Editor: Chickenliverpate
Lễ rửa tội cho Đại hoàng tử được giao cho một quan gia phu nhân, bởi vì tướng công của bà đã sớm từ quan, không tham gia vào đợt chính biến lần trước, cho nên toàn gia may mắn thoát khỏi, mới có cơ hội được mời tới tiến hành lễ rửa tội cho đại hoàng tử.
Chung Linh mang trên mặt nụ cười không thoải mái nhìn toàn cảnh bữa tiệc, cảm nhận được cái gì gọi là tự chuốc lấy cực khổ, rõ ràng không phải là hài tử mình, lại ngồi đây nhận tán dương của người khác, với lại chuyện xảy ra mấy ngày trước khiến cho nàng càng thêm không hăng hái. Chung quy cũng là Hoàng trưởng tử, nên nàng lấy đại cục làm trọng.
Sau lễ rửa tội, Hoàng tử rất nhanh sẽ bị ôm xuống, nói là cử hành lễ đầy tháng cho nó, kỳ thật còn không phải là làm cho hoàng thượng nhìn sao. Phân phó bà vú đưa đứa bé trở về Vân Tường cung cho Uyển Tiệp dư xong, Chung Linh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ban đầu Trẫm thấy nàng cũng rất thích nó mà, sao bây giờ lạnh nhạt như vậy. Sầm Mặc rút ngắn khoảng cách khẽ nói chuyện với Chung Linh.
Dù sao cũng không phải là hài tử của thần thiếp, tương lai biết mẫu thân của mình là Uyển Tiệp dư, chắc chắn cũng sẽ không thích thần thiếp đâu. Đều nói ân sinh không bằng ân dưỡng, nhưng đối với mẹ ruột của mình sẽ luôn có tình cảm huyết mạch tương liên, không thể cắt bỏ.
Thần thiếp nguyện ý nuôi nó như con của mình, nhưng sau này chưa chắc nó đã chịu làm hài tử của thần thiếp. Huống chi mẫu thân nó vẫn còn, ngày sau nhất định sẽ cho rằng thần thiếp cố ý chia rẽ mẹ con bọn họ. Nàng cũng không muốn nuôi một con bạch nhãn lang.
Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Sầm Mặc không tức giận, cũng không nói thêm điều gì.
Lại nói, sao Hoàng thượng vẫn chưa ban tên cho Đại hoàng tử? Chung Linh cũng tinh ý đổi đề tài.
Cái này không gấp, Trẫm cũng muốn suy nghĩ thật kỹ. Không đặt tên ngay cho đứa trẻ mới sinh là một loại phong tục của Tử Thần quốc, sợ đứa bé không qua được, kéo dài đến khi tròn một tuổi mới đặt tên tự cho nó không phải là chưa xảy ra, chỉ là thông thường sẽ đặt một nhũ danh trước.
Chung Linh gật đầu hiểu rõ, ngoại trừ sợ Đại hoàng tử thiệt thòi, cũng có thể Sầm Mặc muốn hảo hảo suy nghĩ một cái tên có ý nghĩa. Hài tử đầu tiên, còn là Hoàng trưởng tử, thế nào cũng muốn thận trọng suy tính.
Bên kia Tưởng Nhi dẫn bà vú trở về Vân Tường cung, đến Thiên Điện đã thấy Uyển Tiệp dư đứng chờ đã lâu.
Uyển Tiệp dư đợi hồi lâu cuối cùng cũng gặp được con mình, thời điểm ôm hài tử vào ngực nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tưởng Nhi nhìn Uyển Tiệp dư không mảy may để ý đến người khác, chỉ lo trêu chọc hài nhi trong ngực, không khỏi có chút bất mãn, hành lễ xong liền trở về.
Nương nương, người không nhìn thấy bộ dạng của Uyển Tiệp dư, thật giống như chúng ta làm gì Đại hoàng tử vậy, vừa ôm vào liền tâm a can a, chịu khổ gì gì đó nữa chứ. Tưởng Nhi bình thường nhìn tương đối trầm ổn cũng có chút nhịn không được Uyển Tiệp dư làm vẻ ta đây. Người khác không biết nhìn vào còn tưởng nương nương chúng ta ngược đãi Đại hoàng tử đấy.
Uyển Tiệp dư dám ở ngoài cửa Thiên Điện hành động như vậy, khẳng định là có mấy phần ý tứ làm cho người khác xem.
Đại hoàng tử ở chỗ này của Bổn cung, Hoàng thượng còn chưa nói gì, nàng ta ngược lại oan khuất đến lợi hại. Chung Linh hừ lạnh một tiếng, trong lòng tức giận, vốn vì chuyện này buồn bực trong lòng, Uyển Tiệp dư còn cố ý thêm dầu vào lửa, thật coi nàng chẳng ra gì mà?
