Xin Nương nương đừng lo lắng, trước đó người bị hạ dược đều không biết mình trúng độc ô đầu thảo, mới bó tay hết cách. Chắc hẳn Triệu thái y vẫn có thể tìm ra đối sách. Mặc dù trong lòng Tần ma ma cũng thấy hoang mang, nhưng vẫn tận lực an ủi Chung Linh.
Ở trong hậu cung này, không có dung mạo thì lấy cái gì để tranh thủ tình cảm.
Kính xin ma ma giúp đỡ Vân nhi thay Bổn cung tra ra đến tột cùng là người nào ra tay. Ánh mắt Chung Linh lạnh dần. Bổn cung nhất định phải tự tay trả lại.
Vào cung lâu như vậy, bản thân chưa từng nghĩ đến việc hại người khác, nhưng tâm kế của những nữ nhân này người sau càng cao thâm hơn người trước, thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Nương nương, có nên nói cho Hoàng thượng biết hay không? Tần ma ma hỏi.
Chờ Triệu thái y xác định trước rồi hãy nói. Chung Linh có chút phiền não, thân thể khó chịu cùng lo lắng trong lòng khiến cho nàng khó có thể quên được.
Đang nói chuyện thì Triệu thái y cũng chạy tới.
Nương nương, thứ cho thần vô lễ. Triệu Đĩnh cúi đầu cáo lỗi rồi tiến đến gần quan sát mặt của Chung Linh, nhìn những vết đỏ trên làn da mịn màng trơn bóng, cố không để ý đến mùi thơm thoang thoảng trên người nàng truyền tới, mặc dù hắn là thái y nhưng đây là lần đầu tiên được đến gần hậu phi như vậy.
Quan sát kỹ lưỡng lại đổi tay bắt mạch, hắn không khỏi nhíu mày.
Như thế nào? Chung Linh cố nén khó chịu hỏi.
Đích xác là ô đầu độc thảo. Triệu Đĩnh nhìn mắt nàng có chút đỏ lên gật đầu xác nhận.
Có cách giải hay không?
Bởi vì trước đây cũng chưa có tiền lệ giải được, thần cũng chỉ có thể cố hết sức một lần. Triệu Đĩnh cúi đầu nói không dám nhìn ánh mắt khẩn thiết của Chung Linh.
Giọng nói của Chung Linh thấp dần vì thất vọng: Mặc kệ nói thế nào, Triệu thái y cố gắng hết sức là được.
Nương nương. Vân nhi lúc này mới đi vào.
Phát hiện cái gì? Lâm di lập tức đi lên phía trước.
Tay nô tỳ hiện tại cũng ngứa ngáy không ngừng, e là trúng cùng loại độc với nương nương. Vân nhi đưa hai tay ra .
Triệu Đĩnh xem xét một phen, gật đầu tỏ vẻ xác nhận.
Hôm nay nô tỳ và nương nương cùng chạm qua cũng chỉ có nước rửa mặt. ddle^quydo*n. Vân nhi không dám buông lỏng tinh thần nói. Tối hôm qua là Lâm di hầu hạ nương nương rửa mặt, sáng sớm hôm nay mới đến phiên nô tỳ, mỗi lần chuẩn bị nô tỳ đều lấy ra một chút nước để thử độ ấm. Chắc chắn nước này có vấn đề.
Bình thường nước không có vấn đề gì chợt phát sinh chuyện, tất nhiên là trong cung có người tay chân không sạch sẽ.
Đi thăm dò đi. Chung Linh lạnh nhạt ra lệnh.
Nương nương, trước tiên để thần điều chế dược cao, có thể tạm thời giảm bớt cơn ngứa cho nương nương, chỉ là nếu muốn triệt để trị tận gốc, có lẽ phải đợi thêm một thời gian. Triệu Đĩnh chắp tay nói. Ô đầu thảo mặc dù có độc, nhưng phong phú về chủng loại, muốn tra được là loại nào, dùng bao nhiêu phân lượng, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Làm phiền thái y. Chung Linh cảm kích gật đầu, nếu không giảm ngứa nàng nhất định không nhịn được mà gãi.
Nương nương ngàn vạn lần phải nhớ không được dùng tay gãi, nếu không cẩn thận làm rách da khiến độc thấm vào trong máu, đến lúc đó...... Độc tính của ô đầu thảo nếu bám ngoài da không đủ giết người, chỉ là nếu không nhịn được mà gãi khiến vết thương vỡ ra, làm độc tính trực tiếp thấm vào trong máu, lúc này mới không thể cứu vãn.
