Editor: Chickenliverpate
Duy trì khoảng cách nhất định với Sầm Mặc, Lâm Anh yên lặng cúi đầu suy nghĩ.
Quả nhiên Nhạc phi nương nương đối với Hoàng thượng vẫn rất quan trọng. Kết luận này hắn đã rút ra rất nhiều lần, nhưng cũng không gây trở ngại hắn một lần nữa cảm khái.
Hôm nay Nhạc phi nương nương cho Vân nhi bên cạnh tới mời Hoàng thượng. Hắn lưu ý nhìn một chút, hai bàn tay của tiểu nha đầu này vốn đang băng một lớp vải thưa thì hôm nay không còn nữa, thời điểm trình lên Hoàng thượng canh bổ do nương sai nàng mang đến còn cố ý đẩy tay về phía trước.
Vốn là Nhạc phi cho người tới mời Hoàng thượng, có thể đoán được đại khái là chuyện gì, hơn nữa phái tới còn là nha hoàn bên người Vân Nhi trước đó cũng trúng cùng một loại độc. Nhìn tình hình khôi phục của đôi tay này, rõ ràng là đang nói: nương nương đã tốt hơn rồi, Hoàng thượng mau đến xem một chút.
Mặc dù khi đó Hoàng thượng không có biểu hiện gì, nhưng cước bộ nhanh hơn so với ngày thường, rõ ràng tâm tư đã bị tiết lộ.
Hoàng thượng bước vào phòng ngủ của Nhạc phi nương nương trong Vân Tường cung, Lâm Anh rất biết chừng mực không có đi theo. Quả nhiên trong chốc lát, nha hoàn cận thân và ma ma quản sự đều đi ra ngoài.
Như thế nào còn mang khăn che mặt? Sầm Mặc hào hứng tiêu sái tiến vào, lại phát hiện Chung Linh vẫn mang cái khăn che mặt mà hắn nhìn rất không thuận mắt.
Hoàng thượng không phải muốn tự tay tháo khăn che mặt của thần thiếp sao? Thần thiếp cố tình giữ lại chờ Hoàng thượng. Chung Linh cười đến gần hắn.
Rất hài lòng, chân mày Sầm Mặc khẽ nhíu, vươn tay chậm rãi kéo khăn che mặt xuống.
Khôi phục không tệ. Hoàn toàn không nhìn ra sự khác biệt so với trước kia, ngược lại bởi vì dùng không ít mỹ dung thánh phẩm mà da mặt càng thêm nhẵn nhụi bóng loáng.
Nếu có khiếm khuyết cũng không để Hoàng thượng nhìn. Chung Linh thân mật ôm eo đối phương.
Chỉ là có vẻ gầy hơn một chút. Sầm Mặc nhận thấy cằm của nàng hơi nhọn, vốn là không được tròn trịa lại bị hành hạ hơn nửa tháng bây giờ càng gầy thêm.
Gầy một chút mới dễ nhìn. Chung Linh mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã quyết định phải ăn nhiều một chút, gầy quá sợ khiến cho chỗ không nên gầy, gầy đi thì làm thế nào.
Nói bậy. Trẫm phải bồi dưỡng lại cho nàng thật tốt. Vuốt mũi Chung Linh, Sầm Mặc cố làm ra vẻ tức giận nói.
Chung Linh cười hì hì một tiếng, thuận thế tiến lên một bước, ném mình vào trong ngực của hắn.
Sao vậy? Sầm Mặc nhiều ngày không được thân mật như vậy hình như có chút thụ sủng nhược kinh.
Thần thiếp rất nhớ người nha. Chung Linh tham lam hít một hơi thật sâu mùi vị nhớ nhung quen thuộc. Nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng vẫn cố ý duy trì khoảng cách với hắn, có trời mới biết nàng đã phải kềm chế biết bao nhiêu.
Trẫm cũng rất nhớ Linh Nhi. Sầm Mặc rất là hưởng thụ những lời này của nàng, Chỉ là Trẫm cũng nhớ mỗi lần đến đây đều bị Linh Nhi đuổi đi?
Đó là bởi vì không muốn để Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của thần thiếp. Biết Sầm Mặc đang muốn tính sổ với nàng, Chung Linh ăn vạ ở trong lòng hắn không chịu thò đầu ra.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn quả là không sai một chút nào. Sau ngày đó, Sầm Mặc liên tiếp năm ngày đều ngủ tại Vân Tường cung, không biết ghen chết bao nhiêu người.
Năm nay Sầm Mặc thực thi một số chính sách đạt được thành quả không tệ, long tâm cực kỳ vui vẻ đã trực tiếp phân phó xuống, niên yến năm nay phải được tổ chức thật lớn.
