Editor: Búnn.
Triệu Đĩnh, ngươi phát hiện ra cái gì, nói thẳng trước mặt Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương đi. Chung Linh ngồi bên tay phải Hoàng thượng, nhìn Triệu Đĩnh quỳ trên mặt đất.
Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần phát hiện vật này trong phòng của Chung Tiểu chủ. Triệu Đĩnh dùng hai tay nâng một cái khay lên.
Đây là gì vậy? Sầm Mặc cảm thấy có chút quen mắt, còn Vân Quý phi nhìn thấy vật đó thì vò khăn trong tay, sau đó lại bình tĩnh lại.
Hoàng thượng, là lần trước nô tỳ nghe nói Chung Lương viện bị phỏng, cố ý giữ lại thực cao cho nàng ấy. Vân Quý phi nói ra trước: Chẳng lẽ vật ấy có gì không tốt sao? Nô tỳ vẫn thường dùng mà?
Hồi nương nương, tuy vật ấy là thánh phẩm mĩ dung, nhưng trong đó có chứa xạ hương, dù lượng không nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm đối với phụ nữ có thai, huống chi như nha hoàn bên người Chung tiểu chủ nói, Chung tiểu chủ rất thích vật đó, cho nên mỗi ngày đều sử dụng. Ý bên ngoài chính là lần Chung Uyển đẻ non này không tránh khỏi liên quan tới vật kia rồi.
Hoàng thượng thứ tội. Vân Quý phi lập tức quỳ xuống xin tha thứ. Nô tỳ đưa thực cao cho Chung Lương viện cũng là xuất phát từ ý tốt, huống chi nô tỳ nghe nàng ấy nói là đợi sinh hoàng tử xong mới sử dụng thuốc, nô tỳ lo lắng thuốc đó quá bình thường, không thể trừ hết sẹo nên mới để vật ấy lại cho Chung Lương viện, nhưng lại không ngờ Chung Lương viện lại nóng lòng dùng ngay trong thời điểm vẫn còn mang thai như thế.
Ngẩng đầu nhìn Sầm Mặc, thấy hắn không có ý trách tội, Vân Quý phi lại nói tiếp: Hơn nữa, nô tỳ cũng nói là để Chung Lương viện dùng để trừ sẹo, không ngờ nàng lại dùng ở nơi khác.
Ngươi nói xem, có đúng vậy không? Sầm Mặc nhìn nha hoàn của Chung Uyển vừa được dẫn tới.
Bẩm Hoàng thượng, ngày đó Quý phi ương nương lưu thực cao lại cho tiểu chủ, cũng không nói thêm là nên dùng vào thời điểm nào, tiểu chủ chỉ là yêu thích tác dụng của thực cao cho nên mới sử dụng ngày ngày, tiểu chủ cũng không biết chuyện này ạ. Hồng Thược quỳ trên mặt đất run giọng nói.
Chung Linh cảm thấy kỳ lạ nhìn nàng ta một cái, rõ ràng là nha hoàn của Chung Uyển, nhưng giữa câu chữ nhìn giống như là phủi sạch quan hệ, nhưng thực chất là chỉ trích Chung Uyển tùy tiện sử dụng thuốc.
Chẳng lẽ Vân Quý phi cho nàng ta cái gì tốt?
Quý phi đứng lên đi, trẫm biết không phải là lỗi của nàng. Trầm ngâm một hồi, dùng ánh mắt mang theo ẩn ý nhìn Vân Quý phi, Sầm Mặc mới cho nàng đứng dậy.
Lòng Vân Quý phi nhảy lên, chỉ có thể cố gắng đè nén suy nghĩ, mặc dù nàng ta tặng thực cao, cách dùng từ trong lúc đó cũng có chút ám chỉ, nhưng làm ra việc này thật sự là dựa vào bản thân Chung Uyển, ngay cả tiểu nha đầu kia cũng chỉ ra và xác nhận rồi. Hoàng thượng sẽ không đến mức trách cứ nàng ta được.
