“Thấm Nhi?” Nhìn nữ tử đang thất thần, Lăng Triệt cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một chút, “Ngươi sao không nói với ta?”
Đại hôn của Văn Nhân Mặc, hắn một đường thuận lợi tiến hành mọi chuyện, lại không nghĩ rằng nàng cũng muốn tham gia vào.
“Hửm?” Long Vân Thấm ngẩng đầu, hiển nhiên không rõ ý tứ trong đó của hắn, “Là chuyện gì?”
Lăng Triệt thở dài, nhịn không được vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Nữ nhân kia hạ ngươi ngũ thạch tán, thật sự rất đáng chết!” Hắn đáp ứng nàng sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nhưng làm sao có thể tha thứ cho người dám xuống tay trên người nàng chứ. Long Mộ Hi, đã xúc phạm vào điểm mấu chốt của hắn.
Long Vân Thấm giật mình, hắn quả nhiên đều biết hết.
“Ngươi nhúng tay?”
Lăng Triệt lắc đầu, “Ta chỉ làm cho hôn lễ thuận lợi hoàn thành mà thôi, thuận tiện nói một câu cho Long Thanh Dương, làm cho hắn chiếu cố ngươi thật tốt.” Nếu hắn thực sự nhúng tay, Long Mộ Hi làm gì có chuyện còn nguyên vẹn hình người như vậy.
Long Vân Thấm không hiểu được suy nghĩ này của hắn, nhìn nam nhân tỏ ra cực kì khinh thường liền hiểu, việc như vậy hắn coi thường nhúng tay đi!
Nhất thời nàng liền rướn người lên nói thầm vài câu vào trong tai của hắn, sắc mặt Lăng Triệt bỗng nhiên biến đổi, rồi sau đó dùng ánh mắt ẩn ẩn ánh sáng nhìn nàng, “Ngươi?”
Long Vân Thấm bị hắn nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, nhất thời giải thích một chút, “Ta không có trực tiếp làm.”
Nam Nhân đột nhiên đến gần, bàn tay to lớn nâng lên cằm của nàng, khiến cho nàng phải nhìn thẳng vào tuấn nhan phóng đại của hắn, Long Vân Thấm cảm giác tim đập có chút nhanh, trên mặt lại mang theo một tia than thở : “Lăng Triệt..”
“Thấm Nhi, loại chuyện này ngươi làm sao mà biết? Lại hạ dược như vậy cho nữ nhân kia.”
Lăng Triệt có chút kinh ngạc, Thấm Nhi của hắn cư nhiên biết chế mị dược, ở trong các thành phần của Ngũ Thạch tán tách ra vài loại, lại thêm một số thành phần khác tạo ra cấm dược, cũng là những bí dược mà nữ tử thanh lâu hay sử dụng để quyến rũ khách nhân. Dược này mà dùng trên người Long Mộ Hi, sẽ chỉ làm Long Mộ Hi mất kiểm soát bản thân càng thêm phóng đãng.
“Nàng không phải muốn nhìn thấy ta như vậy sao, ta liền muốn xem nàng chịu đựng như thế nào gọi là muốn ngừng mà không ngừng được.” Nhắc đến Long Mộ Hi kia, cả người Long Vân Thấm đều sinh ra chán ghét.
Nàng ta đã vài lần muốn nàng thất thân mất mặt, nàng chỉ muốn đem ngũ thạch tán của nàng ta trả về nguyên chủ mà thôi, lại làm cho Hỏa Hồ bỏ thêm một số thành phần khác vào liền biến thành một loại bí dược nào đó, một khi trúng dược này tâm tính cả người đều không ngừng thay đổi, không có ý chí cực mạnh sẽ nhanh chóng bị dục vọng khống chế, nữ nhân như Long Mộ Hi làm sao mà chịu được. Nhưng cũng không phải nàng biết chế bí dược gì!
Lăng Triệt lại thần phần đồng tình, “Nàng ta xứng đáng bị như vậy, ngươi giáo huấn như vậy vẫn còn tiện nghi cho nàng ta.”