Nương nương, Hoàng thượng đến Thiên Điện của Uyển Tiệp dư rồi. Vân nhi từ ngoài cửa đi vào, thông báo với Chung Linh.
Chung Linh định nói gì đó nhưng chỉ nở một nụ cười ý vị sâu xa: Vân Nhi, ngươi nói Hoàng thượng đêm nay đến chỗ Uyển Tiệp dư, nàng ta không phải cao hứng đến phát rồ rồi chứ?
Mặc dù không hiểu tại sao chủ tử lại hỏi như vậy, nhưng nhìn nét mặt của nàng cũng không phải bộ dáng tức giận, Vân Nhi khéo léo nói: Vậy cũng không phải sao, tối nay Đại hoàng tử đến chỗ Uyển Tiệp dư liền gây ra động tĩnh như vậy, hiện tại Hoàng thượn lại đi qua đó, đoán chừng trong chốc lát cả hậu cung đều biết chuyện này.
Chung Linh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu, Uyển Tiệp dư ngươi đã có tâm hại ta bất nghĩa, vậy ta cần gì phải khách khí. Lời Tần ma ma nói quả nhiên không sai, người này sau khi có đứa bé lòng tham quả thật không nhỏ, làm sao còn có dáng vẻ thủ lễ như trước.
Nương nương đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn Chung Linh đi tới đi lui trong điện lại không nói một lời, Tưởng Nhi không nhịn được hỏi.
Hoàng thượng đi vào đã bao lâu rồi? Chung Linh ngẩng đầu lên hỏi.
Không bao lâu, vẫn chưa tới thời gian một ly trà. Tưởng Nhi trả lời.
Gọi Chu nhi đến đây cho Bổn cung. Chung Linh nhếch miệng cười một tiếng, nghĩ đến bộ dạng Uyển Tiệp dư có giận lại không dám nói, trong lòng cũng có chút vui sướng.
Ai khiến ngươi làm cho Bổn cung không thoải mái, Bổn cung không ức hiếp lại thật có lỗi với danh hiệu sủng phi của Bổn cung.
Nương nương, người cho gọi nô tỳ? Chu nhi rất nhanh bị Tưởng Nhi dẫn vào, nàng đang ngây ngô vui vẻ trong phòng bếp nha.
Ừ, Chu nhi có biết Thiên Điện đi như thế nào không? Chung Linh bước tới trước, nhẹ giọng hỏi.
Biết, thời gian trước Chu nhi cũng thường đến quét dọn. Nói là quét dọn, thật ra cũng chỉ là đi chơi náo loạn thôi, cũng không có ai có thể khiến cho nàng động thủ.
Hoàng thượng bây giờ đang ở bên kia cùng Uyển Tiệp dư, ngươi nói với Uyển Tiệp dư, nếu Hoàng thượng đã muốn nàng ta hầu hạ, nàng ta phải hảo hảo hầu hạ, trước hết đưa Đại hoàng tử qua bên này cho Bổn cung thay nàng ta chăm sóc. Chung Linh vừa dứt lời, Chu nhi còn chưa biểu hiện gì, Vân Nhi và Tưởng Nhi đã nhịn không được bật cười.
Nhớ rõ, nhất định để cho nàng ta hảo hảo hầu hạ Hoàng thượng. Sợ Chu Nhi bỏ sót cái gì, Chung Linh dăn dò thêm lần nữa.
Dạ, Chu nhi nhớ. Chu nhi xoay người muốn rời đi.
Nô tỳ cũng mang bà vù đi theo ôm đứa bé trở lại. Bà vú trong Vân Tường cung không phải chỉ có một, nhưng vì Tưởng Nhi lo lắng Chu nhi không tiện mang người về, cho nên để cho bà vú cùng đi theo.
Tưởng Nhi, ngươi cũng đi theo xem một chút đi. Chung Linh suy nghĩ một chút, cho nàng đi theo tương đối ổn thỏa hơn, Xảy ra chuyện gì, trở lại nói cho Bổn cung.
Tưởng Nhi gật đầu, mím môi, chỉnh lại hảo ý trên mặt rồi theo Chu nhi ra ngoài.
Nương nương đây chính là đoạt người ở dưới mắt Hoàng thượng, không chừng Hoàng thượng sẽ cho là nương nương ỷ sủng mà kiêu. Tần ma ma lúc trước không nói gì, hiện tại lại khuyên nhủ một câu.
Mặc dù bà cũng không cho là Hoàng thượng sẽ bác bỏ mặt mũi của Nhạc phi nương nương, nhưng Uyển Tiệp dư dù gì cũng là mẫu phi của Đại Hoàng tử, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp Đại hoàng tử, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có ấn tượng không tốt với nương nương.
