Bái kiến Nhạc phi nương nương. Chung phu nhân dẫn theo người đến, hành lễ.
Mời mẫu thân đứng lên. Giọng nói bình thản của Chung Linh vang lên, phát hiện sau bà ta hình như là tỷ tỷ của nàng, Chung Uyển.
Chung Uyển ngẩng đầu lên, nhìn muội muội của mình, mặc hoa phục, còn ngọc bội leng keng, đã không thể so sánh với người trước kia luôn cúi đầu đứng sau lưng mình nữa rồi.
Vốn tưởng rằng một mình mẫu thân đến dây, tại sao tỷ tỷ cũng tới vậy? Chung Linh có chút nghi ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, đồng thời để các nàng ngồi ở phía dưới.
Chúc mừng nương nương. Chung phu nhân không trả lời, mà là cười chúc mừng.
Đa tạ mẫu thân. Trong lòng Chung Linh có dự cảm không tốt lắm.
Từ lúc người tiến cung, phụ thân người luôn nhớ tới người. Chung phu nhân mở miệng, bà ta cũng biết người bà ta đang muốn lôi kéo quan hệ là người ít có khả năng nhất.
Tự nhiên bản cũng cũng nghĩ tới phụ thân. Chung Linh lạnh nhạt thay đổi xưng hô.
Thấy nương nương ở trong cũng rất tốt, lão gia cũng yên tâm rồi. Chung phu nhân tiếp tục nói.
Bỗng nhiên Chung Linh bắt đầu cảm thấy có chút phiền chán, nhưng vẫn nhịn xuống, tiếp tục nói: Không biết lần này mẫu thân đến là vì...
Lần này ta đến đây là vì thay lão gia nhìn nương nương, sau đó là chuyển lời phân phó của lão gia. Chung phu nhân khẽ cười nói.
Phân phó?
Lão gia nói nương nương cũng đã có chỗ đứng ở trong cung, không có gì trở ngại thì có thể cũng đón Uyển Nhi vào trong cung, hai tỷ muội cũng có người để dựa vào nhau. Chung phu nhân chậm rãi nói, trong lòng thầm nghĩ nhất định nàng sẽ phải đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là thứ nữ, mặc dù chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, nhưng suy cho cùng thì căn cơ bất ổn, dẫn Uyển Nhi theo, hai người đứng cùng một chỗ, song phương cùng có lợi.
Bàn tay bưng cốc của Chung Linh rung lên, không biết nên nói cái gì nữa. Đây là chuyện gì? Thấy nàng tốt, cho nên muốn nhường cho đại nữ nhi một bát canh? Thật sự không biết các nàng đang nghĩ gì, nếu thật sự bị Chung Uyển phân tán sự chú ý của Hoàng thượng, thì bản thân nàng có chỗ nào tốt sao?
Đúng rồi, người có lợi không phải là nàng, mà là Chung Uyển, dù sao cũng là người vừa mới tiến cung, lại là tỷ tỷ của nàng, theo lý mà nói thì Hoàng thượng không thể không nhìn.
Vậy còn nàng thì sao?
Đặt mạnh chiếc cốc xuống, âm thanh thanh thúy khiến Chung phu nhân và Chung Uyển nhảy dựng lên.
Bản cung không cần người để dựa. Nàng không cần cái gọi là chỗ dựa, cũng không cần cái gọi là trợ giúp nâng đỡ. Nàng kiêu ngạo nhìn hai người ở phía dưới.
Nàng càng không thích việc phải chia sẻ người kia với cái người gọi là tỷ tỷ kia. Phi tử trước kia của Hoàng thượng là do họ tới trước, bản thân nàng không thể làm gì được, nhưng bây giờ, làm gì có đạo lý nhét người vào bên cạnh hắn.
Ý của nương nương là.... Chung phu nhân trầm mặt.
Ý trên mặt chữ. Vẻ mặt Chung Linh lạnh nhạt.
Làm sao nương nương có thể vong ân phụ nghĩa như thế, là Chung gia để nương nương vào cung, đến bây giờ ngay cả một chút yêu cầu nho nhỏ của lão gia cũng không chịu đáp ứng. Chung phu nhân có chút khó thở.
