Tam ca cùng Long Hách Tường cũng xảy ra điều bất thường?
Bọn họ có tiến vào mộng tưởng trong trận pháp đó không? Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Long Vân Thấm lắc lắc đầu, cái này nàng không nên nghĩ đến thì hơn, trước mắt nàng nên giải quyết phiền toái của chính mình. Nàng lúc này đều chưa thể rõ ràng thái độ của Long Hạo Thiên với mình, hắn vốn muốn lấy nàng làm tấm bình phong, nhưng vì sao hiện tại lại giấu diếm bệnh tình của nàng.
Nàng cần phải đến Ngọc Tuyền kiểm chứng.
Nhưng mà, hiển nhiên bây giờ không đúng thời cơ.
Sau lễ hiến tế mười năm một lần của Nam Hoàng quốc, ba vị điện hạ đều bị tổn thương, sự kiện này đại khái là gây ra oanh động không nhỏ.
Mọi người chắc hẳn đều mơ hồ đoán rằng, hành động của quốc sư đã phạm vào cái gì khiến thiên gia trừng phạt. Nghe Xuân Lan bẩm báo lại thì lúc đó Long Hạo Thiên cũng không có tức giận, ngược lại còn khẩn trương cho gọi Thái y đến chẩn trị cho ba người họ.
Như vậy biểu hiện cho cái gì, Long Hạo Thiên rất vừa lòng với chuyện xảy ra như vậy sao.
Một lần nữa nàng tỉnh lại, trời đã sáng hẳn từ bao giờ.
Bởi thân thể nàng chưa bình phục hoàn toàn, các sự tình bên ngoài đều nghe Xuân Lan kể lại.
“Hai sứ giả đã khởi hành về nước, là Nhiếp Chính vương tự mình tiễn chân.”
“Lăng Triệt tự mình đi?”
“Công chúa và hai vị điện hạ đều đã tạm ổn định rồi ạ, Hoàng thượng phân phó phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.” Xuân Lan đối với việc này cũng cảm thấy không ổn, nàng càng lo lắng cho Long Vân Thấm hơn, “Công chúa điện hạ, người cảm thấy thế nào rồi? Có cần mời Thái y lại đến xem bệnh hay không?”
Long Vân Thấm lắc đầu, Long Hạo Thiên đã có tâm giấu diếm, nàng tự nhiên cũng không muốn cho thiên hạ biết hàn chứng trong người mình.
Hoàng đế muốn tiếp tục xem diễn, vậy nàng liền tiếp tục diễn, cuối cùng ai mới là người thắng còn chưa biết đâu!
“Công chúa, Nhiếp Chính vương đến đây!” Hạ Vũ từ bên ngoài đi vào, nói với Long Vân Thấm, chưa dứt lời phía sau đã có người tiến vào, thân hình cao lớn trực tiếp ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng.
Giữa màn ánh sáng loang lổ ấy, nàng ngẩng đầu liền nhìn đến một gương mặt hắn tràn đầy nghiêm túc, nhưng là không nói một câu gì.
“Nô tỳ tham kiến Nhiếp Chính vương đại nhân.”
Lăng Triệt gật gật đầu, phất ống tay áo nói: “Đều đi xuống đi!”
Xuân Lan lôi kéo Hạ Vũ chạy nhanh rời đi, Nhiếp Chính vương mang theo nhiều thị vệ như vậy đến Trọng Hoa cung, này vẫn là lần đầu tiên đấy! Giữa ban ngày ban mặt vậy mà Nhiếp Chính vương đại nhân đến đây thật sự là chuyện lạ vô cùng.
Đương nhiên lần trước có một lần Nhiếp Chính vương đại nhân ở nơi này cười đẹp đến khuynh thành khuynh quốc.
Long Vân Thấm nhìn hàng dài thị vệ đứng ngoài cửa, trên áo giáp sắt còn vương lại một ít sương ướt, hẳn là sáng sớm đã phải ra cung, bọn họ vừa mới trở về trong cung đi? Nói cách khác Lăng Triệt vừa tiễn hai sứ giả trở về liền trực tiếp đi đến nơi này?
Khó có cơ hội được gặp hắn vào ban ngày như vậy, Long Vân Thấm quy củ đứng dậy: “Nhiếp Chính vương.” Cấp bậc lễ nghĩa không thể không có.
Lăng Triệt gật đầu, ngồi xuống đối diện Long Vân Thấm, bên trong điện không có người thứ ba, nhưng song phương lại nghiêm túc đến như thế. Hắn ngồi đó nhìn nàng hồi lâu, một câu cũng không nói.
Thẳng đến lúc Long Vân Thấm cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi, “Nhiếp Chính vương hôm nay đến gặp bản cung chỉ để ngồi nhìn như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Lăng Triệt đặt tay lên mặt bàn, thân thể hướng tới phía trước một chút, đáy mắt mang theo một chút độ ấm nói: “Bản vương thật là tưởng niệm gương mặt này của công chúa điện hạ.”
Long Vân Thấm dở khóc dở cười, bộ dáng hắn đứng đắn nghiêm chỉnh như vậy, thế nhưng vừa bật ra một câu nói thì…
“Nhiếp Chính vương hãy chú ý hình tượng của mình, lời này không thể nói bừa.”
“Vậy sao? Vậy bản vương nên nói cái gì?... Thấm Nhi, ta rất nhớ ngươi.”
