Long Thanh Dương cùng Long Vân Thấm đối diện nhau hồi lâu, hai người hiện đang ở Thiên Hương lâu ăn một chút điểm tâm, trong lòng Long Thanh Dương âm thầm quan sát nàng, nhưng vẫn mở mịt về mục đích của nàng như trước.
Nàng an bày người nằm vùng hắn tự nhiên có thể hiểu, nhưng tại sao đối tượng làm bọn họ nằm vùng lại kỳ quái như thế?
Theo dõi một lão phụ nhân hành tung bất định? Tranh đấu vị trí thái tử khi nào thì có liên quan đến một lão nhân đây?
Ẩn núp bên người Long Mộ Hi, cái nữ nhân không não kia cũng cần phải an bài người theo dõi sao?
Còn có, muốn cho Lang đi tòng quân…
Càng nghĩ hắn càng thấy rối rắm, một điểm cũng không rõ ràng suy nghĩ của Long Vân Thấm.
“Lục muội, ngươi xác định muốn sử dụng những người đó sao?” Nhìn nàng tựa như làm rất nhiều việc nhưng xét kĩ lại đều không có mục đích rõ ràng a.
Long Vân Thấm cười không đáp lời hắn, nàng theo lời Tống Miễn làm việc tất cả đều cần ẩn nhẫn âm thầm, từng bước từng bước đi đều thật chậm thật chắc, không dẫn đến một điểm chú ý từ bên ngoài. Nàng cứ theo kế hoạch hành động là tốt rồi.
Bất quá Tống Miễn đã cùng nàng tỉ mỉ nói qua, nàng không cần cùng Tam ca lộ ra tất cả mọi việc, miễn cho hắn nhất thời xúc động mà bước chệch một bước. Đúng là sư phụ cáo già a, trò chơi này, nàng vừa mới bắt đầu thôi!
“Tam ca, đã lâu ngươi không đến thăm sư phụ?”
“Ngạch…” Long Thanh Dương hết đường chối cãi đành gật đầu thừa nhận, hắn gần đây cùng Lăng Triệt qua lại không ít, sự tình cứ như vậy âp đến trên đầu hắn càng nhiều. Hơn nữa, Phụ hoàng cố tình giao cho hắn áp lực, ép hắn lộ ra tài năng trước mắt thiên hạ. Hắn biết, Phụ hoàng muốn làm cho hắn kiềm chế Long Hách Tường mà thôi.
“Sư phụ đã chuyển xuống núi, ngươi còn không biết đi?” Long Vân Thấm bỗng nhiên cười nói, “Ngươi cả ngày đều ở bên ngoài không bước chân vào trong Tả tướng phủ, chắc không chỉ sư phụ từng trách ngươi bất hiếu, Tả tướng phỏng chừng cũng nói không ít!”
Long Thanh Dương trừng lớn mắt không thể tin, ngoại tổ phụ của hắn cư nhiên xuống núi? Điều này làm sao có thể, Long Thanh Dương gắt gao nhìn nữ tử trước mắt, “Lục muội ngươi nói cái gì?”
Nàng đã thuyết phục lão nhân gia, hơn nữa, lão nhân gia đồng ý giúp nàng?
Long Vân Thấm nhìn hắn, không thừa nhận cũng không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn hẳn đã có câu trả lời!
“Phụ hoàng để cho Long Hách Tường chuẩn bị đại hôn của Văn Nhân Mặc với Long Mộ Hi, thời gian còn không đến một tháng nữa, tam ca có phải cũng sắp không được ngồi yên hay không?” Long Hạo Thiên muốn cân bằng các thế lực sẽ không để cho Long Hách Tường một mình đắc ý như vậy, một tay hắn đã thống lĩnh toàn bộ Cấm vệ quân, vậy Tam hoàng tử tất nhiên không thể thoát thân a.
Long Vân Thấm nghĩ đến đây cũng vừa hiểu, cuộc đấu này, Long Hạo Thiên không hề hi vọng nàng cùng tham dự, quả nhiên hắn coi bản thân nàng là một quả khí tử. (quả thối, không tác dụng, vứt đi một cách dễ dàng).
Cho nên, nàng càng muốn dựa vào chính mình, cho hắn nhìn thấy, quả khí tử này như thế nào làm cho hắn trắng mắt.