Bổn cung được sủng ái đến bây giờ vẫn cẩn thận bổn phận, chưa có nhiều cơ hội ỷ sủng mà kiêu đâu. Chung Linh tỏ vẻ không để ý trả lời. Hành động này của nàng cũng khó chọc giận Uyển Tiệp dư, chỉ là nếu được Hoàng thượng phối hợp mới có thể thành công.
Lại nói Chu nhi và Tưởng Nhi mang theo bà vú, còn có thái giám cung nữ mang đèn lồng, một đoàn người chạm rãi tiêu sái tiến vào Thiên Điện.
Nha hoàn của Uyển Tiệp dư thấy vậy tất nhiên đi vào thông báo. Uyển Tiệp dư mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vì Hoàng thượng đang ở đây nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp để họ tiến vào.
Tham kiến Hoàng thượng, Uyển Tiệp dư. Chu nhi và Tưởng Nhi cùng hành lễ.
Đứng lên đi, nương nương của các ngươi có chuyện gì sao? Sầm Mặc dĩ nhiên nhận ra Chu nhi ngớ ngẩn và cung nữ cận thân của Chung Linh, Tưởng Nhi.
Hồi hoàng thượng, nương nương biết Uyển Tiệp dư muốn hầu hạ Hoàng thượng, lại lo lắng Uyển Tiệp dư chăm sóc không tốt Đại hoàng tử, rất là lo lắng, nên lệnh cho nô tỳ đưa Đại hoàng tử về điện của nương nương để tiện việc chăm sóc. Chu nhi từng câu từng chữ nói ra những gì mình còn nhớ đồng thời sửa lại theo ý mình.
Uyển Tiệp dư vốn đang kiên nhẫn nghe nàng nói, nhưng khi phục hồi tinh thần lại nhận ra nàng nói cái gì, không khỏi sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Hoàng thượng! Phục hồi tinh thần, Vương Uyển Chi ai oán mở miệng, nước mắt đã dâng đầy lên hốc mắt, Tần thiếp hôm nay mới được gặp Đại hoàng tử, sao Nhạc phi nương nương lại nhẫn tâm muốn dẫn nó đi như vậy, không để cho tần thiếp ở cùng Đại hoàng tử thêm chốc lát, huống chi Hoàng thượng vẫn còn ở đây, sao lại cố tình không để cho chúng ta đoàn tụ !
Những lời này vừa nói ra, nô tài khắp phòng đều nín thở không dám thở nhiều hơn một hơi, chỉ là Chu Nhi lại có chút không hiểu tình hình, đẩy bà vú ra để cho nàng ôm Đại hoàng tử đi. Đáng thương cho bà vú chỉ biết cúi đầu, hai chân dường như cắm rễ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Uyển Tiệp dư nói bừa! Sầm Mặc không vui nhìn nàng ta, Ngươi cư nhiên dám nói Nhạc phi như vậy, đây là dĩ hạ phạm thượng, Nhạc phi là chủ vị của Vân Tường cung, Đại hoàng tử vốn mang danh nghĩa con của nàng, mang đi cũng là chuyện phải làm!
Vương Uyển Chi nghe vậy kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ là ánh mắt hơi trợn to đầy lệ, tựa hồ không thể tin được Hoàng thượng vừa rồi còn ôn nhu với nàng thế nhưng lại nói ra những lời này.
Không để ý tới nét mặt của nàng ta, Sầm Mặc trực tiếp gật đầu với Tưởng Nhi, bà vú liền ôm Đại hoàng tử từ người bên cạnh Vương Uyển Chi mang đi.
Chu Nhi thấy Đại hoàng tử đã được người của mình ôm ở trong ngực, có chút cao hứng nhíu mày, sau đó hành lễ với Hoàng thượng và Uyển Tiệp dư rồi nhanh đi ra ngoài.
Tưởng Nhi cố gắng không để lộ ra vẻ mặt hả hê, cúi đầu vội vã theo Chu nhi rời đi.
Sầm Mặc lạnh nhạt nhìn Uyển Tiệp dư. Lần này coi như xong, lần sau lại làm ra chuyện như vậy, Trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.
Vương Uyển Chi cúi đầu đáp ứng. Mới vừa rồi nàng tính toán muốn dò xét Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng một chút tình cảm và thể diện cũng chẳng lưu tình mà cự tuyệt nàng, giống như trước đó dịu dàng nhìn nàng và đứa bé là hai người khác nhau.
Sao có thể như vậy? Trong lòng Vương Uyển Chi buồn bã không thôi. Đều là nữ nhân của hắn, mình còn vì hắn sinh ra Trưởng hoàng tử, sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Trẫm niệm tình ngươi vừa mới sinh xong, vẫn là hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể đi, Trẫm phải đến chỗ Nhạc phi. Vừa dứt lời, Sầm Mặc liền xoay người rời đi.
Thân ảnh của hắn vừa khuất, Uyển Tiệp dư liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin.
