Editor: Búnn.
Hoàng thượng. Thái giám ở kính sự phòng chờ bên ngoài cửa đã lâu, cũng đã đến thời gian nghỉ ngơi rồi, Lâm Anh lên tiếng nhắc nhở. Nên nghỉ ngơi rồi.
Ừ. Sầm Mặc ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt thái dương, phất phất tay.
Lâm Anh khom người đáp lại, để thái giám kính sự phòng đi vào.
Nhìn lướt qua bài tử, Sầm Mặc nhìn về phía Lâm Anh.
Hồi Hoàng thượng, thân mình Vân Quý phi hôm nay không khỏe, đã thu lại bài tử rồi ạ. Lâm Anh lập tức trả lời. Quả nhiên vẫn muốn điểm bài tử của Vân Quý phi. Bài tử của nhóm chủ tử mới đã làm xong rồi ạ.
Coi như người mới đã vào trong cung, nhưng vẫn chưa vào được lòng của Hoàng thượng.
Những lời này hiển nhiên đã nhắc nhở Sầm Mặc, trong cung có người mới, khiến hắn nhớ tới một ánh mắt. Bài tử mỹ nhân trong mâm chỉ có một, Chung Mỹ nhân.
Sầm Mặc giơ tay lên, chậm rãi hạ xuống.
Tuyên Uyển Quý nhân thị tẩm. Lâm Anh bình tĩnh phân phó. Ở Tử Thần, người ở vị trí Phi mới có cung của mình, nếu những người khác muốn thị tẩm thì đều được đưa đến tẩm cung của Hoàng đế.
Người thị tẩm đầu tiên không phải là Chung mỹ nhân đang gây xôn xao, mà lại là Uyển Quý nhân không được chú ý, tin tức này nhanh chóng được truyền đến hậu cung.
A, thật tốt. Còn chưa đến lúc gặp Hoàng đế.
Tốt ở chỗ nào? Lâm di hỏi.
“Ngươi nói xem lần đầu tiên hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ của một người là ở đâu, là ở trên giường phải không? Bỗng nhiên Chung Linh nói.
Tiểu thư? Lâm di có chút giật mình nhìn tiểu thư hiền lành ngày thường.
Chung Linh vươn hai ngón tay ra đặt lên miệng, có chút vô tội nhìn về phía Lâm di. Đều là do Lâm di muốn ta nói nhiều, cho nên ta đã nói hết những điều đang nghĩ ở trong lòng ra rồi.
Có lẽ Lâm di thấy nàng hay ngẩn người, bởi vậy luôn cố ý ở bên cạnh làm nàng nói chuyện. Nhưng nàng lại nói bậy rồi.
Lâm di thở dài, không biết có phải lúc ở Chung phủ bị đè nén quá nhiều, cho nên lúc ra khỏi phủ mới không cố kị như vậy không.
Tiểu thư, suy cho cùng có những việc vẫn không nên nói ra, những câu nói này người nghe được ở đâu?
Gã sai vặt ở trong phủ. Chung Linh ngoan ngoãn 'khai ra'.
Đồ vô liêm sỉ này! Lâm di oán hận nghĩ, xem tiểu thư là thứ xuất, lại không được sủng ái, cho nên mới không cố kỵ phải không. Nhưng bây giờ đã vào trong cung rồi...
Lúc này Chung Linh mới phản ứng kịp, nếu bản thân vẫn còn là vị nhị tiểu thư kia, với tính tình yếu đuối này, chỉ sợ là sẽ bị nhấn chìm trong hoàng cung này rồi.
Tiểu thư, ăn thôi. Chu Nhi bâm một mâm hoa quả đi tới. Chu Nhi chính là tiểu cô nương ngốc ngốc cùng Lâm di tiến cung theo Chung Linh.
Các nha hoàn khác đều theo cung nữ đổi giọng gọi chủ tử, riêng Chu Nhi lại không nhớ được là phải sửa miệng.
Trái cây này từ đâu tới? Cầm lên một quả, Chung Linh nhìn về phía nàng.
Hồi chủ tử, là Vân Quý phi đưa tới, mỗi chủ tử mới đều có một phần. Vân Nhi ở phía sau nói. Bởi vì Chu Nhi là người mà Chung Linh mang vào cung, nàng cũng không dám đắc tội, mặc dù nhìn có hơi ngơ ngác, nhưng ai biết được là nàng ta giả ngốc hay là ngốc thật chứ?