“Không sai, Nam Hoàng quốc cùng Xích Viêm quốc giáp nhau, quan hệ trước giờ luôn tốt đẹp. Sau đại hôn của Văn Nhân Mặc cùng Long Vân Thấm, Hoàng tử Xích Viêm quốc sẽ lập tức đến Nam Hoàng ta bái phỏng. Lệ phi nguyên bản chính là tiểu công chúa Xích Viêm quốc, hoàng tử Xích Viêm lần này là cháu nàng.” Long Thanh Dương không khỏi cảm thấy buồn cười, “Sự tình viếng thăm lần này, là phụ hoàng nói Long Hách Tường bận rộn rất nhiều, liền đem nhiệm vụ giao trên đầu ta. Phụ hoàng lần này tuyệt không muốn Long Hách Tường cùng vị hoàng tử Xích Viêm này nhận thức nhau.”
Long Vân Thấm nghe vậy gật đầu, đây là dĩ nhiên a, ai có thể hi vọng một hoàng tử có dã tâm cùng hoàng tử nước khác có cơ hội kết minh đây, Xích Viêm quốc cùng Nam Hoàng quốc dù quan hệ vốn tốt đẹp như thế nào thì cũng đều là hai nước riêng biệt.
“Đúng rồi, còn có ta từng nghe phụ hoàng nói qua, lần này đến Nam Hoàng ta còn có đoàn người của Bắc Tề, nhưng cụ thể là loại nhân vật nào thì ta không cách nào thăm dò trước.” Long Thanh Dương sợ việc này chạm đến tâm sự của Long Vân Thấm, có chút phức tạp nhìn nàng, dù sao Tiên Hoàng Hậu cách thế cũng đã mười năm.
Hòa thân với Bắc Tề khi trước bất quá chỉ là hôn nhân chính trị, Lục muội như vậy cùng người nhà bên ngoại hẳn là chưa từng gặp qua ai đi!
Trong lòng Long Vân Thâm âm thầm kinh ngạc nhưng trên mặt nàng không đổi sắc dù chỉ một chút, người Bắc Tề đến đây, nàng quả thật không ngờ được. Nhưng, mọi việc diễn ra không cho phép ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
***
Trở về Phủ công chúa, bên Thanh Y vệ rất nhanh liền truyền một số tin tức đến đây, nàng không thể không cảm thán trong lòng. Một đám đại hán thô lỗ nhìn qua không giống người có não kia, không ngờ có bản lĩnh đáng kinh ngạc như vậy.
Hiện thời đứng ở trước mặt nàng, Hắc Hổ mang một bộ mặt thỏa mãn tự cao nói : “Nếu không phải công phu của ta không bằng người, đứng đầu Thanh Y vệ nói không chừng chính là ta a.”
Ảnh không dấu vết thở dài, đúng là đầu to mà óc bằng quả nho, nói năng không biết suy nghĩ chút nào hết. Không thèm để ý đến Hắc Hổ, Ảnh quay đầu bẩm báo lại với Long Vân Thấm : “Đã tìm gia lão phụ thân kia, là Lí ma ma bên người Dung phi, nhưng mấy năm nay bà ta luôn đi theo bên người Long Mộ Hi, thay Long Mộ Hi làm việc.”
Long Vân Thấm ngẩng đầu nhìn Hắc Hổ : “Ngươi đã thử qua công phu của nàng?”
Hắc Hổ lúc này mới đứng dậy nghêm túc nhìn nàng, thở ra một hơi nói : “Lão phụ nhân này thật sự đủ ngoan, một thân công phu chiêu nào chiêu nấy đều kết thúc mạng người, cũng không biết bà ta luyện cái thể loại chiêu số gì nữa, quả thực là độc nhất phụ nhân tâm.” Trong lòng Hắc Hổ còn sợ hãi một chút, ma ma kia ở trong cung nhưng thực sự lợi hại như vậy, Hắc Hổ hắn kém chút nữa liền mặt mày hốc hác không kịp thoát thân.
“Hắc Hổ, ngươi chú ý nhất cử nhất động của nàng phải thật chặt chẽ, ta muốn biết một người cùng nàng bí mật tiếp xúc là ai.” Long Vân Thấm nghĩ đến một hôm kia, nàng có cảm giác nữ tử mà Lí ma ma kia nói chuyện không phải là Dung phi, nàng đoán không biết có phải còn có người đứng sau lưng nữa hay không.
