“Ngươi, không cho đi theo ta.”
Lăng Triệt buồn cười chỉ chỉ vào con đường duy nhất trước mặt : “Muốn xuống núi chỉ có một con đường này, bản vương thật không có biện pháp.”
Long Vân Thấm cứng họng, nhìn sơn đạo uốn lượn phía xa, thời tiết chuyển biến thất thường quá, nàng phải nhanh nhanh trở về mới được, ai thèm quan tâm đến Lăng Triệt chết tiệt đằng sau chứ!
Nhưng cố tình trong lòng nàng phức tạp không thôi, nàng cho rằng bản thân mình ra ngoài hoàng cung, tránh đi hắn, sẽ không liên quan gì đến hắn nữa, nhưng tại sao kết quả nàng và hắn vẫn nhấc thêm một cái quan hệ.
Nghĩ đến Lăng Triệt cùng Tống Miễn nhận thức nhau sâu sắc như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu, Long Thanh Dương mang nàng đến gặp Tống Miễn hắn đều đã biết? Tống Miễn thu nhận nàng không lẽ cũng là vì nàng cùng Lăng Triệt sao?
Đủ loại suy đoán kéo nhau mà đến, đè nặng trong lòng nàng có chút thở không nổi, nếu quả thực như vậy, hai tháng này nàng ‘hai mặt thụ địch’ : Long Mộ Hi phá rối, Văn Nhân Mặc ghi thù, còn có Long Hách Tường thế lực lớn mạnh ra sao, còn một lão cha Phụ hoàng Long Hách Thiên, từng người từng người một nàng phải cẩn thận đối phó….. hắn.. đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nàng cho là đã làm rất tốt, nàng cảm thấy bản thân dù một mình cũng có thể chiến đấu hăng hái, cũng có thể lên kế hoạch kín kẽ chu đáo, một thân nàng đều có thể nỗ lực xây dựng thế lực cho mình. Nhưng những việc nàng làm so ra, lại cũng không bằng một cái Thanh Y vệ hắn cấp cho nàng lúc trước!
Thất bại này làm cho nàng cả người vô lực, Long Vân Thấm mệt mỏi ngồi lên phiến đá bên đường, lâm vào trầm mặc.
Lăng Triệt một phen kéo người ôm đến, thanh âm tràn đầy bất mãn : “Đá này phơi một ngày rồi làm sao có thể ngồi xuống, ngươi là không sợ nóng.”
Long Vân Thấm dùng hết khí lực đẩy hắn ra, viền mắt nàng đỏ hoe nhưng vẫn cố chịu đựng không cho phép nước mắt rơi xuống, nếu nàng tại đây khóc, hắn hẳn là sẽ chê cười nàng đi! Hắn luôn ở nơi cao cao tại thượng nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay, nàng lại vụng về cùng dè dặt hành động làm bao nhiêu chuyện kia, chính là đang diễn trò cho hắn xem vui tai vui mắt!
Kỳ thực, cái gì hắn cũng đều biết, không phải sao!
“Lăng Triệt, ngươi tránh xa ta ra.”
Nàng quay đầu, đưa lưng về phía hắn chạy nhanh về phía cuối con đường kia, nàng cảm thấy bản thân mình thật ủy khuất, không lí do cảm thấy ủy khuất. Mặc dù Long Hạo Thiên dùng cách nào đối nàng nàng đều có thể thản nhiên đối mặt, thậm chí nàng chưa bao giờ để lộ một tia yếu đuối của bản thân trước mặt người khác, duy độc có nam nhân này, nàng đối hắn tự nhiên thấy bản thân mình thật chịu ủy khuất.
Lăng Triệt nhìn nữ tử như con thỏ trắng chạy về phía trước, thoạt nhìn có chút chật vật. Tâm của hắn đột nhiên đau xót, giống như có thể cảm nhận được nỗi bất an cùng ủy khuất của nàng, không chút do dự thi triển khinh công đuổi theo, kéo nàng lại ôm vào lòng thật chặt.
“Nha đầu ngốc, ngươi chạy cái gì?”
“…”
“Làm sao?” Lăng Triệt đẩy ra gương mặt của người trong lòng, nhìn nữ tử trước mắt hai mắt đẫm lệ mà trong lòng đột nhiên kinh hãi. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến một người kiên cường như nàng sẽ ở trước mắt hắn rơi lệ, hơn nữa còn khóc đến ủy khuất như vậy, một tiếng cũng không nói nên lời.