Vừa rồi Nhạc phi mang Đại hoàng tử đi không phải muốn nàng hầu hạ Hoàng thượng sao, hắn cũng đã nghe, nhưng hiện tại lại để cho nàng hảo hảo tĩnh dưỡng, bản thân lại rời đi. Nàng cảm thấy chuyện mới xảy ra giống như một loại nháo kịch .
Hoàng thượng à Hoàng thượng, người thiên vị như vậy, rốt cuộc bảo ta làm sao sống đây. Vương Uyển Chi đau khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Là nàng không biết tự lượng sức mình dám cùng Nhạc phi phân cao thấp. Địa vị của nàng trong lòng Hoàng thượng cho dù có sinh Hoàng trưởng tử, cũng không có chút nâng cao!
Hoàng thượng hành động như vậy là trừng phạt nàng, là làm chỗ dựa cho Nhạc phi! Vương Uyển Chi càng nghĩ càng thở gấp, cơn suyễn đến khiến nàng ta suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
--- ------o---- -----o---- -----
Hoàng thượng thật sự nói như vậy? Nghe Tưởng Nhi thuật lại, Chung Linh cũng có chút không thể tin được.
Nô tỳ nào dám nói bừa, tiếc là nương nương không tận mắt nhìn thấy sắc mặt của Uyển Tiệp dư. Tưởng Nhi che miệng cười khẽ. Chính nàng ta tự tìm, cũng không nhìn lại thân phận của mình, đã muốn đánh đồng với nương nương, dám ở trước mặt Hoàng thượng tranh thủ tình cảm.
Chung Linh khoát tay, ý bảo nàng không cần nói nữa, chẳng qua bước chân lại nhẹ nhàng hơn. Nàng quả thật là muốn trút giận, có điều Hoàng thượng cũng quá phối hợp rồi.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Chung Linh vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Cao hứng? Giọng nói Sầm Mặc lúc này từ cửa truyền đến.
Hoàng thượng? Chung Linh cảm thấy đêm nay nàng lại được thêm một điểm ngoài ý muốn. Nàng đã trút hết giận, tâm tình cực kỳ thoải mái, đã vậy Hoàng thượng còn bỏ lại Uyển Tiệp dư trực tiếp đến đây với nàng là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán.
Nàng cũng không muốn đồng thời mang đi hài tử của Uyển Tiệp dư và Hoàng thượng đâu.
Nàng đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, đã biết Trẫm ở đó còn dám làm như vậy. Vẻ mặt Sầm Mặc nghiêm nghị, cứng rắn giả vờ tức giận.
Làm sao Chung Linh có thể không nhận ra tâm tình của hắn, mỉm cười tới gần: Thần thiếp làm như vậy cũng muốn Hoàng thượng phối hợp mà. Ý là hắn bây giờ đang nói nàng, nhưng không phải vừa rồi còn giúp nàng đả kích Uyển Tiệp dư sao.
Trừng mắt lườm nàng một cái, Sầm Mặc mở miệng nói: Đại hoàng tử đâu?
Đã cho bà vú ôm vào trong phòng rồi. Chung Linh kéo hắn đi vào bên trong, miệng lại cố tình nói, Thì ra Hoàng thượng không phải đến xem thần thiếp, là tới nhìn Đại hoàng tử.
Vỗ nhẹ nhẹ tay nàng tỏ vẻ an ủi bất mãn của nàng xong, Sầm Mặc liền vươn tay ra đưa nôi: Có phải đã dễ nhìn hơn lúc trước rồi không?
Biết Sầm Mặc có tâm làm một phụ thân tốt, mặc dù trong lòng chua xót nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn đã ủng hộ hành vi của mình, Chung Linh cũng chỉ có thể buông xuống những cảm xúc kia, nhìn thoáng vào trong nôi.
Đẹp hơn rất nhiều rồi đấy, còn có hơi mập mạp nữa. Chung Linh đưa tay trêu chọc đứa bé đã lim dim ngủ, Chỉ là vệt đỏ trên mặt này sao vẫn chưa mất đi. Trên người dấu vết gì cũng không có, chỉ có vết màu đỏ tím trên trán ngày càng rõ ràng.
Ừ, ngày mai tuyên thái y đến xem một chút. Sầm Mặc mang tâm lý lo trước khỏi họa nói.
Ngày hôm sau, chuyện Uyển Tiệp dư tranh thủ tình cảm trước mặt Hoàng thượng và bị khiển trách đã truyền khắp hậu cung.
Ngươi xem, cho dù có vì Hoàng thượng sinh Hoàng trưởng tử thì đã sao? Vân Quý phi không lưu tâm nói. Liều mạng sinh con ra, ngay cả mặt cũng chưa được nhìn lại bị Nhạc phi mang đi. Mãi cho đến khi đầy tháng mới được gặp con, còn được Hoàng thượng đến thăm, vẫn bị Nhạc phi cố ý ôm đứa bé đi.