Chung Linh buồn cười nhìn bà ta, nàng vốn cho rằng lần này Chung phu nhân tới đây là muốn nàng ở bên cạnh Hoàng thượng nói một chút chuyện tốt, gió thổi bên gối. Nhưng không ngờ lại nói chuyện muốn Chung Uyển cùng tiến cung.
Phải rồi. Lúc trước nếu không phải bản cung thế cho tỷ tỷ, thì bây giờ tỷ tỷ nhất định sẽ ngoan ngoãn phục tùng yêu cầu của phụ thân mẫu thân rồi. Chung Linh nhìn thẳng vào mắt của Chung phu nhân, chậm rãi nói: Nói đến đây, thật sự là bản cung bất hiếu rồi.
Chung phu nhân nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng. Lúc đó bởi vì nữ nhi đau khổ cầu xin không muốn tiến cung, hơn nữa chức quan của lão gia cũng là nửa vời, dù sao vào cung cũng sẽ không có đường ra, nên mới để Chung Linh thay thế Chung Uyển, bây giờ Chung Linh xoay người làm nương nương, lão gia trong triều cũng sẽ thuận lên, cho nên mới có suy nghĩ muốn Chung Uyển cùng tiến cung.
Mà Chung Uyển nghe nói Chung Linh ở trong cung làm nương nương, tâm cũng động không thôi. Lúc thấy Chung Linh trang điểm mang phong thái hoàng cung thì càng hối hận tại sao lúc trước lại nghe người khác nói không chịu tiến cung.
Nương, muội muội, hai người đừng cãi nhau nữa. Lúc này Chung Uyển mới mở miệng: Muội muội, nếu muội có thể để tỷ tỷ tiến cung, tỷ tỷ cam đoan nhất định mọi chuyện sẽ làm theo muội, mặc kệ tương lại như thế nào cũng sẽ không quên muội muội.
Những lời này lại hấp dẫn sự chú ý của Chung Linh, nàng nhìn nữ hài vừa rồi còn thể hiện vẻ mặt hâm mộ nhìn bản thân, rồi sau đó lại giống như không nghe thấy quay mặt sang chỗ khác.
Cuối cùng cuộc nói chuyện này tan rã trong không vui, lúc gần đi Chung Uyển còn quay đầu lại nhìn chỗ này, ánh mắt của nàng ta giống như nói cho Chung Linh biết, nàng ta sẽ không bỏ cuộc.
Nương nương? Vân Nhi nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù biết chủ tử là thứ nữ, nhưng nàng ấy thật không ngờ quan hệ giữa nương nương và Chung phủ bên kia lại kém như vậy, hơn nữa không phải việc Chung phu nhân muốn đưa Chung Uyển tiến cung thật sự vô cùng quá đáng sao? Việc duy nhất không thỏa đáng chính là ngày thứ hai nương nương trở thành Nhạc Phi đã đưa ra yêu cầu này, thật sự không thể nhìn được.
Nàng ấy cũng chỉ cho là Chung Linh cũng chỉ tức giận trong giây lát, không ngờ cuối cùng lại không để một lối thoát nào cự tuyệt yêu cầu của Chung phu nhân. Dù sao không phải trước kia chưa từng xảy ra chuyện hai tỷ muội, hai cô cô chất nữ cùng vào cung củng cố sủng ái.
Các ngươi lui xuống trước đi, Lâm di ở lại.
Vâng.
Tiểu thư? Lâm di có chút lo lắng nhìn nàng, theo như bà thấy, việc Chung phủ làm lần này quả thực không có chút phúc hậu nào, nhưng bà cũng không đồng ý chuyện tiểu thư vừa mới hoàn toàn cự tuyệt họ.
Hành vi cắt đứt mọi đường.
Sao, Lâm di cũng cho rằng ta làm không đúng sao? Chung Linh thản nhiên nhìn về phía bà.
Dù sao căn cơ của tiểu thư cũng không ổn định, đơn thuần là dựa vào sủng ái của Hoàng thượng. Lâm di không nói thẳng, nhưng cũng biểu đạt ý tứ của bà.