Long Vân Thấm cũng không hiểu tại sao bản thân không thể nuốt xuống nước mắt, chúng cứ tự do rơi xuống hai gò má nàng, nhìn ánh mắt nam nhân trước mặt, trong lòng nàng liền biết bản thân hiện tại dọa người thế nào. Dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, nàng dứt khoát thật sự thống khoái tiết ra hết tâm trạng của bản thân, ở trong lòng hắn khóc cho thật đã, cuối cùng còn không quên kéo lên ống tay áo của hắn lau khô nước mắt.
Nàng ngước lên đôi mắt sưng đỏ hung tợn cảnh cáo hắn : “Việc này không để cho người thứ ba biết!”
“…” Nam nhân không nhịn được cúi đàu cười rộ lên, bày tay vươn lên kéo lấy tay nàng, gắt gao nắm chặt nói : “Được, không có người thứ ba biết.”
Hắn làm sao có thể buông tha cho cơ hội như vậy nha, hắn cùng nàng một tháng không có gặp qua, hàng đêm hắn tương tư thống khổ như thế nào liền không kể ra ai có thể tưởng tưởng được, hiện tại người trong lòng đã gần ngay trước mắt, hắn hận không thể đem nàng mãi mãi bên cạnh không rời bản thân một bước, cũng sẽ không buông nàng ra.
“Có ta ở đây, mọi chuyện ta đều sẽ lo liệu.” Hắn không biết an ủi người khác, càng biết nàng là người tính tình cứng cỏi, không muốn người khác nhìn thấy nàng yếu đuối. Ngày đó hắn vốn biết nàng chịu nhiều ủy khuất nơi Long Hạo Thiên, cũng không tự mình xen vào giúp đỡ, nhìn nàng từng chút trưởng thành, hắn chỉ có thể đứng một bên vừa thương tiếc vừa thay nàg vui mừng mà thôi.
“Vì phụ hoàng ngươi làm ra việc kia, ngươi hà tất phải để trong lòng, này ngươi đã sớm đoán được không phải sao?”
Long Vân Thấm mạnh mẽ ngẩng đầu, không thể tin được nhìn hắn, Lăng Triệt lại làm như không hề nhìn thấy, cảm giác bàn tay mình đang nắm mềm mại như thế nào, hắn chỉ mong nàng có thể thất thần thêm một lát : “Ngươi không phải đã đoán ra từ trước sao. Chính là mị dược kia làm sao có thể làm cho Văn Nhân Mặc trúng kế, hoàng cung rộng lớn như vậy, chỗ nào tránh đi được ánh mắt của một vị đế vương đây đây.” Đương nhiên nơi của Lăng Triệt hắn là ngoại lệ.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị sẵn nhưng hiện tại nghe chính Lăng Triệt xác nhận, Long Vân Thấm không nhịn được trầm mặc.
“Là hắn tìm người ra tay sao?” Nàng một lần nữa ngẩng đầu, nơi nào còn thấy được bóng dáng nữ tử yếu đuối bị ủy khuất đến rơi nước mắt kia nữa.
Lăng Triệt nắm lấy bàn tay nàng từng bước đi xuống chân núi, hắn thích sự yên tĩnh phẳng lặng không một tiếng động nơi núi rừng này, “Chính hắn tìm người làm ra tất cả, bất quá đối tượng là ngươi, chứ không phải Long Mộ Hi.” Tất nhiên trong quá trình hắn cũng có động tay động chân một chút, Lăng Triệt âm thầm nói nhỏ trong lòng
Lăng Triệt biết đối với nàng lời này là tàn nhẫn, nữ nhi bị chính phụ thân chính mình tính kế, ai hiểu được tâm trạng của nàng đây ! Mặc dù Long Vân Thấm luôn luôn che giấu chính mình thật tốt, nhưng hắn thực có chút lo lắng cho nàng.
“Hắn nguyên bản là muốn Văn Nhân Mặc trở thành phò mã của ngươi, một lần chất vấn của ta đã làm cho hắn do dự, không nghĩ đến cuối cùng hắn vẫn không buông tha cho ngươi.”