Có điều nói đến cũng buồn cười, nàng ta vẫn còn nhớ tiểu nha đầu này, chính là người mà ngày đó bản thân trách phạt, xem ra biểu hiện của Chung Uyển có chút làm mất lòng người, bản thân cho người chỉ điểm một chút, tiểu nha đầu này liền đáp ứng lời của nàng ta.
Chung thị Tập Phương hiên, hành vi lỗ mãng, phẩm hạnh không tốt, biếm xuống quý nhân, không có việc gì không được ra khỏi Tập Phương hiên một bước. Sầm Mặc lạnh nhạt phân phó : Mặt khác, Nhạc phi Chung thị có công bảo vệ Long tự, muốn gì thì đi khố phòng lấy.
Sắc mặt Vân Quý phi lại thay đổi, nhưng vẫn không nói gì, cũng may Hoàng thượng không tăng phân vị của Nhạc phi, nếu không nàng ta sẽ không thể nhịn không nói chuyện được.
Hoàng thượng, Chung Quý nhân sảy thai, suy cho cùng thì nô tỳ cũng có tội, không dám lĩnh thưởng. Chung Linh cũng kinh ngạc, nhưng vẫn quỳ xuống tạ tội.
Sầm Mặc tự mình nâng nàng dậy: Trẫm nói nàng có công thì chính là có công, hơn nữa nàng cũng có công điều tra việc này, cũng không có gì quá đáng. Chuyện Chung Quý nhân vì bề ngoài mà mất phẩm hạnh của nữ nhân không liên quan gì đến nàng.
Nô tỳ tạ Hoàng thượng ưu ái. Chung Linh đứng lên.
***
Nương nương, không cần tức giận, hại đến sức khỏe. Sau khi hồi cung, Vân Hạnh thấy biểu cảm của Vân Quý phi, không nhịn được khuyên nhủ.
Bản cung có thể không tức giận sao? Bản cung chỉ là có lòng tốt tặng này nọ cho Chung Quý nhân thôi mà Hoàng thượng lại đổ hoài nghi lên người bản cung. Vân Quý phi giận quá hóa cười: Chuyện này Nhạc phi cũng không tránh khỏi liên quan, vậy mà Hoàng thượng không những không trách phạt mà lại còn ban thưởng, nếu không phải sợ không ngăn được miệng của mọi người thì ngay cả tấn vị cũng có khả năng.
Nương nương cẩn thận lời nói. Xuân Hạnh vội vàng nói.
Vân Quý phi tự biết mình lỡ lời, cũng thu liễm một chút: Bây giờ Nhạc phi độc sủng hậu cung, hừ, bản cung cũng muốn nhìn xem nàng ta có thể được sủng ái bao lâu.
Cuối cùng cũng có thể giải quyết một người mang thai, còn lại người kia, không ngại chậm rãi một chút.
***
Hậu cung không ít người chờ để chê cười Chung Linh, còn đồn đại là nàng đẩy Chung Quý nhân, cho nên mới kiến Chung Quý nhân sinh non, cho dù Hoàng thượng yêu thương bao nhiêu cũng không thể không để ý tới Hoàng tự. Nhưng kết quả xử lý được ban xuống khiến tất cả những người đang chờ xem náo nhiệt không nhịn được thất vọng.
Hoàng thượng không những không trừng phạt, còn tuyên cáo chân tướng sự việc, hơn nữa vì có công điều tra ra chân tướng, còn được phong thưởng, cách xa cả ngàn dặm với tình huống bị vắng vẻ như các nàng tưởng tượng. Chẳng những không bị thất sủng mà ngược lại càng được Hoàng thượng yêu thích rồi.
Về phần Chung Uyển, trừ phi ngày nào đó thần kinh Hoàng thượng không ổn lại nghĩ tới nàng thì trong hậu cung này, nàng ta đừng nghĩ đến việc xoay người nữa.
***
Linh Nhi có dị nghị gì với xử lý của trẫm không? Sau khi Vân Quý phi rời đi, Sầm Mặc hỏi.
Hẳn là Hoàng thượng lo lắng chu toàn nên mới hạ quyết định. Bởi vì bình thường Sầm Mặc có nói chút chuyện triều chính mới nàng nên nàng cũng biết một ít: Vì bây giờ trên triều đình không thể ly khai ngũ tướng nên Hoàng thượng không thể đoạt thể diện của Vân Quý phi được.