Hắc Hổ gật đầu, nhưng sau đó không có rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu rượu bên người Long Vân Thấm, bẹp bẹp miệng : “Hắc hắc…”
Gương mặt Long Vân Thấm một trận ác hàn, hắn đây à đang nháo thành cái gì?
“Còn có việc?”
“Cái kia, có phải hoa đào nhưỡng hay không?” Hắc Hổ một bộ dạng không thể khống chế, hình như đây là hoa đào nhưỡng của Vương gia a, quả thưc rất đang để hắn suy nghĩ…
Đầu óc Long Vân Thấm vừa chuyên, nàng cười : “Sau khi xong chuyện, một bình hoa đào nhưỡng.”
“Không thành vấn đề. Hắc Hổ ta cam đoan mọi chuyện đều hoàn thành thỏa đáng.” Một câu này của Long Vân Thấm làm Hắc Hổ kích động không thôi, hắn mang bộ mặt hùng hùng hổ hổ ly khai nơi của nàng.
Ảnh nhìn bóng lưng Hắc Hổ suy nghĩ một chút, hắn tiếp xúc cùng Long Vân Thấm đã lâu, tự nhiên hiểu rõ một chút tâm tư của nàng, hoa đào nhưỡng của nàng đâu có dễ lấy như vậy đâu!
“Chủ tử có phải đã biết được cái gì?”
“Không hổ là người dẫn đầu Thanh Y vệ, đầu óc so với mấy tên không não kia tốt hơn một chút. Hỏa Hồ ở trong cung như thế nào rồi.”
Ảnh trong lòng phân vân, công chúa nói đầu óc của hắn tốt hơn…ân, người không não, đây là đang khen hắn, hay đang chê hắn?
Nhưng hắn cũng không băn khoăn vấn đề này lâu, nghe nàng hỏi lập tức trả lời chắc nịch : “Bước đầu chiếm được tín nhiệm của Trưởng công chúa, sự tình cụ thể như thế nào còn đợi Hỏa Hồ đích thân bẩm báo.”
“Nói với nàng không cần vội, tránh bại lộ thân phận. Còn có, người chú ý doanh trại của Lang một chút, hắn gia nhập Trấn Bắc đại quân, nếu muốn từng bước leo lên vị trí cao, chiếm được tín nhiệm của Văn Nhân Mặc, quả thực rất khó.”
Long Vân Thấm muốn từng bước an bài người bên cạnh Văn Nhân Mặc, chính là muốn nắm được tâm tư của hắn. Nàng tổng có cảm giác Văn Nhân Mặc sẽ không đơn giản liên minh cùng một Nhị hoàn tử như vậy, nàng luôn nghĩ có thể còn một nguyên nhân nào khác nữa.
Cảm giác không nắm bắt được này làm cho nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Lại nói đến nguy hiểm, Long Vân Thấm đột nhiên nhìn ra cửa sổ đang mở không nói chuyện, còn có chuyện gì so cới nam nhân kia đây, hắn chính là người bất chấp tất cả mạo hiểm chạy đến bên cạnh nàng. Có phải hắn ngại công phu của bản thân quá xuất quỷ nhập thần, muốn tìm giới hạn cuối cùng của chính mình hay không?
***
Qua giữa trưa, Long Vân Thấm tự nhiên đặt một bàn trà xanh, nàng ngồi nhìn như đang đợi người.
“Thế nào lại tới nữa?”
Hôm nay Lăng Triệt thật bất ngờ không có mặc y bào hỏa diễm yêu nghiệt, hắn một thân bạch y phiêu phiêu, khí thế xuất trần. Nàng suýt nữa không nhận ra, còn tưởng nam nhân ôn nhuận nho nhã trước mặt là công tử nhà nào, đáng tiếc, cũng chỉ là biểu tượng.
“Trước khi ra ngoài muốn đến nhìn ngươi một chút, ta sợ ta không xuất hiện sẽ khiến người nhớ thương a!” Lăng Triệt nói ra quá mức trắng trợn, bên tai Long Vân Thấm lập tức nóng lên, nàng mất hình tượng đỏ mặt.