Đúng vậy, Hoàng thượng thích ta cho nên mới để ta làm phi tử, nếu không thích ta, tùy tiện một chút thì không biết ta sẽ đi nơi nào. Chung Linh có chút bất đắc dĩ nửa thật nửa gia: Không giống như Vân Quý phi, coi như về sau Hoàng thượng không thích nàng ta thì nàng ta vẫn có thể yên ổn ngồi vị trí Vân Quý phi.
Vừa rồi tiểu thư... Lâm di có chút khó hiểu nhìn nàng, nếu đã hiểu rồi thì tại sao vừa rồi còn phủ định thẳng thừng như vậy?
Coi như là ngồi ở vị trí Quý phi, không có thực lực thì có thể làm gì? Chung Linh cũng không giải thích: Ta lại không có ý định để ý đến các nàng, Lâm di cũng không cần khuyên ta.
Dứt lời sắc mặt lại trở về bình thường, cười cười nhìn về phía Lâm di đang lo lắng: Lâm di cứ yên tâm đi, trong lòng ta có chủ ý, suy cho cùng cũng không đến mức để bản thân chịu thiệt đâu.
Lâm di bất đắc dĩ gật đầu, không biết tại sao, dường như vào thời điểm như thế này tiểu thư của bà không còn giống trước kia nữa rồi.
***
Diên Hỉ cung.
Chuyện này đúng là thú vị. Tâm tình Vân Quý phi rất tốt, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: Có điều Chung gia cũng thật là buồn cười, tiểu nữ nhi được sủng ái, lại muốn đưa cả đại nữ nhi vào. Còn chọn ngày hôm nay, thật sự tạo cho Nhạc phi nương nương một ngày ngột ngạt rồi.
Nha đầu ở bên kia cảm thấy mặc dù nương nương bất bình thay Nhạc phi, nhưng dường như tâm tình rất tốt, không khỏi chen miệng nói: Nếu Đại tiểu thư Chung gia cũng tiến cung thì Hoàng thượng bên kia....
Ngươi nói đúng ý bản cung. Vân Quý phi lơ đễnh nói: Ngươi cho là nữ nhân nào vào cung cũng có thể khiến Hoàng thượng thích sao? Vậy thì không phải tất cả mọi người ở trong hậu cung đều ở phi vị rồi sao?
Hơn nữa tỷ muội các nàng không hợp, đại khái là Nhạc phi sẽ không để vị Đại tiểu thư kia tiến cung. Vậy thì bản cung sẽ không có kịch hay để xem rồi. Khẩu khí của Vân Quý phi dường như có chút tiếc nuối.
Mặc dù không hiểu tại sao Chung Linh lại được sủng ái khiến nàng ta có chút bất an, nhưng Hoàng thượng vẫn triệu nàng ta thị tẩm mà không phải là Chung Linh, hơn nữa thái độ với nàng ta cũng không khác gì trước kia khiến nàng ta an tâm hơn.
Nhưng có lẽ chuyện không muốn Chung Linh thị tẩm mà vẫn cho danh phận mới là chuyện khiến Vân Quý phi cảm thấy bất an nhất.
***
Giữa trưa hôm sau, Hoàng thượng triệu kiến Chung Linh.
Bái kiến Hoàng thượng. Lần này Chung Linh ngựa quen đường cũ, không làm ra chuyện gì mất mặt.
Ừ, nàng chờ ở đó một lát, trẫm xem vài tấu chương xong sẽ bồi nàng. Sầm Mặc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại cúi đầu.
Vâng. Sau khi đáp ứng, Chung Linh lặng lẽ đánh giá cung điện của Hoàng thượng.
Nương nương thấy thích cái gì không? Lâm Anh im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh Chung Linh khiến nàng phát hoảng.
Nàng chỉ nhìn mấy đồ bên này lâu một chút, nhưng lại bị hắn nhìn thấy rồi.
Không có việc gì, ta chỉ muốn nhìn những thứ Hoàng thượng thích một chút thôi. Chung Linh nhếch môi, cười xinh xắn.
Nếu nương nương có thích gì thì cứ lấy đi. Lâm Anh dịu dàng nói: Mặc dù vạn tuế gia thích mấy thứ này, nhưng nếu nương nương muốn thì cũng không là gì.