Hơi thở quanh người Lăng Triệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Long Hạo Thiên ở trong cung muốn làm cái gì hắn đều không một lần nhúng tay, nhưng Long Vân Thấm lại khác, nàng là người ở trong lòng hắn, người tính kế nàng hắn tuyệt không cho phép.
“Ta không có việc gì?” Long Vân Thấm không nghe Lăng Triệt nói gì nữa, nàng biết Lăng Triệt đã vì nàng làm rất nhiều, nếu không có hắn âm thầm hỗ trợ nàng cũng đã bị người kia lừa vào tròng rồi, bọ người bắt ve, chim sẻ rình sẵn. Long Hạo Thiên chính là con Hoàng Tước ở phía sau a, từng bước từng bước tính kế nữ nhi là nàng.
Hơn nữa, là không từ đoạn tính kế!
Hừ! Hảo một cái phụ thân từ ái, Long Vân Thấm tưởng nhớ đến dung mạo của Long Hạo Thiên nhất thời cảm thấy cả người ghê tởm . Tuy rằng vẫn biết đế vương thì vô tình, nhưng không nghĩ chỉ vì quyền thế mà nữ nhi của mình cũng có thể mang bán đi a! Quả thực đáng xấu hổ.
“Hắn đại khái thấy ngươi vô sự từ Thiên điện trở về Thừa Đức điện thì vô cùng kinh ngạc rồi, có lẽ hắn cũng thấy được kế hoạch xảy ra vấn đề. Nguyên bản hắn muốn làm cho ngươi trúng mị dược của Long Mộ Hi, lại cố tình làm cho Văn Nhân Mặc gặp được ngươi, cứ như vậy mọi chuyện không động tự thành. Bất quá hắn đã dám làm ra chyện như vậy, bản vương như thế nào không tặng lại cho hắn một đại lễ đây! Không phải hắn đang cố che giấu sủng ái với Long Mộ Hi sao, vậy cho hắn thấy bộ dạng ngu xuẩn của nàng ta đi.” Trên mặt Lăng Triệt tràn đầy chán ghét, Long Mộ Hi! Hừ!
Long Vân Thấm trong lòng minh bạch, nguyên lai người đứng sau mọi chuyện chính là lão nhân gia này nha, một đêm kia hắn tùy ý ngồi trên ghế rồng cao cao tại thượng uống rượu bình người, không nghĩ sớm hắn đã an bài tất cả phía sau .
“Ngươi sớm đã biết hết rồi đúng không?” Nàng nhìn nam nhân trước mắt thật sâu như muốn chứng thực sự thật, hắn biết Long Hạo Thiên sẽ tính kế trên người nàng, biết Long Mộ Hi như thế nào hãm hại nàng, hắn đứng ở phía xa theo giõi hết thảy, rồi không tiếng động giáo huấn lại bọn họ, làm cho họ tức hộc máu cũng chỉ có thể nuốt lại vào trong.
Rồi sau đó, hắn chưa một lần định nhắc đến với nàng.
Sắc mặt Lăng Triệt đột nhiên đỏ ửng, bị Lăng Vân Thấm nhìn như vậy bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn, bàn tay cũng đổ ra một tầng mồ hôi, hắn thấp rủa một tiếng buông ra bàn tay của nàng, hắn không hi vọng nàng phát hiện ra bản thân mình khác thường.
“Ngươi không hi vọng ta biết đến, ta nguyện cái gì cũng đều không biết, nhưng ta tuyệt không cho phép người khác đối với ngươi thương tổn.” Hắn che chở nàng, không thể công khai vậy sẽ âm thầm che chở nàng, nàng không thích hắn thích nàng, vậy liền đem phần thương nhớ này đặt vào một một nơi bí mật đi.
“Ngươi không muốn để cho ta biết những việc ngươi đã làm, nếu ngươi lại biết ta ở sau lưng ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ngươi sẽ đối với ta càng thêm xa cách a!”
Long Vân Thấm không nhịn được bật cười, người đang ở trước mắt nàng có phải Nhiếp Chính vương Lăng Triệt không vậy?