Càng tiếp xúc nhiều với Lăng Triệt, nàng càng không cách nào đối diện với hắn tự nhiên trắng trợ thổ lộ tình cảm, nàng thực không dám nghĩ nếu tình cảm của hắn một ngày bùng nổ, nàng có chịu nổi hay không?
“Ra ngoài? Làm cái gì?” Long Vân Thấm nhanh chóng nói sang đề tài khác.
“Tìm một người, đại tế Nam Hoàn quốc sắp diễn ra, người kia cũng nên trở lại.” Thần sắc Lăng Triệt sâu thẩm, trong giọng nói không dễ dàng nhận ra một cỗ nghiêm túc, trong đầu Long Vân Thấm có chút trống rỗng, một người? Đi ra ngoài tìm sao?
“Là ai?”
Trong lòng Long Vân Thấm có chút bất an, nàng đột nhiên dè dặt cẩn trọng, loại ảnh hưởng không nói nên lời này đột nhiên làm cho nàng không yên.
Trong lòng Lăng Triệt vừa động, tiến lên kéo nàng vào trong lòng ôm chặt, bất kể nàng cố tình giãy dụa ra sao hắn vẫn như cũ kìm chặt cánh tay mình : “Ngươi đang lo lắng cái gì? Hết thảy mọi chuyện đều có ta, bất kể là ai ngươi đều không cần lo lắng.”
Có hắn ở đây, nàng đều có thể an tâm.
Lăng Triệt cầm tay của nàng, nàng vài lần giãy dụa đều không có kết quả ngược lại bị hắn nắm càng ngày càng chặt hơn, lời nói của hắn không nhanh không chậm, lại từng chữ từng chữ rơi vào trong tâm của nàng, làm cho một mảnh bất an của nàng lập tức an tĩnh lại.
Nàng cứ như vậy tin tưởng hắn vô điều kiện, thanh âm mê hoặc nhân tâm như vậy, nàng thừa nhận bản thân mình nguyện ý tin tưởng hắn.
“Ân.” Nhàn nhạt đáp lại, Long Vân Thấm không chấp nhất việc người hắn tìm là người nào, trên mặt tuy rằng xấu hổ lại cũng không đẩy ra ôm ấp của hắn.
Nàng an bày người nằm vùng hắn tự nhiên có thể hiểu, nhưng tại sao đối tượng làm bọn họ nằm vùng lại kỳ quái như thế?
Theo dõi một lão phụ nhân hành tung bất định? Tranh đấu vị trí thái tử khi nào thì có liên quan đến một lão nhân đây?
Ẩn núp bên người Long Mộ Hi, cái nữ nhân không não kia cũng cần phải an bài người theo dõi sao?
Còn có, muốn cho Lang đi tòng quân…
Càng nghĩ hắn càng thấy rối rắm, một điểm cũng không rõ ràng suy nghĩ của Long Vân Thấm.
“Lục muội, ngươi xác định muốn sử dụng những người đó sao?” Nhìn nàng tựa như làm rất nhiều việc nhưng xét kĩ lại đều không có mục đích rõ ràng a.
Long Vân Thấm cười không đáp lời hắn, nàng theo lời Tống Miễn làm việc tất cả đều cần ẩn nhẫn âm thầm, từng bước từng bước đi đều thật chậm thật chắc, không dẫn đến một điểm chú ý từ bên ngoài. Nàng cứ theo kế hoạch hành động là tốt rồi.
Bất quá Tống Miễn đã cùng nàng tỉ mỉ nói qua, nàng không cần cùng Tam ca lộ ra tất cả mọi việc, miễn cho hắn nhất thời xúc động mà bước chệch một bước. Đúng là sư phụ cáo già a, trò chơi này, nàng vừa mới bắt đầu thôi!
“Tam ca, đã lâu ngươi không đến thăm sư phụ?”
“Ngạch…” Long Thanh Dương hết đường chối cãi đành gật đầu thừa nhận, hắn gần đây cùng Lăng Triệt qua lại không ít, sự tình cứ như vậy âp đến trên đầu hắn càng nhiều. Hơn nữa, Phụ hoàng cố tình giao cho hắn áp lực, ép hắn lộ ra tài năng trước mắt thiên hạ. Hắn biết, Phụ hoàng muốn làm cho hắn kiềm chế Long Hách Tường mà thôi.