Mặc dù có chút tò mò tại sao đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng bỗng nhiên đến bên cạnh mình, dường như là vì muốn tốt, cho nên nàng thật thông minh nói theo lời của Lâm Anh.
Nếu ta nói trong điện này Hoàng thượng thích nhất là Lâm Anh rồi, thì ta còn có thể thỉnh cầu Hoàng thượng được không? Chung Linh cười hì hì nói.
Nương nương làm hại nô tài rồi. Lâm Anh vội vàng nói.
Không phải vậy sao? Cái mà người trong cung này muốn hẳn là ấn tượng tốt của Lâm công công rồi. Chung Linh nghiêng đầu nhìn gã thái giám này, không ẻo lả giống như tưởng tượng, mặc dù có chòm râu nhưng vẫn có thể nhìn ra được nam tử này có chút đẹp mắt.
Nô tài chính là nô tài của Hoàng thượng, Hoàng thượng thích ai, nô tài liền thích người đó. Lâm Anh khom người cung kính trả lời.
Chung Linh lắc đầu, nàng cũng không thật sự nghĩ có thể tán gẫu chuyện gì đó với hắn.
Chung Linh, lại đây. Sầm Mặc ngẩng đầu lên thấy nàng đầu đối đầu, dựa vào Lâm Anh rất gần, không nhịn được cảm thấy có chút bất mãn, Chung Linh là tiểu nha đầu không biết kiêng kị, nhưng tại sao Lâm Anh cũng không hiểu chuyện như vậy.
Ừ? Sao thế? Dường như không thấy sắc mặt của Sầm Mặc, Chung Linh đi tới trước mặt hắn.
Sầm Mặc bình tĩnh lại, đưa tấu chương trong tay cho nàng.
Không phải phi tử trong hậu cung không thể nói chuyện chính sự sao? Tại sao Hoàng thượng đưa tấu chương cho nàng xem? Mặc dù Chung Linh nghĩ vậy, nhưng vẫn nhận tấu chương kia.
Lâm Anh đứng phía sau, làm như không nhìn thấy cái gì.
Mở tấu chương ra, nhìn qua một chút, bỏ qua một số từ ngữ khó hiểu, nàng giải xong nội dung trong đó.
Hừ, bọn họ cũng không ngại dọa người. Chung Linh ném sổ con lên mặt đất, không che giấu sự khó chịu của bản thân.
Nàng không muốn tỷ tỷ tiến cung sao? Sầm Mặc nhìn sâu vào mắt nàng. Nội dung chủ yếu của tấu chương kia chính là Chung phụ uyển chuyển biểu đạt ý nguyện muốn Chung Uyển cũng tiến cung.
Hoàng thượng muốn hai tỷ muội cùng chung một phu quân sao? Chung Linh nhìn về phía hắn. Hai người cùng chung một phu quân, nói cũng không sai, hai nữ nhi gả cho một người nam nhân.
Trẫm nghĩ thế nào rất quan trọng sao? Sầm Mặc cong khóe miệng.
Đối với nô tỳ mà nói rất quan trọng. Chung Linh trả lời thẳng thắn.
Xem ra, dường như nàng không muốn tỷ tỷ nàng tiến cung.
Đương nhiên nô tỳ không muốn Hoàng thượng không những bị phi tử trong hậu cung, mà còn bị tỷ tỷ của nô tỷ phân đi lực chú ý, nghĩ thôi đã thấy bực mình rồi. Chung Linh bĩu môi, dường như đang biểu đạt sự bất mãn.
Đương nhiên Sầm Mặc đã biết rõ mọi chuyện trong Chung phủ, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, trong lòng đã quyết định xong.
Không biết tại sao, hắn chỉ muốn xem nàng có thể làm được bước kia hay không.
Dùng bữa với trẫm. Sầm Mặc đứng lên, đi về phía trước.
Vâng. Chung Linh đi lên phía trước, kéo cánh tay hắn, toàn bộ động tác đều liền mạch lưu loát, trôi chảy tự nhiên.
Khóe miệng Sầm Mặc lại cong lên, dựa theo bước chân của Chung Linh, thả chậm bước chân.