Tâm tình Long Vân Thấm thật ra có chút phức tạp, Long Mộ Hi là thê tử Văn Nhân Mặc, nàng làm như vậy thực sự được chứ?
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ nhiều lại bị lời nói tiếp theo của Lăng Triệt làm cho dao động, “Nữ nhân kia thực ra muốn phái người ám sát ngươi.”
Lăng Triệt nói đến đây lại cảm thấy buồn cười, “Bất quá người nàng tìm đến lại là người trong Thanh Y vệ, thật sự là ngu đến cùng cực.”
Hai người nói chuyện nho nhỏ rải rác, một mặt tiêu hóa tin tức một mặt hưởng thụ, chờ đến hừng đông Lăng Triệt mới không tình nguyện rời đi.
Long Vân Thấm không chút buồn ngủ, trực tiếp rời giường khoác quần áo đi ra ngoài, nhìn bóng đêm dần dần lụi tàn, chân trời tràn ngập ánh sáng, nhất thời cảm thấy cả người thư thái.
Đế vương bất ngờ tuyên chỉ đến Phủ công chúa, Tào công công tự đến triệu Long Vân Thấm vào cung.
Long Vân Thấm thực ngoài ý muốn, giờ phút này Long Hạo Thiên mốn tuyên nàng vào cung làm gì?
“Thân thể Phụ hoàng dạo này như thế nào?” Trên đường tiến cung, Long Vân Thấm tùy ý hỏi Tào công công.
Tào công công lại không nói nhiều, chỉ nói một tiếng vẫn tốt liền im miệng, nhất thời không khí có chút đè nén, đợi đến thời khác bước vào trong Ngọc Quỳnh điện, Tào công công mới mở ra cửa điện để một mình nàng đi vào.
Long Vân Thấm chậm rãi đi vào trong, vừa vặn gặp Long Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt hai người giao hội một chỗ, Long Vân Thấm rõ ràng cảm nhận được một tia âm ngoan ẩn sâu trong mắt hắn. Tâm tức khắc run lên, lại không dấu vết hạ xuống, nàng mỉm cười tiến lên hành lễ, “Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.”
Long Hạo Thiên che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, từ ái nâng tay, “Hoàng nhi không cần đa lễ.”
“Tạ phụ hoàng.” Nàng đứng dậy nhìn hắn, “Phụ hoàng tìm nhi thần là có việc gì sao?”
Long Hạo Thiên gật gật đầu, đem suy nghĩ trong lòng nói ra, “Quốc sư hiện tại đã trở về Nam Hoàng quốc, đại tế mười năm một lần của chúng ta sắp được cử hành, mặt khác hai quốc gia khác đã phái sứ giả đến dự lễ, trẫm đã giao cho Thanh Dương phụ trách mọi lễ nghi tiếp đón, nhưng lại muốn hoàng nhi cùng chia sẻ với hắn.”
Long Vân Thấm cả kinh, cho nàng tham gia?
“Phụ hoàng, sự việc này nhi thần chưa làm bao giờ.”
“Chưa làm cũng không cần lo lắng, chuyện gì mà không phải bắt đầu từ con số không, hơn nữa ngươi là công chúa điện hạ, phụ hoàng đối với ngươi đặt hi vọng không giống với người khác. Ngươi cần phải hiểu rõ thân phận chính mình, phụ hoàng xem trọng ngươi. Còn nữa, quốc gia mẫu hậu ngươi phái sứ giả đến, nếu là ngươi trực tiếp phụ trách càng là phù hợp, không phải sao?
Long Hạo Thiên nói lời lẽ thật uyển chuyển, trong giọng nói làm cho người ta không thể chối từ, Long Vân Thấm tự nhiên biết lần này mình không thể trốn tránh liền hào phóng nhận lời.
“Như thế là tốt rồi, sự tình an bài như thế nào ngươi có thể đi hỏi Thanh Dương, mặt khác đây là tin tức của sứ giả Bắc Tề quốc đưa tới, ngươi cầm lấy xem một chút, trong lòng tự có tính toán.”