“Sư phụ đã chuyển xuống núi, ngươi còn không biết đi?” Long Vân Thấm bỗng nhiên cười nói, “Ngươi cả ngày đều ở bên ngoài không bước chân vào trong Tả tướng phủ, chắc không chỉ sư phụ từng trách ngươi bất hiếu, Tả tướng phỏng chừng cũng nói không ít!”
Long Thanh Dương trừng lớn mắt không thể tin, ngoại tổ phụ của hắn cư nhiên xuống núi? Điều này làm sao có thể, Long Thanh Dương gắt gao nhìn nữ tử trước mắt, “Lục muội ngươi nói cái gì?”
Nàng đã thuyết phục lão nhân gia, hơn nữa, lão nhân gia đồng ý giúp nàng?
Long Vân Thấm nhìn hắn, không thừa nhận cũng không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn hẳn đã có câu trả lời!
“Phụ hoàng để cho Long Hách Tường chuẩn bị đại hôn của Văn Nhân Mặc với Long Mộ Hi, thời gian còn không đến một tháng nữa, tam ca có phải cũng sắp không được ngồi yên hay không?” Long Hạo Thiên muốn cân bằng các thế lực sẽ không để cho Long Hách Tường một mình đắc ý như vậy, một tay hắn đã thống lĩnh toàn bộ Cấm vệ quân, vậy Tam hoàng tử tất nhiên không thể thoát thân a.
Long Vân Thấm nghĩ đến đây cũng vừa hiểu, cuộc đấu này, Long Hạo Thiên không hề hi vọng nàng cùng tham dự, quả nhiên hắn coi bản thân nàng là một quả khí tử. (quả thối, không tác dụng, vứt đi một cách dễ dàng).
Cho nên, nàng càng muốn dựa vào chính mình, cho hắn nhìn thấy, quả khí tử này như thế nào làm cho hắn trắng mắt.
“Không sai, Nam Hoàng quốc cùng Xích Viêm quốc giáp nhau, quan hệ trước giờ luôn tốt đẹp. Sau đại hôn của Văn Nhân Mặc cùng Long Vân Thấm, Hoàng tử Xích Viêm quốc sẽ lập tức đến Nam Hoàng ta bái phỏng. Lệ phi nguyên bản chính là tiểu công chúa Xích Viêm quốc, hoàng tử Xích Viêm lần này là cháu nàng.” Long Thanh Dương không khỏi cảm thấy buồn cười, “Sự tình viếng thăm lần này, là phụ hoàng nói Long Hách Tường bận rộn rất nhiều, liền đem nhiệm vụ giao trên đầu ta. Phụ hoàng lần này tuyệt không muốn Long Hách Tường cùng vị hoàng tử Xích Viêm này nhận thức nhau.”
Long Vân Thấm nghe vậy gật đầu, đây là dĩ nhiên a, ai có thể hi vọng một hoàng tử có dã tâm cùng hoàng tử nước khác có cơ hội kết minh đây, Xích Viêm quốc cùng Nam Hoàng quốc dù quan hệ vốn tốt đẹp như thế nào thì cũng đều là hai nước riêng biệt.
“Đúng rồi, còn có ta từng nghe phụ hoàng nói qua, lần này đến Nam Hoàng ta còn có đoàn người của Bắc Tề, nhưng cụ thể là loại nhân vật nào thì ta không cách nào thăm dò trước.” Long Thanh Dương sợ việc này chạm đến tâm sự của Long Vân Thấm, có chút phức tạp nhìn nàng, dù sao Tiên Hoàng Hậu cách thế cũng đã mười năm.
Hòa thân với Bắc Tề khi trước bất quá chỉ là hôn nhân chính trị, Lục muội như vậy cùng người nhà bên ngoại hẳn là chưa từng gặp qua ai đi!
Trong lòng Long Vân Thâm âm thầm kinh ngạc nhưng trên mặt nàng không đổi sắc dù chỉ một chút, người Bắc Tề đến đây, nàng quả thật không ngờ được. Nhưng, mọi việc diễn ra không cho phép ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
***
Trở về Phủ công chúa, bên Thanh Y vệ rất nhanh liền truyền một số tin tức đến đây, nàng không thể không cảm thán trong lòng. Một đám đại hán thô lỗ nhìn qua không giống người có não kia, không ngờ có bản lĩnh đáng kinh ngạc như vậy.