Mời mẫu thân đứng lên. Giọng nói bình thản của Chung Linh vang lên, phát hiện sau bà ta hình như là tỷ tỷ của nàng, Chung Uyển.
Chung Uyển ngẩng đầu lên, nhìn muội muội của mình, mặc hoa phục, còn ngọc bội leng keng, đã không thể so sánh với người trước kia luôn cúi đầu đứng sau lưng mình nữa rồi.
Vốn tưởng rằng một mình mẫu thân đến dây, tại sao tỷ tỷ cũng tới vậy? Chung Linh có chút nghi ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, đồng thời để các nàng ngồi ở phía dưới.
Chúc mừng nương nương. Chung phu nhân không trả lời, mà là cười chúc mừng.
Đa tạ mẫu thân. Trong lòng Chung Linh có dự cảm không tốt lắm.
Từ lúc người tiến cung, phụ thân người luôn nhớ tới người. Chung phu nhân mở miệng, bà ta cũng biết người bà ta đang muốn lôi kéo quan hệ là người ít có khả năng nhất.
Tự nhiên bản cũng cũng nghĩ tới phụ thân. Chung Linh lạnh nhạt thay đổi xưng hô.
Thấy nương nương ở trong cũng rất tốt, lão gia cũng yên tâm rồi. Chung phu nhân tiếp tục nói.
Bỗng nhiên Chung Linh bắt đầu cảm thấy có chút phiền chán, nhưng vẫn nhịn xuống, tiếp tục nói: Không biết lần này mẫu thân đến là vì...
Lần này ta đến đây là vì thay lão gia nhìn nương nương, sau đó là chuyển lời phân phó của lão gia. Chung phu nhân khẽ cười nói.
Phân phó?
Lão gia nói nương nương cũng đã có chỗ đứng ở trong cung, không có gì trở ngại thì có thể cũng đón Uyển Nhi vào trong cung, hai tỷ muội cũng có người để dựa vào nhau. Chung phu nhân chậm rãi nói, trong lòng thầm nghĩ nhất định nàng sẽ phải đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là thứ nữ, mặc dù chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, nhưng suy cho cùng thì căn cơ bất ổn, dẫn Uyển Nhi theo, hai người đứng cùng một chỗ, song phương cùng có lợi.
Bàn tay bưng cốc của Chung Linh rung lên, không biết nên nói cái gì nữa. Đây là chuyện gì? Thấy nàng tốt, cho nên muốn nhường cho đại nữ nhi một bát canh? Thật sự không biết các nàng đang nghĩ gì, nếu thật sự bị Chung Uyển phân tán sự chú ý của Hoàng thượng, thì bản thân nàng có chỗ nào tốt sao?
Đúng rồi, người có lợi không phải là nàng, mà là Chung Uyển, dù sao cũng là người vừa mới tiến cung, lại là tỷ tỷ của nàng, theo lý mà nói thì Hoàng thượng không thể không nhìn.
Vậy còn nàng thì sao?
Đặt mạnh chiếc cốc xuống, âm thanh thanh thúy khiến Chung phu nhân và Chung Uyển nhảy dựng lên.
Bản cung không cần người để dựa. Nàng không cần cái gọi là chỗ dựa, cũng không cần cái gọi là trợ giúp nâng đỡ. Nàng kiêu ngạo nhìn hai người ở phía dưới.
Nàng càng không thích việc phải chia sẻ người kia với cái người gọi là tỷ tỷ kia. Phi tử trước kia của Hoàng thượng là do họ tới trước, bản thân nàng không thể làm gì được, nhưng bây giờ, làm gì có đạo lý nhét người vào bên cạnh hắn.
Ý của nương nương là.... Chung phu nhân trầm mặt.
Ý trên mặt chữ. Vẻ mặt Chung Linh lạnh nhạt.
Làm sao nương nương có thể vong ân phụ nghĩa như thế, là Chung gia để nương nương vào cung, đến bây giờ ngay cả một chút yêu cầu nho nhỏ của lão gia cũng không chịu đáp ứng. Chung phu nhân có chút khó thở.