Ừ, các ngươi chia nhau ăn đi. Ta không thích ăn đồ như thế này. Đồ Vân Quý phi đưa tới hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là nàng thật sự không thích ăn thôi.
Chủ tử, nghe nói tối qua Uyển quý nhân thị tẩm, người có muốn đi xem một chút không? Tưởng Nhi cẩn thận hỏi.
Xem cũng không mang Hoàng thượng đến nơi này của ta. Chung Linh buồn cười nói. Ta đoán hôm nay người đến xem nàng cũng không ít đâu, ta sẽ không đến xem cái nơi náo nhiệt kia. Tưởng Nhi, đến chải đầu giúp ta.
Vâng. Tưởng Nhi đáp lại.
Biết trong cung có nơi nào trồng cây hoa anh đào không? Ta muốn đi xem, cả ngày ở trong nhà rất buồn chán. Nàng ngồi yên để Tưởng Nhi chải đầu, ở trong cung cách trang điểm của chủ tử đã thị tẩm và chưa được thị tẩm có phần khác nhau. Chưa thị tẩm thì sẽ trang điểm giống như ở nhà, còn được thị tẩm rồi thì sẽ bới tóc lên.
Hồi chủ tử, trong cung có rất nhiều nơi trồng hoa an đào, chỉ là đi lòng vòng kiểu gì cũng có chuyện. Vân Nhi đứng ở bên cạnh chọn một vài trang sức giúp nàng.
Ừ, vậy thì chúng ta chọn đường nào ít người đi một chút, tốt nhất là đừng chạm mặt mấy vị nương nương kia. Quan trọng là yên tĩnh, cũng không cần phải gặp Hoàng thượng. Chung Linh chỉ cái gì đó trong hộp trang điểm. Tất cả những trang sức này được phân theo phân vị sau khi vào cung.
Khuyên tai thì dùng cái ngắn một chút. Cái dây cột tóc kia rất đặc biệt, buộc lên cho ta.
Chủ tử, rất đẹp. Sau khi trang điểm theo sự chỉ điểm của Chung Linh xong thì Tưởng Nhi lùi lại, đứng sang một bên.
Chung Linh nhìn mình trong chiếc gương đồng mờ ảo, tóc buộc đơn giản sau gáy nhưng cũng không mất đi sự đa dạng, tóc thừa được vén ra phía trước, dây buộc tóc màu xanh nhạt và màu hồng phấn cũng buông xuống theo lọn tóc.
Đẹp không? Chung Linh cười hì hì nhìn về phía Chu Nhi.
Đẹp lắm!! Chu Nhi nuốt miếng trái cây, ra sức gật đầu.
Ừ, giữ nhà cho tốt! Chung Linh điểm nhẹ mũi Chu Nhi một cái rồi xoay người ra khỏi cửa. Vân Nhi, Tưởng Nhi, đi thôi.
Vâng.
Nơi Chung Linh đến là hoa viên ở phía bên kia cung điện nàng đang ở, đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ thái giám tuần tra ra thì không gặp phải ai khác.
Thật là đẹp. Chung Linh cười hì hì, nuốt kinh thán vào trong bụng, có lẽ ở trong hoàng cung cũng có chỗ tốt, ít nhất hoa viên này cũng giống như nhà của mình vậy.
Giống nhau là có thể đến lúc nào cũng được.
Hướng bên kia thông đến đâu? Chung Linh chỉ về một phía, hai bên kia đường đều trồng cây hoa đào đã có chút tuổi, gió xuân thổi qua tạo nên từng đợt mưa cánh hoa, liếc mắt một cái thì không thấy điểm dừng.
Hồi chủ tử, là hoa viên bị bỏ hoang. Vân Nhi trả lời.
Bỏ hoang?
Đúng, mặc dù vẫn được nhóm công công trong cung chăm sóc, nhưng không có người đến đó, cho nên nơi đó không trồng hoa.
Các ngươi đi chậm một chút, ta muốn đi đường kia một mình. Chung Linh cười hì hì chạy tới, đi tới giữa con đường đầy hoa anh đào, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt trời dịu dàng chiếu xuống, chiếu lên người nàng, gió nhẹ thổi, mang theo từng đợt hương hoa, nàng vươn tay ra, đỡ cánh hoa bay xuống.