Hiện thời đứng ở trước mặt nàng, Hắc Hổ mang một bộ mặt thỏa mãn tự cao nói : “Nếu không phải công phu của ta không bằng người, đứng đầu Thanh Y vệ nói không chừng chính là ta a.”
Ảnh không dấu vết thở dài, đúng là đầu to mà óc bằng quả nho, nói năng không biết suy nghĩ chút nào hết. Không thèm để ý đến Hắc Hổ, Ảnh quay đầu bẩm báo lại với Long Vân Thấm : “Đã tìm gia lão phụ thân kia, là Lí ma ma bên người Dung phi, nhưng mấy năm nay bà ta luôn đi theo bên người Long Mộ Hi, thay Long Mộ Hi làm việc.”
Long Vân Thấm ngẩng đầu nhìn Hắc Hổ : “Ngươi đã thử qua công phu của nàng?”
Hắc Hổ lúc này mới đứng dậy nghêm túc nhìn nàng, thở ra một hơi nói : “Lão phụ nhân này thật sự đủ ngoan, một thân công phu chiêu nào chiêu nấy đều kết thúc mạng người, cũng không biết bà ta luyện cái thể loại chiêu số gì nữa, quả thực là độc nhất phụ nhân tâm.” Trong lòng Hắc Hổ còn sợ hãi một chút, ma ma kia ở trong cung nhưng thực sự lợi hại như vậy, Hắc Hổ hắn kém chút nữa liền mặt mày hốc hác không kịp thoát thân.
“Hắc Hổ, ngươi chú ý nhất cử nhất động của nàng phải thật chặt chẽ, ta muốn biết một người cùng nàng bí mật tiếp xúc là ai.” Long Vân Thấm nghĩ đến một hôm kia, nàng có cảm giác nữ tử mà Lí ma ma kia nói chuyện không phải là Dung phi, nàng đoán không biết có phải còn có người đứng sau lưng nữa hay không.
Hắc Hổ gật đầu, nhưng sau đó không có rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu rượu bên người Long Vân Thấm, bẹp bẹp miệng : “Hắc hắc…”
Gương mặt Long Vân Thấm một trận ác hàn, hắn đây à đang nháo thành cái gì?
“Còn có việc?”
“Cái kia, có phải hoa đào nhưỡng hay không?” Hắc Hổ một bộ dạng không thể khống chế, hình như đây là hoa đào nhưỡng của Vương gia a, quả thưc rất đang để hắn suy nghĩ…
Đầu óc Long Vân Thấm vừa chuyên, nàng cười : “Sau khi xong chuyện, một bình hoa đào nhưỡng.”
“Không thành vấn đề. Hắc Hổ ta cam đoan mọi chuyện đều hoàn thành thỏa đáng.” Một câu này của Long Vân Thấm làm Hắc Hổ kích động không thôi, hắn mang bộ mặt hùng hùng hổ hổ ly khai nơi của nàng.
Ảnh nhìn bóng lưng Hắc Hổ suy nghĩ một chút, hắn tiếp xúc cùng Long Vân Thấm đã lâu, tự nhiên hiểu rõ một chút tâm tư của nàng, hoa đào nhưỡng của nàng đâu có dễ lấy như vậy đâu!
“Chủ tử có phải đã biết được cái gì?”
“Không hổ là người dẫn đầu Thanh Y vệ, đầu óc so với mấy tên không não kia tốt hơn một chút. Hỏa Hồ ở trong cung như thế nào rồi.”
Ảnh trong lòng phân vân, công chúa nói đầu óc của hắn tốt hơn…ân, người không não, đây là đang khen hắn, hay đang chê hắn?
Nhưng hắn cũng không băn khoăn vấn đề này lâu, nghe nàng hỏi lập tức trả lời chắc nịch : “Bước đầu chiếm được tín nhiệm của Trưởng công chúa, sự tình cụ thể như thế nào còn đợi Hỏa Hồ đích thân bẩm báo.”