Chung Linh buồn cười nhìn bà ta, nàng vốn cho rằng lần này Chung phu nhân tới đây là muốn nàng ở bên cạnh Hoàng thượng nói một chút chuyện tốt, gió thổi bên gối. Nhưng không ngờ lại nói chuyện muốn Chung Uyển cùng tiến cung.
Phải rồi. Lúc trước nếu không phải bản cung thế cho tỷ tỷ, thì bây giờ tỷ tỷ nhất định sẽ ngoan ngoãn phục tùng yêu cầu của phụ thân mẫu thân rồi. Chung Linh nhìn thẳng vào mắt của Chung phu nhân, chậm rãi nói: Nói đến đây, thật sự là bản cung bất hiếu rồi.
Chung phu nhân nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng. Lúc đó bởi vì nữ nhi đau khổ cầu xin không muốn tiến cung, hơn nữa chức quan của lão gia cũng là nửa vời, dù sao vào cung cũng sẽ không có đường ra, nên mới để Chung Linh thay thế Chung Uyển, bây giờ Chung Linh xoay người làm nương nương, lão gia trong triều cũng sẽ thuận lên, cho nên mới có suy nghĩ muốn Chung Uyển cùng tiến cung.
Mà Chung Uyển nghe nói Chung Linh ở trong cung làm nương nương, tâm cũng động không thôi. Lúc thấy Chung Linh trang điểm mang phong thái hoàng cung thì càng hối hận tại sao lúc trước lại nghe người khác nói không chịu tiến cung.
Nương, muội muội, hai người đừng cãi nhau nữa. Lúc này Chung Uyển mới mở miệng: Muội muội, nếu muội có thể để tỷ tỷ tiến cung, tỷ tỷ cam đoan nhất định mọi chuyện sẽ làm theo muội, mặc kệ tương lại như thế nào cũng sẽ không quên muội muội.
Những lời này lại hấp dẫn sự chú ý của Chung Linh, nàng nhìn nữ hài vừa rồi còn thể hiện vẻ mặt hâm mộ nhìn bản thân, rồi sau đó lại giống như không nghe thấy quay mặt sang chỗ khác.
Cuối cùng cuộc nói chuyện này tan rã trong không vui, lúc gần đi Chung Uyển còn quay đầu lại nhìn chỗ này, ánh mắt của nàng ta giống như nói cho Chung Linh biết, nàng ta sẽ không bỏ cuộc.
Nương nương? Vân Nhi nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù biết chủ tử là thứ nữ, nhưng nàng ấy thật không ngờ quan hệ giữa nương nương và Chung phủ bên kia lại kém như vậy, hơn nữa không phải việc Chung phu nhân muốn đưa Chung Uyển tiến cung thật sự vô cùng quá đáng sao? Việc duy nhất không thỏa đáng chính là ngày thứ hai nương nương trở thành Nhạc Phi đã đưa ra yêu cầu này, thật sự không thể nhìn được.
Nàng ấy cũng chỉ cho là Chung Linh cũng chỉ tức giận trong giây lát, không ngờ cuối cùng lại không để một lối thoát nào cự tuyệt yêu cầu của Chung phu nhân. Dù sao không phải trước kia chưa từng xảy ra chuyện hai tỷ muội, hai cô cô chất nữ cùng vào cung củng cố sủng ái.
Các ngươi lui xuống trước đi, Lâm di ở lại.
Vâng.
Tiểu thư? Lâm di có chút lo lắng nhìn nàng, theo như bà thấy, việc Chung phủ làm lần này quả thực không có chút phúc hậu nào, nhưng bà cũng không đồng ý chuyện tiểu thư vừa mới hoàn toàn cự tuyệt họ.
Hành vi cắt đứt mọi đường.
Sao, Lâm di cũng cho rằng ta làm không đúng sao? Chung Linh thản nhiên nhìn về phía bà.
Dù sao căn cơ của tiểu thư cũng không ổn định, đơn thuần là dựa vào sủng ái của Hoàng thượng. Lâm di không nói thẳng, nhưng cũng biểu đạt ý tứ của bà.