“Nếu không phải nhìn thấy ngươi khóc lợi hại như vậy, ta cũng sẽ không làm cho bất cứ người nào biết, chuyện này vốn không nên nói cho ngươi.” Lăng Triệt hít sâu một hơi, kì thực hắn càng hi vọng sự việc đơn giản là trùng hợp, nàng cứ như vậy sống tự do tự tại. Chính là nàng cũng giống như hắn, luôn lựa chọn con đường đi thật gian nan, càng không vì gian nan sẽ quay đầu lại mà là tiến lên vượt qua hết thảy nó.
Nhất thời hai người đều không nói chuyện, không khí thuần thuần lại nghiễm nhiên lộ ra một dòng ái muội.
Lăng Triệt nhìn nhìn nữ tử ngại ngùng trước mắt, đem biểu hiện không tự nhiên của nàng thu hết vào trong đáy mắt, bản thân chính mình ngược lại càng tự nhiên. Nàng biểu hiện như vậy có phải hay không đã chầm chậm tiếp nhận hắn.
“Đúng rồi, ngươi làm sao cùng sư phụ, ngạch…cùng Tống thái phó quen biết?”
“Ngươi muốn hỏi tại sao Tống Miễn vì Hoàng thượng phục vụ lại có quan hệ cùng ta có phải hay không?”
Suy nghĩ chính mình bị nói trắng ra, Long Vân Thấm hào phóng thừa nhận, nàng quả thật nghi ngờ chuyện này. Long Thanh Dương sớm đã nói cho nàng, Tống Miễn làm việc cũng chỉ vì Long Hạo Thiên, nàng quả thực đoán không ra nguyên nhân nha.
Lăng Triệt không có ý định giấu diếm nàng, hắn nói ra tựa như vui đùa: “Vì ai làm việc lại như thế nào, thế cục hiện này chưa biết trước được cái gì, hiện tại suy đoán ai đi theo ai chẳng phải quá sớm hay sao!”
Nàng giật mình gật đầu, Long Hạo Thiên đã biết Tống Miên cùng Lăng Triệt có qua lại, nhưng vẫn như trước trọng dụng lão nhân gia, xem ra hắn đã quyết tâm muốn mượn sức Tống Miễn cùng Tống Bùi Tiên a, như vậy không phải còn có Long Thanh Dương sao?
“Vậy tam ca thì sao?”
Lăng Triệt nhìn nàng, nhưng chỉ cười mà không nói.
Lăng Triệt buồn cười chỉ chỉ vào con đường duy nhất trước mặt : “Muốn xuống núi chỉ có một con đường này, bản vương thật không có biện pháp.”
Long Vân Thấm cứng họng, nhìn sơn đạo uốn lượn phía xa, thời tiết chuyển biến thất thường quá, nàng phải nhanh nhanh trở về mới được, ai thèm quan tâm đến Lăng Triệt chết tiệt đằng sau chứ!
Nhưng cố tình trong lòng nàng phức tạp không thôi, nàng cho rằng bản thân mình ra ngoài hoàng cung, tránh đi hắn, sẽ không liên quan gì đến hắn nữa, nhưng tại sao kết quả nàng và hắn vẫn nhấc thêm một cái quan hệ.
Nghĩ đến Lăng Triệt cùng Tống Miễn nhận thức nhau sâu sắc như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu, Long Thanh Dương mang nàng đến gặp Tống Miễn hắn đều đã biết? Tống Miễn thu nhận nàng không lẽ cũng là vì nàng cùng Lăng Triệt sao?
Đủ loại suy đoán kéo nhau mà đến, đè nặng trong lòng nàng có chút thở không nổi, nếu quả thực như vậy, hai tháng này nàng ‘hai mặt thụ địch’ : Long Mộ Hi phá rối, Văn Nhân Mặc ghi thù, còn có Long Hách Tường thế lực lớn mạnh ra sao, còn một lão cha Phụ hoàng Long Hách Thiên, từng người từng người một nàng phải cẩn thận đối phó….. hắn.. đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nàng cho là đã làm rất tốt, nàng cảm thấy bản thân dù một mình cũng có thể chiến đấu hăng hái, cũng có thể lên kế hoạch kín kẽ chu đáo, một thân nàng đều có thể nỗ lực xây dựng thế lực cho mình. Nhưng những việc nàng làm so ra, lại cũng không bằng một cái Thanh Y vệ hắn cấp cho nàng lúc trước!
Thất bại này làm cho nàng cả người vô lực, Long Vân Thấm mệt mỏi ngồi lên phiến đá bên đường, lâm vào trầm mặc.