Nhìn xem, có giống như những hạt mưa không? Chung Linh nâng cao tay, xoay người nhìn về phía mấy người Vân Nhi. Nói xong cũng không chờ bọn họ trả lời, lập tức cúi đầu nhìn người mình, rất nhiều cánh hoa đã rơi xuống đó.
Chung Linh vươn hai tay ra, ngửa đầu, chậm rãi xoay tròn.
A!!! Chung Linh hét lớn, từ lúc đến thế giới này đến giờ nàng chưa bao giờ lớn tiếng hét lên, cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không, có bị người khác nghe thấy hay không, bây giờ nàng chỉ muốn giải tỏa thôi.
Chóng mặt quá, chóng mặt quá! Chung Linh lảo đảo ngã xuống. Ai da, đau quá!
Chung Linh mở mắt ra, tại sao hai tiểu nha đầu này không biết đỡ nàng, để nàng ngã vào cái cây vậy.
Xung quanh im phăng phắc, mọi thứ ngừng lại.
Bái kiến hoàng thượng. Chung Linh lập tức quỳ xuống, hoàn toàn quên mất những điều trước đó ma ma giáo dưỡng đã dạy, chỉ nhớ lúc trước xem tivi, chỉ cần nhìn thấy Hoàng đế thì phải quỳ lạy.
Mặc dù lần quỳ này nàng hạ thẳng đầu gối xuống đường đá có đệm lót là những cánh hoa, nhưng xương cốt vẫn chạm mạnh xuống đất, đau đến thấu xương, nhưng Chung Linh cũng không dám đánh mất nghi lễ, đành phải nhịn tiếng hét xuống, nhưng lại không ngăn được nước dâng lên trong hốc mắt.
Đứng lên đi.
Nàng đang nghe nhầm sao? Tại sao lại giống như nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Chung Linh cầm váy đứng lên, bởi vì đau đớn nên chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã xuống, nhưng được nam nhân trước mặt đỡ.
Còn không mau lại đây đỡ chủ tử của các ngươi. Nam nhân thản nhiên phân phó.
Vâng ạ. Vân Nhi, Tưởng Nhi vội vàng đi tới, trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn trương.
Không phải...không phải ta cố ý đâu. Chung Linh vò góc váy không dám ngẩng đầu lên.
Không có người dạy quy củ cho nàng sao? Nhìn bề ngoài thì câu nói này có vẻ nghiêm khắc, nhưng Chung Linh lại cảm thấy bên trong không có nhiều ý trách cứ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.
Sầm Mặc cũng nhìn gương mặt trước mắt, mắt hồng hồng, nước mắt vẫn còn lưu lại trong hốc mắt.
Khóc sao? Giọng nói của hắn có chút lạnh lẽo.
Lâm Anh cúi đầu đứng ở bên cạnh, lại thầm thở dài, hoàng thượng ngẫu nhiên tới nơi này tản bộ, nhưng chỉ mang theo một mình hắn, thật sự không còn ai đến phía trước thăm dò. Hôm nay đến đây, có một mình chủ tử thì có thể sẽ để lại ấn tượng nào đó, nhưng chẳng những vị chủ tử kia không có dáng vẻ, lại còn phạm vào điều kiêng kị của Hoàng thượng. Điều Hoàng thượng ghét nhất chính là nữ nhân dùng nước mắt để đổi lấy sự đồng tình. Lãng phí cơ hội một cách vô ích.
Nô...nô tì đau mà. Cuối cùng Chung Linh cũng nhớ lại quy củ, không còn tự xưng là ta nữa.
Lại im lặng, hai người bắt đầu nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi người này thật sự quỳ xuống?
Ngươi là mỹ nhân của trẫm, nếu không phạm phải sai lầm thì không cần quỳ. Sầm Mặc thản nhiên mở miệng, thấy nước mắt của nàng lại không cảm thấy phiền chán, mà cảm thấy hơi buồn cười.
Vâng. Ai ngờ sẽ đụng vào người cứng như đá vậy, bị người khác va vào cũng không hoảng loạn. Đùi nàng đau quá!!
Về trước đi. Giọng nói lạnh lẽo của Sầm Mặc lại vang lên, nhìn dáng vẻ chịu đau của nàng, tốt nhất là không nên trêu đùa nàng nữa.
Vâng. Chung Linh đang muốn hành lễ trả lời thì bị ngăn lại.
Nhìn bóng lưng khập khiễng, vừa đi được một đoạn ngắn lập tức nghe được tiếng không ngừng kêu đau của Chung Linh, cuối cùng khóe miệng của Sầm Mặc cũng hiện lên một độ cong.