Bổn cung nhớ. Chung Linh gật đầu một cái.
Lúc này Triệu Đĩnh mới xoay người rời đi, hắn còn phải trở về điều chế dược cao, còn phải tìm ra là đây là loại nào,cái cần bây giờ chính là thời gian.
Tiểu thư không phái người nói cho hoàng thượng sao? Lâm di có chút nghi ngờ hỏi.
Bổn cung đột nhiên cảm thấy, những chuyện không hay xảy ra với Bổn cung. Chung Linh cũng không trả lời Lâm di, cứ như vậy nói. Tất cả đều do hoàng thượng thay Bổn cung xử lý.
Lâm di không hiểu nhìn nàng, không rõ nàng đang muốn nói gì.
Chuyện này Bổn cung sẽ tự mình giải quyết. Chung Linh cười một tiếng, động đến lớp cơ trên mặt, ngứa ngáy mà phải kềm chế khiến cho vẻ mặt của nàng có chút cổ quái.
Ý của nương nương là muốn giấu giếm Hoàng thượng?
Sao có thể qua mặt hắn được. Chung Linh lắc đầu. Nàng vừa triệu thái y nhất định Sầm Mặc sẽ biết, chỉ là nàng vẫn muốn tự mình xử lý chuyện này.
Ban đầu trên mặt tuy rằng có ngứa nhưng có thể nhẫn nhịn, chỉ là càng ngày càng ngứa làm cho nàng không thể chịu được, giống như có người dùng tóc cọ vào da nàng, thậm chí có chỗ dưới da cũng có chiều hướng ngứa ngáy không ngừng.
Chung Linh dùng tay quạt quạt vào mặt mình, hơi lạnh cũng chỉ làm giảm bớt một chút xíu khó chịu cho nàng.
Nương nương, nô tỳ cầm một cây quạt tới quạt cho người? Nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của chủ tử nhà mình, Tưởng Nhi nói.
Thôi, giữa mùa đông mà quạt cái gì chứ. Chung Linh cố hết sức nhịn xuống ý muốn đưa tay đụng vào mặt mình.
Tiểu thư, thuốc của Triệu thái y đã phối xong rôi. Lúc này Lâm di cầm một cái khay từ bên ngoài đi vào.
Chung Linh gật đầu, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ
Ở trong hậu cung này, không có dung mạo thì lấy cái gì để tranh thủ tình cảm.
Kính xin ma ma giúp đỡ Vân nhi thay Bổn cung tra ra đến tột cùng là người nào ra tay. Ánh mắt Chung Linh lạnh dần. Bổn cung nhất định phải tự tay trả lại.
Vào cung lâu như vậy, bản thân chưa từng nghĩ đến việc hại người khác, nhưng tâm kế của những nữ nhân này người sau càng cao thâm hơn người trước, thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Nương nương, có nên nói cho Hoàng thượng biết hay không? Tần ma ma hỏi.
Chờ Triệu thái y xác định trước rồi hãy nói. Chung Linh có chút phiền não, thân thể khó chịu cùng lo lắng trong lòng khiến cho nàng khó có thể quên được.
Đang nói chuyện thì Triệu thái y cũng chạy tới.
Nương nương, thứ cho thần vô lễ. Triệu Đĩnh cúi đầu cáo lỗi rồi tiến đến gần quan sát mặt của Chung Linh, nhìn những vết đỏ trên làn da mịn màng trơn bóng, cố không để ý đến mùi thơm thoang thoảng trên người nàng truyền tới, mặc dù hắn là thái y nhưng đây là lần đầu tiên được đến gần hậu phi như vậy.
Quan sát kỹ lưỡng lại đổi tay bắt mạch, hắn không khỏi nhíu mày.
Như thế nào? Chung Linh cố nén khó chịu hỏi.
Đích xác là ô đầu độc thảo. Triệu Đĩnh nhìn mắt nàng có chút đỏ lên gật đầu xác nhận.
Có cách giải hay không?
Bởi vì trước đây cũng chưa có tiền lệ giải được, thần cũng chỉ có thể cố hết sức một lần. Triệu Đĩnh cúi đầu nói không dám nhìn ánh mắt khẩn thiết của Chung Linh.
Giọng nói của Chung Linh thấp dần vì thất vọng: Mặc kệ nói thế nào, Triệu thái y cố gắng hết sức là được.
