Chờ đến khi Sầm An trở về cung, tự nhiên Hoàng quý phi ôm lấy Sầm An khóc một trận, rồi ân cần chăm sóc cho hài tử của mình, Sầm An đã đi một năm rưỡi làm sao Hoàng quý phi lại không muốn gặp con, chăm sóc con mình. Nhưng mà có việc chính sự phải làm, nên nàng không thể vì lợi của một người mà gọi bọn họ ở lại.
Còn tưởng các rằng các ngươi tự do thoải mái ở bên ngoài, lại không muốn về chứ. Cầm cái khăn lau mắt, Chung Linh không nhịn được nói.
Sao mẫu phi lại nói như vậy, mỗi ngày hài nhi và ca ca đều mong muốn về sớm với mẫu phi và phụ hoàng đó. Sầm An khôi phục lại vẻ cợt nhả ban đầu của mình khi ở trước mặt Chung Linh.
Xem các con kìa đã gầy rồi còn đen nữa. Chung Linh nhìn hai người vô cùng yêu thương.
Như vậy mới là nam nhân, haha. Sầm An không thèm để ý rồi cười phá lên, Đúng không ca ca?
Lúc này, ánh mắt Chung Linh mới nhìn về phía Sầm Thận, hắn ôn hòa gật đầu, Sầm Thận đã mười bảy tuổi, bây giờ hắn đã ở bên ngoài trở về cũng nên tính đến việc lập thê tử cho hắn.
Hiện tại, cũng nên để ý tới tên tiểu thử Sầm An này.
Sau khi, hai người Sầm An và Sầm Thận trở lại cung Chung Linh cũng hơi thả lỏng tinh thần ra, ở Tây Bắc lúc bọn họ lấy mình làm gương, mọi ăn mặc chi tiêu đều giống với người ở nơi đây, cũng chịu không ít đau khổ, sau khi về cung lại được hưởng thụ đãi ngộ có chút không quen.
Sầm Mặc cũng thông cảm với bọn họ vì mới vừa trở về cung, cũng hạ ý chỉ, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
Một ngày, Chung Linh gọi Sầm Thận vào cung Vân Tường, mục đích là chính là chuyện đại sự cả đời của hắn, sợn hắn ngại, còn cố ý không để cho Sầm An biết vì tính hắn hay quấy rối.
Chỉ là vừa mới hỏi Sầm Thận thích một nữ nhi như thế nào thì Sầm Thận hơi mắc cỡ mặt đỏ lên, lắc đầu không chịu nói, điều này làm cho Chung Linh có chút khó hiểu.
Cuối cùng Sầm Thận cũng úp úp mở mở nói ra, nhưng hiện tại không muốn lập thê tử, hỏi tới cũng không chịu trả lời.
Sầm An, có phải ca ca con ở Tây Bắc nhìn trúng một nữ nhi nào phải không? Chung Linh không nhịn được gọi Sầm An tới hỏi.
Sầm An nghe vậy cười ha ha, nhưng Sầm An cũng quay đầu không chịu nói ra, không còn cách nào khác Chung Linh đành gọi Vệ Khiêm để hỏi rõ.
Sau khi hiểu được mọi chuyện, Chung Linh cũng bật cười lên.
Thì ra, khi hai người ở Tây Bắc mặc dù hiện tại muốn nhắm vào Tây Bắc để nghiên cứu ra đối sách, nhưng lại không được người dân ở đây giúp đỡ.
Tây Bắc trời cao hoàng đế xa, thiết nghĩ cho dù có nha môn, cũng chỉ là
Còn tưởng các rằng các ngươi tự do thoải mái ở bên ngoài, lại không muốn về chứ. Cầm cái khăn lau mắt, Chung Linh không nhịn được nói.
Sao mẫu phi lại nói như vậy, mỗi ngày hài nhi và ca ca đều mong muốn về sớm với mẫu phi và phụ hoàng đó. Sầm An khôi phục lại vẻ cợt nhả ban đầu của mình khi ở trước mặt Chung Linh.
Xem các con kìa đã gầy rồi còn đen nữa. Chung Linh nhìn hai người vô cùng yêu thương.
Như vậy mới là nam nhân, haha. Sầm An không thèm để ý rồi cười phá lên, Đúng không ca ca?
Lúc này, ánh mắt Chung Linh mới nhìn về phía Sầm Thận, hắn ôn hòa gật đầu, Sầm Thận đã mười bảy tuổi, bây giờ hắn đã ở bên ngoài trở về cũng nên tính đến việc lập thê tử cho hắn.
Hiện tại, cũng nên để ý tới tên tiểu thử Sầm An này.
Sau khi, hai người Sầm An và Sầm Thận trở lại cung Chung Linh cũng hơi thả lỏng tinh thần ra, ở Tây Bắc lúc bọn họ lấy mình làm gương, mọi ăn mặc chi tiêu đều giống với người ở nơi đây, cũng chịu không ít đau khổ, sau khi về cung lại được hưởng thụ đãi ngộ có chút không quen.
Sầm Mặc cũng thông cảm với bọn họ vì mới vừa trở về cung, cũng hạ ý chỉ, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
Một ngày, Chung Linh gọi Sầm Thận vào cung Vân Tường, mục đích là chính là chuyện đại sự cả đời của hắn, sợn hắn ngại, còn cố ý không để cho Sầm An biết vì tính hắn hay quấy rối.
Chỉ là vừa mới hỏi Sầm Thận thích một nữ nhi như thế nào thì Sầm Thận hơi mắc cỡ mặt đỏ lên, lắc đầu không chịu nói, điều này làm cho Chung Linh có chút khó hiểu.
Cuối cùng Sầm Thận cũng úp úp mở mở nói ra, nhưng hiện tại không muốn lập thê tử, hỏi tới cũng không chịu trả lời.
Sầm An, có phải ca ca con ở Tây Bắc nhìn trúng một nữ nhi nào phải không? Chung Linh không nhịn được gọi Sầm An tới hỏi.
Sầm An nghe vậy cười ha ha, nhưng Sầm An cũng quay đầu không chịu nói ra, không còn cách nào khác Chung Linh đành gọi Vệ Khiêm để hỏi rõ.
Sau khi hiểu được mọi chuyện, Chung Linh cũng bật cười lên.
Thì ra, khi hai người ở Tây Bắc mặc dù hiện tại muốn nhắm vào Tây Bắc để nghiên cứu ra đối sách, nhưng lại không được người dân ở đây giúp đỡ.
Tây Bắc trời cao hoàng đế xa, thiết nghĩ cho dù có nha môn, cũng chỉ là
/78
|