Để nàng chịu khổ một chút cũng tốt. Hắn xóa bỏ ý nghĩ tìm một cái liễn để nàng ngồi về trong đầu. Do dự một lát, hắn quay đầu phân phó: Đưa cho nàng chút dược.
Vâng. Lâm Anh cúi đầu trả lời, công phu của hắn không giỏi cũng nghe được tiếng kêu đau của chủ tử kia, thật là có chút thú vị, haha.
***
Không phải nói ở đó không có người sao? Tại sao ta vừa đi lại gặp phải Hoàng thượng? Chung Linh nắm chặt tay, dùng sức đập xuống bàn, nàng cũng không nghĩ tay mình sẽ tiếp tục gặp tai ương. Chung Linh nhìn hai nha hoàn đang ngồi xổm cắt ống quần, xem xét đầu gối trước mặt mình.
Suy cho cùng các ngươi cũng là nha hoàn của ta, cũng không biết nhắc nhở ta một tiếng, nếu nhắc thì ta cũng không đến mức để ta ở trước mặt hoàng thượng...Thôi, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Vâng. Vân Nhi, Tưởng Nhi vội vàng trả lời.
Nhưng Chung Linh vẫn không hết bực mình. Gặp Hoàng thượng là chuyện tốt, người khác gặp Hoàng thượng ở nơi xinh đẹp như vậy là một chuyện tốt, nhưng nàng lại lấy dáng vẻ kẻ điên để gặp hắn, lại còn kêu loạn lên, một loạt những hành động phía sau thật sự là vô cùng mất mặt.
Hoàng thượng tới lúc nào? Chung Linh hơi do dự mở miệng, có lẽ vẫn còn giữ lại được chút hình tượng của bản thân?
Hồi chủ tử, nhóm nô tì cũng không biết Hoàng thường nán lại ở bên kia bao lâu. Vân Nhi vừa rửa miệng vết thương, vừa trả lời. Ở nơi đó vốn có thể đụng vào người khác.
Gặp hoàng thượng là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được, nhưng với biểu hiện của chủ tử thì không làm Hoàng thượng ghét đã là chuyện tốt rồi, những chuyện khác thì không cần nghĩ nữa.
Chủ tử, nô tỳ có một số việc không biết có nên nói không. Tưởng Nhi ở bên cạnh cũng mở miệng, hiển nhiên là có cùng suy nghĩ với Vân Nhi.
Nói.
Lần trước có mấy vị nương nương va vào Hoàng thượng, hoặc là mất nghi lễ, đều bị Hoàng thượng biếm vào lãnh cung rồi.
Cái ngươi nói là hành vi buổi chiều của ta sao?
Không hẳn, mấy vị nương nương kia là hắt nước, hoặc là té ngã ở Ngự hoa viên... Giọng nói của Tưởng Nhi càng ngày càng nhỏ.
Vậy thôi sao? Chung Linh thở dài một hơi, đó không phải là hành vi khiến Hoàng thượng chú ý. Những việc đó không giống với hành vi của ta, mặc dù đều là mất lễ nghi, nhưng buổi chiều Hoàng thượng cũng không có ý trách phạt ta.
Chủ tử, có công công mang thuốc trị thương qua đây. Viên Nhi bưng một khay nhỏ đi vào.
Vân Nhi, Tưởng Nhi nghe thấy câu này, trong mắt có ý vui mừng.
Mang qua đây để ta xem. Chung Linh cũng đoán được là Hoàng thượng đưa tới, xem ra hắn cũng không quá xấu, nàng vẫn cảm thấy lời đồn không đáng tin, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương lúc nhìn thấy Hoàng thượng của Vân Nhi và Tưởng Nhi lại khiến nàng có chút hồ đồ.
Chiếc bình nhỏ sáng bóng, vô cùng đẹp mắt, khẽ mở nắp ra, hương thuốc thoang thoảng bay vào mũi.
Dùng đi. Chung Linh tiện tay đưa bình thuốc đó cho Vân Nhi.
Sau khi bôi thuốc không lâu, Vân Nhi lại đi đến, vẻ mặt có chút sốt ruột.
Chủ tử, không hay rồi, kính sự phòng nói, bài tử của chủ tử bị thu lại rồi, bên đó nói là chủ tử bị thương, không tiện hầu hạ hoàng thượng.