Có một việc Triệu Đĩnh chỉ nói cho Hoàng thượng cùng Chung Linh, hắn tìm được Dạ Lai Hương trong túi hương trên người Chung Uyển, mà Dạ Lai Hương này có lực hấp dẫn rắn.
Tra từ túi hương này xuống, mặc dù có chút rích rắc, nhưng vẫn có thể tìm ra được ngọn nguồn.
Nhưng dù tìm được cũng không thể nói ra, càng không thể trừng phạt người kia.
Mà Triệu Đĩnh có thể phát hiện chuyện này cũng là do nàng lén lút nói với hắn, ngày đó con rắn đó giống như chỉ nhìn chằm chằm Chung Uyển, mới khiến Triệu Đĩnh bỏ nhiều tâm tư, sau đó phát hiện ra túi hương kia.
Mà sau chuyện này, Uyển Phương nghi càng thêm cẩn thận, chỉ sợ bước sai bước, bước lên khuôn mẫu của Chung Uyển.
Lần sau, nàng đừng chống đỡ thay người khác. Lúc hai người ở một chỗ, Sầm Mặc vẫn không nhịn được nói: Nếu ngày đó nàng bị rắn cắn, trẫm.... Trong giây lát, hắn lại không biết nên nói gì.
Nô tỳ cũng không nghĩ nhiều, chỉ là Uyển Phương nghi đang có thai, không chịu được bất cứ tác động gì, cơ thể dĩ nhiên là hành động nhanh hơn đầu. Chung Linh thẹn thùng cười, ngày đó nàng vừa thấy Chung Uyển vươn tay ra muốn kéo Uyển Phương nghi, chỉ biết là không được, cho nên lập trước che trước người nàng, nhưng nếu lúc đó thấy rắn trước, với lá gan nhỏ như nàng thì nàng cũng không dám: Lần sau nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận, không để Hoàng thượng lo lắng nữa.
Sầm Mặc mỉm cười, để Chung Linh tựa vào người hắn, cứ như vậy đắm chìm vào không khí yên tĩnh bình thản. Một lát sau, Sầm Mặc liền cúi đầu cười rộ lên.
Hoàng thượng cười gì? Chung Linh không hiểu nhìn hắn, chẳng lẽ trong lúc vô ý nàng lại làm chuyện gì ngu xuẩn rồi?
Trẫm nhớ tới một chuyện, nàng có nhớ chuyện Phiêu kỵ tướng quân nói muốn gặp nàng không?
Đương nhiên là nô tỳ nhớ. Chung Linh gật gật đầu, đây cũng là điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
Đại khái là qua hôm ấy, hắn thấy hành vi của bản thân có chút đường đột, hắn lại trình tấu chương, nói rõ ngọn nguồn sự tình cho trẫm.
Trong này còn có thể có chuyện gì? Chung Linh tò mò hỏi.
Chuyện này ít liên quan đến nàng, nhưng lại có chút quan hệ với nương của nàng. Sầm Mặc nói: Thì ra người trong lòng Phiêu Kỵ tướng quân thời niên thiếu là nương của nàng, chỉ là lúc đó nương của nàng không thấy hắn, cho nên thành thân với phụ thân của nàng, cũng vì thế mà sau đó hắn vô cùng thương tâm, bảo là cả đời không cưới thê tử, vùi đầu vào học võ học binh, cuối cùng lên làm tướng quân. Sau đó nương hắn ép hắn tìm nàng dâu rồi thành thân. Việc này cũng ồn ào trong kinh thành một thời gian.
Tướng quân thích nương nô tỳ? Chung Linh kinh ngạc mở rộng miệng, âm thầm cảm thán sức quyến rũ bất phàm của mẫu thân, chỉ là đáng tiếc là không chọn đúng phu quân: Vậy thì ông ấy muốn gặp nô tỳ làm gì?
Đại khái là yêu ai yêu cả đường đi, hẳn là muốn xem nàng lớn lên trong như thế nào. Sầm Mặc lắc đầu: Bùi Tướng quân là người si tình.