Long Vân Thấm tiếp nhận một phong thư liền cẩn thận cất vào tay áo, không giám biểu đạt quá nhiều cảm xúc của mình, Long Hạo Thiên nói đến chuyện gì nàng đều giả bộ ngớ ngẩn không tình nguyện bất quá để che giấu mà thôi, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Vừa ra khỏi Ngọc Quỳnh điện, cung nữ bên người Hoa phi lập tức ngăn nàng lại.
“Công chúa điện hạ, Hoa phi nương nương cho mời công chúa, mong rằng công chúa đi qua một lát.”
Hoa phi?
Nàng ta cũng không chịu ngồi yên sao?
Long Vân Thấm suy nghĩ sau liền gật đầu, “Dẫn đường đi.”
Hoa phi không có ở trong Cấm Hoa cung, mà ngồi ở lương đình trong Ngự Hoa viên, lúc cung nữ kia đưa nàng tới Hoa phi đã ngồi ở đó từ lâu.
Nhìn Long Vân Thấm đồng ý đến đây, Hoa Phi cười cười xoay người, hành động thản nhiên tao nhã, thật không giống như đã phải chờ rất lâu.
“Công chúa điện hạ rời khỏi hoàng cung ở phủ công chúa, quả thật là khó có dịp gặp mặt, hôm nay nếu không phải cung nữ bên người bản cung nhanh trí bản cung liền không biết công chúa vào cung đâu!”
Hoa Phi đi trước ngồi xuống, sau đó mím môi cười nói, “Mời công chúa điện hạ ngồi.”
“Hoa phi lần này mới bản cung đến, sẽ không phải chỉ muốn uống trà thôi?”
Trên mặt Long Vân Thấm không biểu đạt ra cảm xúc, chỉ quan sát vẻ mặt Hoa phi, nhưng mà nàng cũng không tài nào nhìn ra cái gì. Trong tứ phi, Hoa phi là người khó lường nhất, nàng ta chẳng những được sủng ái mà không kiêu ngạo, lại làm việc gì đều sạch sẽ lưu loát không lưu một tia nhược điểm, quả thực làm cho người ta nhìn không ra.
“Công chúa điện hạ hôm nay gặp mặt hoàng thượng, không biết là có tin tức gì tốt.”
Long Vân Thấm nghe vậy chỉ uống trà không nói, tin tức quả nhiên truyền thật nhanh, Hoa phi này vậy mà đã biết rồi?
“Lời này của nương nương là ý gì đâu?”
“Tự nhiên là nói thế nào có ý như vậy, đại tế Nam Hoàng quốc sắp tới, sứ giả hai quốc gia khác đương nhiên phái sứ giả tới chúc mừng, bản cung là người Bắc Tề quốc, nghe nói có người Bắc Tề quốc đi qua tự nhiên trong lòng dâng lên vui sướng, không nhịn được muốn hỏi thăm một chút. Nghe nói lần này công chúa điện hạ đứng ra tiếp đón bọn họ, càng làm bản cung thấy có duyên phận. Nhưng mà chưa biết sứ giả lần này là vị nào vậy?”
Long Vân Thấm chưa nhìn qua phong thư kia, làm sao mà biết, “Bản cung không biết được.”
“Nga? Thật không, nhưng ngẫm lại lần này là đại tế Nam Hoàng quốc, Bắc Tề hẳn không thể chuẩn bị qua loa cho xong, nếu bản cung đoán không sai lần này hẳn là Đại tướng quân Bắc Tề quốc đích thân đến, coi như cấp mặt mũi cho Nam Hoàng quốc.”
Dứt lời nàng ta liền che miệng cười khẽ, nhìn Long Vân Thấm, “Lại nhắc đến vị này quả thực đối với chúng ta có duyên, lúc trước Trưởng công chúa hòa thân đến Nam Hoàng quốc cũng là Đại tướng quân hộ tống, sau đó người hộ tống bản cung cũng gả đến Nam Hoàng quốc, như cũ đều là Đại tướng quân. Lúc này, chắc hẳn là không sai…”
Long Vân Thấm xuất cung trở về phủ công chúa, vào trong phòng ngủ lập tức mở ra tín thư Long Hạo Thiên đưa cho nàng, bên trong toàn bộ là giấy trắng, mặt trên chỉ biết vài chữ, Bắc Tề quốc đại tướng quân, Phong Hạ.