Hoàng thượng. Thái giám ở kính sự phòng chờ bên ngoài cửa đã lâu, cũng đã đến thời gian nghỉ ngơi rồi, Lâm Anh lên tiếng nhắc nhở. Nên nghỉ ngơi rồi.
Ừ. Sầm Mặc ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt thái dương, phất phất tay.
Lâm Anh khom người đáp lại, để thái giám kính sự phòng đi vào.
Nhìn lướt qua bài tử, Sầm Mặc nhìn về phía Lâm Anh.
Hồi Hoàng thượng, thân mình Vân Quý phi hôm nay không khỏe, đã thu lại bài tử rồi ạ. Lâm Anh lập tức trả lời. Quả nhiên vẫn muốn điểm bài tử của Vân Quý phi. Bài tử của nhóm chủ tử mới đã làm xong rồi ạ.
Coi như người mới đã vào trong cung, nhưng vẫn chưa vào được lòng của Hoàng thượng.
Những lời này hiển nhiên đã nhắc nhở Sầm Mặc, trong cung có người mới, khiến hắn nhớ tới một ánh mắt. Bài tử mỹ nhân trong mâm chỉ có một, Chung Mỹ nhân.
Sầm Mặc giơ tay lên, chậm rãi hạ xuống.
Tuyên Uyển Quý nhân thị tẩm. Lâm Anh bình tĩnh phân phó. Ở Tử Thần, người ở vị trí Phi mới có cung của mình, nếu những người khác muốn thị tẩm thì đều được đưa đến tẩm cung của Hoàng đế.
Người thị tẩm đầu tiên không phải là Chung mỹ nhân đang gây xôn xao, mà lại là Uyển Quý nhân không được chú ý, tin tức này nhanh chóng được truyền đến hậu cung.
A, thật tốt. Còn chưa đến lúc gặp Hoàng đế.
Tốt ở chỗ nào? Lâm di hỏi.
“Ngươi nói xem lần đầu tiên hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ của một người là ở đâu, là ở trên giường phải không? Bỗng nhiên Chung Linh nói.
Tiểu thư? Lâm di có chút giật mình nhìn tiểu thư hiền lành ngày thường.
Chung Linh vươn hai ngón tay ra đặt lên miệng, có chút vô tội nhìn về phía Lâm di. Đều là do Lâm di muốn ta nói nhiều, cho nên ta đã nói hết những điều đang nghĩ ở trong lòng ra rồi.
Có lẽ Lâm di thấy nàng hay ngẩn người, bởi vậy luôn cố ý ở bên cạnh làm nàng nói chuyện. Nhưng nàng lại nói bậy rồi.
Lâm di thở dài, không biết có phải lúc ở Chung phủ bị đè nén quá nhiều, cho nên lúc ra khỏi phủ mới không cố kị như vậy không.
Tiểu thư, suy cho cùng có những việc vẫn không nên nói ra, những câu nói này người nghe được ở đâu?
Gã sai vặt ở trong phủ. Chung Linh ngoan ngoãn 'khai ra'.
Đồ vô liêm sỉ này! Lâm di oán hận nghĩ, xem tiểu thư là thứ xuất, lại không được sủng ái, cho nên mới không cố kỵ phải không. Nhưng bây giờ đã vào trong cung rồi...
Lúc này Chung Linh mới phản ứng kịp, nếu bản thân vẫn còn là vị nhị tiểu thư kia, với tính tình yếu đuối này, chỉ sợ là sẽ bị nhấn chìm trong hoàng cung này rồi.
Tiểu thư, ăn thôi. Chu Nhi bâm một mâm hoa quả đi tới. Chu Nhi chính là tiểu cô nương ngốc ngốc cùng Lâm di tiến cung theo Chung Linh.
Các nha hoàn khác đều theo cung nữ đổi giọng gọi chủ tử, riêng Chu Nhi lại không nhớ được là phải sửa miệng.
Trái cây này từ đâu tới? Cầm lên một quả, Chung Linh nhìn về phía nàng.
Hồi chủ tử, là Vân Quý phi đưa tới, mỗi chủ tử mới đều có một phần. Vân Nhi ở phía sau nói. Bởi vì Chu Nhi là người mà Chung Linh mang vào cung, nàng cũng không dám đắc tội, mặc dù nhìn có hơi ngơ ngác, nhưng ai biết được là nàng ta giả ngốc hay là ngốc thật chứ?