Nhắc tới
Lễ rửa tội cho Đại hoàng tử được giao cho một quan gia phu nhân, bởi vì tướng công của bà đã sớm từ quan, không tham gia vào đợt chính biến lần trước, cho nên toàn gia may mắn thoát khỏi, mới có cơ hội được mời tới tiến hành lễ rửa tội cho đại hoàng tử.
Chung Linh mang trên mặt nụ cười không thoải mái nhìn toàn cảnh bữa tiệc, cảm nhận được cái gì gọi là tự chuốc lấy cực khổ, rõ ràng không phải là hài tử mình, lại ngồi đây nhận tán dương của người khác, với lại chuyện xảy ra mấy ngày trước khiến cho nàng càng thêm không hăng hái. Chung quy cũng là Hoàng trưởng tử, nên nàng lấy đại cục làm trọng.
Sau lễ rửa tội, Hoàng tử rất nhanh sẽ bị ôm xuống, nói là cử hành lễ đầy tháng cho nó, kỳ thật còn không phải là làm cho hoàng thượng nhìn sao. Phân phó bà vú đưa đứa bé trở về Vân Tường cung cho Uyển Tiệp dư xong, Chung Linh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ban đầu Trẫm thấy nàng cũng rất thích nó mà, sao bây giờ lạnh nhạt như vậy. Sầm Mặc rút ngắn khoảng cách khẽ nói chuyện với Chung Linh.
Dù sao cũng không phải là hài tử của thần thiếp, tương lai biết mẫu thân của mình là Uyển Tiệp dư, chắc chắn cũng sẽ không thích thần thiếp đâu. Đều nói ân sinh không bằng ân dưỡng, nhưng đối với mẹ ruột của mình sẽ luôn có tình cảm huyết mạch tương liên, không thể cắt bỏ.
Thần thiếp nguyện ý nuôi nó như con của mình, nhưng sau này chưa chắc nó đã chịu làm hài tử của thần thiếp. Huống chi mẫu thân nó vẫn còn, ngày sau nhất định sẽ cho rằng thần thiếp cố ý chia rẽ mẹ con bọn họ. Nàng cũng không muốn nuôi một con bạch nhãn lang.
Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Sầm Mặc không tức giận, cũng không nói thêm điều gì.
Lại nói, sao Hoàng thượng vẫn chưa ban tên cho Đại hoàng tử? Chung Linh cũng tinh ý đổi đề tài.
Cái này không gấp, Trẫm cũng muốn suy nghĩ thật kỹ. Không đặt tên ngay cho đứa trẻ mới sinh là một loại phong tục của Tử Thần quốc, sợ đứa bé không qua được, kéo dài đến khi tròn một tuổi mới đặt tên tự cho nó không phải là chưa xảy ra, chỉ là thông thường sẽ đặt một nhũ danh trước.
Chung Linh gật đầu hiểu rõ, ngoại trừ sợ Đại hoàng tử thiệt thòi, cũng có thể Sầm Mặc muốn hảo hảo suy nghĩ một cái tên có ý nghĩa. Hài tử đầu tiên, còn là Hoàng trưởng tử, thế nào cũng muốn thận trọng suy tính.
Bên kia Tưởng Nhi dẫn bà vú trở về Vân Tường cung, đến Thiên Điện đã thấy Uyển Tiệp dư đứng chờ đã lâu.
Uyển Tiệp dư đợi hồi lâu cuối cùng cũng gặp được con mình, thời điểm ôm hài tử vào ngực nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tưởng Nhi nhìn Uyển Tiệp dư không mảy may để ý đến người khác, chỉ lo trêu chọc hài nhi trong ngực, không khỏi có chút bất mãn, hành lễ xong liền trở về.
Nương nương, người không nhìn thấy bộ dạng của Uyển Tiệp dư, thật giống như chúng ta làm gì Đại hoàng tử vậy, vừa ôm vào liền tâm a can a, chịu khổ gì gì đó nữa chứ. Tưởng Nhi bình thường nhìn tương đối trầm ổn cũng có chút nhịn không được Uyển Tiệp dư làm vẻ ta đây. Người khác không biết nhìn vào còn tưởng nương nương chúng ta ngược đãi Đại hoàng tử đấy.
Uyển Tiệp dư dám ở ngoài cửa Thiên Điện hành động như vậy, khẳng định là có mấy phần ý tứ làm cho người khác xem.
Đại hoàng tử ở chỗ này của Bổn cung, Hoàng thượng còn chưa nói gì, nàng ta ngược lại oan khuất đến lợi hại. Chung Linh hừ lạnh một tiếng, trong lòng tức giận, vốn vì chuyện này buồn bực trong lòng, Uyển Tiệp dư còn cố ý thêm dầu vào lửa, thật coi nàng chẳng ra gì mà?