Phong Hạ?
Long Vân Thấm lập tức kêu Xuân Lan mang sách sử liên quan đến Bắc Tề quốc đến.
Tiếp nhận bộ sách kia, Long Vân Thấm lập tức tìm kiếm tin tức có liên quan đến người tên Phong Hạ này, cuối cùng dừng ở một câu nói kia, Phong Hạ, hắn là Đại tướng quân Bắc Tề quốc.
Đại tướng quân trong miệng Hoa phi chính là sứ giả đến dự đại tế Nam Hoàng quốc, Phong Hạ. Nhưng, tại sao lại trùng hợp như vậy, Hoa Phi sao có thể đoán được dễ dàng thế.
Phong Hạ? Hắn từng hai lần hộ tống mẫu hậu cùng Hoa phi đến Nam Hoàng quốc?
Long Vân Thấm cảm giác những chuyện này có liên quan đến nhau, nhưng nhất thời không biết vấn đề là ở đâu, tài liệu ghi về Phong Hạ, cũng chỉ có một chút tin tức ít ỏi. Nàng chỉ biết năm nay hắn tuổi tứ tuần, uy vọng ở Bắc Tề quốc rất cao, tuy rằng không mang danh bách chiến bách thắng, nhưng mấy chục năm đều là nhân vật trung tâm trong quân đội. Hắn đi sứ Nam Hoàng quốc, là dựa theo ý chỉ của Bắc Tề vương.
Long Vân Thấm dành cả buổi sáng để nghiên cứu về người tên Phong Hạ này, nàng có một loại cảm giác khi nàng nhìn thấy Phong Hạ, nàng sẽ biết một số tin tức gì đấy. Thí dụ như một số tin tức về mẫu thân của nàng.
Cùng lúc đó bên trong Ngọc Tuyền, Nhiếp Chính vương đại nhân đã nghe đến tin tức, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Là ai?”
Mị nhanh chóng đem tin tức nói lại một lần, “Bẩm vương gia, sứ giả Bắc Tề quốc phái tới là Đại tướng quân Phong Hạ.”
“Phong Hạ?”
“Vâng.” Mị cắn răng tiếp tục nói, “Hôm nay Hoàng thượng tuyên công chúa điện hạ tiến cung, giao cho công chúa tiếp đón đoàn sứ giả này.
Hai mắt Lăng Triệt tối sầm lại, lãnh ý nhất thời lượn lờ trong phòng càng tăng nhiều hơn, muốn Thấm Nhi tiếp đãi sứ giả Bắc Tề quốc?
“Hoàng thượng của chúng ta quả thật là có ý tứ, thủ đoạn làm việc càng thêm cao minh.” Lăng Triệt bật cười lạnh lùng, hàn khí đáy mắt không che giấu tràn ra.
Trong lòng Mị thầm kêu không tốt, vương gia là muốn tức giận?
“Vương gia, việc này?”
Lăng Triệt đưa tay, cầm lên một lá trúc rơi trên ngọn núi giả nắm trong lòng bàn tay, tùy ý vui đùa một chút, nhìn hắn như tùy ý vui đùa nhưng càng như vậy Mị càng cảm thấy lo lắng.
Hắn cùng Ảnh lúc nào cũng đi theo bên người vương gia, có bao nhiêu sự tình không biết hết cũng rõ ràng một ít, về những chuyện xảy ra ở Bắc Tề quốc lúc trước bọn hắn đã đi kiểm chứng nhiều lắm. Hiện thời, vẫn cảm giác giày vò này, không biết vương gia muốn làm gì?
“Phong Hạ mấy năm nay có hành động gì không?”
“Chưa từng có.”
“Thật không, lúc này đến Nam Hoàng quốc, sẽ có.” Lăng Triệt vung tay lên, lá trúc rơi xuống mặt hồ nhân tạo, rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lưu lại một mình Mị vẫn còn sợ hãi chưa hồi hồn lại.