Ừ, các ngươi chia nhau ăn đi. Ta không thích ăn đồ như thế này. Đồ Vân Quý phi đưa tới hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là nàng thật sự không thích ăn thôi.
Chủ tử, nghe nói tối qua Uyển quý nhân thị tẩm, người có muốn đi xem một chút không? Tưởng Nhi cẩn thận hỏi.
Xem cũng không mang Hoàng thượng đến nơi này của ta. Chung Linh buồn cười nói. Ta đoán hôm nay người đến xem nàng cũng không ít đâu, ta sẽ không đến xem cái nơi náo nhiệt kia. Tưởng Nhi, đến chải đầu giúp ta.
Vâng. Tưởng Nhi đáp lại.
Biết trong cung có nơi nào trồng cây hoa anh đào không? Ta muốn đi xem, cả ngày ở trong nhà rất buồn chán. Nàng ngồi yên để Tưởng Nhi chải đầu, ở trong cung cách trang điểm của chủ tử đã thị tẩm và chưa được thị tẩm có phần khác nhau. Chưa thị tẩm thì sẽ trang điểm giống như ở nhà, còn được thị tẩm rồi thì sẽ bới tóc lên.
Hồi chủ tử, trong cung có rất nhiều nơi trồng hoa an đào, chỉ là đi lòng vòng kiểu gì cũng có chuyện. Vân Nhi đứng ở bên cạnh chọn một vài trang sức giúp nàng.
Ừ, vậy thì chúng ta chọn đường nào ít người đi một chút, tốt nhất là đừng chạm mặt mấy vị nương nương kia. Quan trọng là yên tĩnh, cũng không cần phải gặp Hoàng thượng. Chung Linh chỉ cái gì đó trong hộp trang điểm. Tất cả những trang sức này được phân theo phân vị sau khi vào cung.
Khuyên tai thì dùng cái ngắn một chút. Cái dây cột tóc kia rất đặc biệt, buộc lên cho ta.
Chủ tử, rất đẹp. Sau khi trang điểm theo sự chỉ điểm của Chung Linh xong thì Tưởng Nhi lùi lại, đứng sang một bên.
Chung Linh nhìn mình trong chiếc gương đồng mờ ảo, tóc buộc đơn giản sau gáy nhưng cũng không mất đi sự đa dạng, tóc thừa được vén ra phía trước, dây buộc tóc màu xanh nhạt và màu hồng phấn cũng buông xuống theo lọn tóc.
Đẹp không? Chung Linh cười hì hì nhìn về phía Chu Nhi.
Đẹp lắm!! Chu Nhi nuốt miếng trái cây, ra sức gật đầu.
Ừ, giữ nhà cho tốt! Chung Linh điểm nhẹ mũi Chu Nhi một cái rồi xoay người ra khỏi cửa. Vân Nhi, Tưởng Nhi, đi thôi.
Vâng.
Nơi Chung Linh đến là hoa viên ở phía bên kia cung điện nàng đang ở, đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ thái giám tuần tra ra thì không gặp phải ai khác.
Thật là đẹp. Chung Linh cười hì hì, nuốt kinh thán vào trong bụng, có lẽ ở trong hoàng cung cũng có chỗ tốt, ít nhất hoa viên này cũng giống như nhà của mình vậy.
Giống nhau là có thể đến lúc nào cũng được.
Hướng bên kia thông đến đâu? Chung Linh chỉ về một phía, hai bên kia đường đều trồng cây hoa đào đã có chút tuổi, gió xuân thổi qua tạo nên từng đợt mưa cánh hoa, liếc mắt một cái thì không thấy điểm dừng.
Hồi chủ tử, là hoa viên bị bỏ hoang. Vân Nhi trả lời.
Bỏ hoang?
Đúng, mặc dù vẫn được nhóm công công trong cung chăm sóc, nhưng không có người đến đó, cho nên nơi đó không trồng hoa.
Các ngươi đi chậm một chút, ta muốn đi đường kia một mình. Chung Linh cười hì hì chạy tới, đi tới giữa con đường đầy hoa anh đào, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt trời dịu dàng chiếu xuống, chiếu lên người nàng, gió nhẹ thổi, mang theo từng đợt hương hoa, nàng vươn tay ra, đỡ cánh hoa bay xuống.