Đúng vậy, Hoàng thượng thích ta cho nên mới để ta làm phi tử, nếu không thích ta, tùy tiện một chút thì không biết ta sẽ đi nơi nào. Chung Linh có chút bất đắc dĩ nửa thật nửa gia: Không giống như Vân Quý phi, coi như về sau Hoàng thượng không thích nàng ta thì nàng ta vẫn có thể yên ổn ngồi vị trí Vân Quý phi.
Vừa rồi tiểu thư... Lâm di có chút khó hiểu nhìn nàng, nếu đã hiểu rồi thì tại sao vừa rồi còn phủ định thẳng thừng như vậy?
Coi như là ngồi ở vị trí Quý phi, không có thực lực thì có thể làm gì? Chung Linh cũng không giải thích: Ta lại không có ý định để ý đến các nàng, Lâm di cũng không cần khuyên ta.
Dứt lời sắc mặt lại trở về bình thường, cười cười nhìn về phía Lâm di đang lo lắng: Lâm di cứ yên tâm đi, trong lòng ta có chủ ý, suy cho cùng cũng không đến mức để bản thân chịu thiệt đâu.
Lâm di bất đắc dĩ gật đầu, không biết tại sao, dường như vào thời điểm như thế này tiểu thư của bà không còn giống trước kia nữa rồi.
***
Diên Hỉ cung.
Chuyện này đúng là thú vị. Tâm tình Vân Quý phi rất tốt, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: Có điều Chung gia cũng thật là buồn cười, tiểu nữ nhi được sủng ái, lại muốn đưa cả đại nữ nhi vào. Còn chọn ngày hôm nay, thật sự tạo cho Nhạc phi nương nương một ngày ngột ngạt rồi.
Nha đầu ở bên kia cảm thấy mặc dù nương nương bất bình thay Nhạc phi, nhưng dường như tâm tình rất tốt, không khỏi chen miệng nói: Nếu Đại tiểu thư Chung gia cũng tiến cung thì Hoàng thượng bên kia....
Ngươi nói đúng ý bản cung. Vân Quý phi lơ đễnh nói: Ngươi cho là nữ nhân nào vào cung cũng có thể khiến Hoàng thượng thích sao? Vậy thì không phải tất cả mọi người ở trong hậu cung đều ở phi vị rồi sao?
Hơn nữa tỷ muội các nàng không hợp, đại khái là Nhạc phi sẽ không để vị Đại tiểu thư kia tiến cung. Vậy thì bản cung sẽ không có kịch hay để xem rồi. Khẩu khí của Vân Quý phi dường như có chút tiếc nuối.
Mặc dù không hiểu tại sao Chung Linh lại được sủng ái khiến nàng ta có chút bất an, nhưng Hoàng thượng vẫn triệu nàng ta thị tẩm mà không phải là Chung Linh, hơn nữa thái độ với nàng ta cũng không khác gì trước kia khiến nàng ta an tâm hơn.
Nhưng có lẽ chuyện không muốn Chung Linh thị tẩm mà vẫn cho danh phận mới là chuyện khiến Vân Quý phi cảm thấy bất an nhất.
***
Giữa trưa hôm sau, Hoàng thượng triệu kiến Chung Linh.
Bái kiến Hoàng thượng. Lần này Chung Linh ngựa quen đường cũ, không làm ra chuyện gì mất mặt.
Ừ, nàng chờ ở đó một lát, trẫm xem vài tấu chương xong sẽ bồi nàng. Sầm Mặc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại cúi đầu.
Vâng. Sau khi đáp ứng, Chung Linh lặng lẽ đánh giá cung điện của Hoàng thượng.
Nương nương thấy thích cái gì không? Lâm Anh im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh Chung Linh khiến nàng phát hoảng.
Nàng chỉ nhìn mấy đồ bên này lâu một chút, nhưng lại bị hắn nhìn thấy rồi.
Không có việc gì, ta chỉ muốn nhìn những thứ Hoàng thượng thích một chút thôi. Chung Linh nhếch môi, cười xinh xắn.
Nếu nương nương có thích gì thì cứ lấy đi. Lâm Anh dịu dàng nói: Mặc dù vạn tuế gia thích mấy thứ này, nhưng nếu nương nương muốn thì cũng không là gì.