“Làm cho hắn biết khó mà lui, mấy năm nay có lẽ hắn an nhàn đủ rồi.”
Đại hôn của Văn Nhân Mặc, hắn một đường thuận lợi tiến hành mọi chuyện, lại không nghĩ rằng nàng cũng muốn tham gia vào.
“Hửm?” Long Vân Thấm ngẩng đầu, hiển nhiên không rõ ý tứ trong đó của hắn, “Là chuyện gì?”
Lăng Triệt thở dài, nhịn không được vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Nữ nhân kia hạ ngươi ngũ thạch tán, thật sự rất đáng chết!” Hắn đáp ứng nàng sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nhưng làm sao có thể tha thứ cho người dám xuống tay trên người nàng chứ. Long Mộ Hi, đã xúc phạm vào điểm mấu chốt của hắn.
Long Vân Thấm giật mình, hắn quả nhiên đều biết hết.
“Ngươi nhúng tay?”
Lăng Triệt lắc đầu, “Ta chỉ làm cho hôn lễ thuận lợi hoàn thành mà thôi, thuận tiện nói một câu cho Long Thanh Dương, làm cho hắn chiếu cố ngươi thật tốt.” Nếu hắn thực sự nhúng tay, Long Mộ Hi làm gì có chuyện còn nguyên vẹn hình người như vậy.
Long Vân Thấm không hiểu được suy nghĩ này của hắn, nhìn nam nhân tỏ ra cực kì khinh thường liền hiểu, việc như vậy hắn coi thường nhúng tay đi!
Nhất thời nàng liền rướn người lên nói thầm vài câu vào trong tai của hắn, sắc mặt Lăng Triệt bỗng nhiên biến đổi, rồi sau đó dùng ánh mắt ẩn ẩn ánh sáng nhìn nàng, “Ngươi?”
Long Vân Thấm bị hắn nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, nhất thời giải thích một chút, “Ta không có trực tiếp làm.”
Nam Nhân đột nhiên đến gần, bàn tay to lớn nâng lên cằm của nàng, khiến cho nàng phải nhìn thẳng vào tuấn nhan phóng đại của hắn, Long Vân Thấm cảm giác tim đập có chút nhanh, trên mặt lại mang theo một tia than thở : “Lăng Triệt..”
“Thấm Nhi, loại chuyện này ngươi làm sao mà biết? Lại hạ dược như vậy cho nữ nhân kia.”
Lăng Triệt có chút kinh ngạc, Thấm Nhi của hắn cư nhiên biết chế mị dược, ở trong các thành phần của Ngũ Thạch tán tách ra vài loại, lại thêm một số thành phần khác tạo ra cấm dược, cũng là những bí dược mà nữ tử thanh lâu hay sử dụng để quyến rũ khách nhân. Dược này mà dùng trên người Long Mộ Hi, sẽ chỉ làm Long Mộ Hi mất kiểm soát bản thân càng thêm phóng đãng.
“Nàng không phải muốn nhìn thấy ta như vậy sao, ta liền muốn xem nàng chịu đựng như thế nào gọi là muốn ngừng mà không ngừng được.” Nhắc đến Long Mộ Hi kia, cả người Long Vân Thấm đều sinh ra chán ghét.
Nàng ta đã vài lần muốn nàng thất thân mất mặt, nàng chỉ muốn đem ngũ thạch tán của nàng ta trả về nguyên chủ mà thôi, lại làm cho Hỏa Hồ bỏ thêm một số thành phần khác vào liền biến thành một loại bí dược nào đó, một khi trúng dược này tâm tính cả người đều không ngừng thay đổi, không có ý chí cực mạnh sẽ nhanh chóng bị dục vọng khống chế, nữ nhân như Long Mộ Hi làm sao mà chịu được. Nhưng cũng không phải nàng biết chế bí dược gì!
Lăng Triệt lại thần phần đồng tình, “Nàng ta xứng đáng bị như vậy, ngươi giáo huấn như vậy vẫn còn tiện nghi cho nàng ta.”
Tâm tình Long Vân Thấm thật ra có chút phức tạp, Long Mộ Hi là thê tử Văn Nhân Mặc, nàng làm như vậy thực sự được chứ?