Trong lòng Chung Linh lại không cho là đúng, đa tình thì có, nhưng si tình thì chắc là chưa: Nhưng nô tỳ cũng là nữ nhi của phụ thân, ông ấy không sợ nô tỳ giống phụ thân, khiến ông ấy buồn phiền sao?
Nếu nàng giống phụ thân nàng thì ngày đó trẫm cũng sẽ không chọn nàng. Sầm Mặc giả vờ nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt lại hàm chứa ý cười.
Chung Linh nghĩ một chút, đổi mặt mình thành phụ thân, sau đó cùng Sầm Mặc...còn chưa nghĩ xong đã bật cười rồi.
Nô tỳ như thế thì sao nào. Chung Linh cười, lại nghiêm túc nói: Tướng quân đã có thê thiếp, còn nhớ mãi chuyện trước kia, đối với ông ấy cũng không phải là chuyện tốt.
Coi như hoàn thành tâm nguyện của ông ấy đi. Sầm Mặc dịu dàng nói.
Chung Linh gật đầu, cũng chỉ muốn nhìn nàng thôi mà, huống chi Sầm Mặc còn cần lực lượng của Bùi tướng quân kia, coi như là nàng giúp hắn vậy.
Linh Nhi có muốn xuất cung không? Suy nghĩ còn đang vây quanh vị Bùi Tướng quân thì bị câu nói của Sầm Mặc nhanh chóng kéo lại.
Xuất cung? Chung Linh không tin được lặp lại: Nô tỳ là nữ nhân của Hoàng thượng, e là cả đời này không có cơ hội rồi. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại biết nếu Sầm Mặc đã nói vậy thì hẳn là đã có tính toán.
Xuất cung với trẫm thì lại là chuyện khác rồi. Sầm Mặc thoải mái nói.
Hoàng thượng muốn xuất cung? Tin tức này làm sự vui sướng khi được xuất cung của nàng biến mất: Hoàng thượng cũng không thể làm vậy, long thể của Hoàng thượng trân quý, vạn nhất ra khỏi cung...
Trước kia trẫm cũng thường xuyên xuất cung, huống chi không phải bên cạnh trẫm không có thị vệ, hơn nữa còn là đến phủ tướng quân, không cần lo lắng. Sầm Mặc nhéo nhéo tay nàng.
Chung Linh nghe vậy, trong lòng không nhịn được di chuyển, nàng thật sự chưa bao giờ ra ngoài Chung phủ cùng Hoàng cung, cho dù Hoàng cung rất lớn, nhưng người bình thường trong cung cũng chỉ là thái giám và cung nữ, chẳng có chút thú vị nào.
Vừa thấy biểu cảm của nàng, Sầm Mặc liền biết tâm của nàng đã động: Trẫm đã cho ái phi một phần lễ lớn như vậy, có phải ái phi nên hồi báo trẫm không?
Chung Linh hồi phục tinh thần, hiểu rõ ý của hắn, đỏ mặt, cũng không làm bộ làm tịch, chu môi đỏ mọng lại gần.
***
Mặc dù nói muốn xuất cung nhưng cũng phải qua mấy ngày, sau khi sắp xếp thỏa đáng mới có thể xuất cung, bởi vậy do biết trước tin tức nên mỗi ngày Chung Linh liền đứng ngồi không yên.
Trước lúc xuất cung trẫm sẽ nói cho nàng biết. Sầm Mặc không biết làm sao nhìn nàng: Bình thường nhìn Linh Nhi trầm ổn, tại sao vì chút điểm nhỏ này mà lại kích động như thế.
Lâu rồi nô tỳ không ra ngoài, tự nhiên cảm thấy mới lạ. Chung Linh ngượng ngùng ngồi cạnh ghế tựa: Đến lúc đó nô tỳ có cần chú ý gì không?
Ừ, trang điểm giản dị một chút, không để người khác vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của nàng.
Nô tỳ hiểu rồi. Cuối cùng Chung Linh cũng tìm được việc để làm, rảnh rỗi liền ở trong cung nghiên cứu xem mặc gì thì tốt, đương nhiên việc này cũng là lén tiến hành, không để cung nhân trong cung biết.