Lăng Triệt một phen kéo người ôm đến, thanh âm tràn đầy bất mãn : “Đá này phơi một ngày rồi làm sao có thể ngồi xuống, ngươi là không sợ nóng.”
Long Vân Thấm dùng hết khí lực đẩy hắn ra, viền mắt nàng đỏ hoe nhưng vẫn cố chịu đựng không cho phép nước mắt rơi xuống, nếu nàng tại đây khóc, hắn hẳn là sẽ chê cười nàng đi! Hắn luôn ở nơi cao cao tại thượng nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay, nàng lại vụng về cùng dè dặt hành động làm bao nhiêu chuyện kia, chính là đang diễn trò cho hắn xem vui tai vui mắt!
Kỳ thực, cái gì hắn cũng đều biết, không phải sao!
“Lăng Triệt, ngươi tránh xa ta ra.”
Nàng quay đầu, đưa lưng về phía hắn chạy nhanh về phía cuối con đường kia, nàng cảm thấy bản thân mình thật ủy khuất, không lí do cảm thấy ủy khuất. Mặc dù Long Hạo Thiên dùng cách nào đối nàng nàng đều có thể thản nhiên đối mặt, thậm chí nàng chưa bao giờ để lộ một tia yếu đuối của bản thân trước mặt người khác, duy độc có nam nhân này, nàng đối hắn tự nhiên thấy bản thân mình thật chịu ủy khuất.
Lăng Triệt nhìn nữ tử như con thỏ trắng chạy về phía trước, thoạt nhìn có chút chật vật. Tâm của hắn đột nhiên đau xót, giống như có thể cảm nhận được nỗi bất an cùng ủy khuất của nàng, không chút do dự thi triển khinh công đuổi theo, kéo nàng lại ôm vào lòng thật chặt.
“Nha đầu ngốc, ngươi chạy cái gì?”
“…”
“Làm sao?” Lăng Triệt đẩy ra gương mặt của người trong lòng, nhìn nữ tử trước mắt hai mắt đẫm lệ mà trong lòng đột nhiên kinh hãi. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến một người kiên cường như nàng sẽ ở trước mắt hắn rơi lệ, hơn nữa còn khóc đến ủy khuất như vậy, một tiếng cũng không nói nên lời.
Long Vân Thấm cũng không hiểu tại sao bản thân không thể nuốt xuống nước mắt, chúng cứ tự do rơi xuống hai gò má nàng, nhìn ánh mắt nam nhân trước mặt, trong lòng nàng liền biết bản thân hiện tại dọa người thế nào. Dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, nàng dứt khoát thật sự thống khoái tiết ra hết tâm trạng của bản thân, ở trong lòng hắn khóc cho thật đã, cuối cùng còn không quên kéo lên ống tay áo của hắn lau khô nước mắt.
Nàng ngước lên đôi mắt sưng đỏ hung tợn cảnh cáo hắn : “Việc này không để cho người thứ ba biết!”
“…” Nam nhân không nhịn được cúi đàu cười rộ lên, bày tay vươn lên kéo lấy tay nàng, gắt gao nắm chặt nói : “Được, không có người thứ ba biết.”
Hắn làm sao có thể buông tha cho cơ hội như vậy nha, hắn cùng nàng một tháng không có gặp qua, hàng đêm hắn tương tư thống khổ như thế nào liền không kể ra ai có thể tưởng tưởng được, hiện tại người trong lòng đã gần ngay trước mắt, hắn hận không thể đem nàng mãi mãi bên cạnh không rời bản thân một bước, cũng sẽ không buông nàng ra.
“Có ta ở đây, mọi chuyện ta đều sẽ lo liệu.” Hắn không biết an ủi người khác, càng biết nàng là người tính tình cứng cỏi, không muốn người khác nhìn thấy nàng yếu đuối. Ngày đó hắn vốn biết nàng chịu nhiều ủy khuất nơi Long Hạo Thiên, cũng không tự mình xen vào giúp đỡ, nhìn nàng từng chút trưởng thành, hắn chỉ có thể đứng một bên vừa thương tiếc vừa thay nàg vui mừng mà thôi.
“Vì phụ hoàng ngươi làm ra việc kia, ngươi hà tất phải để trong lòng, này ngươi đã sớm đoán được không phải sao?”