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ nhiều lại bị lời nói tiếp theo của Lăng Triệt làm cho dao động, “Nữ nhân kia thực ra muốn phái người ám sát ngươi.”
Lăng Triệt nói đến đây lại cảm thấy buồn cười, “Bất quá người nàng tìm đến lại là người trong Thanh Y vệ, thật sự là ngu đến cùng cực.”
Hai người nói chuyện nho nhỏ rải rác, một mặt tiêu hóa tin tức một mặt hưởng thụ, chờ đến hừng đông Lăng Triệt mới không tình nguyện rời đi.
Long Vân Thấm không chút buồn ngủ, trực tiếp rời giường khoác quần áo đi ra ngoài, nhìn bóng đêm dần dần lụi tàn, chân trời tràn ngập ánh sáng, nhất thời cảm thấy cả người thư thái.
Đế vương bất ngờ tuyên chỉ đến Phủ công chúa, Tào công công tự đến triệu Long Vân Thấm vào cung.
Long Vân Thấm thực ngoài ý muốn, giờ phút này Long Hạo Thiên mốn tuyên nàng vào cung làm gì?
“Thân thể Phụ hoàng dạo này như thế nào?” Trên đường tiến cung, Long Vân Thấm tùy ý hỏi Tào công công.
Tào công công lại không nói nhiều, chỉ nói một tiếng vẫn tốt liền im miệng, nhất thời không khí có chút đè nén, đợi đến thời khác bước vào trong Ngọc Quỳnh điện, Tào công công mới mở ra cửa điện để một mình nàng đi vào.
Long Vân Thấm chậm rãi đi vào trong, vừa vặn gặp Long Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt hai người giao hội một chỗ, Long Vân Thấm rõ ràng cảm nhận được một tia âm ngoan ẩn sâu trong mắt hắn. Tâm tức khắc run lên, lại không dấu vết hạ xuống, nàng mỉm cười tiến lên hành lễ, “Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.”
Long Hạo Thiên che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, từ ái nâng tay, “Hoàng nhi không cần đa lễ.”
“Tạ phụ hoàng.” Nàng đứng dậy nhìn hắn, “Phụ hoàng tìm nhi thần là có việc gì sao?”
Long Hạo Thiên gật gật đầu, đem suy nghĩ trong lòng nói ra, “Quốc sư hiện tại đã trở về Nam Hoàng quốc, đại tế mười năm một lần của chúng ta sắp được cử hành, mặt khác hai quốc gia khác đã phái sứ giả đến dự lễ, trẫm đã giao cho Thanh Dương phụ trách mọi lễ nghi tiếp đón, nhưng lại muốn hoàng nhi cùng chia sẻ với hắn.”
Long Vân Thấm cả kinh, cho nàng tham gia?
“Phụ hoàng, sự việc này nhi thần chưa làm bao giờ.”
“Chưa làm cũng không cần lo lắng, chuyện gì mà không phải bắt đầu từ con số không, hơn nữa ngươi là công chúa điện hạ, phụ hoàng đối với ngươi đặt hi vọng không giống với người khác. Ngươi cần phải hiểu rõ thân phận chính mình, phụ hoàng xem trọng ngươi. Còn nữa, quốc gia mẫu hậu ngươi phái sứ giả đến, nếu là ngươi trực tiếp phụ trách càng là phù hợp, không phải sao?
Long Hạo Thiên nói lời lẽ thật uyển chuyển, trong giọng nói làm cho người ta không thể chối từ, Long Vân Thấm tự nhiên biết lần này mình không thể trốn tránh liền hào phóng nhận lời.
“Như thế là tốt rồi, sự tình an bài như thế nào ngươi có thể đi hỏi Thanh Dương, mặt khác đây là tin tức của sứ giả Bắc Tề quốc đưa tới, ngươi cầm lấy xem một chút, trong lòng tự có tính toán.”