Nương nương, Hoàng thượng đến Thiên Điện của Uyển Tiệp dư rồi. Vân nhi từ ngoài cửa đi vào, thông báo với Chung Linh.
Chung Linh định nói gì đó nhưng chỉ nở một nụ cười ý vị sâu xa: Vân Nhi, ngươi nói Hoàng thượng đêm nay đến chỗ Uyển Tiệp dư, nàng ta không phải cao hứng đến phát rồ rồi chứ?
Mặc dù không hiểu tại sao chủ tử lại hỏi như vậy, nhưng nhìn nét mặt của nàng cũng không phải bộ dáng tức giận, Vân Nhi khéo léo nói: Vậy cũng không phải sao, tối nay Đại hoàng tử đến chỗ Uyển Tiệp dư liền gây ra động tĩnh như vậy, hiện tại Hoàng thượn lại đi qua đó, đoán chừng trong chốc lát cả hậu cung đều biết chuyện này.
Chung Linh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu, Uyển Tiệp dư ngươi đã có tâm hại ta bất nghĩa, vậy ta cần gì phải khách khí. Lời Tần ma ma nói quả nhiên không sai, người này sau khi có đứa bé lòng tham quả thật không nhỏ, làm sao còn có dáng vẻ thủ lễ như trước.
Nương nương đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn Chung Linh đi tới đi lui trong điện lại không nói một lời, Tưởng Nhi không nhịn được hỏi.
Hoàng thượng đi vào đã bao lâu rồi? Chung Linh ngẩng đầu lên hỏi.
Không bao lâu, vẫn chưa tới thời gian một ly trà. Tưởng Nhi trả lời.
Gọi Chu nhi đến đây cho Bổn cung. Chung Linh nhếch miệng cười một tiếng, nghĩ đến bộ dạng Uyển Tiệp dư có giận lại không dám nói, trong lòng cũng có chút vui sướng.
Ai khiến ngươi làm cho Bổn cung không thoải mái, Bổn cung không ức hiếp lại thật có lỗi với danh hiệu sủng phi của Bổn cung.
Nương nương, người cho gọi nô tỳ? Chu nhi rất nhanh bị Tưởng Nhi dẫn vào, nàng đang ngây ngô vui vẻ trong phòng bếp nha.
Ừ, Chu nhi có biết Thiên Điện đi như thế nào không? Chung Linh bước tới trước, nhẹ giọng hỏi.
Biết, thời gian trước Chu nhi cũng thường đến quét dọn. Nói là quét dọn, thật ra cũng chỉ là đi chơi náo loạn thôi, cũng không có ai có thể khiến cho nàng động thủ.
Hoàng thượng bây giờ đang ở bên kia cùng Uyển Tiệp dư, ngươi nói với Uyển Tiệp dư, nếu Hoàng thượng đã muốn nàng ta hầu hạ, nàng ta phải hảo hảo hầu hạ, trước hết đưa Đại hoàng tử qua bên này cho Bổn cung thay nàng ta chăm sóc. Chung Linh vừa dứt lời, Chu nhi còn chưa biểu hiện gì, Vân Nhi và Tưởng Nhi đã nhịn không được bật cười.
Nhớ rõ, nhất định để cho nàng ta hảo hảo hầu hạ Hoàng thượng. Sợ Chu Nhi bỏ sót cái gì, Chung Linh dăn dò thêm lần nữa.
Dạ, Chu nhi nhớ. Chu nhi xoay người muốn rời đi.
Nô tỳ cũng mang bà vù đi theo ôm đứa bé trở lại. Bà vú trong Vân Tường cung không phải chỉ có một, nhưng vì Tưởng Nhi lo lắng Chu nhi không tiện mang người về, cho nên để cho bà vú cùng đi theo.
Tưởng Nhi, ngươi cũng đi theo xem một chút đi. Chung Linh suy nghĩ một chút, cho nàng đi theo tương đối ổn thỏa hơn, Xảy ra chuyện gì, trở lại nói cho Bổn cung.
Tưởng Nhi gật đầu, mím môi, chỉnh lại hảo ý trên mặt rồi theo Chu nhi ra ngoài.
Nương nương đây chính là đoạt người ở dưới mắt Hoàng thượng, không chừng Hoàng thượng sẽ cho là nương nương ỷ sủng mà kiêu. Tần ma ma lúc trước không nói gì, hiện tại lại khuyên nhủ một câu.
Mặc dù bà cũng không cho là Hoàng thượng sẽ bác bỏ mặt mũi của Nhạc phi nương nương, nhưng Uyển Tiệp dư dù gì cũng là mẫu phi của Đại Hoàng tử, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp Đại hoàng tử, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có ấn tượng không tốt với nương nương.
Bổn cung được sủng ái đến bây giờ vẫn cẩn thận bổn phận, chưa có nhiều cơ hội ỷ sủng mà kiêu đâu. Chung Linh tỏ vẻ không để ý trả lời. Hành động này của nàng cũng khó chọc giận Uyển Tiệp dư, chỉ là nếu được Hoàng thượng phối hợp mới có thể thành công.