Triệu Đĩnh, ngươi phát hiện ra cái gì, nói thẳng trước mặt Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương đi. Chung Linh ngồi bên tay phải Hoàng thượng, nhìn Triệu Đĩnh quỳ trên mặt đất.
Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần phát hiện vật này trong phòng của Chung Tiểu chủ. Triệu Đĩnh dùng hai tay nâng một cái khay lên.
Đây là gì vậy? Sầm Mặc cảm thấy có chút quen mắt, còn Vân Quý phi nhìn thấy vật đó thì vò khăn trong tay, sau đó lại bình tĩnh lại.
Hoàng thượng, là lần trước nô tỳ nghe nói Chung Lương viện bị phỏng, cố ý giữ lại thực cao cho nàng ấy. Vân Quý phi nói ra trước: Chẳng lẽ vật ấy có gì không tốt sao? Nô tỳ vẫn thường dùng mà?
Hồi nương nương, tuy vật ấy là thánh phẩm mĩ dung, nhưng trong đó có chứa xạ hương, dù lượng không nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm đối với phụ nữ có thai, huống chi như nha hoàn bên người Chung tiểu chủ nói, Chung tiểu chủ rất thích vật đó, cho nên mỗi ngày đều sử dụng. Ý bên ngoài chính là lần Chung Uyển đẻ non này không tránh khỏi liên quan tới vật kia rồi.
Hoàng thượng thứ tội. Vân Quý phi lập tức quỳ xuống xin tha thứ. Nô tỳ đưa thực cao cho Chung Lương viện cũng là xuất phát từ ý tốt, huống chi nô tỳ nghe nàng ấy nói là đợi sinh hoàng tử xong mới sử dụng thuốc, nô tỳ lo lắng thuốc đó quá bình thường, không thể trừ hết sẹo nên mới để vật ấy lại cho Chung Lương viện, nhưng lại không ngờ Chung Lương viện lại nóng lòng dùng ngay trong thời điểm vẫn còn mang thai như thế.
Ngẩng đầu nhìn Sầm Mặc, thấy hắn không có ý trách tội, Vân Quý phi lại nói tiếp: Hơn nữa, nô tỳ cũng nói là để Chung Lương viện dùng để trừ sẹo, không ngờ nàng lại dùng ở nơi khác.
Ngươi nói xem, có đúng vậy không? Sầm Mặc nhìn nha hoàn của Chung Uyển vừa được dẫn tới.
Bẩm Hoàng thượng, ngày đó Quý phi ương nương lưu thực cao lại cho tiểu chủ, cũng không nói thêm là nên dùng vào thời điểm nào, tiểu chủ chỉ là yêu thích tác dụng của thực cao cho nên mới sử dụng ngày ngày, tiểu chủ cũng không biết chuyện này ạ. Hồng Thược quỳ trên mặt đất run giọng nói.
Chung Linh cảm thấy kỳ lạ nhìn nàng ta một cái, rõ ràng là nha hoàn của Chung Uyển, nhưng giữa câu chữ nhìn giống như là phủi sạch quan hệ, nhưng thực chất là chỉ trích Chung Uyển tùy tiện sử dụng thuốc.
Chẳng lẽ Vân Quý phi cho nàng ta cái gì tốt?
Quý phi đứng lên đi, trẫm biết không phải là lỗi của nàng. Trầm ngâm một hồi, dùng ánh mắt mang theo ẩn ý nhìn Vân Quý phi, Sầm Mặc mới cho nàng đứng dậy.
Lòng Vân Quý phi nhảy lên, chỉ có thể cố gắng đè nén suy nghĩ, mặc dù nàng ta tặng thực cao, cách dùng từ trong lúc đó cũng có chút ám chỉ, nhưng làm ra việc này thật sự là dựa vào bản thân Chung Uyển, ngay cả tiểu nha đầu kia cũng chỉ ra và xác nhận rồi. Hoàng thượng sẽ không đến mức trách cứ nàng ta được.
Có điều nói đến cũng buồn cười, nàng ta vẫn còn nhớ tiểu nha đầu này, chính là người mà ngày đó bản thân trách phạt, xem ra biểu hiện của Chung Uyển có chút làm mất lòng người, bản thân cho người chỉ điểm một chút, tiểu nha đầu này liền đáp ứng lời của nàng ta.
