“Tam ta, ta không đáng giá để ngươi làm như vậy!”
Long Thanh Dương nghe vậy liền biến sắc mặt, vẻ mặt hiện rõ một chút không vui, hắn thực không thích Long Vân Thấm bài trừ tình cảm này, “Ngươi nếu coi ta thực là tam ca của ngươi thì không nên nói những lời này. Lục muội, nếu Lăng Triệt làm những việc này vì ngươi, ngươi sẽ từ chối như vậy sao?”
Long Vân Thấm sửng sốt, không cách nào trả lời hắn. Nhưng chính sự chần chờ này của nàng đã cho Long Thanh Dương biết đáp án, “Lục muội, ngươi xem, ngươi sẽ không cự tuyệt sự giúp đỡ của Lăng Triệt, vậy tam ca giúp ngươi sao lại không được? Phải biết rằng chúng ta là huynh muội, là thân nhân huyết thống tương liên, chính ngươi đã từng nói, thân tình trong hoàng gia vốn đạm bạc, chỉ có ta ngươi là huynh muội một nhà sao?”
Từ đầu đến cuối, Long Vân Thấm chỉ nghe mà không nói câu gì, chính là tận lực ghi nhớ những lời nói của Long Thanh Dương trong lòng, về sau nếu nàng có thể sẽ làm tất cả vì hắn.
“Đúng rồi, còn có một việc tốt nhất nên lưu ý.” Long Thanh Dương đối với người tự sung là quốc sư kia không tránh khỏi lo lắng, nhất cử nhất động của hắn đều tùy thời chú ý, hơn nữa việc này liên lụy đến Long Vân Thấm nên hắn càng không thể bỏ qua, “Quốc sư giống như nghiên cứu ngươi.”
Long Thanh Dương không tìm được từ ngữ phù hợp, cuối cùng nghẹn ra hai chữ nghiên cứu xem như phù hợp nhất mới nói ra, quốc sư giống như rất chú ý đến lục muội, dường như đã vượt qua cả bổn phận làm quốc sư của hắn rồi.
Trong đầu Long Vân Thấm rất nhanh hiện lên một gương mặt không có đặc điểm gì nổi bật, nhưng chỉ cần gặp qua sẽ khiến ngươi không dễ dàng gì quên đi. Quốc sư Dịch Tương chính là loại người như vậy, bọn họ bất quá nói chuyện với nhau vài câu mà thôi nhưng hắn đã khắc sâu trong đầu nàng từ bao giờ.
“Quốc sư?” Long Vân Thấm đột nhiên nhớ tới rừng hoa đào của mình, “Hắn không phải ở trong cung chuẩn bị cho đại tế sao?”
“Đúng là như thế, nhưng mấy ngày trước đây ta trùng hợp gặp phải hắn, hắn hỏi ta tình hình của ngươi, không cảm thấy có điều cổ quái sao?”
Long Vân Thấm nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, nàng không quản được chuyện người khác, trước mắt nàng chỉ có thể che dấu tốt bản thân mình, người đối địch nàng rất nhiều, không cần thiết phải lưu ý đến một người còn chưa biết xấu tốt ra sao.
Tuy rằng Tống Miễn nói Quốc sư có khả năng lựa chọn ra người kế vị, hi vọng nàng có giao tình tốt với hắn, nhưng nàng cùng Dịch Tương vừa chạm mặt nhau liền cảm giác từ trường không đúng, nàng có thể cảm nhận được nam nhân này sâu không lường được.
“Chuyện này tạm thời không cần để ý đến, ta có một chuyện muốn hỏi tam ca, ngươi biết phụ hoàng muốn ta tiếp đón đại tướng quân Bắc Tề quốc, người tên Phong Hạ kia, những tài liệu ghi chép về hắn rất ít, tam ca có biết nhiều thêm cái gì hay không?”
Long Thanh Dương tự nhiên biết một ít chuyện về Phong Hạ, không chút ngại ngần liền nói cho nàng nghe, “Phong Hạ là đại tướng quân Bắc Tề quốc, địa vị của hắn ở Bắc Tề giống như Tả Tây tướng quân ở Nam Hoàng ta, tay cầm trọng bình, nhưng hắn rất trung thành với Bắc Tề. Mười mấy năm trước Bắc Tề cùng Nam Hoàng chiến loạn với nhau, nếu không phải vì Phong Hạ, Bắc Tề quốc có lẽ không cầu hòa mà tổn thất thêm ba năm tòa thành cũng nên.”
Chính vì như thế, Phong Hạ mặc dù thua trận nhưng trong lòng người dân Bắc Tề quốc, hắn chính là đại tướng quân bảo vệ thổ địa quốc gia họ, là kiêu ngạo của Bắc Tề quốc. Mà đám hỏi ngày trước của Bắc Tề đều do Phong Hạ đích thân hộ tống, một lần hộ tống Trưởng công chúa đến Nam Hoàng quốc, kí kết được một đạo hiệp ước hòa bình.
“Lại nhắc đến hai quốc gia chúng ta sống chung yên ổn mười mấy năm qua, vì Nam Hoàng có Tả Tây tướng quân, Bắc Tề quốc có Phong Hạ.”
Long Thanh Dương đối với hai người này giống như rất bội phục, tài năng quân sự của bọn họ không phải luyện thành trong một sớm một chiều, là do tích lũy trong quá trình tòng quân gian nan khó khăn chồng chất.
“Thật ra giữa hai người họ có những điểm tương đồng nhau, Phong Hạ cùng Tả Tây tướng quân đều chưa thú thê, Tả Tây tướng quân dưới gối chỉ thu một người con nuôi, chúng ta từng gặp q
ua hắn ở đại hôn Quân đại thế gia, Tả Vân.”
Nói đến nam nhân tên Tả Vân này, Long Thanh Dương cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Long Vân Thấm nhìn hắn, thử đoán nói, “Tam ca cùng Tả công tử có quan hệ với nhau?”
Long Thanh Dương lại cười mắng nàng, “Hắn ta cả ngày ăn chơi trác tang, cà lơ phất phơ, làm cái gì đều hướng đến lười biếng nhàn tản. Nếu không phải Tả Tây tướng quân cả ngày bận rộn việc quân vụ, hắn đã sớm bị quăng đến doanh trại huấn luyện rồi.” Nơi nào còn để hắn ở kinh thành dạo chơi như vậy, thành danh một vị công tử phong lưu phóng khoáng.
Long Vân Thấm lú này mới xem như hiểu rõ, hai người xem như là bằng hữu của nhau nha, có thể làm cho Long Thanh Dương nói về hắn nhiều như vậy, ngoài Lăng Triệt ra, Tả Vân chính là người thứ hai.
Tam ca nói như vậy là báo cho nàng biết, Tả Vân là người nàng có thể kết giao.
“Mấy ngày trước ta có gặp qua hắn.”
Long Thanh Dương sửng sốt, nghĩ đến gương mặt hoa hoa công tử của Tả Vân mà âm thầm lắc đầu, “Mấy ngày nay bận rộn nên để hắn lắc lư một chút, chờ đại tế qua đi, hắn nhất định sẽ bị lôi đi tòng quân.”
Trong lòng Long Vân Thấm vừa động, hỏi, “Hắn theo quân danh của Tả Tây tướng quân sao?”
Long Thanh Dương vậy mà lắc đầu, “Tự nhiên không được như vậy, hắn nhập vào doanh trại của Văn Nhân Mặc.
/104
|