Nhìn xem, có giống như những hạt mưa không? Chung Linh nâng cao tay, xoay người nhìn về phía mấy người Vân Nhi. Nói xong cũng không chờ bọn họ trả lời, lập tức cúi đầu nhìn người mình, rất nhiều cánh hoa đã rơi xuống đó.
Chung Linh vươn hai tay ra, ngửa đầu, chậm rãi xoay tròn.
A!!! Chung Linh hét lớn, từ lúc đến thế giới này đến giờ nàng chưa bao giờ lớn tiếng hét lên, cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không, có bị người khác nghe thấy hay không, bây giờ nàng chỉ muốn giải tỏa thôi.
Chóng mặt quá, chóng mặt quá! Chung Linh lảo đảo ngã xuống. Ai da, đau quá!
Chung Linh mở mắt ra, tại sao hai tiểu nha đầu này không biết đỡ nàng, để nàng ngã vào cái cây vậy.
Xung quanh im phăng phắc, mọi thứ ngừng lại.
Bái kiến hoàng thượng. Chung Linh lập tức quỳ xuống, hoàn toàn quên mất những điều trước đó ma ma giáo dưỡng đã dạy, chỉ nhớ lúc trước xem tivi, chỉ cần nhìn thấy Hoàng đế thì phải quỳ lạy.
Mặc dù lần quỳ này nàng hạ thẳng đầu gối xuống đường đá có đệm lót là những cánh hoa, nhưng xương cốt vẫn chạm mạnh xuống đất, đau đến thấu xương, nhưng Chung Linh cũng không dám đánh mất nghi lễ, đành phải nhịn tiếng hét xuống, nhưng lại không ngăn được nước dâng lên trong hốc mắt.
Đứng lên đi.
Nàng đang nghe nhầm sao? Tại sao lại giống như nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Chung Linh cầm váy đứng lên, bởi vì đau đớn nên chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã xuống, nhưng được nam nhân trước mặt đỡ.
Còn không mau lại đây đỡ chủ tử của các ngươi. Nam nhân thản nhiên phân phó.
Vâng ạ. Vân Nhi, Tưởng Nhi vội vàng đi tới, trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn trương.
Không phải...không phải ta cố ý đâu. Chung Linh vò góc váy không dám ngẩng đầu lên.
Không có người dạy quy củ cho nàng sao? Nhìn bề ngoài thì câu nói này có vẻ nghiêm khắc, nhưng Chung Linh lại cảm thấy bên trong không có nhiều ý trách cứ, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.
Sầm Mặc cũng nhìn gương mặt trước mắt, mắt hồng hồng, nước mắt vẫn còn lưu lại trong hốc mắt.
Khóc sao? Giọng nói của hắn có chút lạnh lẽo.
Lâm Anh cúi đầu đứng ở bên cạnh, lại thầm thở dài, hoàng thượng ngẫu nhiên tới nơi này tản bộ, nhưng chỉ mang theo một mình hắn, thật sự không còn ai đến phía trước thăm dò. Hôm nay đến đây, có một mình chủ tử thì có thể sẽ để lại ấn tượng nào đó, nhưng chẳng những vị chủ tử kia không có dáng vẻ, lại còn phạm vào điều kiêng kị của Hoàng thượng. Điều Hoàng thượng ghét nhất chính là nữ nhân dùng nước mắt để đổi lấy sự đồng tình. Lãng phí cơ hội một cách vô ích.
Nô...nô tì đau mà. Cuối cùng Chung Linh cũng nhớ lại quy củ, không còn tự xưng là ta nữa.
Lại im lặng, hai người bắt đầu nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi người này thật sự quỳ xuống?
Ngươi là mỹ nhân của trẫm, nếu không phạm phải sai lầm thì không cần quỳ. Sầm Mặc thản nhiên mở miệng, thấy nước mắt của nàng lại không cảm thấy phiền chán, mà cảm thấy hơi buồn cười.
Vâng. Ai ngờ sẽ đụng vào người cứng như đá vậy, bị người khác va vào cũng không hoảng loạn. Đùi nàng đau quá!!
Về trước đi. Giọng nói lạnh lẽo của Sầm Mặc lại vang lên, nhìn dáng vẻ chịu đau của nàng, tốt nhất là không nên trêu đùa nàng nữa.
Vâng. Chung Linh đang muốn hành lễ trả lời thì bị ngăn lại.
Nhìn bóng lưng khập khiễng, vừa đi được một đoạn ngắn lập tức nghe được tiếng không ngừng kêu đau của Chung Linh, cuối cùng khóe miệng của Sầm Mặc cũng hiện lên một độ cong.