Chung thị Tập Phương hiên, hành vi lỗ mãng, phẩm hạnh không tốt, biếm xuống quý nhân, không có việc gì không được ra khỏi Tập Phương hiên một bước. Sầm Mặc lạnh nhạt phân phó : Mặt khác, Nhạc phi Chung thị có công bảo vệ Long tự, muốn gì thì đi khố phòng lấy.
Sắc mặt Vân Quý phi lại thay đổi, nhưng vẫn không nói gì, cũng may Hoàng thượng không tăng phân vị của Nhạc phi, nếu không nàng ta sẽ không thể nhịn không nói chuyện được.
Hoàng thượng, Chung Quý nhân sảy thai, suy cho cùng thì nô tỳ cũng có tội, không dám lĩnh thưởng. Chung Linh cũng kinh ngạc, nhưng vẫn quỳ xuống tạ tội.
Sầm Mặc tự mình nâng nàng dậy: Trẫm nói nàng có công thì chính là có công, hơn nữa nàng cũng có công điều tra việc này, cũng không có gì quá đáng. Chuyện Chung Quý nhân vì bề ngoài mà mất phẩm hạnh của nữ nhân không liên quan gì đến nàng.
Nô tỳ tạ Hoàng thượng ưu ái. Chung Linh đứng lên.
***
Nương nương, không cần tức giận, hại đến sức khỏe. Sau khi hồi cung, Vân Hạnh thấy biểu cảm của Vân Quý phi, không nhịn được khuyên nhủ.
Bản cung có thể không tức giận sao? Bản cung chỉ là có lòng tốt tặng này nọ cho Chung Quý nhân thôi mà Hoàng thượng lại đổ hoài nghi lên người bản cung. Vân Quý phi giận quá hóa cười: Chuyện này Nhạc phi cũng không tránh khỏi liên quan, vậy mà Hoàng thượng không những không trách phạt mà lại còn ban thưởng, nếu không phải sợ không ngăn được miệng của mọi người thì ngay cả tấn vị cũng có khả năng.
Nương nương cẩn thận lời nói. Xuân Hạnh vội vàng nói.
Vân Quý phi tự biết mình lỡ lời, cũng thu liễm một chút: Bây giờ Nhạc phi độc sủng hậu cung, hừ, bản cung cũng muốn nhìn xem nàng ta có thể được sủng ái bao lâu.
Cuối cùng cũng có thể giải quyết một người mang thai, còn lại người kia, không ngại chậm rãi một chút.
***
Hậu cung không ít người chờ để chê cười Chung Linh, còn đồn đại là nàng đẩy Chung Quý nhân, cho nên mới kiến Chung Quý nhân sinh non, cho dù Hoàng thượng yêu thương bao nhiêu cũng không thể không để ý tới Hoàng tự. Nhưng kết quả xử lý được ban xuống khiến tất cả những người đang chờ xem náo nhiệt không nhịn được thất vọng.
Hoàng thượng không những không trừng phạt, còn tuyên cáo chân tướng sự việc, hơn nữa vì có công điều tra ra chân tướng, còn được phong thưởng, cách xa cả ngàn dặm với tình huống bị vắng vẻ như các nàng tưởng tượng. Chẳng những không bị thất sủng mà ngược lại càng được Hoàng thượng yêu thích rồi.
Về phần Chung Uyển, trừ phi ngày nào đó thần kinh Hoàng thượng không ổn lại nghĩ tới nàng thì trong hậu cung này, nàng ta đừng nghĩ đến việc xoay người nữa.
***
Linh Nhi có dị nghị gì với xử lý của trẫm không? Sau khi Vân Quý phi rời đi, Sầm Mặc hỏi.
Hẳn là Hoàng thượng lo lắng chu toàn nên mới hạ quyết định. Bởi vì bình thường Sầm Mặc có nói chút chuyện triều chính mới nàng nên nàng cũng biết một ít: Vì bây giờ trên triều đình không thể ly khai ngũ tướng nên Hoàng thượng không thể đoạt thể diện của Vân Quý phi được.