Lại nói Chu nhi và Tưởng Nhi mang theo bà vú, còn có thái giám cung nữ mang đèn lồng, một đoàn người chạm rãi tiêu sái tiến vào Thiên Điện.
Nha hoàn của Uyển Tiệp dư thấy vậy tất nhiên đi vào thông báo. Uyển Tiệp dư mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vì Hoàng thượng đang ở đây nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp để họ tiến vào.
Tham kiến Hoàng thượng, Uyển Tiệp dư. Chu nhi và Tưởng Nhi cùng hành lễ.
Đứng lên đi, nương nương của các ngươi có chuyện gì sao? Sầm Mặc dĩ nhiên nhận ra Chu nhi ngớ ngẩn và cung nữ cận thân của Chung Linh, Tưởng Nhi.
Hồi hoàng thượng, nương nương biết Uyển Tiệp dư muốn hầu hạ Hoàng thượng, lại lo lắng Uyển Tiệp dư chăm sóc không tốt Đại hoàng tử, rất là lo lắng, nên lệnh cho nô tỳ đưa Đại hoàng tử về điện của nương nương để tiện việc chăm sóc. Chu nhi từng câu từng chữ nói ra những gì mình còn nhớ đồng thời sửa lại theo ý mình.
Uyển Tiệp dư vốn đang kiên nhẫn nghe nàng nói, nhưng khi phục hồi tinh thần lại nhận ra nàng nói cái gì, không khỏi sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Hoàng thượng! Phục hồi tinh thần, Vương Uyển Chi ai oán mở miệng, nước mắt đã dâng đầy lên hốc mắt, Tần thiếp hôm nay mới được gặp Đại hoàng tử, sao Nhạc phi nương nương lại nhẫn tâm muốn dẫn nó đi như vậy, không để cho tần thiếp ở cùng Đại hoàng tử thêm chốc lát, huống chi Hoàng thượng vẫn còn ở đây, sao lại cố tình không để cho chúng ta đoàn tụ !
Những lời này vừa nói ra, nô tài khắp phòng đều nín thở không dám thở nhiều hơn một hơi, chỉ là Chu Nhi lại có chút không hiểu tình hình, đẩy bà vú ra để cho nàng ôm Đại hoàng tử đi. Đáng thương cho bà vú chỉ biết cúi đầu, hai chân dường như cắm rễ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Uyển Tiệp dư nói bừa! Sầm Mặc không vui nhìn nàng ta, Ngươi cư nhiên dám nói Nhạc phi như vậy, đây là dĩ hạ phạm thượng, Nhạc phi là chủ vị của Vân Tường cung, Đại hoàng tử vốn mang danh nghĩa con của nàng, mang đi cũng là chuyện phải làm!
Vương Uyển Chi nghe vậy kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ là ánh mắt hơi trợn to đầy lệ, tựa hồ không thể tin được Hoàng thượng vừa rồi còn ôn nhu với nàng thế nhưng lại nói ra những lời này.
Không để ý tới nét mặt của nàng ta, Sầm Mặc trực tiếp gật đầu với Tưởng Nhi, bà vú liền ôm Đại hoàng tử từ người bên cạnh Vương Uyển Chi mang đi.
Chu Nhi thấy Đại hoàng tử đã được người của mình ôm ở trong ngực, có chút cao hứng nhíu mày, sau đó hành lễ với Hoàng thượng và Uyển Tiệp dư rồi nhanh đi ra ngoài.
Tưởng Nhi cố gắng không để lộ ra vẻ mặt hả hê, cúi đầu vội vã theo Chu nhi rời đi.
Sầm Mặc lạnh nhạt nhìn Uyển Tiệp dư. Lần này coi như xong, lần sau lại làm ra chuyện như vậy, Trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.
Vương Uyển Chi cúi đầu đáp ứng. Mới vừa rồi nàng tính toán muốn dò xét Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng một chút tình cảm và thể diện cũng chẳng lưu tình mà cự tuyệt nàng, giống như trước đó dịu dàng nhìn nàng và đứa bé là hai người khác nhau.
Sao có thể như vậy? Trong lòng Vương Uyển Chi buồn bã không thôi. Đều là nữ nhân của hắn, mình còn vì hắn sinh ra Trưởng hoàng tử, sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Trẫm niệm tình ngươi vừa mới sinh xong, vẫn là hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể đi, Trẫm phải đến chỗ Nhạc phi. Vừa dứt lời, Sầm Mặc liền xoay người rời đi.
Thân ảnh của hắn vừa khuất, Uyển Tiệp dư liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin.