Nói là tổ chức lớn, thật ra cũng chỉ là triệu tập văn võ bá quan ăn một bữa tiệc cuối năm mà thôi. Tuy rằng vì niên yến lần này mà bách quan không thể cùng người thân mừng năm mới, nhưng đây là Hoàng thượng ban thưởng vinh dự, không thể cự tuyệt.
Ngày đó, Hoàng thượng cũng chỉ mang theo bốn vị phi tử lên đại điện ăn mừng cùng thần tử, cái vị phi tần còn lại tất nhiên sẽ dùng cơm chính tại địa phương của mình. Nghe được tin tức này, các vị tần phi vốn đang mong ngóng liền có chút ủ rũ. Không cần suy nghĩ cũng biết là bốn người được tham gia Trung thu yến lần trước rồi.
Chỉ là lần này Sầm Mặc không biết đang suy nghĩ gì lại nói phi tần bên kia không thể không có người quản lý, nên đã để Thục phi và Hiền phi ở lại trông coi. Nói cách khác trừ sét đánh không đổi là Vân Quý phi và Nhạc phi, hai vị trí còn lại vẫn trống.
Thời điểm mỗi người đều muốn vị trí này rơi lên đầu mình thì Sầm Mặc rất nhanh đã hạ thánh chỉ khiến cho các nàng thời gian nằm mơ cũng không có.
Hai vị trí còn lại, một là Chu Uyển Nghi mới được sủng ái, còn lại chính là An Lương Đệ đang mang thai chưa được hai tháng.
Chu Uyển Nghi thì không cần phải nói, lấy gia thế cùng tư sắc của nàng đến bây giờ mới được sủng ái đó ủy khuất cho nàng. Mà An Lương Đệ cũng là đang mang long tự.
Tiểu chủ, Hoàng thượng nhất định nghĩ đến tiểu chủ đang mang thai, niên yến liên tục nhiều năm đều muốn mang theo tiểu chủ. Cung nữ bên người An Lương Đệ là Yến Hỉ hào hứng nói.
Chỉ ngươi sẽ nói như vậy. An Tâm Nhi giả bộ cáu giận, nhưng trong lòng vẫn hết sức vui mừng. Ngay cả Uyển Dung Hoa đang được Hoàng thượng xem trọng,
Duy trì khoảng cách nhất định với Sầm Mặc, Lâm Anh yên lặng cúi đầu suy nghĩ.
Quả nhiên Nhạc phi nương nương đối với Hoàng thượng vẫn rất quan trọng. Kết luận này hắn đã rút ra rất nhiều lần, nhưng cũng không gây trở ngại hắn một lần nữa cảm khái.
Hôm nay Nhạc phi nương nương cho Vân nhi bên cạnh tới mời Hoàng thượng. Hắn lưu ý nhìn một chút, hai bàn tay của tiểu nha đầu này vốn đang băng một lớp vải thưa thì hôm nay không còn nữa, thời điểm trình lên Hoàng thượng canh bổ do nương sai nàng mang đến còn cố ý đẩy tay về phía trước.
Vốn là Nhạc phi cho người tới mời Hoàng thượng, có thể đoán được đại khái là chuyện gì, hơn nữa phái tới còn là nha hoàn bên người Vân Nhi trước đó cũng trúng cùng một loại độc. Nhìn tình hình khôi phục của đôi tay này, rõ ràng là đang nói: nương nương đã tốt hơn rồi, Hoàng thượng mau đến xem một chút.
Mặc dù khi đó Hoàng thượng không có biểu hiện gì, nhưng cước bộ nhanh hơn so với ngày thường, rõ ràng tâm tư đã bị tiết lộ.
Hoàng thượng bước vào phòng ngủ của Nhạc phi nương nương trong Vân Tường cung, Lâm Anh rất biết chừng mực không có đi theo. Quả nhiên trong chốc lát, nha hoàn cận thân và ma ma quản sự đều đi ra ngoài.
Như thế nào còn mang khăn che mặt? Sầm Mặc hào hứng tiêu sái tiến vào, lại phát hiện Chung Linh vẫn mang cái khăn che mặt mà hắn nhìn rất không thuận mắt.
Hoàng thượng không phải muốn tự tay tháo khăn che mặt của thần thiếp sao? Thần thiếp cố tình giữ lại chờ Hoàng thượng. Chung Linh cười đến gần hắn.
Rất hài lòng, chân mày Sầm Mặc khẽ nhíu, vươn tay chậm rãi kéo khăn che mặt xuống.