Bọn họ có tiến vào mộng tưởng trong trận pháp đó không? Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Long Vân Thấm lắc lắc đầu, cái này nàng không nên nghĩ đến thì hơn, trước mắt nàng nên giải quyết phiền toái của chính mình. Nàng lúc này đều chưa thể rõ ràng thái độ của Long Hạo Thiên với mình, hắn vốn muốn lấy nàng làm tấm bình phong, nhưng vì sao hiện tại lại giấu diếm bệnh tình của nàng.
Nàng cần phải đến Ngọc Tuyền kiểm chứng.
Nhưng mà, hiển nhiên bây giờ không đúng thời cơ.
Sau lễ hiến tế mười năm một lần của Nam Hoàng quốc, ba vị điện hạ đều bị tổn thương, sự kiện này đại khái là gây ra oanh động không nhỏ.
Mọi người chắc hẳn đều mơ hồ đoán rằng, hành động của quốc sư đã phạm vào cái gì khiến thiên gia trừng phạt. Nghe Xuân Lan bẩm báo lại thì lúc đó Long Hạo Thiên cũng không có tức giận, ngược lại còn khẩn trương cho gọi Thái y đến chẩn trị cho ba người họ.
Như vậy biểu hiện cho cái gì, Long Hạo Thiên rất vừa lòng với chuyện xảy ra như vậy sao.
Một lần nữa nàng tỉnh lại, trời đã sáng hẳn từ bao giờ.
Bởi thân thể nàng chưa bình phục hoàn toàn, các sự tình bên ngoài đều nghe Xuân Lan kể lại.
“Hai sứ giả đã khởi hành về nước, là Nhiếp Chính vương tự mình tiễn chân.”
“Lăng Triệt tự mình đi?”
“Công chúa và hai vị điện hạ đều đã tạm ổn định rồi ạ, Hoàng thượng phân phó phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.” Xuân Lan đối với việc này cũng cảm thấy không ổn, nàng càng lo lắng cho Long Vân Thấm hơn, “Công chúa điện hạ, người cảm thấy thế nào rồi? Có cần mời Thái y lại đến xem bệnh hay không?”
Long Vân Thấm lắc đầu, Long Hạo Thiên đã có tâm giấu diếm, nàng tự nhiên cũng không muốn cho thiên hạ biết hàn chứng trong người mình.
Hoàng đế muốn tiếp tục xem diễn, vậy nàng liền tiếp tục diễn, cuối cùng ai mới là người thắng còn chưa biết đâu!
“Công chúa, Nhiếp Chính vương đến đây!” Hạ Vũ từ bên ngoài đi vào, nói với Long Vân Thấm, chưa dứt lời phía sau đã có người tiến vào, thân hình cao lớn trực tiếp ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng.
Giữa màn ánh sáng loang lổ ấy, nàng ngẩng đầu liền nhìn đến một gương mặt hắn tràn đầy nghiêm túc, nhưng là không nói một câu gì.
“Nô tỳ tham kiến Nhiếp Chính vương đại nhân.”
Lăng Triệt gật gật đầu, phất ống tay áo nói: “Đều đi xuống đi!”
Xuân Lan lôi kéo Hạ Vũ chạy nhanh rời đi, Nhiếp Chính vương mang theo nhiều thị vệ như vậy đến Trọng Hoa cung, này vẫn là lần đầu tiên đấy! Giữa ban ngày ban mặt vậy mà Nhiếp Chính vương đại nhân đến đây thật sự là chuyện lạ vô cùng.
Đương nhiên lần trước có một lần Nhiếp Chính vương đại nhân ở nơi này cười đẹp đến khuynh thành khuynh quốc.
Long Vân Thấm nhìn hàng dài thị vệ đứng ngoài cửa, trên áo giáp sắt còn vương lại một ít sương ướt, hẳn là sáng sớm đã phải ra cung, bọn họ vừa mới trở về trong cung đi? Nói cách khác Lăng Triệt vừa tiễn hai sứ giả trở về liền trực tiếp đi đến nơi này?
Khó có cơ hội được gặp hắn vào ban ngày như vậy, Long Vân Thấm quy củ đứng dậy: “Nhiếp Chính vương.” Cấp bậc lễ nghĩa không thể không có.
Lăng Triệt gật đầu, ngồi xuống đối diện Long Vân Thấm, bên trong điện không có người thứ ba, nhưng song phương lại nghiêm túc đến như thế. Hắn ngồi đó nhìn nàng hồi lâu, một câu cũng không nói.
Thẳng đến lúc Long Vân Thấm cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi, “Nhiếp Chính vương hôm nay đến gặp bản cung chỉ để ngồi nhìn như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Lăng Triệt đặt tay lên mặt bàn, thân thể hướng tới phía trước một chút, đáy mắt mang theo một chút độ ấm nói: “Bản vương thật là tưởng niệm gương mặt này của công chúa điện hạ.”
Long Vân Thấm dở khóc dở cười, bộ dáng hắn đứng đắn nghiêm chỉnh như vậy, thế nhưng vừa bật ra một câu nói thì…
“Nhiếp Chính vương hãy chú ý hình tượng của mình, lời này không thể nói bừa.”
“Vậy sao? Vậy bản vương nên nói cái gì?... Thấm Nhi, ta rất nhớ ngươi.”
/104
|