Long Vân Thấm mạnh mẽ ngẩng đầu, không thể tin được nhìn hắn, Lăng Triệt lại làm như không hề nhìn thấy, cảm giác bàn tay mình đang nắm mềm mại như thế nào, hắn chỉ mong nàng có thể thất thần thêm một lát : “Ngươi không phải đã đoán ra từ trước sao. Chính là mị dược kia làm sao có thể làm cho Văn Nhân Mặc trúng kế, hoàng cung rộng lớn như vậy, chỗ nào tránh đi được ánh mắt của một vị đế vương đây đây.” Đương nhiên nơi của Lăng Triệt hắn là ngoại lệ.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị sẵn nhưng hiện tại nghe chính Lăng Triệt xác nhận, Long Vân Thấm không nhịn được trầm mặc.
“Là hắn tìm người ra tay sao?” Nàng một lần nữa ngẩng đầu, nơi nào còn thấy được bóng dáng nữ tử yếu đuối bị ủy khuất đến rơi nước mắt kia nữa.
Lăng Triệt nắm lấy bàn tay nàng từng bước đi xuống chân núi, hắn thích sự yên tĩnh phẳng lặng không một tiếng động nơi núi rừng này, “Chính hắn tìm người làm ra tất cả, bất quá đối tượng là ngươi, chứ không phải Long Mộ Hi.” Tất nhiên trong quá trình hắn cũng có động tay động chân một chút, Lăng Triệt âm thầm nói nhỏ trong lòng
Lăng Triệt biết đối với nàng lời này là tàn nhẫn, nữ nhi bị chính phụ thân chính mình tính kế, ai hiểu được tâm trạng của nàng đây ! Mặc dù Long Vân Thấm luôn luôn che giấu chính mình thật tốt, nhưng hắn thực có chút lo lắng cho nàng.
“Hắn nguyên bản là muốn Văn Nhân Mặc trở thành phò mã của ngươi, một lần chất vấn của ta đã làm cho hắn do dự, không nghĩ đến cuối cùng hắn vẫn không buông tha cho ngươi.”
Hơi thở quanh người Lăng Triệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Long Hạo Thiên ở trong cung muốn làm cái gì hắn đều không một lần nhúng tay, nhưng Long Vân Thấm lại khác, nàng là người ở trong lòng hắn, người tính kế nàng hắn tuyệt không cho phép.
“Ta không có việc gì?” Long Vân Thấm không nghe Lăng Triệt nói gì nữa, nàng biết Lăng Triệt đã vì nàng làm rất nhiều, nếu không có hắn âm thầm hỗ trợ nàng cũng đã bị người kia lừa vào tròng rồi, bọ người bắt ve, chim sẻ rình sẵn. Long Hạo Thiên chính là con Hoàng Tước ở phía sau a, từng bước từng bước tính kế nữ nhi là nàng.
Hơn nữa, là không từ đoạn tính kế!
Hừ! Hảo một cái phụ thân từ ái, Long Vân Thấm tưởng nhớ đến dung mạo của Long Hạo Thiên nhất thời cảm thấy cả người ghê tởm . Tuy rằng vẫn biết đế vương thì vô tình, nhưng không nghĩ chỉ vì quyền thế mà nữ nhi của mình cũng có thể mang bán đi a! Quả thực đáng xấu hổ.
“Hắn đại khái thấy ngươi vô sự từ Thiên điện trở về Thừa Đức điện thì vô cùng kinh ngạc rồi, có lẽ hắn cũng thấy được kế hoạch xảy ra vấn đề. Nguyên bản hắn muốn làm cho ngươi trúng mị dược của Long Mộ Hi, lại cố tình làm cho Văn Nhân Mặc gặp được ngươi, cứ như vậy mọi chuyện không động tự thành. Bất quá hắn đã dám làm ra chyện như vậy, bản vương như thế nào không tặng lại cho hắn một đại lễ đây! Không phải hắn đang cố che giấu sủng ái với Long Mộ Hi sao, vậy cho hắn thấy bộ dạng ngu xuẩn của nàng ta đi.” Trên mặt Lăng Triệt tràn đầy chán ghét, Long Mộ Hi! Hừ!