Khôi phục không tệ. Hoàn toàn không nhìn ra sự khác biệt so với trước kia, ngược lại bởi vì dùng không ít mỹ dung thánh phẩm mà da mặt càng thêm nhẵn nhụi bóng loáng.
Nếu có khiếm khuyết cũng không để Hoàng thượng nhìn. Chung Linh thân mật ôm eo đối phương.
Chỉ là có vẻ gầy hơn một chút. Sầm Mặc nhận thấy cằm của nàng hơi nhọn, vốn là không được tròn trịa lại bị hành hạ hơn nửa tháng bây giờ càng gầy thêm.
Gầy một chút mới dễ nhìn. Chung Linh mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã quyết định phải ăn nhiều một chút, gầy quá sợ khiến cho chỗ không nên gầy, gầy đi thì làm thế nào.
Nói bậy. Trẫm phải bồi dưỡng lại cho nàng thật tốt. Vuốt mũi Chung Linh, Sầm Mặc cố làm ra vẻ tức giận nói.
Chung Linh cười hì hì một tiếng, thuận thế tiến lên một bước, ném mình vào trong ngực của hắn.
Sao vậy? Sầm Mặc nhiều ngày không được thân mật như vậy hình như có chút thụ sủng nhược kinh.
Thần thiếp rất nhớ người nha. Chung Linh tham lam hít một hơi thật sâu mùi vị nhớ nhung quen thuộc. Nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng vẫn cố ý duy trì khoảng cách với hắn, có trời mới biết nàng đã phải kềm chế biết bao nhiêu.
Trẫm cũng rất nhớ Linh Nhi. Sầm Mặc rất là hưởng thụ những lời này của nàng, Chỉ là Trẫm cũng nhớ mỗi lần đến đây đều bị Linh Nhi đuổi đi?
Đó là bởi vì không muốn để Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của thần thiếp. Biết Sầm Mặc đang muốn tính sổ với nàng, Chung Linh ăn vạ ở trong lòng hắn không chịu thò đầu ra.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn quả là không sai một chút nào. Sau ngày đó, Sầm Mặc liên tiếp năm ngày đều ngủ tại Vân Tường cung, không biết ghen chết bao nhiêu người.
Năm nay Sầm Mặc thực thi một số chính sách đạt được thành quả không tệ, long tâm cực kỳ vui vẻ đã trực tiếp phân phó xuống, niên yến năm nay phải được tổ chức thật lớn.
Nói là tổ chức lớn, thật ra cũng chỉ là triệu tập văn võ bá quan ăn một bữa tiệc cuối năm mà thôi. Tuy rằng vì niên yến lần này mà bách quan không thể cùng người thân mừng năm mới, nhưng đây là Hoàng thượng ban thưởng vinh dự, không thể cự tuyệt.
Ngày đó, Hoàng thượng cũng chỉ mang theo bốn vị phi tử lên đại điện ăn mừng cùng thần tử, cái vị phi tần còn lại tất nhiên sẽ dùng cơm chính tại địa phương của mình. Nghe được tin tức này, các vị tần phi vốn đang mong ngóng liền có chút ủ rũ. Không cần suy nghĩ cũng biết là bốn người được tham gia Trung thu yến lần trước rồi.
Chỉ là lần này Sầm Mặc không biết đang suy nghĩ gì lại nói phi tần bên kia không thể không có người quản lý, nên đã để Thục phi và Hiền phi ở lại trông coi. Nói cách khác trừ sét đánh không đổi là Vân Quý phi và Nhạc phi, hai vị trí còn lại vẫn trống.
Thời điểm mỗi người đều muốn vị trí này rơi lên đầu mình thì Sầm Mặc rất nhanh đã hạ thánh chỉ khiến cho các nàng thời gian nằm mơ cũng không có.
Hai vị trí còn lại, một là Chu Uyển Nghi mới được sủng ái, còn lại chính là An Lương Đệ đang mang thai chưa được hai tháng.
Chu Uyển Nghi thì không cần phải nói, lấy gia thế cùng tư sắc của nàng đến bây giờ mới được sủng ái đó ủy khuất cho nàng. Mà An Lương Đệ cũng là đang mang long tự.
Tiểu chủ, Hoàng thượng nhất định nghĩ đến tiểu chủ đang mang thai, niên yến liên tục nhiều năm đều muốn mang theo tiểu chủ. Cung nữ bên người An Lương Đệ là Yến Hỉ hào hứng nói.
Chỉ ngươi sẽ nói như vậy. An Tâm Nhi giả bộ cáu giận, nhưng trong lòng vẫn hết sức vui mừng. Ngay cả Uyển Dung Hoa đang được Hoàng thượng xem trọng,
/78
|