Long Vân Thấm tiếp nhận một phong thư liền cẩn thận cất vào tay áo, không giám biểu đạt quá nhiều cảm xúc của mình, Long Hạo Thiên nói đến chuyện gì nàng đều giả bộ ngớ ngẩn không tình nguyện bất quá để che giấu mà thôi, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Vừa ra khỏi Ngọc Quỳnh điện, cung nữ bên người Hoa phi lập tức ngăn nàng lại.
“Công chúa điện hạ, Hoa phi nương nương cho mời công chúa, mong rằng công chúa đi qua một lát.”
Hoa phi?
Nàng ta cũng không chịu ngồi yên sao?
Long Vân Thấm suy nghĩ sau liền gật đầu, “Dẫn đường đi.”
Hoa phi không có ở trong Cấm Hoa cung, mà ngồi ở lương đình trong Ngự Hoa viên, lúc cung nữ kia đưa nàng tới Hoa phi đã ngồi ở đó từ lâu.
Nhìn Long Vân Thấm đồng ý đến đây, Hoa Phi cười cười xoay người, hành động thản nhiên tao nhã, thật không giống như đã phải chờ rất lâu.
“Công chúa điện hạ rời khỏi hoàng cung ở phủ công chúa, quả thật là khó có dịp gặp mặt, hôm nay nếu không phải cung nữ bên người bản cung nhanh trí bản cung liền không biết công chúa vào cung đâu!”
Hoa Phi đi trước ngồi xuống, sau đó mím môi cười nói, “Mời công chúa điện hạ ngồi.”
“Hoa phi lần này mới bản cung đến, sẽ không phải chỉ muốn uống trà thôi?”
Trên mặt Long Vân Thấm không biểu đạt ra cảm xúc, chỉ quan sát vẻ mặt Hoa phi, nhưng mà nàng cũng không tài nào nhìn ra cái gì. Trong tứ phi, Hoa phi là người khó lường nhất, nàng ta chẳng những được sủng ái mà không kiêu ngạo, lại làm việc gì đều sạch sẽ lưu loát không lưu một tia nhược điểm, quả thực làm cho người ta nhìn không ra.
“Công chúa điện hạ hôm nay gặp mặt hoàng thượng, không biết là có tin tức gì tốt.”
Long Vân Thấm nghe vậy chỉ uống trà không nói, tin tức quả nhiên truyền thật nhanh, Hoa phi này vậy mà đã biết rồi?
“Lời này của nương nương là ý gì đâu?”
“Tự nhiên là nói thế nào có ý như vậy, đại tế Nam Hoàng quốc sắp tới, sứ giả hai quốc gia khác đương nhiên phái sứ giả tới chúc mừng, bản cung là người Bắc Tề quốc, nghe nói có người Bắc Tề quốc đi qua tự nhiên trong lòng dâng lên vui sướng, không nhịn được muốn hỏi thăm một chút. Nghe nói lần này công chúa điện hạ đứng ra tiếp đón bọn họ, càng làm bản cung thấy có duyên phận. Nhưng mà chưa biết sứ giả lần này là vị nào vậy?”
Long Vân Thấm chưa nhìn qua phong thư kia, làm sao mà biết, “Bản cung không biết được.”
“Nga? Thật không, nhưng ngẫm lại lần này là đại tế Nam Hoàng quốc, Bắc Tề hẳn không thể chuẩn bị qua loa cho xong, nếu bản cung đoán không sai lần này hẳn là Đại tướng quân Bắc Tề quốc đích thân đến, coi như cấp mặt mũi cho Nam Hoàng quốc.”
Dứt lời nàng ta liền che miệng cười khẽ, nhìn Long Vân Thấm, “Lại nhắc đến vị này quả thực đối với chúng ta có duyên, lúc trước Trưởng công chúa hòa thân đến Nam Hoàng quốc cũng là Đại tướng quân hộ tống, sau đó người hộ tống bản cung cũng gả đến Nam Hoàng quốc, như cũ đều là Đại tướng quân. Lúc này, chắc hẳn là không sai…”
Long Vân Thấm xuất cung trở về phủ công chúa, vào trong phòng ngủ lập tức mở ra tín thư Long Hạo Thiên đưa cho nàng, bên trong toàn bộ là giấy trắng, mặt trên chỉ biết vài chữ, Bắc Tề quốc đại tướng quân, Phong Hạ.