Mặc dù có chút tò mò tại sao đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng bỗng nhiên đến bên cạnh mình, dường như là vì muốn tốt, cho nên nàng thật thông minh nói theo lời của Lâm Anh.
Nếu ta nói trong điện này Hoàng thượng thích nhất là Lâm Anh rồi, thì ta còn có thể thỉnh cầu Hoàng thượng được không? Chung Linh cười hì hì nói.
Nương nương làm hại nô tài rồi. Lâm Anh vội vàng nói.
Không phải vậy sao? Cái mà người trong cung này muốn hẳn là ấn tượng tốt của Lâm công công rồi. Chung Linh nghiêng đầu nhìn gã thái giám này, không ẻo lả giống như tưởng tượng, mặc dù có chòm râu nhưng vẫn có thể nhìn ra được nam tử này có chút đẹp mắt.
Nô tài chính là nô tài của Hoàng thượng, Hoàng thượng thích ai, nô tài liền thích người đó. Lâm Anh khom người cung kính trả lời.
Chung Linh lắc đầu, nàng cũng không thật sự nghĩ có thể tán gẫu chuyện gì đó với hắn.
Chung Linh, lại đây. Sầm Mặc ngẩng đầu lên thấy nàng đầu đối đầu, dựa vào Lâm Anh rất gần, không nhịn được cảm thấy có chút bất mãn, Chung Linh là tiểu nha đầu không biết kiêng kị, nhưng tại sao Lâm Anh cũng không hiểu chuyện như vậy.
Ừ? Sao thế? Dường như không thấy sắc mặt của Sầm Mặc, Chung Linh đi tới trước mặt hắn.
Sầm Mặc bình tĩnh lại, đưa tấu chương trong tay cho nàng.
Không phải phi tử trong hậu cung không thể nói chuyện chính sự sao? Tại sao Hoàng thượng đưa tấu chương cho nàng xem? Mặc dù Chung Linh nghĩ vậy, nhưng vẫn nhận tấu chương kia.
Lâm Anh đứng phía sau, làm như không nhìn thấy cái gì.
Mở tấu chương ra, nhìn qua một chút, bỏ qua một số từ ngữ khó hiểu, nàng giải xong nội dung trong đó.
Hừ, bọn họ cũng không ngại dọa người. Chung Linh ném sổ con lên mặt đất, không che giấu sự khó chịu của bản thân.
Nàng không muốn tỷ tỷ tiến cung sao? Sầm Mặc nhìn sâu vào mắt nàng. Nội dung chủ yếu của tấu chương kia chính là Chung phụ uyển chuyển biểu đạt ý nguyện muốn Chung Uyển cũng tiến cung.
Hoàng thượng muốn hai tỷ muội cùng chung một phu quân sao? Chung Linh nhìn về phía hắn. Hai người cùng chung một phu quân, nói cũng không sai, hai nữ nhi gả cho một người nam nhân.
Trẫm nghĩ thế nào rất quan trọng sao? Sầm Mặc cong khóe miệng.
Đối với nô tỳ mà nói rất quan trọng. Chung Linh trả lời thẳng thắn.
Xem ra, dường như nàng không muốn tỷ tỷ nàng tiến cung.
Đương nhiên nô tỳ không muốn Hoàng thượng không những bị phi tử trong hậu cung, mà còn bị tỷ tỷ của nô tỷ phân đi lực chú ý, nghĩ thôi đã thấy bực mình rồi. Chung Linh bĩu môi, dường như đang biểu đạt sự bất mãn.
Đương nhiên Sầm Mặc đã biết rõ mọi chuyện trong Chung phủ, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, trong lòng đã quyết định xong.
Không biết tại sao, hắn chỉ muốn xem nàng có thể làm được bước kia hay không.
Dùng bữa với trẫm. Sầm Mặc đứng lên, đi về phía trước.
Vâng. Chung Linh đi lên phía trước, kéo cánh tay hắn, toàn bộ động tác đều liền mạch lưu loát, trôi chảy tự nhiên.
Khóe miệng Sầm Mặc lại cong lên, dựa theo bước chân của Chung Linh, thả chậm bước chân.
/78
|