Để nàng chịu khổ một chút cũng tốt. Hắn xóa bỏ ý nghĩ tìm một cái liễn để nàng ngồi về trong đầu. Do dự một lát, hắn quay đầu phân phó: Đưa cho nàng chút dược.
Vâng. Lâm Anh cúi đầu trả lời, công phu của hắn không giỏi cũng nghe được tiếng kêu đau của chủ tử kia, thật là có chút thú vị, haha.
***
Không phải nói ở đó không có người sao? Tại sao ta vừa đi lại gặp phải Hoàng thượng? Chung Linh nắm chặt tay, dùng sức đập xuống bàn, nàng cũng không nghĩ tay mình sẽ tiếp tục gặp tai ương. Chung Linh nhìn hai nha hoàn đang ngồi xổm cắt ống quần, xem xét đầu gối trước mặt mình.
Suy cho cùng các ngươi cũng là nha hoàn của ta, cũng không biết nhắc nhở ta một tiếng, nếu nhắc thì ta cũng không đến mức để ta ở trước mặt hoàng thượng...Thôi, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Vâng. Vân Nhi, Tưởng Nhi vội vàng trả lời.
Nhưng Chung Linh vẫn không hết bực mình. Gặp Hoàng thượng là chuyện tốt, người khác gặp Hoàng thượng ở nơi xinh đẹp như vậy là một chuyện tốt, nhưng nàng lại lấy dáng vẻ kẻ điên để gặp hắn, lại còn kêu loạn lên, một loạt những hành động phía sau thật sự là vô cùng mất mặt.
Hoàng thượng tới lúc nào? Chung Linh hơi do dự mở miệng, có lẽ vẫn còn giữ lại được chút hình tượng của bản thân?
Hồi chủ tử, nhóm nô tì cũng không biết Hoàng thường nán lại ở bên kia bao lâu. Vân Nhi vừa rửa miệng vết thương, vừa trả lời. Ở nơi đó vốn có thể đụng vào người khác.
Gặp hoàng thượng là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được, nhưng với biểu hiện của chủ tử thì không làm Hoàng thượng ghét đã là chuyện tốt rồi, những chuyện khác thì không cần nghĩ nữa.
Chủ tử, nô tỳ có một số việc không biết có nên nói không. Tưởng Nhi ở bên cạnh cũng mở miệng, hiển nhiên là có cùng suy nghĩ với Vân Nhi.
Nói.
Lần trước có mấy vị nương nương va vào Hoàng thượng, hoặc là mất nghi lễ, đều bị Hoàng thượng biếm vào lãnh cung rồi.
Cái ngươi nói là hành vi buổi chiều của ta sao?
Không hẳn, mấy vị nương nương kia là hắt nước, hoặc là té ngã ở Ngự hoa viên... Giọng nói của Tưởng Nhi càng ngày càng nhỏ.
Vậy thôi sao? Chung Linh thở dài một hơi, đó không phải là hành vi khiến Hoàng thượng chú ý. Những việc đó không giống với hành vi của ta, mặc dù đều là mất lễ nghi, nhưng buổi chiều Hoàng thượng cũng không có ý trách phạt ta.
Chủ tử, có công công mang thuốc trị thương qua đây. Viên Nhi bưng một khay nhỏ đi vào.
Vân Nhi, Tưởng Nhi nghe thấy câu này, trong mắt có ý vui mừng.
Mang qua đây để ta xem. Chung Linh cũng đoán được là Hoàng thượng đưa tới, xem ra hắn cũng không quá xấu, nàng vẫn cảm thấy lời đồn không đáng tin, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương lúc nhìn thấy Hoàng thượng của Vân Nhi và Tưởng Nhi lại khiến nàng có chút hồ đồ.
Chiếc bình nhỏ sáng bóng, vô cùng đẹp mắt, khẽ mở nắp ra, hương thuốc thoang thoảng bay vào mũi.
Dùng đi. Chung Linh tiện tay đưa bình thuốc đó cho Vân Nhi.
Sau khi bôi thuốc không lâu, Vân Nhi lại đi đến, vẻ mặt có chút sốt ruột.
Chủ tử, không hay rồi, kính sự phòng nói, bài tử của chủ tử bị thu lại rồi, bên đó nói là chủ tử bị thương, không tiện hầu hạ hoàng thượng.
/78
|