Phong Hạ?
Long Vân Thấm lập tức kêu Xuân Lan mang sách sử liên quan đến Bắc Tề quốc đến.
Tiếp nhận bộ sách kia, Long Vân Thấm lập tức tìm kiếm tin tức có liên quan đến người tên Phong Hạ này, cuối cùng dừng ở một câu nói kia, Phong Hạ, hắn là Đại tướng quân Bắc Tề quốc.
Đại tướng quân trong miệng Hoa phi chính là sứ giả đến dự đại tế Nam Hoàng quốc, Phong Hạ. Nhưng, tại sao lại trùng hợp như vậy, Hoa Phi sao có thể đoán được dễ dàng thế.
Phong Hạ? Hắn từng hai lần hộ tống mẫu hậu cùng Hoa phi đến Nam Hoàng quốc?
Long Vân Thấm cảm giác những chuyện này có liên quan đến nhau, nhưng nhất thời không biết vấn đề là ở đâu, tài liệu ghi về Phong Hạ, cũng chỉ có một chút tin tức ít ỏi. Nàng chỉ biết năm nay hắn tuổi tứ tuần, uy vọng ở Bắc Tề quốc rất cao, tuy rằng không mang danh bách chiến bách thắng, nhưng mấy chục năm đều là nhân vật trung tâm trong quân đội. Hắn đi sứ Nam Hoàng quốc, là dựa theo ý chỉ của Bắc Tề vương.
Long Vân Thấm dành cả buổi sáng để nghiên cứu về người tên Phong Hạ này, nàng có một loại cảm giác khi nàng nhìn thấy Phong Hạ, nàng sẽ biết một số tin tức gì đấy. Thí dụ như một số tin tức về mẫu thân của nàng.
Cùng lúc đó bên trong Ngọc Tuyền, Nhiếp Chính vương đại nhân đã nghe đến tin tức, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Là ai?”
Mị nhanh chóng đem tin tức nói lại một lần, “Bẩm vương gia, sứ giả Bắc Tề quốc phái tới là Đại tướng quân Phong Hạ.”
“Phong Hạ?”
“Vâng.” Mị cắn răng tiếp tục nói, “Hôm nay Hoàng thượng tuyên công chúa điện hạ tiến cung, giao cho công chúa tiếp đón đoàn sứ giả này.
Hai mắt Lăng Triệt tối sầm lại, lãnh ý nhất thời lượn lờ trong phòng càng tăng nhiều hơn, muốn Thấm Nhi tiếp đãi sứ giả Bắc Tề quốc?
“Hoàng thượng của chúng ta quả thật là có ý tứ, thủ đoạn làm việc càng thêm cao minh.” Lăng Triệt bật cười lạnh lùng, hàn khí đáy mắt không che giấu tràn ra.
Trong lòng Mị thầm kêu không tốt, vương gia là muốn tức giận?
“Vương gia, việc này?”
Lăng Triệt đưa tay, cầm lên một lá trúc rơi trên ngọn núi giả nắm trong lòng bàn tay, tùy ý vui đùa một chút, nhìn hắn như tùy ý vui đùa nhưng càng như vậy Mị càng cảm thấy lo lắng.
Hắn cùng Ảnh lúc nào cũng đi theo bên người vương gia, có bao nhiêu sự tình không biết hết cũng rõ ràng một ít, về những chuyện xảy ra ở Bắc Tề quốc lúc trước bọn hắn đã đi kiểm chứng nhiều lắm. Hiện thời, vẫn cảm giác giày vò này, không biết vương gia muốn làm gì?
“Phong Hạ mấy năm nay có hành động gì không?”
“Chưa từng có.”
“Thật không, lúc này đến Nam Hoàng quốc, sẽ có.” Lăng Triệt vung tay lên, lá trúc rơi xuống mặt hồ nhân tạo, rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lưu lại một mình Mị vẫn còn sợ hãi chưa hồi hồn lại.
“Làm cho hắn biết khó mà lui, mấy năm nay có lẽ hắn an nhàn đủ rồi.”
/104
|