“Nói với nàng không cần vội, tránh bại lộ thân phận. Còn có, người chú ý doanh trại của Lang một chút, hắn gia nhập Trấn Bắc đại quân, nếu muốn từng bước leo lên vị trí cao, chiếm được tín nhiệm của Văn Nhân Mặc, quả thực rất khó.”
Long Vân Thấm muốn từng bước an bài người bên cạnh Văn Nhân Mặc, chính là muốn nắm được tâm tư của hắn. Nàng tổng có cảm giác Văn Nhân Mặc sẽ không đơn giản liên minh cùng một Nhị hoàn tử như vậy, nàng luôn nghĩ có thể còn một nguyên nhân nào khác nữa.
Cảm giác không nắm bắt được này làm cho nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Lại nói đến nguy hiểm, Long Vân Thấm đột nhiên nhìn ra cửa sổ đang mở không nói chuyện, còn có chuyện gì so cới nam nhân kia đây, hắn chính là người bất chấp tất cả mạo hiểm chạy đến bên cạnh nàng. Có phải hắn ngại công phu của bản thân quá xuất quỷ nhập thần, muốn tìm giới hạn cuối cùng của chính mình hay không?
***
Qua giữa trưa, Long Vân Thấm tự nhiên đặt một bàn trà xanh, nàng ngồi nhìn như đang đợi người.
“Thế nào lại tới nữa?”
Hôm nay Lăng Triệt thật bất ngờ không có mặc y bào hỏa diễm yêu nghiệt, hắn một thân bạch y phiêu phiêu, khí thế xuất trần. Nàng suýt nữa không nhận ra, còn tưởng nam nhân ôn nhuận nho nhã trước mặt là công tử nhà nào, đáng tiếc, cũng chỉ là biểu tượng.
“Trước khi ra ngoài muốn đến nhìn ngươi một chút, ta sợ ta không xuất hiện sẽ khiến người nhớ thương a!” Lăng Triệt nói ra quá mức trắng trợn, bên tai Long Vân Thấm lập tức nóng lên, nàng mất hình tượng đỏ mặt.
Càng tiếp xúc nhiều với Lăng Triệt, nàng càng không cách nào đối diện với hắn tự nhiên trắng trợ thổ lộ tình cảm, nàng thực không dám nghĩ nếu tình cảm của hắn một ngày bùng nổ, nàng có chịu nổi hay không?
“Ra ngoài? Làm cái gì?” Long Vân Thấm nhanh chóng nói sang đề tài khác.
“Tìm một người, đại tế Nam Hoàn quốc sắp diễn ra, người kia cũng nên trở lại.” Thần sắc Lăng Triệt sâu thẩm, trong giọng nói không dễ dàng nhận ra một cỗ nghiêm túc, trong đầu Long Vân Thấm có chút trống rỗng, một người? Đi ra ngoài tìm sao?
“Là ai?”
Trong lòng Long Vân Thấm có chút bất an, nàng đột nhiên dè dặt cẩn trọng, loại ảnh hưởng không nói nên lời này đột nhiên làm cho nàng không yên.
Trong lòng Lăng Triệt vừa động, tiến lên kéo nàng vào trong lòng ôm chặt, bất kể nàng cố tình giãy dụa ra sao hắn vẫn như cũ kìm chặt cánh tay mình : “Ngươi đang lo lắng cái gì? Hết thảy mọi chuyện đều có ta, bất kể là ai ngươi đều không cần lo lắng.”
Có hắn ở đây, nàng đều có thể an tâm.
Lăng Triệt cầm tay của nàng, nàng vài lần giãy dụa đều không có kết quả ngược lại bị hắn nắm càng ngày càng chặt hơn, lời nói của hắn không nhanh không chậm, lại từng chữ từng chữ rơi vào trong tâm của nàng, làm cho một mảnh bất an của nàng lập tức an tĩnh lại.
Nàng cứ như vậy tin tưởng hắn vô điều kiện, thanh âm mê hoặc nhân tâm như vậy, nàng thừa nhận bản thân mình nguyện ý tin tưởng hắn.
“Ân.” Nhàn nhạt đáp lại, Long Vân Thấm không chấp nhất việc người hắn tìm là người nào, trên mặt tuy rằng xấu hổ lại cũng không đẩy ra ôm ấp của hắn.
/104
|