Long Vân Thấm trong lòng minh bạch, nguyên lai người đứng sau mọi chuyện chính là lão nhân gia này nha, một đêm kia hắn tùy ý ngồi trên ghế rồng cao cao tại thượng uống rượu bình người, không nghĩ sớm hắn đã an bài tất cả phía sau .
“Ngươi sớm đã biết hết rồi đúng không?” Nàng nhìn nam nhân trước mắt thật sâu như muốn chứng thực sự thật, hắn biết Long Hạo Thiên sẽ tính kế trên người nàng, biết Long Mộ Hi như thế nào hãm hại nàng, hắn đứng ở phía xa theo giõi hết thảy, rồi không tiếng động giáo huấn lại bọn họ, làm cho họ tức hộc máu cũng chỉ có thể nuốt lại vào trong.
Rồi sau đó, hắn chưa một lần định nhắc đến với nàng.
Sắc mặt Lăng Triệt đột nhiên đỏ ửng, bị Lăng Vân Thấm nhìn như vậy bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn, bàn tay cũng đổ ra một tầng mồ hôi, hắn thấp rủa một tiếng buông ra bàn tay của nàng, hắn không hi vọng nàng phát hiện ra bản thân mình khác thường.
“Ngươi không hi vọng ta biết đến, ta nguyện cái gì cũng đều không biết, nhưng ta tuyệt không cho phép người khác đối với ngươi thương tổn.” Hắn che chở nàng, không thể công khai vậy sẽ âm thầm che chở nàng, nàng không thích hắn thích nàng, vậy liền đem phần thương nhớ này đặt vào một một nơi bí mật đi.
“Ngươi không muốn để cho ta biết những việc ngươi đã làm, nếu ngươi lại biết ta ở sau lưng ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ngươi sẽ đối với ta càng thêm xa cách a!”
Long Vân Thấm không nhịn được bật cười, người đang ở trước mắt nàng có phải Nhiếp Chính vương Lăng Triệt không vậy?
“Nếu không phải nhìn thấy ngươi khóc lợi hại như vậy, ta cũng sẽ không làm cho bất cứ người nào biết, chuyện này vốn không nên nói cho ngươi.” Lăng Triệt hít sâu một hơi, kì thực hắn càng hi vọng sự việc đơn giản là trùng hợp, nàng cứ như vậy sống tự do tự tại. Chính là nàng cũng giống như hắn, luôn lựa chọn con đường đi thật gian nan, càng không vì gian nan sẽ quay đầu lại mà là tiến lên vượt qua hết thảy nó.
Nhất thời hai người đều không nói chuyện, không khí thuần thuần lại nghiễm nhiên lộ ra một dòng ái muội.
Lăng Triệt nhìn nhìn nữ tử ngại ngùng trước mắt, đem biểu hiện không tự nhiên của nàng thu hết vào trong đáy mắt, bản thân chính mình ngược lại càng tự nhiên. Nàng biểu hiện như vậy có phải hay không đã chầm chậm tiếp nhận hắn.
“Đúng rồi, ngươi làm sao cùng sư phụ, ngạch…cùng Tống thái phó quen biết?”
“Ngươi muốn hỏi tại sao Tống Miễn vì Hoàng thượng phục vụ lại có quan hệ cùng ta có phải hay không?”
Suy nghĩ chính mình bị nói trắng ra, Long Vân Thấm hào phóng thừa nhận, nàng quả thật nghi ngờ chuyện này. Long Thanh Dương sớm đã nói cho nàng, Tống Miễn làm việc cũng chỉ vì Long Hạo Thiên, nàng quả thực đoán không ra nguyên nhân nha.
Lăng Triệt không có ý định giấu diếm nàng, hắn nói ra tựa như vui đùa: “Vì ai làm việc lại như thế nào, thế cục hiện này chưa biết trước được cái gì, hiện tại suy đoán ai đi theo ai chẳng phải quá sớm hay sao!”
Nàng giật mình gật đầu, Long Hạo Thiên đã biết Tống Miên cùng Lăng Triệt có qua lại, nhưng vẫn như trước trọng dụng lão nhân gia, xem ra hắn đã quyết tâm muốn mượn sức Tống Miễn cùng Tống Bùi Tiên a, như vậy không phải còn có Long Thanh Dương sao?
“Vậy tam ca thì sao?”
Lăng Triệt nhìn nàng, nhưng chỉ cười mà không nói.
/104
|