Nương nương. Vân nhi lúc này mới đi vào.
Phát hiện cái gì? Lâm di lập tức đi lên phía trước.
Tay nô tỳ hiện tại cũng ngứa ngáy không ngừng, e là trúng cùng loại độc với nương nương. Vân nhi đưa hai tay ra .
Triệu Đĩnh xem xét một phen, gật đầu tỏ vẻ xác nhận.
Hôm nay nô tỳ và nương nương cùng chạm qua cũng chỉ có nước rửa mặt. ddle^quydo*n. Vân nhi không dám buông lỏng tinh thần nói. Tối hôm qua là Lâm di hầu hạ nương nương rửa mặt, sáng sớm hôm nay mới đến phiên nô tỳ, mỗi lần chuẩn bị nô tỳ đều lấy ra một chút nước để thử độ ấm. Chắc chắn nước này có vấn đề.
Bình thường nước không có vấn đề gì chợt phát sinh chuyện, tất nhiên là trong cung có người tay chân không sạch sẽ.
Đi thăm dò đi. Chung Linh lạnh nhạt ra lệnh.
Nương nương, trước tiên để thần điều chế dược cao, có thể tạm thời giảm bớt cơn ngứa cho nương nương, chỉ là nếu muốn triệt để trị tận gốc, có lẽ phải đợi thêm một thời gian. Triệu Đĩnh chắp tay nói. Ô đầu thảo mặc dù có độc, nhưng phong phú về chủng loại, muốn tra được là loại nào, dùng bao nhiêu phân lượng, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Làm phiền thái y. Chung Linh cảm kích gật đầu, nếu không giảm ngứa nàng nhất định không nhịn được mà gãi.
Nương nương ngàn vạn lần phải nhớ không được dùng tay gãi, nếu không cẩn thận làm rách da khiến độc thấm vào trong máu, đến lúc đó...... Độc tính của ô đầu thảo nếu bám ngoài da không đủ giết người, chỉ là nếu không nhịn được mà gãi khiến vết thương vỡ ra, làm độc tính trực tiếp thấm vào trong máu, lúc này mới không thể cứu vãn.
Bổn cung nhớ. Chung Linh gật đầu một cái.
Lúc này Triệu Đĩnh mới xoay người rời đi, hắn còn phải trở về điều chế dược cao, còn phải tìm ra là đây là loại nào,cái cần bây giờ chính là thời gian.
Tiểu thư không phái người nói cho hoàng thượng sao? Lâm di có chút nghi ngờ hỏi.
Bổn cung đột nhiên cảm thấy, những chuyện không hay xảy ra với Bổn cung. Chung Linh cũng không trả lời Lâm di, cứ như vậy nói. Tất cả đều do hoàng thượng thay Bổn cung xử lý.
Lâm di không hiểu nhìn nàng, không rõ nàng đang muốn nói gì.
Chuyện này Bổn cung sẽ tự mình giải quyết. Chung Linh cười một tiếng, động đến lớp cơ trên mặt, ngứa ngáy mà phải kềm chế khiến cho vẻ mặt của nàng có chút cổ quái.
Ý của nương nương là muốn giấu giếm Hoàng thượng?
Sao có thể qua mặt hắn được. Chung Linh lắc đầu. Nàng vừa triệu thái y nhất định Sầm Mặc sẽ biết, chỉ là nàng vẫn muốn tự mình xử lý chuyện này.
Ban đầu trên mặt tuy rằng có ngứa nhưng có thể nhẫn nhịn, chỉ là càng ngày càng ngứa làm cho nàng không thể chịu được, giống như có người dùng tóc cọ vào da nàng, thậm chí có chỗ dưới da cũng có chiều hướng ngứa ngáy không ngừng.
Chung Linh dùng tay quạt quạt vào mặt mình, hơi lạnh cũng chỉ làm giảm bớt một chút xíu khó chịu cho nàng.
Nương nương, nô tỳ cầm một cây quạt tới quạt cho người? Nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của chủ tử nhà mình, Tưởng Nhi nói.
Thôi, giữa mùa đông mà quạt cái gì chứ. Chung Linh cố hết sức nhịn xuống ý muốn đưa tay đụng vào mặt mình.
Tiểu thư, thuốc của Triệu thái y đã phối xong rôi. Lúc này Lâm di cầm một cái khay từ bên ngoài đi vào.
Chung Linh gật đầu, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ
/78
|