứ nhất, ngoại trừ dung mạo xuất sắc thì tự nhiên là gia thế bất phầm, chọn ba người thuận mắt. Hàng thứ hai chọn một người. Hàng thứ ba, ừ, mùi hoa, Sầm Mặc đứng lại.
Thời gian Hoàng thượng đứng ở hàng thứ nhất có vẻ dài, hàng thứ hai lại vội vàng đi qua, hàng thứ ba, tại sao...tại sao lại đứng lại chứ!!!
Chung Linh lén thở một hơi, lẽ nào đã phát hiện ra nàng nhìn lén rồi?
Ngẩng đầu lên. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
Giọng nói rất êm tai, Chung Linh phản xạ có điều kiện, nghĩ. Sau đó phản ứng kịp, không phải đang nói với mình chứ?
Nhưng rõ ràng là có người đang đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên, từ cằm nhìn lên phía trên thì thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy đang nhìn mình chằm chằm, Chung Linh giật mình, vội vã cúi đầu xuống.
Sầm Mặc nhìn tú nữ vụng trộm nhìn mình một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, cặp mắt trong suốt có thần kia đang tiết lộ tâm tư của nàng. Hắn bảo nàng ngẩng đầu lên, không phải để nàng nhìn lén mình.
Dường như thời gian dừng lại quá dài, Sầm Mặc tiếp tục đi xuống phía dưới phân phát gậy như ý.
A, đi qua rồi. Một trận gió lướt qua, mang theo luôn cả vẻ nghiêm túc của Chung Linh. Nàng lại muốn trở lại Chung phủ rồi, vừa rồi, nghĩ tới chuyện mình ngẩng đầu lên nhìn, như vậy có tính là vô lễ trước điện không?
Dự định của Hoàng thượng là chọn sáu người, trong mâm cũng đã có sáu cái chuôi, sau khi đến hàng cuối cùng thì việc phân phát cũng đã chấm dứt.
Lâm An đứng phía sau hoàng đế đang thầm tính xem nên tuyên chiếu như thế nào, để những người còn lại về nhà của họ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm việc này, đừng làm ra chuyện gì sai lầm. Lại không phát hiện ra Hoàng thượng đột nhiên đứng lại.
Lâm Anh đang cúi đầu, thiếu chút nữa va vào người Hoàng thượng, cả người toát mồ hôi lạnh. Lại phát hiện hoàng thượng đứng ở đó rất lâu, trong lòng cũng đoán được có lẽ Hoàng thượng coi trọng nữ tử nào đó.
Nhưng đã phát xong ngọc như ý, Lâm Anh nghĩ, chẳng lẽ phải đi lấy thêm một cây nữa?
Đưa tay ra. Sầm Mặc nhẹ giọng nói. Hắn thấy nàng không phản ứng. Hắn hé mắt, kéo tay đối phương, trực tiếp đưa đồ trong tay vào tay nàng, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Anh chứng kiến tất cả, ngầm nhìn rõ gương mặt của vị tiểu chủ tử kia, lại phát hiện đối phương ngơ ngác nhìn ngọc như ý đỏ thẫm trong tay.
Ngọc Như Ý kia chính là viên mà Hoàng thượng vẫn thường mang theo để thưởng thức. Lâm Anh cúi đầu xuống, không tiếp tục nhìn nàng nữa, bước nhanh lên phía trước, bắt kịp bước chân của hoàng thượng.
Chung Linh ngớ ra, thật ra nàng cũng được coi như là người nhanh nhẹn, thật sự là người chưa từng nhìn việc đời chưa từng nhìn thấy hoàng đế sao? Vậy mà lại có thể thất thần hai lần, nàng có chút bực mình với bản thân.
Nhưng mà có thể ở lại nơi này rồi. Nàng khẽ cong khóe miệng, nắm chặt miếng ngọc nho nhỏ ở trong tay, dường như nó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của người nào đó.
--- ---------
(1) Tử Thần: Tại Thiên cung xa xôi, thần đế thống trị Tử Thần quốc đã rất lâu rồi, giống như là sẽ không có sự thay đổi, nhưng sự bình yên này bị phá bỏ khi xuất hiện một thiếu nữ Phi Long đến từ nơi sơn dã.
Năm đó thê tử của thần đế mất tích, bây giờ nữ nhi Phi Long của bọn họ bỗng nhiên xuất hiện. Thần Đế cảm thấy vô cùng kinh ngạc bởi vì tính cách của nàng rất giống mình lúc còn trẻ, Phi Long trở thành hậu duệ duy nhất được ông công khai thừa nhận.
/78
|