Có một việc Triệu Đĩnh chỉ nói cho Hoàng thượng cùng Chung Linh, hắn tìm được Dạ Lai Hương trong túi hương trên người Chung Uyển, mà Dạ Lai Hương này có lực hấp dẫn rắn.
Tra từ túi hương này xuống, mặc dù có chút rích rắc, nhưng vẫn có thể tìm ra được ngọn nguồn.
Nhưng dù tìm được cũng không thể nói ra, càng không thể trừng phạt người kia.
Mà Triệu Đĩnh có thể phát hiện chuyện này cũng là do nàng lén lút nói với hắn, ngày đó con rắn đó giống như chỉ nhìn chằm chằm Chung Uyển, mới khiến Triệu Đĩnh bỏ nhiều tâm tư, sau đó phát hiện ra túi hương kia.
Mà sau chuyện này, Uyển Phương nghi càng thêm cẩn thận, chỉ sợ bước sai bước, bước lên khuôn mẫu của Chung Uyển.
Lần sau, nàng đừng chống đỡ thay người khác. Lúc hai người ở một chỗ, Sầm Mặc vẫn không nhịn được nói: Nếu ngày đó nàng bị rắn cắn, trẫm.... Trong giây lát, hắn lại không biết nên nói gì.
Nô tỳ cũng không nghĩ nhiều, chỉ là Uyển Phương nghi đang có thai, không chịu được bất cứ tác động gì, cơ thể dĩ nhiên là hành động nhanh hơn đầu. Chung Linh thẹn thùng cười, ngày đó nàng vừa thấy Chung Uyển vươn tay ra muốn kéo Uyển Phương nghi, chỉ biết là không được, cho nên lập trước che trước người nàng, nhưng nếu lúc đó thấy rắn trước, với lá gan nhỏ như nàng thì nàng cũng không dám: Lần sau nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận, không để Hoàng thượng lo lắng nữa.
Sầm Mặc mỉm cười, để Chung Linh tựa vào người hắn, cứ như vậy đắm chìm vào không khí yên tĩnh bình thản. Một lát sau, Sầm Mặc liền cúi đầu cười rộ lên.
Hoàng thượng cười gì? Chung Linh không hiểu nhìn hắn, chẳng lẽ trong lúc vô ý nàng lại làm chuyện gì ngu xuẩn rồi?
Trẫm nhớ tới một chuyện, nàng có nhớ chuyện Phiêu kỵ tướng quân nói muốn gặp nàng không?
Đương nhiên là nô tỳ nhớ. Chung Linh gật gật đầu, đây cũng là điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
Đại khái là qua hôm ấy, hắn thấy hành vi của bản thân có chút đường đột, hắn lại trình tấu chương, nói rõ ngọn nguồn sự tình cho trẫm.
Trong này còn có thể có chuyện gì? Chung Linh tò mò hỏi.
Chuyện này ít liên quan đến nàng, nhưng lại có chút quan hệ với nương của nàng. Sầm Mặc nói: Thì ra người trong lòng Phiêu Kỵ tướng quân thời niên thiếu là nương của nàng, chỉ là lúc đó nương của nàng không thấy hắn, cho nên thành thân với phụ thân của nàng, cũng vì thế mà sau đó hắn vô cùng thương tâm, bảo là cả đời không cưới thê tử, vùi đầu vào học võ học binh, cuối cùng lên làm tướng quân. Sau đó nương hắn ép hắn tìm nàng dâu rồi thành thân. Việc này cũng ồn ào trong kinh thành một thời gian.
Tướng quân thích nương nô tỳ? Chung Linh kinh ngạc mở rộng miệng, âm thầm cảm thán sức quyến rũ bất phàm của mẫu thân, chỉ là đáng tiếc là không chọn đúng phu quân: Vậy thì ông ấy muốn gặp nô tỳ làm gì?
Đại khái là yêu ai yêu cả đường đi, hẳn là muốn xem nàng lớn lên trong như thế nào. Sầm Mặc lắc đầu: Bùi Tướng quân là người si tình.