Vừa rồi Nhạc phi mang Đại hoàng tử đi không phải muốn nàng hầu hạ Hoàng thượng sao, hắn cũng đã nghe, nhưng hiện tại lại để cho nàng hảo hảo tĩnh dưỡng, bản thân lại rời đi. Nàng cảm thấy chuyện mới xảy ra giống như một loại nháo kịch .
Hoàng thượng à Hoàng thượng, người thiên vị như vậy, rốt cuộc bảo ta làm sao sống đây. Vương Uyển Chi đau khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Là nàng không biết tự lượng sức mình dám cùng Nhạc phi phân cao thấp. Địa vị của nàng trong lòng Hoàng thượng cho dù có sinh Hoàng trưởng tử, cũng không có chút nâng cao!
Hoàng thượng hành động như vậy là trừng phạt nàng, là làm chỗ dựa cho Nhạc phi! Vương Uyển Chi càng nghĩ càng thở gấp, cơn suyễn đến khiến nàng ta suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
--- ------o---- -----o---- -----
Hoàng thượng thật sự nói như vậy? Nghe Tưởng Nhi thuật lại, Chung Linh cũng có chút không thể tin được.
Nô tỳ nào dám nói bừa, tiếc là nương nương không tận mắt nhìn thấy sắc mặt của Uyển Tiệp dư. Tưởng Nhi che miệng cười khẽ. Chính nàng ta tự tìm, cũng không nhìn lại thân phận của mình, đã muốn đánh đồng với nương nương, dám ở trước mặt Hoàng thượng tranh thủ tình cảm.
Chung Linh khoát tay, ý bảo nàng không cần nói nữa, chẳng qua bước chân lại nhẹ nhàng hơn. Nàng quả thật là muốn trút giận, có điều Hoàng thượng cũng quá phối hợp rồi.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Chung Linh vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Cao hứng? Giọng nói Sầm Mặc lúc này từ cửa truyền đến.
Hoàng thượng? Chung Linh cảm thấy đêm nay nàng lại được thêm một điểm ngoài ý muốn. Nàng đã trút hết giận, tâm tình cực kỳ thoải mái, đã vậy Hoàng thượng còn bỏ lại Uyển Tiệp dư trực tiếp đến đây với nàng là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán.
Nàng cũng không muốn đồng thời mang đi hài tử của Uyển Tiệp dư và Hoàng thượng đâu.
Nàng đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, đã biết Trẫm ở đó còn dám làm như vậy. Vẻ mặt Sầm Mặc nghiêm nghị, cứng rắn giả vờ tức giận.
Làm sao Chung Linh có thể không nhận ra tâm tình của hắn, mỉm cười tới gần: Thần thiếp làm như vậy cũng muốn Hoàng thượng phối hợp mà. Ý là hắn bây giờ đang nói nàng, nhưng không phải vừa rồi còn giúp nàng đả kích Uyển Tiệp dư sao.
Trừng mắt lườm nàng một cái, Sầm Mặc mở miệng nói: Đại hoàng tử đâu?
Đã cho bà vú ôm vào trong phòng rồi. Chung Linh kéo hắn đi vào bên trong, miệng lại cố tình nói, Thì ra Hoàng thượng không phải đến xem thần thiếp, là tới nhìn Đại hoàng tử.
Vỗ nhẹ nhẹ tay nàng tỏ vẻ an ủi bất mãn của nàng xong, Sầm Mặc liền vươn tay ra đưa nôi: Có phải đã dễ nhìn hơn lúc trước rồi không?
Biết Sầm Mặc có tâm làm một phụ thân tốt, mặc dù trong lòng chua xót nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn đã ủng hộ hành vi của mình, Chung Linh cũng chỉ có thể buông xuống những cảm xúc kia, nhìn thoáng vào trong nôi.
Đẹp hơn rất nhiều rồi đấy, còn có hơi mập mạp nữa. Chung Linh đưa tay trêu chọc đứa bé đã lim dim ngủ, Chỉ là vệt đỏ trên mặt này sao vẫn chưa mất đi. Trên người dấu vết gì cũng không có, chỉ có vết màu đỏ tím trên trán ngày càng rõ ràng.
Ừ, ngày mai tuyên thái y đến xem một chút. Sầm Mặc mang tâm lý lo trước khỏi họa nói.
Ngày hôm sau, chuyện Uyển Tiệp dư tranh thủ tình cảm trước mặt Hoàng thượng và bị khiển trách đã truyền khắp hậu cung.
Ngươi xem, cho dù có vì Hoàng thượng sinh Hoàng trưởng tử thì đã sao? Vân Quý phi không lưu tâm nói. Liều mạng sinh con ra, ngay cả mặt cũng chưa được nhìn lại bị Nhạc phi mang đi. Mãi cho đến khi đầy tháng mới được gặp con, còn được Hoàng thượng đến thăm, vẫn bị Nhạc phi cố ý ôm đứa bé đi.
Nhắc tới
/78
|