Trong lòng Chung Linh lại không cho là đúng, đa tình thì có, nhưng si tình thì chắc là chưa: Nhưng nô tỳ cũng là nữ nhi của phụ thân, ông ấy không sợ nô tỳ giống phụ thân, khiến ông ấy buồn phiền sao?
Nếu nàng giống phụ thân nàng thì ngày đó trẫm cũng sẽ không chọn nàng. Sầm Mặc giả vờ nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt lại hàm chứa ý cười.
Chung Linh nghĩ một chút, đổi mặt mình thành phụ thân, sau đó cùng Sầm Mặc...còn chưa nghĩ xong đã bật cười rồi.
Nô tỳ như thế thì sao nào. Chung Linh cười, lại nghiêm túc nói: Tướng quân đã có thê thiếp, còn nhớ mãi chuyện trước kia, đối với ông ấy cũng không phải là chuyện tốt.
Coi như hoàn thành tâm nguyện của ông ấy đi. Sầm Mặc dịu dàng nói.
Chung Linh gật đầu, cũng chỉ muốn nhìn nàng thôi mà, huống chi Sầm Mặc còn cần lực lượng của Bùi tướng quân kia, coi như là nàng giúp hắn vậy.
Linh Nhi có muốn xuất cung không? Suy nghĩ còn đang vây quanh vị Bùi Tướng quân thì bị câu nói của Sầm Mặc nhanh chóng kéo lại.
Xuất cung? Chung Linh không tin được lặp lại: Nô tỳ là nữ nhân của Hoàng thượng, e là cả đời này không có cơ hội rồi. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại biết nếu Sầm Mặc đã nói vậy thì hẳn là đã có tính toán.
Xuất cung với trẫm thì lại là chuyện khác rồi. Sầm Mặc thoải mái nói.
Hoàng thượng muốn xuất cung? Tin tức này làm sự vui sướng khi được xuất cung của nàng biến mất: Hoàng thượng cũng không thể làm vậy, long thể của Hoàng thượng trân quý, vạn nhất ra khỏi cung...
Trước kia trẫm cũng thường xuyên xuất cung, huống chi không phải bên cạnh trẫm không có thị vệ, hơn nữa còn là đến phủ tướng quân, không cần lo lắng. Sầm Mặc nhéo nhéo tay nàng.
Chung Linh nghe vậy, trong lòng không nhịn được di chuyển, nàng thật sự chưa bao giờ ra ngoài Chung phủ cùng Hoàng cung, cho dù Hoàng cung rất lớn, nhưng người bình thường trong cung cũng chỉ là thái giám và cung nữ, chẳng có chút thú vị nào.
Vừa thấy biểu cảm của nàng, Sầm Mặc liền biết tâm của nàng đã động: Trẫm đã cho ái phi một phần lễ lớn như vậy, có phải ái phi nên hồi báo trẫm không?
Chung Linh hồi phục tinh thần, hiểu rõ ý của hắn, đỏ mặt, cũng không làm bộ làm tịch, chu môi đỏ mọng lại gần.
***
Mặc dù nói muốn xuất cung nhưng cũng phải qua mấy ngày, sau khi sắp xếp thỏa đáng mới có thể xuất cung, bởi vậy do biết trước tin tức nên mỗi ngày Chung Linh liền đứng ngồi không yên.
Trước lúc xuất cung trẫm sẽ nói cho nàng biết. Sầm Mặc không biết làm sao nhìn nàng: Bình thường nhìn Linh Nhi trầm ổn, tại sao vì chút điểm nhỏ này mà lại kích động như thế.
Lâu rồi nô tỳ không ra ngoài, tự nhiên cảm thấy mới lạ. Chung Linh ngượng ngùng ngồi cạnh ghế tựa: Đến lúc đó nô tỳ có cần chú ý gì không?
Ừ, trang điểm giản dị một chút, không để người khác vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của nàng.
Nô tỳ hiểu rồi. Cuối cùng Chung Linh cũng tìm được việc để làm, rảnh rỗi liền ở trong cung nghiên cứu xem mặc gì thì tốt, đương nhiên việc này cũng là lén tiến hành, không để cung nhân trong cung biết.
/78
|